Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi
Chương 44: Cậu ấy dẫn bao nhiêu người đến đây ăn sáng rồi?
Mẹ An vừa về đến cửa đã ngửi thấy mùi mì ăn liền, bèn cằn nhằn con trai ngay tắp lự: “An Lan! Con không nấu được cái gì tử tế mà ăn hả? Lúc nào cũng mì gói mì gói, có biết có hại cho cơ thể lắm không ——”
Ai ngờ vừa mới đi vào nhà, lại nhìn thấy Tiêu Thần.
“Ối…… Có bạn học đến chơi hả…… Lại còn là một cậu nhóc rất tuấn tú nữa chứ…… Đẹp trai ghê đó……” Mẹ An Lan dí sát mặt Tiêu Thần, “Đứa nhỏ này thật là đẹp trai mà —— nhất là đôi mắt ấy, mẹ cháu nhất định là một đại mỹ nhân!”
Ba An không vui nói: “Con trai nhà người ta có đôi mắt đẹp tại sao không thể giống ba mà nhất định phải là do mẹ đẹp?”
“Ông chẳng biết gì cả! Con trai thường giống mẹ nhiều hơn giống ba, mắt người ta đẹp như vậy nhất định là do được di truyền từ mẹ rồi.”
Tiêu Thần còn chưa kịp nói gì thì đã được mẹ An khen một thôi một hồi, lỗ tai với cổ đều đỏ bừng cả lên.
“Cháu chào dì…… An Lan cũng rất tuấn tú…… Đẹp… đẹp trai…… Đôi mắt đẹp y như dì ấy ạ.”
An Lan đứng bên cạnh chỉ cảm thấy choáng váng.
Ái chà, Tiêu Thần vậy mà lại nói lắp?
“Dì ơi, nếu không còn việc gì, cháu…… cháu xin phép về trước……”
“Vội cái gì? Hai đứa vừa mới ăn mì gói phải không? Mì ăn liền không tốt, để dì gọt hoa quả, bổ sung chút vitamin.”
Dứt lời, mẹ An bèn xắn tay áo đi vào bếp rửa trái cây.
Tiêu Thần vẫn còn ngơ ngác đứng đó, nhất thời không biết nên làm gì.
“Hai đứa có muốn xem TV không? Ngày mai phải thi tháng, đừng có căng thẳng quá, bằng không ngồi xuống đây xem TV đi?”
Ba An đưa điều khiển từ xa cho hắn.
“Cháu cảm ơn chú.” Tiêu Thần nhận lấy điều khiển từ xa, ngồi xuống cạnh ba An Lan.
Nhìn cặp chân thon dài khép nép của hắn, An Lan cười như điên ở trong lòng.
Đúng là nhìn không ra, một Tiêu Thần có vẻ ngoài như thể oán trời oán đất, dỗi trăng dỗi sao, vậy mà lại luống cuống tay chân, lúng ta lúng túng trước thiện ý của người lớn.
“Bình thường cháu hay xem chương trình gì? Muốn đổi kênh nào cũng được hết. Đừng có ngại nhé, ngoại trừ Tiểu Kiều, An Lan hiếm khi dẫn bạn về chơi lắm.”
Ba An Lan bày ra bộ dáng muốn tán gẫu, tìm hiểu thêm về cuộc sống thường ngày ở trường của bọn họ.
Thậm chí còn có vài vấn đề mà Tiêu Thần không sao trả lời được.
An Lan cố nín cười, đến cạnh Tiêu Thần túm túm cổ áo hắn, nói:” Đi nào, đến phòng tôi xem phim nhé.”
Giọng mẹ An truyền ra từ trong bếp: “Đúng đấy, mấy đứa nhỏ tuổi này toàn xem các chương trình giải trí ở trên mạng, chứ chẳng giống mấy kênh truyền hình lạc hậu như ông đâu. Ông lại còn bắt con người ta tiếp chuyện nửa ngày trời, có biết xấu hổ không hả?”
“Để con dẫn cậu ấy vào phòng.”
Nói xong, An Lan bèn túm Tiêu Thần đi ngay lập tức.
Vào phòng, An Lan kéo ghế dựa tới trước bàn học của mình, sau đó thì mang laptop ra.
“Cậu ở lại đây xem một tập phim với tôi đi. Ba mẹ tôi rất quan tâm đến bạn học của tôi, bây giờ cậu muốn về thì hơi khó.”
Tiêu Thần không ngồi xuống ngay, mà là đứng giữa phòng, đánh giá mọi thứ xung quanh một lượt.
“Cậu không quen à? Tôi biết phòng của mình khá nhỏ, cũng không sạch đẹp gì cho cam……”
“Cậu lại có thêm một cái ‘đầu tiên’ rồi.” Tiêu Thần nói.
“Đầu tiên cái gì?”
“Người đầu tiên mời tôi vào phòng mình.”
“Lúc học tiểu học cũng không có à? Hồi học tiểu học, hễ tan học là tôi thường tới nhà các bạn khác làm bài tập, rồi còn cùng nhau chơi nữa.” An Lan ngồi trên ghế, một tay đặt trên lưng ghế dựa, chăm chú nhìn Tiêu Thần.
“Mẹ tôi…… tương đối bảo vệ tôi. Quá thân thiết với người khác sẽ khiến thân phận của tôi dễ bị phát hiện. Trẻ nhỏ rất đơn thuần, còn dễ bị người khác lừa phỉnh. Cho nên tôi không quá thân thiết với người khác.” Tiêu Thần trả lời.
Hai tay hắn nhét trong túi quần, có chút thất thần mà nhìn mấy cuốn sách đặt trên giá sách của An Lan.
“Đó đều là truyện tranh tôi sưu tầm được hồi tiểu học đấy, bây giờ muốn mua cũng chẳng có mà mua đâu. Hơn nữa, mọi người đều đọc truyện tranh ở trên mạng cả.” An Lan đứng lên, lấy một quyển đưa cho Tiêu Thần.
“Lúc bé tôi cũng đọc quyển này rồi.” Tiêu Thần cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng lật trang giấy, “Khi ấy tôi với em gái còn giành nhau đến mức quyển sách rách tơi tả.”
Vẻ mặt Tiêu Thần thoáng cái trở nên ôn hòa, khóe môi hơi cong lên, như thể nhớ lại chuyện gì đặc biệt có ý nghĩa.
Lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, giọng mẹ An truyền tới: “Hai anh đẹp trai ơi, hai người không làm chuyện gì mà mẹ không thể thấy được ở trong đó đấy chứ?”
“Không có đâu ạ.” An Lan vừa cười, vừa mở cửa ra.
Mẹ An bưng đĩa hoa quả đứng ngoài cửa.
Tiêu Thần nhanh chóng tiến tới đỡ lấy đĩa hoa quả, lễ phép nói: “Cảm ơn dì, dì vất vả rồi ạ!”
“Nào có, không phải chỉ là gọt chút hoa quả thôi sao? Hai đứa chơi đi, dì với ba nó ngồi bên ngoài xem TV.” Mẹ An Lan nhìn Tiêu Thần chằm chằm, sau đó còn nói thêm một câu, “Đúng là càng nhìn lại càng thấy đẹp trai mà.”
Mặt Tiêu Thần đỏ bừng.
An Lan chống cằm, cứ như vậy mà nhìn Tiêu Thần nói chuyện với mẹ mình, cậu phát hiện khi Tiêu Thần đối mặt với trưởng bối có thiện ý với hắn thì sẽ rất kính cẩn, lễ phép.
Chờ cửa khép lại một lần nữa, Tiêu Thần mới xoay người đặt đĩa hoa quả lên bàn, lúc này An Lan đã tìm được một bộ phim.
“Đừng khách sáo, ăn hoa quả đi.”
“Hình như từ nãy đến giờ cậu đều cười?” Tiêu Thần híp mắt, nghiêng mặt nhìn An Lan, “Rốt cuộc có gì buồn cười chứ?”
“Xem phim đi, độ ghê tởm của tập này đã đạt tới một tầm cao mới rồi đấy.”
“Cậu lại nói lảng sang chuyện khác.”
“Rồi, rồi. Tôi chỉ là cảm thấy lúc nào cậu cũng trưng ra bộ mặt giang hồ chẳng sợ bố con thằng nào, khiến các thầy cô ở trường đều phải bó tay, nhưng…… lại rất lễ phép trước mặt bố mẹ tôi. Bọn họ nhất định sẽ không ngờ được, cậu……”
Cậu là đại ca trường.
“Tôi gì cơ?” Tiêu Thần đương nhiên đoán được điều An Lan muốn nói cũng chẳng tốt đẹp gì.
“Cậu cứ lên lớp là ngủ.” An Lan nhanh chóng nghĩ ra một cái cớ khác.
“Cho dù tôi có ngủ cả năm, thì thành tích vẫn sẽ tốt hơn cậu.”
An Lan lập tức chân chó mà nịnh nọt: “Đương nhiên rồi!”
Hai người xem phim một lúc, Tiêu Thần vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng nói: “Ba mẹ cậu…… Đều là người tốt.”
“Tôi thay ba mẹ cảm ơn thẻ người tốt của cậu nhé.” An Lan nửa đùa nửa thật mà đáp.
“Không phải tôi đang phát thẻ người tốt đâu.”
“Tôi biết, bởi vì cậu cảm giác được bọn họ thật sự quý mến mình.” An Lan chống cằm, nghiêng mặt nhìn hắn nói.
Khi đối diện với Tiêu Thần, cậu bỗng nhiên có một loại cảm giác thực vi diệu, dường như cái người đang ngồi bên cạnh mình không phải là Tiêu Thần, mà là một người bạn thân thiết giống như Kiều Sơ Lạc.
“Ừ.” Tiêu Thần khẽ nói, ánh sáng từ màn hình laptop chiếu lên gò má hắn, lướt qua làn mi xinh đẹp, khiến cả người hắn đều trở nên tinh tế.
Hai người không nói gì nữa, sau khi xem hết một tập phim, Tiêu Thần chủ động đứng dậy.
“Không còn sớm nữa, cậu ngủ đi. Thi tháng làm bài thuận lợi nhé.”
“Cảm ơn, cậu cũng vậy.” An Lan đáp.
Lúc Tiêu Thần ra ngoài, chỉ thấy ba mẹ An Lan đang ngồi trên ghế sô pha, tựa vào nhau mà xem TV, hai người cười nói vui vẻ rồi quay lại phía sau.
Vừa trông thấy Tiêu Thần, ba má An lập tức đứng dậy, Tiêu Thần có chút ngượng ngùng nói: “Chú dì cứ ngồi đi ạ, cháu phải về nhà rồi.”
“Được, được, ngày mai phải thi tháng rồi mà! Hôm nay An Lan mời bạn ăn mì gói đúng là chẳng ra sao! Lần sau tới chơi, dì nướng sườn cho cháu nhé!”
Tiêu Thần cúi đầu cười: “Cảm ơn dì ạ.”
An Lan đứng dựa vào cạnh cửa, không khỏi cảm thán một câu: Ngoan ghê ta!
Chỉ có điều sau khi Tiêu Thần ra về, An Lan mới phát hiện điện thoại của mình từ nãy đến giờ vẫn chẳng ngừng rung lên, hóa ra Tiêu Thần đã gửi một emoji cắt cổ vào trong nhóm lớp, hơn nữa còn tag tên của cậu.
Cả nhóm chat lặng ngắt như tờ, mọi người đều vô cùng ăn ý giả mù, âm thầm nhắn tin hỏi An Lan rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tiểu Kiều: [ Tiểu An Tử! Sao mày lại đắc tội với Tiêu Thần nữa rồi? ]
Hoa Mập: [ An Lan! Ông nhìn thấy cái hình Tiêu Thần gửi vào nhóm lớp chưa? Cậu ta định đấm ông à? ]
Trần Nhút Nhát: [ Thế nào rồi? Bây giờ anh đốt vàng mã cho chú có còn kịp không? ]
An Lan đọc mấy tin nhắn này, bất đắc dĩ nở một nụ cười, sau đó cũng vào trong nhóm lớp tag tên Tiêu Thần, kết hợp với một tấm meme “đứa trẻ này không ngoan”.
Trong nhóm vẫn yên lặng như cũ, nhưng lại biến thành chiến trường emoji nồng nặc mùi thuốc súng của Tiêu Thần với An Lan.
Bất kể đối phương có gửi các loại meme “cậu chết chắc” thì An Lan vẫn bình tĩnh mà đáp trả bằng tấm hình “đứa trẻ này không ngoan”.
Có bạn học online muộn, vừa vào nhóm lớp đã nhìn thấy tấm hình máu me ghê rợn của Tiêu Thần, cả người run cầm cập, yếu ớt hỏi một câu: [ Đêm nay chiếu suất đặc biệt của phim kinh dị hả? Làm bé sợ đến mức đánh rơi cả điện thoại rồi đây này. ]
Mọi người đều vô cùng khâm phục lòng can đảm của cậu ta, Tiêu Thần vậy mà còn đáp lại một câu: [ Suất chiếu đặc biệt đấy, cậu có muốn tham gia không? ]
Người kia không biết Tiêu Thần rốt cuộc là nghiêm túc hay đang uy hiếp mình, chỉ đành run lẩy bẩy mà gửi một tấm ảnh “mắt trợn trắng” vào nhóm lớp, lập tức bị Tiêu Thần chế giễu: [ Không có gì đặc sắc hơn sao? ]
Tên ngốc Kiều Sơ Lạc lại còn hưởng ứng lời kêu gọi của Tiêu Thần, gửi một tấm ảnh mặt mũi toàn máu, mắt trừng trắng dã vào nhóm, An Lan đang thu dọn đĩa hoa quả, vừa quay đầu lại đột nhiên nhìn thấy bức ảnh trên màn hình, sợ tới mức ngồi bệt xuống đất.
An Lan gửi tin nhắn cho Kiều Sơ Lạc: [ Mày có bệnh à! ]
Kiều Sơ Lạc: [ Hưởng ứng lời kêu gọi của đại biểu toán học nhà tao. ]
Tâm trạng căng như dây đàn vì kỳ thi tháng của cả lớp bỗng chốc tiêu tan, mọi người tựa như một bầy ong vỡ tổ, đua nhau gia nhập đội ngũ gửi ảnh kinh dị.
An Lan trợn mắt, dứt khoát tắt thông báo nhóm lớp.
Ai ngờ Hứa Tinh Nhiên lại gửi tin nhắn đến: [ Cậu với Tiêu Thần không có chuyện gì chứ? ]
An Lan nhắn lại một câu: [ Không sao, cậu ta đang phát điên ấy mà. ]
Hứa Tinh Nhiên: [ Vậy thì tốt, ngày mai thi tốt nhé. ]
Vẫn là lớp trưởng giống người bình thường nhất.
Sáng sớm hôm sau, An Lan đi thang máy xuống lầu, mới xuống được hai tầng thì thang máy dừng lại, cậu nghĩ thầm, đừng bảo là Tiêu Thần đấy nhé?
Cánh cửa kim loại vừa mở ra, quả nhiên là cái tên không bao giờ chịu mặc đồng phục tử tế kia.
“Ồ, là cậu à? Đêm qua ngủ ngon không?” Tiêu Thần nghênh ngang bước vào trong thang máy.
Thân hình của hắn mang theo cảm giác áp bách, cho dù An Lan chỉ thấp hơn hắn nửa cái đầu, thì đối phương vẫn luôn toát lên một loại khí thế có thể đá bay con người ta bất cứ lúc nào.
An Lan cũng không nép mình vào trong góc, mà là đứng sau lưng Tiêu Thần, nói một câu: “Ngủ rất ngon.”
“Cậu đứng sau lưng tôi làm gì?” Tiêu Thần quay đầu hỏi, “Nói chuyện với cậu, tôi còn phải quay đầu.”
“Dễ đâm lén chứ sao.” An Lan chép miệng cười một tiếng.
Tiêu Thần đang định nói gì đó thì cửa thang máy đã mở ra.
“Tới rồi! Đi thôi!” An Lan trực tiếp lướt qua người Tiêu Thần, đi ra khỏi thang máy.
Còn chưa đi được hai bước thì cổ áo đã bị túm lại.
“Nhóc con đi đâu đấy?”
An Lan khó chịu mà quay đầu: “Nhóc con gọi ai thế?”
“Nhóc con gọi cậu chứ gọi ai.”
“Ồ!” An Lan gạt tay Tiêu Thần ra, “Hóa ra cậu là nhóc con!”
Tiêu Thần ngẩn người, cái kịch bản thường thấy như vậy mà hắn còn bị mắc bẫy.
“Đi thôi, đi ăn sáng nào.” An Lan dùng ánh mắt ra hiệu một chiếc xe đạp khác, “Cậu…… không biết đi xe đạp à?”
“Cậu mới không biết đi xe đạp đấy.” Tiêu Thần quét mã, trèo lên xe.
An Lan khẽ cười, đạp xe đi đằng trước, Tiêu Thần theo sát ở phía sau, hai người cùng đến quán mì trộn.
Hôm nay bọn họ tới khá sớm, khách khứa trong quán không đông lắm, An Lan dẫn Tiêu Thần ngồi xuống một bàn trống.
Tiêu Thần không những không ghét bỏ, thậm chí còn lấy đũa gắp một miếng củ cải muối ở trên bàn bỏ vào miệng.
“Này! Đấy là đồ thừa của người ăn trước đó!” An Lan vội nắm lấy đũa của Tiêu Thần.
Tiêu Thần sửng sốt không thôi, mãi một lúc lâu sau mới nói: “Sao cậu không nói sớm?”
“Cậu nhét củ cải muối vào miệng một cách hợp tình hợp lý, tự nhiên* như thế, sao tôi phản ứng kịp!”
(*Nguyên tác là hồn nhiên thiên thành – một thành ngữ của Trung Quốc, ý chỉ con người tự nhiên, tài đức vẹn toàn.)
“Hai từ hợp tình hợp lý, tự nhiên này không phải dùng thế đâu. Rốt cuộc cậu thi ngữ văn được bao nhiêu điểm vậy?” Tiêu Thần đẩy đĩa củ cải kia ra.
An Lan còn đang lo lắng hắn sẽ nổi điên ở đây, nhưng nhìn bộ dáng duỗi dài cổ, nhòm ngó nồi mì đang được nấu trên bếp kia của đối phương thì yên tâm hơn nhiều.
“Dì ơi, cho cháu hai bát mì trộn với hai bát canh thịt viên ạ.” An Lan giơ tay lên gọi món.
“Được!” Dì chủ quán đang nấu mì nghe thấy thế bèn quay đầu lại nhìn An Lan một cái, không nhịn được nói, “Lại dẫn thêm một anh chàng đẹp trai đến ăn sáng à!”
Tiêu Thần nhạy bén tóm được chữ “lại” kia, hắn nhướng mày hỏi: “Cậu dẫn bao nhiêu trai đẹp đến đây ăn sáng rồi?”
“Tôi không đẹp trai sao?” An Lan hỏi ngược lại.
“Cố Lệ Vũ đúng không?” Tiêu Thần trực tiếp nói ra cái tên kia.
An Lan chỉ cười, chứ không nói chuyện, dẫu sao…… Tiêu Thần và Cố Lệ Vũ cũng chẳng có thâm thù đại hận gì.
Dì chủ quán bưng hai bát mì trộn đã được trộn đều ra cho hai người.
“Úi cha, nhìn gần lại càng thấy đẹp trai.” Dì chủ quán nói ra lời khen ngợi từ tận đáy lòng mình.
“Cảm ơn dì ạ.” Tiêu Thần cũng mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên An Lan nhìn thấy Tiêu Thần để lộ ra vẻ mặt “hiền lành” như vậy với một người xa lạ.
“Dì ơi, cháu còn có chuyện muốn hỏi……”
“Sao thế?” Dì chủ quán không đi ngay, mà là đứng bên cạnh bàn, trò chuyện với Tiêu Thần.
Tiêu Thần chỉ tay vào An Lan: “Người anh em này của cháu, rốt cuộc đã dẫn bao nhiêu người tới đây ăn sáng ạ?”
An Lan không ngờ Tiêu Thần lại xảo trá như vậy, cố ý nói là “người anh em này của cháu” để biểu thị mối quan hệ của cả hai khá thân thiết, nhưng không phải là loại quan hệ kia.
Chẳng qua, dì chủ quán vẫn vô cùng khôn khéo: “Hai đứa thân thiết vậy mà còn không biết bạn mình dẫn bao nhiêu người đến đây ăn sáng hả?”
An Lan âm thầm tặng cho bà một tràng pháo tay nhiệt liệt.
Tiêu Thần mỉm cười, nói: “Cậu lăng nhăng thật đó.”
Vừa ăn một miếng mì trộn, Tiêu Thần lại bảo: “Quả nhiên ăn mì mới trộn là ngon nhất, mang đến lớp ăn thì đều bị dính thành cục.”
“Đúng vậy.”
Tiêu Thần liếc nhìn cặp sách của An Lan một cái: “Đi thi chỉ cần mang cái bút là đủ, cậu đeo cả cặp sách đến làm gì?”
“Những kẻ một khi đã xem qua thì không thể quên được như cậu làm sao hiểu được nỗi đau giãy giụa trước kỳ thi của người phàm tụi tôi.” An Lan trả lời.
“Ồ. Giãy xong thì vẫn chết.”
“…… Ăn mì của cậu đi.”
Giải quyết xong bữa sáng, An Lan cùng với Tiêu Thần đạp xe vào cổng trường.
Tiêu Thần chậm rãi khóa xe lại, tay đút túi quần, chân dài sải bước như thể đi catwalk. Khác với dáng vẻ ung dung của hắn, An Lan lại vội vội vàng vàng đeo cặp chạy thẳng đến phòng thi.
Môn thi đầu tiên là ngữ văn, trên hành lang ngoài phòng thi số 2, mọi người đều đang cố nhồi chữ vào đầu.
Kết quả thi tháng trước không tệ, An Lan ở phòng thi số 2, chỉ cách phòng thi số 1 của nhóm học sinh giỏi một cái toilet.
Như Hứa Tinh Nhiên, Cố Lệ Vũ, còn có Tiêu Thần thì đều ở phòng thi kia.
Tiêu Thần tựa lưng vào bức tường bên ngoài hành lang, nghiêng mặt nhìn An Lan đang ôn tập văn học cổ đại, cậu đặt quyển sách lên lan can, vẻ mặt nghiêm túc cực kỳ.
Nắng mai vừa lúc rơi trên chóp mũi cậu, tựa như một đôi cánh tinh xảo, trong suốt.
Hứa Tinh Nhiên đi tới gần Tiêu Thần, hỏi: “Đang nhìn gì vậy?”
“Nhìn người phàm giãy chết trước khi thi.” Tiêu Thần bình thản đáp.
Hứa Tinh Nhiên dõi theo tầm mắt của hắn, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm trọng như muốn nhét cả quyển sách vào đầu của An Lan thì cũng phải bật cười.
Việc quan trọng nhất trước khi vào phòng thi chính là đi “xả lũ”, An Lan vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì đụng phải Cố Lệ Vũ đang ôm ly nước đi ra từ phòng nước sôi.
“Cố Lệ Vũ, đi lấy nước à?” An Lan mỉm cười, lên tiếng chào hỏi.
Cố Lệ Vũ nhìn cậu, chỉ hỏi một câu: “Cậu có căng thẳng không?”
“Lần nào thi mà tôi chả căng thẳng.”
“Lúc thi bắn súng cũng không thấy cậu thấp thỏm không yên như vậy.” Cố Lệ Vũ nói.
“Thi bắn súng chủ yếu là dựa vào tâm thái, mà thi tháng…… ít nhiều vẫn phải xem số trời.” An Lan chỉ tay lên trên.
Cố Lệ Vũ nhìn cậu nói: “Nếu phải xem số trời, chi bằng đưa tay phải cho tôi.”
“Hả?” Mặc dù An Lan không hiểu tại sao Cố Lệ Vũ cần tay phải của mình, nhưng vẫn rất phối hợp mà duỗi tay ra.
Cố Lệ Vũ tiện tay đặt cốc nước lên lan can, tay trái đỡ mu bàn tay An Lan, tay phải vẽ một vòng tròn giữa lòng bàn tay cậu, đầu ngón tay tinh tế đang miêu tả một thứ gì đó.
Ban đầu An Lan còn không biết Cố Lệ Vũ muốn làm gì, nhưng khi ngón tay hắn chạm vào lòng bàn tay cậu, An Lan bỗng nhiên hiểu ra được.
“Cậu đang vẽ trận pháp ma thuật trong quyển sách kia à?” An Lan kinh ngạc hỏi.
Hoa văn của trận pháp kia rất phức tạp, vậy mà Cố Lệ Vũ lại có thể nhớ kỹ?
“Ừ. Chẳng phải cậu nói đi thi phải xem số trời sao?” Cố Lệ Vũ khép tay An Lan lại, “Lần này cậu sẽ làm bài thi rất tốt.”
An Lan siết chặt nắm tay, nhìn Cố Lệ Vũ cầm theo ly nước đi vào phòng thi số 1.
Trong lòng bàn tay, những nơi từng bị ngón tay hắn quét qua hơi hơi nóng lên, dường như có luồng sức mạnh gì đó đang lan tỏa khắp cơ thể cậu.
Chẳng biết có phải do lòng tin vừa mới được củng cố hay không, mà An Lan cảm thấy kỳ thi tháng lần này cũng không khó như trong tưởng tượng.
Buổi chiều vừa thi xong môn toán, cậu nhìn thấy một đám người rầu rĩ, u sầu bước ra khỏi phòng thi.
Kiều Sơ Lạc bò ra khỏi phòng thi số 1, suy yếu ngã vào lòng An Lan: “Tao muốn chết quá…… Tại sao câu nào cũng khó như vậy chứ……”
An Lan xoa đầu Kiều Sơ Lạc, nói: “Mày cảm thấy khó thì những người khác cũng cảm thấy khó, mọi người đều giống nhau cả mà.”
“Không, không, không…… Tao thấy đám Hứa Tinh Nhiên làm bài trôi chảy lắm luôn……” Kiều Sơ Lạc bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn An Lan, “Không đúng! Sao mày bình tĩnh vậy? Chẳng lẽ mày đều biết làm hết?”
“Hình như tao…… đều biết làm hết……”
“……”
Ngày hôm sau thi tổng hợp lý – hóa, An Lan vẫn làm bài vô cùng thuận lợi, trong đề vòn có vài câu giống hệt dạng bài mà Cố Lệ Vũ đã làm cùng với cậu.
Vừa ra khỏi phòng thi, mọi người lại thở ngắn than dài.
An Lan hỏi Kiều Sơ Lạc buổi trưa ăn cái gì, Kiều Sơ Lạc bèn đáp: “Tao ăn không vô, linh hồn thoát xác còn ăn chi nữa.”
“Thể xác của mày không đói sao?”
“Không……”
“Buổi chiều thi tiếng anh, chắc chắn còn khó hơn lý, hóa.”
“Không đói.”
“Vậy mày ngồi nhìn tao ăn đi, chứ tao đói lắm.” An Lan nói.
Kiều Sơ Lạc khóc không ra nước mắt: “Mày là ma quỷ sao?”
An Lan: “……”
Hau ngày thứ năm, thứ sáu là kết thúc kỳ thi tháng, bầu không khí tang thương nháy mắt tan biến, vừa đến cuối tuần thì người nào người nấy cũng vực dậy tinh thần, lại làm một trang hảo hán đầu đội mũ, chân đeo giày.
An Lan cũng không quên cuối tuần này Cố Lệ Vũ mời mình đi xem triển lãm tranh của Cố Vân Dật.
Suy cho cùng triển lãm tranh cũng là một nơi vô cùng trang trọng, An Lan không biết phải mặc cái gì mới phù hợp.
Cậu mở tủ quần áo ra, đập vào mắt là đống quần áo style rộng rãi thoải mái, không thích hợp đi xem triển lãm tranh.
An Lan gãi gãi đầu, gửi cho Cố Lệ Vũ một tin nhắn: [ Cậu còn bộ tây trang mặc hồi cấp hai không? ]
Cố Lệ Vũ trả lời: [ Tại sao phải mặc tây trang? ]
An Lan nghĩ thầm, chẳng lẽ bản thân mình có hiểu lầm gì đối với triển lãm tranh sao: [ Thì để đi xem triển lãm tranh đó. ]
Cố Lệ Vũ lại đáp: [ Cứ mặc quần áo bình thường của cậu là được. Tôi chờ ở dưới lầu nhà cậu. ]
An Lan lập tức đi tới cửa sổ, thò đầu dòm xuống thì thấy Cố Lệ Vũ thật sự đang đợi mình, hơn nữa trên người hắn chỉ mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, bên dưới là quần jeans hơi bạc màu, đúng chất “quần áo bình thường” kia.
An Lan rốt cuộc cũng yên tâm, mặc áo phông quần bò, cầm lấy điện thoại rồi đi ra ngoài.
“Đi thôi, lên xe đi.” Cố Lệ Vũ mở cửa xe ra.
An Lan chui vào xe, phát hiện bên trong không có tài xế.
“Đừng bảo hôm nay cậu lái xe đấy nhé?”
“Đúng vậy, là tôi.” Cố Lệ Vũ ngồi vào ghế lái.
“Cậu có bằng lái á?”
“Tôi thành niên rồi, tại sao lại không có bằng lái?” Cố Lệ Vũ hỏi ngược lại.
“Cậu lái xe bao lâu rồi?”
“Từ cái ngày cậu đón sinh nhật với tôi tới giờ.” Cố Lệ Vũ trả lời.
“Má ơi, sao cậu lấy được bằng lái xe nhanh vậy?” An Lan kinh ngạc mà mở to hai mắt.
Cố Lệ Vũ đang định khởi động xe, lại nghe thấy An Lan nói vậy, bèn quay đầu sang hỏi: “Có cần tôi gọi tài xế đến không?”
Ý là, tôi nhìn ra cậu không tin tưởng kỹ thuật lái của tôi.
“Không cần, đương nhiên không cần rồi. Ý tôi là…… Tôi có phải là người đầu tiên mà cậu chở hay không? ”
“Ừ.” Nói xong, Cố Lệ Vũ cực kỳ thuần thục mà khởi động xe.
Tay lái của hắn vô cùng ổn định, lúc đạp phanh không những không bị giật mà còn rất vững vàng, như thể một tay lái lão luyện, chứ không phải hạng gà mờ mới biết lái xe.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!