Sa Mạc Thần Ưng
Chương 20: Bốn bề cạm bẫy
Đúng ngay lúc đó, từ một hướng khác lại có một bóng người bay ra. Sau khi rơi xuống đất cái “bịch”, đầu bóng đen cũng ngoẻo sang một bên, im lặng không nói gì.
Dương Quang hoảng sợ nắm chặt lấy tay Tiểu Phương. Tim cả hai bỗng nhiên đập mạnh liên hồi.
Trong khu rừng cây rậm rạp có tiếng cười lanh lảnh phát ra :
– Quả nhiên là đã đến!
– Các hạ đã đến, vậy tại còn không không lộ để mọi người cùng gặp mặt.
Từ phía xa lại có người lên tiếng :
– Ở tại đây à!
Câu nói này còn chưa dứt thì đã có hai bóng đen từ trong những lùm cây, bay nhanh về phía vừa mới phát ra tiếng nói.
Tim Dương Quang và Tiểu Phương càng đập nhanh hơn. Đương nhiên là họ đã đoán ra được người kia là ai.
Tất cả những bóng đen đang ẩm nấp trong khu rừng đều tập trung bổ nhào về phía ấy. Đồng thời cũng có tiếng hò hét và quát tháo.
– Họ Bốc kia, ngươi còn định chạy đi đâu?
– Hãy mau để cái mạng ngươi lại.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người mới đến chính là Bốc Ưng.
Bốc Ưng có ý lộ diện để dụ đám người mai phục rời vị trí, nhằm mục đích muốn Tiểu Phương và Dương Quang thừa cơ hội thoát thân.
Dương Quang lại đưa mắt nhìn Tiểu Phương. Bất luận là chuyện gì nàng cũng đều muốn Tiểu Phương quyết định.
Tiểu Phương chỉ nói gọn một câu :
– Bốc Ưng ở đâu, thì ta sẽ đến đấy.
Dương Quang không hỏi thêm lời nào nữa, cả hai đồng thời di chuyển thân pháp phóng mình về phía rừng cây rậm rạp.
Trên trời đầy sao nhưng ánh sáng sao không thể nào chiếu qua được tán lá cây rậm rạp. Lá trên cây tuy đã vàng khô nhưng vẫn còn chưa chịu rơi rụng.
Khu rừng rậm này nằm trong một thung lũng, xung quanh được các ngọn núi bao bọc, cho nên nơi đây cực kỳ ấm áp đến ngay cả gió cũng không cảm thấy rét. Bởi vậy hiện giờ tu đã bắt đầu là mùa đông, nhưng lá cây nơi đây vẫn còn chưa rụng.
Tiểu Phương và Dương Quang vẫn chưa nhìn thấy được một ai. Ngay cả tiếng quát tháo ở phía xa dần dần cũng không còn nghe thấy.
Tiểu Phương không hề nghe thấy một tiếng bước chân nào giẫm lên lá khô, Dương Quang cũng vậy.
Nhưng họ nghe được một âm thanh kỳ lạ.
Họ nghe thấy có tiếng người đang khóc.
Mọi người ai cũng đều biết khóc. Khi sống cũng khóc khi chết cũng khóc và khi tính mạng nằm giữa sự sống cái chết, thì người ta càng khóc nhiều hơn.
Bởi thế, tiếng khóc tuyệt đối không phải là một âm thanh kỳ quái.
Nhưng ở nơi đây, vào lúc này bất kể ai nghe thấy tiếng người khóc, đều cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Điều càng kỳ quái hơn nữa là người đang khóc này. Kại là người mà không có ai nghĩ rằng y sẽ biết khóc.
Khi mà Tiểu Phương và Dương Quang nghe thấy tiếng khóc, cũng là lúc họ nhìn thấy người đang khóc kia.
Người này không ngờ lại là chủ hiệu Hồ Đại.
Khi mà họ nhìn thấy Hồ Đại, Hồ Đại đang ngồi khóc dưới một gốc cây giống như một đứa trẻ.
Nếu như không phải chính mắt họ nhìn thấy, tuyệt đối họ không thể nghĩ rằng chủ nhân Tam Bảo đường danh trấn giang hồ lại ngồi ôm đầu khóc dưới gốc cây như một đứa trẻ.
Thế nhưng hiện giờ chính mắt họ nhìn thấy.
Chủ hiệu Hồ Đại cơ hồ như không nhìn thấy bọn họ.
Hồ Đại khóc thật thương tâm, hình như thương tâm đến mức không còn chú ý đến người khác. Nhưng đáng tiếc Tiểu Phương và Dương Quang thì không thể nào không chú ý đến lão.
Họ đã từng thấy Hồ Đại, nhận ra lão và biết lão là ai.
May mà họ giả vờ như không chú ý đến lão, không nhìn thấy lão vì họ quyết định cứ như vậy mà đi ngang qua trước mặt lão.
Bất ngờ chủ hiệu Hồ Đại bật đứng lên chắn ngang lối đi của họ. Tuy lúc này trên mặt lão vẫn ngấn lệ, nhưng lão đã thôi khóc.
Hai mắt lão tuy còn đỏ nhưng vẫn phát ra những tia sáng sắt lạnh.
Đột nhiên chủ hiệu Hồ Đại lên tiếng hỏi :
– Các ngươi có phải là người hay không?
Tiểu Phương đưa mắt nhìn Dương Quang, Dương Quang cũng nhìn lại chàng, rồi cố ý hỏi :
– Vậy ngươi có phải là người hay không?
– Ta là người.
– Bọn ta cũng là người.
Chủ hiệu Hồ Đại cười nhạt :
– Các ngươi đều là người, thế nhưng khi nhìn thấy có người khóc lóc thương tâm như vậy tại sao cá ngươi lại giả vờ như không nhìn thấy!
Dương Quang cũng được :
– Cho dù bọn ta có nhìn thấy thì làm sao chứ? Chẳng lẽ ngươi kêu bọn ta ngồi xuống cùng khóc như ngươi?
Chợt nàng đổi giọng :
– Ngươi ngồi ở đây khóc có liên quan gì đến bọn ta?
Chủ hiệu Hồ Đại cũng đổi giọng nói :
– Đương nhiên là có liên quan. Chính vì các ngươi mà ta mới khóc như vậy.
Tiểu Phương nhịn không được hỏi :
– Vì bọn ta? Tại sao vì bọn ta chứ?
Dáng vẻ chủ hiệu Hồ Đại càng có vẻ thương tâm hơn :
– Cả đời này của ta chỉ thích có một người. Ta đã tìm nàng rất lâu, nhưng khi vừa mới tìm thấy thì nàng đã chết…
– Người nữ nhân ấy vì sao mà chết?
– Chính các ngươi đã treo sống nàng lên cây cho đến chết, chính các ngươi đã giết chết nàng.
Chủ hiệu Hồ Đại nhìn chăm chăm Tiểu Phương thật lâu nói :
– Ta biết ngươi họ Phổ Tùng mà mọi người thường gọi là Tiểu Phương lợi hại.
Tiểu Phương đã có chút phần nào hiểu được sự việc :
– Người nữ nhân mà ngươi nói có phải là Liễu Phân Phân hay không?
– Chính nàng!
– Ngươi thật sự cho rằng ta đã giết Liễu Phân Phân?
– Nếu không phải là ngươi thì là ai?
Tiểu Phương buông một tiếng thở dài :
– Nếu như ta nói không phải ta làm việc ấy, ngươi có tin hay không?
Chủ hiệu Hồ Đại lặng thinh không lên tiếng.
Tiểu Phương đã nhìn ra Hồ Đại đang quyết tâm lấy mạng chàng. Bất luận là ai cũng đều có thể nhận ra điểm này.
– Phụng Hoàng triển sí.
Hai tay chủ hiệu Hồ Đại đột ngột dang ra, tư thế vừa thần bí vừa quái dị. Tuy không có ai biết được lão ta đang dùng thủ pháp gì để phóng ám khí, nhưng mọi người đều biết chỉ cần ám khí của lão phóng ra, tuyệt đối không ai có thể cười được.
Không ngờ Dương Quang lại cười được. Không những cười hơn nữa nàng còn ca :
– Yến Bắc có Tam Bảo đường, danh tiếng lừng thiên hạ. Trong Tam Bảo đường có Tam Bảo, ai nhìn thấy người đó sẽ không may và hai mắt sẽ đổ lệ.
Trong khi nàng còn chưa ca dứt, sắc mặt chủ hiệu Hồ Đại đã chợt thay đổi.
– Ngươi là ai?
– Ta là ta!
– Làm sao ngươi biết được ta là ai?
Dương Quang mỉm cười thật tươi nói :
– Tại sao ta không thể biết, nếu như ta không biết thì ai biết, thật ra ngươi phải nên biết ta là ai.
– Ta phải nên biết sao?
– Ngươi thử nhìn kỹ lại xem ta là ai?
Khi nàng cười dáng vẻ rất giống như vị tiểu cô nương có cái bím tóc nhỏ nhưng tiếc một điều là thiếu đi con chó sư tử có bộ lông trắng như tuyết.
Chủ hiệu Hồ Đại sửng sốt, nhìn nàng và từng bước thối lui ra sau.
– Ngươi cho rằng Âm Linh là ai?
Dương Quang lại nói :
– Ngươi thật sự cho rằng là cái bình đó, hay là..
Nàng còn chưa nói dứt lời, Tiểu Phương đã vội bạt kiếm ra khỏi vỏ nhưng Hồ Đại đã vô tông vô tích.
* * * * *
Bên dưới gốc cây đại thụ mà Hồ Đại vừa ngồi, đột nhiên để lộ ra một cánh cửa.
Đương nhiên đây không thể xem là cánh cửa thật sự, mà chỉ có thể gọi là một cái hang mà thôi. Dương Quang cho rằng đó là cửa bởi vì bên trong thật sự đang có người chui ra.
Người này tuy không phải là Bốc Ưng, nhưng lại là bằng hữu của Bốc Ưng.
Dương Quang không cầm lòng được liền gọi lớn :
– Ban Sát Ba Ná, là ngươi!
Nhìn thấy Ban Sát Ba Ná cả hai đều cùng phấn khởi.
Bình thường không ai biết được Ban Sát Ba Ná xuất hiện khi nào, nhưng mỗi lần xuất hiện đều khiến cho người ta phấn khởi.
Dương Quang lên tiếng :
– Người xuất thủ ném những tử thi vào nhà vừa rồi chính là ngươi?
Ban Sát Ba Ná chậm rãi đáp :
– Không sai!
Dương Quang lại hỏi :
– Bốc Ưng đâu?
Ban Sát Ba Ná nói :
– Ta không nhìn thấy.
Ban Sát Ba Ná nói thêm :
– Ta cũng đang đi tìm Bốc Ưng.
– Ngươi biết Bốc Ưng ở đâu sao?
Giong Ban Sát Ba Ná trở nên chắc nịch :
– Không biết!
Dương Quang nói :
– Nhưng ta biết Bốc Ưng tuyệt đối vẫn chưa chết! Bởi vì bọn người kia cũng đang tìm, như vậy đủ chứng minh Bốc Ưng vẫn còn sống.
Ban Sát Ba Ná mỉm cười kỳ bí nói tiếp :
– Bất luận ai muốn lấy mạng Bốc Ưng cũng đều không phải là chuyện dễ.
Dương Quang cũng cười nói :
– Nhưng nếu như có người muốn lấy mạng ngươi, e rằng càng khó hơn.
Dương Quang có lòng tin vững chắc như vậy đối với Ban Sát Ba Ná.
Bất cứ ở nơi đâu, bất luận ở nơi nào Ban Sát Ba Ná cũng đều có thể tự tìm cho mình một chỗ ẩn nấp.
Một nơi mà tuyệt đối không ai có thể tìm ra.
Bất kể trong tình huống nào, Ban Sát Ba Ná cũng đều chuẩn bị sẵn cho mình một lối thoát.
– Bọn chúng đều cho rằng ngươi đã rời khỏi khu rừng này, thật không ngờ ngươi lại ẩn nấp dưới gốc cây.
Dương Quang thở dài một tiếng nói :
– Hèn chi Bốc Ưng thường nói, nếu như ngươi muốn ẩn trốn, thì trên đời này không có ai có thể tìm ra ngươi.
Ban Sát Ba Ná mỉm cười :
– Ta không biết ngươi ý muốn nói gì?
– Ta muốn nói gì à?
– Ngươi không phải là lão hồ ly mà hơn trăm con hồ ly cộng lại cũng không bằng ngươi.
Vừa rồi không nghe thấy tiếng ngươi, bây giờ đã có thể nghe thấy. Đám người vừa rồi ồ ạt kéo nhanh rời khỏi rừng cây, bây giờ dường như cũng đang quay trở lại.
Ban Sát Ba Ná liền chau mày nói :
– Hai người hãy mau ẩn nấp vào trong.
Y đưa tay chỉ cái hang dưới gốc cây nói tiếp :
– Cái hang này có thể dung nạp được hai người.
– Còn ngươi thì sao?
– Hai người không cần phải lo lắng cho ta, ta đã có cách đối phó với bọn chúng.
Dương Quang nói :
– Ta tin điều đó.
Ban Sát Ba Ná căn dặn nói :
– Nhưng hai người phải đợi khi nào ta quay trở lại mới được ra ngoài.
Trước khi định quay lưng bước đi Ban Sát Ba Ná đột nhiên lên tiếng :
– Ta còn muôn hai người làm một việc.
– Lại chuyện gì?
– Hãy đưa cho ta y phục và giày mà hai người đang mang trên người.
Ban Sát Ba Ná không giải thích tại sao phải yêu cầu họ làm vậy và Dương Quang cũng không hỏi tại sao.
Dương Quang quay lưng lại cởi chiếc áo xanh bên ngoài và đôi giày ra. Nếu như Ban Sát Ba Ná muốn nàng cởi tiếp nàng cũng không hề từ chối, vì nàng biết Ban Sát Ba Ná làm vậy tất có lý do riêng.
Tiểu Phương cũng cởi y phục ngoài trao cho Ban Sát Ba Ná :
– Như vậy đủ chưa?
– Đủ rồi!
Ban Sát Ba Ná nói tiếp :
– Nhưng ngươi còn phải trao kiếm của ngươi cho ta.
Đối với một người luyện kiếm mà nói, cả đời có hai thứ tuyệt đối không dễ gì trao cho người khác. Đó là kiếm và thê tử. Nhưng Tiểu Phương lại khác, chàng không hề do dự trao kiếm của chàng cho Ban Sát Ba Ná. Bởi vì chàng cũng giống như Dương Quang, hoàn toàn tin tưởng Ban Sát Ba Ná.
Ban Sát Ba Ná đưa tay vỗ vai Tiểu Phương nói :
– Ngươi tin tưởng ta, ngươi chính là bằng hữu của ta.
Đến lúc này Ban Sát Ba Ná mới xem Tiểu Phương là bằng hữu.
– Ta tuyệt đối không để cho ngươi thất vọng đâu.
Cái hang này quả thật có thể dung nạp được hai người, nhưng có điều hai người muốn giữ khoảng cách để khỏi chạm vào nhưng nhau thì không dễ chút nào.
Tiểu Phương cố gắng rút người về phía sau hết sức.
Tuy trên người họ vẫn còn mặc y phục, nhưng y phục trên người họ lúc này còn lại rất ít.
Một thiếu nữ kiều diễm như Dương Quang, thân người lại mặc độc có một bộ y phục mỏng. Nếu như là một người có đầu óc tưởng tượng hơi phong phú, thì cũng có thể nghĩ ra tình huống của họ lúc này như thế nào.
Tiểu Phương cố gắng thụt người ra sau, nhưng đáng tiếc nơi đây không đủ rộng.
Trong hang tuy ẩm thấp tối tăm, nhưng hơi thở Dương Quang lại thơm tho và ấm áp như gió xuân.
Đối với một thiếu nhiên đàng hoàng mà nói, đây quả là một thử thách khó khăn.
Dương Quang đột nhiên cười thành tiếng.
Tiểu Phương nhìn nàng hỏi :
– Muội cười gì?
– Muội là người thích cười, thường hay cười. Nhưng mà trước đây chàng có bao giờ hỏi muội như vậy đâu?
– Chuyên trước đây là trước đây.
– Thế tại sao bây giờ huynh lại hỏi.
– Bởi vì…
Tiểu Phương ngập ngừng giây lát rồi nói tiếp :
– Bởi vì ta muốn nhắc muội một việc.
– Là việc gì?
Tiểu Phương nghiêm túc nói :
– Ta là một nam nhân.
– Muội biết huynh là một nam nhân.
– Tất cả nam nhân ở trên đời này đều giống nhau.
– Muội biết.
– Cho nên nếu như nàng còn cười tiếp, ta sẽ…
Dương Quang cố ý hỏi Tiểu Phương :
– Huynh sẽ làm thế nào? Có phải huynh muốn đánh vào mông muội?
Tiểu Phương nhìn nàng thật lâu, rồi đột nhiên cũng phá lên cười.
Cả hai đều cùng cười.
Khi Ban Sát Ba Ná quay trở lại, màn đêm đã từ từ rút lui. Núi rừng nơi đây cũng trở lại bình thường.
Sắc mặt Dương Quang và Tiểu Phương đều rạng rỡ, bởi vì bọn họ không làm chuyện gì có lỗi với người, cũng như bản thân họ.
Khi nhìn thấy bọn họ, Ban Sát Ba Ná liền đưa tay vỗ vai Tiểu Phương nói :
– Ngươi quả là hảo bằng hữu của Bốc Ưng, Bốc Ưng không hề nhìn lầm ngươi.
Ban Sát Ba Ná đột nhiên mỉm cười, nụ cười có vẻ thần bí và lời nói cũng rất kỳ quái.
– Nhưng chỉ tiếc là ngươi đã chết.
– Ta đã chết?
Tiểu Phương không nhịn được lên tiếng hỏi :
– Ta chết từ bao giờ?
– Vừa mới chết.
Tiểu Phương lại hỏi :
– Ta chết như thế nào?
Ban Sát Ba Ná đáp :
– Rơi từ trên một ngọn núi cao xuống. Tuy đầu của ngươi đã bị vỡ nát, nhưng người khác vẫn có thể nhận ra ngươi.
– Tại sao lại nhận ra?
– Bởi vì chúng nhận ra y phục ngươi đang mặc ở trên người và thanh kiếm nằm trong tay. Nếu như ngươi không bị chết, đương nhiên sẽ không bao giờ chịu giao thanh kiếm rốt như vậy cho một ai.
Cuối cùng Tiểu Phương đã hoàn toàn hiểu được ý của Ban Sát Ba Ná. Ban Sát Ba Ná đã tìm một người chết thay cho chàng.
Dương Quang chợt lên tiếng hỏi :
– Còn ta thì sao?
– Đương nhiên là cũng đã chết! Nói tóm lại hai người đều đã chết.
– Nhưng bọn ta vì cái gì mà chết chứ?
– Có lẽ hai người vì Bốc Ưng, vì không muốn làm lộ hành tung của Bốc Ưng. Thật ra mỗi người đều có rất nhiều lý do để chết.
Chợt Ban Sát Ba Ná đổi giọng hỏi Tiểu Phương :
– Ngươi có biết tại sao ta lại muốn hai người chết hay không?
Tiểu Phương lắc lắc đầu.
Ban Sát Ba Ná nói tiếp :
– Bởi vì ta muốn hai ngươi đi làm một việc. Một việc mà tuyệt đối không thể để cho người khác biết được các ngươi đang hành động.
Dương Quang lên tiếng hỏi :
– Việc gì? Ngươi muốn bọn ta đi làm việc gì?
– Đi tìm Bốc Ưng?
Việc này cho dù không yêu cầu họ làm, họ nhất định cũng làm.
Ban Sát Ba Ná nói :
– Ta biết hai ngươi rất muốn đi báo thù, không chừng ngay bây giờ đang định đi tìm Vệ Ưng Bằng và Lữ Tam Bọn họ quả thật có suy nghĩ như vậy.
– Nhưng bây giờ bọn ta cố gắng nhẫn nại.
Ban Sát Ba Ná nói :
– Bất luận hai người muốn làm việc gì cũng phải đợi sau khi tìm ra Bốc Ưng rồi hãy tính.
Trời đất bao la, nếu muốn tìm một người, chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Ban Sát Ba Ná nói :
– Ta cũng biết việc này không đơn giản chút nào, nhưng chỉ cần chúng ta có lòng tin thì nhất định sẽ làm được.
Đột nhiên Ban Sát Ba Ná quay lưng đi, nói :
– Hai người đi theo ta.
Ban Sát Ba Ná dẫn Tiểu Phương và Dương Quang đến bên một thân cây, không biết tên gọi là gì. Sau đó Ban Sát Ba Ná dùng chủy thủ rạch lớp vỏ ngoài thân cây. Từ thân cây chảy ra một chất mủ có màu trắng đục như màu sữa.
Ban Sát Ba Ná bắt Dương Quang và Tiểu Phương lấy chất mủ trắng đục kia thoa lên trên mặt và tay.
Khi thoa xong, cả hai người lập tức cảm thấy da mặt ngứa ngáy vô cùng sau đó biến đổi kỳ dị.
Da mặt họ đột nhiên biến thành màu đen, hơn nữa còn có nhiều nếp nhăn, xem ra họ dường như đã già hơn mười tuổi.
Ban Sát Ba Ná nói với Tiểu Phương :
– Dân tộc ta đặt cho loại cây này một cái tên rất đặc biệt.
– Là tên gì?
– Quang Âm.
– Quang Âm?
– Dân tộc ta đều gọi loại cây này là Quang Âm Thọ.
Ban Sát Ba Ná ngừng lại giây lát, rồi nói tiếp :
– Công hiệu của nó có thể bảo trì được tròn một năm. Trong thời gian một năm diện mạo của hai người đều sẽ như vầy. Đại khái không ai có thể nhận ra diện mạo thật của hai ngươi. Tuy nói vậy nhưng hai ngươi cũng phải hết sức cẩn thận. Bởi vậy ta còn phải sắp xếp cho hai ngươi.
Dương Quang không hiểu hỏi :
– Sắp xếp gì?
– Bây giờ ngươi đã không phải là Dương Quang, còn hắn cũng không phải là Tiểu Phương.
– Ta biết, hai người đó hiện giờ đã chết.
– Cho nên bây giờ hai ngươi đã là hai người khác. Hai người hiện giờ là một cặp phu thê, một cặp phu thê rất nghèo khổ, phải bôn ba khắp nơi mới có thể sanh tồn được.
Ban Sát Ba Ná ngừng lại tằng hắng hai cái, rồi lại nói tiếp :
– Hai ngươi giả làm khách buôn, mang đặc sản vùng Tây Tạng vào trong quan nội bán, nhưng lợi nhuận rất ít. Bởi vì hai ngươi không có cha mẹ hay con cái và tình cảm giữa hai người cũng không tệ, cho nên bất luận là đi đến đâu, lúc nào hai người cũng đồng hành.
Tiểu Phương và Dương Quang đều im lặng lắng nghe.
Ban Sát Ba Ná lại nói :
– Tất nhiên là hai ngươi mướn không nổi người bảo tiêu để hộ tống, bởi vậy để bảo đảm an toàn, hai ngươi chỉ còn cách gia nhập vào thương đội.
Tiểu Phương không hiểu liền hỏi :
– Thương đội gì?
Ban Sát Ba Ná giải thích :
– Thương đội chính là đội ngũ gồm những người giống như hai ngươi, kết bạn lại cùng đi. Gần như cứ mỗi tháng đều có một thương đội như vậy đi vào Quan nội. Ta đã tìm được cho hai ngươi một thương đội.
Sự chu đáo và cẩn thận của Ban Sát Ba Ná, quả là khiến cho người ta phải khâm phục.
Ban Sát Ba Ná nói tiếp :
– Thương đội này không lớn lắm, đại khái chỉ khoảng ba bốn mươi người mà thôi.
Người dẫn đường cho đoàn lần này tên là Hoa Bất La. Người này tinh minh lão luyện, hơn nữa lại rất thông thuộc địa hình. Nghe đâu còn trẻ Hoa Bất La đã từng là thiết kỵ binh và đã đi rất nhiều nơi.
– Bọn ta phải đến đâu mới có thể tìm được Hoa Bất La?
– Tại Hổ Khẩu tập.
Ban Sát Ba Ná nói :
– Bọn họ dự định sẽ tập hợp tại Hổ Khẩu tập.
Ban Sát Ba Ná bổ sung thêm :
– Hai ngươi đến đó trước tiên là phải đi tìm một người có tên là Đại Yên Đại. Sau đó khai tên họ với hắn và đưa cho hắn hai mươi lăm lượng bạc tiền lộ phí, thì tự nhiên hắn sẽ đưa hai người đi gặp Hoa Bất La.
Dương Quang nãy giờ im lặng, lúc này mới lên tiếng hỏi :
– Thế tên của bọn ta là gì?
– Ngươi là người Tạng, tên gọi Mỹ Nhã.
Ban Sát Ba Ná nói tiếp :
– Còn phu quân của ngươi là một người Hán, tên là Miêu Xương.
Ban Sát Ba Ná đặt hai tay lên vai hai người họ nói :
– Ta hi vọng rằng trong thời gian một năm, hai người có thể tìm được Bốc Ưng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!