Ruột Bông Rách - Chương 22: C22: Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Ruột Bông Rách


Chương 22: C22: Chương 22


Có một vài suy nghĩ một khi đã nổi lên thì dù bão có lớn cách mấy cũng không thể nhấm chìm xuống được, ngược lại càng nghĩ càng nhiều.

Kiều Nam Kỳ lại nghĩ tới.

Hơn nữa càng muốn nhìn thấy Triệu Vanh.

Y đỗ xe, bỏ cục Rubik vào ô trống trước ghế phó lái xong liền đi lên lầu.

Đèn lầu trên lầu dưới đều được bật sáng lên, đèn sáng trưng tới chói mắt, nhưng căn biệt thự lại không có dấu vết của người nào khác.

Mỗi một nơi trong nhà đều gọn gàng như thưở ban đầu, phong cách trang trí kiểu Âu càng khiến mọi thứ trở nên lạnh lẽo thin thít. Chăn trên sô pha trong phòng khách xếp vuông ngay ngắn, trên bàn trà không có xê dịch gì, phòng ngủ lại càng không có bóng người, không cần sờ vào cũng biết chăn không hề có hơi ấm.

Hiển nhiên, Triệu Vanh không có quay về.

Kiều Nam Kỳ gần như có sự yêu cầu nghiêm khắc về sự ngăn nắp, cho dù đồ trong nhà có xài qua rồi thì cũng phải xài xong để lại chỗ cũ.

Ngay từ ngày đầu tiên Triệu Vanh dọn tới, đã luôn nhạy bén trong vấn đề này, hoàn toàn không giống một thiếu gia luôn có kẻ hầu người hạ, luôn tự giác trong việc dọn dẹp những thứ mình đã xài qua.

Những lúc ấy đều khiến Kiều Nam Kỳ cảm thấy hài lòng, nhưng hiện tại y còn không biết Triệu Vanh còn có thể về hay không.

Bước chân vội vã của Kiều Nam Kỳ vô thức chậm lại.

Y liếc thoáng qua chiếc điện thoại — có rất nhiều tin nhắn gửi tới, nhưng không có cái nào đến từ Triệu Vanh.

Đã từng có lúc bất cứ khi nào y mở điện thoại lên dù chẳng có biệt hiệu gì đều có thể nhận được tin nhắn của Triệu Vanh, nhưng bây giờ dù đã cài biệt hiệu nghiêm túc cho Triệu Vanh, nhưng biệt hiệu này lại biến mất như đá chìm đáy biển, không bao giờ nổi lên lại.

Y lướt ngón tay lên xuống, mở rồi lại tắt khung chat, nhưng sau khi tắt lại có chút do dự, lần nữa mở ra, lại nhìn thấy dòng tin nhắn Không quay về mà Triệu Vanh đã gửi cho y.

Cứ lặp lại như thế một hồi lâu, Kiều Nam Kỳ vẫn là tắt khung chat đi.

Hôm nay không trở về, cũng không phải sau này cũng sẽ không trở lại.

Y tắt màn hình đi vào thư phòng, lại giống như bình thường định thắp trầm hương lên rồi làm chút chuyện.

Nhưng tay Kiều Nam Kỳ còn chưa chạm tới bật lửa, ánh mắt đã chạm phải lớp bụi mỏng trên kệ.

Động tác khẽ khựng lại, lúc này mới nhớ tới trong vòng một tuần nay không gọi người giúp việc nào tới nhà.

Những việc này trước giờ đều là Triệu Vanh đi làm.

Khoảng thời gian Kiều An Tình vừa mới qua đời, Hạ Nam hận không thể để y biến mất theo, người làm trong nhà đều toàn bắt nạt kẻ yếu, sau khi nhận thấy thái độ của Hạ Nam, liền không đối xử tốt với đứa nhỏ như y. Kiều Nam Kỳ ở không nổi liền dọn ra ngoài, nhưng cũng bởi vì thế mà trở nên cảnh giác với người làm, ngay cả bây giờ y cũng không thích có quản gia cùng người làm ở lại trong nhà.

Trước kia nếu có kêu người giúp việc tới dọn dẹp, bản thân cũng sẽ đứng cạnh nhìn.

Nhưng sau khi Triệu Vanh dọn vào, những việc này dần dần được Triệu Vanh xử lý cẩn thận. Những việc này quá nhỏ nhặt, nhỏ tới mức mà hơn một năm bận rộn, thời gian ở nhà cũng không nhiều, vốn không chú ý tới.

Còn có chị Lý.

Trước nay Triệu Vanh đều trước lúc y về nhà ăn cơm, sẽ dọn dò chị Lý chuẩn bị những món gì, lúc này bắt đầu làm đồ ăn là vừa.

Triệu Vanh không có ở nhà, những việc này không có người xử lý, những chuyện này lại lần lượt xuất hiện, đ è xuống cũng không xong.

Kiều Nam Kỳ bị bệnh sạch sẽ nặng, nhưng y lại dừng một lúc, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhẹ nhàng sờ lên lớp bụi trên kệ sạch do không có ai lau chùi.

Đầu ngón tay của y lập tức dính đầy bụi mịn.

Cảm giác sột soạt truyền tới, đầu ngón tay dính bụi bẩn lập tức khơi dậy bản năng chán ghét của Kiều Nam Kỳ, khiến y muốn lập tức rửa sạch lớp bụi bẩn nhợt nhạt này, thoát khỏi cảm xúc khó chịu trong người.

– — Liền phát hiện ra cảm giác này giống như khi Triệu Vanh không có ở nhà.

Y đột nhiên liền mất hứng với việc thắp hương.

Cách cuối thu còn một bước.

Sau những ngày trời quang, ngày mưa lại tới liên tục.

Những ngày này có thể gọi là những ngày nghèo túng nhất cũng như là những ngày vui vẻ nhất của Triệu Vanh.

Những ngày trước kia, khi mọi thứ phát triển theo cốt truyện của 《Đường về》, Hạ Nam và Trần Trạch Hòa, những người đóng vai trò vai ác cùng pháo hôi trong truyện gốc, đã bị thất bại thảm hại, Trần Trạch Hòa ngày đó tới tìm cậu chẳng qua là giãy dụa trước khi chết mà thôi. Mà ngày Triệu Vanh trở lại công ty, Trần Trạch Hòa bởi vì những chuyện xấu xa đã làm trước kia mà bị mang đi điều tra, Hạ Nam hoàn toàn không đè được cục diện phát triển, Trần gia cũ của bọn họ cũng ở giây phút ấy đã hoàn toàn tiêu rồi.

Khi lời đồn truyền đi, những người như Lưu Thuận cũng tới thăm dò hỏi thăm tình hình của cậu, giọng điệu hơn nửa là cảm thấy đáng thương — dù sao theo quan điểm của cả đám, Trần gia phá sản đồng nghĩa với việc Triệu Vanh nghèo túng.

Nhưng chỉ có Triệu Vanh biết rõ, cậu so với bất kỳ ai khác muốn nhìn thấy đám rác rưởi của Trần gia có ngày hôm nay.

Điều này chứng tỏ cậu từ đây không bị ràng buộc, trời cao biển rộng.

Cái tên Triệu Vanh này sẽ không bao giờ thuộc về cái dòng họ không có cảm tình với cậu nữa.

Cho dù không có nửa di sản Trần lão phu nhân để lại, cậu thật sự cái gì cũng không biết, không còn cách nào, thì chỉ cần học lại từng chút một của đời trước là được. Nếu Kiều Nam Kỳ thật sự đuổi cùng giết tận, tính cậu vào chung với đám người Trần Trạch Hòa đi chăng nữa, cậu cũng không có khả năng là đối thủ của nam chính của thế giới này, chỉ cần trực tiếp chắp tay nhận thua, bắt đầu từ con số 0 cũng không phải không thể.

Huống chi trước mắt nhìn qua Kiều Nam Kỳ còn được coi là quý ngài bạn trai cũ.

Giữa những tin đồn nhảm nhí, tất cả mọi người đều cảm thấy Triệu Vanh sẽ hồn vía lên mây, căng thẳng sợ hãi, sẽ giống như Trần Trạch Hòa buông hết tôn nghiêm mà đi cầu xin người khác, nhưng Triệu Vanh lại không thế. Cậu cũng không để ý tới những người tránh còn không kịp kia, chỉ trả lời những người người thiệt tình hỏi cậu như Lưu Thuận một câu Không có việc gì.

Cậu không chỉ không có việc gì, ngược lại còn rất vui vẻ.

Bản thân chỉ như một pháo hôi nho nhỏ trong làn mưa bom đạn này, chỉ xuất hiện một trên sân khấu một chút, sau đó dù trời có sập cũng không liên quan gì tới cậu.

Cậu chỉ sống cuộc sống của riêng bản thân mình.

Triệu Vanh mấy ngày nay đều quy củ tới công ty.

Không giống trước kia làm bộ làm tịch nữa, chuyện lớn nhất mỗi ngày là cố gắng liếc nhìn Kiều Nam Kỳ mỗi ngày.

Cậu bây giờ mỗi ngày đều tranh thủ cơ hội xem thông tin dự án không thể nhìn thấy bên ngoài, thậm chí còn sẽ cầm tới hỏi Tiểu Ngô một chút.

Mà buổi tối sau khi rời khỏi công ty…

Triệu Vanh cầm dù, dưới cây dù là một cô gái với mái tóc đen dài, mặc áo sơ mi và váy màu xanh đậm.

Cô gái này có đôi mắt to tròn, khuôn mặt trái xoan, cười khẽ, đứng ở dưới cơn mưa trông có chút tao nhã.

Phía trước.

Lục Tinh Bình mặc một cái áo hoodie có mũ màu đen, quần tây kiểu denim thường thấy, ống quần ở mắc cá chân còn được xắn lên gọn gàng, nếu lúc này vai đeo balo mà đi vào làng đại học đôi khi còn có thể trà trộn vào đám sinh viên.

Anh cầm dù bước tới, chiếc ô cán dài màu đen như che mất đi nửa khuôn mặt.

Mưa từ trên sườn ô trượt xuống, tạo ra một màn mưa mờ ảo. Nước rơi xuống đất bắn tung tóe lên, tuy chỉ đi qua một con đường nhỏ, nhưng ống quần đã xắn lên vẫn bị ướt đẫm bọt nước.

Anh đi tới trước mặt Triệu Vanh, dù cuối cùng cũng nâng lên lộ ra khuôn mặt hòa nhã ấy.

Tay cầm dù khẽ động nghiêng về phía trước.

Lục Tiểu Nguyệt từ chỗ dù Triệu Vanh chạy vài bước tới dưới dù của Lục Tinh Bình, nắm lấy cánh tay của Lục Tinh Bình nói: “Anh, mưa lớn quá, tụi mình vào trước đi.”

Lục Tinh Bình nhìn cô rồi lại nhìn về phía Triệu Vanh nở nụ cười: “Triệu Vanh vào nhà ngồi một chút đi, mưa lớn như vậy, lái xe cũng không an toàn.”

Hiếm khi được lời mời như thế từ người này.

Quả nhiên có Lục Tiểu Nguyệt ở đây thật khác.

Triệu Vanh tất nhiên không thể từ chối: “Vậy làm phiền tiền bối rồi.”

Lục Tiểu Nguyệt nghiêng nghiêng đầu về phía cậu, sau đó mới xoay người đi theo Lục Tinh Bình vào trong nhà.

Triệu Vanh cũng đi theo sát phía sau.

Hôm nay Triệu Vanh đưa Lục Tiểu Nguyệt về nhà cũng không phải chuyện tình cờ gì — tuy rằng việc gặp Lục Tinh Bình lại là chuyện ngoài ý muốn.

Cậu vốn dĩ đến công ty một phần là học một số thứ để sau này sử dụng, nhưng quan trọng hơn là có thể tiếp xúc nhiều với em gái của Lục Tinh Bình.

Mà hôm nay lúc tan làm, mưa không nhỏ đi còn nặng hạt hơn nữa. Triệu Vanh lúc đi xuống lầu đúng lúc nhìn thấy Lục Tiểu Nguyệt đang đợi tài xế.

Cậu với Lục Tiểu Nguyệt trước đó đã gặp nhau vài lần, tuy rằng không thân nhưng cũng có quen biết.

Vì thế, Triệu Vanh trực tiếp bước tới hỏi Lục Tiểu Nguyệt vì sao vẫn còn chưa về nhà.

Thì ra là thời gian tư vấn của bệnh nhân Lục Tinh Bình vượt qua thời gian dự kiến, cho nên đành phải báo tài xế tới đón người. Nhưng tài xế khi nhận được tin thì đã tới giờ cao điểm, lại còn gặp phải mưa to, tài xế bị kẹt trên đường không thể vòng xe ra. Đừng nói tới lúc giờ tan làm thế này, cho dù ngày thường, mà gặp mưa lớn như vậy, thì những đoạn đường tới công ty lớn như thế này cũng rất khó lái xe tới.

Lục Tiểu Nguyệt cứ như vậy lúng ta lúng túng chờ ở dưới tòa nhà công ty.

Vô tình bị Triệu Vanh bắt gặp.

Triệu Vanh không nói hai lời, liền chủ động đề nghị đưa Lục Tiểu Nguyệt về nhà.

Nhưng cậu không nghĩ Lục Tinh Bình cũng có ở nhà.

Lục Tiểu Nguyệt cầm tách cà phê nóng mà Lục Tinh Bình pha cho cô rồi đi xuống lầu, Triệu Vanh đang ngồi ở ghế sô pha, nhận ly nước nóng từ tay Lục Tinh Bình.

Nhìn hơi nước bốc ra từ cái ly, cậu vậy mà lại có suy nghĩ Quả nhiên lại là nước sôi để nguội.

Triệu Vanh: “………”

“Lúc cậu nhìn tôi hình như có chút ngoài ý muốn?” Lục Tinh Bình ngồi ở bên còn lại, thuận miệng hỏi.

“Hả?” Triệu Vanh không nghĩ tới cảm xúc của mình lại bị dễ dàng nhìn ra như vậy. “Bởi vì Lục tiểu thư có nói với em, tiền bối bận việc nên không thể tới đón cô ấy… Em tưởng tiền bối không có ở nhà.”

Lục Tinh Bình chỉ chỉ căn phòng có đặt cây đàn piano đang đóng chặt cửa.

“Tôi làm việc ở đây.”

Tầm mắt của Triệu Vanh nhìn theo, lại từ từ chớp mắt.

“Tôi không phải người tham công tiếc việc như Kiều Nam Kỳ, chuyện của công ty chúng tôi, ngoại trừ những lúc có việc lớn thì tôi đều mặc kệ, công việc chính của tôi là bác sĩ tâm lý.”

Anh nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế sô pha, “Bình thường đều là bệnh nhân tới nhà của tôi. Phòng piano được đặt ở tầng một cũng vì nó là một công cụ làm việc của tôi. Cậu có thể hiểu rằng tôi đã mở một phòng làm việc, chỉ là đúng lúc nó lại ở trong nhà. Cho nên bình thường tôi đều ở nhà, nhưng hiện tại cậu ngồi một lát rồi về đi, bởi vì tôi gần phải đi ra ngoài.”

Triệu Vanh hiểu rõ, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một cảm giác ngưỡng mộ.

Bạch nguyệt quang của nam chính quả nhiên vẫn là bạch nguyệt quang của nam chính.

Lục Tinh Bình rằng từ nhỏ không trải qua thâm trầm lại sáng ngời như Kiều Nam Kỳ, nhưng vẫn là một người chói mắt.

Thời trẻ vì cố gắng xoay chuyển tình hình kinh doanh ccủa công ty nhà mình, hiện tại phủi tay làm bác sĩ tâm lý ở trong nhà. Tính cách của anh và Kiều Nam Kỳ hoàn toàn khác nhau, nhưng đều là làm theo ý mình.

May mắn thay, pháo hôi nhỏ như cậu hiện giờ cũng hướng tới cuộc sống như vậy.

Bên ngoài trời mưa quá lớn, thân thể Triệu Vanh không được coi là tốt nên đôi tay có chút lạnh lẽo.

Nhiệt độ của nước nóng truyền từ ly khiến cậu cảm thấy thoải mái, hai tay cầm cốc nước câu nệ mà ngồi, nói: “Tiền bối thường tính phí như thế nào? Anh cũng giúp tôi xả stress đi.”

Lời này của cậu chỉ là giỡn, chủ yếu là tìm kiếm đề tài.

Người bình thường lúc này tất nhiên sẽ đáp lại một câu Cậu thì có áp lực gì v.v… Triệu Vanh sau đó có thể nói về công việc mấy ngày nay, cuộc sống thay đổi và nhiều thứ khác.

Nhưng Lục Tinh Bình lại như đầy ẩn ý nhìn cậu mở miệng nói: “Lần trước khi cậu tới nhà tôi, tôi không phải đã giúp cậu khai sáng rồi sao?”

Triệu Vanh sửng sốt.

“Tôi cho cậu cuốn sách kia.”

Hóa ra là đang nói tới chuyện Kiều Nam Kỳ.

Đúng vậy, trong mắt những người gần gũi với Kiều Nam Kỳ như Hạ Viễn Đồ và Lục Tinh Bình, đứa con riêng được nhận về của Trần gia như cậu, là một kẻ thu cuộc không học vấn không nghề nghiệp, trong đầu chỉ có đại dương mênh mông — cóc mà đòi ăn thịt thiên nga đi thích Kiều Nam Kỳ.

“Em nghĩ em đã nói qua với tiền bối rồi, em và Kiều tiên sinh đã chia tay.” Thật ra là bọn họ ly hôn — dù sao thỏa thuận hôn nhân cũng đã ký. Nhưng cậu và Kiều Nam Kỳ từ đầu tới cuối cũng chưa có quan hệ pháp luật chính thức nào, nhẫn cưới cậu mua Kiều Nam Kỳ một lần cũng không đeo, mối quan hệ cả năm qua của bọn họ không đáng được nhắc tới.

Cùng lắm được xem là chia tay.

“Tôi nhớ rõ.” Lục Tinh Bình nhíu mày, “Nhưng xét tới lúc này, cậu xxem ra còn kiên quyết hơn tôi nghĩ. Quyển sách kia, sau khi đem về nhà cậu không có xem?”

“Em xem rồi.”

“Có nhiều người sẽ đọc đi đọc lại tác phẩm mình thích.”

“Vì sao?”

“Bởi vì xem nhiều lần, nói không chừng sẽ có cách nhìn khác nhau. Trước kia tôi đọc sách khá là kén chọn, hiếm khi có cuốn nào tôi thích, cho nên một khi có cuốn sách bản thân chú ý tới tôi sẽ đọc thêm vài lần.”

“Em không phải người như vậy,” Triệu Vanh dừng một chút, giọng điệu chậm lại, như đang nói rõ từng chi tiết một, “Sách em thích sẽ nhìn qua một lần, mặc kệ kết cục có như thế nào, em cũng không muốn xem lại lần hai.”

Hạ Viễn Đồ tìm kiếm một vòng, lúc này mới phát hiện nhân vật chính của buổi tiệc của bọn họ đang ngồi cạnh hồ bơi ngắm cảnh.

Trời đang mưa tầm tã, Kiều Nam Kỳ đang đứng dưới mái hiên trước cơn mưa lớn, chỉ cần bước ra một bước, sẽ bị cơn mưa bao quanh.

Nhưng Hạ Viễn Đồ nhìn bóng lưng của Kiều Nam Kỳ, không nhìn rõ được vẻ mặt của y, lại cảm thấy Kiều Nam Kỳ không phải đang ngắm mưa, mà thật sự đang muốn lao mình vào trong đó.

“Cậu ở đây làm gì?” Hạ Viễn Đồ đi tới bệnh cạnh Kiều Nam Kỳ, lúc này mới phát hiện có chút nước mưa từ mái hiên đổ xuống làm ướt bả vai y, “Cậu muốn tắm à?”

Kiều Nam Kỳ: “……”

“Tinh Bình bị bệnh nhân làm trễ chút, vừa rồi lúc gọi điện đã lập tức xuất phát. Mọi người đều tới đây đông đủ để chúc mừng ngày ước nguyện của cậu đã được thực hiện, đừng đứng như mọc nấm nữa.” Hạ Viễn Đồ không nhìn rõ nét mặt của y, chỉ nhìn thấy nốt ruồi nhạt nơi khóe mắt ccủa người này – gần như có chút u ám, “Lão Kiều, dạo này cậu cư xử có chút kỳ quái.”

Bữa tiệc mừng hôm nay, nói là tiệc mừng, thật ra là buổi tụ tập của một số bạn bè ở bên nhau chúc mừng Kiều Nam Kỳ thành công đạt được mục tiêu, khiến Hạ Nam từ nay không thể xoay người.

Hắn đã quen biết Kiều Nam Kỳ từ nhỏ, biết rõ ân oán giữa hai người bọn họ.

Trước kia mẹ của Kiều Nam Kỳ là Kiều An Tình bị Hạ Nam ép chết. Kiều Nam Kỳ tận mắt nhìn thấy Kiều An Tình nhảy lầu tự sả, từ đây không thể đi cùng đường với Hạ Nam, thậm chí có thể xem là người chết thì tôi sống. Vì ngày này, mấy năm nay chôn giấu nhiều manh mối, thậm chí còn chủ động tỏ ra yếu thế để Hạ Nam thả lỏng cảnh giác.

Hạ Viễn Đồ biết rõ Kiều Nam Kỳ đã chờ ngày này bao lâu.

Nhưng Kiều đại thiếu gia lại rơi vào trạng thái này, không biết còn tưởng y đang hối hận vì quyết liệt với cha mình.

Trạng thái của Kiều Nam Kỳ chắc chắn không đúng.

Nhưng Kiều Nam Kỳ là người trước nay luôn để việc buồn ở trong lòng, hỏi cũng sẽ không nói, cho nên Hạ Viễn Đồ dứt khoác không hỏi.

Đồng dạng không đúng còn có Triệu Vanh.

Không ai trong vòng không biết chuyện sụp đổ mấy ngày nay của Trần Trạch Hòa. Ai nấy đều nói Trần gia xong rồi, đứa con riêng như Triệu Vanh chắc chắn sẽ trắng tay.

Nhưng Triệu Vanh lại như gặp phải chuyện vui gì đó, mỗi ngày tới công ty không nói, tâm trạng nhìn qua cũng không tệ lắm, có đôi khi sẽ tới tìm Tiểu Ngô thậm chí còn hỏi cậu ấy một ít vấn đề liên quan tới công việc.

Đại thiếu gia đáng lẽ cảm thấy mỹ mãn lại thất thần đứng đây ngắm mưa, trong khi kẻ thua cuộc lại phấn chấn vui vẻ mỗi ngày.

“Còn đứng à? Đi —“

“Tôi không có tâm tư gì cả.” Kiều Nam Kỳ vốn dđang im lặng đột nhiên ngắt lời hắn.

Có lẽ do lâu không nói chuyện, giọng của Kiều Nam Kỳ có chút khàn khàn, hòa lẫn với tiếng mưa không dứt, giống như đang than nhẹ.

“Các cậu chơi đi, mọi chi phí hôm nay cứ tính vào tài khoản của tôi.”

Dứt lời, y xoay người xách lên áo khoác treo bên cạnh rồi xoay người rời đi — không mang theo dù.

Hạ Viễn Đồ nhất thời không kịp phản ứng, cũng không dám cản trở Kiều Nam Kỳ.

Chờ tới khi hắn phục hồi tinh thần lại, bóng dáng của Kiều Nam Kỳ đã biến mất ở góc đường.

“Kỳ quái… Người này so với người kia còn khác thường hơn…”

Kiều Nam Kỳ không nghe thấy lời lẩm bẩm của hắn.

Y thậm chí còn không cầm ô, phủ thêm áo khoác liền vọt vào trong mưa. Đợi cho lên xe rồi, áo khoác đã ướt sũng, những giọt nước từ đuôi tóc trượt xuống dưới khuôn mặt.

Điều hòa trong xe tự động bật tạo ra cảm giác ấm áp dễ chịu.

Kiều Nam Kỳ vẫn cảm thấy hơi lạnh.

Buổi tiệc hôm nay, Triệu Vanh không tới.

Y đặc biệt yêu cầu Tiểu Ngộ tiết lộ cho Triệu Vanh tối nay bọn họ sẽ tụ họp ở chỗ này.

Nhưng Triệu Vanh lại làm như không biết, người không tới, tin nhắn cũng không có một cái.

Không, phải nói là, từ ngày Triệu Vanh không trở về nhà kia, cũng không chủ động gửi bất cứ tin nhắn nào cho y nữa.

Khi lần đầu tiên Triệu Vanh chủ động đưa ra lời chia tay với y, y vẫn cho rrằng Triệu Vanh đang cậy sủng mà giận dỗi.

Trước kia y thậm chí không cần làm gì, Triệu Vanh cũng sẽ chủ động lại đây nhận sai với y.

Hiện tại Triệu Vanh có thể muốn nhiều hơn nữa, nhưng y cũng không muốn để Triệu Vanh rời đi, cho nên nguyện ý cho nhiều hơn một chút, Triệu Vanh khẳng định sẽ tự mình quay về.

Nhưng Triệu Vanh vẫn không làm vậy.

Kiều Nam Kỳ lại một mình lái xe về nhà.

Trong nhà vẫn chỉ có một mình y.

Giống như trước khi Triệu Vanh dọn vào, trống rỗng, không có hơi thở con người, không giống như một cái nhà.

Bụi bẩn ở tủ chưa được chà lau mà chất đống ngày càng nhiều, thùng rác trong thư phòng cũng như phòng khách cũng nhét đầy rác. Mấy thứ này từ ngày Triệu Vanh rời đi cũng không có người lo tới, giống như đang nói cho Kiều Nam Kỳ Triệu Vanh đã rời đi bao nhiêu lâu.

Đã nhiều ngày như vậy.

Triệu Vanh không phải muốn dùng chia tay để giận dỗi y, không phải dùng rời đi để đưa ra yêu cầu.

Triệu Vanh đã nghiêm túc muốn chuyển đi, lúc này cậu ấy thậm chí còn không muốn chủ động liên hệ với y hay tính dọn về nữa.

Nhưng lúc này y lại mới phát hiện, y vẫn hy vọng sau này Triệu Vanh vẫn ở bên cạnh mình. Giống như trước kia.

Kiều Nam Kỳ thật ra có thể nhớ lại tâm tình cùng chi tiết mỗi khi gặp Triệu Vanh, chỉ là trước đây y không bao giờ muốn nhớ tới, y cũng chưa từng nghĩ mình lại có thể nhớ rõ như vậy. Giờ phút này nhìn thoáng qua, lại đột nhiên trong một khoảnh khắc có thể hiểu được nguồn gốc của mọi thứ.

Y không thích Triệu Vanh hòa nhập với bạn bè trước mặt mình, không muốn Triệu Vanh gần gũi với người khác, không thích Triệu Vanh tiếp xúc với đám ăn chơi trác táng, không muốn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Triệu Vanh vì say cùng những người đó ôm nhau…

Y nhìn thấy Triệu Vanh liền muốn bắt nạt đối phương, thích dùng cách nguyên thủy nhất để tuyên bố chủ quyền…

Cho dù thích hay không thích, trên thực tế, những điều này luôn được cất giấu trong hai chữ Về sau.

Nếu là không có về sau, cho dù thích hay ghét gì, y đều sẽ không để ý.

– — Y từ trước tới nay đều luôn nghĩ rằng Triệu Vanh sẽ mãi bầu bạn bên cạnh mình.

Y là người không tin vào sự vĩnh viễn nhất.

Y chưa bao giờ dành cho Triệu Vanh nhiều sự quan tâm cùng chú ý, nhưng sau khi Triệu Vanh rời khỏi, mọi chuyện giữa cả hai chỉ dừng lại ở mối tình đơn phương của Triệu Vanh cùng thỏa thuận hôn nhân một năm trước ký vào trao đổi lợi ích. Trước nay đều là Triệu Vanh không ngừng tới gần.

Y cảm thấy Triệu Vanh sẽ không có khả năng rời đi. Suy nghĩ này đã được tích lại nhiều năm, thành một cái sự thật không thể thay đổi, y không cần lo lắng.

Hiện giờ quay đầu nhìn lại, mới nhận ra lần đầu tiên khi gặp Triệu Vanh, đối phương đã dùng ánh mắt rõ ràng nhìn y, từ đó về sau, trong mắt Triệu Vanh chỉ có mình bóng hình y. Vô cùng nghe lời, vô cùng ngoan ngoãn, mãi… không thay đổi.

Có lẽ mèo con vẫn luôn ngoan ngoãn cũng sẽ có lúc nóng nảy.

Y lấy di động ra, bấm xuống số của Triệu Vanh.

Y sẽ đích thân đưa Triệu Vanh về.

Triệu Vanh thích y, thích y nhiều năm như vậy, cho dù rời đi, cũng sẽ không thích người khác.

Triệu Vanh sẽ mềm lòng nhớ tình cũ. Lần đầu gặp mặt, chỉ là Kiều Nam Kỳ nhất thời làm từ thiện, Triệu Vanh đã nhớ kỹ từ năm mười bốn tuổi tới giờ.

Y đích thân tới đó, Triệu Vanh không thể không quay về.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN