Nhưng tâm trạng tốt ban đầu đã bị gián đoạn bởi một tai nạn ở khoa cấp cứu.
Vào lúc 9 giờ tối thứ Ba, một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi đến phòng cấp cứu, được chẩn đoán là viêm phế quản cấp, bác sĩ chỉ định truyền Amoxicillin và Kali Clavulanate.
Người đàn ông đau đầu dai dẳng, ho dữ dội, tính tình rất dễ cáu gắt, trước khi truyền dịch, ông ta khẳng định mình không dị ứng với bất kỳ loại thuốc nào, đồng thời đề xuất bỏ qua kiểm tra da và trực tiếp truyền nước. Y tá thực tập Phó Tiểu Nghi từ chối, kiên quyết bắt bệnh nhân đi làm các xét nghiệm, người đàn ông kia đành phải nhượng bộ.
Kết quả kiểm tra không có gì đáng ngại, bệnh nhân giục y tá truyền nước để ông ấy còn sớm trở về nhà.
Sau khi được Phó Tiểu Nghi cắm ống truyền dịch, bệnh nhân ngồi bên cạnh cửa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không lâu sau, người đàn ông cảm thấy ngứa trên cổ, dùng tay gãi nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, càng ngày càng tức ngực và khó thở, nhưng lại chủ quan cho rằng trong phòng ngột ngạt thiếu không khí.
Phó Tiểu Nghi truyền dịch cho bệnh nhân khác xong, định về phòng thuốc thì nghe có người la lên: “Y tá, có người ngất rồi.”
Phó Tiểu Nghi đột nhiên quay đầu lại, người đàn ông vừa giục cô truyền dịch không lâu đã ngã xuống đất.
Phó Tiểu Nghi kinh hãi, cô chưa từng gặp phải tình huống đột ngột như vậy, bối rối một hồi, trong đầu cũng theo đó hiện ra vài cách sơ cứu, vội vàng tiến lên, ngồi xổm xuống rút kim tiêm trên tay bệnh nhân rồi kiểm tra tình trạng hiện tại. Người đàn ông sắc mặt tái nhợt, hơi thở dồn dập, là triệu chứng của sốc phản vệ.
Sau khi bác sĩ Hạ đến, anh ta dứt khoát ra lệnh cho Phó Tiểu Nghi tiêm epinephrine cho bệnh nhân để sơ cứu. Phó Tiểu Nghi gật đầu nhưng trên mặt chỉ toàn vẻ bàng hoàng, gần như không biết phải làm gì, bác sĩ Hạ thấy vậy liền ra lệnh cho cô bình tĩnh lại rồi thản nhiên cầm lấy ống tiêm và tự mình thực hiện thao tác.
Bệnh nhân hô hấp khá khó khăn, có xu hướng ngạt thở, theo nhận định của bác sĩ Hạ, bệnh nhân bị phù nề thanh quản do dị ứng thuốc, cần đặt nội khí quản ngay để duy trì hô hấp.
May mắn thay, Phó Tiểu Nghi sau cơn hoảng loạn ngắn ngủi đã nhanh chóng khôi phục lại sự tỉnh táo thường ngày, phối hợp hết mình với bác sĩ trong việc cứu chữa bệnh nhân.
Sau khi cấp cứu thành công, bệnh nhân ngay lập tức được chuyển đến ICU để theo dõi chức năng tim phổi.
Phó Tiểu Nghi gục xuống ở hành lang phòng cấp cứu.
Đến giờ trực ca sáng hôm sau, bác sĩ Hạ báo cáo tình hình tối hôm qua với toàn thể nhân viên y tế trong khoa cấp cứu, nói rằng bệnh nhân trung niên bị sốc do dị ứng thuốc đã được cấp cứu, các dấu hiệu đã ổn định, nhưng xét thấy ông ấy bị nhiễm trùng viêm phổi cộng với tiền sử bệnh cao huyết áp và bệnh tim trước đó, bệnh nhân vẫn cần được theo dõi 24/24 trong ICU.
Phó Tiểu Nghi yên lặng nghe, cả đêm cô không nhắm mắt, lúc này sắc mặt vô cùng hốc hác.
Sau khi người nhà đến, thấy tình trạng bố mình thì trở nên kích động, họ lao vào chất vấn các y tá có phải đã truyền sai thuốc cho bệnh nhân hay không.
Câu trả lời của bác sĩ Hạ rất có cơ sở, ông kiên nhẫn giải thích nguyên nhân chính của tình trạng này, cũng giải thích những chẩn đoán và phương thức chữa trị một cách cẩn thận.
Tuy nhiên, Phó Tiểu Nghi không có nhiều kinh nghiệm như vậy, lại hay lo lắng thái quá, khi đối mặt với người nhà thì nói năng ngập ngừng, vì vậy họ càng cho rằng cô đã đưa sai thuốc cho bệnh nhân, càng dồn ép Phó Tiểu Nghi không thể phản bác.
Phó Tiểu Nghi nhớ lại ánh mắt hung ác của con trai bệnh nhân cùng câu nói “Nếu cha tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không buông tha cho mấy người.”
Sau khi tan ca, cô bước từng bước nặng nề về phòng nghỉ, định thay quần áo rồi về nhà ngủ một giấc.
11 giờ 30 trưa, Lật Trình Tịnh hoàn thành công việc trong tay, trở lại phòng nghỉ thay quần áo, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng khóc nức nở.
Cô nhìn thấy người đang khóc là Phó Tiểu Nghi.
Phó Tiểu Nghi nằm nghiêng trên chiếc giường đơn, dựa vào tường khẽ khóc.
Lật Trình Tịnh hiểu tại sao cô lại khóc, suy nghĩ một chút rồi đi tới, vươn tay vỗ vỗ lưng cô, ôn nhu hỏi: “Đói bụng không? Muốn ăn gì không, tôi đi mua cho cô.”
Phó Tiểu Nghi nghe thấy giọng nói của Lật Trình Tịnh, chậm rãi xoay người: “Lật Tử, em xong đời rồi.”
“Cái gì?” Trái tim Lật Trình Tịnh thắt lại.
“Hôm qua trước khi tiến hành kiểm tra da, em quên hỏi ông ấy đang uống thuốc gì. Bác sĩ đoán có lẽ ông ấy đã uống một loại thuốc hạ huyết áp. Sau khi mạch máu giãn ra, không may kiểm tra da lại cho kết quả âm tính giả. Đây là trách nhiệm của em, người nhà sau khi biết chuyện nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho em…” Phó Tiểu Nghi nói đứt quãng, nước mắt lăn dài trên má, “Bây giờ em rất sợ, em không biết phải làm sao”
Nhìn tình trạng hiện tại của cô, Lật Trình Tịnh không khỏi xót xa: “Hiện tại tình trạng của bệnh nhân vẫn ổn định, tin tưởng là sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng. Cô đừng khóc, càng khóc tinh thần sẽ càng không minh mẫn, bây giờ rửa mặt rồi xuống ăn cơm với tôi.”
Phó Tiểu Nghi run rẩy nói: “Nhưng em ăn không được, bây giờ đầu óc em rất loạn.”
Có tiếng mở cửa, Lật Trình Tịnh khẽ quay đầu nhìn lại, Hình Tử Thuyên cũng đi vào, thấy Phó Tiểu Nghi đang khóc, cô liền thở dài, tiến đến an ủi.
Phó Tiểu Nghi vẫn đang khóc, Lật Trình Tịnh lại hỏi thêm vài câu, vô tình biết được cô ấy còn chưa ăn sáng, nếu cứ tiếp tục khóc như vậy có thể sẽ ngất xỉu nên dặn Hình Tử Thuyên ở lại trông nom cô bé, Lật Trình Tịnh sẽ xuống mua đồ ăn.
Lật Trình Tịnh xách túi đồ ăn đi về, nghe thấy tin nhắn mới từ điện thoại di động, đưa tay nhìn chiếc điện thoại, quả nhiên là Ngu Dịch: Hai ngày nữa anh được gặp vợ rồi.
Lật Trình Tịnh nhìn màn hình điện thoại mỉm cười, sắc mặt ôn nhu, chậm rãi trả lời: Vâng, ngày mốt gặp.
Sau khi gõ xong dòng này, cô gửi thêm một biểu tượng cảm xúc “nhớ anh”
Ngay sau đó một biểu tượng khác được Ngu Dịch gửi tới: “Lại đây hôn anh nào.”
Lật Trình Tịnh vừa đi vừa cúi đầu, suýt chút nữa đụng phải một y tá từ khoa khác đang đi về phía cô, cô ấy vội dừng lại, trêu chọc hỏi: “Giữa thanh thiên bạch nhật m, ai có thể khiến cô cười ngọt ngào như vậy?”
“Là chồng tôi.” Lật Trình Tịnh ngượng ngùng nói.
“Chẳng trách…” Y tá kia sau khi hiểu rõ cũng không quên nhắc nhở, “Cô đi đứng vẫn phải chú ý, cẩn thận không đụng đầu vào cột nhà.”
Lật Trình Tịnh lập tức cất điện thoại, cảm ơn, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
Bệnh nhân sốc phản vệ lúc tối có triệu chứng suy hô hấp, độ bão hòa oxy trong máu giảm xuống hơn 60, chứng tỏ viêm phế quản đã tiến triển thành viêm phổi, bác sĩ nhanh chóng tăng liều thuốc chống dị ứng và nhiễm trùng, đồng thời thông báo cho người nhà đến ký vào giấy báo bệnh nặng càng sớm càng tốt.
Con trai và con gái của bệnh nhân chạy đến trong vòng nửa giờ, vừa đến đã cãi nhau với bác sĩ Tiểu Trần trực đêm đó, liên tục nói bệnh viện phải chịu trách nhiệm. Rõ ràng cha họ đến đây trong tình trạng còn rất ổn, bây giờ lại trong tình trạng hôn mê sâu, người nhà còn phải ký giấy.
Cả hai đều không chịu ký, cô con gái khóc đỏ cả mắt tại chỗ, còn cậu con trai thì không ngừng đổ lỗi cho bác sỹ và y tá, giọng nói lớn đến nỗi người nhà của các bệnh nhân khác ló đầu ra nhìn.
Chỉ nghe bác sĩ nói: “Dựa theo tình trạng nhiễm trùng hiện tại cùng tiền sử bệnh tật, tình trạng ông ấy thật sự nguy hiểm đến tính mạng, người nhà phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Con trai bệnh nhân đột nhiên vươn tay nắm chặt cổ áo bác sỹ, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm: “Anh muốn chúng tôi làm gì? Hôm qua khi đến đây ông ấy còn khoẻ mạnh, bây giờ các người muốn thoái thác trách nhiệm sao?”
“Chúng tôi không lừa mọi người, tình trạng ông ấy rất nguy kịch, đây là những thủ tục cần thiết.”
“Vậy thì mau đi cứu người đi, tại sao còn đứng đây hù doạ người nhà bệnh nhân.” Người thanh niên bắt đầu mất bình tĩnh.
Người phụ nữ bên cạnh cũng không buồn lau nước mắt, tiến lên ôm lấy anh trai đang kích động, sốt sắng nói: “Quên đi, bây giờ chúng ta phải bình tĩnh lại, đợi thêm một lúc nữa, em tin bố sẽ không sao.”
“Cô biết cái gì” Người đàn ông mắng cô, giọng nói gay gắt, “Cô có biết ở đó phải trả bao nhiêu tiền một ngày không? Một người khoẻ mạnh bình thường lại bị bọn họ lừa vào trong đó, chúng ta không thể ký vào tờ giấy này được.”
Nói xong, người đàn ông đột nhiên đẩy mạnh bác sĩ Trần.
Bác sỹ Trần cũng không hoảng loạn, đưa tờ giấy tới cho người phụ nữ. Người phụ nữ hít một hơi thật sâu, nhanh chóng lấy bút ký tên.
Bác sĩ Trần cầm tờ giấy báo bệnh hiểm nghèo đã ký xong, lập tức bước đến cửa phòng cấp cứu.
Y tá trực phòng cấp cứu đêm đó là Hình Tử Thuyên, tự nhiên nghe được động tĩnh của người nhà, chứng kiến vẻ mặt ngưng trọng của bác sĩ Trần, liền kể lại cho Lật Trình Tịnh.
Lật Trình Tịnh đọc nội dung tin nhắn Hình Tử Thuyên gửi đến, tự nhiên cảm thấy rất phiền muộn, không ngờ vết viêm nhiễm của bệnh nhân lại lan nhanh như vậy, độ bão hòa oxy trong máu giảm xuống hơn 60, ước tính tổn thương ở phổi rất lớn.
Là một nhân viên y tế, cô luôn có sự đồng cảm sâu sắc với bệnh nhân, cộng với sự lo lắng cho đồng nghiệp, trái tim cô cũng trở nên rất nặng nề.
Mãi cho đến khi gọi video với Ngu Dịch, tâm trạng cô mới tốt hơn một chút.
Lật Trình Tịnh kể cho Ngu Dịch nghe chuyện ở bệnh viện, Ngu Dịch nghe xong liền dịu dàng nói: “Anh không giúp được em trong công việc, nhưng nếu em suy nghĩ kỹ thì mọi chuyện có lẽ không quá tệ đâu.”
Lật Trình Tịnh cảm thấy anh nói có lý, liền gật đầu, thật ra, vừa nghe thấy giọng nói của anh, tinh thần cô dường như đã được khôi phục.
“Nói mới nhớ, anh thật ra còn có công dụng khác.” Ngu Dịch đột nhiên nhắc nhở cô.
“Cái gì?” Lật Trình Tịnh tò mò.
Ngu Dịch không vội nói cho cô biết câu trả lời: “Bây giờ nếu em muốn nhìn, anh cởi cho em xem.”
Lật Trình Tịnh: “…”
Đợi đã, cô có nói muốn nhìn anh thoát y sao???
Cô biết rất rõ, anh nhất định sẽ không cho cô xem miễn phí, dù sao ông chồng nhà cô không bao giờ làm ăn thua lỗ.
Trong lúc Ngu Dịch đang nói, ngón tay thon thả của anh chạm vào một chiếc cúc áo sơ mi, giọng điệu đầy ẩn ý: “Nói thật đi, em có muốn xem không?”
…
– ——————-