Rực Lửa Miền Băng Tuyết - Một Cuộc Thương Lượng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Rực Lửa Miền Băng Tuyết


Một Cuộc Thương Lượng



Nhìn Paula trong bộ quân phục, chân mang đôi ủng da, đầu đội chiếc mũ lông, anh chàng cứ băn khoăn. Liệu lời nói của ả có đáng tin không?

Quay mặt về chiếc giường ban nãy Rivke còn nắm, anh chàng thấy mớ băng bột. một bằng chứng hết sức thuyết phục đủ để kết tội Rivke lừa đảo. Xa một chút, bức tường loang lổ máu hệt như bức tranh siêu thực nham nhở chưa vẽ xong.

Quá rối rắm, không nghỉ được gì, anh chàng đành nhặt cái mũ lông của mình lên. Quái, chiến dịch Icebreaker là một cái bẫy không ai ngờ được. Khi mà lòng trung thành cứ chuyền tới chuyền lui như những quả bóng tennis. Bạn hoá thù, thù trở thành bạn.

– Em đã chuẩn bị mọi thứ qua mặt bọn lính gác. Đây là thẻ ra vào cho chúng

ta.

Đưa cho James miếng nhựa vuông nhỏ màu trắng cỡ chiếc thẻ tín dụng, Paula nói tiếp:

– Tránh đừng đến gần những xưởng sửa chửa hay khi vũ khí. Cúi đầu xuống khi đi ngang qua bất kỳ tên nào đã từng gặp anh trước đây. Đi gần với em. Mọi việc cứ để em nói chuyện. Có một lối thoát là cái lô cốt nhỏ. Cơ hội thoát thân khá cao đấy. Bọn chúng cứ cuống quýt lên tháo chạy từ khi Von Gloda ra lệnh di tản. Vâng, sau khi anh tiết lộ bí mật cho ả Rivke …

Ngượng ngùng, anh chàng nói đỡ:

– Về chuyện đó, tôi …

Gắt gỏng, Paula cướp lời:

– Thời điểm đã tới rôì đấy. Một lần nữa, hãy tin em. Cũng như anh, em không phải đến đây để ngắm cảnh, đúng không?

Chạm vào cánh tay của James khoảng vài giây, giọng Paula trìu mến:

– Anh James, hãy tin ở em. Nhờ ả Rivke, chúng đã lừa được anh. Em không có cách nào để cảnh báo. Một cái kế cũ rích. Cho tù nhân gặp người anh ta tin tưởng và rồi lắng nghe câu chuyện họ tâm sự.

Cô nàng lại cười thêm lần nữa:

– Lúc bọn chúng mang cuộn băng vào, em có mặt bên cạnh lão Von Gloda. Lão nhảy cẫng lên khoái chí. Vượt qua hình phạt trong hồ băng, anh không hé môi nữa lời. Còn giờ đây, quá đơn giản. chỉ cần cho gặp Rivke, anh lại khai hết mọi chuyện. Thôi nào anh James, chúng ta đi.

Paula mờ cánh cửa rồi họ bước ra hành lang. ngừng lại, cô nàng khoá cánh cửa từ phía ngoài. Hành lang trống trơn. Mùi thuốc sát trùng cứ nồng nặc trong không khí. Về cuối hành lang là cánh cửa sắt.

Hướng về phía cánh cửa sắt, vừa đi, Paula vừa nói:

– Anh cất súng đi nhưng luôn trong tư thế sẵn sàng. Cố đừng gây ra tiếng nổ.

Bàn tay của cô nàng đang đặt sâu vào túi bên phải, nơi có cây súng lục của Rivke. Anh chàng thầm đoán: Có lẽ họ đang ở sâu trong lô cốt. không chừng song song với lối chạy dọc đến phòng làm việc của lão Von Gloda cũng nên. Paula cố đi trước một chút. Còn anh chàng đi chậm lại hai bước về phía sau, bên trái của Paula, sát với bức tường.

Sau vài phút, Paula rẽ sang phải và leo lên bậc thềm trãi thảm. Cầu thang tạo ra một góc tại một đường dốc rồi đưa họ tới một khoảng ngắn có một cặp cửa đôi và những cửa sổ lưới. Giờ đây, họ đang vượt qua những bức tường đá với đầy dẫy những ống dẫn dành cho nhu cầu sinh hoạt. Liếc nhìn về phía sau vài giây, Paula rẽ sang trái. Rồi họ đang ở trên một cái dốc đi lên một chút, rẽ phải.

Qua khỏi khu vực bệnh xá, anh chàng bắt đầu nghe có tiếng động, tiếng nói, tiếng giậm của mấy chiếc ủng. Thỉnh thoảng xen lẫn vào đó là vài tiếng la hoặc là tiếng chân chạy. Liếc qua mấy lối nhỏ tắt ngang, James thấy cả đám NSAA đang hốt hoảng, bát nháo cả lên. Mấy tên đàn ông mang theo hành lý cá nhân, tủ sắt, chồng tài liệu. Một số khác đang tháo sỡ văn phòng. Thậm chí một số thằng lôi vũ khí ì ạch.

Bỗng nhiên, họ gặp một toán lính đang đi xuống. Khi chạm mặt với họ, tên sĩ quan ra lệnh chào Paula và James. Tiếp theo là một nhóm khác bước tới, gương mặt bọn chúng nghiêm trang, cuồng tín, đầy vẻ tự hào. Hệt như trong các bộ phim nói về chế độ Đệ Tam Quốc Xã.

Ngay phía trước, anh chàng bắt gặp một biệt đội đứng gác cạnh cái cửa sập bằng thép, thật to. Lơ lửng trên trần là thiết bị thủy lực để nâng hạ cửa. Kế đó là một cái cửa nhỏ hơn, được gài chặt.

Paula thì thầm:

– Cố giữ bình tĩnh. Đừng ra vẻ hốt hoảng. Cứ để em nói chuyện với bọn chúng.

Những tên đứng gác vẫn đứng yên. Vâng, có một gã sĩ quan và bốn tên lính đứng cạnh một cái máy nhỏ. Tất cả đều mang vũ khí.

Chừng cách bọn chúng bốn bước, Paula nói to bằng tiếng Đức:

– Chuẩn bị cho chúng tôi ra ngoài. Đây là lệnh của ngài Chỉ Huy Trưởng.

Tên sĩ quan bước tới hai người.

– Thưa bà, bà có giấy phép không? Còn ngài đây thì sao?

– Dĩ nhiên rồi.

Đáp lại, rồi cô nàng lấy ra một chiếc thẻ. James bắt chước làm theo.

– Tốt.

– Bà có biết gì về lệnh di tản đột xuất? Chúng tôi chỉ nghe tin đồn.

Giọng của Paula sắt lạnh:

– Xin lỗi, chúng tôi không được phép tiết lộ.

Bẽn lẽn, tên sĩ quan cấm lấy hai cái thẻ, nhét chúng vào lỗ nhỏ trên cái máy.

Sau một loạt ánh đèn hiện ra lấp lánh cùng với tiếng kêu nho nhỏ, gã rút chúng ra trao lại cho hai người;

– Xong rồi đấy. Mở cửa.

Ngay lập tức, tên lính đứng gần cửa đã tháo chốt.

Vài phút sau, họ bước nhanh ra ngoài. Cái lạnh tạt vào người như những tia đá bắn xối xả. Trời tối lại không có đồng hồ, anh chàng mất hẳn ý thức về thời gian. Chẳng biết giờ này là xế chiều hay gần sáng. Đi tiếp về phía trái, họ lần theo ánh sáng màu xanh nho nhỏ bên ngoài của lô cốt.

Rồi Paula đưa anh chàng tới một hầm trú ẩn bằng xi măng nhỏ chứa mấy chiếc mô tô. Vâng, chính tên Mosolov gian giảo từng nhử anh chàng tới chỗ này. Ngay sau đó, cô nàng móc ra một xâu chìa khoá, mở cửa hầm. Thấp thoáng trong ánh sáng mờ nhạt, mấy chiếc mô tô đậu ngay ngắn hệt như bầy côn trùng khổng lồ ngủ Đông.

Bước tới một chiếc Yamaha đen, to, dài, Paula tra chìa khoá vào ổ:

– Cứ để em lái. Anh không thuộc đường.

Vừa kiểm tra nhiên liệu, hình như cô nàng vừa mỉm cười.

– Paula, giờ chúng ta đi đâu?

Ngước lên, cô nàng nhìn James qua bóng tối.

– Người của em có một đồn quan sát cách đây mười cây số.

Tay của cô ta vẫy vẫy về hướng Nam.

– Nó nằm trong rừng, trên vùng đất cao. Từ chỗ đó, anh có thể quan sát toàn bộ Lâu Đài Băng Giá. Rồi cô nàng đẩy chiếc mô tô hướng ra cửa.

Nắm chặt khẩu P7, anh chàng nghiêm giọng hỏi nhanh:

– Paula, nói cho tối biết. Chuyện này là như thế nào? Chẳng phải cô là tay chân của lão Von Gloda sao? Cô làm việc cho ai?

– Này anh James, theo hồ sơ của chúng tôi, 007 là một trong những điệp viên hàng đầu của nước Anh. Xin lỗi, anh thật chẳng giống tính cách của 007 chút nào, phải không?

James từ từ móc khẩu P7 ra:

– Cô là người của KGB.

Phát cười to, Paula chọc quê:

– KGB à? Sai rồi. Thôi nào James, chúng ta không có thời giờ nói về chuyện này.

– Phải nói cho tối biết. Nhanh lên.

Môi nở nụ cười, cô nàng trách yêu:

– Điên quá đi thôi 007. Em là người của SUPO từ lâu trước khi chúng ta gặp nhau. Chuyện chúng ta gặp nhau không phải là tình cờ. Hẳn giờ này Cục Phản Gián đã được thông báo.

SUPO à? Có thể lắm. SUPO là tên viết tắt của Lực Lượng Bào An trực thuộc Cơ Quan Tình Báo Phần Lan.

– Nhưng mà …

– Rồi anh sẽ hiểu ra. Thôi nào James, chúng ta lên đường. Còn nhiều chuyện phải làm.

Khẽ gật đầu, anh chàng leo lên yên sau khi cô nàng khởi động, trả số rồi lái nhẹ nhàng ra khỏi chỗ trú ẩn. Lúc ra ngoài hẳn, cô nàng dừng lại, khoá cửa.

Sau đó trong vài phút, họ đã đi ngang qua hàng cây. Vẫn không mở cái đèn trước, Paula lái chiếc Yamaha rất chuyên nghiệp. Mở hết tốc lực, cô nàng chạy vòng vèo.

Con đường khá khúc khuỷu. Men theo phần thấp nhất của một đoạn dài nhô lên xuyên qua hàng cây mọc dày đặc rồi cô nàng chạy ngược lên đoạn dốc, ngoằn nghèo. Không giảm ga, chiếc mô tô nghiêng đi một góc bốn mươi độ so với bờ.

Cuối cùng, Paula chậm lại, xoay từ trái sang phải theo hình vòng cung. Rồi khá bất ngờ, chiếc mô tô nhô lên từ một phía của đường mòn. Đôi mắt của anh chàng giờ đã quen với bóng tối.

Ồ, ngay trước mặt là bóng dáng của mấy khẩu súng máy. Giảm tốc độ, cô nàng ngừng hẳn, giơ cao một cánh tay. Cảnh giác, thò tay vào túi áo, anh chàng tìm khẩu P7.

Paula trao đổi thỉ thầm gì đó với một gã to lớn. Trong trang phục của dân Lapp, bộ râu mép dày, trông hắn cứ như một kẻ cướp. Gã còn lại cao, ốm, với cái mặt thỏ mỏ dơi, đôi mắt ti hí cứ liếc ngang, liếc dọc.

Quay đầu về phía anh chàng, Paula giải thích.

– Họ đã dọn sạch hai túp lều cho chúng ta. Em có tất cả bốn người. Hai người nữa đang trực. Dường như tất cả đều an toàn. Họ sẽ dẫn anh vào lều kiếm chút gì lót dạ. Còn em đi đánh điện cho Helsinki. Họ sẽ chuyển tới Luân Đôn, Anh có muốn nhắn gì không?

– Báo tình hình đang xảy ra và vị trí của nơi này. Chúng ta có biết hang ổ của lão Von Gloda ở đâu không?

Vừa nổ máy, cô nàng đáp lại:

– Sau khi điện cho Helsinki, em sẽ nói cho anh nghe.

James hăm hở gật đầu:

– Ừ.

Rồi chiếc Yamaha chạy thật chậm về phía trước. Hai tên người Lapp nối gót theo sau.

Nghiêng người ra trước, anh chàng thì thầm:

– Nếu cô nói dối, tôi sẽ bắn cô đấy.

– Đừng giỡn mà. Hãy tin ở em.

Ra khỏi hàng cây, họ xuôi về phía hai túp lều phủ bên ngoài bằng da tuần lộc nổi bật trong mớ tuyết trắng xoá. Từ trên nóc, vài tia khói bốc lên nhè nhẹ.

Ngừng chiếc Yamaha lại, Paula và anh chàng bước xuống xe.

– Em phải đi đánh điện.

Vừa nói, cô nàng lấy tay chỉ vào túp lều bên phải.

– Em sẽ bào Knut đứng canh ở ngoài.

Vẫy tay về phía tên người Lapp có gương mặt gian giảo, cô ta nói tiếp:

– Trifon sẽ đi với anh tới lều kia. Chỗ đó có sẵn thức ăn đấy.

Rồi Trifon, gã người Lapp có hàm râu dày, mỉm cười, gật đầu mới anh chàng. Làm bộ thân thiện, anh chàng đáp lại:

– Vâng.

Trước khi họ cách túp lều sáu bước, mùi khói của gỗ xông tới mũi anh chàng nực nồng. Bước tới trước, Trifon vén cửa lều rồi nhìn vào trong. Kiểm tra xong, gã vẫy tay mời James.

Ngay lập tức, hai mắt của anh chàng hoa lên trước làn khói ùa tới. Ho lên vài tiếng, anh chàng quệt mắt, nhìn chung quanh. Ngay trong góc là chồng túi ngủ, mền và những thứ đồ dùng cần thiết.

Đặt vũ khí xuống, Trifon ra hiệu cho anh chàng ngồi xuống. Chỉ vào cái nồi đang sôi sùng sục trên ngọn lửa bừng lên trong lò đất, gã đưa tay chạm vào miệng:

– Thức ăn. Ngon lắm. Ăn đi.

Rồi gã lấy cái dĩa và cái muỗng, bước tới ngọn lửa, chồm người qua, gã múc một thứ giống như là thịt hầm.

Ồ, thật chẳng ngờ! Ngay lúc ấy, cả thân hình của Trifon bổ nhào ra. Gã hét lên hoảng loạng.

Aaaaahhh …

Có ai gạt chân gã sao? Hình như thấp thoáng trong mấy cái mền có bóng dáng của một tên nào đó. Chuyện xảy ra quá đột ngột, anh chàng không kịp trở tay.

Vâng, trước khi James móc súng ra, giọng của Mosolov vang lên đắc thắng:

– Đừng phí công vô ích, bồ tèo. Thấy gì không?

Chĩa thẳng khẩu súng về phía James, hắn nói vài câu gì đó với Trifon bằng tiếng Phần Lan. Gã này đang ngồi bệt xuống đất, ôm cái tay bị phỏng.

Tỉnh bơ, anh chàng khẻ lắc đầu:

– Vâng, tao đã từng nghĩ tới điều này. Quá đơn giản, phải không?

Paula đã lừa tao thật đẹp.

Gương mặt gian giảo của Mosolov hiện dần qua ánh lửa.

Paula à? Tao chỉ bảo thằng cốt đột này đưa khẩu súng. Tao sẽ bắn nếu như nó chống cự. Thêm một cây nữa, an tâm hơn trước ả Paula bước vào đây. Đừng có mơ mộng viển vông, James. Bọn đàn em của tao sắp đến rồi đấy. Tao còn vụ áp phe chưa hoàn tất.

Làm sao mình đánh động cho Paula đề phòng kia chứ? Cách nào thanh toán được thằng Mosolov gian giảo này? Ánh mắt của anh chàng đang đảo quanh túp lều trong khi Trifon đẩy cây súng máy từ từ về phía Mosolov.

Qua làn khói mịt mù, anh chàng cố đoán vị trí của hắn:

– Mày muốn bắt tao đi?

Hắn cười to, giọng hể hả:

– Dĩ nhiên. Lão Von Gloda ngu ngốc cứ nghĩ là có thể cầm đầu một tổ chức phát xít ngay trong lòng đất Nga.

– Chẳng phải mày đã từng cấu kết với lão sao? Dùng vũ khí của Nga chống lại người Nga. Mấy vụ khủng bố quá thành công. Giờ lão đang cao bay, xa chạy.

Khẽ lắc đầu, Mosolov đáp lại:

– Làm gì lão ngu ấy thoát khỏi đây được chứ!

– Lão có máy bay. Chắc lão đã mất dạng từ khuya rồi.

– Không, tao đang theo sát tình hình. Chiếc máy bay của lão vẫn chưa rời khỏi đường băng. Nó không thể nào cất cánh trước hừng đông. Tao và mày còn hai giờ nữa.

Hoá ra là thế. Khoảng hai giờ nữa, mặt trởi sẽ mọc.

Ngạc nhiên, anh chàng hỏi tiếp:

– Làm thế nào mày bắt được lão?

– Không quân của Hồng Quân sẽ san bằng cái lô cốt ấy thành bình địa.

Gương mặt gian giảo của Mosolov biến đổi nhanh qua ánh lửa.

– Căn cứ Blue Hare cũng chịu chung số phận như thế. Có thế mới bưng bít được tai tiếng.

Ngẫm nghĩ một lúc, anh chàng lên tiếng:

– Thế là mày sẽ tàn sát đội quân NSAA. Chỉ giữ mình lão?

– Này James, đời là thế. Luôn cay nghiệt. Được ăn cả, ngã về không! Thuận thảo làm ăn chung với nhau. Bất ổn, phải thủ cho riêng mình chứ, đúng không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN