1
Thẩm Diên Tri cúi đầu hôn trán tôi, âm thanh trầm khàn khi vừa ngủ dậy.
“Tối qua ngủ ngon không?”
Tôi như con nai vàng ngơ ngác, rồi ngoan ngoãn gật đầu.
Nếu là trước kia, có lẽ tôi sẽ còn phản kháng, nhưng anh đã dùng ba tuần lễ để cho tôi biết một đạo lý.
Phục tùng là được.
Cánh tay đặt bên người bị anh nắm lấy, anh thích thú luồn qua từng kẽ tay, đan mười ngón tay với tôi.
Dựa vào tôi, nhẹ cười rồi nhìn tôi đầy âu yếm.
“Lần này không vứt nhẫn của anh đi à?”
…..
Nhẫn của anh, là chiếc nhẫn kim cương tôi đeo trên ngón vô danh.
Trước đó còn có hai chiếc, một chiếc bị tôi giấu trong tủ lạnh, một chiếc thì bị tôi vứt xuống hồ ở vườn hoa dưới nhà.
Hậu quả của hai chiếc nhẫn kia mang lại tạm thời tôi không muốn nhớ nữa, mà cái hậu quả chiếc thứ ba mang lại có lẽ là:
Tôi phải cùng anh ấy, người mà tôi đã từng sợ hãi nhất.
Kết hôn.
2
Tôi thích khoảng thời gian được ngâm mình trong bồn tắm. Bởi vì không cần đối diện với anh, cũng sẽ không nhớ lại ký ức đáng sợ nào đó nữa.
Nhưng khi tôi nhìn chằm chằm nửa người mình trong bồn tắm trên chiếc gương đối diện một cách ngơ ngẩn, lớp sương mờ mông lung đã che đi vài vết sẹo nào đó trên người tôi.
Vành mắt tôi ửng hồng, nhìn bản thân mình trong gương.
Cho tới khi Thẩm Diêm Tri chậm rãi gõ cửa gọi tôi.
“Sao em tắm lâu thế?”
“Em mà không ra, thì anh vào đấy.”
“…..”
Anh không phải là chưa làm cái chuyện không nói không rằng gì mà vào phòng tắm, tôi lập tức đóng vòi hoa sen, quấn khăn tắm.
…..
Bữa sáng vẫn như cũ đã được đặt trên bàn ăn, nhưng Thẩm Diên Tri có lẽ không có thời gian ăn.
Trên ti vi đang chiếu bản tin buổi sáng, ngón tay anh mảnh khảnh, sạch sẽ mà lưu loát thắt cà vạt.
Thấy tôi cứ nhìn mình, anh bèn cúi đầu xuống cọ cọ mũi tôi.
“Thích nhìn à? Lần sau em thắt nhé?”
Tôi quay mặt đi. Nhưng anh không hề để ý, nhẹ cười. Còn lấy cốc sữa mà tôi đã uống, nhấp môi vào chỗ môi tôi chạm vào.
“Ngoan, đợi anh về nhé.”
“Anh dẫn em đi xem váy cưới.”
3
Thẩm Diên Tri đi rồi. Tôi ngơ ngác xem ti vi một hồi.
Sau đó cầm cốc thuỷ tinh anh vừa uống, nâng lên, ném vào ti vi.
Ti vi rung lắc một chút, còn chiếc cốc thì vỡ tan thành từng mảnh trên mặt đất. Còn tôi, cuộn tròn ôm lấy mình, ngồi đó khóc.
…..
Thẩm Diên Tri đã từng là cơn ác mộng của tôi.
Hồi học cấp 3, người bắt nạt tôi ác nhất trong đám người bắt nạt tôi, chính là anh.
Anh cao cao tại thượng vứt toàn bộ sách vở trong cặp tôi xuống tầng.
Cũng đã từng để bạn bè cô lập tôi, có sự xúi giục của anh, đám con gái đó lôi tôi vào nhà vệ sinh, tát tôi.
Chỉ cần anh cầm đầu bắt nạt tôi, thì không ai dám giúp tôi.
Bởi vì Thẩm Diên Tri chính là con trai của ông chủ một tập đoàn lớn nào đó.
Trường học chúng tôi có một toà nhà, là do nhà anh quyên tặng.
Anh dẫn đầu những người chế giễu tôi, lúc đó, việc bắt nạt tôi còn trở thành trào lưu trong lớp mà.
Nghe nói khuôn mặt đó của anh còn là giấc mơ của không ít các cô gái.
Nhưng đối với tôi mà nói, đó là cơn ác mộng giày vò tôi, khiến tôi không tài nào ngủ nổi.
Người như thế. Vậy mà tại bảy năm sau khi tốt nghiệp. Lại nói muốn cưới tôi.
4
Tôi không thể nào thay đổi được thói quen run tay khi gặp Thẩm Diên Tri.
Cho dù, tôi đã chung chăn chung gối với anh ba tuần rồi.
Không có ai giúp tôi, mẹ tôi biết thân phận của người muốn cưới tôi là Thẩm Diên Tri, thì vui tới nỗi thắp hương báo tổ tiên.
Thẩm Diên Tri hình như lại đổi xe rồi, khoang sau của chiếc xe này rất rộng.
Nhưng tôi thì không thích xe có không gian phía sau rộng.
Tấm chắn ở giữa đã được dựng lên, không một ai biết được tôi và anh làm gì ở phía sau.
Nhưng Thẩm Diên Tri hôm nay, yên lặng hơn mọi hôm.
Có lẽ thấy tôi luôn run rẩy, anh bèn cho nhiệt độ xe lên cao, nhưng tôi vẫn run.
Anh không thèm để ý tới phản ứng của tôi, ôm tôi vào lòng mình.
“Khanh Khanh, sao em lại sợ hãi tới thế?”
Giọng trầm thấp của người đàn ông ở bên tai, rõ ràng anh biết tôi như thế này là do ai mà.
“Lát đưa em đi chọn váy cưới, được không?”
Tôi khắc chế cơn run rẩy của mình từng chút một, rồi lại cười một cách chế giễu.
Ai mà nghĩ ra được, người đã từng bước từng bước ép tôi vào vực thẳm.
Vào lúc này lại nói đưa tôi đi thử váy cưới với cái giọng ấm áp và nhỏ nhẹ chứ?