Nhân viên ở một bên thu dọn những quả bida nằm rải rác, Kiều Nam Kỳ giơ cây cơ bi-a lên, nhắm ngay những viên bi chất đống trên bàn mà không nhìn Hạ Viễn Đồ.
Ánh mắt của y tập trung vào bida trên bàn nhưng lại vô thức chú ý tới tín hiệu bận của di động Hạ Viễn Đồ.
Đó là âm thanh đầu dây bên kia không bắt máy, hình như Triệu Vanh còn cài nhạc chuông, không phải là vài tiếng nhạc đơn điệu mà là một bản tình ca du dương vang lên, có vẻ đây là một bản nhạc thịnh hành trên khắp phố phường mấy năm gần đây.
Kiều Nam Kỳ gọi điện thoại cho Triệu Vanh, trước nay vừa gọi đã có người bắt máy, chờ nhiều nhất cũng chưa mất giây.
Nếu sau vài giây không trả lời, y cứ nhấn tắt, dù sao Triệu Vanh sau khi nhìn thấy cũng sẽ gọi lại liền.
Bài hát này trong ấn tượng của y, luôn là vài nốt nhạc đầu của bài hát.
Đây là lần đầu tiên y nghe được lời bài hát phía sau.
Tuy rằng bài hát này không hoành tráng như bản sonata, nhưng lại nhẹ nhàng không ngờ tới, những nốt nhạc từ từ tiến vào màng nhĩ, cho dù phải chờ đợi cũng khiến người ta kiên nhẫn hơn.
Nhưng loại giai điệu này có chút khác biệt với Triệu Vanh trong ấn tượng của y, không phải dãy núi mờ mịt trống trãi mà là cảm giác như Triệu Vanh năm mười mấy tuổi ấy, sạch sẽ, xa hôi và yên tĩnh.
Kiều Nam Kỳ nghĩ tới Triệu Vanh trong bộ đồ học sinh, lúc này mới bừng tỉnh phát hiện, đoạn ký ức này vậy mà bây giờ vẫn rất rõ ràng.
Lúc này không hay, giai điệu bận rộn của bài hát đột nhiên bị cắt đứt — đầu dây bên kia không ai nhận.
Hạ Viễn Đồ vô cùng thất vọng bước tới: “Triệu Vanh có phải không lưu số điện thoại của tôi không?”
Hắn nhìn Kiều Nam Kỳ, tuy rằng chưa nói gì, nhưng ý tứ rất rõ ràng — Kiều Nam Kỳ gọi nói không chừng sẽ bắt máy.
Chỉ là Kiều Nam Kỳ bình thường không thích bọn họ nhúng tay quá nhiều vào loại chuyện này, nhóm bọn hok có chút sợ hãi với Kiều Nam Kỳ, cho nên Hạ Viễn Đồ vẫn không dám nói quá nhiều.
Bình thường những lúc tụ họp thế này, Kiều Nam Kỳ sẽ không để ý tới cậu tí nào.
Nhưng hôm nay, Kiều tiên sinh lại đặt cơ bi-a xuống, gấu áo theo động tác của y thu lại, người này từ trong túi móc di động ra.
Trong danh bạ, số điện thoại của Triệu Vanh chỉ có lưu 2 chữ ZR (Zhao Rong) đơn giản, cũng không biết do tiện tay lưu lại thế không nhưng một năm qua cũng chưa từng thay đổi.
Mấy năm nay Kiều Nam Kỳ vẫn luôn có chuyện đè nặng, bận rộn trong ngòa, nhiều thứ trong di động cũng không sửa lại, hiện giờ mọi thứ đều giải quyết ổn thỏa, y mới phát hiện mình lưu rất qua loa.
Đầu ngón tay Kiều Nam Kỳ gõ gõ lên màn hình ghi chú, động tác khẽ dừng.
Lát nữa đổi tên đi.
Y ấn xuống.
Âm thanh máy bận vừa rồi mới nghe lần nữu lại truyền tới.
Kiều Nam Kỳ đã chuẩn bị sẵn sàng khi tiếng nhạc gần kết thúc sẽ bị giọng Triệu Vanh cắt ngang.
Quên đi, lần này là y chủ động gọi điện thoại cho Triệu Vanh, coi như là nhượng bộ.
Có lẽ dạo này Triệu Vanh vẫn còn giận y không nói cho cậu chuyện Trần gia.
Nhưng Kiều Nam Kỳ cũng không đem những chuyện này dính líu tới Triệu Vanh, y cũng không có ý định chấm dứt thỏa thuận kết hôn với Triệu Vanh, y đã chấp nhận sự tồn tại của Triệu Vanh rồi, cũng nguyện ý giữ Triệu Vanh lại bên cạnh mình.
(Truyện của Lại Trùng Cung, vui lòng không đăng nơi khác)
Y không muốn lần này trở về nhà lại vẫn không thấy hình bóng của Triệu Vanh.
Đây đã là sự nhượng bộ hiếm hoi trong cuộc đời ba mươi năm nay của Kiều Nam Kỳ.
Nhưng khi y nghĩ như vậy, tiếng máy bận vậy mà phát ra toàn bộ khúc nhạc rồi trực tiếp ngừng.
– — không ai trả lời điện thoại.
Hạ Viễn Đồ gần như cảm thấy áp suất không khí giảm xuống ngay lập tức.
So với trước khi cuộc gọi không ai nhận, Kiều Nam Kỳ cả người chỉ tính là không vui, mà bây giờ áp suất thế này có thể coi như là tức giận rồi.
Nụ cười nhẹ nơi khóe miệng Kiều Nam Kỳ hoàn toàn biến mất, mặt mày sắc bén như phủ lớp sương băng giá, đôi mắt đen sâu không thấy đáy.
Nốt ruồi nhạt nơi đuôi mắt trái bình thường dịu dàng, nhưng một khi y ngưng mặt lại, nốt ruồi này chẳng những chẳng làm dịu đi được gì, ngược lại còn tăng thêm phần buồn rầu.
Tính cách của Kiều Nam Kỳ khi còn trẻ không như vậy.
Sau này vì Kiều An Tình – mẹ Kiều Nam Kỳ – gặp tại nạn, Kiều Nam Kỳ ngày càng khó hiểu, khi vui thì sẽ vô cùng vui, không vui còn khiến người khác sợ hãi.
Tính tình y thay đổi thất thường, mọi người xung quanh y đều hiểu điều đó.
Triệu Vanh là người gần gũi nhất, sợ cũng là người cảm nhận rõ nhất.
Mặc dù Hạ Viễn Đồ đã từng nói tới việc Kiều Nam Kỳ nên cắt đứt với Triệu Vanh, nhưng lấy góc độ làm bạn thân nhiều năm như vậy, thì dù sao cũng phần có thiên vị.
Nhưng chọn lọc mà nói, Triệu Vanh thật ra cũng không dễ dàng gì.
Dù sao khi Hạ Viễn Đồ để tay lên ngực tự hỏi, hắn cũng không thể vì yêu đơn phương một người mà đánh đổi nhiều năm như vậy.
Cả một năm nay, ngoại trừ hắn và Lục Tinh Bình, bạn bè chung quanh bọn họ không ai biết quan hệ chính xác của Triệu Vanh và Kiều Nam Kỳ là bạn đời.
Kiều Nam Kỳ dường như không coi trọng Triệu Vanh, người này không phải là người có thể kìm chế tính nóng nảy của mình, khi tâm trạng không tốt thì Triệu Vanh phải gánh chịu mọi thứ.
Triệu Vanh tuy rằng không phải người tuổi trẻ tài cao gì, nhưng Hạ Viễn Đồ trước đây đã từng giao tiếp với Triệu Vanh, người này là con riêng lưu lạc bên ngoài của Trần gia, tính tình tốt, ngoại hình ưa nhìn, tính cách kiên cường có trong xượng cốt, dù có muốn áp bức thế nào cũng không được, cả người còn mang khí chất phong lưu quyến rũ, thật sự thông minh.
Có một lần khi cả nhóm ngồi cùng nhau uống rượu và chơi xúc xắc, Triệu Vanh như hạc trong bầy gà, cả người chỉ mặc áo sơ mi màu xám nhạc, hai tay áo xoắn tới khuỷu tay, đường viền cổ áo hơi hé mở, cầm cốc xúc xắc, lúc lắc xúc xắc áo bị kéo lên lộ ra đường cong cơ thể xinh đẹp, gầy mà không yếu.
Có người trong đám bọn họ có ý niệm khác trêu chọc cậu nói: “Tam thiếu, trời nóng thế này, cậu bớt cài vài nút áo đê!”
Triệu Vanh cười nói đưa đẩy: “Chưa đủ nóng đâu, chúng ta uống thêm mấy ly đi.”
Người nọ đành phải nâng ly rượu đi, Triệu Vanh có lệ chạm ly, ánh mắt lại tập trung vào Kiều Nam Kỳ ngồi ở bên kia.
Hạ Viễn Đồ không phải chưa từng yêu đương, ánh mắt kia của Triệu Vanh, mười người nhìn vào đều sẽ nói thâm tình chân thành bấy nhiêu.
Hà cớ gì?
Triệu Vanh này, mặc dù bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong ruột bông rách, thì chẳng lẽ lại không tìm được đối tượng sao?
Kiều Nam Kỳ quả thật xuất sắc, nhưng y cũng thật sự không tốt với Triệu Vanh.
Triệu Vanh chưa bao giờ được công khai đưa ra khỏi cửa, giống như một người tình nhỏ,ngay cả Trần gia gần như bị xóa xổ, Hạ Viễn Đồ và Lục Tinh Bình đã biết từ lâu, nhưng Triệu Vanh bây giờ đến bây giờ cũng chả biết nhiều gì.
Nhìn xem, kết quả là Kiều Nam Kỳ tức giận, không chừng về tới nhà Triệu Vanh lại phải gánh chịu.
Hắn ngày đó khuyên Kiều Nam Kỳ dừng lại, thứ nhất là hắn sợ Kiều Nam Kỳ bị người bên gối lừa gạt, thứ hai cũng cảm thấy Triệu Vanh đang bị Kiều Nam Kỳ kéo dài, đây cũng không phải chuyện lớn gì.
Hạ Viễn Đồ nghĩ vậy, mắt thấy Kiều Nam Kỳ nắm chặt di động, ánh mắt thâm trầm, không biết suy nghĩ cái gì.
Nếu Kiều Nam Kỳ giận chó đánh mèo với Triệu Vanh, việc này cũng có dính tới hắn.
Hắn chỉ dám nói: “…!Có lẽ không mang điện thoại bên người nên không nhìn thấy được.
Nhà cậu lớn như vậy, có thể để điện thoại ở tầng 1 mà người ở tầng 3 đi.”
Kiều Nam Kỳ trực tiếp tắt màn hình.
Người phục vụ mang loại rượu nổi tiếng bọn họ mới vừa gọi lên, Kiều Nam Kỳ lại xua tay.
“Đi tính tiền.” Vẻ mặt y nặng nề, “Về nhà, không chơi nữa.”
– —
Không phải Triệu Vanh không nhìn thấy.
Lúc Hạ Viễn Đồ gọi điện thoại tới, cậu đã thấy tên hiển thị trên màn hình di động rồi.
Khi điện thoại rung lên lần thứ hai, trên màn hình không có tên hiển thị, nhưng dãy số điện thoại kia thật sự là không thể quên được.
Cậu cũng không phải cố ý không nhận.
Cậu cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Khi hai cuộc điện thoại này gọi tới, đúng lúc cậu vừa mới tới cửa nhà Lục Tinh Bình.
Thật vất vả mới tìm được cơ hội tiếp cận Lục Tinh Bình, ở thời điểm này mà nhận điện thoại của Hạ Viễn Đồ hay Kiều Nam Kỳ, sẽ làm cho cả hai cảm thấy xấu hổ.
Cho nên cậu chỉ nhìn thoáng qua, bấm chuông rồi không chút dấu vết nhét điện thoại vào túi, hoàn toàn làm lơ tiếng rung liên tục của di động.
Lúc rung dừng lại, Lục Tinh Bình đang đứng ở bên trong cửa, một tay đặt trên nắm cửa, vẫn giữ nguyên tư thế mở cửa.
Hôm nay anh có vẻ như đang nghỉ ngơi, ăn mặc giản dị, đeo cặp kính cận mỏng độ nặng không cao.
Nét mặt của anh vốn hiền lành, mắt kính càng tăng thêm sự nhã nhặn cho anh.
Khi Kiều Nam Kỳ ngồi yên đọc sách, cũng có vài phần nhã nhặn, nhưng lại mang theo sắc thái trầm thái, sắc bén không thành lời.
Khiến người khác không thể rời mắt nhưng cũng không có cách nào tới gần.
Lục Tinh Bình thì khác, anh cao hơn Triệu Vanh một chút, Triệu Vanh vẫn có thể miễn cưỡng nhìn thẳng anh, không có bất kỳ cảm giác áp bách nào, ngược lại còn rất thoải mái.
Triệu Vanh còn nhớ rõ lúc học đại học, Lục Tinh Bình chỉ chơi một khúc đàn violon trong một bữa tiệc, cậu chỉ vì quen biết Lục Tinh Bình, mà ngày hôm sau trên tay phải ôm một đống quà tặng nhờ gửi.
Có trường của bọn họ, có trường học đối diện của Kiều Nam Kỳ nữa.
Khi đó vẫn là mùa đông, các nữ sinh hơn phân nửa là tặng khăn quàng cổ và bao tay, cậu ôm một đống đồ trong lòng chạy đến chỗ Lục Tinh Bình thiếu chút nữa bị nóng chết.
Lục Tinh Bình chỉ nhìn lướt qua, vô cùng không có lương tâm mà chọn cái tốt nhất trong đống đó, rồi nói: “Những cái khác cho cậu, không cần thì quăng đi.”
Triệu Vanh nào dám muốn chớ?
Trực tiếp quăng…!Cậu cũng không làm nổi.
Cho nên không còn cách nào khác trả lại cho từng người một.
Trường đại học của cậu và Lục Tinh Bình, đúng lúc nằm đối diện với trường đại học của Kiều Nam Kỳ, là hai trường học tốt nhất của Dương Thành, chuyên ngành đa dạng, diện tích rộng lớn.
Triệu Vanh chờ mấy bạn học trường mình xong, chạy tới chỗ trường Kiều Nam Kỳ sắc trời đã tối sầm, buổi tối mùa đông xám xịt, ánh nắng rất yếu, nhiệt độ không khí thấp.
Triệu Vanh chạy qua chạy lại rất mệt, còn nóng, cậu ngồi ở bậc thềm trước cổng trường không xa hít thở, muốn nghỉ ngơi một hồi.
Gió lạnh hiu hiu.
Cũng không biết bằng cách nào đó, ngồi xuống không lâu cậu đã gặp Kiều Nam Kỳ.
Kiều Nam Kỳ một bên vai vác cặp sách, nhìn rất nhẹ, bên trong rõ ràng không có gì.
Y cùng Hạ Viễn Đồ từ nơi không xa đi tới, đứng trước mặt Triệu Vanh.
Triệu Vanh từ đôi chân dài của người này nhìn lên trên, ở bậc thang ngẩng đầu nhìn Kiều Nam Kỳ, ánh mắt chạm vào ánh mắt từ trên cao nhìn xuống của y.
Cậu đột nhiên cảm thấy ngột ngạt, thế nhưng lại không nói nên lời.
Chỉ thấy Kiều Nam Kỳ hơi khom lưng, cầm lấy một trong những cái khăn quàng cổ thêu tay được cậu ôm vào trong ngực, nói: “Cậu làm?”
Triệu Vanh đứng lên, muốn lấy lại từ tay Kiều Nam Kỳ về, không ngờ người con trai kia lại né tránh động tác của cậu.
Cậu luôn có thể giỏi ứng xử với người khác, nhưng có lẽ bởi vì thật sự thích Kiều Nam Kỳ, Triệu Vanh thời đại học còn giữ lại bao nhiêu khát khao tốt đẹp với Kiều Nam Kỳ, ngược lại ở trước mặt Kiều Nam Kỳ, uổng phí mấy chục năm sống trên đời trước và sau xuyên sách, cư xử như một thằng nhóc con.
Cậu giật mình, đáp lại: “Sao có thể…!Không phải, nữ sinh khác làm.”
Hạ Viễn Đồ cười như xem kịch: “Ây da, cô gái khác tặng chú à? Vậy chú ôm chúng nó ngồi ở đây làm gì? Không có ý định xử lý à? Nếu thích thì nhanh chóng nhận đi nhoa.”
“Không phải, không phải.” Triệu Vanh trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết phải giải thích lại thế nào, “Em muốn trả chúng còn…!Hoặc tìm người không được thì bỏ….”
“Vậy quăng đi.”
Kiều Nam Kỳ giơ tay, trực tiếp ném những chiếc khăn quàng cổ ấy vào thùng rác cách đó không xa.
Y giống như chỉ đi ngang qua thấy rác thì tùy tiện ném đi, sau đó xoay người cùng Hạ Viễn Đồ rời đi.
Người này chưa bao giờ thích quản nhữung thứ phiền toái, cũng không biết uống nhầm thuốc gì, lại muốn gây rắc rối cho những nữ sinh ấy.
Triệu Vanh không có biện pháp, cho nên sau đó khi gặp Lục Tinh Bình, đành phải nói với Lục Tinh Bình quà đã bị ném đi rồi.
Lục Tinh Bình chỉ “Ồ” đáp lại.
Đây đã là chuyện nhiều năm trước.
Nhiều năm đã trôi qua, Kiều Nam Kỳ ngày càng điềm đạm thâm trầm, Lục Tinh Bình lại không có gì khác biệt quá lớn với thời đi học.
Nhìn qua vẫn như vậy, hiền lành gần gũi, nhưng mở miệng lại làm người ta câm nín.
“Tiền bối.” Cậu gọi.
Lục Tinh Bình hiển nhiên không ngờ tới lại gặp Triệu Vanh vào lúc không phòng bị như vậy, anh ngây người một chốc, mới cười nói: “Sao cậu lại tới đây? Kiều Nam Kỳ không ở nhà tôi.”
Triệu Vanh: “……”
Ngài thẳng thắn ghê.
Nhưng mục tiêu của cậu cũng không phải đồ chó Kiều Nam Kỳ kia.
Triệu Vanh từ từ chớp mắt, hàng mi dài run rẩy, kiềm chế mọi cảm xúc không thể hiện ra ngoài.
Cậu giơ tay lên, đưa một cái túi lớn cho Lục Tinh Bình, nói: “Mấy ngày hôm trước không phải phiền tiền bối gọi bác sĩ giùm em sao? Em tới tận cửa cám ơn ạ.”
“Đó là bác sĩ riêng của tôi, tôi không tốn sức gì cả, chỉ cho cậu số điện thoại.”
“Nhưng với em vậy là hỗ trợ rồi ạ.”
“Không cần thiết tự mình tới cửa, cậu đã gửi tin cám ơn tôi.”
“Em muốn bày tỏ tâm ý ạ.”
“Hết sốt rồi?”
“Vâng, ngày hôm sau đã ổn rồi.”
“Vậy tại sao đầu óc nhìn thế nào cũng thấy không ổn vậy?”
Triệu Vanh: “…”
Cậu đột nhiên bắt đầu hiểu ra, nam chính vì cái gì lại là nam chính.
Chỉ có Kiều Nam Kỳ mới có thể ở chung lâu như vậy với Lục Tinh Bình, lại còn có thể xem người ta là bạch nguyệt quang, Triệu Vanh nể thật sự.
– —————————
Han: Tui về rồi đây, huhu, tuần trước bị dính covid lần 2 không làm được gì hết TT^TT uống thuốc xong ngủ suốt.