Lật Trình Tịnh nói được làm được, đến cuối tháng mang một món tiền trả lại cho Ngu Dịch.
Anh nhận lấy, không hề có phản ứng gì.
Lật Trình Tịnh thầm thở phào nhẹ nhõm, thật ra cô cũng lo lắng nếu anh nhất quyết không nhận thì sao, bây giờ thấy anh nhận nên cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, phần lớn những cảm xúc khó chịu kia đều tan biến.
Ngoài ra, còn một chuyện khiến Lật Trình Tịnh cảm thấy thư thái, khi Sở Oải Lăng gọi điện thoại nói gần đây tình trạng của Lật Thành Bạc rất ổn định, tốt hơn rất nhiều, thậm chí có thể ăn được canh hầm.
Ngày tháng dường như bình yên trở lại, thái độ của Ngu Dịch đối với Lật Trình Tịnh không hề thay đổi, điều này cũng khiến cô yên lòng.
Buổi trưa, khi dùng bữa tại nhà ăn của bệnh viện, Hình Tử Thuyên kể với Lật Trình Tịnh và cô y tá thực tập mới đến tên Như Như.
Nguyên nhân là do Hình Tử Thuyên phát hiện ra Lư Thiêm đang cùng đồng nghiệp nữ cũ “buôn chuyện tế nhị”, nói “tán gẫu tình dục” thì không chính xác, cũng không đến mức đó, nghe giống như trò đùa giữa bạn bè với nhau thì đúng hơn.
Hình Tử Thuyên cho biết, khi Lư Thiêm làm việc ở thành phố lân cận đã quen với nữ đồng nghiệp này, buổi trưa hai người thường cùng nhau đi ăn cơm nên thân thiết cũng không có gì lạ, theo lời cô thì nữ đồng nghiệp này dáng người rất bình thường, hơi mập, phong cách đùa giỡn của Lư Thiêm cũng là kiểu bạn thân với nhau, khiến cô cảm thấy không có gì uy hiếp nên mắt nhắm mắt mở.
Tuy nhiên, hiện tại Lư Thiêm đã được chuyển về làm việc tại thành phố này, thỉnh thoảng vẫn tiếp tục trò chuyện với nữ đồng nghiệp cũ trên Wechat, vì nội dung trò chuyện cơ bản là về tin tức trong ngành của họ, Lư Thiêm cũng không giấu diếm nên Hình Tử Thuyên không có lý do ngăn cấm.
Nhưng mới hôm qua, lúc Hình Tử Thuyên chơi game trong điện thoại của Lư Thiêm, tình cờ xem được đoạn chat mới nhất giữa anh và cô bạn cũ kia.
Nữ đồng nghiệp cũ: Tôi rất muốn xin chuyển đến đơn vị của cậu, như vậy buổi trưa chúng ta vẫn có thể cùng nhau ăn cơm, cùng nhau trò chuyện khi căng thẳng, thật tốt.
Lư Thiêm: Haha, nghe không tệ.
Nữ đồng nghiệp cũ: Nói thật, tôi biết ngoại hình tôi cũng bình thường, nếu tôi mà đẹp như bạn gái cậu thì tôi đã theo đuổi cậu từ lâu rồi.
[ Mỉm cười ]
Lư Thiêm: Cô tự mình hiểu lấy là tốt, haha.
Nữ đồng nghiệp cũ: Thật đau lòng, xem ra cô gái có ngoại hình trung bình rất khó lấy được người mình thích.
Lư Thiêm: Không phải vì ngoại hình đâu, tôi quen bạn gái mình lâu rồi.
Nữ đồng nghiệp cũ: Ha ha, tôi nói đùa thôi, cậu đừng có nghiêm túc như vậy, sau này chúng ta vẫn là anh em tốt đúng không?
Lư Thiêm: Tất nhiên, chúng ta là anh em cùng hội cùng thuyền.
…
Hình Tử Thuyên nói với Lật Trình Tịnh và Như Như: “Lư Thiêm nói anh ấy coi cô ta như anh em huynh đệ, tôi kiểm tra mấy đoạn chat của bọn họ, hình như không có gì mập mờ, cũng không thể trách anh ấy, nhưng tôi cảm thấy không thoải mái.
“
Lật Trình Tịnh nói: “Có lẽ bọn họ thật sự là bạn bè bình thường, chỉ nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng pha trò, nếu hai người chỉ tán gẫu trong phạm vi bạn bè thì cũng không có chuyện gì lớn.”
“Không phải đâu.” Như Như đang ngồi ăn bên cạnh bỏ đũa xuống, đúng lúc đưa ra ý kiến: “Em nghĩ chị nên coi chừng người đồng nghiệp này, rõ ràng cô ta thích bạn trai chị nhưng lại không thể lay chuyển anh ấy nên đành phải đi đường vòng.”
Hình Tử Thuyên nghe vậy, trong lòng kinh hãi, vội vàng hỏi: “Thật sao?”
Như Như phân tích một hồi, cuối cùng nói: “Chị nên nói bạn trai xoá bỏ phương thức liên lạc với cô ta đi, tránh sau này gặp chuyện.”
“Xóa bỏ? Yêu cầu này có quá đáng không?” Hình Tử Thuyên nhíu mày nói: “Thật lòng mà nói, dung mạo của cô ấy chỉ ở mức trung bình, mà Lư Thiêm lại thuộc dạng coi trọng ngoại hình, chắc chắn sẽ không để cô ấy vào mắt.”
“Như vậy không tốt.” Như Như rất thẳng thắn nói: “Dù chị xinh đẹp cỡ nào, sẽ có lúc bạn trai chị cảm thấy nhàm chán, lúc đấy không chừng lại cảm thấy người bạn đồng nghiệp kia đặc biệt thu hút, những chuyện tương tự như này không phải hiếm…”
Lật Trình Tịnh nghe Như Như nói chuyện liền cảm thấy kinh ngạc, không ngờ trong quan hệ nam nữ lại có nhiều quanh co uẩn khúc như vậy, thậm chí có thể viết sách.
Hình Tử Thuyên cũng cho rằng lời nói của Như Như quá phóng đại, nhưng cũng không phải không có đạo lý, lưu ý một chút cũng không thừa.
“Chị Lật, sau khi kết hôn chồng chị có quen bạn khác giới nào không?” Như Như nhanh chóng chuyển đề tài qua Lật Trình Tịnh.
Lật Trình Tịnh cười nói: “Hình như không có, nhưng cho dù có thì chị cũng không biết.”
“Chị còn không kiểm tra điện thoại di động của anh ấy sao?”
“Đương nhiên là không, hơn nữa anh ấy cũng sẽ không nhìn lén điện thoại của chị.” Giọng điệu Lật Trình Tịnh rất ôn nhu, “Nếu ngày nào cũng chằm chằm theo dõi nhau thì sẽ rất mệt mỏi”
Như Như cười không nói, liếc nhìn Lật Trình Tịnh, ngụ ý “vậy chị nên tự lo cho mình đi.”
Không ngờ mấy ngày sau, Hình Tử Thuyên sáng sớm đã đi làm, cả người căng thẳng, như thể một giây sau sẽ tức đến phát bệnh, Lật Trình Tịnh quan tâm hỏi thăm, cô nói thẳng, nữ đồng nghiệp cũ của Lư Thiêm thực sự xin chuyển công tác, tên ngốc Lư Thiêm còn nhiệt tình gửi hồ sơ lên cấp trên.
Lật Trình Tịnh nghe vậy im lặng, nhất thời không dám nói nữ đồng nghiệp kia có phải là có động cơ bên trong hay không.
“Tôi tôn trọng anh ấy, vì vậy tôi cho anh ấy không gian để kết bạn, cuối cùng tôi nhận lại cái gì?” Hình Tử Thuyên tức giận nói với Lật Trình Tịnh trong giờ nghỉ giải lao, “Nếu họ làm cùng một chi nhánh, hẳn là ngày nào cũng sẽ gặp nhau.
Đêm qua chúng tôi đã cãi nhau một trận, đến giờ còn chưa làm lành.”
Lật Trình Tịnh loay hoay nghĩ cách an ủi Hình Tử Thuyên.
Hình Tử Thuyên ngước mắt lên, đôi mắt phượng phủ đầy sương mù, gấp gáp nói: “Cùng lắm thì chia tay, tôi thực sự không chịu nổi nỗi oan ức này.”
“Cô nên nói chuyện trực tiếp với anh ấy, cho anh ấy biết những suy nghĩ của mình, bao gồm cả những lo lắng và khó chịu.
Nếu anh ấy chân thành, anh ấy sẽ tôn trọng và hiểu suy nghĩ của cô, đồng thời cố gắng tránh nghi ngờ với các đồng nghiệp nữ.” Lật Trình Tịnh nói một cách lý trí, ” Có lẽ anh ấy quá vô tư nên không nhìn ra vấn đề.”
“Anh ấy không nhìn ra?” Hình Tử Thuyên cười lạnh, “Gia cảnh của anh ấy luôn tốt, từ nhỏ đã sống sung túc, không thiếu người theo đuổi, anh ấy hẳn là nhận ra phụ nữ có ý đồ khi tiếp cận anh ấy.”
Lật Trình Tịnh rất bối rối, không biết phải làm sao, bèn hỏi: “Hay là hỏi xem Như Như có cách nào không?”
Hình Tử Thuyên: “…”
Hình Tử Thuyên đột nhiên nở nụ cười: “Lật Tử, cô nghiêm túc sao? Cô là phụ nữ đã có gia đình mà còn không có giải pháp, lại đi tìm một đứa chỉ có kinh nghiệm nhờ đọc tiểu thuyết?”
Lật Trình Tịnh bình thản nói: “Có khi người nhìn qua heo chạy nhiều lần sẽ hiểu rõ hình dáng con heo hơn người thường xuyên ăn thịt heo.”
“Được, để tôi đi tìm con bé.”
Sau đó, Hình Tử Thuyên nghe lời Như Như, quyết định chiến tranh lạnh với bạn trai, trước khi tan sở mười lăm phút, Hình Tử Thuyên vội rời đi để tránh bạn trai rất có thể sẽ vội vã tới tìm.
Quả nhiên, sau 20 phút, Lư Thiêm thở hồng hộc chạy vào, thấy Lật Trình Tịnh còn bận rộn, vội vàng hỏi: “Xin hỏi, Tử Thuyên đâu?”
“Cô ấy đi về rồi.” Lật Trình Tịnh nói.
Lư Thiêm lộ rõ vẻ thất vọng, nói “cám ơn” rồi vội vàng rời đi.
Sau khi Lật Trình Tịnh kiểm tra bệnh nhân lần cuối thì vào phòng nghỉ thay quần áo, vừa bước ra khỏi bệnh viện đã nhìn thấy Ngu Dịch.
Trong lòng mừng rỡ, cô nhẹ nhàng bước lên phía trước, thừa lúc anh không chú ý vươn tay vỗ vỗ lưng anh, cười nói: “Anh đang đợi ai vậy?”
Ngu Dịch nghe thấy thanh âm thì quay đầu lại, rất tự nhiên nói: “Anh đang chờ một đại mỹ nhân.”
Lật Trình Tịnh cười cười, nắm lấy tay chồng, nói: “Đại mỹ nhân tới rồi, chúng ta về nhà ăn cơm thôi.”
“Tự tin như vậy?” Ngu Dịch hơi nhướng mày, trong mắt tràn đầy ý cười, “Nhưng mà, anh có nói là chờ em sao?”
Lật Trình Tịnh: “…”
Cô nhìn anh chằm chằm, ngược lại, anh không biết xấu hổ, tiến đến hôn lên môi cô.
Cô vừa định nói gì đó, lại bị anh hôn.
Sau nụ hôn, cả hai tay trong tay đi về.
Lật Trình Tịnh cùng anh tán gẫu về công việc hàng ngày trong bệnh viện và về Hình Tử Thuyên, nhân tiện hỏi anh: “Anh có nghĩ rằng nữ đồng nghiệp cũ của Lư Thiêm cố ý xin chuyển về vì anh ta không? “
Ngu Dịch nói: “Không hẳn, cũng có thể cô ta cảm thấy nơi này đãi ngộ tốt, ít áp lực nên xin chuyển công tác.”
Lật Trình Tịnh lại hỏi anh: “Còn anh? Anh có thể làm việc cùng đơn vị với nữ đồng nghiệp có ý với mình không?”
“Làm được, anh sẽ không cố ý tránh mặt.” Ngu Dịch liếc nhìn Lật Trình Tịnh, chậm rãi nói: “Em không biết chồng mình nổi tiếng cỡ nào đâu, rất nhiều phụ nữ trước đây chỉ gặp anh một lần liền chủ động hỏi phương thức liên lạc, nếu phải tránh mặt hết thì anh làm sao còn ra ngoài làm ăn.”
“Trước đây? Bây giờ thì sao?” Lật Trình Tịnh hỏi.
“Bây giờ nhiều người biết anh đã kết hôn rồi”, Ngu Dịch giơ tay cho vợ xem chiếc nhẫn trên ngón tay: “Khi trò chuyện, anh cũng sẽ nói Đẹp không? Là vợ tôi tặng đấy. Bọn họ dù tiếc nhưng cũng đành phải ngậm ngùi thôi.”
Lật Trình Tịnh: “Nghe quá tự luyến rồi…”
“Chỉ là bàn luận một chút thôi.” Ngu Dịch cười cười, nhân tiện nịnh nọt vợ, “Đã kết hôn rồi, anh sẽ chống lại cám dỗ bên ngoài.”
Lật Trình Tịnh hài lòng ôm lấy chồng, bàn xem tối nay sẽ ăn món gì.
Trong lúc đó, điện thoại Ngu Dịch hai lần đổ chuông, cả hai lần anh đều nhìn qua rồi từ chối cuộc gọi.
“Ai gọi vậy anh?”
“Một người quen cũ.” Khuôn mặt của Tiểu Cát hiện lên trong đầu Ngu Dịch, “Đã lâu rồi không còn liên lạc.”
Lật Trình Tịnh gật đầu, cô sẽ không hỏi Ngu Dịch vì sao không liên lạc nữa, cô nghĩ Ngu Dịch đã chọn làm như vậy, nhất định là có lý do của mình.
Về nhà, Lật Trình Tịnh nhanh chóng nấu ba món mặn và một món canh, Ngu Dịch ăn sạch sẽ, luôn miệng khen ngon.
Sau khi ăn xong, Lật Trình Tịnh lại đi pha trà và gọt trái cây, vô tình nhìn thấy tin nhắn của Hình Tử Thuyên, hỏi Lư Thiêm sau khi cô đi có đến bệnh viện tìm cô không, Lật Trình Tịnh đáp: Anh ấy vội vàng đến tìm cô lúc tan sở.
Hình Tử Thuyên trả lời: Lần này tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ấy.
Lật Trình Tịnh đặt điện thoại xuống tiếp tục chuẩn bị trà và hoa quả.
Ngu Dịch đang ở phòng khách, anh mở một bản nhạc jazz, sau đó đi về phía Lật Trình Tịnh, mặc kệ cô có bận hay không, trực tiếp nắm tay kéo cô cùng khiêu vũ.
“Anh lại không đi vớ.” Lật Trình Tịnh bị kéo vào trong lòng Ngu Dịch, nhìn đôi chân trần của anh, không khỏi lầm bầm.
“Đừng nói chuyện” Giọng Ngu Dịch dịu dàng như tiếng lá xào xạc trong đêm, “Chuyên tâm ở trong lòng anh một chút.”
Lật Trình Tịnh bất đắc dĩ cười cười, nghĩ đi nghĩ lại, quên đi, chỉ cần ở bên cạnh anh là tốt rồi, nghĩ đến đây, cô liền dứt khoát bỏ dép khỏi chân.
Hai tay anh đặt lên lưng cô, chậm rãi di chuyển theo điệu nhạc, tận hưởng hương thơm dịu dàng như hoa ngọc lan trong vòng tay mình.
Lật Trình Tịnh nhắm mắt lại, mềm mại dựa vào trong ngực Ngu Dịch, thả bước chân theo từng nhịp dẫn của anh.
Một lúc lâu sau, cô mới dần ý thức được anh đã dừng lại, từ từ mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn anh.
Vô tình, chân cô giẫm phải mu bàn chân anh.
Ngu Dịch nhìn chằm chằm vào mặt cô, ánh mắt dần dần lộ ra sự chiếm hữu của đàn ông, trầm giọng hỏi: “Tịnh Tịnh, sao em lại đẹp như vậy?”
Lời yêu thương của anh luôn thẳng thắn khiến Lật Trình Tịnh chợt thấy ấm áp, cô chỉ nhìn anh, nhất thời không nói nên lời.
Ngu Dịch cúi đầu hôn cô, vừa hôn vừa hỏi: “Vợ, em là của anh sao?”
Lật Trình Tịnh gần như say khướt vì nụ hôn của anh.
Ngu Dịch giơ tay nhanh chóng tháo nút buộc trên tóc cô, trong phút chốc, mái tóc dài xõa xuống tay anh như thác nước.
“Người phụ nữ xinh đẹp như vậy, thật sự là của anh sao?” Ngu Dịch biết rõ còn cố tình hỏi, tay dễ dàng luồn qua mái tóc dài đen mượt của cô, áp lên gáy cô, cúi đầu chậm rãi nếm thử môi cô, hết lần này đến lần khác, bắt cô phải nói ra những lời anh muốn nghe.
“Tịnh Tịnh, nói đi, em là của anh đúng không?”
“Em là của anh.” Lật Trình Tịnh bị khí tức nam tính của anh bao phủ, mơ màng nói.
Nụ hôn của Ngu Dịch trong nháy mắt trở nên mãnh liệt hơn, đầu lưỡi anh áp vào răng cô, rất nhanh quấn lấy đầu lưỡi cô.
Đêm thật dài và dịu dàng, trong mắt hai người chỉ có đối phương.
Lật Trình Tịnh nằm trong lòng Ngu Dịch, lúc anh sắp chìm vào giấc ngủ còn dùng giọng điệu trêu đùa nói: “Vì em là vợ anh nên anh có thể tiếp nhận những hình thức trả nợ khác.”
Cô nghe vậy, cố kìm lại cơn buồn ngủ, mở mắt nhìn anh, chậm rãi dùng tay che lấy môi anh, nhẹ giọng nói: “Ngu Dịch, tình cảm là tình cảm, tiền bạc là tiền bạc, đây là hai chuyện khác nhau, anh đừng làm em khó xử.”
– ——————-
Tác giả có chuyện muốn nói:
Mọi người cho ý kiến về câu chuyện đi.