Ruột Bông Rách - Chương 24: C24: Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Ruột Bông Rách


Chương 24: C24: Chương 24


Giọng nói của Triệu Vanh rất dịu dàng.

Cậu rõ ràng chỉ hai mươi mấy tuổi, nhưng dù nói thế nào vẫn nhận ra được tháng năm gột rửa, không chút hoang mang, điềm tĩnh lại có chút dịu dàng.

Loại dịu dàng này phù hợp với khí chất toàn thân của cậu, cậu có thể chơi với bất kỳ ai, có thể thích ứng với bất kỳ tính cách nào. Tuy rằng nhìn qua rộng lượng, nhưng lại không giống mấy công tử nhà giàu thích làm bậy, mà mang trong đó sự đối lập yên bình như con sông dài yên bình chảy dài khắp nơi.

Hạ Viễn Đồ lần đầu gặp Triệu Vanh, sau khi nghe Triệu Vanh nói chuyện đã lén nói với Kiều Nam Kỳ như vậy, nói lão tam nhà họ Trần này là người dễ bị bắt nạt.

Kiều Nam Kỳ đã bị thuyết phục.

Mà sau khi ở chung với Triệu Vanh, đánh giá này của Hạ Viễn Đồ cũng không ngừng được xác thực.

Nhưng hiện tại, y lại cảm thấy những lời nói dịu dàng này lại có chút sắc bén.

Y cũng không không muốn nghĩ tới.

Y chỉ vừa phát hiện ra mình tình cảm từ trước tới nay chưa từng nhận ra, muốn mang Triệu Vanh về nhà như trước đây, vào đêm khuya có thể nhìn thấy hình bóng của cậu ngồi ở bên cạnh mép giường.

“Triệu Vanh.”

Kiều Nam Kỳ gọi tên của Triệu Vanh. Y cố tình điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, không mang theo cảm giác trịch thượng, không có khinh thường hay tùy tiện. Đối với y mà nói, đây đã là một trong những lần nhượng bộ ít ỏi trong cuộc đời, việc dỗ dành không phải sở trường của y.

“Cùng tôi về, cậu muốn cái gì, tôi đều có thể từ từ nghe cậu nói.”

Triệu Vanh chậm rãi chớp mắt.

Nụ cười không mang theo ý cười kia cũng nhạt bớt đi, ánh mắt có chút bối rối, nhưng sự bối rối cũng không kéo dài lâu, lại trở thành bất lực.

Kiều Nam Kỳ rất quen thuộc với cảm xúc như vậy.

Y có quá nhiều thứ, nhiều khi, đối với đồ mình không quan tâm, mặc dù không biết giải thích thế nào nhưng cũng sẽ không miệt mài theo đuổi, bởi vì không quan trọng.

Cho nên sự hoang mang cũng chỉ thoáng qua mà thôi.

Giống như Triệu Vanh bây giờ.

Kiều Nam Kỳ lúc này cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu bực bội.

Nhưng y cũng không biết phải làm gì, cũng không biết làm cách nào để giải tỏa. Y vẫn nắm lấy cánh tay Triệu Vanh, nhìn Triệu Vanh, nghe Triệu Vanh nói chuyện.

“Tôi còn tưởng muốn bàn chuyện thỏa thuận hôn nhân nữa, thì ra… Anh muốn tôi quay về. Tuy rằng tôi rất bất ngờ, nhưng…”

“Anh nói anh sẽ nghe tôi nói……?” Giọng của cậu từ từ trầm xuống, giống như lá rụng kèm theo hạt mưa rơi xuống giữa đêm thu.

“Nhưng anh chưa bao giờ thậy sự muốn nghe lời tôi nói nha.” Giống như đang kể về câu chuyện của người khác, tuy rằng cô đơn nhưng lại không có cảm xúc, “Tôi luôn muốn tâm sự với anh, nhưng anh lại luôn cảm thấy lời tôi nói không thú vị, không kiên nhẫn nghe tôi nói hết. Hơn nữa tôi không muốn gì cả, tôi thật sự không coi mình là kiểu tình nhân chỉ coi trọng tiền bạc, tôi cũng chẳng cần bất cứ món quà chia tay nào.”

Triệu Vanh không có hất tay Kiều Nam Kỳ ra.

Ngược lại, cậu nhìn Kiều Nam Kỳ, đi theo sức lực Kiều Nam Kỳ tiến về trước một bước, cùng Kiều Nam Kỳ đứng dưới cơn mưa phùn kéo dài.

Lọn tóc của Kiều Nam Kỳ phủ đầy những giọt nước, từ trên trán trượt xuống đường cong khuôn mặt ưu tú của y.

Y không chú ý tới những giọt nước ấy, chỉ cụp mặt xuống nghiêm túc nhìn Triệu Vanh.Y đã từng mặc kệ rất nhiều thứ, thế cho nên lúc đôi mắt ấy tập trung nhìn vào, sẽ dễ dàng bị cuốn vào mọi thứ.

Ánh mắt như vậy rất xa lạ với Triệu Vanh.

Nhưng bị y nhìn như vậy, cậu cũng không có phản ứng gì nhiều.

Xung quanh đều là tiếng mưa rơii, còn có tiếng gió lạnh rít gào, tiếng động cơ xe ô tô chạy trong khu biệt thự, thực sự không thể xem là yên tĩnh.

Nhưng giữa bọn họ chỉ có sự im lặng.

Triệu Vanh còn chưa có mở miệng, Kiều Nam Kỳ đã có dự cảm.

– — Triệu Vanh không muốn về nhà với mình.

Kiều Nam Kỳ nhìn Triệu Vanh hơi ngẩng đầu lên, hôn lên trên má y, vừa vặn đụng trúng giọt nước kia. Giọt nước lan ra giữa môi Triệu Vanh và má Kiều Nam Kỳ, Triệu Vanh nhẹ nhàng hôn y, hởi thở của Kiều Nam Kỳ như tắc nghẽn, nhấc tay lên muốn ấn người vào trong ngực mình làm những gì mình đã làm trước đó.

Nhưng Triệu Vanh lúc này lại lùi lại một bước.

Cậu nhìn Kiều Nam Kỳ định làm những hành động trong tiềm thức, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước còn đọng lại ở môi dưới, “Có lẽ anh hy vọng tôi về nhà, bởi vì anh có đã quen có tôi ở phương diện này — giống như hiện tại.”

Triệu Vanh hoài niệm, cậu biết rõ thói quen sẽ mang tới cảm giác gì cho mình.

Mà loại thói quen s1nh lý này, qua một khoảng thời gian cũng sẽ quên đi thôi.

Thậm chí không mất nhiều thời gian. Cho dù bạch nguyệt quang Lục Tinh Bình này ai cũng không yêu, thì Kiều Nam Kỳ cũng không thiếu người nối nghiệp, hiện tại Kiều Nam Kỳ có thể nuôi dưỡng một người vừa ý ở bên cạnh là việc dễ như trở bàn tay. Càng không giống cậu, chỉ là một đứa ăn chơi không có danh phận.

Kiều Nam Kỳ không có khả năng thích cậu.

Cho dù điều không có khả năng là người này thích cậu, cậu cũng sẽ không quay đầu lại. Mười một năm chịu đòn cũng đủ cho người ta một bài học rồi.

Từ bỏ thói quen là một chuyện rất khó.

Triệu Vanh phải mất hơn một năm, mới từ bỏ được thói quen mười năm của mình.

Cậu tin tưởng người như Kiều Nam Kỳ, thời gian chắc chắn sẽ ngắn hơn cậu rất nhiều.

Cậu không nói nhiều, xoay người trở vào trong nhà.

Lần này Kiều Nam Kỳ không biết suy nghĩ cái gì, cũng không tiến tới giữ cậu lại, cũng không nói gì nữa.

Triệu Vanh sau khi trở về phòng ngủ liền đi tới, trong nháy mắt đã quên đi mất Kiều Nam Kỳ — chẳng có ý nghĩa gì cả.

Cậu khẽ hát trong miệng, lại tiếp tục thu dọn đồ đạc linh tinh củta mình một lúc, khiến căn nhà trống rỗng hơn một năm nay trở nên đầy đủ hơn. Sau đó, cũng giống như mọi đêm yên tĩnh mấy ngày qua, không cần chờ bất kỳ ai mà đi ngủ sớm.

Ở một nơi khác.

Lục Tiểu Nguyệt mặc đồ ngủ, đi theo tiếng đàn violon.

Cô nhìn thấy Lục Tinh Bình đang ở trong phòng đàn.

Giai điệu du dương của bản sonata vang lên giữa trời mưa thu, hòa nhịp cùng tiếng mưa rơi như thấm vào cả ruột gan.

Chờ khi bản nhạc kết thúc, cô mới nói: “Anh ơi, anh không phải nói tối nay sẽ về muộn sao?”

Lục Tinh Bình chậm rãi buông đàn violon xuống, “Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Nam Kỳ không có mặt nên mọi người không chơi lâu lắm.”

“Ồ.”

Lục Tinh Bình bất đắc dĩ cười: “Muốn nói gì thì nói đi, sao lại muốn nói lại thôi.”

Lục Tiểu Nguyệt trợn mắt hỏi thẳng: “Hôm nay là Triệu Vanh đưa em về nhà. Em nghe bạn em nói, nhà Triệu Vanh bị phá sản, các thành viên chủ chốt đã bị mang đi điều tra? Em lại nhớ tới… Anh trước kia có hôn ước với anh ấy, anh ấy đưa em về nhà, có phải là đi tìm anh giúp đỡ không, cho nên em muốn hỏi hai người đã hàn huyên cái gì…”

Cô tuy rằng lớn lên dưới sự che chở của Lục Tinh Bình, nhưng cũng là con nuôi, cũng không được tiếp xúc những thứ kia. Nhưng lớn lên trong môi trường thế này, cũng không có ai thật sự đơn thuần.

Mọi việc trên thế gian này, một khi sinh ra liên hệ, đều tránh không được ba chữ có ý đồ.

Lục Tiểu Nguyệt hiểu rõ, Lục Tinh Bình tự nhiên cũng rõ từ đầu tới cuối. Anh vẫn luôn biết Triệu Vanh có mục đích. Điều này anh và Triệu Vanh đều vô cùng rõ ràng, chỉ là không nói ra mà thôi.

Nụ cười của anh không hề giảm bớt, biểu tình cũng không thay đổi, chỉ là nhẹ nhàng nói: “Em nói chuyện của đám người Trần Trạch Hòa à? Ừ, anh vốn dĩ cũng nghĩ thế…”

Nhưng Triệu Vanh một lần cũng không nhắc tới.

Ngay cả Kiều Nam Kỳ, Triệu Vanh cũng không chủ động đề cập tới một lần — luôn là Lục Tinh Bình nhắc, và câu trả lời vĩnh viễn nhận được là phủi sạch mối quan hệ này.

Lục Tinh Bình trước đây không có để ý tới Triệu Vanh.

Mặc dù bọn họ học cùng trường, ngay cả khi trước kia Triệu Vanh lúc đi tìm anh nhờ anh đưa đi chơi với đám người Kiều Nam Kỳ, cho dù bọn họ đã từng đính hôn. Nhưng cuộc đời của cả hai chỉ là thoáng lướt qua nhau, cũng chưa từng có giao điểm nào.

Anh và Kiều Nam Kỳ Hạ Viễn Đồ càng thân, chuyện nghe được về Triệu Vanh cũng là từ miệng hai vị này.

Tóm lại chỉ có một câu Bên ngoài nạm vàng nạm ngọc, bên trong ruột bông rách. Không nói Kiều Nam Kỳ, Hạ Viễn Đồ cảm thấy Triệu Vanh rõ ràng cũng có chút thông tinh nhưng lại rất bướng bỉnh, bạn bè xung quanh nói về Triệu Vanh đều là Đứa con thứ ba đặc biệt đẹp trai của Trần gia, đám người Trần Trạch Hòa hoàn toàn không để Triệu Vanh vào mắt, mỗi khi mở miệng đều là Thằng con rơiĐồ bỏ đi.

Lúc đầu Triệu Vanh xuất hiện, Lục Tinh Bình chỉ nghĩ rằng hai vợ chồng bọn họ đang cãi nhau nên lôi kéo anh vào, cho nên anh không có cái nhìn tốt về cậu.

Nhưng khoảng thời gian tiếp xúc ít ỏi này, Lục Tinh Bình lại thay đổi suy nghĩ. Triệu Vanh trước mặt anh khác hoàn toàn với Triệu Vanh trong hồi tưởng quá khứ của mình và lời kể của những người khác.

Triệu Vanh hiện tại, đang thu mình trong hào quang của bản thân, điềm đạm bình tĩnh, giống như lưỡi kiếm được ẩn giấu bên trong vỏ kiếm có thể rút ra bất cứ khi nào.

Cảm giác này khiến Lục Tinh Bình nhớ tới Kiều Nam Kỳ khi còn trẻ, trước khi Kiều gia xảy ra chuyện.

Đôi khi nói tới những cuốn sách mình từng đọc, hoặc khi đề cập một số ý kiến, Lục Tinh Bình còn có thể cảm thấy quen thuộc không ít, bởi vì Kiều Nam Kỳ cũng nói điều tương tự.

“Anh hai? Anh đang nghĩ gì vậy?”

Lục Tinh Bình tỉnh táo lại, nhỏ giọng nói: “Thật là chuyện kỳ diệu. Anh ban đầu cho rằng là hai người khác xa như trời với đất, như khi lật lại lại ra tình huống khác.”

“Ý anh hai là gì?”

“Đi ngủ đi, sắp đến giờ rồi.”

“Dạa.”

Đêm đã khuya.

Mưa không biết ngừng từ khi nào, mây đen cũng từ từ tản đi.

Bầu trời sao lộ ra, vầng trăng sáng đuổi theo dãy ngân hà.

Kiều Nam Kỳ vẫn ở trước cửa nhà Triệu Vanh.

Cửa sổ nhà Triệu Vanh tỏa ra ánh đèn nhàn nhạt, yên tĩnh dịu dàng, hoàn toàn ngược lại với tâm trạng Kiều Nam Kỳ lúc này. Người này từ sau khi vào nhà cũng không ra lại, thậm chí cũng không kéo rèm nhìn ra ngoài một cái — Giống như lúc Triệu Vanh dọn ra khỏi nhà, sạch sẽ dứt khoác.

Kiều Nam Kỳ trong khoảng thời gian ngắn không nhúc nhích, bởi vì đang nghĩ tới một vài chuyện.

Y nghĩ tới mỗi lần đi xã gikao, cho dù ở trong công ty hay bất cứ nơi giải trí nào, gặp đủ loại người thượng vàng hạ cám đi theo mình, y vẫn luôn nghĩ tới Triệu Vanh trước.

Y nhớ lại một năm trước, Triệu Vanh từng phàn nàn mình không tiết lộ cho người khác biết bọn họ đã ở bên nhau.

Khi đó là lúc y và Hạ Nam đang giằng co nhất, cả ngày bận rộn công việc, anh thậm chí còn không muốn nghe bất kỳ yêu cầu gì của Triệu Vanh mà xoay người đi vào phòng. Kết quả của sự việc tự nhiên kết thúc bằng việc Triệu Vanh chịu thua làm bữa sáng, Kiều Nam Kỳ cũng không lãng phí tinh thần vì chuyện này, Triệu Vanh sau đó cũng không đưa ra yêu cầu gì với y nữa.

Bởi vì y không muốn nghe, Triệu Vanh cũng sẽ không nói nhiều.

Y đã quen với việc chưa bao giờ nghiêm túc nghe Triệu Vanh nói chuyện — có lẽ Triệu Vanh nói không sai.

Sau nửa đêm mưa càng lúc càng nhỏ, cho tới khi hoàn toàn tạnh, những ngôi sao lặng lẽ đến, không khí tràn ngập ẩm ướt và u ám.

Bỗng từ đâu một con mèo trốn trong bụi cỏ từ từ bò ra, không kêu một tiếng mà đi tới dưới chân Kiều Nam Kỳ, thật cẩn thận đi vòng quanh cổ chân của y. Kiều Nam Kỳ cúi đầu, dưới ánh đèn mờ mịt trong đêm, mơ hồ nhìn thấy bộ lông của con mèo này xám thuần, đôi mắt tròn xoe, trên mặt không có lông bẩn, nhưng lại rất gầy, giống như bị ai đó vứt bỏ.

Kiều An Tình khi còn sống từng nuôi một con mèo Ba Tư. Không biết có phải do tính cách Kiều An Tình hiền lành quá không, nhưng những con mèo bà nuôi luôn rất ngoan ngoãn, đặc biệt là con mèo Ba Tư kia, lúc được người ôm vào lòng cũng không cựa quậy. Kiều Nam Kỳ khi còn nhỏ luôn thích ôm nó, cho rằng con mèo kia sẽ ngoan ngoãn đi theo Kiều An Tình cho tới lúc qua đời — Nó quả thật rất ngoan, lúc bị Kiều An Tình ôm nhảy lầu cũng rất ngoan ngoãn. Mà con mèo cam còn lại, cũng sau khi Kiều An Tình qua đời không lâu cũng rời đi.

Kiều Nam Kỳ giật mình, nhìn bộ lông của mèo hoang lấm len bùn đất, do dự một lát, vẫn là khom người sờ đầu con mèo hoang này.

Y lúc này làm chậm lại mọi cảm xúc khó chịu trong lòng, động tác trở nên nhẹ nhàng.

Mèo hoang lại hoảng sợ, đột nhiên chạy vào giữa đám cỏ.

Không có quay đầu nhìn lại.

Giống như Triệu Vanh.

Tâm trạng mới bình tĩnh xuống lại như một cơn bão không báo trước ập tới.

Cả cuộc đời hai mươi tám năm này của Kiều Nam Kỳ, hầu như không học cách cúi đầu cầu xin ai bất cứ vấn đề gì.

Năm mười bảy tuổi, anh nhìn Kiều An Tình bỏ mình lại một mình đi tới nơi xa, từng có ý nghĩ khác vậy. Khi đó y luôn cho rằng, nếu mình cầu xin thêm vài lần nữa, có thể dao động quyết tâm của đối phương, nhưng người từng hứa sẽ mãi bên cạnh y như Kiều An Tình cũng đã đi rồi.

Từ đó về sau y liền không có suy nghĩ đó trong đầu.

Nhiều năm trôi qua cho tới hôm nay, việc trao cho Triệu Vanh thứ cậu muốn, hơn nữua còn đợi Triệu Vanh cả một buổi tối thế này, đã là nhượng bộ lớn nhất mà y từng thực hiện.

– — đi thì đi đi.

Trước kia người thích y nhiều năm như vậy là Triệu Vanh.

Người rời khỏi đối phương không thể sống không phải y.

Trong lòng chỉ có một người là y cũng không phải y.

Thói quen cần phải loại bỏ tận gốc cũng không khó. Chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua trong cuộc đời lâu dài này mà thôi.

Trên đời này không có gì là mãi mãi, tình bạn, tình yêu cũng thế, không nhất thiết phải là Triệu Vanh.

Y có thể từ bỏ thói quen này.

Kiều Nam Kỳ nhìn ánh sáng mờ mịt trong phòng, cũng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì.

Ánh mắt của y trở nên tối sầm, những đường nét khuôn mặtr không thể phản chiếu rõ ràng trong đêm, hiện lên vẻ u ám như ẩn như hiện.

Sau một lúc lâu, y xoay người đi vào màn đêm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN