S.C.I. Mê Án Tập - Quyển III – Vụ án 11 – Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
11


S.C.I. Mê Án Tập


Quyển III – Vụ án 11 – Chương 22



Chương 22 : Quanh co

Mọi người bắt đầu chuẩn bị cùng Triệu Trinh đi gặp Viên Lâm.

“Viên Lâm này bối cảnh cực không đơn giản a.”Tiểu Đinh đột nhiên nói, “Bọn tôi vẫn không chịu ký hợp đồng với hắn, cũng bởi vì đã điều tra qua thân phận của hắn, thật sự là rất loạn!”

“Loạn?” Bạch Ngọc Đường có chút không giải thích được, “Là chỉ hắn năm đó đã dùng súng bắn vào vị giáo sư đó sao?”

“Không chỉ thế.” Tiểu Đinh nói, “Then chốt là quá khứ của hắn a, hoàn toàn trống rỗng!”

“Trống rỗng là sao?” Triển Chiêu không giải thích được.

“Bọn tôi cũng không nghĩ bản thân mình trong sạch gì.” Tiểu Đinh cười hì hì, “Nhưng tốt xấu gì cũng có gốc có gác, là người phương nào do ai sinh dưỡng, khi còn bé đã học qua cái gì đều có thể tra ra được. Cậu xem Tề Nhạc Trần Du hai cô đó cũng từng là hai thiếu niên bất lương bọn tôi vẫn ký hợp đồng đó thôi, không hề khinh thường thân thế hay bất cứ cái gì.”

Tiểu Đinh nói đến chỗ này, liền bị Trần Du cùng Tề Nhạc đang chơi đùa vời Tần Dịch quay lại liếc ột cái.

“Viên Lâm này không có bối cảnh gì cả.” Đại Đinh trong tay cầm một miếng bánh quy xốp, nói với Triển Chiêu nói, “Số không, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện với quá khứ là một con số không tròn trĩnh.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, cũng thấy có chút khó hiểu.

Bạch Ngọc Đường lấy điện thoại ra, kêu Tương Bình tra về Viên Lâm kia … Một lát sau hắn fax bản tư liệu chi tiết sang, phát hiện người này từ mười ba tuổi trở về trước đều trống rỗng.

Triển Chiêu đột nhiên trong lòng khẽ động, khẽ liếc Bạch Ngọc Đường một cái ―― quá khứ của Lạc Thiên cũng trống rỗng a!

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, chính xác, hồ sơ của Lạc Thiên bắt đầu từ khi hắn bước chân vào cảnh cục, xoá bỏ phân nửa hồ sơ của một người cũng không phải là việc dễ dàng, Viên Lâm này, xem ra không phải người bình thường.

“Hơn nữa hắn rõ ràng có hứng thú với Triệu Trinh a.”Tiểu Đinh tựa lưng vào ghế, “Một vũ sư, lai lịch bất minh, ai biết hắn có phải là biến thái hay không a, lại từng nã súng vào một chuyên gia tâm lý học … chậc chậc, bởi vậy mới không thèm ký hợp đồng với hắn a, nhưng có cái này rất kỳ quái.”

“Cái gì?”

“Hắn hình như rất có tiền.” Đại Đinh nói, “Bọn tôi đã thay hắn tính sơ sơ, theo lý mà nói, với tiền thù lao cho biểu diễn của hắn, lúc xuất ngoại lại không tham gia quảng cáo hay làm bất cứ hoạt động gì, căn bản không thể chi trả ột buổi biểu diễn lớn như vậy, thế mà sau khi công ty quản lí của hắn phá sảng xong, hắn vẫn có thể tự trả tiền cho chi phí diễn xuất.”

“Cái này chính xác a.” Triệu Trinh cũng gật đầu, “Mở buổi biểu diễn tầm cỡ như vậy, nếu đều tự trả tiền vậy tốn hao không nhỏ đâu.”

“Hắn xuất thân không rõ, lại không giống như được hưởng thừa kế gì.” Tiểu Đinh nói, “Cũng không làm ăn buôn bán, người như thế chỉ có một khả năng, đó là phía sau có ông chủ lớn chống lưng cho … Nói cách khác, hắn đang có mục đích gì đó, bởi vậy phải đề phòng a.”

Triển Chiêu gật đầu, “Ừm, thú vị…”

“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu như đã có suy tính, thì cười hỏi, “Có mưu ma chước quỷ gì đó?”

“Tôi thấy … hắn có lẽ không phải có hứng thứ với Triệu Trinh đâu.” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, “Mà là một người khác.”

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, nhướn mày ―― “Triệu Tước? !”

Triển Chiêu cười cười, “Ừ, càng nghĩ càng thấy người như thế tương đối hợp với khẩu vị của Triệu Tước, Triệu Trinh so với chú của hắn thì an phận hơn rất nhiều a.”

“A… Hắt xì!”

Bên ngoài biệt thự của Bạch Cẩm Đường, trong một chiếc xe màu đen, Triệu Tước đeo tai nghe, hắt hơi một cái rõ to, lắc đầu, “Con mèo thối, dám nói xấu ta.”

Trong phòng, Triển Chiêu hai tay đút túi, hỏi Bạch Ngọc Đường lúc nào đi.

Bạch Ngọc Đường lại nhìn thẳng vào Tần Dịch cách đó không xa.

Bởi vì Tần Dịch vừa rồi mới khẽ len lén liếc nhìn anh, như là muốn nói gì đó.

Lạc Dương ở một bên thấy được, kéo Tần Dịch đang bị ba cô gái kia đừa giỡn ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống hỏi cậu bé, “Tiểu Dịch, có cái gì muốn nói?”

Tần Dịch nhìn nhìn Tần Âu.

Tần Âu cũng hỏi, “Làm sao vậy? Trả lời chú Bạch đi.”

“Con thấy chú ấy rất giống một người.”Tiểu Dịch nhỏ giọng, “Hình như, hình như, chỉ là hình như thôi nga!”

Triển Chiêu cười, “Có phải tuổi thì lớn hơn chú ấy một chút, còn khuôn mặt thì hầu như y chang không?”

“Đúng nga.”Tiểu Dịch gật đầu, “Bất quá bác ấy chỉ đến có vài lần, hình như rất bận rộn.”

Bạch Ngọc Đường đương nhiên biết người nọ là ai, giờ nhắc đến lại bực mình, lần trước vừa hỏi xem có phải con riêng không, làm hại anh đến tận bây giờ cũng chưa lọt qua cửa Bạch gia được, vừa tới trước cổng đã bị Bạch ma ma đuổi đánh.

Đột nhiên… Bạch Ngọc Đường để ý thấy phía dưới cổ áo của Tiểu Dịch, có một cái nút không được tự nhiên cho lắm.

Anh nhìn chằm chằm vào cái nút một hồi lâu, lắc đầu thở dài, đưa tay, gẩy nhẹ vào cái nút … Cái nút lập tức rớt xuống đất, hiển nhiên là một thứ trang trí vô dụng.

Triển Chiêu cũng nhìn thấy, Bạch Ngọc Đường vừa nhặt nó lên, anh đã vươn người cầm lên nhìn ―― máy nghe trộm !

Triển Chiêu nhìn xung quanh một chút, đi qua, để cái nút trước mặt Lisbon, rồi đưa tay bóp tai cu cậu.

Lisbon có một thói xấu, cũng là do Triệu Trinh huấn luyện ra, hễ ai bóp tai nó, nó liền rống ầm lên.

Quả nhiên, một tiếng “grừ ràoooo~~” vang lên… chấn động đến mức lỗ tai của mọi người trong phòng đều ong cả lên.

“Ai nha!”Trong xe, Triệu Tước vội vã giật tai nghe ra, xoa xoa cái lỗ tai đang ong ong không ngừng, hét lên một tiếng “Con mèo thối!”

Triển Chiêu cười tủm tỉm quăng cái máy nghe trộm xuống đất, giẫm a giẫm a đạp, rồi cầm lên, một đường cong hoàn hảo ném vào sọt rác, phủi phủi tay, xoay người nói với Triệu Trinh, “Đi thôi, chúng ta đi gặp gỡ Viên Lâm kia, xem hắn rốt cuộc là ai!”

Mọi người liếc nhìn nhau, con mèo này, cuối cùng cũng vẻ vang thắng được một hiệp.

Ra cửa, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu và Triệu Trinh đi gặp Viên Lâm.

Nơi Viên Lâm hẹn Triệu Trinh là một phòng trà, Lý Dĩnh cùng đi với Triệu Trinh, là bao lô thứ 221, Triển Chiêu giả thành trợ lý của Triệu Trinh. Bạch Ngọc Đường cũng muốn đi, nhưng người đông quá không tốt, không thể làm gì khác hơn là giả trang thành vệ sĩ đứng ở ngoài cửa, vừa lúc hành vi của Triệu Tước đã nhắc nhở anh, nên anh cũng cầm theo một máy nghe trộm bắt Triệu Trinh đeo vào, vạn nhất có cái gì dị động, anh cũng có thể bay vào cứu người.

Phòng trà cách đó cũng không xa lắm, Triển Chiêu nhìn đồng hồ một chút, đã là bảy rưỡi tối rồi.

Xe ngừng lại trước cửa phòng trà, mọi người xuống xe lên lầu, ở cửa bao lô, có trợ lý của Viên Lâm đang chờ sẵn, là một người nước ngoài tướng mạo có chút hung dữ.

Lý Dĩnh tiến lên chào hỏi, luền biết người này cùng khuôn mặt bất đồng, hắn rất hiền lành, nhiệt tình chào hỏi xong thì mở rộng cửa mời mọi người vào, Bạch Ngọc Đường đứng chờ ngoài cửa, cô gái phục vụ bưng trà qua lại xấu hổ liếc nhìn anh mấy lần, phỏng chừng đang nghĩ ―― sao lại có vệ sĩ đẹp trai thế a!

Triển Chiêu sau khi theo Triệu Trinh cùng Lý Dĩnh vào trong, mới thực sự được tiếp cận với Viên Lâm trong truyền thuyết.

Viên Lâm đang ngồi bên bàn uống trà, thấy Triệu Trinh vào, vội mời hắn ngồi xuống, bất quá cũng không ân cần như Triển Chiêu tưởng tượng.

Triển Chiêu quan sát hắn một hồi, phát hiện người này tuy vóc người nhìn thon gầy, nhưng cũng không giống một vũ sư.

Triển Chiêu sờ sờ cằm, người này, nếu nói hắn là vũ sư, không bằng nói hắn công phu không tồi, bởi vì cơ bắp trên người hắn, cảm giác có chút giống Bạch Ngọc Đường, đương nhiên ―― Triển Chiêu rất khẳng định, Tiểu Bạch so với hắn dễ nhìn hơn nhiều.

Bạch Ngọc Đường đứng ngoài cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong, cũng hiểu được Viên Lâm này hình như mang đến một cảm giác bất đồng, không phải quá thân thiện, trang phục cũng không quá mức yêu khí, mà là một người rất bình thường a.

Triển Chiêu ngồi xuống xong, Viên Lâm giương mắt nhìn Triệu Trinh một chút, lại nhìn sang Triển Chiêu cùng Lý Dĩnh một chút, cười nói, “Nghe nói mọi người chịu hợp tác với tôi? Tôi còn tưởng người của Bạch thị sẽ cùng đến chứ.”

“Không quan trọng.” Triệu Trinh thản nhiên nói, “Tôi đến là được, tôi là người một nhà với Bạch thị.”

Triển Chiêu trong bụng cười thầm ―― cũng đúng a.

Viên Lâm cũng nhíu mày, “Ha hả… Cậu quả nhiên là rất thú vị.”

Triệu Trinh nhìn đồng hồ một chút, nói, “Tôi không có thời gian, anh muốn hợp tác thế nào?”

Viên Lâm hướng trợ thủ phía sau gật đầu.

Trợ thủ nọ liền đưa tay vào trong áo rút ra một thứ ―― là súng.

“A!”Lý Dĩnh hét lên một tiếng, Bạch Ngọc Đường ngoài cửa chau mày, xảy ra chuyện gì?

Triệu Trinh mặt không đổi sắc, nói, “Thu đạo cụ vào đi.”

Viên Lâm sửng sốt, “Nhìn ra súng giả sao?”

“Tôi là ảo thuật gia a.”Triệu Trinh cười cười.

Triển Chiêu cũng cười thầm trong lòng, mình là cảnh sát a, cũng nhìn ra được súng giả … Mặc dù bắn không trúng lắm …

Viên Lâm đặt khẩu súng xuống, nhếch miệng cười, “Chỉ đùa một chút, doạ đến cô đây rồi.”

Lý Dĩnh sắc mặt đổi đổi, nói, “Tôi không thấy loại đùa giỡn này đáng cười đâu, Viên tiên sinh, anh nếu không có thành ý hợp tác, thời gian của Trinh rất quý giá.”

Viên Lâm nhún vai, “Chỉ muốn điều tiết bầu không khí một chút thôi …”

Lý Dĩnh vừa định nói gì đó, Triệu Trinh đột nhiên nói với cô, “Dĩnh, ra ngoài uống gì đó đi.”

Lý Dĩnh nhìn nhìn Triệu Trinh, lập tức hiểu được hắn muốn cùng Triển Chiêu nói chuyện với Viên Lâm, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, dù sao cũng là chuyện của cảnh sát. Cô không muốn can dự vào, loại chuyện này biết được càng nhiều chết càng nhanh! Nghĩ tới đây, vội bước ra cửa.

Bạch Ngọc Đường thấy cô đi ra, Lý Dĩnh thì gửi cho anh một nụ hôn gió, “Anh đẹp trai, tôi đi uống trà đây.” Nói rồi, chạy xuống lầu uống trà ăn điểm tâm.

Thấy Lý Dĩnh đi, Viên Lâm mỉm cười, liếc sang Triển Chiêu, “Phản ứng của vị này rất lạnh lùng bình tĩnh a, làm trợ lý, tố chất rất cao nha.”

Triển Chiêu cũng cười, “Làm người của Bạch thị nên cũng gặp qua không ít.”

Ngoài cửa, Bạch Ngọc Đường nhướn mày hưởng thụ lời này của con mèo kia ―― chà! Người của Bạch gia!

“Đúng rồi, tôi không hay nói giỡn, như vậy… cái này là thật hay giả a?” Nói rồi, Viên Lâm từ trong lòng lấy ra một khẩu súng khác, họng súng đen ngòm hướng về Triệu Trinh.

Triệu Trinh nhún nhún vai, “Anh có muốn nổ súng thử một lần không?”

Viên Lâm sửng sốt.

Chỉ thấy Triệu Trinh vươn tay, đưa thứ gì đó cho Triển Chiêu bên cạnh.

Triển Chiêu nhận lấy, là bảy viên đạn, còn có một tấm giấy chứng nhận. Mở tấm giấy bọc da màu đen này ra nhìn một chút, Triển Chiêu liền nhướn mày, “Oa, giấy chứng nhận thật xa hoa nha, cái này so với mặt trời còn chói mắt hơn, là hàng thật sao? Ba chữ FBI thật lớn a.”

Bạch Ngọc Đường nhíu nhíu mày, “Hả?”

Viên Lâm thu súng về mở ra xem, có chút nhụt chí ―― đạn không còn một viên, đưa tay sờ sờ trong áo, giấy chứng nhận cũng không còn.

“Coi như tôi gặp vận đi.” Hắn buông súng xuống, nói, “Quả nhiên như lời sếp nói, người của SCI không dễ chọc.”

“Anh là cảnh sát?” Triển Chiêu đưa giấy chứng nhận trả lại cho hắn, “Chính là cục điều tra liên bang thăng thiên độn địa không gì không làm được đó sao?”

“Được rồi tiến sĩ Triển.”

Viên Lâm cầm khăn ướt lau đi lớp trang điểm dày cộm trên khuôn mặt, vừa nói với trợ thủ đang đứng một bên, “Mời Bạch đội trưởng vào đi.”

Trợ thủ nhún nhún vai ra mở cửa, Bạch Ngọc Đường ở bên ngoài đã sớm nghe được, tình thế chuyển tiếp đột ngột, không nghĩ tới Viên Lâm dĩ nhiên là cảnh sát.

Anh đi vào bắt chuyện một chút, rồi gọi điện hỏi cục trưởng Bao chút tình huống, Bao Chửng nói, “Đúng là điều tra viên của Cục điều tra được điều động đến đây, chỉ biết mã số của hắn, còn thân phận được bảo mật.”

Bạch Ngọc Đường đối chiếu lại dãy số kia, trả lại cho Viên Lâm, rồi hỏi, “Anh là nằm vùng?”

“Cũng không phải, chỉ là điều tra viên đặc biệt thôi… Ách, đương nhiên cũng coi như bán nằm vùng a.”

“Vậy trước đây anh bắn súng vào giáo sư là sao?” Triển Chiêu hỏi, “Là anh cùng giáo sư hợp tác?”

“Nga… Nã súng vào giáo sư không phải là tôi a, người nọ sau khi bị bọn tôi bắt được đã bí mật giam giữ, tôi thế vào thân phận của hắn, người biểu diễn trên sân khấu cũng là diễn viên, sở dĩ tôi hoá trang thành như vậy, cũng là để việc dùng thế thân không bị phát hiện.” Viên Lâm nói rồi, từ trong tay trợ thủ tiếp nhận một túi giấy, rút ra một tấm ảnh, đưa tới trước mặt mọi người, “Bọn tôi đang điều tra một án tử vô cùng phiền phức, lại đặc biệt điều tra người này, mọi người nhận ra không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN