Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi - Chương 26: Cái gọi là tiến hóa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi


Chương 26: Cái gọi là tiến hóa


Cho dù Cố Lệ Vũ hoàn toàn chẳng để bụng đến việc người khác có chờ mình hay không, thế nhưng…… là bạn học cũng được, là bạn bè cũng tốt, mà người nhà cũng không có vấn đề gì cả. Ý nghĩa tồn tại của những mối quan hệ này không phải là khi đối phương đang nỗ lực chống đỡ với áp lực, coi như không thể cùng kề vai chiến đấu, thì chí ít vẫn có thể nói cho người kia biết vẫn có người quan tâm đến hắn ư?

“Em ở đây chờ cậu ấy một lát. Chị cứ đi trước đi.” An Lan cười nói.

“Nhưng mà…… chủ nhiệm bảo chị ở đây với em.” Chị y tá do dự nói.

“Em có thể có chuyện gì được chứ?” An Lan vỗ vỗ bả vai đối phương, “Sắp 8 giờ rồi đó, chị không phải thay ca sao? Hay là không có bệnh nhân khác cần được chăm sóc?”

“Thằng nhóc này……”

“Chị muốn đối tốt với em để có người cho chị luyện tập kỹ thuật rút máu chứ gì?” An Lan ghé lại gần, nở một nụ cười xấu xa.

“Đáng ghét, chị đánh cho một trận bây giờ.” Khuôn mặt chị y tá thoáng cái đỏ bừng.

An Lan còn cố ý thò mặt sang, “Chị đánh đi, đánh đi, em cho chị đánh đó.”

Chị y tá bất đắc dĩ mà nói: “Em cứ nhất quyết phải chờ bạn mình, vậy để chị đi lấy cho em chút gì ăn nhé. Chỗ chị có bánh mì với sữa, em có muốn ăn không?”

“Ăn ăn ăn! Chị đúng là thiên sứ xinh đẹp nhất trần đời mà!”

An Lan dựa lưng vào tường, ngồi ở trên cặp sách, tay ôm đề thi thử, vừa gặm bánh mì vừa luyện đề.

Chẳng biết có phải do tầng này quá yên tĩnh hay không mà An Lan lại có thể tập trung giải đề hơn bình thường. Chớp mắt một cái cậu đã làm xong ba bài thi thử mà giáo viên giao rồi, ngay cả những câu hỏi hack não khó nhằn cũng có thể tính ra được kết quả. Xong xuôi đâu đó, cậu mới mở Wechat để so sánh đáp án với các bạn học khác.

Cái nhóm Omega kia của Kiều Sơ Lạc chẳng biết đang thảo luận cái gì mà tin nhắn chưa đọc có tận mấy trăm cái lận.

An Lan nhấn mở ra, đọc từ trên xuống dưới, tin nhắn trong nhóm khiến cho cậu ngây ngẩn cả người.

[ Mấy người có xem bản tin chiều nay không? Cựu chủ tịch của tập đoàn Cố Thị – Cố Vân Lễ bạo phát tin tức tố trong bệnh viện, khiến toàn bộ bệnh viện phải sơ tán khẩn cấp! Mấy chục bệnh nhân Alpha đều bị ảnh hưởng, cần được chữa trị đặc biệt! ]

Một đường link được gửi vào trong nhóm.

[ Cố Vân Lễ chẳng phải là bố của hot boy trường mình sao? Báo chí không phải nói Cố Vân Lễ bị thương trong vụ tai nạn ô tô mười mấy năm trước nên mới phải từ chức chủ tịch để điều dưỡng à? Nghe thiên hạ đồn ông ấy đã trở thành người thực vật…… Ngàn vạn lần xin lỗi hot boy, tui không cố ý nguyền rủa bố cậu đâu……]

[ Ông đọc xong tin kia mà vẫn chưa hiểu à? Giá trị A càng cao thì càng dễ phát điên! Tính tình cực đoan, dục vọng chiếm hữu mạnh, thậm chí còn không cho phép người khác phản kháng! Cố Vân Lễ chắc chắc điên rồi, hơn nữa còn là phát điên từ sớm nữa kìa! Nói là điều dưỡng nhưng thức chất thì nhốt lại! Đây là cách tốt nhất để bảo vệ hot boy với mẹ cậu ấy, Alpha có dục vọng chiếm hữu quá mạnh thì ngay cả con ruột cũng sẽ coi là tình địch. ]

[ Trời đất quỷ thần ơi…… Thật là đáng sợ. ]

[ Chẳng trách hôm nay hot boy lại xin nghỉ, nhất định là đi xử lý chuyện của bố cậu ấy. ]

[ Thật muốn trao cho hot boy một vòng tay ấm áp quá đê. ]

[ Cho xin đi, có khi bà vừa mới chạm vào người hot boy thì đã bị tin tức tố của người ta ép chết dí rồi. Nồng độ tin tức tố của hot boy khẳng định cũng rất cao……]

Ngụ ý chính là Cố Lệ Vũ cũng có khả năng nổi điên.

An Lan xem đến đây, cậu có thể lý giải sự lo lắng của mọi người, thế nhưng Cố Lệ Vũ là bạn học của bọn họ, nói không chừng nguyên nhân khiến hắn luôn bảo trì khoảng cách với những người khác là vì không muốn thương tổn bọn họ. Tại sao mọi người không thể hiểu và tín nhiệm hắn thêm một chút chứ?

An Lan Luôn Muốn Ngủ: [ Tôi tin tưởng năng lực tự chủ của hot boy. Cố Vân Lễ là Cố Vân Lễ, Cố Lệ Vũ là Cố Lệ Vũ. Từ khi cậu ấy trở thành bạn học của chúng ta, tôi chưa bao bao giờ nhìn thấy cậu ấy làm tổn thương bất cứ người nào cả. ]

Nhắn xong một câu này, An Lan không định tiếp tục đọc tin nhắn trong nhóm nữa, mà tập trung suy nghĩ giải đề thi.

Bỗng nhiên “Cạch” một tiếng, cánh của bên cạnh An Lan khẽ mở, có người từ bên trong đi ra.

Trái tim An Lan giật thót, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Cố Lệ Vũ mặc quần áo đồng phục màu xanh trắng cũng đang rũ mắt nhìn mình.

“Sao cậu vẫn còn ở đây?”

Đáy mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc, giọng nói thực nhẹ, như thể sợ bản thân chỉ cần nói to hơn một chút thì An Lan sẽ tan biến ngay lập tức.

“Chờ cậu đó. Hôm nay cậu lại giúp tôi thêm một lần.” An Lan mỉm cười.

Hai bên cổ Cố Lệ Vũ đỏ ửng một mảng, giống như đã bị người hung hăng bóp chặt.

Toàn bộ bệnh viện, người có khả năng sẽ làm như thế, ngoại trừ Cố Vân Lễ đã bị ủy ban quản lý Alpha cưỡng chế đưa đi thì những người còn lại quá nửa đều không thể làm được.

Bố của Cố Lệ Vũ vậy mà lại tìm cách thương tổn con trai mình vào đúng ngày sinh nhật của cậu ấy.

An Lan cúi đầu, giả bộ như cái gì cũng không biết, cậu xếp lại bài thi, một tay khác đang muốn chống xuống mặt đất để đứng dậy thì Cố Lệ Vũ đột nhiên lại khom lưng nắm lấy tay An Lan, nhẹ giọng nói câu: “Đừng đụng chạm lung tung trong bênh viện.”

Nói xong thì nhẹ nhàng kéo An Lan đứng dậy.

“Cậu không đói sao?” Cố Lệ Vũ một tay nhấc An Lan cặp sách lên, một tay kia nhét tập đề thi thử của cậu vào trong cặp.

“Đói chứ.” Bụng An Lan rất phối hợp mà kêu ùng ục hai tiếng.

“Vậy sao không đi ăn?” Cố Lệ Vũ lại hỏi.

“…… Tôi muốn mời cậu ăn cơm.”

“Muộn rồi, không nhất thiết phải là hôm nay.” Cố Lệ Vũ xách cặp của mình, một tay kia khoác cặp An Lan lên vai.

An Lan cố nhịn không nói cặp sách của mình vừa bị lót dưới sàn kê mông, bây giờ Cố Lệ Vũ lại khoác lên vai, trên lưng chắc chắc đã dính đầy vi khuẩn của bệnh viện.

“Tôi chỉ nghĩ đến lúc cậu ra ngoài nhất định sẽ đói bụng. Mời người khác ăn cơm đương nhiên là phải mời khi đối phương đói rồi.”

Chỉ có điều lúc này, đã là 11 giờ đêm.

“Hay là cậu muốn về nhà? Giờ cũng muộn rồi, chắc là mẹ cậu lo lắng lắm.” An Lan hỏi.

Thật ra An Lan chỉ cần nhìn thấy Cố Lệ Vũ bình an trở ra là được, nếu muốn mời cơm, quả thực là ngày nào cũng có thể.

“Mẹ tôi không ở đây.”

“Gì cơ?” An Lan sửng sốt, hôm nay không phải là sinh nhật Cố Lệ Vũ sao, mẹ của cậu ấy vậy mà lại không có ở đây?

Cố Lệ Vũ dường như hiểu được vì sao An Lan lại kinh ngạc, rất bình tĩnh mà nói: “Bà ấy làm như vậy cũng là để bảo vệ tôi. Nếu bà ấy ở đây, sẽ càng thêm phiền toái.”

“À.”

“Cậu muốn mời tôi ăn cái gì? Giờ này chỉ có mấy quán đồ ăn nhanh với hàng ăn vỉa hè ở phố Nam Đăng thôi.” Cố Lệ Vũ quay đầu nhìn An Lan.

Chẳng biết có phải do ảo giác hay không mà trong đôi mắt hắn lại toát lên tầng ý cười ấm áp, khiến An Lan vô thức truy đuổi muốn giữ lại, nhưng nó chỉ thoáng lóe lên rồi rất nhanh biến mất.

“Về nhà tôi đi. Bố mẹ tôi không có ở nhà, chị gái tôi học đại học ở ký túc xá. Đêm nay chỉ có một mình tôi…… Có chút sợ.” An Lan gãi gãi mũi.

Thật ra cậu không sợ, trong nhà không ai cậu càng high, muốn làm gì thì làm.

“Cậu sợ cái gì?”

“Tôi với Tiểu Kiều xem phim ma xong thì bị ám ảnh.” An Lan gượng gạo cười, “Hơn nữa buổi sáng mẹ tôi có nấu thịt kho, vừa hay có thể đem ra nấu mì. Cùng nhau nếm thử tay nghề của mẹ tôi nhé?”

“Được.”

An Lan nghe vậy thì mừng rơn. Cảm giác còn vui hơn cả thi tháng có tiến bộ vượt bậc nữa.

Cố Lệ Vũ hào phóng hơn An Lan rất nhiều, lúc An Lan vẫn đang loay hoay tìm quét xe đạp ở trước cổng bệnh viện, Cố Lệ Vũ đã trực tiếp vẫy một chiếc taxi đến.

Đây là lần đầu tiên An Lan với Cố Lệ Vũ ngồi chung một chiếc xe, cặp sách được đặt vào giữa hai người.

