Rung Cảm Từ Em
Chương 4
Chương 4:Anh là bệnh nhân, cần chữa trị và cứu rỗi
Quả thật là người đẹp thắt tháy lưng ong, phù dung thua thắm.
Trình Cập từng gặp vô số người đẹp, nhưng người như mỹ nhân bước từ trong tranh vẽ thế này thì là lần đầu tiên.
“Là tôi.” Gã kín đáo đánh giá đối phương, “Cô muốn xăm mình à?”
Cô bảo không phải: “Xin hỏi mặt bằng dưới tầng một còn cho thuê không?”
Sóng mắt cô như lơ đãng liếc nhìn một người khác trong nhà, khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
“Cho thuê chứ, cô họ gì?” Xưa nay Trình Cập luôn đon đả với phụ nữ.
Cửa sổ để mở, có gió luồn vào, Từ Đàn Hề bắt chéo hai tay để trước người, tự nhiên giữ lại vạt sườn xám. Thấy trong nhà có đứa bé đang ngủ, cô nhỏ giọng đáp lời: “Tôi họ Từ.”
“Cô Từ, mời ngồi.”
Từ Đàn Hề vuốt vạt váy ngồi xuống.
Chỉ nhìn từ tư thế ngồi đã biết cô được dạy dỗ rất tỉ mỉ, Trình Cập cũng ngồi xuống, sai bảo người còn lại trong nhà: “Nhung Lê, rót cốc nước giúp tôi đi.”
Nhung Lê vốn đang xem di động, ngẩng đầu thoáng liếc nhìn Trình Cập, im lặng đi rót cốc nước ấm, đặt lên bàn. Nước trong cốc hơi đầy nên bị sánh ra ngoài một chút.
Từ Đàn Hề rủ mi mắt, “Cảm ơn.”
Nhung Lê chỉ chú ý vào màn hình điện thoại của mình, không nghe thấy, thái độ hờ hững.
Trình Cập hỏi han giọng chủ cho thuê: “Cô Từ định kinh doanh gì?”
“Đồ ngọt.”
Ngón tay Nhung Lê lướt trên màn hình thoáng khựng lại.
Trình Cập vắt chéo chân, hệt như mấy tên công tử phong lưu: “Trấn này bán đồ ngọt ít ai mua lắm.”
Cô bảo không quan trọng.
Xem ra là không thiếu tiền, Trình Cập lại hỏi: “Cô Từ định thuê bao lâu?”
Song, một giọng nói non nớt vang lên cắt ngang cuộc đối thoại của họ.
“Ờm…” Cậu nhóc trịa trên sofa trở mình, mắt còn chưa mở đã gọi: “Anh trai…”
Nhung Lê cất di động đi, đứng khỏi sofa: “Tỉnh thì ngồi dậy về thôi.”
Nhung Quan Quan dụi mắt, vén chăn, ngái ngủ bò dậy.
“Về đây.”
Nhung Lê đi trước, Nhung Quan Quan ngáp dài theo sau.
Từ Đàn Hề thoáng thất thần.
Trịnh Cập nhìn Nhung Lê đi xuống cầu thang, lại nhìn người đẹp mặc sườn xám vành tai ửng đỏ: “Cô Từ quen Nhung Lê à?”
Cô lắc đầu, vén sợi tóc lòa xòa bên má ra sau tai, trả lời vấn đề khi nãy: “Tôi thuê một năm.”
Không quen sao? Sao không khí giữa hai người này là lạ nhỉ? Mà cũng đúng, Trình Cập đã quen biết Nhung Lê vài năm, bên cạnh tên kia toàn là mấy tên liều mạng kè kè dao súng, làm gì có cô gái nào.
***
Bên ngoài trời âm u, mưa thu nhỏ giọt tí tách, trút xuống dai dẳng. Cơn mưa phùn miền Nam như hơi nước mịt mờ bay theo làn gió, bao phủ cả trấn nhỏ.
Nhung Quan Quan định kéo mũ áo lên: “Anh, trong mũ áo em có gì đó.” Cậu lấy ra xem, “Đây là gì nhỉ?”
Nhung Lê cầm lấy, thản nhiên bỏ vào túi áo: “Kim thêu.”
Nhung Quan Quan: “À.”
Đó không phải kim thêu gì cả, mà là hộp kim xăm mình.
“Anh, mưa ướt hết mặt em rồi.”
Nhung Lê cởi áo khoác ra, trùm lên đầu cậu nhóc: “Đi nhanh đi.”
“Dạ.”
Về đến nhà, cô hai của Nhung Quan Quan gọi điện đến, nói ông nội và hai bác đều đến nhà cô cả trên huyện uống rượu, chỉ có mình bà nội ở nhà, hỏi Quan Quan có muốn đến huyện chơi không.
Ba ruột của Nhung Quan Quan họ Hà, cậu mồ côi cha từ trong bụng mẹ, người nhà họ Hà không thích cậu, nói cậu khắc chết cha, cũng không thích mẹ cậu. Sau khi mẹ cậu gây ra án mạng, người nhà họ Hà càng ghét họ hơn, nhất là bà nội cậu, sáng nay còn véo cậu nữa, chỉ có cô hai là tốt với cậu hơn một chút.
