Rung Động Lòng Em
Chương 7-2
Edior + beta-er: Công Tử Như Họa
Thời Thanh Ninh hơi ngừng lại, cảm nhận được ánh mắt của Phó Ngôn Thần nhìn sang đây thì uyển chuyển sửa lời: “Có hơi không được tốt lắm, nhưng người ta cũng cho em vay tiền thì em và Lý Mạnh Hân mới được bình an trở về. Lẽ ra em phải cảm ơn cậu ấy mới đúng.
Cố An Lan tỏ vẻ hoang mang:” Sao chị lại đối xử với em như vậy! Em là em trai chị mà! “Tuy hôm nay cậu có xúc động quá trớn thật nhưng tình hình khi đó rất khẩn cấp, kia lại là nữ sinh cậu thầm mến, sao cậu có thể khoanh tay đứng nhìn được!
” Chị không hề phủ nhận chuyện em là em trai chị. “Thời Thanh Ninh dù bất đắc dĩ nhưng cũng không thể mặc kệ:” Chị không có hai trăm nghìn, nhưng phí sinh hoạt và chi tiêu ngày thường của em chị sẽ cho. “
” Chỉ là hai trăm nghìn thôi mà, sao chị lại.. “Không có được.
Cố An Lan hơi bực mình, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Thời Thanh Ninh thì đột nhiên hơi căng thẳng, đồng tử nở to.
Chẳng lẽ mấy năm nay chị không hề dùng tiền ba cho sao?
Cậu và Thời Thanh Ninh đều có một tấm thẻ, hàng tháng ba sẽ gửi tiền định kỳ vào trong đó. Vào ngày lễ hoặc sinh nhật hai người thì sẽ được cho nhiều hơn. Ba năm qua Cố An Lan biết rõ ba đã cho hai người bao nhiêu tiền.
” Ông ngoại của Phó Ngôn Thần là bạn tốt của ông ngoại nhà mình, cậu ấy sẽ ở chung với chị một thời gian. “Thời Thanh Ninh nhắc nhở Cố An Lan:” Chú ý lời ăn tiếng nói của em đó, giáo dưỡng đi đâu rồi? “
” Em biết rồi. “Cố An Lan đi đến trước mặt Phó Ngôn Thần, dù chưa cam lòng nhưng vẫn thành khẩn xin lỗi:” Xin lỗi cậu vì hành vi không đúng mực của mình khi này. Tôi sẽ trả tiền lại cho cậu, cũng sẽ tuân thủ theo yêu cầu của cậu. “
” Được rồi. “Phó Ngôn Thần nhướn mày, nhìn thỏ con đã đi vào trong, nụ cười nhạt bên khóe môi dần biến mất.
Giờ giải lao giữa buổi học, Thời Thanh Ninh xuống căn tin làm thẻ, tiện tay nạp tiền sinh hoạt hai tháng vào đó.
Qua khỏi cửa lớp 11 khối tự nhiên chính là cửa sau của lớp 12, Thời Thanh Ninh thấy có ba bốn người đang vây quanh Cố An Lan.
Cô nhíu chặt mày, đứng yên tại chỗ lắng nghe, thấy loáng thoáng vài câu đe dọa Cố An Lan, càng nghe sắc mặt càng xấu.
Thời Thanh Ninh bắt nạt Cố An Lan thì được, nhưng người khác thì không!
Kẻ cầm đầu đám này cô có quen, là Diêu Hoa – học sinh cá biệt làm cho mọi thầy cô phải đau đầu.
Ngay lúc cô còn phân vân không biết có nên ra mặt hay không thì thấy Cố An Lan gạt tay Diêu Hoa ra, nói gì đó cô không nghe rõ, rồi quay người vào lớp, cũng không nhìn thấy cô.
Còn Diêu Hoa thì đứng chửi mấy câu, nhìn thấy Thời Thanh Ninh lập tức đối thái độ, đon đả chào đón:” Sao chị Thanh Ninh lại qua đây? Có chuyện gì cần em hỗ trợ à? “
Thời Thanh Ninh nhíu mày, tay nghịch tấm thẻ cơm, giọng nói bình thản:” Lại bắt nạt bạn à? “
Vẻ mặt Diêu Hoa cứng đờ trong chốc lát, chột dạ đáp:” Làm gì có! Chị Thanh Ninh hiểu lầm rồi, em mới tâm sự với bạn học chút thôi. “
Nói đùa, ngày trước hắn bị Thời Thanh Ninh đấm một cú vào bụng đến giờ còn thấy khiếp đảm đây này, sao hắn dám để Thời Thanh Ninh biết mình đe dọa bạn học mới được?
” Tốt nhất là không có. “Thời Thanh Ninh đưa tấm thẻ cho Diêu Hoa, híp mắt nói:” Đây là thẻ cơm, chốc nữa cậu đưa cho Cố An Lan giúp tôi, cảm ơn. “
Diêu Hoa nghe thấy Thời Thanh Ninh nhắc tên Cố An Lan, cả người cứng ngắc lại, may có một gã đàn em nhanh nhảu nhận lấy tấm thẻ, cung kính nói:” Chị Thanh Ninh cứ yên tâm, chuyện chị giao bọn em chắc chắn sẽ hoàn thành tốt. “
” Chị Thanh Ninh quen Cố An Lan sao? “Nhân lúc Thời Thanh Ninh chưa về lớp, Diêu Hoa vội hỏi.
” Ừ, là họ hàng ở xa, người lớn trong nhà dặn tôi phải chăm sóc cậu ấy. “Thời Thanh Ninh cong môi:” Nếu thằng nhóc đó gây chuyện ở đâu cậu nhớ báo cho tôi biết, coi như tôi nợ cậu. “
” Được được được, chị Thanh Ninh khách sáo quá. “Diêu Hoa nhìn theo bóng lưng đã rời đi của Thời Thanh Ninh rồi thở phào nhẹ nhõm, may mà khi nãy hắn không ra tay.
” Anh Diêu ơi, Cố An Lan lại là họ hàng của Thời Thanh Ninh, vậy bên chỗ anh Lý.. “Nam sinh cầm tấm thẻ như đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay. Dù sao thì trong lòng gã vẫn còn bóng ma tâm lý về lần bị Thời Thanh Ninh xử lí hồi trước.
” Mẹ kiếp, sao tao biết được! “Diêu Hoa đạp mạnh một cái vào tường, chửi thề.
Mấy phút sau, Cố An Lan nhận tấm thẻ cơm từ trong tay đàn em của Diêu Hoa, thấy hơi khó hiểu.
Hơn nữa thái độ của đám Diêu Hoa còn có vẻ” tốt đẹp”hơn hẳn, thậm chí là nịnh bợ nữa? So với tình trạng trước đó hệt như trên trời dưới bể vậy, nếu không phải có tấm thẻ cơm xuất hiện trên bàn hắn còn tưởng mình gặp ảo giác.
Thời Thanh Ninh quay về phòng học, xem đồng hồ thấy còn năm phút nữa mới vào tiết tiếp theo thì lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn.
Đều là những tin chuyển khoản thành công.
Trong thẻ của cô không có đủ hai trăm nghìn nên cô chỉ có thể chuyển tiền từ thẻ này sang thẻ khác. Học bổng cô nhận được mấy năm nay cộng thêm tiền tiêu vặt hồi ba mẹ chưa li dị được cho nữa, tổng cộng lại cũng không ít.
Tối qua cô không nói cho Cố An Lan biết chuyện này là bởi cô muốn cho cậu biết, làm việc gì cũng phải nhìn trước ngó sau, chắc chắn được thì hẵng làm, không được quen thói trẻ con xốc nổi nữa.
[Tôi đã chuyển tiền An Lan nợ cho cậu rồi đó, nhưng cậu đừng cho em ấy biết, nếu không.. Thằng nhóc kia không có gì quản lý thì chắc chắn sẽ đi gây chuyện nữa cho xem. Dù sao đi nữa thì cũng cảm ơn cậu.]
Phó Ngôn Thần không mấy ngạc nhiên khi thấy Thời Thanh Ninh chuyển khoản cho mình, nhưng anh cũng không xác nhận là đã nhận tiền. Con ngươi thâm thúy của anh nhìn thẳng vào mái tóc buộc đuôi gà của thiếu nữ bàn trên, chợt thấy hâm mộ Cố An Lan.
Đúng vậy, hâm mộ.
Rồi Phó Ngôn Thần lại cười tự giễu, siết chặt điện thoại trong tay. Cảm giác được che chở, được dựa dẫm thực sự không tồi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!