Triệu Vanh bị nghẹn lời một hồi lâu.
Cũng may trong hai kiếp của mình, điều mà cậu giỏi nhất là là tìm lối thoát giữa những bế tắc của lòng người, để cuộc trò chuyện của mình và đối phương có thể thoải mái hơn.
Cậu nhanh chóng từ cảm giác xấu hổ trở về lại bình thường, nói: “Em chỉ lâu quá không liên hệ lại với tiền bối, tiền bối đừng vạch trần em.”
Lục Tinh Bình bên kia cười vài tiếng.
Cuộc điện thoại đột ngột tới này, người bình thường có thể sẽ qua loa đáp lại, nhưng Lục Tinh Bình lại nói thẳng: “Lời này của cậu lém lỉnh ghê, xem ra có chút toan tính gì đó.”
Lần này Triệu Vanh thật sự câm nín rồi.
Cậu bây giờ không có tâm trạng đi dò tâm tư của Lục Tinh Bình, mà chỉ muốn bóp chặt yết hầu của anh ta thôi.
Cậu sao lại có thể quên đi thiết lập nhân vật của Lục Tinh Bình cơ chứ.
Đây là người nhìn bề ngoài thì có vẻ hiền lành lịch sự, nhưng khi mở miệng ra lại có thể khiến người ta nghẹn họng —- Hơn nữa những lời tàn nhẫn của Lục Tinh Bình thường là cố ý.
Cậu lại ho thêm hai lần, căng da đầu nói: “Vậy đây không phải tới hỏi tiền bối làm gì bây giờ…”
“Giọng cậu thật sự bị bệnh.” Lục Tinh Bình cuối cùng cũng nói điều mà Triệu Vanh có thể trả lời, “Về vấn đề chuyên môn, tôi sẽ bảo bác sĩ riêng của mình tới xem cho cậu nhé.”
Cùng với giọng nói của Lục Tinh Bình, khung cảnh bên kia điện thoại đang yên tĩnh bỗng vang lên tiếng đàn piano.
Tiếng đàn cách Lục Tinh Bình rất gần, còn đang đánh đàn, Triệu Vanh lập tức nghe thấy.
Người đánh đàn rất thành thạo, một giai điệu du dương không ngừng vang lên.
Mặc dù chỉ nghe thấy tiếng đàn bên kia điện thoại, cũng không nhìn thấy tình hình của bên Lục Tinh Bình, Triệu Vanh cũng có thể tưởng tượng ra bàn tay xinh đẹp của Kiều Nam Kỳ đang dạo trên phím đàn.
Người đang chơi piano là Kiều Nam Kỳ.
Người này mặc kệ làm gì đều có thể làm giỏi, dễ như trở bàn tay, thậm chí lúc rảnh rổi chơi đàn, còn có thể khiến Triệu Vanh nhớ mãi giai điệu không quên.
Khúc nhạc này, Kiều Nam Kỳ đã chơi vài lần trong phòng đàn ở nhà.
Lúc đầu Triệu Vanh ở trong phòng nghe thấy còn chưa nhớ rõ lắm, nhưng sau vài lần liền biến thành như bây giờ, chỉ cần ẩn trong điện thoại cũng có thể nghe thấy tiếng du dương êm tai.
Như một tia gió thổi qua rặng thông xanh vào buổi sáng, lại như những giọt nước từ con suối rơi nhè nhẹ trên tán cây.
Vui vẻ thoải mái.
Nếu Kiều đại thiếu sinh ra ở một gia đình nghệ thuật bình thường, y chắc chắn sẽ trở thành một nghệ sĩ piano xuất sắc.
Triệu Vanh trước kia từng thích bí mật ở phòng bên cạnh nghe Kiều Nam Kỳ luyện đàn.
Hoặc được Kiều Nam Kỳ cho phép, sẽ ngồi sau băng ghế piano lẳng lặng nghe.
Bất cứ khi nào cậu nghe được Kiều Nam Kỳ đang chơi đàn, sẽ luôn nhịn không được dừng lại mọi việc đang làm.
Nhưng lần này cậu chỉ ngây ra một lát, lười biếng quấn mềm bọc người lại, chưa nói vừa rồi thật ra đã gọi bác sĩ tới rồi, giọng khàn khàn nói: “Được nha, em hiện tại cũng không đứng dậy nổi đi bệnh viện.”
Cậu dừng một chút, lại bổ sung nói: “Nhưng tiền bối cho em thông tin liên lạc của bác sĩ là được rồi, em sẽ tự mình tìm người ta, không làm phiền tới anh.”
“Cậu bị bệnh vậy còn có thể liên hệ được à?”
“Em chỉ hơi chóng mắt, hiện tại không phải vẫn đang nói chuyện với tiền bối sao?”
“Có sức thì sao không gọi điện thoại tới bệnh viện?”
“……” Triệu Vanh nhìn trời.
“Có cần tôi cùng bác sĩ tới gặp cậu không?” Lời này vô cùng khách sáo, rõ ràng chỉ là một câu dò hỏi mà thôi.
Nếu thật sự muốn đến, sẽ không chỉ hỏi như vậy.
Cậu hiểu rõ nói: “Cám ơn tiền bối, không cần ạ.”
Bọn họ nói xong liền cúp điện thoại.
Lục Tinh Bình không có dò hỏi nguyên nhân Triệu Vanh đột nhiên gọi tới, Triệu Vanh cũng không đề cập vấn đề gì tới Kiều Nam Kỳ.
Không lâu sau, Lục Tinh Bình đã gửi tin nhắn số điện thoại của bác sĩ tư cho cậu.
Triệu Vanh nghĩ rằng kết quả này cũng không tệ.
Cậu muốn lần nữa thiết lập lại mối quan hệ tốt đẹp với Lục Tinh Bình, một lần nữa trở lại cuộc hôn nhân lợi ích giữa Triệu Vanh và Lục Tinh Bình trong nguyên tác, cần phải biết rõ chuyện yêu mà không có được của Lục Tinh Bình, cũng như cần biết thái độ cúa Lục Tinh Bình với hôn ước này.
Mặc kệ thế nào, cậu phải dần dần tiếp cận Lục Tinh Bình, như vậy mới có thể thực hiện kế hoạch hôn ước sau này.
Chỉ cần có tình nghĩa, có vay có trả, chỉ cần chưa dứt nợ, sẽ có dây dưa tiến tiến lui lui.
Dây dưa nhiều, tự nhiên sẽ trở nên thân quen buông bỏ đề phòng.
Thật ra nếu Lục Tinh Bình giúp cậu gọi bác sĩ, hoặc trực tiếp thuận nước đẩy thuyền để Lục Tinh Bình dắt bác sĩ tới, thì ân huệ sẽ lớn hơn nữa.
Nhưng Kiều Nam Kỳ phần lớn là ở bên cạnh Lục Tinh Bình.
Cậu biết Lục Tinh Bình và Kiều Nam Kỳ bây giờ vẫn chưa có gì, bằng không với tính cách của Kiều Nam Kỳ, cậu cũng không có khả năng ở lại nhà Kiều Nam Kỳ cho tới bây giờ.
Nhưng cho dù không có gì, hai người họ bây giờ có thể đang bàn luận về âm nhạc và nghệ thuật mà cậu không hiểu, hoặc nói những điều mà Kiều Nam Kỳ sẽ không bao giờ nói với mình.
Cậu gọi đến của cậu, tuy rằng quấy rầy, nhưng cũng đã nói xong rồi.
Lục Tinh Bình lại nói chuyện với mình trước mặt Kiều Nam Kỳ, đây chẳng phải là rút dây động rừng sao?
Cậu hiện tại cũng không muốn kêu gào trước mặt Kiều Nam Kỳ.
Cậu còn chưa hoàn toàn thoát ra đâu, nếu hiện tại rút dây động rừng, để Kiều Nam Kỳ phát hiện ý đồ của mình mà tăng thêm áp lực cản trở, sau này không phải càng khó khăn hơn sao?
Tốt hơn hết là tránh bị Kiều Nam Kỳ chú ý tới là được.
Sau khi tiếp tục cốt truyện với Lục Tinh Bình, cậu sẽ rời khỏi Dương Thành, không làm phiền tới tầm nhìn của Kiều đại thiếu.
– —
Bác sĩ riêng của Lục Tinh Bình tới lẹ mà đi cũng mau.
Triệu Vanh vốn đã uống thuốc, vì vậy gọi điện thoại cho Lục Tinh Bình hoàn toàn là chuyện thừa thải, bác sĩ tới cũng chỉ giúp cậu khám lại rồi để lại một ít thuốc.
Triệu Vanh lén gửi cho bác sĩ này một hồng bao lớn, để người vừa lòng rời đi.
Cậu cũng không tham lam, cuộc điện thoại này đã thành công giúp mình thiếu Lục Tinh Bình một ân tình, như vậy đã tốt rồi.
Sau khi bác sĩ rời đi, cậu gửi tin nhắn cho Lục Tinh Bình, đầu óc choáng váng do sốt gõ một loạt dài cảm ơn, ba hoa chích chòe về việc gọi bác sĩ tới xem bệnh mình, cuối cùng, còn tổng kết một câu sau khi hết bệnh nhất định sẽ cảm ơn.
Làm xong hết, lăn lộn cả một ngày mới xem như kết thúc.
Triệu Vanh co ro dưới chăn bông mềm mại, chỉ có nửa khuôn mặt lộ ra ngoài, bởi vì lên cơn sốt mà gò má hơi nóng áp lên chăn, sờ vào có cảm giác lạnh buốt.
Cậu thoải mái đến mức co người lại, cả người chôn trong mền, một lúc lâu sau mới cảm thấy nóng.
Nhưng cậu vẫn chôn mình như cũ, mặc dù giờ phút này nằm trong phòng khách sạn xa lạ, lại cảm thấy vô cùng an toàn.
Giống như chỉ là từ bỏ thứ mà bản thân luôn không chiếm được, mà không phải mất đi, mà là vật cản che khuất cả bầu trời cuối cùng đã được dỡ bỏ, cậu vừa ngước mắt lên nhìn, thì ra bầu trời lại cao như vậy.
Bầu trời trầm lắng.
Triệu Vanh uống thuốc, vốn đã buồn ngủ, mới một lát đã thiếp đi.
– —
Lục Tinh Bình cúp điện thoại, quay người lại nhìn Kiều Nam Kỳ đang ngồi bên đàn piano.
Kiều Nam Kỳ hiển nhiên kh nghe được anh lúc kêu lên cái tên Triệu Vanh kia, đã biết ai gọi điện tới.
Nhưng động tác của y cũng không dừng lại, khớp xương tay linh hoạt lướt trên phím đàn, cho dù không nghe thấy tiếng đàn, cũng khiến người xem sướng mắt.
Chờ y đàn xong rồi, Lục Tinh Bình mới nói: “Triệu Vanh điện tới, cậu phải về nhà sao?”
Kiều Nam Kỳ nhíu mày.
“Cậu ta sao lại gọi cho cậu?”
“Cậu ấy nói mình bị sốt.
Có lẽ muốn thông qua tôi nói cho cậu đi, khả năng bên ngoài có tin đồn, cảm thấy tôi và cậu có quan hệ gì đó.
Tôi vừa rồi đã bảo bác sĩ riêng tới gặp cậu ấy, cậu có muốn về nhà xem một chút không?”
“Nếu gặp bác sĩ rồi, vậy không có gì đáng lo.”
“Cậu đừng nhíu mày, vừa nhìn đã biết lo lắng rồi.
Cậu tuổi vịt* à? Vui vẻ thoải mái, cũng đâu chết được.”
*: loài vịt là loài có mỏ cứng, nhưng tim nóng.
Ý chỉ người cứng miệng, ngoài lạnh trong nóng, dạng như tsudere ấy.
(Theo baidu)
“……” Kiều Nam Kỳ theo bản năng đưa tay lên chạm chỗ giữa mày, nhìn thấy ánh mắt trêu ghẹo của Lục Tinh Bình, biết người kia chỉ đang thử phản ứng trong tiềm thức của mình.
Y buông tay nói tiếp: “Tối nay tôi sẽ về nhà.”
Trong ấn tượng của y, thân thể của Triệu Vanh không có vấn đề gì, sao ban ngày còn tốt, tới tối lại sốt?
Chủ yếu là muốn y về sớm thôi.
Y về muộn chút cũng được.
“Hiện tại không đi sao? Mấu chốt là chuyện này, cậu đàn nữa, sẽ quấy rầy tới giấc ngủ của Tiểu Nguyệt.
Hay cậu đàn bài hát ru đi.”
“……”
Kiều Nam Kỳ hoàn toàn không biết Triệu Vanh đã không còn ở nhà.
Y luôn kiên nhẫn với Lục Tinh Bình: “Lúc tôi ra cửa cậu ta còn khỏe, không có bị ốm.
Tôi gần đây có chút dung túng cậu ta, nuôi chút tính xấu, không cần lo lắng.”
Lục Tinh Bình xua tay: “Người yêu có chút tính xấu không phải rất bình thường à, ai mà chả thích kỳ vọng cao với người mình thích chứ.”
“Tôi cùng cậu ta không phải người yêu.” Biểu tình của Kiều Nam Kỳ hơi khựng lại.
Giọng y đều đều, như rất kiên quyết.
Nếu nói thích, hẳn là có.
Thứ có thể thích rất nhiều, như mèo hoang ven đường, như ngọn lá nhỏ ngày xuân, thậm chí là hạt muối nhỏ trong đại dương, đều có thể cho vào phạm vi, mà không có gì đặc biệt, tuy nhiên người trong lòng cả đời này lại không nhiều như thế.
Lục Tinh Bình nói với y: “Người bị bệnh còn gọi tới đây, nói bóng nói gió tìm cậu, cậu làm theo một chút không phải được rồi sao.”
Kiều Nam Kỳ cất nhạc phổ đi, đóng nắp đàn lại, “Không cần.”
Y cũng không bao giờ cần đi theo Triệu Vanh.
Đó là Công việc của Triệu Vanh.
Năm trước.
Thời điểm mới ở cùng nhau, Triệu Vanh từng phàn nàn y không thường về nhà, cũng không đi ra ngoài với Triệu Vanh.
Kiều Nam Kỳ cũng không muốn nghe.
Y không thích Triệu Vanh ở cùng mấy ngày đó.
Trước đây khi chưa ở bên nhau đã không thích, lúc ở bên nhau càng không muốn đi theo Triệu Vanh — Đây chủ yếu là điều ở Triệu Vanh khiến y không vui.
Y không dể y oán trách, khi đó Triệu Vanh chỉ mới có thân phận nửa kia ở chung với y, còn chưa hiểu chuyện nhiều, đêm đó ngồi ở đại sảnh lầu hai cả đêm.
Kiều Nam Kỳ nhìn cảm thấy buồn bực, cho nên đóng cửa đi ngủ một mình.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Nam Kỳ dựa theo quy luật 7 giờ rời giường, Triệu Vanh đã tự mình làm bữa sáng.
Y bước xuống cầu thang, còn chưa đi tới phòng ăn, đã ngửi thấy mùi khói dầu thoang thoảng.
Chiếc tạp dề màu xám trên người Triệu Vanh còn chưa cởi ra, còn đang cong eo bận rộn bên bàn ăn.
Triệu Vanh thật sự không giỏi nấu ăn lắm, đống lộn xộn trên bàn cơm đủ biểu hiện Triệu Vanh vụng về thế nào.
Nhưng cho dù vụng về, cũng là cậu cố gắng hết sức mà làm.
Nghe thấy tiếng Kiều Nam Kỳ xuống lầu, cậu nghiêng đầu sang, tuy rằng trên mặt mang chút mệt mỏi, nhưng vẫn mang theo nụ cười, bọng mắt càng thấy rõ.
Kiều Nam Kỳ nhìn, trong lúc nhất thời nghĩ tới con mèo đang cuộn tròn lười biếng mở mắt.
Khi y đi lên trước, Triệu Vanh đã thu hết sự nóng nảy mà cười với y: “Chào buổi sáng.”
Như thể không có chuyện gì xảy ra.
Sau đó, Triệu Vanh không bao giờ phàn nàn nữa.
Cậu biết Kiều Nam Kỳ bất cứ lúc nào cũng có thể kết thúc mối quan hệ này, cho nên không tùy hứng nữa, vấn đề không nên hỏi sẽ không hỏi tới, ngoại trừ một ít việc nhỏ — Giống như Kiều Nam Kỳ hy vọng cậu có thể đọc sách học chơi piano — tuy rằng bằng mặt không bằng lòng, nhưng trên giường hay xuống giường đều khiến người ta yên tâm.
Kiều Nam Kỳ chưa từng bao giờ nhân nhượng Triệu Vanh.
Triệu Vanh cũng sẽ tự mình suy nghĩ cẩn thận.
Cho nên đêm nay, Kiều Nam Kỳ khi rời khỏi nhà Lục Tinh Bình, lúc về nhà không nhìn thấy Triệu Vanh, y cái gì cũng không có làm.
Ngày mai mọi thứ sẽ quay về như cũ thôi.
Giống như một đêm của năm trước kia y không để ý tới Triệu Vanh, khi y an ổn ngủ trong phòng, Triệu Vanh sẽ đứng bên ngoài đợi y đi ra, cười nói với y “Chào buổi sáng”.
Nhưng ngày kế, Kiều Nam Kỳ cũng không nhìn thấy Triệu Vanh quay về.
Không chỉ ngày kế.
– — Triệu Vanh đã liên tục bốn ngày không về nhà..