Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi - Chương 7: Định hướng áp chế
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi


Chương 7: Định hướng áp chế


Dứt lời, Cường Đầu Trọc còn móc điện thoại ra, bật bài 《 Bạn Cùng Bàn》lên.

Vốn dĩ các học sinh đều đã miễn dịch với cái thể loại âm nhạc mang phong cách thanh xuân đầy ưu thương này hết rồi.

Thế nhưng cố tình đây lại là lớp 12, mọi người dù gì cũng đã làm bạn cùng bàn hai năm trời. Cho dù khi trước có ghét bỏ lẫn nhau thì lúc này cũng sẽ trở nên “Tình sâu nghĩa nặng”.

Ai đã cưới cậu cô gái đa sầu đa cảm, ai đã xem nhật ký cậu viết mỗi ngày.

Ai cột tóc cho cậu, làn tóc dài cột cao; ai dành tới cậu bộ váy cưới tinh khôi.

Nhớ lúc xưa cậu luôn rất nhút nhát, e dè hỏi mượn nửa cục tẩy bé con.

Cậu cũng từng lỡ lời thổ lộ, rằng cậu thích được ở bên mình.

Từng ngày cứ thế chậm thật chậm trôi qua, cậu luôn bảo rằng ngày tốt nghiệp ở ngay trước mắt.

Chăng mấy chốc mà mỗi đứa một phương trời…

(Tham khảo vietsub Bạn Cùng Bàn – Hồ Hạ)

Đệt, đây quả thực là quả bom siêu cấp cay mà! Trong lớp đã có vài nữ sinh đỏ bừng khóe mắt, tay nắm chặt tay ở dưới ngăn bàn.

Nhìn thấy những cảnh này, An Lan thậm chí còn cảm thấy nếu bản thân mà không nắm lấy tay Kiều Sơ Lạc một chút thì có vẻ như cậu không trân trọng tình bạn giữa bọn họ một tẹo nào.

An Lan quay mặt sang thì phát hiện Kiều Sơ Lạc đang bồn chồn cắn môi dưới, mũi chân không ngừng mà gõ nhịp xuống mặt đất.

Điều đó chứng tỏ thằng nhóc này đang lo lắng.

“Mày lo lắng cái gì chứ? Thành tích của mày vẫn luôn ổn áp lắm mà.”

Thành tích học tập của Kiều Sơ Lạc còn tốt hơn phần lớn các Alpha trong lớp ấy chứ.

“Hừ, tao đang lo hai đứa mình đường ai nấy đi thì bao giờ mới đòi được nửa cục tẩy mày mượn tao đấy.” Kiều Sơ Lạc lẩm bẩm nói.

“Gì? Tao mượn tẩy của mày khi nào?”

“Cái thằng vô lương tâm chết tiệt này, hồi học lớp 1 mày chẳng mượn tẩy của tao còn gì.” Kiều Sơ Lạc nói.

An Lan biết nguyên nhân Kiều Sơ Lạc lo lắng không phải phiếu điểm của mình, mà là lo xếp hạng của cậu quá thấp, chờ đến thời điểm chọn chỗ ngồi thì hai đứa không thể dính vào nhau nữa.

Từ bé đến lớn bọn họ đều học cùng một lớp, lúc lên cấp II Kiều Sơ Lạc phân hóa, mẹ cậu ta còn đặc biệt tới nhờ An Lan chăm sóc, giúp đỡ cậu ta nữa kìa. Nhưng sự thật chứng minh, hầu hết thời gian đều là Kiều Sơ Lạc đang chăm sóc cho An Lan, đặc biệt là… hai môn vậy lý với hóa học. An Lan có thể tưởng tượng ra cái cảnh bản thân tách khỏi Kiều Sơ Lạc, muốn chép đáp án một bài tập khó, nói không chừng còn phải vượt qua hơn nửa cái lớp học.

Điện thoại của An Lan đột nhiên rung lên, cậu cúi đầu nhìn, thì ra là tin nhắn của Kiều Sơ Lạc.

Tiểu Kiều: [ Hình như dạo này Lý Chấn Nam đang để mắt đến tao. ]

An Lan cảm thấy thực kinh ngạc, cái tên Alpha Lý Chấn Nam này phần lớn thời gian đều chạy theo mông Tiêu Thần, danh tiếng không quá tốt. Gã từng yêu đường với vài Omega, hơn nữa còn không cho phép Omega chủ động nói lời chia tay.

An Lan tính toán ở trong lòng một chút xem thành tích của bản thân có tốt hơn Trần Chấn Nam hay không.

Tiểu Kiều: [ Tốt nhất mày nên cầu nguyện là mình thi tốt hơn nó, bằng không thì chờ chết đi con. ]

An Lan liếc gã Lý Chấn Nam kia một cái, quả nhiên nhìn thấy đối phương vừa ngồi quay bút vừa ngắm Kiều Sơ Lạc.

An Lan: [ Đậu xanh rau má, heo nhà mình nuôi sắp bị người khác thịt rồi! ]

Tiểu Kiều: [ Cút! ]

“Sớm biết thế này thì tao đã làm bừa cho rồi.” Kiều Sơ Lạc nói.

“Đừng mà. Nhỡ mày đánh giá năng lực của bản thân quá cao mà tao lại phát huy vượt xa người thường thì sao?” An Lan an ủi nói.

Lúc này, Cường Đầu Trọc bắt đầu phát phiếu điểm.

“Hạng nhất, Hứa Tinh Nhiên. Lớp trưởng phát huy rất ổn định, cả lớp phải cố gắng học tập như bạn ấy!”

Nói xong, cả lớp đều nhất trí mà vỗ tay rào rào.

Hứa Tinh Nhiên hờ hững nhận lấy phiếu điểm, rồi trở về chỗ ngồi của mình.

“Hạng hai, Cố Lệ Vũ!”

Cố Lệ Vũ đứng lên, đi lên bục giảng, nhưng thầy chủ nhiêm cũng không đưa phiếu điểm cho hắn luôn mà lại nói một câu: “Cố Lệ Vũ này, thật ra thành tích môn khoa học – tự nhiên của em với Hứa Tinh Nhiên đều bằng nhau. Chỉ có một chút vấn đề ở phần tự luận ngữ văn thôi. Thân là giáo viên bộ môn ngữ văn của lớp, thầy muốn kiến nghị với em một việc hết sức quan trọng. Cho dù có là văn nghị luận thì cũng phải có một chút cảm xúc, có như vậy mới khiến người đọc thấu hiểu và đồng cảm được.”

“Vâng.” Cố Lệ Vũ buông thõng hai tay, chờ đến khi thầy chủ nhiệm phát phiếu điểm cho mình liền xoay người về chỗ ngồi.

An Lan tự hỏi không biết hắn có nghe lọt kiến nghị của Cường Đầu Trọc không nữa, dù sao thì hắn cũng……. lãnh đạm vậy mà.

“Hạng ba, Tiêu Thần.” Cường Đầu Trọc nâng mắt, nhìn thoáng qua một hàng cuối cùng trong lớp kia.

Tiêu Thần vẫn đang nằm bò ra bàn ngủ gật, chẳng có chút ý tứ tỉnh dậy nào.

Cho nên, Cường Đầu Trọc đành phải triển khai tuyệt chiêu cross-classroom shooting của mình!

Một viên phấn mang theo mười phần công lực bay thẳng về phía Tiêu Thần.

Sau gáy Tiêu Thần tựa như có mắt, bỗng nhiên nâng tay bắt được viên phấn kia rồi mới chậm rì rì mà ngẩng đầu lên.

“Hạng ba, Tiêu Thần.” Cường Đầu Trọc vẫn nhìn chằm chằm hắn, không hề có một chút run sợ nào khi đứng trước mặt giáo bá cả.

Tiêu Thần nhấc chân, đạp một phát vào ghế của bạn học ngồi bên trên.

Học sinh ngồi hàng trên đành phải đứng dậy, thay Tiêu Thần lên bục giảng nhận phiếu điểm.

Gân xanh trên trán Cường Đầu Trọc giật thình thịch, nhưng vì không muốn xảy ra xích mích trong lớp nên chỉ có thể nhẫn nhịn.

Một tờ phiếu điểm lại tiếp tục được phát xuống.

“Hạng mười hai, Kiều Sơ Lạc!”

Kiều Sơ Lạc đứng lên nhận phiếu điểm. Theo lý thì thành tích này không hề kém một chút nào, hơn nữa xếp phía trước cậu ta đều là Alpha, Kiều Sơ Lạc có thể đạt được thành tích như vậy cũng đã ngầu lắm rồi.

Thế nhưng cậu ta vẫn rất căng thẳng, An Lan biết Kiều Sơ Lạc đang lo lắng về điểm số của cậu.

“Hạng mười lăm, An Lan.”

An Lan nghe xong, không chỉ có bản thân thở phào nhẹ nhõm mà ngay cả hai chân vẫn luôn gõ nhịp ở trên mặt đất của Kiều Sơ Lạc cũng đã dừng lại.

Lý Chấn Nam hạng mười sáu, vừa vặn xếp sau An Lan. Sau khi biết thứ hạng của mình sắc mặt gã đen xì giống như nuốt phải ruồi bọ.

Chờ đến khi cả lớp đều nhận được phiếu điểm, mọi người mới bắt đầu nhao nhao mà rời khỏi lớp học để xếp lại chỗ ngồi.

An Lan với Kiều Sơ Lạc thuận lợi dính vào với nhau một lần nữa.

Cả hai đều kích động đến mức tay nắm chặt tay ở bên dưới gầm bàn —— À, sai rồi, là tiến hành giao dịch đồ ăn mới đúng.

An Lan đưa hết rau củ sấy của mình cho Kiều Sơ Lạc, tiện thể còn đăng một trạng thái lên vòng bạn bè để bày tỏ lòng trung thành: Bạn vĩnh viễn là Tiểu Kiều của tôi, tôi mãi mãi là Công Cẩn* của bạn.

(*Công Cẩn: Chu Du, tự Công Cẩn, đương thời gọi là Chu Lang, là danh tướng và khai quốc công thần của nước Đông Ngô thời Tam Quốc. Chu Du nổi tiếng với chiến thắng ở Xích Bích trước đại quân của Tào Tháo. Tiểu Kiều là vợ Công Cẩn. Ở đây hai bạn trẻ ví von tình nghĩa bạn bè gắn bó keo sơn như vợ chồng.)

Phía dưới là mấy đứa bạn tốt bị cậu làm cho buồn nôn đến không ngừng phỉ nhổ.

Hoa Mập*: Ọe! Mắc ói đ*o chịu được!

(*Nguyên tác là (胖花儿) Bạng Hoa Nhi. Mình để là Hoa Mập cho thuận tai hơn nhé.)

Trần Nhút Nhát*: Còn không phải là để tiện chép bài tập sao? Ra vẻ tình sâu nghĩa nặng cho ai xem!

(*Nguyên tác là (陈孬孬) Trần Nạo Nạo, Nạo Nạo là nhút nhát, yếu đuối, vô dụng.)

An Lan trả lời bọn họ: Vì để không phải trả nửa cục tẩy mượn từ hồi tiểu học đấy!

Chẳng biết vì sao, sau khi đăng bài trong vòng bạn bè, An Lan luôn cảm thấy có chút áp lực, trong không khí phảng phất một loại hương vị không thể diễn tả thành lời được.

Cái loại cảm giác này tựa như trần nhà sắp sụp xuống, toàn bộ không gian đều co lại gắt gao đè bẹp An Lan.

An Lan nhìn về phía Lý Chấn Nam thì thấy gã nhếch lông mày mà cười khẩy một cái.

Thật sự là nó sao?

Lúc này, giọng nói của Hứa Tinh Nhiên đột nhiên vang lên: “Không có năng lực định hướng áp chế thì đừng có phóng thích tin tức tố bừa bãi.”

Câu nói của Hứa Tinh Nhiên không đầu không đuôi, cả lớp đều không hẹn mà cùng nhìn sang, ù ù cạc cạc chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Sắc mặt Lý Chấn Nam dần trở nên khó coi.

“Muốn chết à?” Giọng nói của Tiêu Thần vang lên.

Mọi người lại nhìn qua Tiêu Thần, sôi nổi suy đoán xem có phải Hứa Tinh Nhiên với Tiêu Thần đang âm thầm phóng thích tin tức tố áp chế lẫn nhau hay không.

Thế nhưng An Lan cùng với các Alpha khác đều trầm mặc, bọn họ biết cái người mà lớp trưởng cùng Tiêu Thần nói đến kia chính là Lý Chấn Nam.

Mà gương mặt của Lý Chấn Nam lúc này đã tái nhợt hẳn đi.

Cố Lệ Vũ cầm theo ly nước về chỗ, thời điểm đi ngang qua Lý Chấn Nam lại tựa như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà* khiến cho cả người Trần Chấn Nam nằm rạp xuống mặt bàn.

(*Có câu chuyện về người nông dân chất rơm lên lưng con lạc đà. Khi rơm đã đầy, anh ta nghĩ rằng một cọng rơm nhỏ đâu có nặng nề gì, cho nên anh ta lại chất thêm vào một cọng. Nghĩ như vậy, anh cứ thêm từng cọng một, cho đến cọng rơm cuối cùng thì con lạc đà gục ngã. Từ đấy mới có câu nói “Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà”.)

An Lan vỗ vỗ ngực của mình, cái loại cảm giác ngột ngạt khi nãy bỗng nhiên biến mất không để lại chút dấu vết nào, xem ra là Lý Chấn Nam đã thu hồi tin tức tố của mình rồi.

“Nhắc nhở mọi người một chút, trường học là nơi để học tập. Tin tức tố của Alpha chỉ cần cho người mình thích biết là được rồi.” Thanh âm của Hứa Tinh Nhiên lại vang lên.

“Lớp trưởng ngầu vãi đạn.” Vừa rồi Kiều Sơ Lạc cảm nhận được nồng đậm áp bách, lúc này rốt cuộc cũng có thể thoải mái mà cảm thán một câu.

“Ừ……” An Lan nghĩ nghĩ, lại gửi một cái tin nhắn cho Kiều Sơ Lạc.

An Lan: [ Alpha lúc trước định hướng áp chế mày có phải Lý Chấn Nam không? ]

Tiểu Kiều: [ Cho xin đi, Trần Chấn Nam có cái lông định hướng áp chế á, nó có phải Alpha chất lượng tốt đâu! ]

An Lan: [ Sắc mặt Lý Chấn Nam khó coi ghê. ]

Tiểu Kiều: [ Chắc là lớp trưởng cũng phóng thích tin tức tố áp chế nó đấy. Ôi tao muốn ngửi hương vị tin tức tố của lớp trưởng quá đi mất, tiếc là cậu ấy chỉ nhằm vào Lý Chấn Nam thôi. ]

Nhìn chung quanh, bố cục của lớp bọn họ đã biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.

Ví dụ như lớp trưởng Hứa Tinh Nhiên, vị trí của hắn lùi về sau một hàng, cách An Lan hai người.

Lại tỷ như Tiêu Thần, từ lớp 10 đến lớp 11 hắn chỉ ngồi ở cuối lớp để tiện cho việc ngủ, không biết vì sao hôm nay lại tiến lên phía trước hai hàng, chỉ cách An Lan có một người.

Vẻ mặt của người bạn học ngồi phía trên Tiêu Thần không được tốt lắm, bởi vì Tiêu Thần nói: “Tiết nào cũng phải ngồi thẳng lưng, hiểu chưa?”

“Hiểu…… hiểu rồi……”

Ý tứ là, Tiêu Thần tôi buồn ngủ, cậu phải ngoãn ngoãn mà che chắn cho tôi.

Chỉ có Cố Lệ Vũ vẫn ngồi gần cửa sổ, đang chống cằm đọc sách như thể là một mảnh trời riêng ta với ta.

Thế nhưng, vị trí của ba Alpha chất lượng tốt này lại vừa khéo tạo nên một hình tam giác, mà An Lan cậu chính là trung tâm của cái tam giác này.

Khụ, là cậu với Kiều Sơ Lạc cùng ở trung tâm của cái tam giác này.

Trong đầu An Lan bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ vô cùng cẩu huyết, cậu với Kiều Sơ Lạc lại bắt đầu buôn dưa lê bán dưa chuột với nhau: [ Tiểu Kiều à, nếu như có hơn hai Alpha để ý đến cưng thì chưa chắc anh đã đánh nổi đâu. ]

Kiều Sơ Lạc: [ Nếu bọn họ đều là Alpha chất lượng tốt thì tao sẽ nằm yên chờ người thắng cuộc tới rước. Còn nếu là dưa vẹo táo nứt thì mày phải chiến đấu đến giây cuối cùng cho tao. ]

An Lan nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên cảm thấy là Beta thật hạnh phúc biết bao.

Chiều đến, Kiều Sơ Lạc dùng khuỷu tay huých An Lan một cái: “Tối nay ra ngoài quẩy đi, dù sao mai cũng là cuối tuần mà. Không mau tranh thủ thì những tháng ngày tươi đẹp cũng chẳng còn nữa đâu.”

“Đến tiệm net tổ đội hai người hay kêu cả Hoa Mập với Trần Nhút Nhát đánh bốn đây?”

Kiều Sơ Lạc nói nhỏ: “Mày chán sống rồi hả? Tao nghe nói, Diệt Tuyệt sư thái phòng giáo vụ sẽ dẫn quân đi càn quét hết quán net trong thành phố đấy. Nếu bị bắt được thì giờ chào cờ sẽ phải đọc bản kiểm điểm trước toàn trường.”

“Thế thì quẩy cái gì được?” An Lan hỏi.

“Có cái KTV mới khai trương, mua một giờ miễn phí một giờ. Mua hai giờ thì có thể hát đến 12 giờ. Còn có đồ uống miễn phí nữa.”

“Đồ uống miễn phí là nước ô mai ướp lạnh chứ gì? Combo một gói bột ô mai với một bình nước siêu to khổng lồ à?” An Lan hỏi.

“Méo mó có còn hơn không. Có nước uống miễn phí còn đỡ hơn phải bỏ 10 đồng ra mua một lon Coca.” Kiều Sơ Lạc nói, “Hoa Mập với Trần Nhút Nhát đã gửi tiền cho tao rồi.”

Vừa tan học, Kiều Sơ Lạc liền ngồi sau xe đạp của An Lan cùng rời khỏi trường.

Hoa Mập với Trần Nhút Nhát mỗi đứa một xe, cong mông đạp theo sau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN