S.C.I. Mê Án Tập - Quyển 1 – Vụ án II – Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


S.C.I. Mê Án Tập


Quyển 1 – Vụ án II – Chương 14



Chương 14: Con Của Thần

Triển Chiêu chạy thẳng về phòng làm việc của mình ở S.C.I., bắt đầu lục tung cả phòng lên.

Bạch Ngọc Đường và Bạch Trì chạy theo, thấy Triển Chiêu bộ dạng nóng như lửa đốt, chỉ đành giương mắt nhìn mà không hiểu gì hết.

“Miêu Nhi, cậu tìm gì vậy?”

“Tiểu Bạch, cậu còn nhớ đống báo tiếng Anh cũ tôi mua lúc trước không?” Triển Chiêu vừa tìm vừa hỏi.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Cậu tìm cái đống nặng một cân ấy à?”

“Ừ… Tôi nhớ nó ở đâu đây thôi.” Triển Chiêu càng tìm càng sốt ruột, “Không lẽ bị tôi quăng đi rồi?”

“Không! Trong tủ tài liệu của cậu ngăn áp chót ấy.” Bạch Ngọc Đường nói một cách chắc chắn.

“……?…… Thật à?” Triển Chiêu có chút nghi hoặc.

“Chắc chắn!” Bạch Ngọc Đường gật đầu, đi qua ngăn lại Triển Chiêu đang chuẩn bị mở tủ, “Để tôi, việc này cực kỳ nguy hiểm.” Nói xong, anh nghiêng người tránh qua một bên, kéo mạnh cửa tủ, chợt — “Ào” một tiếng, báo chí cũ tuôn ra như “thủy triều” lên……

“Sao lại thế này?” Triển Chiêu trợn mắt nhìn núi báo sừng sững.

Bạch Ngọc Đường nhún vai, “Lúc đó cậu cố sống cố chết nén nó vào, tôi biết có ngày nó sẽ bung thôi!!”

“Mau giúp tôi tìm!” Triển Chiêu xăn tay áo lên, xông vào núi báo, “Giúp tôi tìm tờ báo có bài ‘The son of the Gods’, hình như trong đống báo bảy năm trước.”

“The son of the Gods?” Bạch Ngọc Đường không hiểu mô tê gì hết, “Đứa con của các vị thần? Là cái gì? Tiểu thuyết à?”

“Không phải, là bài báo về tâm lý học.” Triển Chiêu nhanh chóng tìm kiếm.

“Bạch Trì! Lại giúp nào!” Bạch Ngọc Đường vừa nhìn những tờ báo toàn chữ là chữ thì choáng đầu hoa mắt, nên gọi Bạch Trì đứng một bên đang gặm bánh.

Buông bánh, Bạch Trì chùi tay vào quần, rồi nhảy vào đống báo.

Ba người nhanh chóng tìm kiếm, Bạch Ngọc Đường đột nhiên vỗ vỗ Triển Chiêu.

Triển Chiêu vui mừng, vội vàng nhìn anh: “Tìm được rồi?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, lấy tay chỉa chỉa Bạch Trì, thấy cậu nhóc đang nhìn lướt những tờ báo bằng tốc độ không phải con người.

Triển Chiêu cười, nhỏ giọng nói: “Lấy chỉ số thông minh của cậu nhóc, mỗi phút nhìn được ít nhất cũng cả triệu từ, hơn nữa, cậu tin hay không tin, chỉ cần một cái đảo mắt đã có thể nhớ nằm lòng.”

“Thật hay giả?” Bạch Ngọc Đường trợn mắt, “Cái này không phải so với máy tính còn khủng bố?”

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái với anh: “Bạch gia nhà cậu cuối cùng cũng có người có đầu óc.”

“Ừ ~~” Bạch Ngọc Đường tán thành gật đầu, sau đó lại phản ứng, “Mèo chết, dám nói tôi tứ chi phát triển à?”

“Tôi chưa nói gì hết nha.”

“Cậu ~~”

“A!!” Đang lúc hai ông anh chuẩn bị đấu võ mồm, Tiểu Bạch trì hét lên, “Em tìm được rồi!!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay sang nhìn cậu nhóc.

Chỉ thấy Bạch Trì đang cố gắng bò ra khỏi đống báo, tay cầm tờ báo đưa cho Triển Chiêu, hỏi, “Anh, anh xem thử có đúng không?”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng hít một hơi, xuất hiện kìa xuất hiện kìa!! Lỗ tai xuất hiện kìa, đuôi cũng bắt đầu vểnh kìa!!

Thật dễ thương quá nha

~~Triển Chiêu cầm tờ báo nhìn, xuất bản năm 76, tại cột thứ ba của mục đặc biệt, có một bài “The son of the Gods”, tuy chỉ bé bằng miếng đậu hũ, thế nhưng Bạch Trì vẫn nhìn ra.

“Chính là cái này.” Triển Chiêu vui mừng nhìn Bạch Trì.

Thấy sự vui vẻ trong mắt Triển Chiêu, Bạch Trì nheo mắt cảm thấy thật mỹ mãn, Triển Chiêu đưa tay sờ đầu cậu, “Ngoan

Thật là giỏi.”

Thấy Bạch Trì được khích lệ, vui đến mức lỗ tai cụp xuống, đuôi vẫy càng lúc càng vui vẻ, Bạch Ngọc Đường vô lực đỡ lấy trán, thằng nhóc này thật sự là người Bạch gia?? Đột biến gien a!!

Triển Chiêu chăm chú đọc bài báo.

“Miêu Nhi, bài báo đó với vụ án có quan hệ gì?” Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ ghé qua xem, Tiểu Bạch Trì cũng chun vào.

“Đây là bài báo nói về nhân cách phân liệt trong những ngày đầu nghiên cứu, bài này nói rằng, người nhân cách phân liệt sẽ có được khả năng đặc biệt do thần ban tặng, là giống loài giỏi hơn loài người bình thường, vì thế họ có cái tên là con của những vị thần. Tôi lúc đó rất ấn tượng với bài báo này, vì tác giả cổ xúy ‘con của những vị thần’ là bậc cao nhất của loài người và cũng là vũ khí tối thượng nhất.” Triển Chiêu chỉ vào một câu trong bài báo, “Nhìn này, ở đây viết ‘ai có thể khống chế vũ khí tối thượng ấy, người đó sẽ có thể thành vua của thế giới.’”

“Wow ~~” Bạch Ngọc Đường cười, “Cái này cũng ăn khớp với vụ án, không lẽ tác giả là nhà tiên tri??”

“Nhân tiện đây, Miêu Nhi,” Bạch Ngọc Đường tựa hồ nghĩ tới cái gì, “~~ Mấy tờ báo này cậu chỉ xem lướt thôi? Nhưng tất cả đều nhớ kỹ?”

Triển Chiêu và Bạch Trì cùng nhìn anh không hiểu gì hết: “Có chuyện gì sao?”

………… Bạch Ngọc Đường cười gượng, lắc đầu, “Không có

Không có chuyện gì.” Ho khan một tiếng, mặt không biến sắc nói, “Tiếp tục! Tiếp tục vụ án!”

Bạch Trì chỉ vào tên tác giả phía dưới tiêu đề: “Vincent Brown này là ai ta?”

“Vincent Brown?” Triển Chiêu lẩm bẩm cái tên, “Vincent… Brown…… A!”

“Đây chính là tên khai sinh của tiến sĩ Wilson!” Triển Chiêu kinh sợ nhẹ giọng nói.

“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường cũng giật mình không ít, “Miêu nhi, có sai không? Lão già kia không phải nói là nhân cách phân liệt không tồn tại sao? Sao trong bài báo này, trông như ổng tuyệt đối ủng hộ nhân cách phân liệt a ~~”

Triển Chiêu nhíu chặt hai hàng lông mày, “Tôi cũng không rõ.”

“Có khi nào, ông ta ba mươi năm trước thì tin tưởng, sau lại không tin không?” Bạch Trì hỏi, “Giống như em mười năm trước còn tin vào ông già Nô-en, mười năm sau thì không còn tin nữa……”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu quay đầu nhìn cậu, cậu ngoan ngoãn im miệng: “Ai, coi như em chưa nói gì.”

Ngồi lên đống báo, Bạch Ngọc Đường vuốt cằm nói: “Miêu Nhi, tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện.”

“A?” Triển Chiêu nhìn anh một cách đầy hứng thú, “Trùng hợp thế, tôi cũng có một chuyện, cậu nói trước đi.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu nói: “Ừ, vụ án bắt đầu với việc tiến sĩ Wilson bị bắn ám sát, lần đó tuy rằng nguy hiểm, nhưng ông ta đúng lúc tránh kịp. Lần này, tại chính bữa tiệc mình chủ trì, bị chính vợ của mình đâm bị thương, khéo ở chỗ lại không chết.”

Triển Chiêu cùng Bạch Trì gật đầu.

“Nhìn lướt qua, ông ta tuyệt đối là người bị hại, nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận, cảm giác rất kỳ quặc.” Bạch Ngọc Đường tổng kết.

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu tán thành, đứng lên, cầm lấy giấy và bút trên bàn.

“Chúng ta liệt kê một chút những nhân vật có liên hệ tới vụ án.” Cầm bút, trên tờ giấy trắng vẽ một vòng, nói: “Đầu tiên, những người bị thao túng trong vụ án, hai người nhìn xem, Tề Lỗi, Dương Phong và Jon.”

“Tề Lỗi và Jon có điểm chung, là súng bắn tỉa.” Triển Chiêu đem vòng tròn có tên hai người giao với nhau, ở giữa phần giao viết một chữ “giết”.

“Mà hai người đấy, đều có quan hệ với Bàng Dục!” Bạch Ngọc Đường nói, “Tề Lỗi học bắn súng ở câu lạc bộ của hắn, còn Jon là bạn của hắn.”

“Đúng thế!” Triển Chiêu nói tiếp, “Nói cách khác, hai trường hợp này đều chĩa thẳng vào Bàng Dục.”

“Tề Lỗi cùng Dương Phong thật ra không có liên hệ gì, thế nhưng bọn họ lại cùng có mối liên hệ với Cổ Trịnh Nham!” Tiểu Bạch Trì thông minh đã học được cách ăn khớp với Triển Chiêu, tiếp tục phân tích, “Cổ Trịnh Nham cùng Jon trong đó lại có liên hệ, chính là thuốc!!”

“Rất tốt!” Triển Chiêu đưa tay xoa đầu cậu, “Dùng cách loại suy, từng mối quan hệ trong vụ án cũng dần hiện ra, tạo thành tội ác hoàn chỉnh, đến cuối cùng, chắc chắn tạo thành một vòng tròn khép kín! Nói cách khác, với Cổ Trịnh Nham và Bàng Dục, chắc chắn tồn tại một thứ hoặc một người có liên hệ với cả hai.”

“Vậy, chúng ta sẽ đi tìm những người vừa có quan hệ với Bàng Dục, vừa có quan hệ với Cổ Trịnh Nham! Hoặc là mạng lưới quan hệ.” Triển Chiêu tổng kết, “Hai người đấy thân phận cách xa, tính chất công việc cũng rất khác nhau, vì thế người ta tìm hẳn là không có nhiều.”

“Đừng quên!” Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói, “Người này, rất có khả năng Tề Nhạc đã gặp qua!”

Triển Chiêu và Bạch Trì cùng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.

“Làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường vẻ mặt kỳ quái, “Không việc gì thì sao lại muốn giết Tề Nhạc.”

Triển Chiêu ngẩn ngơ hỏi: “Tiểu Bạch, có ai nói cái này với cậu chưa…” Nói đến đây dừng lại.

“Nói cái gì?” Bạch Ngọc Đường không hiểu gì hết, chẳng lẽ mình vừa làm trò cười cho người ta xem??

Đột nhiên vươn tay vò đầu Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu có lúc ngu như một con vi trùng, lại có lúc so với thiên tài còn muốn thiên tài hơn!!”

Bạch Ngọc Đường vuốt lại cái đầu rối bời, vẻ mặt ủ rũ: “Vi trùng?? Miêu Nhi…… tăng có một bậc ~~”

Bãi tập bắn của câu lạc bộ bắn súng Quảng Long ở thành phố S.

Mã Hán bắn nốt phát súng cuối cùng, bên cạnh truyền đến một tiếng huýt sáo.

Huấn luyện viên tập bắn vỗ tay, nhìn tấm bia nói: “Trời ạ, cậu có thể đi tham gia Thế vận hội Olympic đấy!! Cậu chắc chắn không phải hàng nghiệp dư!!”

Mã Hán buông súng, lạnh lùng nhìn thoáng qua huấn luyện viên, xoay người bỏ đi.

“Này! Chờ một chút! Cậu có muốn làm huấn luyện viên không?” Gã huấn luyện viên chạy phía sau, theo Mã Hán vào phòng thay đồ.

Nhân lúc Mã Hán thay bộ đồ tập ra, gã lại bắt chuyện với cậu, “Lạnh lùng quá nha, cậu chẳng chịu nói gì cả, nói thật đi, cậu chắc là hạng chuyên nghiệp phải không?”

“Tôi là cảnh sát.” Mã Hán lạnh lùng nói.

“……” Người kia hiển nhiên sửng sốt, “Cậu…… A! Chắc chắn là lính bắn tỉa!!”

Trực giác mẫn cảm của Mã Hán cảm nhận được gì đó, giống như có người ở chỗ tối theo dõi cậu, có lẽ ở góc nào đó, có lẽ là thông qua camera…… Nhưng mà, dù hắn ta có bao nhiêu năm kinh nghiệm tập kích thực chiến đi nữa, nói đến độ nhạy, toàn bộ cục cảnh sát, trừ Bạch Ngọc Đường ra, không ai có thể bằng cậu.

Thành bại chính là ngay lúc này…… Mã Hán hạ quyết tâm, đã nhiều ngày bất hiển sơn bất lộ thủy (ko thấy bóng núi, ko thấy vết nước = giấu mặt), ngày hôm nay sẽ điên một trận cho các người nhìn.

Gã huấn luyện vừa định nói gì đó, lại đột nhiên cảm giác bầu không khí bên người không đúng, giương mắt nhìn Mã Hán…… Chỉ một cái liếc mắt, hắn đã sợ đến mức ngồi co quắp dưới đất.

Mã Hán lúc này, mắt trợn to, tựa hồ cả con ngươi như muốn lồi ra, gân xanh trên trán nổi lên, mũi thờ phì phò. Không còn chút gì lạnh lùng của ngày thường, mà lúc này, miệng cậu đang lộ ra một nụ cười có chút quỷ dị. Cứ như thế cúi đầu nhìn gã kia, tựa như đã trở thành một người khác.

Mã Hán chậm rãi ngồi xuống, vươn tay nhẹ nhàng bóp lấy cổ của huấn luyện viên, nhìn chăm chú vào mạch máu ở cần cổ, phảng phất như bất thình lình sẽ há cái miệng đầy răng nanh ra, cắn xuống một phát.

“Cậu…… cậu làm gì……” Thanh âm của gã huấn luyện có chút run rẩy.

Mã Hán tựa hồ như nghe được tiếng hô hấp của kẻ đang rình coi, tiếng thở càng lúc càng kịch liệt — bước kế tiếp chính là rất quan trọng.

Ngón tay quặp lại, khí lực lớn đến kinh người.

Gã huấn luyện liều mạng gỡ tay của Mã Hán ra, thế nhưng cảm giác giống như con kiến đá cây cổ thụ, Mã Hán cười một cách u ám, gần như khát máu.

“Không…… Cứu… Người cứu mạng ~~ Người cứu mạng

” Gã huấn luyện khàn giọng kêu to.

Trong nháy mắt, Mã Hán như bị kim đâm trúng, giật mình bắn ra.

Có phần hoảng hốt buông tay, nhìn gã huấn luyện đang giãy rất vất vả.

Gã huấn luyện bưng cái cổ có vết ngón tay xanh tím, kinh hoảng chạy ra ngoài kêu oai oái.

Mã Hán cứ như vậy ngơ ngác quỳ gối tại chỗ, nhìn chăm chú vào hai tay mình, tay vẫn còn đang hơi run rẩy, cậu thống khổ tự đấm vào đầu mình, gây ra những âm thanh ầm ĩ, sau đó, giống như một kẻ điên, tự đấm vào tủ cất quần áo bằng kim loại ở bên cạnh, mỗi lần đấm, lại phát ra tiếng gầm như một con thú nhỏ, chìm trong thống khổ, tuyệt vọng vô tận.

Cậu thỏa thích biểu diễn từng điểm quan trọng mà Triển Chiêu đã căn dặn, mỗi ánh mắt phải cố gắng biểu diễn thật đúng…… Sau cùng, thay bộ quần áo đã bị dính máu, Mã Hán mới mờ mịt nhìn bàn tay mình, run rẩy đứng lên, hồn bay phách lạc mà chạy trốn……

Mã Hán mới vừa đi không bao lâu, thì có một người thong thả đi vào phòng thay đồ, vừa mới nhìn qua camera quay trộm, cảm thấy tương đối thỏa mãn. Đi tới trước tủ cất quần áo dính máu, tay sờ vào những vệt máu vẫn còn dính…… Đây là một tên xuất sắc — đứa con của quỷ.

Về đến nhà, ngồi vào trước máy vi tính, Mã Hán mới hồi phục tinh thần, uể oải đến mức không thể diễn tả bằng lời.

“Anh hai, anh về rồi?” Em gái đi đến, “……Anh!! Tay anh sao vậy?” Mã Hân sợ hãi kêu lên, “Mẹ ~~ mẹ……”

“Suỵt ~~” Mã Hán vội kéo cô em của mình vào phòng, đóng cửa lại, “Không được để mẹ biết, sẽ bị mắng cho chết đấy!!”

“Tay của anh còn chảy máu!!” Mã Hân thở phì phì, theo ngăn tủ lấy ra hộp thuốc, nhanh chóng giúp Mã Hán xử lý vết thương.

“Ở trường thế nào?” Thấy vẻ mặt mất hứng của em gái, Mã Hán cười hì hì hỏi, “Cô bác sĩ giỏi tương lai!”

“Mới có năm nhất thôi!! Thám tử!”

Cẩn thận giúp Mã Hán băng bó xong, Mã Hân nói: “Mẹ nấu món canh đậu mà người nào đó thích nhất, nhưng mà người nào đó chắc chắn sẽ không dám đi ra ngoài với bộ dạng này.”

Mã Hán nhìn bàn tay được băng bó đẹp như băng xác ướp, vẻ mặt đau khổ: “Hân Hân, em cũng nói hơi quá a?”

“Để em bưng vào cho anh ~~ Nhìn anh như vậy cũng đáng thương quá.” Mã Hân cười ha hả đi ra ngoài, ngay lập tức đã trở lại với một tô canh đậu đầy.

Có món canh đậu khoái khẩu lót dạ, bao nhiêu chuyện không hay trong một ngày của Mã Hán đã bay mất tích. Cậu đột nhiên nghĩ tới Tề Nhạc, tuổi hình như không kém Mã Hân là bao…… Không biết lúc Tề Lỗi chết, tâm tình cô bé như thế nào. Nếu người chết chính là mình, Mã Hân không chừng sẽ suy sụp……

“A ~~” Cúi đầu nhìn bàn tay quấn băng dày cộm, “Trại huấn luyện sát thủ?…… Chết tiệt………”

Xẹt

Màn hình chợt lóe……

Mã Hán có phần không tin được nhìn vào màn hình máy, tín hiệu báo có thư tới…… Bàn tay cầm chuột run nhè nhẹ.

Cố gắng click mở thư, đập vào mắt chính là một câu ngắn: “Nghe theo con quỷ trong lòng ngươi, dùng lấy súng của ngươi, quét dọn những phế phẩm không nên tồn tại.”

Kí tên dĩ nhiên là Killer training camp.

Mã Hán sửng sốt ba giây đồng hồ, sau đó giật bắn mình, “Điện thoại…… điện thoại……”

Bạch Ngọc Đường ngồi đờ người ở sô pha, tiếng nước ào ào trong phòng tắm truyền đến, nghĩ đến từng giọt nước to nhỏ chảy trên người Triển Chiêu…… Theo làn da trắng nõn từ từ xuống phía dưới……

Cố sức lắc đầu, không được nghĩ không được nghĩ…… Máu mũi muốn chảy rồi.

Dididididid

Ý nghĩ bậy bạ bị tiếng chuông điện thoại đột ngột cắt đứt, làm anh giật mình nhảy dựng, lấy di động ra — Mã Hán?!

Bạch Ngọc Đường vùng dậy, vội vã ấn nút trả lời: “Alô, Mã Hán?!”

“Sếp! Tới rồi!!”

“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường nghĩ thanh âm của Mã Hán có chút run rẩy…… Mà cũng có thể là do phấn chấn.

“Trại… Trại huấn luyện sát thủ gửi thư tới, mau gọi tiến sĩ Triển trả lời thư……” Mã Hán có chút kích động.

“A…… A, được!” Bạch Ngọc Đường cầm điện thoại vọt vào phòng tắm, một tay kéo bay cửa phòng.

“Miêu Nhi! Miêu, điện thoại! Điện………”

Chỉ thấy giữa làn hơi nước dày đặc, Triển Chiêu cả người đứng dưới vòi sen, nước chảy dọc theo cơ thể xuống dưới, tóc vén ra sau tai, lộ ra cái trán thanh tú.

Bạch Ngọc Đường trong óc kêu gào, chỉ cảm thấy con mèo con, da thật trắng, thật tinh tế, eo thật thon, chân thật dài, các ngón tay thật xinh đẹp…… Còn cả lông mi dài vẫn còn dính nước, đôi mắt thật to, long lanh…… Mông nhỏ

Trời ơi

Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy mũi ngứa, đầu muốn phát sốt.

Mã Hán ở đầu dây bên kia đợi hoài không thấy hồi âm, đang sốt ruột, bỗng nghe một tiếng thét rung trời: “A a ~~ Đồ chuột chết! Cút ra ngoài!!”

…………………………….

Hai phút sau,

Triển Chiêu cả người ướt sũng khoác áo choàng tắm, đứng thở phì phì trước máy tính, ấn phím loa trên điện thoại, “Mã Hán, gửi bức thư đó cho tôi.”

“Được.” Mã Hán nhanh chóng gửi bức thư cho Triển Chiêu.

Mở thư, Triển Chiêu nhìn lướt qua, trong lòng khen Mã Hán làm rất tốt, “Cậu hiện tại không cần trảlời thư!”

“Không cần trả lời sao?” Mã Hán hỏi.

Triển Chiêu nhanh chóng gõ bàn phím, gửi lại cho cậu ba lá thư: “Mã Hán, tôi gửi lại cậu ba lá thư, phân biệt bằng số thứ tự, có khả năng đêm nay cậu sẽ không được ngủ.”

“Không sao cả! Tôi phải làm gì đây?”

“Hắn sẽ còn gửi rất nhiều thư cho cậu, đến lần thứ hai, cậu gửi cho hắn lá thư thứ nhất. Chờ hắn gửi cho cậu lá thứ năm, thì cậu gửi lại hắn lá thứ hai. Sau đó, cậu có thể ngủ, chờ đến năm sáu giờ sáng mai, bất kể hắn có gửi thư cho cậu hay không, cậu phải gửi lá thứ ba cho hắn.”

“Được…” Mã Hán nói chuyện với Triển Chiêu thêm vài câu, Bạch Ngọc Đường đứng ở phía sau, căn bản một câu cũng nghe không vào. Đầu óc anh hiện giờ đang đầy ngộn cảnh tượng mới thấy lúc nãy, lớp áo choàng tắm mỏng mà Triển Chiêu mặc không thể nào ngăn cản được sức tưởng tượng của Bạch Ngọc Đường, huống chi áo lại không che kín cổ, đôi chân thon dài, bàn chân xinh đẹp. Bởi vì vội vã, ngay cả dép anh cũng không đi vào, chân trắng nõn, móng chân được cắt gọn gàng…… Đáng yêu…… Gợi cảm……

Tay bất giác vươn ra.

Cúp điện thoại, Triển Chiêu có chút hưng phấn, xem ra hành động của Mã Hán đã đạt được hơn phân nửa thành công, ít nhất cũng xác định được câu lạc bộ bắn súng kia và trại huấn luyện có quan hệ trực tiếp với nhau.

Eo có cảm giác bị ôm chặt, phản ứng lại thì Bạch Ngọc Đường đã từ phía sau ôm lấy, bên tai truyền đến hơi thở ấm áp……

“Đừng nháo, nói một chút vụ án…… A!” Triển Chiêu kinh hô một tiếng ngắn ngủi, cắn môi dưới quay đầu trừng Bạch Ngọc Đường, “Cậu…… Ư ~~”

Bạch Ngọc Đường một tay vói vào trong áo choàng tắm của Triển Chiêu, nhẹ nhàng vuốt ve điểm lồi xinh đẹp ngay ngực, làm Triển Chiêu một trận run rẩy……

Cúi đầu hôn đôi môi đang muốn kháng nghị, tay kia, dọc theo eo dần dần trượt vào, tìm lấy khe hở giữa hai vạt áo choàng, mò mẫm đi vào, vỗ về nhẹ nhàng đôi chân trơn thon dài, dần dần tiến về phía trước, hướng vào bên trong

“Ư……” Triển Chiêu bị hôn đến mức mê man, cảm giác tay Bạch Ngọc Đường chạm nhẹ vào vùng mẫn cảm…….

“Chờ…… chờ…… Ngọc Đường……”

Triển Chiêu cố gắng giữ mình tỉnh táo, đưa tay khước từ hành động trêu cợt không an phận của Bạch Ngọc Đường, người nọ đột nhiên lại cắn tai anh.

“Ư ~~” Triển Chiêu tự nhiên cảm thấy rối bời, cảm giác Bạch Ngọc Đường kề sát ở phía sau, hình như có gì đấy đứng dậy, một thứ cực nóng tựa ở bên hông mình, dần dần cứng lại, chậm chạp ma sát……

“A……” Triển Chiêu đỏ mặt xoay người, hung dữ đẩy Bạch Ngọc Đường ra, thừa lúc anh lui về phía sau, cúi đầu phóng như bay vào phòng ngủ, đóng cửa phòng lại cái ầm.

Bạch Ngọc Đường nhìn cánh cửa đóng chặt, thở dài một hơi, có chút vô lực ngồi dưới đất, sau đấy giang hai tay hai chân nằm thẳng trên mặt đất.

Toàn thân nóng khủng khiếp, rốt cuộc cũng hiểu được cái gì gọi là dục hỏa đốt người. Có chút mất tinh thần sờ trán, cảm giác trắng mịn vẫn còn ở trên tay…… Miêu Nhi ơi là Miêu Nhi, cậu muốn giết tôi sao…… Cậu muốn tôi phải làm gì mới được đây ~~ Cậu là đồ mèo ngu ngốc.

Đêm xuống,

Trong phòng ngủ, có con mèo nhỏ trùm chăn lui trên giường làm đà điểu.

Trong phòng tắm, có con chuột bạch vừa dội nước lạnh vừa học sói tru…………

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN