Rượu Chàng Tiên
Chương 66: Hạt bụi đối kháng trời cao
Y nhìn thấy thân thể của chính mình ngã về phía sau, rơi xuống Vô Ngân kiếm.
Tinh hồn của y chầm chậm bay lên, đi tới đỉnh đầu Mạc Thiên Thu.
Mạc Thiên Thu thần sắc kiên nghị, linh khí quanh thân sôi trào giống như lốc xoáy.
Nhưng kiếm trận của Mạc Thiên Thu ở trên mũi kiếm, bởi vì không có tinh hồn vào trận, kích cỡ chỉ tương đương một hạt gạo.
Dưới Trùng Kiêu kiếm trận của Hạo Phục, giống như hạt bụi đối kháng trời cao.
Lộ Tiểu Thiền không hề do dự, xông vào trong kiếm trận của Mạc Thiên Thu.
Trong nháy mắt tiến vào trận, không có chút thống khổ nào, phảng phất như tiến vào một thế giới khác không hề có trói buộc, bao la tự tại.
Y lập tức cùng Mạc Thiên Thu cộng cảm.
Mạc Thiên Thu thuở niên thiếu tự do tiêu sái, bị khóa Vạn Tượng trói buộc khổ não, thời điểm được Ly Triệt chỉ điểm tâm cảnh liền rộng mở sáng sủa, sau đó cùng Ly Triệt du ngoạn khắp Đông Khư tự tại thích ý, thậm chí cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Ly Triệt tịch diệt mà thống khổ tự trách, tất cả giống như đều biến thành tình cảm của Lộ Tiểu Thiền.
Ngàn năm trước, không phải chỉ có Lộ Tiểu Thiền y trải qua sinh ly tử biệt.
Mạc Thiên Thu cũng như thế.
Mất đi người mà bản thân muốn bảo vệ nhất, làm sao không phải là nỗi khổ bị nghiệp hỏa thiêu đốt đây?
Hôm nay, hãy để ta và ngươi dùng tính mạng đến bảo hộ lẫn nhau!
Mạc Thiên Thu gầm nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại, không nhìn tới kiếm trận mà Hạo Phục kết ra, không để cho tâm của chính mình bị đối phương vây nhốt.
Trong đan hải của hắn, sóng to gió lớn dâng trào, bao phủ lấy tinh hồn của Lộ Tiểu Thiền, phá tan tầng tầng trói buộc, đây không phải là giãy dụa, không phải là vì chứng minh, càng không phải là vì một hồi chinh phạt thắng bại, mà là vì đi đến vùng đất không bị nỗi khốn khổ của chấp nhất trói buộc.
Hắn hiểu rất rõ tại sao Hạo Phục muốn trước mặt Lộ Tiểu Thiền, nhấc lên trận giao chiến này.
Bởi vì Hạo Phục biết, tận mắt nhìn Lộ Tiểu Thiền biến thành tro bụi chính là chấp niệm to lớn nhất của Mạc Thiên Thu!
Sau đại chiến Tiên Ma, vô số ngày lẫn đêm, Mạc Thiên Thu đều chìm đắm trong ý nghĩ nếu như năm đó hắn lên Vô Ý Cảnh Thiên sớm một chút thì sẽ thế nào? Tiểu Thiền còn có thể hi sinh chính mình hay không? Nghiệp hỏa của Hỗn Độn đến cùng có bao nhiêu đau đớn?
Đây mới là trói buộc to lớn nhất của hắn trong ngàn năm qua, làm cho hắn vĩnh viễn không tiến vào được cảnh giới “Đại Thế”.
Mà hôm nay, Hạo Phục muốn hắn một lần nữa cảm thụ thống khổ năm xưa, nhưng Lộ Tiểu Thiền lại cho hắn dũng khí nhìn thẳng vào chấp nhất của chính mình!
Lòng có chấp niệm thì đã sao?
Ta cảm kích chấp niệm của chính mình, vì muốn bảo hộ y, nên ta sẽ càng mạnh mẽ hơn so với chính mình lúc trước!
Trùng Kiêu kiếm trận bài sơn đảo hải mà đến, tinh hồn của Lộ Tiểu Thiền từ trong Thiên Thu kiếm trận xông phá mà ra!
Trận đấu này, linh khí cuồn cuộn bàng bạc, Trùng Kiêu kiếm trận thế không thể đỡ, không ngừng phá vỡ tinh hồn của Lộ Tiểu Thiền.
Tay phải Mạc Thiên Thu nắm chặt chuôi kiếm, tay trái ở trên chuôi kiếm dùng sức đẩy một cái, linh khí cuồn cuộn không ngừng leo lên thân kiếm, nhảy vào trong kiếm trận.
Hồn thể của Lộ Tiểu Thiền bị Trùng Kiêu kiếm trận phá hủy một phần, Mạc Thiên Thu liền đem y phục hồi lại như cũ một phần.
Thế nhưng khí thế của núi sông địa mạch càng lúc càng hung mãnh mà bị hút vào Trùng Kiêu kiếm trận, phảng phất như vạn núi rít gào!
Mắt thấy hồn thể của Lộ Tiểu Thiền sắp bị áp trở vào trong mắt trận, mà linh khí của Mạc Thiên Thu cũng sắp khô cạn.
Hắn không muốn lại hối hận, cũng không nguyện tiếp tục trầm luân trong vô số ý nghĩ “Nếu lúc trước”.
Nếu như linh khí tiêu hao hết, vậy thì dùng xương cốt máu thịt tái sinh linh khí!
Mạc Thiên Thu cơ hồ muốn cắn nát hàm răng, ngón tay cầm chuôi kiếm run rẩy, xương ngón tay cũng sắp sửa bị linh khí của chính mình chấn vỡ.
Mạc Thiên Thu bị Hạo Phục áp chế đột nhiên lùi về phía sau, vừa vặn Lộ Tiểu Thiền đang nằm trên Vô Ngân kiếm, những ngón tay rũ xuống nhẹ nhàng đụng vào sau gáy Mạc Thiên Thu.
Vô lực mà đụng vào, nhưng lại có sức mạnh chống đỡ to lớn nhất.
Thiên phú của Hạo Phục rất cao, tu vi cũng cao hơn so với Mạc Thiên Thu gần ngàn năm, hắn biết vô luận bản thân ở trên Vấn Tiên Đài cùng Hạo Phục giao chiến bao nhiêu lần, kết quả vẫn là giống nhau.
Nhưng lúc này đây bất đồng, Tiểu Thiền đã đến.
Vô luận bao nhiêu năm tháng trôi qua, Lộ Tiểu Thiền vẫn là Lộ Tiểu Thiền, không tránh, không lùi, không khoan nhượng, sống chết cũng thong dong.
Hạo Phục cười nói: “Thiên Thu, đan hải của ngươi càng lúc càng yếu. Vì chút giận dỗi khi xưa, ngươi liền không chịu gặp ta, mới có sự vậy khốn ngày hôm nay! Nếu ngươi cứ tiếp tục chấp nhất như vậy, thì sẽ thành đèn cạn dầu!”
Nội tức của Mạc Thiên Thu hỗn loạn, phảng phất như núi non trùng điệp đè nặng trên vai.
Nhưng gánh nặng này, hắn chịu được!
Thế nhân nói Thiên Thu kiếm của hắn là ma kiếm trong chính đạo, cũng bởi vì thế mà nó mượn là tinh hồn của vạn vật sinh linh.
Nhưng bọn họ không biết, Thiên Thu kiếm chân chính tên là Ngự Linh kiếm, nó không phải điều động sinh linh thế gian, mà là coi sinh linh như thiên lôi sai đâu đánh đó!
Mạc Thiên Thu thở dài một tiếng ở trong lòng — Tiểu Thiền, kỳ thực thừa nhận chính mình nhỏ yếu, cũng không có gì to tát.
“Ngươi có biết, ta mượn tinh hồn của Tiểu Thiền, chính là mượn thế nước trong thiên hạ?”
Mạc Thiên Thu ngước mắt, ôm lấy khóe miệng nhìn Hạo Phục.
Khoảnh khắc ấy, mi tâm Hạo Phục run lên, trong bóng tối, sóng biển cuồn cuộn, tựa như muốn nghịch thiên!
Sông dài biển rộng tụ hội, vạn thủy quy nguyên.
Hồn thể của Lộ Tiểu Thiền như hồng thuỷ dồi dào, như đại dương trút xuống, xông vào Trùng Kiêu kiếm trận.
Mà kiếm trận của Mạc Thiên Thu trong nháy mắt biến hóa, uy lực tăng tiến vượt bậc.
Khí thế núi sông địa mạch có dồi dào, nhưng làm sao địch nổi tâm niệm hợp nhất của Mạc Thiên Thu cùng Lộ Tiểu Thiền?
Mạc Thiên Thu mượn tinh hồn của Lộ Tiểu Thiền, mà Lộ Tiểu Thiền lại cùng nguồn nước trong thiên hạ cộng cảm, nguyên bản Thiên Thu kiếm chỉ có thể điều động tinh hồn của sinh linh, lại thông qua Lộ Tiểu Thiền mà nắm giữ thế nước trong thiên hạ.
Hồng thuỷ vô biên, càng chặn, thì càng hung ác.
Đan hải đã sức cùng lực kiệt từ lâu của Mạc Thiên Thu, phảng phất như tràn vào sông dài biển rộng vô cùng vô tận, thân thể gánh chịu không nổi nữa, mãnh liệt mà tuôn trào ra.
Mạc Thiên Thu lần đầu tiên sử dụng kiếm trận như vậy, sóng to gió lớn, biến đổi khôn lường.
Hắn tu hành hơn ngàn năm, mọi người đều nói hắn tùy hứng làm bậy, nhưng lại có mấy ai hiểu được vướn bận cùng tâm niệm trong lòng hắn?
Tiểu Thiền, cám ơn ngươi, khiến tâm ta chân chính tự tại!
Lòng bàn tay Mạc Thiên Thu đẩy một cái trên chuôi kiếm, đại trận bàng bạc đánh tới, tinh hồn của Lộ Tiểu Thiền mang theo sóng lớn, không kiêng dè mà vọt vào Trùng Kiêu kiếm trận!
Hạo Phục cảm thấy một đại thế không thể nghịch chuyển đang tấn công tới, đại thế này không có chút sát khí nào, nhưng lại gột rửa trời đất, thấm vào bên trong đại thế mượn từ núi sông của hắn, tiêu sái mà lướt qua, Trùng Kiêu kiếm trận liền bị phá vỡ!
Hạo Phục mở to hai mắt, nhìn hồn thể của Lộ Tiểu Thiền xông tới trước mặt, vọt vào trong cơ thể hắn, giam giữ Ma Quân Lục Lệ, tha lôi ra khỏi cơ thể hắn.
Hạo Phục ngẩng đầu, phảng phất như từ bên trong hư không vô tận thấy được bầu trời đầy sao, ngay sau đó thoát lực mà ngã xuống.
Lục Lệ liều mạng giãy dụa, kiếm của Mạc Thiên Thu vung lên, tinh hồn của Lộ Tiểu Thiền cấp tốc trở về trong kiếm trận.
Mạc Thiên Thu ngự kiếm chạy như bay, vung kiếm quét qua, một đạo kiếm trận bay ra, khí thế như muốn bổ ra toàn bộ vùng đất Vô Vọng.
Lục Lệ trong nháy mắt bị nhốt vào trong trận, Mạc Thiên Thu nắm chặt chuôi kiếm, đầu ngón tay từ thân kiếm vuốt xuống mũi kiếm, tinh hồn của Lộ Tiểu Thiền trong kiếm trận nháy mắt biến hóa, dòng nước từ trong mắt trận lần thứ hai lao ra, thiên quân vạn mã trùng điệp mà xông tới, cả vùng đất Vô Vọng đều rung chuyển khiến mấy vạn dặm Trùng Loan Cung bên trên cũng run rẩy chuyển động theo.
Lục Lệ hóa thành sát khí vô tận, lại bị hồng thuỷ bao vây phân hoá, thê thảm gào thét, cuối cùng bị Mạc Thiên Thu thừa thế xông tới mà luyện hóa.
Linh khí của kiếm trận dâng trào bốn phía, Lục Lệ cuối cùng bị ngưng hóa thành linh đan màu lam đậm, Mạc Thiên Thu nhấc kiếm, linh đan vừa vặn rơi xuống mũi kiếm.
Đầu ngón tay hắn thoáng dùng lực, linh đan liền từ mũi kiếm lăn xuống, bị cán kiếm chặn lại.
Cầm lên hạt linh đan, Mạc Thiên Thu nhẹ nhàng vung kiếm một cái, thấp giọng nói: “Hoàn linh!”
Lộ Tiểu Thiền nằm ở trên Vô Ngân kiếm hít vào một hơi, đột nhiên mở mắt ra.
Bốn phía vẫn là một mảng tăm tối, chỉ có linh quang của Mạc Thiên Thu giống như trăng sáng trong đêm tối, bắt mắt vô cùng.
Lộ Tiểu Thiền dụi dụi con mắt, Mạc Thiên Thu đi đến bên cạnh y, nâng phía sau lưng y, đỡ y dậy.
“Ngươi không sao chứ?”
Hiếm khi thấy thần sắc Mạc Thiên Thu khẩn trương như vậy.
Lộ Tiểu Thiền nhìn hắn một hồi, hỏi một câu: “Ngươi là ai?”
Mạc Thiên Thu kinh hãi, sờ sờ cái trán của Lộ Tiểu Thiền: “Ta lần đầu mượn tinh hồn của người sống, đã khiến tinh hồn của ngươi chịu tổn hại sao? Hay là ta phạm sai lầm trong lúc hoàn linh?”
Lộ Tiểu Thiền ngây ngốc nhìn Mạc Thiên Thu, Mạc Thiên Thu đem y ấn vào trong lồng ngực: “Xin lỗi… Xin lỗi…”
Cằm Lộ Tiểu Thiền đặt trên bả vai Mạc Thiên Thu, ánh mắt lại nhìn Hạo Phục ở phía xa xa được Trùng Kiêu kiếm nâng đỡ.
Hắn nghiêng mặt, hơi thở mong manh.
Dù sao hắn bị Ma Quân Lục Lệ chiếm cứ tâm thần nhiều năm như vậy, sớm đã bị móc rỗng, coi như không tịch diệt, tu vi những năm qua của hắn cũng bị phế bỏ.
Hạo Phục nhìn bóng lưng Mạc Thiên Thu, tựa hồ rơi xuống nước mắt, muốn nói gì đó, lại không có khí lực.
Lộ Tiểu Thiền nhìn dáng vẻ hiện tại của hắn, chẳng hiểu vì sao lại không có một tia đồng tình.
Đại khái bởi vì, trong mắt Lộ Tiểu Thiền, đúng sai là do người khác phán đoán, nhưng đối với bản thân, chỉ có sự khác biệt giữa không cần làm và nhất định phải làm.
Hạo Phục quá để ý cái nhìn của người khác, mất đi bản tâm, cũng là mất đi tất cả.
Bỗng nhiên, sau gáy của Lộ Tiểu Thiền bị người dùng sức gõ một cái.
Thanh âm không vui của Mạc Thiên Thu vang lên: “Ngươi cái tên tiểu tử thúi này, còn muốn giả vờ đến lúc nào? Ta biết ngươi căn bản không có chuyện gì!”
“Ôi chao? Làm sao ngươi biết ta không sao?” Lộ Tiểu Thiền dựng thẳng sống lưng, trừng đôi mắt to tròn nhìn Mạc Thiên Thu.
“Ta mượn tinh hồn của ngươi đi vào kiếm trận, uy lực kiếm trận to lớn như thế, đủ thấy tu vi của ngươi thâm hậu! Đối đầu với Trùng Kiêu kiếm, núi sông địa mạch ngươi cũng không sợ! Ngươi có thể có chuyện gì?”
Mạc Thiên Thu ngự kiếm bay lên, Lộ Tiểu Thiền mất đi lực chống đỡ thân thể, thiếu chút nữa té xuống, cũng may Vô Ngân kiếm bay tới nâng đỡ y.
“Tiểu Thiền, chúng ta nhất định phải chạy về Trùng Loan Cung… Ngươi có phải cũng đã luyện hóa một vị Ma Quân?”
“Đúng vậy, hắn còn biến ảo thành bộ dáng Vô Khích ca ca đến mê hoặc ta đây!”
Nhắc đến chuyện này, Lộ Tiểu Thiền vẫn phi thường khó chịu.
“Hóa thành Thư Vô Khích? Xem ra ngày thường ý nghĩ không nên có của ngươi đối với Thư Vô Khích, thật sự là không ít a!” Mạc Thiên Thu vui vẻ.
Lộ Tiểu Thiền không vui: “Cái gì gọi là “ý nghĩ không nên có” a! Hắn vốn là của ta. Sống là người của ta, chết rồi cũng phải sống lại làm người của ta, ta đối với hắn tự nhiên ý tưởng gì cũng đều có thể có!” ngữ khí của Lộ Tiểu Thiền như thể là chuyện đương nhiên, “Bất quá cũng không biết Ma Quân kia lấy cái gì làm thức ăn? Tại sao hắn biết hóa thành bộ dáng của Vô Khích ca ca?”
“Đó là Ma Quân dùng sắc niệm làm thức ăn — Mị Ỷ.”
“Con kiến gì*?” Lộ Tiểu Thiền quay đầu lại hỏi.
[*chữ 蚁 (con kiến) phát âm giống chữ 旖 (thướt tha kiều diễm).]
“”Mị” của tà âm ma mị, “Ỷ” của kiều diễm thướt tha.” Mạc Thiên Thu tựa như đang cười nhạo Lộ Tiểu Thiền dốt đặc cán mai.
“Mắt ta mù, không có học qua chữ a!”
Mạc Thiên Thu lười đùa giỡn cùng y, lộ ra biểu tình nghiêm nghị: “Nếu hai đại Ma Quân đều ra tay, xem ra cái tà trận bên dưới Trùng Loan Cung này không hề tầm thường. Chúng ta nhất định phải lập tức trở về, làm cho mọi người rời đi!”
“Thôi đi, người Tây Uyên căn bản không tin tưởng lời nói của ngươi. Còn tưởng rằng ngươi cố ý trả thù!”
Mạc Thiên Thu đi tới bên cạnh Hạo Phục, linh quang của Trùng Kiêu kiếm càng lúc càng yếu, Mạc Thiên Thu hạ thấp thân mình, một tay kéo lấy cổ áo Hạo Phục, bóp gò má hắn, muốn đem cái gì đó đút vào trong miệng hắn.
Lộ Tiểu Thiền sốt ruột: “Chờ đã! Chờ đã! Không phải ngươi muốn đem linh đan luyện hóa Ma Quân Lục Lệ… cho cái tên này ăn đó chứ? Ta không cho!”
Mạc Thiên Thu lấy ra một viên thuốc từ trong cái bình nhỏ bên hông, đưa vào trong miệng Hạo Phục.
“Đây là linh dược luyện chế từ Tử Dương hoa màu trắng mà lúc trước ngươi đào được, có thể bảo vệ tính mạng của hắn. Chúng ta mang Hạo Phục trở về, để bản thân hắn tự nói!”
“Vậy thì được. Viên linh đan ngươi luyện hóa Lục Lệ kia đâu?” Lộ Tiểu Thiền hướng về hắn xòe tay ra.
Mạc Thiên Thu không chút để ý ấn vào trong tay Lộ Tiểu Thiền, nói một câu: “Ngươi chỉ được cái tham ăn….”
Lời còn chưa nói hết, Lộ Tiểu Thiền đã đem linh đan bỏ vào trong miệng Mạc Thiên Thu, rồi dùng linh khí vỗ một cái, không cho hắn phun ra, viên linh đan kia cứ như vậy tiến vào nội phủ của Mạc Thiên Thu.
“Ngươi… Ngươi làm gì a…” Mạc Thiên Thu kinh ngạc nhìn Lộ Tiểu Thiền.
“Cái này ngươi ăn!” mu bàn tay Lộ Tiểu Thiền vỗ vỗ lồng ngực Mạc Thiên Thu, “Ta còn tưởng rằng vừa nãy ngươi có thể đi vào cảnh giới “Đại Thế”! Không nghĩ tới tu vi tăng lên không ít, nhưng cảnh giới lại không biến hóa, ngươi nhanh chóng ăn viên linh đan này bồi bổ một chút đi!”
Mạc Thiên Thu cúi đầu, thở dài một tiếng: “Ta vốn là…”
“Vốn là để lại cho ta chứ gì! Ta cảm thấy viên linh đan này, ngươi ăn so với ta ăn hữu hiệu hơn. Con người của ta lười biếng, tình nguyện ngủ cũng không nguyện tu hành, hơn nữa ta có Vô Khích ca ca ở bên cạnh. Nhưng ngươi thì không giống vậy a! Nếu lại gặp hiểm cảnh như thế, không phải lần nào cũng có thể mượn tinh hồn của ta. Ngươi mượn tinh hồn của người khác, ta không yên tâm a!”
“Ngươi không yên tâm cái gì?”
“Lo lắng cái người ở bên cạnh ngươi kia, không đủ tín nhiệm ngươi, không đủ kiên cường, không thể có ý nghĩ bảo hộ ngươi như ngươi bảo hộ hắn.”
Mạc Thiên Thu cười nhạt một tiếng: “Trên đời nào có nhiều Lộ Tiểu Thiền như vậy sao? Nhất kỳ nhất hội* không thể cầu.”
[*一期一会 (ichigo ichie): mỗi khoảnh khắc chỉ có thể xảy ra một lần trong đời. Câu này xuất phát từ quan niệm sống của người Nhật Bản.]
Nói xong, Mạc Thiên Thu một tay khiêng Hạo Phục lên vai, một tay cầm Trùng Kiêu kiếm của Hạo Phục, hướng lên trên mà đi.
Lộ Tiểu Thiền ngự kiếm theo phía sau hắn.
“Thiên Thu, có một vấn đề ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi.” Hạo Phục mở miệng nói.
“Ngươi hỏi đi.” thanh âm Mạc Thiên Thu bình thản.
“Ngươi đến cùng có hận ta hay không?”
Gió từ trên đỉnh đầu thổi xuống, sợi tóc của Mạc Thiên Thu hỗn loạn bay lên.
“Không có. Ta chỉ thất vọng đối với ngươi mà thôi.”
Hạo Phục bất đắc dĩ nở nụ cười: “Ở trong lòng ngươi, Ly Triệt Quân là hoàn mỹ nhất. Nhưng cõi đời này làm gì có người hoàn mỹ? Bất quá y còn chưa kịp làm cho ngươi thất vọng, liền rời khỏi ngươi…”
Mạc Thiên Thu cười khẽ một tiếng: “Năm đó trận chiến tại Vấn Tiên Đài, ta thua ngươi. Ta nói với ngươi “Ta chưa từng làm”. Ngươi nói với ta “Xin lỗi”. Ngươi có còn nhớ?”
“… Nhớ chứ… Cả đời đều không thể quên được….”
Mạc Thiên Thu xoay người lại, hỏi Lộ Tiểu Thiền ở phía sau: “Tiểu Thiền, nếu như năm đó tại cuộc chiến Vấn Tiên Đài, ngươi là Hạo Phục, ngươi sẽ thắng ta sao?”
“Sẽ a! Thắng bại mà thôi, không cần quá câu nệ!” Lộ Tiểu Thiền cất giọng nói, “Thế nhưng thắng bại là thắng bại! Ta thắng ngươi, nhưng ta sẽ nói cho thiên hạ biết ta tin ngươi! Nếu người trong thiên hạ muốn dùng thắng thua định đúng sai, vậy ta liền thắng tất cả người trong thiên hạ, nhìn xem bọn họ còn ai không tin ngươi!”
Hạo Phục ngẩn người, rốt cuộc buông xuống.
Trong tâm Mạc Thiên Thu, thắng thua xưa nay đều không quan trọng, danh tiếng cũng thế.
Cái hắn muốn, Hạo Phục trước giờ chưa từng hiểu được.
Vạn dặm Trùng Loan Cung bên trên chấn động ba lần, giống như muốn từ vách đá rơi thẳng xuống, một ít môn phái lo lắng không thôi, đã muốn rời khỏi Trùng Loan Cung.
Miểu Trần Nguyên Quân ngẩng đầu lên, mi tâm nhíu lại, nhìn linh điệp bên trong Trùng Loan Cung chịu kinh hách mà tứ tán.
“Lâm Sương, vùng đất Vô Vọng e rằng có đại sự phát sinh. Nếu như không phải tà chúng Ma đô muốn từ bên trong lòng đất chui ra, thì chính là có người xông phá cảnh giới “Đại Thế”. Ngươi theo ta tiến vào tra xét một phen!”
Miểu Trần Nguyên Quân đem linh khí rót xuống bên dưới Trùng Loan Cung, cảm ứng được ngàn vạn tia tà khí, cùng với rung động tạo thành từ cuộc đối chiến giữa Ma Quân và Lộ Tiểu Thiền cùng Mạc Thiên Thu.
“Vâng.” Dạ Lâm Sương gật đầu.
Hai người đang muốn ngự kiếm, Thẩm Kiệt Quân cùng Thanh Hồng Quân liền đuổi tới.
“Kiếm Tông xin dừng bước! Sư thúc của chúng ta Pháp Ninh Chân Quân cùng với sư đệ Triệu Lan Quân đều không thấy!” Thẩm Kiệt Quân nói.
“Còn có Mạc Thiên Thu cùng với môn hạ đệ tử của hắn cũng biến mất vô tung! Trùng Loan Cung rung chuyển, Ma đô phía dưới Tây Uyên rục rịch, nói không chừng đều liên quan đến việc mất tích của bọn họ!” Thanh Hồng Quân cũng nói theo.
Miểu Trần Nguyên Quân yên tĩnh suy tư chốc lát, mở miệng nói: “Tây Uyên các ngươi tuyển chọn chưởng kiếm, là ai đề xuất?”
“Là sư thúc Pháp Ninh Chân Quân! Ba sư huynh đệ chúng ta không hợp, khiến hắn nhức đầu không thôi!”
“Sau đó sư thúc liền thu xếp cuộc chiến tại Vấn Tiên Đài lần này!”
Miểu Trần Nguyên Quân nheo mắt lại: “Sự tình không đúng. Lâm Sương, ngươi lập tức theo ta tiến vào vùng đất Vô Vọng!”
“Vâng, sư phụ.”
“Kiếm Tông, hiện tại trong Trùng Loan Cung tu vi của ngài là cao nhất, nhiều môn phái cũng tùy ngài như thiên lôi sai đâu đánh đó, nếu như ngài rời khỏi, nơi này liền rối loạn!” Thanh Hồng Quân lần thứ hai khẩn cầu Miểu Trần Nguyên Quân lưu lại.
Miểu Trần Nguyên Quân nghiêng mặt sang, ánh mắt vốn trầm tĩnh đột nhiên sắc bén.
“Cuộc chiến tại Vấn Tiên Đài, chính là các ngươi mượn cớ đem chưởng môn cùng tinh anh các phái dẫn dụ đến đi? Hiện tại ta phát hiện vùng đất Vô Vọng bên dưới Trùng Loan Cung có dị động, các ngươi lại ngăn cản ta tiến vào kiểm tra, đến cùng có âm mưu gì!”
Linh khí của Miểu Trần Nguyên Quân bạo trướng, cuồng phong thuần linh đột nhiên nổi lên, đem Thẩm Kiệt Quân cùng Thanh Hồng Quân chấn bay ra ngoài.
“Nếu như còn không nói thật, đừng trách chúng ta vô tình!”
Dạ Lâm Sương đem vỏ kiếm đảo ngược, Lâm Sương kiếm lộ ra thân kiếm, hàn khí che ngợp bầu trời lan tràn, sương hoa như ẩn như hiện.
Hai người Thanh Hồng Quân cùng Thẩm Kiệt Quân lập tức xuất kiếm, muốn khắc chế Ngưng Lung kiếm trận của Dạ Lâm Sương.
Thế nhưng tu vi của Dạ Lâm Sương lại cao hơn hẳn hai người kia, sương hoa bay ra tứ tán, vô số kiếm trận theo sương hoa rơi xuống, bám vào trên thân thể tóc da hai người, tiến vào trong cơ thể, kiếm trận ở trong xương cốt máu thịt, không cách nào tránh thoát.
Hai người bọn họ ứng chiến không xuể, thật vất vả mới bức được kiếm trận của Dạ Lâm Sương ra khỏi cơ thể, hai người hợp lực xuất kiếm, chắn trước đường đi của Miểu Trần Nguyên Quân.
Miểu Trần Nguyên Quân căn bản không để bọn họ ở trong mắt, chỉ từ tốn nói: “Đệ tử Tây Uyên thực là không thể trọng dụng.”
Nàng vung lên ống tay áo, linh khí hóa thành mũi tên bén nhọn, xông phá kiếm trận của hai người kia.
Dạ Lâm Sương theo sát phía sau Miểu Trần Nguyên Quân, ngự kiếm mà đi, lại phát hiện không gian hư ảo biến đổi, bọn họ tìm không ra cửa Trùng Loan Cung.
“Bọn họ quả nhiên không muốn để chúng ta rời đi.”
Miểu Trần Nguyên Quân bỗng nhiên giơ lên cánh tay, đem Dạ Lâm Sương kéo ra phía sau của mình, một đạo linh khí tung hoành mà đến, dù Miểu Trần Nguyên Quân đã tránh né, quần áo quanh thân vẫn bị đạo linh khí này hất tung xé rách.
“Ai!” Dạ Lâm Sương đang muốn phát động kiếm trận, một bóng người đột nhiên bay tới, ngay cả Miểu Trần Nguyên Quân cũng không phản ứng kịp.
Tay của đối phương đột ngột ấn giữ chuôi của Lâm Sương kiếm, đè xuống phía dưới, đem Lâm Sương kiếm ép trở về trong vỏ kiếm.
Dạ Lâm Sương bỗng nhiên ý thức được, mục đích của đối phương không phải là đánh lén Miểu Trần Nguyên Quân, mà là hắn!
“Tiền bối —— “
Miểu Trần Nguyên Quân mở miệng, lời còn chưa nói xong, chỉ thấy Thư Vô Khích một tay giữ lấy bả vai Dạ Lâm Sương, xoay người một cái, mũi chân điểm trên bả vai Miểu Trần, nhảy lên.
Miểu Trần Nguyên Quân lập tức xuất kiếm, thân kiếm màu đỏ phảng phất như được hào quang bao bọc, trong nháy mắt toàn bộ không gian hư ảo rơi vào ánh lửa thiêu cháy, một đạo kiếm trận truy đuổi theo Thư Vô Khích, từ trong kiếm trận bay ra một con phượng hoàng, ép thẳng tới sau gáy của Thư Vô Khích.
Ngón tay Thư Vô Khích vung một cái về phía sau, lập tức ngay sau lưng hắn, một đạo kiếm trận khác xuất hiện, mây khói biến ảo mà thành, nhấn chìm con phượng hoàng kia.
Miểu Trần cấp tốc biến hóa kiếm trận, thế nhưng Thư Vô Khích đã xuyên qua không gian hư ảo, biến mất không thấy đâu.
Thư Vô Khích vừa chạy ra khỏi không gian hư ảo, dưới thân liền biến thành vạn trượng Tây Uyên địa chấn, vùng đất Vô Vọng phảng phất như đang há miệng, muốn một phát nuốt trọn trời đất.
Lộc Thục bay đến, Thư Vô Khích mang theo Dạ Lâm Sương, ngồi ở trên lưng Lộc Thục, hướng về vách núi cheo leo đối diện Trùng Loan Cung.
Nơi đó có một người, mặc trường sam trắng, ở trong bóng tối càng dễ nhìn thấy.
Chính là Liên Nguyệt Nguyên Quân.
Ngay khi Lộc Thục hạ xuống trước mặt hắn, Liên Nguyệt Nguyên Quân liền nở nụ cười.
“Quả nhiên, muốn mang người ra, cũng chỉ có tiền bối mới có thể làm được.” Liên Nguyệt Nguyên Quân cúi người hành lễ.
Thư Vô Khích ném Dạ Lâm Sương xuống, Liên Nguyệt Nguyên Quân vươn tay vững vàng tiếp được.
“Sư thúc! Tại sao là ngươi! Ngươi đến cùng muốn làm gì!”
Dạ Lâm Sương đẩy ra Liên Nguyệt Nguyên Quân, Liên Nguyệt Nguyên Quân vẫn không nhúc nhích.
“Vùng đất Vô Vọng dị động, ngươi có phải đã biết? Sư thúc, ngươi đến cùng muốn làm gì?”
Liên Nguyệt Nguyên Quân cười không đáp, từ trong tay áo lấy ra một cái bảo hộp Cửu Chuyển Càn Khôn, ném cho Thư Vô Khích.
“Đây là bảo vật khống chế không gian hư ảo tại Trùng Loan Cung. Lộ Tiểu Thiền ở ngay tại vùng đất Vô Vọng bên dưới. Ta cố ý bố trí tầng tầng trở ngại, để cho y không đến nỗi trực tiếp rơi vào bên trong Ma đô. Nhưng tất nhiên là có Ma Quân đang tìm kiếm tung tích của y.”
Dạ Lâm Sương kinh hãi: “Lộ Tiểu Thiền tại sao lại đi vào vùng đất Vô Vọng?”
“Ngươi thay bọn họ mở ra không gian hư ảo, để cho bọn họ trở về. Rời đi nơi này, chớ nên quay đầu lại.” Liên Nguyệt Nguyên Quân vươn tay ném ra khóa Tiên Lăng, “Trả lại cho ngươi!”
Thư Vô Khích tiếp được khóa Tiên Lăng, nhìn Liên Nguyệt Nguyên Quân nói: “Ngươi không muốn để cho hắn nhìn thấy ngươi hi sinh chính mình, nhưng có từng nghĩ tới hắn nguyện cùng ngươi đồng sinh cộng tử?”
“Đây là kinh nghiệm của tiền bối sao?” Liên Nguyệt Nguyên Quân nở nụ cười, “Tiền bối chưa bao giờ quản những chuyện vô bổ.”
Thư Vô Khích không trả lời hắn, mà lập tức chuyển thân rời đi.
Dạ Lâm Sương nhân lúc Liên Nguyệt Nguyên Quân nhìn bóng lưng Thư Vô Khích liền tránh thoát khỏi lồng ngực hắn, trong nháy mắt xuất kiếm, mũi kiếm nhắm thẳng vào mi tâm Liên Nguyệt Nguyên Quân.
“Sư thúc! Ta biết nhập ma đối với ngươi cũng là dày vò! Chỉ cần ngươi trở về Nam Ly Cảnh Thiên, chúng ta đều sẽ giúp ngươi!”
“Lâm Sương, ta có một vấn đề, vẫn luôn muốn hỏi ngươi.” Liên Nguyệt Nguyên Quân mím môi nở nụ cười.
Hết thảy vạn vật trên thế gian ở trong mắt Dạ Lâm Sương liền ảm đạm thất sắc.
“Vấn đề gì?”
Gió đêm phần phật, lại không ngăn được Dạ Lâm Sương từng bước từng bước đi về phía Liên Nguyệt Nguyên Quân.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!