Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi
Chương 24: Cố Lệ Vũ VS Hứa Tinh Nhiên
“Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy Cố Lệ Vũ không kén ăn chút nào. Cậu ấy ăn bánh tráng trứng, ăn cả mì xào ven đường cùng với canh gan heo. Có đôi khi chỉ cần nhìn một người ăn cái gì là có thể biết người đó có hòa đồng hay không.”
Ý của An Lan rất đơn giản, chỉ là mọi người không hiểu con người Cố Lệ Vũ mà thôi. Hắn không chủ động nói chuyện với người khác, không có nghĩa là hắn thật sự lạnh lùng.
Ở dưới gầm bàn, Kiều Sơ Lạc khẽ đá chân An Lan một cái, nhắc nhở cậu nhưng đừng có tưởng mời được Cố Lệ Vũ ăn đồ vỉa hè thì được đà lấn tới, làm cái gì chẳng cần xoắn.
Hứa Tinh Nhiên nhìn Cố Lệ Vũ, “chậc” một tiếng.
“Không phải chứ? Tôi nhớ bạn học Cố Lệ Vũ kén ăn lắm mà.”
Cố Lệ Vũ nghe vậy, ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên, chỉ yên lặng bưng canh gan heo uống một ngụm, sau đó lại tiếp tục ăn mì xào.
“Hả? Kén ăn như thế nào?”
“Cá hồi không được vận chuyển bằng đường hàng không từ Bắc Âu về không ăn. Măng tây không đủ mềm không ăn. Thịt bò quá sống hoặc quá chính không ăn. Câu lạc bộ Quan Sơn Hải của chúng tôi tổ chức liên hoan, Cố Lệ Vũ có đến một lần, nhưng chỉ vì ba loại nguyên liệu nấu ăn trên không hợp ý, mà từ đó về sau cậu ta không tham gia thêm bất cứ lần nào nữa.”
“Ồ……” An Lan gãi gãi cằm, “Vậy tôi làm thế này có bị coi là mưu sát vị giác của Cố Lệ Vũ không nhỉ?”
Nhưng Cố Lệ Vũ đã ăn hết suất mì xào, lúc này còn đang từ tốn mà uống canh gan heo.
Hứa Tinh Nhiên nâng tay xem đồng hồ: “Sắp 10 rưỡi rồi. Mọi người chắc hẳn vẫn còn một ít bài tập chưa làm xong đúng không? Chúng tôi đưa hai cậu về nhà.”
An Lan có chút buồn cười nói: “Đưa Tiểu Kiều về nhà là chuyện đương nhiên, còn tôi…… thì chắc không cần đâu ha?”
Dẫu sao Kiều Sơ Lạc cũng là một Omega trẻ trung xinh đẹp, nhưng cậu là một Alpha đích thực đó.
“Rất cần thiết, tin tôi đi.” Hứa Tinh Nhiên trả lời.
“Đưa cậu về nhà.” Cố Lệ Vũ nói như chém đinh chặt sắt, không có bất cứ ý tứ thương lượng nào.
Kiều Sơ Lạc vô cùng hoài nghi đêm nay chính là thời khắc huy hoàng nhất cuộc đời mình, không chỉ được thanh mai trúc mã chuẩn Alpha là An Lan đèo về, mà còn có Hứa Tinh Nhiên hộ tống bên trái, Cố Lệ Vũ bảo vệ bên phải, trong lòng bỗng nhiên dấy lên cảm giác thượng đẳng như thể công chúa xuất cung.
Đến trước cửa tiểu khu, An Lan như thường lệ nhìn cậu ta đi vào trong chung cư, rồi mới yên lòng mà đạp xe rời đi.
“Lớp trưởng, cậu sẽ không vô duyên vô cớ mời chúng tôi ăn. Thật ra cậu có chuyện muốn nói với tôi phải không?” An Lan vừa đạp xe vừa nói, ý cười trên mặt đã phai nhạt không ít, cả người đều trở nên nghiêm túc cực kỳ, “Có phải liên quan tới trận đấu của tôi với Tiêu Thần không?”
Hôm nay lúc Tiêu Thần thách đấu với An Lan, thoạt nhìn Hứa Tinh Nhiên rất lo lắng, có vẻ muốn nói lại thôi, bởi vì trong lớp khi ấy có quá nhiều người.
“Đúng vậy.” Hứa Tinh Nhiên dừng lại.
An Lan cũng dừng lại, quay đầu nhìn về phía đối phương.
“Tiêu Thần có chấn thương trên vai, bác sĩ hy vọng cậu ta sẽ chuyên tâm dưỡng thương, không tham gia thi đấu hay luyện tập trong khoảng thời gian này, cũng bởi vì sự cố trong trận đấu quý trước mà trạng thái của Tiêu Thần cũng không được ổn định. Chẳng qua, huấn luyện viên mời cậu tới Quan Sơn Hải đấu tập, khiến Tiêu Thần cảm thấy tư cách thi đấu nhóm của mình sẽ bị cướp đi, cho nên mới đột nhiên có địch ý với cậu.”
An Lan rũ xuống mắt, nói câu: “Cậu ấy không có địch ý với tôi.”
“Sao cơ?” Hứa Tinh Nhiên sửng sốt một hồi, thậm chí còn nghi ngờ bản thân không nghe rõ.
“Tiêu Thần chỉ là muốn xác định, nếu huấn viên của các cậu thật sự muốn tôi thay thế vị trí của cậu ấy tham gia thi đấu nhóm, thì chí ít cũng phải có năng lực tương đương. Nếu cậu ấy thật sự có địch ý với tôi thì chỉ cần đe dọa là được rồi, chứ không nhất thiết phải đề nghị PK.” An Lan nói.
Hứa Tinh Nhiên bất đắc dĩ cười cười: “Cậu luôn có thói quen nghĩ tốt cho người khác như vậy à?”
An Lan lắc đầu: “Đâu có. Ví dụ như Lý Chấn Nam, từ trước tới nay tôi chưa bao giờ cảm thấy cậu ta là người tốt.”
Ý cười trên mặt Hứa Tinh Nhiên mỗi lúc một sâu.
Bọn họ đạp xe đến dưới nhà An Lan, An Lan dừng xe lại, đang chuẩn bị lên tầng thì Cố Lệ Vũ bỗng nhiên gọi cậu lại.
“An Lan.”
“Hả?” An Lan quay đầu nhìn Cố Lệ Vũ.
Cố Lệ Vũ chống một chân xuống đất, hai tay buông thõng bên hông. Anh đèn đường ảm đạm phủ xuống người hắn toát lên một tia ấm áp.
“Đừng để người khác dùng tin tức tố dụ dỗ.”
“Gì cơ?” An Lan ngẩn người.
Cố Lệ Vũ không giải thích nhiều, dứt khoát quay đầu xe đi thẳng.
An Lan mờ mịt mà nhìn Hứa Tinh Nhiên: “Vừa rồi…… Cố Lệ Vũ nói gì vậy?”
Hứa Tinh Nhiên mỉm cười: “Cậu ta nói cậu đừng để bị người khác dùng tin tức tố dụ dỗ.”
“…… Ai dụ dỗ tôi?” Hai mắt An Lan mở to, lắp bắp nói, “Trời ạ, Cố Lệ Vũ sẽ không nghĩ là Tiểu Kiều chứ? Tôi với Tiểu Kiều mặc chung một cái quần mà lớn lên đấy, cậu ấy không có ý gì với tôi cả!”
“Không phải cậu vừa mới khôi phục sau ảnh hưởng của Eve’s Apple sao? Thế nên trong khoảng thời gian này phải tránh tiếp xúc với tin tức tố, đặc biệt là loại tin tức tố có ý đồ dụ dỗ, kết bạn đời.” Hứa Tinh Nhiên nói.
“Ra là vậy. Cố Lệ Vũ nói chuyện quá ngắn gọn, rất dễ khiến người khác hiểu lầm.” An Lan bất lực lắc lắc đầu.
Hứa Tinh Nhiên rũ mắt, nhẹ nhàng nói một tiếng: “An Lan, xin lỗi cậu.”
“Hả?”
“Tôi không cố ý, chỉ là tôi không kiềm chế được.”
“Cậu đang nói…… Băng sao đỏ kia sao? Đã nói là thông đồng làm bậy rồi còn gì, cậu không thể đi mách giáo viên bọn tôi ăn quán vỉa hè được. Hơn nữa lớp trưởng còn phải hao tổn tâm trí để lừa gạt chúng tôi cũng rất thú vị.” An Lan tủm tỉm cười, cậu hoàn toàn không để chuyện này trong lòng.
“Không phải chuyện này.” Hứa Tinh Nhiên nói.
“Vậy…… là chuyện gì?”
“Không có gì, đều đã qua rồi. Về sau tôi sẽ chú ý hơn. Cậu mau về nhà đi.” Hứa Tinh Nhiên hất cằm.
An Lan chẳng hiểu mô tê gì, chỉ đành xách cặp lên tầng trong nỗi hoang mang Hồ Quỳnh Hương.
Vừa về đến nhà, mẹ An đã cằn nhằn cậu một hồi vì cái tội tan học còn la cà mà không về nhà ngay. An Lan rối rít xin lỗi rồi chuồn lẹ về phòng, vội vàng bật đèn bàn lên, sau đó lấy tập đề thi tổng hợp Lý – Hóa ra. Mẹ An vừa thấy con trai vẫn còn bài tập phải làm bèn thôi không càm ràm nữa.
Trong phòng có hơi bí, An Lan duỗi tay đẩy cửa sổ, thò đầu ra ngoài, nhắm mắt lại mà hít một hơi thật sâu.
Cậu ngửi thấy một hương gỗ nhàn nhạt trong không khí, vừa ôn hòa vừa có chút nóng bỏng, tựa như thể đang lặng lẽ chinh phục trí não mình. Nhưng đan xen trong sự nóng bỏng ấy lại có một dòng sông băng gợn sóng cuồn cuộn mà phá tan hết thảy mọi thứ, mang tới một cảm giác tươi mát trong lành.
An Lan híp mắt, cậu nhìn thấy phía cuối con đường cách đây khoảng 1 km có hai bóng người, nhưng bởi vì quá xa mà hình dáng có chút mơ hồ, song An Lan vẫn cảm thấy quen mắt cực kỳ.
Hình như là Cố Lệ Vũ với Hứa Tinh Nhiên.
Dưới ánh đèn đường, bóng hình bọn họ in lên nền đất sắc cạnh. An Lan có thể nhìn thấy những luồng khí mù mịt, không ngừng tràn ra bốn phương tám hướng, nuốt chửng phố xá, nhà cửa, thậm chí là cả những người đi đường.
Dày đặc mà tràn ngập tính công kích như thể hai đám mây đang giương cung bạt kiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể va chạm vào nhau, tạo ra một sức mạnh khủng khiếp đủ để hủy diệt hết thảy mọi thứ xung quanh.
Vậy mà luồng sức mạnh nguy hiểm này lại tan biến ngay trước mắt An Lan, dường như đẩy cậu ra khỏi trận chiến khủng khiếp này.
“Cậu thật sự muốn dùng tin tức tố áp chế tôi ở chỗ này sao?” Hứa Tinh Nhiên đút tay vào túi quần, trên mặt không có một chút ý cười nào mà nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng của nam sinh trước mắt.
“Cậu dùng tin tức tố của mình để dụ dỗ cậu ấy, lợi dụng sự tín nhiệm của cậu ấy.” Giọng Cố Lệ Vũ lạnh như băng, nhiệt độ xung quanh chậm rãi giảm xuống.
Ngay cả cây cỏ ven đường cũng không chịu nổi sức ép nặng tựa ngàn cân này mà phải oằn mình xuống.
Mèo hoang thoăn thoắt nhảy qua hiên nhà, và cả những chú chuột đang ẩn mình trong đêm đen dường như đều cảm nhận được sự nguy hiểm mà vội vàng chạy trốn.
Hứa Tinh Nhiên nhìn Cố Lệ Vũ, mỉm cười nói: “Cậu đang ghen tỵ với tôi sao? Tôi có thể mất khống chế bất cứ lúc nào mà vẫn xoay chuyển được tình thế trong lúc nguy hiểm nhất. Nhưng cậu không thể —— một khi cậu đánh mất lý trí thì chẳng còn cách nào cứu vãn nổi nữa.”
“Hứa Tinh Nhiên, một người khác dụ dỗ cậu cũng chỉ là do ‘mất khống chế’ thôi sao? Nếu chỉ đơn giản là mất khống chế, vậy thì tôi chưa bao giờ sợ hãi, cũng sẽ không phản kháng lại, chỉ cần người khống chế tôi là cậu ấy.” Cố Lệ Vũ nhìn về phía cửa số phòng An Lan, “Cậu thật may mắn, nơi này cách cậu ấy quá gần, nếu không tôi nhất định sẽ không tha cho cậu.”
Dứt lời, Cố Lệ Vũ trèo lên chiếc xe đạp đang dựng ở ven đường, lao thẳng vào bóng đêm hun hút.
Hứa Tinh Nhiên nhắm mắt lại rồi thở dài một hơi, thật lâu sau mới dùng sức mà xoa xoa hai mắt.
Hương trúc xanh trong không khí rất nhạt, nhạt tới mức gần như chẳng thể phát hiện ra. Rõ ràng vẫn tịch mĩnh âm nhu như thường, nhưng lại có thể thẩm thấu vào mỗi một tế bào trong cơ thể. Nếu cứ buông thả bản thân không chống cự, nơi sâu thẳm trong não bộ sẽ dấy lên khoái cảm mãnh liệt, không hề liên quan tới dục vọng, chỉ là cảm giác thư thái thuần túy.
An Lan thò đầu ra khỏi cửa mà dò xét chung quanh, cậu nhắm mắt lại rồi dùng sức hít hà, nhưng vẫn không thể ngửi thấy hai loại hương vị đặc biệt kia nữa.
Lúc này, điện thoại của cậu bỗng nhiên rung lên. An Lan cầm lên xem thì thấy một lời mời kết bạn, tên Wechat của đối phương trực tiếp đặt là Cố Lệ Vũ.
An Lan sợ tới mức xém chút đã đánh rơi điện thoại.
Cố Lệ Vũ vậy mà lại kết bạn Wechat với cậu?
Không không không, trọng điểm là Cố Lệ Vũ cũng có Wechat sao?
Sau khi nhanh chóng chấp nhận yêu cầu kết bạn của đối phương, việc đầu tiên mà An Lan làm chính là Wechat của hắn —— quả nhiên là trống rỗng.
Cố Lệ Vũ: [ Cậu cẩn thận, đừng để ngã xuống khỏi cửa sổ. ]
An Lan hoảng hồn, hai người vừa rồi đứng ở cuối phố thật sự là Cố Lệ Vũ với Hứa Tinh Nhiên sao?
[ Không ngã được đâu, ha ha. ]
An Lan không có kinh nghiệm buôn chuyện với hot boy trường lạnh lùng lãnh đạm nên chẳng dám gửi emoji qua, chỉ sợ người ta cảm thấy mình không nghiêm túc.
Mày gửi “ha ha” làm cái quần gì vậy An Lan, trông ngu chết đi được.
Cố Lệ Vũ: [ Tôi đã làm bài tập tổng hợp Lý – Hóa cho cậu rồi. Cậu xem hiểu thì đi ngủ sớm đi. ]
An Lan giật mình, vội vàng chạy tới chỗ cặp sách, móc tập đề mô phỏng tổng hợp Lý – Hóa của mình ra rồi lật đến tờ mới được giao gần đây. Bài tập cuối cùng quả nhiên đã viết kín chữ, hơn nữa công thức cùng với những điểm khó hiểu đều liệt kê ra hết. Chẳng cần đọc kỹ, An Lan cũng biết nó dễ hiểu hơn giáo viên giảng bài rất nhiều.
An Lan: [ Cảm ơn! ]
Cố Lệ Vũ: [ Không cần. ]
Cuộc trò chuyện kết thúc, nhưng An Lan vẫn không nhịn được mà đọc đi đọc lại cuộc trò chuyện của mình Cố Lệ Vũ.
Ảnh đại diện Wechat của đối phương là một rừng trúc xanh. An Lan nhìn nhìn, cảm thấy rất muốn cười, cái style này giống y hệt đóa hoa sen tím của mẹ cậu và tấm ngọc Phật vàng chóe của ba cậu, toát ra hơi thở lão cán bộ nồng nặc.
An Lan ngồi xuống ghế, tỉ mỉ nghiên cứu bài giải của Cố Lệ Vũ. Cậu bỗng nhiên nhớ tới lời nhận xét của giáo viên ngữ văn đối với Cố Lệ Vũ, nói hắn viết văn quá lý tính khô khan, không có chút tình cảm nào. Nhưng khi đọc bài giải của Cố Lệ Vũ, An Lan có thể cảm nhận được một loại tinh tế thông qua những con chữ xinh đẹp của đối phương. Hắn biết rõ cậu không hiểu ở đâu, dễ bị mắc kẹt ở chỗ nào nhất.
Tất cả các chỉ dẫn đều gãi đúng chỗ ngứa, An Lan chỉ cần làm theo hướng dẫn của Cố Lệ Vũ là có thể tính ra đáp án một cách dễ dàng, thậm chí còn cảm thấy hoá học vật lý cũng rất thú vị, chẳng còn đau đầu như trước nữa.
Chờ đến lúc ngẩng đầu lên thì đồng hồ đã điểm 11 rưỡi, phải chuẩn bị đi ngủ thôi.
An Lan tắm rửa xong xuôi, vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ ngay tắp lự.
Mặc dù đã ‘thông đồng làm bậy’ với Hứa Tinh Nhiên, nhưng không có nghĩa là cán sự lớp đi kiểm tra ngày đó chỉ có một mình hắn.
Sáng hôm sau, thầy chủ nhiệm Cường Đầu Trọc mặt mũi hằm hằm đi vào tròn lớp, lạnh lùng đập giáo án xuống bàn giáo viên.
“Trường học đã yêu cầu các em không được đến phố Nam Đăng ăn quán vỉa hè rất nhiều lần rồi. Tháng Sáu với tháng Mười năm ngoái đều xuất hiện tin tức ngộ độc thực phẩm ở chợ đêm Nam Đăng, các em rốt cuộc có để tâm đến hay không?”
An Lan với Kiều Sơ Lạc liếc nhìn nhau, âm thầm trao đổi một ánh mắt “Toang rồi!”, sau đó thì thậm thụt gửi tin nhắn dưới gầm bàn.
Kiều Sơ Lạc: [ Là lớp trưởng sao? ]
An Lan: [ Không thể nào. Lớp trưởng đã nói là đồng bọn của anh em mình thì nhất định sẽ không phản bội chúng ta. ]
Cường Đầu Trọc hung hăng đập tay xuống bàn: “Lần này, ngay cả cán sự lớp và học sinh gương mẫu cũng tham gia! Hàng quán vỉa hè có sức hấp dẫn đến vậy sao? Bây giờ đã là lúc nào rồi, các em có biết một lần bị ngộ độc thực phẩm sẽ làm lỡ bao nhiêu ngày học tập không hả?”
An Lan nhìn về phía Hứa Tinh Nhiên. Đối phương bình tĩnh dựa lưng vào thành ghế, trước sau như một mà nhìn lên bảng đen. Cán sự lớp trong miệng Cường Đầu Trọc rõ ràng là ám chỉ hắn, hơn nữa ánh mắt lúc nhìn hắn cũng tràn ngập ý cảnh cáo.
Còn Cố Lệ Vũ bên kia thì vẫn một tay chống cằm, một tay khác thong thả lật tập đề thi mô phỏng tổng hợp Lý – Hóa, quả đúng là “năm tháng tĩnh lặng” mà.
“An Lan! Kiều Sơ Lạc! Trước giờ tan học chiều nay, hai em mang bản kiểm điểm tới nộp cho tôi!” Tầm mắt lạnh lùng của Cường Đầu Trọc đảo qua hai người bọn họ, “Nhân tiện thì nhớ phân tích luôn cả ảnh hưởng xấu của mình tới các bạn học khác!”
An Lan với Kiều Sơ Lạc cúi gằm mặt xuống, tựa như hai con chim cút đang hấp hối.
Tiểu Kiều: [ Vì sao lớp trưởng với Cố Lệ Vũ không phải viết bản kiểm điểm? ]
An Lan: [ Bởi vì bọn họ bị chúng ta lôi kéo sa ngã. ]
Tiểu Kiều: [ Rốt cuộc là ai tố cáo tụi mình nhỉ? ]
An Lan: [ Không biết. Thử vào tổ chức hỏi thăm một chút xem. ]
Tổ chức mà An Lan nói đương nhiên là cái nhóm Omega kia của Kiều Sơ Lạc rồi.
Tiểu Kiều vừa nhắn tin lên nhóm, mọi người nghe nói lớp trưởng kính yêu, tình nhân trong mộng – Hứa Tinh Nhiên của bọn họ chỉ vì đến phố Nam Đăng ăn mì xào mà xém chút nữa đã phải viết kiểm điểm, thì trong lòng căm phẫn không thôi, nhanh như chớp đã tìm ra kẻ tố cáo kia rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!