S.C.I. Mê Án Tập - Quyển IV – Vụ án 17 – Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


S.C.I. Mê Án Tập


Quyển IV – Vụ án 17 – Chương 5



Chương 5 : Ma quái mù mịt

Từ Liệt ở trong một khu chung cư cao tầng ở trung tâm thành phố S, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng cảm thấy tòa nhà này có chút quen mắt.

Xuống bãi đỗ xe thì thấy dây cảnh tuyến, xe cảnh sát và nhân viên khám nghiệm hiện trường. Triệu Hổ đang hỏi thăm hai bảo vệ của chung cư.

Bạch Ngọc Đường xuống xe, hỏi cậu, “Vụ trộm trên lầu thế nào rồi?” .

“Tiểu Mã Ca đã đi xem.” Triệu Hổ nói, “Vừa rồi người đại diện của Từ Liệt xuống lầu tìm bảo vệ bọn em mới biết đó, video giám sát em đưa cho Tương Bình tra rồi.” .

Bạch Ngọc Đường gật đầu. .

Triển Chiêu hiếu kỳ đi ngó loanh quanh hiện trường, một em gái mới tới của khoa Giám định kể lại sơ sơ tình hình khám tra cho anh.

Nghe nói tại hiện trường tìm được vết chân và vết tay máu rất rõ ràng .

Từ Liệt vội vã lên lầu xem nhà mình thế nào, Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu bị một đám em gái khoa Giám đinh vây lấy như kiến vây đường, cũng có chút bất lực, tiến lại vỗ vai anh rồi cùng nhau lên lầu.

Vừa tới cửa, thì thấy Lâm Nhược người mặc áo ngủ tay ôm một bình ca cao nóng đứng đó hóng chuyện.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường giờ mới nhớ ra, Lâm Nhược hình như ở tòa chung cư này.

“Yo, thê thảm a.” Lâm Nhược uống ca cao, vừa trêu chọc Từ Liệt đang đơ mặt, vừa chào hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu hỏi anh ta, “Gần đây thế nào?”

“Thông qua.” Lâm Nhược cười tủm tỉm.

“Sau lần đó có gặp lại Hàn Vĩ với Hàn Linh không?” Triển Chiêu hỏi tiếp.

Lâm Nhược không hề nghĩ ngợi lập tức lắc đầu, “Không nha.” .

Triển Chiêu híp mắt nhìn anh ta.

Lâm Nhược lắc lư đi xuống lầu. .

Triển Chiêu ôm cánh tay, “Thằng cha này khẳng định vẫn còn liên lạc với Hàn Vĩ.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Đáng tiếc anh ta sẽ không nói cho chúng ta biết đâu.”

Triển Chiêu vuốt cằm, lo lắng không biết nhóm Hàn Vĩ sau khi nương tựa vào Triệu Tước thì sống thế nào, nhắc đến Triệu Tước, tên tóc dài đó đã lâu lắm rồi chẳng thấy đâu.

“Hoàn hảo…” .

Lúc này, Từ Liệt vào nhà dạo qua một vòng đã thấy chạy ra, một tay cầm thùng dụng cụ, một tay vỗ vỗ ngực, bày ra vẻ mặt hên quá a.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn thùng dụng cụ kia, không hiểu sao cảm thấy —— thật quen mắt a, từng gặp qua ở đâu rồi nhỉ.

“Tổn thất thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi cậu ta.

“Không biết, dù sao bảo bối của tôi không làm sao.” Từ Liệt tâm tình tốt hẳn.

Mã Hán đi ra, bên cạnh là lão Vương của khoa Gián định.

Lão Vương kinh nghiệm khám tra hiện trường phong phú, loại hiện trường đột nhập trộm cắp này để lão nhìn thì hay hơn. Lão đi vào dạo qua một vòng, rồi trở lại chỗ Bạch Ngọc Đường, “Kẻ đột nhập có vẻ rất vội vàng, có lẽ không phải muốn trộm đồ quý, mà là muốn tìm gì đó.”

“Có mất thứ gì không ạ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Lão Vương khóe miệng giật giật, “Nhìn không ra, thứ đáng giá trong phòng rất nhiều… Nhưng chẳng thấy thứ gì lấy đi được cả.”

Nói xong, lắc lắc đầu quay đi.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, còn Từ Liệt sang một bên gọi điện cho cặp song sinh, “Nhà lão tử bị đột nhập rồi!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vào nhà, chỉ thấy phòng khách đơn giản đến mức y như như gian ngoài của khách sạn, đồ dùng này nọ cũng vô cùng đơn giản, chính giữa là một khoảng trống phía trên có cột một bao cát để đánh quyền, bốn phía xung quanh là các loại máy tập thể hình.

Căn phòng này rất lớn, nhưng chỉ có hai gian, một gian tiếp khách, một gian ngủ.

Đi vào gian ngủ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày… .

Trên vách tường gian ngủ đặt đầy các loại giá, trên 3 tầng giá xếp kín các mô hình đồ chơi, nào là Up a, Robot a, Raytheon a, Batman a… .

Lâu Ngoại Quải đang đứng đếm a đếm, đã đếm đến con số 2000 rồi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường im lặng nhìn nhau, quay đầu lại nhìn về phía Từ Liệt đang lắc lư đi vào —— otaku & tay cuồng lắp ráp mô hình trong truyền thuyết đây sao!

Hàng loạt ngăn tủ trong phòng khách bị mở toang, trong tường có một két bảo hiểm cũng đã bị mở, nhưng bên trong không có tiền mặt, mà là hai bản hạn chế bằng vàng của Saint Seiya …

*Saint Seiya: những chiến sĩ bảo vệ công lý và hòa bình trong truyện tranh cùng tên của Nhật Bản.

Triển Chiêu đỡ trán, tên trộm này có khi nào trực tiếp thổ huyết rồi bỏ chạy mất không a? .

“Kẻ này có lẽ không phải đến để trộm tiền, nếu không thì chính là một thằng ngu.” Mã Hán đi tới.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau nhìn anh, ý là —— trong nhà này có tiền cho hắn trộm sao? Toàn là đồ chơi. .

Mã Hán chỉ chỉ vào 2 Saint Seiya bằng vàng trong két, nói với Triển Chiêu, “Hai cái đó cũng phải mấy trăm vạn … Đống đồ chơi trong kia cộng lại cũng đáng giá hơn tòa nhà này.” .

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khóe miệng giật giật —— tiêu tiền kiểu này thực sự là … bó tay.

Triển Chiêu bỗng hứng thú khều khều Mã Hán, “Cậu cũng có nghiên cứu hả? Nhìn cậu không giống otaku lắm a.” .

Mã Hán bất lực nhướn mày, “Hân Hân thích mua đồ chơi cho Dương Dương, trong đống tạp chí mô hình có giới thiệu mấy thứ này.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu —— à …

Từ Liệt vòng vòng một hồi, ngồi phịch xuống sô pha, “Hình như không mất thứ gì hết.” .

“Hay tên trộm này không nhìn ra được nhỉ.” Lâu Ngoại Quải chạy ra nói với Từ Liệt, “Đống mô hình không mất cái nào cả.”

Từ Liệt gật đầu vui mừng.

Cảnh viên của khoa Giám định lại gần nói với Bạch Ngọc Đường, “Đội trưởng Bạch, anh có muốn đến xem một chút không?” .

Triển Chiêu nhìn nhìn rồi cùng anh đi ra ngoài, cảnh viên nọ chỉ chỉ vào cánh cửa, nói, “Cửa này khóa bằng mật mã, có thể nói là kiểu khóa an toàn nhất cũng hiện đại nhất trong thành phố, không biết mật mã tuyệt đối không thể mở ra.”

Bạch Ngọc Đường nhìn cửa một chút, không thấy có dấu vết bị cạy, vì thế quay sang hỏi Từ Liệt, “Còn có những ai biết mật mã cửa nhà cậu?”

Từ Liệt nghiêng nghiêng đầu, “Ừm… Người đại diện của tôi, cặp song sinh, với Tiểu Lâu.” .

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lâu Ngoại Quải đang thu dọn linh tinh ở một bên.

Lâu Ngoại Quải vốn tên là Lâu Trản, bĩu môi, “Loại cửa này đóng cũng như mở, đã nói với anh mà anh không tin.” .

Từ Liệt gật đầu, chỉ chỉ cậu ta, “Đúng vậy, cậu ấy cũng có biết mật mã đâu, nhưng vẫn vào được, có điều lúc đó tôi ở nhà.”

“Loại cửa này rất dễ mở sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Lâu Ngoại Quải gật đầu, lấy ra một chùm chìa khóa, bên trên có một cái đèn pin tia hồng ngoại loại nhỏ dùng để kiểm tra tiền, “Dùng loại đèn pin này rất dễ dàng thấy được dấu vân tay trên mật mã, vì vậy xác định được có tất cả bao nhiêu số, dựa theo vị trí mấy số đó viết ra một tờ giấy. Sau đó nhìn người khác ấn mật mã một lần, nhớ kỹ hình dáng tư thế tay của người ta, rồi dựa vào tư thế trong trí nhớ làm theo … Mật mã sẽ ra. Ông đây chỉ nhìn người đại diện của anh ta ấn một lần liền chuẩn xác tóm được mật mã.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, chuyện này yêu cầu mức độ kỹ thuật nhất định a, phải là kẻ chuyên nghiệp mới làm được … Từ Liệt lại có chút giống otaku, đến nhà cậu ta tìm gì nhỉ?

Chính lúc này, điện thoại của Bạch Ngọc Đường vang lên.

“A lô.” Bạch Ngọc Đường thấy màn hình báo là Tương Bình, phỏng chừng cậu ấy đã tra ra đầu mối.

“Lão đại! Em sợ!~~” .

Đầu bên kia, Tương Bình ai oán một câu.

Bạch Ngọc Đường có chút bất lực, “Cậu sợ cái gì?” .

Triển Chiêu bà tám nhìn qua.

Tương Bình càng thêm ai oán, “Có quỷ a!~~” .

Bạch Ngọc Đường không hiểu.

“Đội trưởng, cái máy tính bảng em đưa cho anh đâu?” Tương Bình hỏi.

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

“Máy tính bảng.” .

Triển Chiêu lấy ra cái máy tính bảng Tương Bình đưa cho sau khi làm hàng loạt thao tác gia công nâng cấp.

“Điểm vào biểu tượng ‘portal’ a.” Tương Bình nói. .

Triển Chiêu dựa theo lời cậu ta nói click vào … trên màn hình lập tức xuất hiện một hình ảnh.

Bạch Ngọc Đường nhìn hình ảnh nọ một chút, rồi vô thức ngẩng đầu nhìn bốn phía… Đây là hình ảnh giám sát hàng lang trước cửa nhà Từ Liệt.

“Có gì đó đi ra kìa.” Tương Bình nói, “Các anh cố bình tĩnh a!” .

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, Mã Hán cũng tiến lại xem, Từ Liệt cũng góp mặt, “Cái gì… Á! Thứ quái gì vậy a!” .

Chỉ thấy, trên hành lang vốn yên tĩnh, lối thoát hiểm ra cầu thang bộ đột nhiên mở ra, có một người, lén lút đi đến…

Nói là người, hoàn toàn bởi vì thứ đó đi bằng hai chân, thế nhưng nhìn vẻ ngoài thì thực sự không giống con người.

Chỉ là thân hình gầy gò, quấn đống băng vải rách nát, cùng với hai lỗ thủng tối om trên khuôn mặt khô gầy này … Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã quen quen thuộc quá rồi —— chính là Bánh xe của Đức Phật! Cũng là thây khô giết người rồi giấu thi thể vào cốp xe Từ Liệt.

“Biến dị!” .

Lâu Ngoại Quải cũng nhìn thấy, kêu lên, “Cái quái gì vậy? !” .

Từ Liệt nhíu mày, “Sao nó biết mật mã cửa phòng tôi?” .

Mọi người cũng nghi hoặc, chỉ thấy “thây khô ” nọ linh hoạt ấn một dãy mật mã, cửa phòng lập tức mở ra, sau đó nó biến mất vào bên trong.

“Lão tử phải dọn nhà a!” Từ Liệt xù lông, “Chỗ này bị ma ám rồi!” .

Lúc này, Triển Chiêu vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình.

Dựa theo thời gian ở góc màn hình, sau khi người nọ chui vào nhà Từ Liệt xong, khoảng 3 phút sau, cửa thang máy mở, người đại diện của Từ Liệt tới, hắn phát hiện cửa cửa mở, ngẩn người, lập tức mở cửa đi vào, khoảng 10s sau vừa gọi điện vừa đi xuống lầu. Lại khoảng nửa phút sau, Mã Hán và hai người bảo vệ chạy lên.

Triển Chiêu sửng sốt, Mã Hán đột nhiên xoay người vào nhà. .

Từ Liệt cũng sững sờ tại chỗ.

Tương Bình ở đầu bên kia điện thoại run a run hỏi Bạch Ngọc Đường, “Đội trưởng, thấy có vấn đề gì không? Nó không bị cắt nối biên tập gì đâu.”

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, nhíu mày nhìn trong phòng, “Hắn không đi ra.”

“Má ơi!” Lâu Ngoại Quải túm lấy Từ Liệt, “Anh Liệt, quỷ vẫn còn ở trong phòng anh kìa!” .

Từ Liệt cũng cảm thấy lạnh lẽo sau lưng.

Trong phòng, Mã Hán cầm súng, ra hiệu cho hai cảnh viên của khoa Giám định nhanh đi ra ngoài.

Hai cảnh viên nọ lập tức ra khỏi cửa.

Bạch Ngọc Đường cũng tiến vào, trở tay đóng cửa lại. .

Triển Chiêu và mọi người ở ngoài hành lang lo lắng chờ đợi.

Lúc này, Triệu Hổ cũng lên đây, kỳ quái chính là, cậu không lên bằng thang máy, mà mang theo người đi lối thang bộ, trên tay cũng cầm súng.

“Hổ Tử?” Triển Chiêu nhìn Triệu Hổ.

Triệu Hổ gật đầu, nhìn bốn phía một chút, nhíu mày, nhìn chằm chằm vào vài vết máu đỏ trong góc phòng.

Một cảnh viên đi qua nhìn một chút, quay đầu lại gật đầu với Triệu Hổ, “Là vết máu.” .

Thấy cửa phòng đóng, Triệu Hổ hỏi Triển Chiêu, “Đội trưởng đâu?” .

Triển Chiêu vừa đưa đoạn video cho cậu nhìn, vừa chỉ chỉ vào bên trong.

Triệu Hổ nhíu mày, nói, “Em vừa theo vết máu tán loạn ở tầng hầm, phát hiện thứ đó sau khi giết người thì đi tứ tung tung, cuối cùng leo lên cầu thang, chỉ có vết chân đi lên không có vết chân đi xuống, nên em mang người lên đây, vết máu ít hơn, nhưng hình như nó đi lên tầng này.”

Triển Chiêu có chút suy nghĩ không thông, thứ đó rốt cuộc là thây khô, hay là Trình Mộc mất tích năm đó? Vì sao hắn lại đi lên, còn biết mật mã cửa phòng Từ Liệt nữa? .

Lúc này, cửa mở ra.

Mọi người ngẩng đầu, Bạch Ngọc Đường vẻ mặt hoang mang đứng ở cửa. Phía sau là Mã Hán vừa thu hồi súng, vừa gọi điện thoại, hình như là gọi cho đội cảnh khuyển.

“Thế nào?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường. .

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Bọn tôi lật cả phòng lên rồi, không thấy!” .

“Không thấy?” Triển Chiêu kinh ngạc, “Nhưng rõ ràng thứ đó đi vào không đi ra a, lẽ nào chạy bằng cửa sổ?”

“Không phải đâu… Ở đây là lầu hai mấy lận á!” Triệu Hổ mở to hai mắt, sau đó suy nghĩ một chút, “Nhưng mà thây khô chắc có té xuống cũng không chết đâu nhỉ?”

“Ừm…” Triển Chiêu vuốt cằm, hỏi Từ Liệt đang chuẩn bị dọn nhà, “Thây khô này sao biết mật mã phòng cậu?”

“Sao tôi biết được.” Từ Liệt nổi da gà, “Lão tử không chơi với quỷ nhá.”

“Trình Mộc có biết mật mã nhà cậu không?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi.

Từ Liệt ngẩn người, nhìn Triển Chiêu, sau đó, cậu ta nghiêng nghiêng đầu, “Cái này á … chắc là biết.”

Triển Chiêu hiếu kỳ, “Cậu với hắn không phải không thân à? Sao hắn biết mật mã phòng cậu?” .

“Phòng thay đồ của bọn tôi ở câu lạc bộ cũng dùng khóa mật mã, cả đời tôi chỉ xài duy nhất một mật mã này để hành tẩu giang hồ thôi.” Từ Liệt nhướn mày.

Triển Chiêu cảm thấy vô cùng hoài nghi rằng tế bào não của cậu ta quá ít, chỉ nhớ nổi một cái mật mã.

“Lại nói tiếp.” Từ Liệt vô cùng hiếu kỳ hỏi Triển Chiêu, “Các anh rốt cuộc tới tìm tôi làm gì á? Lại cứ hỏi đi hỏi lại chuyện Trình Mộc, thằng cha đó không phải là biến mất xong trở thành thây khô rồi về đây tìm tôi chứ? Không phải tôi chỉ cầm của hắn một quả bóng thôi sao, về lấy lại hả?” .

“Bóng gì cơ?” .

Lúc này, Bạch Ngọc Đường vừa đi vào lượn một lần nữa, nhân tiện nhìn ra ngoài cửa sổ xem sao, đi ra.

“Một quả bóng đá có chữ ký của cầu thủ Manchester.” Từ Liệt nói, “Trình Mộc là fan của MU, tôi có một người bạn ở Anh làm đồ lưu niệm bóng đá, hắn nhờ tôi giúp hắn có được một quả bóng có chữ ký như thế. Lúc đưa cho hắn rất hài lòng, nhưng đến ngày hôm sau lại mang trở lại, nói phải đi xa, để ở nhà sợ bị trộm mất nên muốn gửi chỗ tôi ít ngày. Vì thế tôi nhận lại, nhưng đó chính là lần hắn qua Romania tán gái, kết quả chẳng thấy về nữa.”

“Quả bóng đó đâu?”

“Tôi để trong tủ á.” Từ Liệt nói. .

“Nga, tôi từng thấy quả bóng đó rồi.” Lâu Ngoại Quải đưa mọi người vào trong phòng, nhưng khi mở tủ ra, chỗ để quá bóng đó …trống không.

“Bóng đâu rồi? !” Lâu Ngoại Quải tìm khắp nơi, nhưng quả thật không thấy đâu cả.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau —— không thể nào? Nếu như thây khô nọ đúng là Trình Mộc, vậy là làm quỷ rồi vẫn phải trở về lấy quả bóng được kí tên kia mới hài lòng? .

Triệu Hổ ôm cánh tay hỏi Mã Hán, “Anh thấy sao?”

Mã Hán trầm mặc một lúc lâu, đáp, “Hắn nhất định rất yêu MU …” .

15 phút sau, cảnh viên của đội cảnh khuyển dẫn theo một chú chó Côn Minh tới.

“Ban Ban!” Triển Chiêu dường như có quen chú chó này, mà nó nhìn thấy anh cũng lập tức phe phẩy đuôi. Chó cảnh sát từ trước đến nay đều trầm ổn lại quy củ, giờ lại thân thiết với Triển Chiêu như thế, chứng tỏ là bạn cũ lâu ngày không gặp a.

Triệu Hổ hiếu kỳ hỏi Bạch Ngọc Đường, “Tiến sĩ Triển không phải họ nhà Mèo sao?” .

Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng nói, “Con chó đó hình như có cẩu cách phân liệt, là một trong những đối tượng nghiên cứu của Triển Chiêu.”

Triệu Hổ khóe miệng giật giật, nghiêng đầu liếc Ngọc Đường, ánh mắt ai oán —— anh gạt em phải không? .

Bạch Ngọc Đường nhướn mày, từ chối cho ý kiến.

Triệu Hổ xoắn xuýt hỏi Mã Hán, “Cẩu cách phân liệt? !” .

Mã Hán nhún vai —— ai biết được. .

Ban Ban vòng vo bên ngoài một lúc, rồi vào trong phòng ngửi ngửi ngăn tủ đựng quả bóng, cuối cùng đi tới bên cửa sổ, ngồi xuống, hướng về phía cửa sổ sủa hai tiếng. .

Cảnh khuyển viên nói, “Đã chạy bằng lối cửa sổ.” .

Người của khoa Giám định tỉ mỉ tìm a tìm, quả thực ở sát mép cửa sổ phát hiện được một vết máu cực nhỏ, hẳn là do lướt qua mà thành.

Mở cửa sổ, Bạch Ngọc Đường thò đầu ra ngoài nhìn một chút… Bên ngoài căn bản không có chỗ nào để mượn lức, thứ đó đã xuống dưới, hay lên trên rồi?

Vừa nghĩ Bạch Ngọc Đường vừa nhìn lên trên, chỉ thấy trên ban công tầng cao nhất có một người nằm úp sấp, khuôn mặt y như bộ xương khô, phía dưới là hai hốc mắt tối om đang cùng anh đối diện. .

Bạch Ngọc Đường lập tức hô lên một tiếng, “Nó ở trên nóc nhà!” .

Theo tiếng hô của anh, Mã Hán và Triệu Hổ lao ra, hai cảnh viên khác giúp giữ thang máy, Mã Hán và Triệu Hổ chạy thẳng lên trên.

Bạch Ngọc Đường nhìn lại, “thây khô” kia, đã chẳng thấy đâu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN