Rực Lửa Miền Băng Tuyết
Chưa Phải Là Thiên Đường
Ôi, con đường hầm rất dài. Phía trước, đằng sau, bên phải, bên trái toàn là một màu trắng tinh.
Quá đỗi ngạc nhiên, anh chàng thầm nghĩ: Chẳng lẽ mình trở lại vùng Bắc Cực? Rồi anh chàng cố sức bơi. Quái , ấm áp, lạnh lẽo cứ thay phiên nhau. Hình như có tiếng nói lẫn trong tiếng nhạc nhè nhẹ.
Một gương mặt chồm qua người anh chàng, khẽ gọi:
– Ông James … ông James à!
Tiếng nói sao mà trong trẻo thế. Còn gương mặt cô ta tuyệt đệp. Mái tóc vàng, chung quanh lại có vầng hào quang nữa chứ. Mở tiếng đôi mắt, anh chàng nhìn cô ta.
Vâng, một thiên thần tóc vàng với vầng hào quang màu trằng.
– Chẳng lẽ tôi chết rồi ư? Không thể nào! Thiên đường ư?
Cô gái phát cười to:
– Chưa phải thiên đường đâu, ông James! Ông đang nằm trong bệnh viện.
– Ở đâu thế?
– Helsinki. Nhiều người đang muốn gặp ông.
Quá mỏi mệt, anh chàng càu nhàu:
– Bảo họ đừng có vào. Tôi mệt lắm.
Nhắm mắt lại, anh chàng thiếp đi thật nhanh. Anh chàng chẳng còn biết mình ngủ bao lâu nữa. Có lẽ là nhiều giờ, nhiều tuần, nhiều tháng. Không hề có nguyên tắc chỉ đạo cùng tấn bi kịch của trò đời lừa lọc.
Cuối cùng khi tỉnh dậy, anh chàng chỉ nhận thấy nỗi đau bên phải cơ thể. Loáng thoáng, trên chiếc ghế cạnh giường, một gương mặt quen thuộc ngồi yên lặng hiện ra.
– Thức rồi à? Thấy trong người thế nào, 007?
Ký ức cứ như bộ phim chiếu chầm chậm. Bắc Cực, những chiếc mô tô trượt tuyết, căn cứ Blue hare, Lâu Đài Băng Giá, trạm quan sát của Paula, cuộc oanh kích, những giờ phút ác liệt ở sân bay Vantaa, họng súng đen ngòm của khẩu Luger.
James nuốt nước miếng. Cổ họng của anh chàng giờ đây khô khốc, không còn chút nước miếng. Cố gắng lắm, anh chàng mới thốt được vài lời:
– Không, chưa đến nỗi nào thưa bác.
Bất chợt, anh chàng nhớ đến Paula. Hình ảnh của cô nàng nằm sống soài trên giường.
– Paula sao rồi?
– Cô ta không hề gì.
– Thế ư? Nhắm đôi mắt lại, any chàng nhớ lại từng sự việc.
Ông M vẫn im lặng.
Anh chàng vẫn cứ thắc mắc. Hiếm khi ông M rời khỏi tổng hành dinh của Cục Phản Gián ở công viên Regent. Tại sao ông ấy lại có mặt ở đây.
Mở mắt ra, giọng của anh chàng chậm rãi:
– Thưa bác, bác nên thông báo rõ mọi chuyện trước khi tiến hành chiến dịch.
Ông ta ho vài tiếng.
– Theo bác, tốt hơn nên để cháu tìm ra mọi chuyện. Thật ra, chúng ta không nắm rõ tình hình. Ý kiến chung là để chúa tiếp cận với mục tiêu rồi tùy cơ ứng biến.
Thế ư?
Cô thiên thần tóc vàng quay trở lại. Và dĩ nhiên, cô ta chỉ là một y tá.
– Ông không nên làm phiền anh ấy.
Nhắc nhở xong, cô ta bước ra cửa.
Giọng của ông M vang lên đều đều:
– Cháu trúng hai viên đạn. Cả hai phát đếu trúng phần ngực trên. Không đến nỗi nguy hiểm lắm. Một vài tuần nữa, cháu có thể đi lại được rồi. Sau đó nghĩ phép một tháng rồi đến gặp bác. Được chưa? Brad định bắt lão Von Gloda về cho chúng ta. Nhưng trong trường hợp đó, quả là không còn cách nào khác. Mà này, KGB gởi lời thăm hỏi cháu đấy. Họ cám ơn Đồng Minh đã tiêu diệt được lão Von Gloda, trừ khử được tên phản bội tổ quốc Mosolv. Họ còn định gởi bằng khen cho cháu nữa đấy.
Ngạc nhiên chưa?
Chẳng màng, anh chàng đáp lại lấy có:
– Thế ư?
Nghiêng người qua rồi vỗ vào vai anh chàng, giọng ông ta thân mật hệt cha với con:
– Làm rất tốt, 007. Thật xứng đáng là nhân viên của Cục Phản Gián.
– Cám ơn bác. Nhưng có điều cháu vẫn chưa hiểu. Tên thật của Brad Tirpitz là Hans Buchtman, một tên tay sai thân cận của lão Von Gloda.
Bỗng có một giọng nói vang lên:
– Thử đoán xem thế nào, James .
Rồi anh chàng nhận ra Brad cũng có trong phòng.
– Mình xin lỗi, câu chuyện lại xảy ra như thế này. Cuối cùng, mọi việc trở nên rắc rối. Mình phải theo sát lão Von Gloda. Mình đã chờ cơ hội quá lâu. Chúng ta vẫn chưa tiêu diệt được hết lực lượng của lão. Đó là một việc tệ hại nhất mình đã từng gặp.
– Tôi biết chuyện này. Tôi có chứng kiến cuộc tập kích. Nhưng còn nhiệm vụ của tên Buchtman?
Rồi Brad bắt đầu giải thích. Một ăm trước đây, CIA đã lệnh cho hắn bắt lão Aarne Tudeer. Họ nghi lão dính líu vào vụ chôm vũ khí của Nga.
– Mình gặp lão ở Helsiki. Mình nói tiếng Đức rất tốt vì thế mình đội lốt là Hans Buchtman. Mình nói bóng nói gió với lão là mình có biết một nguồn cung cấp vũ khí. Rồi cho lão biết mình có hình dáng giống như một nhân viên CIA tên là Brad Tirpitz. Một năm qua, mình sống trong ranh giới giữa cuộc sống và cái chết.
Cô y tá quay trở lại với cái bình to đựng đầy nước lúa mạch, báo cho ông M và Brad biết họ chỉ còn vài phút thăm bệnh nhân.
James hỏi xin một ly Martini. Cô nàng mỉm cười từ chối.
Rồi Brad lại tiếp tục kể:
– Hình phạt lần đó không phải do mình. Mình không thể cảnh báo cậu về Rivke. Mình chẳng biết chút gì về chuyện ấy. Lão Von Gloda cáo già lắm, có bao giờ hở môi cho minh biết về vụ bố trí ở bệnh viện đâu. Còn thông tin từ CIA cứ mơ hồ, có thể nói như vậy.
Bỗng anh chành cảm thấy buồn ngủ. Thiếp đi vài phút, James tỉnh dậy chỉ thấy ông M trong phòng.
– Chúng ta vẫn còn truy lùng đám tàn quân của lão Von Gloda, 007 à. Bọn NSAA. Chúng ta sẽ tóm trọn ổ.
Giờ chúng như con rắn mất đầu, Chẳng làm nên cơm cháo gì nữa. Chúc cháu mau bình phục!
Sau khi ông ta đi ra cửa, cô y tá bước vào xem anh chàng ra sao.
Ngẩn mặt ra nghi ngờ, anh chàng hỏi:
– Cô là y tá phải không?
– Dĩ nhiên rồi. Có chuyện gì thế ông James?
– Cũng không có chuyện gì. Mà này, bữa ăn tối thế nào?
– Ông cần tuân theo các chế độ ăn kiêng. Nhưng nếu cần gì, tôi có thể mang thực đơn vào cho ông.
– Ý tôi muốn nói: Cô có thể dùng bữa với tôi được không?
Lui vài bước ra khỏi giường, cô nàng trơn mắt nhìn James. Con anh chàng cứ ngó cô ta sững sờ. Tình cờ hay duyên cớ đây? Cô nàng có gương mặt từa tựa Rivke và cà Paula nữa.
Mỉm cười, cô nàng đáp lại:
– Tên tôi là Ingrid. Chừng nào khỏi bệnh, cho phép tôi dùng chung bữa với ông được không? Hoàn toàn bình phục đấy nhé. Ông có nhớ lời đầu tiên ông từng nói với tôi khi vừa tỉnh dậy?
Anh chàng khẽ lắc đầu.
– Vâng, nơi đây chưa phải là thiên đường. Nhưng nếu có dịp, chúng ta cùng thử tìm thiên đường ở nơi đâu. Nhớ lúc đó, ông phải bình phục hẳn đấy.
Bỗng có một giọng nói vang lên từ phía cửa:
– Sẽ không lâu đâu. Nếu ông James cần tìm thiên đường ở Helsinki, chính tôi sẽ dẫn ông ta đi. Phải không nào?
Ồ, hoá ra là Paula Vacker. Mỉm cười yếu ớt, James thốt lên kinh ngạc:
– Ồ, em đấy sao?
Dù đứng bên cạnh cô y tá xinh đẹp, Paula vẫn lộng lẫy như thuở nào.
– Chỉ trong chốc lát không có em, anh ở đây la tán hươu, tán vượn với cô y tá. Đây là thành phố của em mà.
Mắc cỡ, anh chàng nói ỉu xìu:
– Nhưng em còn đang ngủ …
– Giờ em tỉnh rồi. Anh cứ làm em lo sốt vó.
– Thật không?
– Em đã sắp xếp mọi thứ. Sếp của anh thật là dễ thương. Ông ta bảo em chăm sóc cho anh độ vài tuần.
– Ông ấy DỄ THƯƠNG à?
Bất chợt anh chàng cảm thấy buồn ngủ trở lại. Rồi Paula nghiêng người sang hôn anh chàng một cái.
Một đêm thật yên bình, không mộng mị. Gần sáng, James giật mình thức giấc vài phút rồi lăn ra ngủ tiếp.
Bãi biển Royalw-les-Eaux cứ như vẫy gọi anh chàng …
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!