S.C.I. Mê Án Tập
Quyển IV – Vụ án 17 – Chương 21
Chương 22 : Sự tiếp nối của F
Trong clip Lâu Ngoại Quải cung cấp, Triển Chiêu và mọi người thấy được cảnh giết người tàn bạo … của một con khỉ điên cuồng.
Giữa lúc nội dung vở kịch bắt đầu phát triển theo hướng phim kinh dị kết hợp khoa học viễn tưởng thì một tiếng huýt sáo vang lên, kịp thời cản lại con khỉ đang hung bạo với xác chết.
Mọi người chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ngay lúc Lâu Ngoại Quải nhắc “Kịch vui tới rồi nga!” thì có một người, xuất hiện trong màn hình.
Đó là một người đàn ông mặc áo blouse trắng, không biết có phải vì góc quay không nhưng cảm giác người nọ rất cao, tóc màu xám nhưng không mang lại cảm giác tuổi già sức yếu, giống như chỉ mới 40 tuổi thôi.
Sau khi huýt sáo, hắn dùng một khẩu lệnh không thể tiêu chuẩn hơn, “Stop!!” .
Con khỉ vốn điên cuồng đột nhiên như thỏ Duracell bị hết điện, tất cả động tác đều ngừng bặt, thậm chí cánh tay đang giơ cao cũng không kịp buông xuống.
“Back!” Người nọ hô thêm một tiếng.
Mọi người thấy con khỉ đó buông tay xuống, xoay người đi về bên cạnh người đàn ông mặc áo blouse kia.
Người đàn ông đó nhìn vào đồng hồ đeo tay, rồi lấy trong túi áo ra một quyển sổ và một cây bút, ghi lại ít số liệu.
Lúc này, bên cạnh có giọng nói khác truyền đến, nói tiếng Trung, vô cùng rõ ràng, “Thời gian cung cấp điện có vẻ dài hơn lúc trước, hệ thống tiếp thu tín hiệu cũng ổn định hơn.” .
“Ừm.” Tay ngoại quốc kia gật đầu, tự tiếu phi tiếu nói một câu, “Cơ hội thực chiến gần đây đột nhiên tăng lên, thử nhiều đương nhiên tính năng được nâng cao.”
Nói rồi, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu con khỉ.
Con khỉ vẫn đứng bên cạnh tay ngoại quốc đó, không hề nhúc nhích. .
“Xử lý thi thể đi, gọn gàng chút.” Tay ngoại quốc kia nói một câu, lúc này, hình như có người đến vận chuyển thi thể, thi thể như bị nâng lên, khiêng đi. .
Lúc đó cánh tay của người ký giả này có lẽ buông thõng xuống dưới, nên mọi người thông qua màn ảnh, thấy được hai người đàn ông mặc áo blouse rời đi.
Trong đó, gã ngoại quốc cầm quyển sổ đi trước, đi sau là một người còn khá trẻ, tóc đen, hắn vươn hai tay, xoa nắn vài cái lên người con khỉ điên kia một chút, rồi ôm nó lên rời đi. Kỳ quái nhất là, con khỉ đó vẫn duy trì tư thế ngay đơ lúc đứng cạnh gã ngoại quốc kia.
Clip đến đây thì kết thúc. .
Lâu Ngoại Quải nói, “Vốn còn một đoạn nữa, nhưng chỉ quay mặt đất, sau đó hình như tay hắn đụng phải gì đó, tắt mất cái đồng hồ nên không quay nữa.” .
Bạch Ngọc Đường nhíu mày đưa điện thoại cho Tương Bình, “Điều tra gã ngoại quốc đó.” .
Tương Bình gật đầu đi thăm dò.
“Có thấy con khỉ đó rất máy móc không?” Công Tôn hỏi.
Ai cũng gật đầu. .
Tần Âu nói, “Hệt như người máy điều khiển bằng khẩu lệnh vậy.” .
Mọi người đây đó nhìn nhau, Triển Chiêu bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, hỏi Tương Bình, “Tương Bình, lúc trước trong viện nghiên cứu lịch sử của nhóm Tống Giai Giai, cậu hack máy chủ của cái công ty nghiên cứu chân tay giả gì đó, cái người đi xin bằng sáng chế công nghệ…” .
Tương Bình gãi gãi đầu, “Là cái gì F…” .
Tiểu Bạch Trì nghiêng đầu, “Martin F Popescu!” .
Tất cả mọi người bất đắc dĩ nhìn Bạch Trì, nhớ rõ thế cũng mệt cho cậu nhóc nha.
Triển Chiêu nói với Tương Bình, “Tra tin tức của người đó đi.”
Tương Bình đã sớm tiến hành rà soát cái người đó rồi, “Trước em cũng tra qua, là một chuyên gia trong lĩnh vực kỹ thuật đó.”
Nói rồi, Tương Bình lục tìm trong đống tư liệu cậu in ra, một lúc sau giao ra một phần cho Triển Chiêu. .
Người ngoại quốc bên trong tài liệu nhìn khoảng 40-50 tuổi, vẻ ngoài khá khôi ngô, có chút béo, so với người mặc áo blouse trong điện thoại của Lâu Ngoại Quải, tuổi tác thì không khác lắm, nhưng vóc người … .
“Chờ chút!” Công Tôn cầm hai tấm hình so sánh, sau đó nói, “Tên mập này cũng là gã mặc áo blouse! Giảm béo thành công mà thôi!” .
“Cùng một người? !” Mọi người kinh ngạc không ngớt. .
“Oa… Từ vai diễn người qua đường thăng cấp thành đại nhân vật phản diện quá dữ dội luôn a.” Mã Hân vuốt cằm, “Quả nhiên gầy mới là mấu chốt!”
“Nếu là cùng một người …” Mã Hán nói, “Vậy bộ Bánh xe Đức phật giả kìa cũng từ tay hắn mà ra?”
Tần Âu cũng nói, “Hệ thống khống chế quả bom lúc trước cũng là của hắn sao?”
“Nhưng căn cứ vào ghi chép của ba tôi.” Trần Mật nói, “Nó là của tiến sĩ F, cũng là bác sĩ Stephen hồi đó … Hai người bọn họ có liên quan sao?” .
“Ừm.” Triển Chiêu vuốt cằm, khẽ phát ra một âm tiết vô cùng không rõ ràng, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Bạch Ngọc Đường nhìn đoạn clip một lát, nhíu mày, “Có chút không thông.” .
Tất cả mọi người nhìn anh.
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Đám người này mặc kệ đang làm gì, yếu tố bảo mật rất quan trọng, nhưng Bánh xe Đức phật lại đi về phía phòng nghiên cứu, việc đó chắc chắn sẽ cung cấp đầu mối cho chúng ta, để chúng ta liên hệ vụ án này với hắn.” .
Mọi người cũng thấy có lý, làm gì có tội phạm nào dâng đầu mối cho cảnh sát chứ?
“Trừ phi…” Triển Chiêu nói, “Không phải từng báo bị mất trộm sao? Có khi nào bị trộm thật không?”
“Vì thế người đưa Bánh xe Đức phật giả tới, với người chế tạo ra nó không phải là một.” Bạch Ngọc Đường nhìn đoạn clip một lát, “… Cái Bánh xe Đức phật giả đó có khi nào cũng có tính công kích không?” .
Tất cả mọi người sửng sốt. .
“Vậy nó muốn giết ai?” Triệu Hổ hỏi, “Tống Giai Giai sao?” .
“Tống Giai Giai tựa như một bia sống di động, căn bản không có chút năng lực phòng ngự nào, muốn giết cô bé rất dễ, cơ hội cũng rất nhiều, nhưng lúc nó ở một mình với cô bé cũng không có động thủ.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Nếu ngày đó chúng ta không đến, Tống Giai Giai phát hiện Bánh xe Đức Phật xong chắc chắn sẽ ngay lập tức tìm Trầm Bác và hai trợ lý của ông ấy đến giám định nó.”
Tất cả mọi người gật đầu. .
“Vì vậy, Bánh xe Đức Phật nếu là máy móc bị người khống chế, vậy có thể mục đích của nó là giết hai tay trợ lý, hoặc Trầm Bác, hoặc … cả ba người họ?” Triển Chiêu cảm khái, “Chúng ta quấy rối kế hoạch giết người của nó rồi sao?” .
“Người máy đã đến được trình độ đi giết người được rồi ư?” Bạch Trì không giải thích được, “Phát triển người máy không phải còn gặp rất nhiều khó khăn sao?” .
“Thật ra không phải vậy.” Tần Âu lắc đầu, “Ngày đó lúc tôi kiểm tra máy móc bên trong Bánh xe Đức Phật giả, phát hiện một bộ trang bị tiếp thu mệnh lệnh rất hoàn chỉnh. Hồi nãy xem con khỉ đó tập kích người, cũng chỉ có mỗi động tác xé và đâm của người máy mà thôi, thao tác không khác máy chơi game là mấy.” .
Tất cả mọi người nhíu mày, đúng vậy.
“Phải tìm được Hác Nam và tay trợ giảng người nước ngoài kia đã.” Bạch Ngọc Đường nói. .
“Nhưng chúng ta không có chứng cứ để bắt hai người bọn họ.” Triển Chiêu nhắc nhở. .
“Không cần lý do bắt giữ.” Bạch Ngọc Đường nhướn mày, “Cứ nói là nghi ngờ bọn họ sẽ bị tấn công nên phải bảo vệ là được.”
Mọi người gật đầu, vì vậy, Bạch Ngọc Đường để Lạc Thiên và Tần Âu đi tìm tay trợ giảng người nước ngoài, Triệu Hổ và Mã Hán đi tìm Hác Nam.
Bạch Ngọc Đường gọi điện thoại cho Bao Chửng, lấy clip Lâu Ngoại Quải cung cấp làm chứng cứ, để cảnh sát phái người đến lục soát vườn táo, bắt tay người ngoại quốc kia. Mặt khác, có thể cần đến sự hợp tác của một số tổ, Bạch Ngọc Đường thuật lại vô cùng tỉ mỉ, Bao Chửng nghe xong kêu để ông đi an bài nhân thủ.
Tương Bình còn đang điều tra về người tên Martin F Popescu.
Triển Chiêu đứng ở phía sau cậu, một tay cầm tư liệu về thân phận của Martin nọ, một tay xoa xoa cằm, chậm rãi đi xung quanh.
Lúc này, “đinh” một tiếng, cửa thang máy mở, Bạch Cẩm Đường và Triệu Trinh đi ra. .
Mọi người vô thức nhìn đồng hồ, ngày nào đến giờ cơm chiều hai vị này cũng tới đón gia quyến đi ăn.
Bạch Cẩm Đường thấy mọi người đều có mặt, lắc đầu, “Mấy người rốt cuộc muốn cắm quân ở đây bao nhiêu ngày nữa? Hay công việc này vốn phải làm n ngày rồi mới được nghỉ?”
Triển Chiêu thấy hai người, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, tiến lại gần, nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Bạch Cẩm Đường và Triệu Trinh có chút khó hiểu quay đầu lại nhìn Triển Chiêu. .
“Hai ngươi… có quen ai người Romania, hoặc Ukraina, hoặc ai khác thuộc chủng tộc Slav không?” Triển Chiêu bỗng nhiên hứng thú hỏi. .
Bạch Cẩm Đường và Triệu Trinh nghe xong ngây người, có vẻ không thể nào ngay lập tức nhớ ra được, vì thế đều buồn bực nhìn Triển Chiêu. .
“Cho hai người một vài đặc điểm nhé.” Triển Chiêu nói, “Tuổi khoảng 40, tương đối thông minh, tính cách trầm lắng, ít nói, có cảm giác thần bí. Phải lĩnh vực công tác của hai người mới có thể tiếp xúc được với kiểu tinh anh như vậy. Nếu là người anh hai quen, có lẽ sẽ là một thương nhân khá thành công, nhưng cư xử cực kỳ kín đáo, kinh doanh trong lĩnh vực khai thác công nghệ mới. Còn nếu là người Triệu Trinh quen, phỏng chừng cũng là ảo thuật gia, hoặc diễn viên có kỹ năng diễn xuất đặc biệt, vóc người vô cùng nhỏ gầy, có tài năng, nhưng thích diễn xuất lưu động, không quan trọng phải nổi danh …”
“A …” .
Triển Chiêu còn chưa nói xong, Bạch Cẩm Đường và Triệu Trinh đồng loạt mở miệng, nét mặt chứng tỏ đã nghĩ ra gì đó.
Những người khác nhìn nhau —— như thế mà cũng mò ra đầu mối được á?
“Từng người một đi.” Triển Chiêu mỉm cười nhìn Bạch Cẩm Đường, “Anh hai trước nhé.” .
Bạch Cẩm Đường gật đầu, “Đúng là anh có biết một thương nhân như thế, lúc nào làm vụ gì bên dược hoặc năng lượng mới đều đụng phải gã.”
“Người đó thế nào?” Triển Chiêu hỏi.
“Ha hả.” Bạch Cẩm Đường cười gượng hai tiếng, “Tuyệt đối là một tay cá mập có thể ngửi thấy mùi máu tươi, nhưng đúng là rất kín đáo, kín đáo đến mức tỉ lệ thuận với sự tham lam của gã. Nhưng chi tiết hơn thì anh đều nghe từ Lâm Nhược, cậu ta nói đã từng qua lại làm ăn với gã. Lần trước bọn anh đi chơi bóng cũng đụng phải người nọ, nhưng gã thấy anh liền bỏ đi, hơn nữa… rõ ràng có thể kiếm tiền, nhưng không bao giờ hợp tác với anh, như có ý tránh né vậy.” .
Mọi người đây đó nhìn nhau.
“Có phải tất cả những ai làm ăn với anh đều biết anh có em trai làm ở SCI không?” Triển Chiêu hiếu kỳ.
“Không rõ.” Bạch Cẩm Đường nhún vai, sau đó vươn tay kéo Công Tôn ôm vào lòng, “Nhưng anh đảm bảo ai cũng biết honey của anh là pháp y SCI.”
Công Tôn một tay níu lấy vai Bạch Cẩm Đường, một tay nhéo nhéo cằm anh.
Mọi người thở dài —— lại bắt đầu ân ân ái ái đó.
“Thương nhân đó tên là gì a?” Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi.
“Ai cũng gọi gã là Solomon, tên cụ thể anh không rõ lắm.” Bạch Cẩm Đường bất đắc dĩ nhún vai, “Anh cũng nói mà, người ta không thèm làm ăn với anh, nên không có cơ hội quen thân hơn. Nếu không phải chú tả rõ ràng như vậy, thật sự không nhớ ra gã.”
Triển Chiêu búng tay về phía Tương Bình vừa nghe được tin tức tốt, Tương Bình lập tức cắm cúi lướt bàn phím.
“Còn cậu?” Triển Chiêu quay lại hỏi Triệu Trinh. .
“Ách, có một người rất phù hợp với miêu tả của anh, nhưng không phải ảo thuật gia hay diễn viên, mà là một diễn viên xiếc.” Triệu Trinh nói.
“Xiếc?” .
Triệu Trinh gật đầu, “Biệt danh của hắn là Dơi Trắng, vì da rất trắng, lại gầy trơ xương, thấp bé nữa. Tiết mục chú yếu của hắn là bay trên không, vô cùng linh hoạt, nhìn như bay thật vậy, nên mới có biệt danh này.” .
“Cậu có quen thân với hắn không?” Triển Chiêu hỏi.
Triệu Trinh nói, “Kỳ thực trước đây tôi từng đề nghị hắn vào đoàn của tôi.” .
“Nga?” Triển Chiêu hứng thú hỏi, “Thế hắn đồng ý không?” .
Triệu Trinh lắc đầu, “Làm ở đoàn xiếc chỉ được lúc còn trẻ thôi, rất ít người đến tuổi 30 mà còn biểu diễn trên không trung được, qua 40 lại càng khó. Rất nhiều diễn viên xiếc đều đổi sang làm sau cánh gà hoặc chuyển hẳn sang làm ảo thuật. Tôi xem qua vài đoạn phim quay hắn biểu diễn, cảm thấy rất xuất sắc… Khi đó tôi đi diễn lưu động, trong đoàn vừa lúc thiếu một người có kinh nghiệm làm việc trên cao, vì thế đã nhờ người đi hỏi hắn. Nhưng tiếc là hắn từ chối.”
“Sao lại từ chối?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu, “Cậu dù gì cũng là ảo thuật gia nổi danh nhất hiện nay, cơ hội rất tốt mà.”
Triệu Trinh nhún vai, “Không rõ lắm, tôi để người đại diện đi tiếp xúc với hắn, nghe nói sau khi hắn hỏi về các mối quan hệ của tôi xong thì từ chối.” .
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, hỏi tiếp, “Có phải ai quen cậu cũng biết cậu có honey đang làm ở SCI?”
“Đúng nha.” Triệu Trinh xoa xoa đầu Bạch Trì .
Mọi người lắc đầu —— người nhà cao cấp quá mà!
Tương Bình căn cứ vào đầu mối Triệu Trinh và Bạch Cẩm Đường cung cấp, bắt đầu tra tìm hai người kia.
Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu hỏi Triển Chiêu, “Miêu Nhi, sao cậu đột nhiên nghĩ đến hai người như thế, còn xác định anh hai với Triệu Trinh có biết?” .
“Không phải tôi xác định họ có biết nhau, chỉ là vừa khéo với thân phận của anh hai và Triệu Trinh, hẳn là có hiểu biết nhất định về tinh anh trong giới.” Triển Chiêu cười cười, “Tôi cũng suy đoán, nếu như đúng thì có lẽ đó là hai người nước ngoài, hiện tại người ngoại quốc ở trong nước càng ngày càng nhiều, cũng may tên tuổi của họ khá nổi …” .
Triển Chiêu nói xong, chỉ thấy tiếng gõ bàn phím của Tương Bình phía bên kia dừng lại, cậu há hốc miệng, nhìn vào màn hình máy vi tính, “Không thể tin nổi!”
Tất cả mọi người chạy lại.
Tương Bình chỉ vào hai cái tên, “Solomon đại ca nhắc đến kia tên đầy đủ là Solomon F Husky, còn diễn viên xiếc Dơi Trắng đó là Dick F Chomsky.” .
“Trong tên đều có F?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Có khi nào trùng hợp không?”
Triển Chiêu gật đầu, “Năm đó tiến sĩ Stephen bắt cóc 5 đứa trẻ, đều là những F đời sau.”
Mọi người kinh ngạc nhìn Triển Chiêu.
Công Tôn tính toán, “Đúng là khoảng độ tuổi này!” .
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Miêu Nhi, cậu nghi ngờ những người này nằm trong 5 đứa trẻ bị Stephen bắt cóc?”
“Đã có bốn người F, vẫn còn thiếu một?” Tương Bình hỏi.
“Người còn thiếu kia không cần tìm, tôi có thể cung cấp.” Triển Chiêu cười, “Có lẽ tên là Cormier F Dirk Nowitzki.”
Tất cả mọi người sửng sốt.
Tương Bình tra xét một chút, báo lại, “Hắn là chuyên gia trong lĩnh vực sinh hóa, thật nhiều danh hiệu nga, hiện tại đang nghiên cứu thuốc mới ở xí nghiệp sản xuất thuốc … Công ty này của Solomon. Sau đó công ty của Solomon hợp tác với viện nghiên cứu vật lý kia nghiên cứu chế tạo chân tay giả, cũng chính là hỗ trợ kinh phí cho Martin, sau lại báo cảnh sát là sản phẩm bị trộm, vì thế thí nghiệm đó ngừng hẳn.”
“Cứ như vậy, cả 5 đã đủ!” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Một là chuyên gia sinh hóa, một là chuyên gia nghiên cứu người máy, một là thương nhân cự phú, một là diễn viên xiếc thân thủ mẫn tiệp, còn một là chuyên gia hóa trang.”
Mọi người đây đó nhìn nhau.
“Đó là một nhóm tội phạm siêu cường, nếu bọn họ đều tham dự lần phạm tội này.” Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Chứng chấn thương tâm lý của Stephen khá nghiêm trọng, hắn bắt cóc con trai của ác ma, bồi dưỡng bọn họ thành một thế hệ ác ma mới, quả thực là một sự tiếp nối.”
“Vậy đám Trình Mộc thì sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Còn cô con gái không bị Stephen bắt cóc của Royce…”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Nếu đoán không sai, thì đó là một nhóm F khác!” .
Mọi người đang thảo luận, điện thoại của Bạch Ngọc Đường vang lên.
“A lô?” Bạch Ngọc Đường tiếp máy, là Tần Âu gọi về, “Đội trưởng, tên trợ giảng người nước ngoài đó chết trong nhà rồi.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Bên nhóm Triệu Hổ thế nào?” .
“Không rõ lắm, tôi vừa gọi điện thoại, Hổ Tử nói không thấy ở nhà, chắc đang ở trường.” Tần Âu trả lời.
“Các anh qua giúp bọn họ đi, có gì thì gọi điện thoại.” Bạch Ngọc Đường nói xong, cúp máy.
Lúc này, Bao Chửng đến, bên cạnh có thêm ba người, một là đội trưởng đội đặc công Tiếu Phi, hai người còn lại, một người làm ở trung tâm kiểm soát bệnh sinh hóa, còn một người làm ở tổ chống khuếch tán hạt nhân.
Giới thiệu đơn giản một chút, Bao Chửng nói, “Đều đã chuẩn bị tốt.” .
“Xuất phát.” Bạch Ngọc Đường dẫn mọi người ra ngoài, “Chúng ta đi thu hoạch táo.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!