Trưa hôm sau, Lật Trình Tịnh và Ngu Dịch hẹn nhau ở một nhà hàng gần bệnh viện, nhân tiện gặp Sở Oải Lăng.
Trước khi ra ngoài, Sở Oải Lăng nghiêm túc thay bộ quần đã được bà chọn kỹ lưỡng, rửa mặt chải đầu, tô son, sau khi xác định không có vấn đề gì mới đi ra ngoài.
Sở Oải Lăng đi vào cửa bệnh viện, thoáng nhìn thấy con gái, hai người cùng nhau đi bộ đến nhà hàng.
Sau khi vào nhà hàng, Lật Trình Tịnh nhanh chóng nhìn thấy Ngu Dịch, dịu dàng nói với mẹ: “Anh ấy đã đến rồi.”
Sở Oải Lăng gật đầu, trong lòng căng thẳng, một tay nhanh chóng vuốt ve nếp gấp của váy.
Ngu Dịch đang lật xem thực đơn, khóe mắt nhìn thấy hai mẹ con cô tiến đến, cười đứng dậy, cùng Sở Oải Lăng chào hỏi.
Sở Oải Lăng lúng túng cười cười, vẻ mặt khách sáo, nhất thời không biết nói gì, đành phải cùng con gái ngồi xuống trước.
Ngu Dịch rất chu đáo, rót thêm nước vào chén của Sở Oải Lăng và Lật Trình Tịnh, còn hỏi hai người muốn ăn gì thì tùy sở thích gọi món, Sở Oải Lăng vội vàng nói cái gì cũng được.
Trong lúc chờ đồ ăn được dọn lên, Ngu Dịch chủ động trò chuyện với Sở Oải Lăng, hỏi bà ở nhà thích làm gì, có thích đi du lịch không, nếu có cơ hội anh sẽ dẫn hai mẹ con đi du lịch vào những kỳ nghỉ lễ.
Cứ như vậy, Ngu Dịch làm chủ cuộc đối thoại, khiến cho Sở Oải Lăng dù tốn rất nhiều thời gian chuẩn bị trước khi ra ngoài, thiếu chút nữa đã quên mất những câu mình muốn hỏi.
Lúc Sở Oải Lăng định thần lại thì nhân viên phục vụ mang tới những món ăn nóng hổi, bà đành phải nuốt những lời muốn nói xuống một lần nữa.
“Ăn canh trước đi ạ, sau đó món chính sẽ được mang lên nhanh thôi.” Ngu Dịch nói, tự nhiên đưa mắt nhìn vị hôn thê xinh đẹp của mình, nhân cơ hội thưởng thức nét mặt cô.
Lật Trình Tịnh đón nhận ánh mắt quen thuộc của anh, cũng không nói gì, trong lòng thầm nghĩ may mắn có mẹ ở bên, nếu không, không biết anh lại trêu chọc cô như thế nào nữa…
Sau đó, Ngu Dịch liên tục hỏi họ mùi vị thế nào, đồng thời kéo những món hai mẹ con thích đến gần hơn.
Cuối cùng cũng gần như ăn xong, Sở Oải Lăng nhẹ nhàng dùng khăn giấy lau khóe miệng, sau khi đặt khăn giấy xuống, bà trịnh trọng nhìn “con rể tương lai” trước mặt, thầm nghĩ mình vẫn phải nói những gì nên nói.
Ngu Dịch đương nhiên thấy cô có chuyện muốn nói nên lên tiếng trước: “Nếu dì có chuyện thì cứ trực tiếp hỏi con.”
Thấy anh thẳng thắn như vậy, Sở Oải Lăng chỉ hỏi: “Tôi nghe Tịnh Tịnh nói cậu thường đi công tác, bình thường có bận không?”
“Con đúng là phải thường xuyên đi công tác.” Ngu Dịch nghiêm túc nói, “Nhưng con sẽ cố gắng ở nhà nhiều hơn.”
Sở Oải Lăng suy nghĩ một chút, nói: “Tôi không phải người cổ hủ, sẽ không phản đối con gái mình muốn kết hôn với ai, dù sao tôi cũng tôn trọng và tin tưởng vào sự lựa chọn của con bé.
Nếu cậu thật sự muốn kết hôn với Tịnh Tịnh, tôi đương nhiên đồng ý, nhưng theo tôi, hai người nên dành nhiều thời gian cho nhau hơn trước khi kết hôn, như vậy sẽ hiểu nhau hơn, đúng không?”
Sở Oải Lăng cảm thấy mình nói chuyện rất kín kẽ, không có gì để bắt bẻ.
Nhưng bà nghe Ngu Dịch nói: “Con chỉ muốn cưới cô ấy càng sớm càng tốt.”
Sở Oải Lăng hồ nghi nhìn Ngu Dịch.
“Con rất thích cô ấy.” Ngu Dịch cười bổ sung, giọng nói rất chân thành, “Bây giờ con đã xác định được cô ấy, con muốn mang cô ấy về nhà càng nhanh càng tốt, chuyện này là do con quá nóng vội, nhưng con hy vọng dì sẽ ủng hộ.”
Lật Trình Tịnh yên lặng nhìn Ngu Dịch, nghĩ đến những gì tối qua anh nói trên điện thoại, đến mức sau đó cô mơ một giấc mơ hỗn độn…
“Là vậy.” Sở Oải Lăng có chút ngượng ngùng, lại hỏi: “Vậy thái độ người nhà của cậu như thế nào? Dù sao Tịnh Tịnh cũng chưa từng gặp qua bọn họ.”
“Bố mẹ con sống ở quê, buổi chiều con sẽ lái xe về và đích thân nói với họ quyết định của mình.
Dì yên tâm, họ sẽ rất vui khi nghe chuyện này, bố mẹ con vẫn luôn hy vọng con có gia đình riêng càng sớm càng tốt.”
“Vậy được.” Sở Oải Lăng có thể cảm giác được thái độ của Ngu Dịch vô cùng kiên quyết, còn có một tia cứng rắn không dễ dàng nhượng bộ khiến bà nhất thời thất thần, không khỏi nghĩ ngợi, lão Lật khỏe mạnh bình thường thì tốt rồi, ông ấy chắc chắn sẽ không để con gái chịu thiệt.
Nhưng bây giờ bà là người duy nhất chống đỡ chuyện này, mà bà không phải là một người có tính tình mạnh mẽ.
Nhưng vì con gái, Sở Oải Lăng quyết định phải kiên trì nên bà cố gắng hỏi thăm Ngu Dịch tình hình trong nhà.
Ngu Dịch cũng rất thẳng thắn cho biết, cha mẹ anh từ nhỏ đã là nông dân, gia cảnh cũng bình thường, sau này may mắn được tham gia vào dự án trọng điểm của doanh nghiệp chăn nuôi gia cầm có tiếng trong tỉnh.
Sau đó kinh tế dần khấm khá, thậm chí họ còn xây được một ngôi nhà mới hai tầng.
Anh từ nhỏ học hành kém, tốt nghiệp cấp 3 xong lên thành phố làm việc, sau này, anh theo cậu mình đến một công ty nhỏ kinh doanh giao hàng nội thành, lúc đó chủ yếu giao mặt hàng quần áo và giày dép.
Sau chừng một năm rưỡi, họ thành lập công ty vận tải và hậu cần chuyên nghiệp.
Tình cờ trùng hợp với sự phát triển nhanh chóng của mạng lưới thương mại điện tử nên họ trở thành doanh nghiệp hàng đầu trong ngành.
Anh cũng nói sơ qua về chị gái mình.
“Cậu rất nhạy bén.” Sở Oải Lăng chân thành nói: “Đầu óc linh hoạt, dám nghĩ dám làm.”
Ngu Dịch khiêm tốn nói: “Cũng do con may mắn.”
“Chị gái cậu chắc kết hôn rồi?” Sở Oải Lăng lại hỏi.
“Chị ấy lớn hơn con sáu tuổi, đã ly hôn được bốn năm.” Ngu Dịch thành thật nói.
Sở Oải Lăng nghĩ thầm, hoàn cảnh gia đình Ngu Dịch cũng không quá phức tạp.
“Vậy cậu vội vàng kết hôn là bởi vì gia đình thúc giục sao?” Sở Oải Lăng hỏi.
Ngu Dịch nói: “Đúng là có thúc giục, nhưng quyết định cưới Tịnh Tịnh càng sớm càng tốt là ý của chính con.”
Lật Trình Tịnh không khỏi chớp chớp mắt, thầm nghĩ anh đúng là một con vẹt lợi hại, khi nghe mẹ gọi biệt hiệu của mình, anh cũng gọi “Tịnh Tịnh” rất tự nhiên.
“Con rất thích cô ấy, sau khi kết hôn con sẽ đối xử tốt với cô ấy.” Ngu Dịch lại nghiêm túc nói với Sở Oải Lăng, “Nếu gia đình có yêu cầu gì về phương diện vật chất thì cứ trực tiếp nói với con, chỉ cần trong phạm vi năng lực thì con sẽ không cự tuyệt.”
Sở Oải Lăng không ngờ người này lại thẳng thắn nhắc đến chuyện tiền nong như vậy, lòng tự trọng của bà nhất thời có chút không chịu nổi, vội vàng xua tay phủ nhận, nói: “Tiền không phải trọng điểm…”
“Ngu Dịch.” Lật Trình Tịnh đúng lúc lên tiếng, nhẹ giọng nói: “Anh đã đồng ý cho em mượn tiền, em sẽ không đòi hỏi gì nữa.”
Sở Oải Lăng nghe vậy quay đầu nhìn con gái, lại nhìn Ngu Dịch, vừa nhắc tới tiền, bà lập tức cảm thấy mình rơi vào thế hạ phong, nhưng cũng không thể làm gì được.
Bà ước gì lão Lật không gặp nạn, hôm nay gia đình bà nhất định sẽ rất tự tin trước mặt anh, thậm chí còn có thể đưa ra những yêu cầu chính đáng.
Đáng tiếc, hiện tại bà không thể nói nhiều.
Ngu Dịch giải thích: “Dì, con không định sẽ nhận lại số tiền đó, nhưng cô ấy cứ nhất định phải viết giấy nợ, con đành phải làm theo ý cô ấy.
Nhưng chuyện gì ra chuyện đó, đối với những yêu cầu khác, nếu có khả năng thì con chắc chắn sẽ đáp ứng.
Sở Oải Lăng dừng một chút, nói: “Kỳ thực, cha của Tịnh Tịnh sắp tới phải đến bệnh viện phục hồi chức năng, chi phí chắc chắn không nhỏ…”
Lật Đĩnh Tịnh vội vàng ngắt lời mẹ, nói rõ ràng: “Mẹ, chúng ta sẽ không có yêu cầu gì khác về mặt vật chất.”
Sở Oải Lăng lập tức ngừng nói, thuận theo con gái.
Ngu Dịch nhìn Lật Trình Tịnh, anh đương nhiên hiểu cô đang nghĩ gì, thản nhiên cười cười, nhàn nhạt nói: “Cứ làm theo quyết định của em.”
Một lúc lâu sau, Sở Oải Lăng mới điều chỉnh cảm xúc, chân thành nói với Ngu Dịch: “Nếu cậu thích Tịnh Tịnh như vậy, mà con bé cũng đồng ý, vậy thì tôi tôn trọng ý kiến của hai đứa.
Nói thật, tôi cảm thấy rất có lỗi, hiện tại tôi không thể cho hai đứa những gì tốt nhất, nhưng tôi hy vọng cậu thật lòng đối xử với Tịnh Tịnh, thấu hiểu và chăm sóc con bé thật tốt.
Ngoài ra, tôi không còn yêu cầu gì khác.”
“Đương nhiên.” Ngu Dịch nói: “Cô ấy nguyện ý lấy con, con rất vui.
Sau khi kết hôn, cô ấy sẽ là vợ của con, với tư cách là chồng của cô ấy, con sẽ cố gắng hết sức chăm sóc cô ấy thật tốt, xin dì đừng lo lắng về điều này.”
Sở Oải Lăng gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vậy thì tốt.”
Một tia nắng từ cửa sổ chiếu vào, rơi xuống một chữ “hỉ” dưới đáy bát sứ trắng, phảng phất được tráng một lớp vàng nhạt mềm mại.
Lật Trình Tịnh ngước lên, bắt gặp ánh mắt Ngu Dịch đang dịu dàng nhìn mình.
“Con tin cô ấy cũng sẽ đối xử tốt với con.” Ánh mắt Ngu Dịch tràn đầy mong đợi.
Lật Trình Tịnh mím môi, thầm nghĩ có lúc anh thật sự…!Nói thế nào đây, khiến cô cảm thấy anh chẳng có điểm gì để bắt bẻ.
Vì nhà hàng gần bệnh viện nên sau khi ăn xong, họ đến khoa nội trú thăm Lật Thành Bạc, chuẩn bị báo tin vui cho ông.
Khi Lật Thành Bạc nghe tin con gái lấy chồng, nước mắt ông giàn giụa, bắt đầu cố gắng nói gì đó.
“Từ từ nói.” Sở Oải Lăng nắm lấy tay ông, nhẹ giọng nói: “Nói từ từ thôi.”
Lật Thành Bạc nhìn vợ, nhìn con gái một lúc rồi giơ tay ra muốn đụng vào mặt Ngu Dịch một cách tuyệt vọng.
Ngu Dịch thấy vậy tiến lên một bước nắm lấy tay ông, tựa hồ đã nhanh chóng đoán ra được điều ông đang muốn nói.
“Chú hỏi con thích cô ấy ở điểm gì ạ?” Ngu Dịch nghiêng người lắng nghe, chậm rãi hiểu được ý của ông, anh trả lời: “Cô ấy xinh đẹp dịu dàng, mạnh mẽ lạc quan, con rất thích cô ấy.”
Lật Thành Bạc nghe đáp án này, trên mặt nở nụ cười, liên tục gật đầu, tựa hồ rất tán thành đáp án của Ngu Dịch, hình ảnh này khiến Sở Oải Lăng và Lật Trình Tịnh kinh ngạc, không hiểu sao Ngu Dịch trong thời gian ngắn đã có thể giao tiếp với ông Lật.
Đây là việc tốt.
Lúc Lật Trình Tịnh và Ngu Dịch đi ra khỏi phòng bệnh, cô từ trong túi lấy ra một tờ giấy đưa cho anh.
Ngu Dịch biết đây là giấy nợ nên không khỏi tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Em nghiêm túc đấy à?”
“Anh giữ đi.” Lật Trình Tịnh nghiêm túc nói.
“Có cần thiết không?” Anh nhìn cô.
“Việc này rất cần thiết”
Ngu Dịch không còn cách nào khác đành nhận lấy, tùy tiện đút vào túi quần, nhân lúc xung quanh không có ai, anh bất ngờ tiến lại gần, cúi đầu hôn lên mặt cô.
Mặt Lật Trình Tịnh như bị bỏng, có chút nóng, rõ ràng anh bây giờ đang lộ nguyên hình.
Ngũ Dịch nhìn gò má ửng hồng của cô, nói: “Anh đã muốn hôn em từ lâu rồi, nhưng xung quanh luôn có người.”
Lật Trình Tịnh trách cứ: “Anh lúc nào cũng muốn động tay động chân với em.”
“Bằng không em muốn anh phải thế nào?” Ngu Dịch cười cười, “Đừng quên, bây giờ em là vị hôn thê của anh.”
Lật Trình Tịnh không nói nên lời, trước đây cô còn không có cách nào đối phó với anh, huống chi là bây giờ.
Ngu Dịch lại nắm lấy tay cô, trầm giọng hỏi: “Mà này, tối hôm qua có nhớ anh không đấy?”
“Không.” Lật Trình Tịnh nhìn vào mắt anh, cố gắng không né tránh, giống như chứng minh mình không nói dối “Thật sự không có.”
Ngu Dịch cảm thấy cô thật đáng yêu, không kìm được lại muốn hôn cô lần nữa.
Lật Trình Tịnh vội vàng nói: “Đây là bệnh viện, anh có thể kiềm chế một chút được không?”
Ngu Dịch không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc.
“Anh về trước đi, em với mẹ ở lại đây là được rồi.” Lật Trình Tịnh nói với anh, “Lái xe chậm thôi, chú ý an toàn.”
Nghe thấy cô đang khéo léo giục anh rời đi, Ngu Dịch đành phải buông tay cô ra, nói: “Hôm nay tiền sẽ vào tài khoản của em,” rồi chậm rãi bước đi.
Ngu Dịch ra khỏi bệnh viện, lập tức chuẩn bị về nhà nói với bố mẹ chuyện kết hôn.
Trước khi lên xe, anh đã nhẩm tính trong đầu phải đi bao nhiêu bước mới có thể cùng cô đi lấy chứng chỉ, nhất thời không khỏi cảm thấy choáng ngợp.
Vừa lên xe, đang định khởi động, điện thoại vang lên, anh bắt máy, nhưng đầu dây bên kia không nói gì.
Ngu Dịch đang định hỏi là ai, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Ngu Dịch, nghe nói anh sắp kết hôn?”
Anh không ngờ người gọi lại là Nhuế Du Chi.
“Chị họ em nói rồi à?” Ngu Dịch hỏi.
“Có thật không?” Nhuế Du Chi tựa hồ đang chờ anh tự mình nói cho cô ta biết.
“Là thật.” Ngu Dịch nói, “Tôi sắp kết hôn rồi.”
“Người kia là ai?” Nhuế Du Chi cố hết sức bình tĩnh hỏi.
“Là người tôi thích.” Ngu Dịch nói đơn giản.
“Ngu Dịch,” Nhuế Du Chi lấy hết dũng khí gọi tên anh, sau một lúc lâu mới nói tiếp, “Em hiện tại có chuyện muốn nói với anh.”
“Cứ nói.”
Anh có chút cáu kỉnh, vẫn chưa hiểu mục đích Nhuế Du Chi gọi đến là gì.
“Nếu như bây giờ em nói, em muốn ở bên cạnh anh, từ hôm nay trở đi đối tốt với anh, có phải đã quá muộn hay không?” Nhuế Du Chi thanh âm trở nên dịu dàng hơn, “Nhưng em vẫn muốn thử.
Ngu Dịch, anh có nguyện ý từ bỏ việc cưới cô ấy vì em không?”
Ngu Dịch không ngờ Nhuế Du Chi lại đột nhiên nói những lời này với mình, nhất thời tự hỏi mình có nghe nhầm không.
“Anh có bằng lòng cho em thêm một cơ hội không?” Nhuế Du Chi lại hỏi, trong giọng nói ôn nhu lộ ra hi vọng, thậm chí còn có chút khẩn cầu.
Lúc này Ngu Dịch mới ý thức được cô ta không phải nói đùa, anh bất đắc dĩ cười cười, dựa lưng ghế suy nghĩ một chút rồi nói: “Du Chi, tôi không đùa đâu, chuyện kết hôn là nghiêm túc đấy.
Tôi đã tìm lại được cô ấy, bây giờ tôi rất hạnh phúc.
Tôi hy vọng em sẽ chúc phúc cho tôi thay vì nói những lời như vậy.”
“Vậy là anh không thể từ bỏ việc cưới cô ấy đúng không?” Nhuế Du Chi trầm mặc xác nhận với Ngu Dịch.
“Đương nhiên là không thể từ bỏ.” Ngu Dịch nhìn về phía trước, trong mắt tràn đầy sự kiên định, “Con người phải tiến lên, ai cũng như nhau.
Có đôi khi ngoảnh đầu nhìn lại, nhiều chuyện thật sự không có ý nghĩa.
Sau này chúng ta vẫn là bạn bè bình thường, nếu em gặp khó khăn cần giúp đỡ vẫn có thể liên lạc với tôi, nhưng nếu không có việc gì gấp thì chúng ta nên bớt liên lạc.”
– ——————-
Tác giả có chuyện muốn nói:
Đoan Ngọ An Khang.
Tịnh Tịnh và Ngu Dịch từng bước thuận lợi đi đến hôn nhân..