Nhung Quan Quan từ chối, trời vừa lạnh vừa ẩm, cậu sợ chân anh trai mình sẽ đau nhức, anh ấy từng bị thương ở chân. Lúc cậu nghe điện thoại, Nhung Lê ngồi bên cạnh, không hề hỏi sao cậu không đến huyện gặp bên nội mình.
Cơm tối vẫn mua ở ngoài về, hai món mặn một món canh, thịt xào ớt chuông, thịt xào súp lơ và canh thịt viên. Nhung Quan Quan ăn súp lơ, anh trai ăn thịt, ớt chuông không ai đụng đến.
Mưa tạnh, Nhung Quang Quan ngồi trong nhà xem phim hoạt hình, thấy Nhung Lê mang giày đi mưa vào bèn thắc mắc: “Anh, anh định đi đâu thế?”
Nhung Lê mặc cả bộ đồ màu đen, đáp lời: “Đi giết heo.”
Nhung Quan Quan nhảy xuống ghế, “Dẫn em theo với?” Cậu còn chưa từng xem cảnh giết heo bao giờ.
Nhung Lê dứt khoát cự tuyệt: “Không được.”
Nhung Quan Quan ngoan ngoãn nghe theo, còn lấy đèn pin giúp anh mình.
Tối nay ngoài trời chẳng có cả sao, chỉ một màu tối đen, gió thổi lá cây vang xào xạc. Trước khi ra ngoài, Nhung Lê quay đầu xác định lại với Nhung Lê: “Bà ta đã véo em bằng ngón tay nào?”
Nhung Quan Quan ngỡ ngàng: “Hả?”
Anh không hỏi nữa, mở cửa đi ra, nhét hộp kim xăm vào túi áo.
Chưa đến vài phút, mưa lại trút xuống nặng hạt hơn.
***
Cơn mưa lâm râm dày đặc, cộng thêm cảnh trời tối như mực khiến người ta bức bối, Từ Đàn Hề đứng dưới ngọn đèn lồng ở cửa, đưa tay đón lấy giọt mưa nhỏ xuống: “Chiêu Lý, anh ấy không nhớ ra mình.”
Tần Chiêu Lý hỏi qua điện thoại: “Vậy cậu có về không?”
Lúc này, trong bóng đêm đặc quánh bỗng đâu xuất hiện một luồng sáng, Từ Đàn Hề nghiêng người nhìn lại, thấp thoáng thấy một bóng dáng đang chậm rãi bước đi. Đan xen với nước mưa bay xéo nơi luồng sáng là gương mặt đã xuất hiện trong giấc mơ của cô tối qua.
Nhung Lê.
Người cô muốn tìm.
“Không về đâu.” Cô che ô, đi vào màn mưa, đến trước mặt đối phương: “Anh Nhung.”
Nhung Lê dừng bước.
Cô khẽ kiễng chân, giơ cao ô, che mưa rơi xuống người anh: “Anh cần mượn ô không?”
Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt: “Không cần.”
Thái độ anh xa cách, ngay cả ánh mắt cũng lạnh lùng.
“Vậy trời mưa đường trơn, anh đi cẩn thận.”
Từ Đàn Hề lùi lại, cầm ô quay về dưới mái hiên.
Nhung Lê đi ra đầu ngõ, chó sủa inh ỏi, anh bỗng quay đầu lại, “Cô tên gì?”
Ánh mắt cô sáng long lanh dưới mái hiên, gió nhẹ thổi vạt sườn xám phất phơ, “Đàn Hề, Từ Đàn Hề.” Đáp xong cô mở cổng sân, đi vào nhà.
***
Tám giờ tối.
Đùng đoàng! Sấm vang chớp giật, mưa rơi càng lúc càng lớn.
Lúc này Nhung Quan Quan nghe được tiếng mở cổng, lập tức chạy ra, “Anh!”
“Trở vào đi.” Nhung Lê đóng cổng sân, mũ áo hoodie trùm lên đầu, toàn thân ướt mèm.
Nhung Quan Quan vội vàng rút chân lại, “Sao anh lại về?” Anh cậu mới đi vài phút, giết heo nhanh vậy sao?
Nhung Lê đi đến, cởi chiếc áo ướt sũng, vứt xuống đất, “Mưa lớn.”
Nhung Quan Quan nhặt áo bỏ vào thùng, “Vậy anh không đi giúp ông Hồng Thủy giết heo ạ?” Ông Hồng Thủy nhà đầu thôn làm nghề bán thịt heo, thỉnh thoảng anh cậu sẽ ra đó giết heo giúp ông ấy.
“Anh bị quáng gà, không nhận ra được đâu là heo đâu là người.”
“À.”
Nhung Lê đi thẳng vào phòng tắm.
Anh bị quáng gà, vậy mà lần này anh thấy rõ khuôn mặt cô gái kia.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!