Dọc đường đi, Cố Lệ Vũ vẫn luôn ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Gió đêm lùa vào qua cửa sổ xe khiến lọn tóc của hắn hết bay lên rồi lại sà xuống, cổ áo đồng phục cũng phập phồng theo gió. Từng ánh đèn đường ảm đạm xẹt qua khiến vết bầm trên cổ hắn càng trở nên nổi bật.

An Lan sẽ không phỏng đoán tâm trạng lúc này của Cố Lệ Vũ, suy cho cùng những chuyện mà hắn trải qua mấy năm nay đều đã trở thành thói quen từ lâu. Đồng tình hay cảm thông đối với Cố Lệ Vũ mà nói chẳng khác nào làm nhục hắn cả. Chẳng phải có câu nói “nội tâm thăng trầm, mỉm cười an yên” sao.

Nếu nội tâm Cố Lệ Vũ đã bình tĩnh như thế, vậy thì An Lan sẽ không quấy rầy hắn nữa.

“Bác tài, đến nơi rồi.” Thanh âm Cố Lệ Vũ vang lên.

An Lan lúc này mới nhận ra bọn họ đã về đến nhà. Cậu vốn muốn quét mã tiền trả, nhưng Cố Lệ Vũ chỉ nói một câu: “Tiền tiêu vặt gần đây của cậu nhiều lắm à?”

“Không có.”

Sau đó, Cố Lệ Vũ quét mã tiền trả, xách theo cặp sách của An Lan với mình xuống xe.

An Lan dẫn Cố Lệ Vũ vào thang máy đi lên tầng, cửa thang máy vừa mở ra, ánh đèn ngoài hành lang chẳng ngừng chớp nháy, hết sáng lại tối.

An Lan đột nhiên quay đầu lại, trợn trắng mắt,  thè lưỡi ra khỏi miệng nhìn chằm chằm Cố Lệ Vũ.

“ Hùuu ——”

Cố Lệ Vũ khựng lại: “Cậu bị ấm đầu à?”

“Cậu không sợ chút nào sao?” An Lan có hơi thất vọng hỏi.

Mỗi lần Kiều Sơ Lạc đến nhà mình chơi, lúc đứng ở hành lang An Lan nhất định sẽ túm lấy bờ vai của cậu ta, chờ đến khi Kiều Sơ Lạc xoay người lại thì trợn mắt le lưỡi, lần nào cũng có thể dọa Kiều Sơ Lạc sợ đến mức nhảy dựng lên.

“Không sợ. Nếu không phải là cậu, tôi nhất định sẽ rút lưỡi đối phương.”

An Lan: “……”

Alpha chất lượng tốt mấy người đều dã man tàn bạo như thế sao?

Mở cửa ra, An Lan lấy cho Cố Lệ Vũ một đôi dép lê, nói câu: “Cậu tùy ý ngồi nhé, cặp sách cứ đặt trên sofa là được. Để tôi đi nấu mì! Cậu có cái gì không ăn được không?”

“Không có.” Cố Lệ Vũ nói.

An Lan đun sôi nước rồi bỏ mì vào, thả thịt kho với rau dưa, còn đập cả trứng gà vào nữa.

Chờ đến lúc cậu bưng mì ra, chỉ thấy Cố Lệ Vũ đang ngồi trên sofa, lẳng lặng xem điện thoại.

Nếu An Lan không đoán sai thì có lẽ hắn đang đọc tin tức có liên quan đến Cố Vân Lễ.

“Ăn mì thôi, mau tới đây đi, nếu không sẽ trương mất.”

“Được.” Cố Lệ Vũ nghe thấy thế thì bỏ điện thoại xuống ngay, chứ không giống bà chị gái An Lan, mỗi lần gọi ra ăn cơm đều phải gọi lâu ơi là lâu, ngó qua nhìn chỉ thấy cô nàng đang xem điện thoại, chăm chú tới mức không dứt ra nổi.

Cố Lệ Vũ đi rửa tay trước rồi mới cầm lấy đôi đũa mà An Lan đưa, hắn kẹp mì thổi thổi cho bớt nóng, sau đó thì đưa vào trong miệng.

An Lan ngồi ở phía đối diện, hơi nóng bốc lên từ bát mì làm ngũ quan Cố Lệ Vũ trở nên thật nhu hòa, ngay cả làn mi đang cụp xuống cũng có chút ướt át.

“Sao cậu cứ nhìn tôi vậy?” Cố Lệ Vũ thong thả ngẩng đầu lên.

“Nhìn cậu? Còn không phải là vì đẹp sao.” An Lan toét miệng cười, vừa cúi đầu định gắp mì lên ăn thì Cố Lệ Vũ đột nhiên duỗi đũa tới chặn lại.

“Bỏng lưỡi.” Cố Lệ Vũ nói.

“Ồ, cảm ơn đã nhắc.” Tim An Lan đập lỡ một nhịp.

Cậu chỉ biết lớp trưởng Hứa Tinh Nhiên là một người rất tinh tế, nhưng thật ra Cố Lệ Vũ cũng vậy.

“Thịt kho mẹ tôi nấu rất ngon đúng không? Vừa mềm lại vừa thơm.” An Lan hỏi.

“Ừ, mì cũng rất ngon.”

Cố Lệ Vũ bưng bát mì lên, chậm rãi uống nước canh. Thấy đối phương nể mặt mình như vậy thì An Lan vô cùng vui vẻ.

An Lan liếc mắt nhìn đồng hồ,  đã 11 giờ 55 phút rồi.

“Sao cậu cứ liên tục nhìn đồng hồ vậy?”

“Đâu có.”

“Thời điểm vào nhà cậu nhìn một lần, lúc bưng mì ra cũng nhìn một lần, khi tôi uống canh lại nhìn thêm lần nữa.”

An Lan sửng sốt, không ngờ Cố Lệ Vũ lại giỏi quan sát đến vậy, hay là do mình biểu hiện quá mức rõ ràng nhỉ?

“Có phải là buồn ngủ rồi không? Cậu đi ngủ trước đi. Tôi giúp cậu rửa bát xong rồi về.” Cố Lệ Vũ nói.

“Không phải. Bởi vì hôm nay là sinh nhật cậu, chỉ có điều tôi nghe nói cậu không đón sinh nhật, cho nên mới không đặt bánh kem cho cậu. Mừng sinh nhật không phải đều ăn mì trường thọ sao? Mặc dù mì tôi nấu chỉ là mì sợi bình thường, nhưng vẫn hy vọng  cậu ăn xong trong ngày hôm nay, về sau sẽ sống lâu trăm tuổi.”

An Lan nói liền một hơi, dẫu sao cậu cũng không có ý xấu, việc gì phải sợ bị Cố Lệ Vũ biết chứ.

“Chẳng trách.” Cố Lệ Vũ cúi đầu tiếp tục uống nước canh.

“Hả? Chẳng trách cái gì?”

Tôi biết là cậu kiệm lời, nhưng mỗi lần có thể đừng chỉ nói một nửa câu như thế không?

“Chẳng trách lại ngon đến vậy.”

Trong lòng An Lan lập tức trở nên ấm áp, cảm giác khi ý tốt của bản thân được đối phương đón nhận và trân trọng quả thực là rất tuyệt.

Từ giờ về sao, ai mà còn nói Cố Lệ Vũ lãnh đạm lạnh lùng, cậu liền cho đối phương biết thế nào là lễ hội.

Tuy ngoài mặt người này có vẻ xa cách, lạnh lùng nhưng nội tâm của hắn rất ấm áp, tinh tế.

“Để tôi đi tìm đồ ngủ cho cậu, bát đũa lát nữa tôi sẽ dọn, cậu đi tắm rửa trước nhé?” An Lan đứng dậy hỏi.

Cố Lệ Vũ lại ngẩng đầu lên, ánh mắt trầm xuống: “An Lan, cậu nên có ý thức phòng bị cơ bản nhất.”

“Phòng bị? Phòng bị cái gì mới được?”

Tôi cũng không phải Omega, mặc dù đúng là có một chút dấu hiệu phân hóa thành Omega, nhưng tôi quả thực không phải Omega mà.

Hơn nữa Cố Lệ Vũ đang yêu cầu người đề phòng mình sao?

“Tôi mới rời khỏi phòng cách ly, tuy rằng tin tức tố tạm thời đã ổn định, nhưng chưa biết chừng sẽ bạo phát lại bất cứ lúc nào. Nếu tôi dùng tin tức tố nghiền áp cậu thì sao?” Cố Lệ Vũ ngẩng đầu, dùng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh nói.

Hắn chỉ là đang trần thuật một sự thật mà thôi.

“…… Nhưng tại sao cậu lại muốn nổi điên chứ? Nơi này không có Alpha khác uy hiếp cậu mà.”

“Cậu không xem tin tức sao?” Cố Lệ Vũ hờ hững hỏi.

“Định xem, nhưng còn chưa kịp xem thì cậu đã ra ngoài.” An Lan thành thật trả lời.

“Cố Vân Lễ là bố tôi, ông ấy đã từng là Alpha có giá trị A cao nhất toàn tỉnh, khôn ngoan quyết đoán, là thanh niên tài tuấn vô cùng nổi danh. Nhưng mười tám năm trước, lúc tôi chào đời, ông ấy đã đánh mất không chế, nổi điên cho đến tận bây giờ.”

“Ông ấy không phải…… Không phải đã bị ủy ban quản lý Alpha đưa đi rồi sao?” An Lan thật cẩn thận hỏi.

Cậu không ngờ Cố Lệ Vũ sẽ chủ động nhắc tới bố mình, nên nhất thời cũng không biết phải phản ứng thế nào.

“Ý tôi là, trong người tôi có gen của ông ấy. Chung quy sẽ có một ngày tôi mất đi khống chế, giống như ông ấy vậy.”

Cố Lệ Vũ đứng lên, nhìn về phía An Lan.

Đó không phải là ánh mắt tràn ngập cảm giác áp bách, mà là chính hắn cũng đang giãy giụa trong mơ hồ, không ngừng kiếm tìm đáp áp cho bản thân.

“Nếu có một ngày như thế, nói không chừng có thể là đêm nay, tôi sẽ biến thành một kẻ điên như Cố Vân Lễ, đến lúc ấy cậu có muốn chạy cũng chẳng kịp nữa rồi.”

“Bố cậu…… Trước kia có phải là không thích nói chuyện không?” An Lan đột nhiên hỏi.

“Không biết, mẹ tôi nói ông ấy trước kia rất dí dỏm, vui tính.” Cố Lệ Vũ trả lời.

“Vậy có nghĩa là nói nhiều rồi. Thế ông ấy có nhiều bạn bè không?” An Lan lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm.

“Hẳn là rất nhiều, đến bây giờ bọn họ vẫn luôn chăm lo cho gia đình tôi.” Cố Lệ Vũ máy móc mà trả lời.

“Ông ấy đánh bóng rổ giỏi không?” An Lan hỏi.

“Ông ấy không đánh bóng rổ, mà hay chơi golf hơn.”

“Cậu xem, tính cách, sở thích, các mối quan hệ của hai người đều khác nhau.” An Lan buông tay, “Bố cậu nổi điên phóng thích tin tức tố nghiền áp người khác để tìm kiếm cảm giác tồn tại, còn cậu thì…… Nếu như có một ngày phát điên, phỏng chừng cũng là một kẻ điên yên tĩnh. Khi người khác chép bài tập của cậu, chỉ cần cậu không phản ứng lại, ai mà biết được cậu đang nổi điên chứ.”

Cố Lệ Vũ cúi đầu xuống, nhợt nhạt nở một nụ cười, “Cậu đang an ủi tôi.”

An Lan nghĩ ngợi một hồi, sau đó thực nghiêm túc mà nhìn đối phương: “Không phải tôi đang an ủi cậu, chỉ là …… Chỉ là tôi cảm thấy cậu thông minh như vậy tại sao vẫn không rõ chứ?”

“Không rõ cái gì?”

“Cái gọi là tiến hóa, chính là quá trình mỗi một thế hệ chúng ta không ngừng sửa chữa, hoàn thiện gen di truyền của cha mẹ để thích ứng với thế giới này. A cao cấp là một phân đoạn trong quá trình tiến hóa của nhân loại. Bố cậu đã thể hiện phần trội nhất của gen di truyền này, ông ấy khôn ngoan, sở hữu sức phán đoán mà người thường không có, tôi tin tưởng năng lực học tập tiếp thu của ông ấy cũng vô cùng tốt, mà nhược điểm chính là không khống chế được cảm xúc, dễ dàng nổi điên. Đây đại khái chính là nguyên nhân mà con người ta hay nói “thiên tài với người điên chỉ cách nhau một đường kẻ.”

“Ý cậu là tôi sẽ sửa chữa nhược điểm của bố mình sao?” Cố Lệ Vũ hỏi.

“Đương nhiên rồi, đây không phải là ý nghĩa tồn tại của mỗi chúng ta hay sao? Không đơn giản chỉ là duy trì nòi giống, mà còn là tiến hóa. Cậu nhìn tôi đi, cậu cảm thấy tôi thế nào?” An Lan hỏi.

“Cậu……” Cố Lệ Vũ rũ mắt.

“Ngừng ngừng ngừng, tôi biết cậu đang tìm ưu điểm của tôi, không cần suy nghĩ, ưu điểm của tôi nhất định là không nhiều bằng cậu.” An Lan nhẹ nhàng chọc hắn một chút, “Ý của tôi là, bố mẹ tôi đều là Beta, thể năng không mạnh bằng Alpha, học lực của hai người bọn họ bình thường, và cũng tốt nghiệp một trường đại học rất bình thường. Nhưng chị gái An Nguyên của tôi thì có thể thi đỗ vào một trường đại học trọng điểm, điều này còn không phải là tiến hóa ở phương diện IQ sao. Mà bản thân tôi lại có thể phân hóa thành Alpha, dẫn đến năng lực học tập của tôi tốt hơn lớp 11 rấy nhều, thể năng mạnh hơn, ngay đến cả ngũ giác cũng nhạy bén hơn. Có những thứ nhỏ nhặt trước kia không thể nghe thấy, nhìn thấy, hiện tại đều trở nên vô cùng rõ ràng.”

Cố Lệ Vũ nâng mắt lên nhìn An Lan.

“Cố Lệ Vũ, chúng ta không giống như cha mẹ của mình. Cậu nhất định sẽ hoàn mỹ hơn bố cậu.”

An Lan nghiêng đầu, cậu không biết phải giải thích rõ ràng suy nghĩ của bản thân thế nào, cậu chỉ lo Cố Lệ Vũ luẩn quẩn trong lòng mà thôi. Trong mắt An Lan, Cố Lệ Vũ rất tốt, thực sự rất tốt, chỉ là cậu không biết phải làm thế nào mới khiến đối phương hiểu rõ được điều này.

Bầu không khí trên bàn ăn yên tĩnh đến mức khiến An Lan có chút xấu hổ, “bát canh gà dành cho tâm hồn của cậu” hình như không được thành công lắm thì phải.

Thật lâu sau, Cố Lệ Vũ mới mở miệng nói: “An Lan, vừa rồi không phải tôi đang tìm ưu điểm của cậu, mà là ưu điểm của cậu có quá nhiều, tôi không biết nên nói cái nào trước.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN