S.C.I. Mê Án Tập - Quyển 1 – Vụ án I – Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


S.C.I. Mê Án Tập


Quyển 1 – Vụ án I – Chương 28



Chương 28: Ám ảnh (kết thúc vụ án)

Điện thoại quả thật là Trương Bác Nghĩa gọi tới, nội dung đơn giản, chính là muốn Triển Chiêu 9 giờ sáng mai, một mình gặp mặt trên một con thuyền chở hàng đã bị bỏ hoang ở bến tàu thành phố S. Số hiệu thuyền là TX512, Trương Bác Nghĩa muốn Triển Chiêu mang theo hồ sơ mật những vụ án cũ của Triệu Tước, để làm vật trao đổi với Triệu Tước. Hắn cũng cảnh cáo Triển Chiêu, nếu mang theo cảnh sát, hắn sẽ giết Triệu Tước, nếu như vậy, hơn cả trăm nhân viên nghiên cứu ở trung tâm sẽ biến thành ác quỷ giết người.

Chín giờ sáng hôm sau, Triển Chiêu đúng hẹn, một mình xuất hiện ở bến tàu.

Đi dọc theo bến tàu, tại một chỗ cực khuất mới thấy được chiếc thuyền hàng TX512.

Triển Chiêu lên thuyền, đi xuống khoang.

Thuyền hàng bị vứt bỏ đã lâu, ca-bin cũ kỹ trên thuyền rất rộng, chất đầy cỏ khô cùng vải bố bị vứt đi… mùi mốc kết hợp với mùi dầu nhớt của máy móc cũ trên thuyền làm gay mũi dị thường.

Triển Chiêu đi vào trong ca-bin, thấy giữa ca-bin, một người mặc đồ trắng toát đang ngồi, hắn cầm một cây gỗ quẹt gì đấy trên mặt đất, trên cổ là vòng hấp âm thanh cấu tạo phức tạp — đúng là Triệu Tước.

Triệu Tước ngẩng đầu thấy Triển Chiêu, hướng anh cười, rồi lại tiếp tục vẽ.

Triển Chiêu đi tới chỗ hắn, Triệu Tước ngồi trên mặt đất, nhấc tay, cầm cây gậy chỉ chỉ về phía sau Triển Chiêu. Triển Chiêu quay đầu lại thật mạnh, nhìn thấy cách ở phía sau ba bốn bước, Trương Bác Nghĩa đang đứng lúng túng, trên tay là một chiếc khăn ẩm.

Tức giận ném khăn xuống đất, Trương Bác Nghĩa trừng mắt hung dữ với Triệu Tước.

Triển Chiêu cau mày nhìn hắn: “Tôi khuyên ông tốt hơn nên ra tự thú.”

“Ít nói linh tinh, ta không thể ngồi tù! Thứ kia có mang tới không?” Trương Bác Nghĩa xòe tay.

Triển Chiêu cởi cái túi da trên tay đưa cho hắn.

Trương Bác Nghĩa nhận túi, cuống cuồng mở ra kiểm tra.

“Ông muốn những tài liệu này để làm gì?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi.

Trương Bác Nghĩa giật mình, cảnh giác nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu đột nhiên nở nụ cười: “Ông có biết, tại sao trong tất cả những người bị quả táo rớt trúng đầu, lại chỉ có một mình Newton phát hiện ra lực hút trái đất?”

Sắc mặt Trương Bác Nghĩa bắt đầu trắng bệch.

Triển Chiêu theo dõi ánh mắt hắn, chậm rãi cử động môi, nói ra hai chữ: “Thiên– phú–!”

Phía sau bỗng nhiên có tiếng động, quay đầu lại, Triệu Tước vừa đấm trên sàn thuyền, vừa lăn ra cười, tuy không thể phát ra âm thanh, thế nhưng nhìn từ vẻ mặt và bờ vai liên tục rung động, ta có thể thấy được hắn đang cao hứng cỡ nào.

Trương Bác Nghĩa trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Triển Chiêu: “Ngươi muốn nói gì?”

Triển Chiêu chỉ vào Triệu Tước đang cười đến gập cả người lại: “Nói đơn giản, hắn và tôi là thiên tài, ông và giáo sư Hứa là đồ ngốc.”

“Ngươi!” Trương Bác Nghĩa giận đến toàn thân run rẩy.

“Giáo sư Hứa ngu ngốc, vì thứ tôi và Triệu Tước chỉ mất hai ngày để học, ông ta thế nhưng lại mất hai mươi năm nghiên cứu!” Triển Chiêu nói tiếp, “Ông cũng ngu ngốc, vì đã bị hạ ám thị còn không biết.”

Triệu Tước ở phía sau đã bắt đầu cười lăn lộn, Trương Bác Nghĩa xanh mặt: “Ngươi… Ngươi làm thế nào biết ta trúng ám thị?”

Triển Chiêu cười: “Tôi chỉ nhìn qua những bức vẽ, hơn nữa, tôi đoán, ông muốn những tài liệu này để tìm trong đó mấu chốt để giải ám thị, phải không?”

Thấy Trương Bác Nghĩa không nói, Triển Chiêu lại tiếp tục: “Không bằng ông nên hỏi tôi một chút đi.”

“Ngươi biết?! Ngươi làm sao lại biết?”

Triển Chiêu nhún vai: “Vì tôi là thiên tài mà.”

……Triệu Tước ở phía sau đang quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng thở dốc, như thể đã cười đến mức nội thương rồi.

Trương Bác Nghĩa đột nhiên quăng hết đống tài liệu xuống đất: “Ngươi cho ta là đồ ngu ngốc phải không, nghĩ ta cùng lão già Hứa Ngạn Cần giống hệt nhau, có phải không? Ta nói cho ngươi biết! Ta và hắn không giống nhau!”

Trương Bác Nghĩa đột nhiên kích động, hắn lấy trong túi ra một con dao gọt trái cây nhọn hoắt, đi về phía Triển Chiêu: “Ta và hắn không giống nhau! Ta…”

“Ông và hắn quả thật không giống nhau.” Trương Bác Nghĩa chưa nói xong thì sau lưng có thanh âm vang lên, Bạch Ngọc Đường không biết từ bao giờ đã đứng sau hắn.

Trương Bác Nghĩa vừa quay đầu lại đã bị Bạch Ngọc Đường đạp một cước bay về phía sau, té vào bên cạnh Triệu Tước.

Triệu Tước nhanh chóng đứng lên, đi cách ra xa vài bước rồi lại tiếp tục ngồi xuống nhìn.

“Ông là người lái chiếc xe Honda màu đen phải không?” Bạch Ngọc Đường cười lạnh đi tới bên Triển Chiêu, nói với Trương Bác Nghĩa đang ho khan, chật vật cố đứng lên: “Ông lái xe là chỉ muốn theo dõi Triển Chiêu, còn người muốn cán chết là tôi, phải không?” Trương Bác Nghĩa sửng sốt: “Ngươi… làm sao lại biết?”

Bạch Ngọc Đường buồn cười: “Nói ông ngu, quả thật ông cũng không thông minh, ông theo Triển Chiêu lâu như vậy, muốn tông thì cứ tông, việc gì phải đợi tôi đi cùng mới ra tông người?” Nhìn cái khăn tay trên mặt đất: “Ông muốn bắt cậu ấy phải không?”

Triển Chiêu nghe đến đó cũng hơi chấn động.

Bạch Ngọc Đường vươn tay vuốt lại tóc Triển Chiêu, cười nói: “Có muốn biết tại sao tôi phát hiện không?”

Triển Chiêu nhìn anh, Bạch Ngọc Đường cười nhẹ: “Ngày tôi đến trường học gặp ông, ánh mắt chằm chằm ông nhìn tôi… giống như thâm cừu đại hận. Hiểu chưa, là cừu hận!”

Trương Bác Nghĩa đột nhiên cười ha hả: “Không sai… Ta ghét ngươi… Và cả hắn!” Nói, chỉ ngón tay vào Triển Chiêu, “Loại người hoàn mỹ không dính chút chàm… giống như… giống như…” Nói đến đây, trong mắt hắn đột nhiên thoáng hiện một tia mờ mịt.

Triển Chiêu hơi cau mày, nghĩ thấy có chút kỳ quái.

Bạch Ngọc Đường cắt lời Trương Bác Nghĩa đang có chút điên loạn: “Ông cùng lão họ Hứa kia, đều bị người khác lợi dụng mà thôi.”

Trương Bác Nghĩa nghe đến đó, đột nhiên phẫn hận nhìn Triệu Tước: “Đều tại tên này! Cái gì mà tin vào lý thuyết ám thị, còn có thể tạo nên một vương quốc của riêng mình? Rồi còn nắm được tất cả kiến thức về tâm lý học, có thể hạ ám chỉ lên người bị bệnh tâm thần phân liệt, có thể làm thần… Thần à… Hừ… Quả thật cười chết người!”

Cảm giác khác thường trong ngực Triển Chiêu càng lúc càng mãnh liệt, bình ổn lại hô hấp một chút, nói: “Hai người thật ra cũng không phải bị Triệu Tước lợi dụng.”

“Cái gì?” Trương Bác Nghĩa ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, không tin được.

“Hai người bị hung thủ thật sự của vụ án này đứng trong bóng tối lợi dụng.” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu, quay qua một căn phòng nhỏ có màn che trên khoang tàu, gọi lớn: “Ra đi, hung thủ!”

Trương Bác Nghĩa đứng ngây ngốc không biết làm sao, hắn nhìn tấm màn che màu đen, rồi quay qua nhìn Bạch Ngọc Đường với ánh mắt không hiểu.

Bạch Ngọc Đường ngoáy tai: “Câu vừa rồi, bảo ông ngu, đúng là ông cũng không thông minh, ông làm thế nào biết được tài liệu những vụ án của Triệu Tước được mã hóa?”

……!……

Trương Bác Nghĩa rất sửng sốt, sự khiếp sợ hiện rõ trong lời nói: “Không… lẽ nào…”

“Ha ha

ha ha!” Từ phía sau tấm màn, truyền đến tiếng cười của một người hơi già nua, một bóng người khom khom đi ra khỏi bóng tối.

Người nọ tay cầm súng, đi tới bên cạnh Triệu Tước, chĩa súng vào thái dương hắn, ngẩng đầu nói với Bạch Ngọc Đường: “Thật không hổ là con trai của Bạch Duẫn Văn, tính sắc bén thiên phú… Hừ, còn ngươi.” Tay chỉ sang Triển Chiêu rồi lại chỉ sang Triệu Tước: “Giống như hồi hắn còn trẻ, thông minh đến độ làm người ta chán ghét!”

“Tôn Khánh Học, cụ Tôn…” Bạch Ngọc Đường cười nhìn ông, “Suốt hai mươi năm tính toán cân nhắc kế hoạch, thật sự là ám ảnh rất dữ a!”

Tôn Khánh Học cười ha ha: “Chậm đã chậm đã, ta không nói gì hết, tại sao các người lại biết là ta?”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Tôi trước hay cậu trước?”

Triển Chiêu phẩy tay: “Cậu trước.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, quay qua nhìn Tôn Khánh Học: “Ông lộ tẩy từ vụ án Trần Cảnh rồi!”

“A?” Tôn Khánh Học ngẫm lại: “Tại sao?”

Bạch Ngọc Đường nói tiếp: “Kẻ hạ ám thị cho Trần Cảnh hại Công Tôn, cùng kẻ ở phòng khám tâm lý tư kia, căn bản không phải giáo sư Hứa mà là ông. Đương nhiên, giết chết giáo sư Hứa cũng là ông! Ông muốn có người đứng ra chịu tội thay.”

Tôn Khánh Học gật đầu tán thưởng: “Toàn bộ đúng, làm thế nào ngươi phát hiện?”

“Thói quen sinh hoạt!” Bạch Ngọc Đường nói: “Giáo sư Hứa là một người có tiền, bị bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, là người bảo thủ, mà lại còn có bệnh tim nặng.

Ông ta sẽ không thể nào ở một nơi dơ bẩn như thế, nơi mà kỹ nữ và kẻ nghiện đâu đâu cũng thấy. Tôi đã đi quán bar đối diện hỏi qua, nhà của người phụ nữ ở quán bar ấy có một ô cửa sổ đối diện với phòng khám của ông, cô ta miêu tả lại bóng lưng của bác sĩ trong phòng khám rất giống bóng lưng của ông.”

“Bóng lưng?” Tôn Khánh Học kinh ngạc.

“Không sai!” Ông mỗi ngày đều khom người, ăn mặc y như giáo sư Hứa, hơn nữa còn để ánh sáng trong phòng rất mờ, vì thế tất cả mọi người đều nhầm ông là giáo sư Hứa, duy nhất chỉ có người phụ nữ kia, cô ta nhìn bóng lưng của ông rất nhiều năm, nên mới có thể miêu tả chân thật như vậy. Cô ta nói là lưng còng, rộng mà không phải là lưng gầy… Đây là điểm khác biệt lớn nhất của ông và giáo sư Hứa.”

“Tốt… tốt.” Tôn Khánh Học khen ngợi, “Chỉ bằng một điểm mà có thể suy đoán như thế.”

“Đương nhiên không chỉ có điểm này.” Bạch Ngọc Đường nói tiếp, “Sau đó tôi nghĩ đến những người lớn tuổi có liên hệ với vụ án của Triệu Tước, mà người đó có thể tự do tiếp xúc với Triệu Tước hoặc tài liệu vụ án của hắn để bắt chước cách phạm tội, vì thế, tôi đã nghĩ tới ông.”

Bạch Ngọc Đường dừng lại một chút: “Ông còn nhớ lần ông mời tôi và Miêu Nhi ăn mì không?”

Tôn Khánh Học kinh ngạc: “Ăn mì?”

Bạch Ngọc Đường nói: “Tôi ngay lúc đó đã nghĩ, một người mà nhu cầu sinh hoạt thường không gây chú ý, tại sao ở nơi làm việc lại có nhiều chén bát như vậy?”

Tôn Khánh Học trừng lớn mắt.

Bạch Ngọc Đường nói tiếp: “May mắn là tôi ở phòng khám, cũng tìm thấy rất nhiều chén bát — tôi đoán, đây có lẽ là thói quen sinh hoạt hoặc muốn giữ lại ký ức của nhiều năm.”

……………………………………

“Ha ha

~~” Nghe xong lời kể của Bạch Ngọc Đường, Tôn Khánh Học cười lớn: “Giỏi! Giỏi giỏi… Thật là ghê gớm, chỉ vì mấy cái bát nhỏ…”

Bạch Ngọc Đường lại nói tiếp: “Tất cả những điểm trên, hợp thành cơ sở để nghi ngờ ông, thứ Miêu Nhi biết được, đã thật sự xác định suy đoán là đúng.”

Tôn Khánh Học hứng thú nhìn về phía Triển Chiêu: “A? Ngươi biết được thứ gì?”

Triển Chiêu giơ tay, làm động tác “xuỵt” với Tôn Khánh Học.

Tôn Khánh Học hoảng sợ.

Triển Chiêu nói: “Ông mặc dù có tư liệu vụ án của Triệu Tước năm đó, cũng có cả những kiến thức sơ bộ về tâm lý học, nhưng nói gì đi nữa, ông cũng chỉ là một bản sao cẩu thả theo người khác mà thôi.”

“Cái gì?”

Triển Chiêu cười: “Sau khi Trần Cảnh giết Ngô Hạo, lại cố tình làm động tác này với Tần Gia Kỳ, mục đích là để sự chú ý của mọi người chuyển qua Triệu Tước. Tôi đã xem qua tài liệu ghi chép về Triệu Tước, hắn thỉnh thoảng vẫn làm động tác này. Trong mắt người bình thường, đây chỉ là một động tác ra hiệu hoặc một thói quen, nhưng trên thực tế, đây là mệnh lệnh mà Triệu Tước ban ra. Người bị ám thị, chỉ cần thấy động tác này, sẽ hoàn thành mệnh lệnh của hắn, năm đó, Bạch Cẩm Đường có lẽ vì động tác này mà phát hiện ra sự bất thường của Triệu Tước.”

Vẻ tươi cười trên mặt Tôn Khánh Học biến mất, thay vào đó là âm trầm đầy lãnh ý: “Hóa ra là thế a~~ Chính xác, Hứa Ngạn Cần và Trương Bác Nghĩa đều không thể biết những điều này, chỉ có ta có quyền tiếp xúac với tài liệu mật mới biết được.”

“Mà sau này, Trương Bác Nghĩa gọi điện tới, yêu cầu đổi tài liệu mật lấy Triệu Tước, chính là bằng chứng việc ông mới là kẻ đứng sau tất cả!” Triển Chiêu nói.

Bạch Ngọc Đường gật đầu phụ họa: “Có lẽ ngày đó, ông cố ý gọi Trương Bác Nghĩa tới phòng khám, nói cho hắn chuyện về tài liệu mật, và cũng theo đó, Trần Cảnh tình cờ đụng phải hắn, như vậy, hoàn hảo mà đem tội lỗi đổ hết lên đầu Trương Bác Nghĩa và Hứa Ngạn Cần.”

“Ha ha~~ Ha ha ha…………………..” Tôn Khánh Học cất tiếng cười to, “Thật sự là… suy luận hoàn hảo… Ha ha……”

Bạch Ngọc Đường nhìn Tôn Khánh Học đang điên cuồng cười: “Ông vì sao lại muốn hại nhiều người như vậy? Công Tôn và ông căn bản là không có ân oán gì hết!”

“Bởi vì ta ghét những kẻ như thế!” Tôn Khánh Học đột nhiên điên cuồng thét lên: “Ta căm ghét các ngươi! Ba ngươi, Bao Chửng, và cả ngươi!” Tay chỉ vào Triển Chiêu: “Đồ thiên tài chết tiệt! Đồ hoàn hảo chết tiệt! Chúng bây giống như thiên thần vậy, tất cả người trong thế giới này đều là phông nền cho các ngươi!”

Tôn Khánh Học mắng chửi liên tục, Triển Chiêu chú ý tới Triệu Tước, hắn đột nhiên nở nụ cười, cảm giác bất thường càng lúc càng mạnh.

“Đặc biệt là ngươi!” Tôn Khánh Học đẩy Triệu Tước, chĩa súng vào hắn, “Ngươi… Duẫn Văn và Bao Chửng đều nuông chiều ngươi, đem ngươi làm như thiên thần, ta chỉ là một người trông coi tài liệu, làm thế nào chịu được một đám sao sáng như các ngươi ở cùng một chỗ, công dụng duy nhất của ta là nấu mì cho các ngươi!… Thế nhưng, ngươi có nhớ lúc đó ngươi đã cười nhạo ta thế nào không? Ngươi nói ta hoàn toàn không có tài năng, ngươi nói ta không thể nghiên cứu tâm lý học… Ngươi nói ta cả đời cũng không thể trở thành thiên thần… Chết tiệt, tất cả các ngươi… đồ thiên thần chết tiệt…”

Tôn Khánh Học càng nói càng kích động, Triển Chiêu đột nhiên giật mình, hướng về phía trước hô to: “Không được!”

Nụ cười của Triệu Tước càng tươi hơn.

Trương Bác Nghĩa đột nhiên cầm dao xông thẳng về phía Tôn Khánh Học, hung dữ vung một phát… Máu bắn tung tóe khắp nơi.

Tôn Khánh Học bưng lấy cổ đang không ngừng bắn ra máu, chậm rãi ngã xuống đất, hắn nằm giữa vũng máu, nhìn chằm chằm Triệu Tước ở một bên đang cười đến ngả tới ngả lui, rồi sau đó từ từ dừng hô hấp.

“Buông dao xuống!” Bạch Ngọc Đường hô to một tiếng, thế nhưng Trương Bác Nghĩa đã không chút do dự, cầm dao tự cắt cổ mình.

Nhìn hai cỗ thi thể nằm giữa vũng máu, Bạch Ngọc Đường đứng ngốc trệ không kịp phản ứng, Triển Chiêu vô lực cười khổ: “Cây Vân Môn…”

“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, không hiểu gì hết.

Triển Chiêu hít một hơi thật sâu, nhìn Triệu Tước: “Trong ngôn ngữ các loài hoa, Vân Môn tượng trưng cho thiêng liêng, vĩnh hằng… Làm người ta liên tưởng đến đôi cánh thuần trắng…”

Bạch Ngọc Đường kinh hãi: “Mệnh lệnh là ‘thiên thần’?!”

Triển Chiêu gật đầu: “Đúng thế, Trương Bác Nghĩa bình thường cũng hay thấy cây Vân Môn, mà trong cuộc sống của hắn, vì những nghiên cứu của giáo sư Hứa, chắc chắn sẽ hay gặp từ như ‘thiên thần’… Mà người bị ám thị, sẽ không tự ra mệnh lệnh, thậm chí trong tiềm thức còn sợ hãi mệnh lệnh… Vì thế, Trương Bác Nghĩa mới hai lần không dùng từ ‘thiên thần’!”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triệu Tước: “Đây là ám thị của hắn? Tất cả đều nằm trong kế hoạch sao?”

Vẻ mặt Triển Chiêu phức tạp, anh chậm rãi nói với Triệu Tước: “Chú cố ý thay đổi nét vẽ trong tranh, làm cho bút pháp càng lúc càng cấp bách, như vậy sẽ làm cho phản ứng của Trương Bác Nghĩa với mệnh lệnh sẽ thêm mạnh mẽ… tâm tình của Tôn Khánh Học cũng càng lúc càng kích động, mệnh lệnh đưa ra cũng sẽ dồn dập hơn… Triệu Tước, chú thật sự là thiên tài, sau cùng, người thắng vẫn là chú…”

Triệu Tước đứng xa xa nghiêng đầu cười, nhìn Triển Chiêu, trong mắt tràn đầy yêu thương, hắn đi tới cạnh Tôn Khánh Học, lục lọi trong túi áo một hồi, đột nhiên lấy ra một cái bật lửa…

……!……

Bạch Ngọc Đường chấn động, cảm giác mạnh mẽ một mùi gay mũi truyền từ khoang thuyền ra, nhìn tấm màn che phía sau Triệu Tước, những thùng nhiên liệu chất đống ở đó…

“Miêu Nhi!”

Bạch Ngọc Đường bất chấp tất cả, kéo Triển Chiêu chạy ra khỏi khoang thuyền.

Triệu Tước chậm rãi châm bật lửa, cúi xuống mặt đất— trong nháy mắt, ngọn lửa hừng hực bốc lên.

Triển Chiêu bất giác để Bạch Ngọc Đường kéo mình ra ngoài, mắt nhưng vẫn cố nhìn Triệu Tước, chỉ thấy hắn hơi cười cười, tay giơ lên.

“Xuỵt

Tiếng nổ vang lên long trời lở đất.

Bạch Ngọc Đường liều lĩnh bảo vệ Triển Chiêu, nhảy ra khỏi thuyền xuống nước, vụ nổ làm dòng nước đánh hai người ra xa.

Thời gian tựa như thật lâu sau, Triển Chiêu cảm giác thân thể ngừng bị đẩy, trong hỗn loạn cái gì cũng không nhớ, chỉ biết rằng mình phải nắm lấy tay người bên cạnh, chết cũng không buông ra.

Bạch Ngọc Đường bám vào một con thuyền cao su nhỏ, cố hết sức kéo Triển Chiêu lên thuyền.

“Khụ…” Vừa lên thuyền, Bạch Ngọc Đường liền ngã quỵ, không nhúc nhích.

“Tiểu Bạch?” Triển Chiêu kinh ngạc phát hiện sự bất thường của Bạch Ngọc Đường, liền đẩy đẩy anh, không có phản ứng…

“Ngọc Đường… Ngọc Đường, cậu đừng làm tôi sợ…” Lại dùng tay đẩy, nhưng một chút phản ứng cũng không có.

Đưa ngón tay đang run rẩy lên, tìm hơi thở…… không có……

“Không… Không… Ngọc Đường… Dậy đi…” Đầu Triển Chiêu bất giác trống rỗng, kinh hoàng nhìn Bạch Ngọc Đường nằm không nhúc nhích trước mặt, trong chớp mắt, ký ức như nước lũ tràn về, tất cả đều là Bạch Ngọc Đường, lúc còn bé thường tranh đồ chơi với nhau, rồi còn cãi nhau, lúc đi ngủ thì giành đồ ngủ… cùng nhau cười… và cả nụ hôn…

Ngón tay ấm áp chạm vào hai gò má, chỉ thấy trước mắt, cái kẻ đáng lẽ ra đã chết toi giờ lại đang tròn mắt nhìn mình, áy náy nói: “Miêu Nhi, đừng khóc nữa, tôi chỉ đùa cậu thôi…”

“……” Triển Chiêu ngây ngốc sửng sốt một lúc mới phát hiện, mặt mình đã đầy nước mắt, còn Bạch Ngọc Đường thì đang giúp mình lau nước mắt.

“Cậu… Cậu! Đồ hỗn đản! Đồ chuột chết! Cậu…”

Những chữ kế tiếp, Triển Chiêu không nói được, vì Bạch Ngọc Đường đã xoay người áp anh ở dưới thân, hôn một cách mạnh mẽ.

“Miêu Nhi… Cậu không dễ dàng thoát khỏi tôi đâu!” Giúp Triển Chiêu lau khô nước mắt, Bạch Ngọc Đường thâm tình nhìn người đang nằm dưới.

Triển Chiêu nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi nói: “Ngọc Đường…”

“Hử?”

“Bốp” một đấm.

“A!”

“Cậu là đồ chuột chết!”

“Đồ mèo chết!”

“Cả đời đừng hòng nghĩ đến việc đụng tôi!”

“Cứ đụng!”

“Đã bảo không được đụng!”

“Thế thì càng muốn hôn!”

“Đồ chuột chết! Ư…”

………

Nửa giờ sau, Bạch Cẩm Đường cùng mọi người tìm được chiếc thuyền cao su nhỏ, trên đó có hai người toàn thân ướt đẫm, vừa ôm nhau run cầm cập vừa cãi vã ỏm tỏi.

Bạch Ngọc Đường lấy từ trong túi ra chiếc hộp vuông màu đen, ném trả lại cho Đinh Triệu Huệ: “Dùng rất tốt a!”

“Cái gì vậy?” Triển Chiêu hỏi.

“Thiết bị định vị vệ tinh.”

Bạch Cẩm Đường thở dài: “Nếu không có cái này, thật đúng là không tìm được hai đứa.”

Cặp song sinh cười: “Trong bất cứ tình huống nào, đề phòng sẽ tránh được nạn!”

…………

Tiếng còi cảnh sát dần dần đi xa, sự yên lặng lại quay về với bến tàu, trên mặt biển yên ả, có một tấm hình trôi theo gợn nước, trong ảnh là bốn người thanh niên, tất cả đều đang cười rất tươi…

Đêm xuống, trên một con thuyền đánh cá, người đánh cá cầm một tấm chăn đưa ột người trông rất suy yếu: “Anh không sao chứ?”

“Không… sao…” Thanh âm có chút khàn khàn.

“Uống chút nước ấm cho nóng người.”

“Cám… ơn…”

“Được rồi, anh tên gì?”

Ngón tay thon dài đặt trước môi, nhẹ nhàng phát ra một chữ: “Xuỵt–”

—KẾT ÁN —

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN