Sa Mạc Thần Ưng - Chương 40: Bí mật căn nhà gỗ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Sa Mạc Thần Ưng


Chương 40: Bí mật căn nhà gỗ


Lữ Tam muốn ba người bọn Hồ Đại Lân đến thử kiếm của ngươi, chính vì có Độc Cô Si ở đấy. Nếu như nói trên thế gian này còn có người có thể nhìn ra kiếm pháp của ngươi, từ trên những vết thương trí mạng của bọn chúng, thì người này không ai khác hơn chính là Độc Cô Si.

Ban Sát Ba Ná đột nhiên thở dài một tiếng :

– Ngươi không thể đi được, tuyệt đối không thể đi!

Tiểu Phương liền hỏi lại :

– Không thể đi đâu!

Ban Sát Ba Ná nói :

– Ta vốn đã quyết định, chỉ cần có được manh mối về Lữ Tam, thì sẽ kêu ngươi dẫn theo thuộc hạ của ta truy đuổi ngay. Thế nhưng hiện giờ ngươi đã không thể đi được.

– Tại sao?

– Ngươi phải nên biết là vì điều gì?

– Ta không biết!

– Có Tề Tiểu Yến và Độc Cô Si ở đấy, ngươi đi không phải là nộp mạng hay sao?

Tiểu Phương trầm ngâm thật lâu, sau đó mới đột nhiên lên tiếng hỏi Ban Sát Ba Ná :

– Những người giống như bọn ta, sau khi chết có xuống địa ngục hay không?

Ban Sát Ba Ná không thể trả lời, cũng như không muốn trả lời, mà chỉ nói rằng :

– Ta chỉ biết chúng ta có rất nhiều bằng hữu nhất định đang ở trong địa ngục. Bởi thế nếu như có chết, ta tình nguyện sẽ xuống địa ngục.

Tiểu Phương cười lớn :

– Ta cũng như vậy. Nếu chúng ta đã chuẩn bị xuống địa ngục, như vậy còn chỗ nào không thể đi được nữa hay không?

Đợi cho Tiểu Phương cười dứt, Ban Sát Ba Ná đột nhiên hỏi Lữ Cung :

– Bình nhật ngươi thường rất hay cười?

– Thường ngày tiểu nhân rất ít khi cười.

– Tại sao?

– Bởi vì tiểu nhân không thể cười được. Cho dù có lúc tiểu nhân rất muốn cười nhưng cũng không thể cười, không dám cười.

Ban Sát Ba Ná đưa mắt nhìn hắn thật lâu, rồi đột nhiên hỏi một câu rất kỳ quái :

– Thế thì ta hy vọng ngay bây giờ ngươi nên cười nhiều một chút. Cho dù ngươi không muốn cười cũng phải nên cười.

– Tại sao?

– Bởi vì nếu như bây giờ ngươi không cười. Sau này có muốn cười cũng không được nữa.

Lữ Cung lại hỏi :

– Tại sao?

Ban Sát Ba Ná hỏi ngược lại hắn :

– Ngươi có bao giờ nhìn thấy một người chết cười bao giờ chưa?

– Chưa bao giờ nhìn thấy.

Giọng Ban Sát Ba Ná lạnh như băng :

– Đương nhiên là không. Bởi vì chỉ có người chết mới thực sự không thể cười.

– Nhưng hiện tại dường như tiểu nhân vẫn còn chưa chết.

– Không sai, hiện tại ngươi vẫn còn chưa chết. Nhưng ngươi có nghĩ qua, ngươi còn sống được bao lâu nữa không?

Sắc mặt Lữ Cung không hề thay đổi, mà người thay đổi sắc mặt lại là Tiểu Phương :

– Ngươi muốn hắn chết?

Ban Sát Ba Ná cười nhạt :

– Mọi người ai cũng phải chết. Chết sớm hay muộn một chút có gì khác chứ?

– Nhưng ta nghĩ không ra tại sao ngươi lại muốn giết hắn?

– Bởi vì có một việc ta cũng nghĩ không ra.

– Là việc gì?

Ban Sát Ba Ná nói :

– Có rất nhiều việc ta nghĩ không ra. Nhưng điều ta thắc mắc nhất là tại sao Lữ Tam lại phái một con người như vậy đến giữ chân chúng ta?

– Ngươi cho rằng hắn ta giữ chân chúng ta lại?

– Tất nhiên rồi, chỉ có hạng người như vậy mới có thể giữ chân chúng ta lại được.

– Tại sao?

– Bởi vì hắn không những lễ phép, hơn nữa thỉnh thoảng còn nói ra những lời thật lòng.

Ban Sát Ba Ná tiếp :

– Chỉ có những kẻ thật lòng mới có thể giữ chân được bọn ta.

Ban Sát Ba Ná hỏi Tiểu Phương :

– Nhưng tại sao Lữ Tam phải giữ bọn ta ở lại đây? Chẳng lẽ vì hắn sợ chúng ta sẽ truy đuổi theo? Hay là vì hắn đã bố trí mai phục ở nơi đây?

Bên bờ sông quả thật có rất nhiều người. Có người đang nhóm bếp có kẻ đang đun nước, có người đang làm một số việc vặt và một số khác đang xào nấu thức ăn.

Ban Sát Ba Ná nhìn quanh hai bên rồi nói :

– Những cao thủ võ lâm giết người như rạ không nhất định biết nhóm lửa, đun nước hoặc là xào nấu thức ăn. Những người biết nhóm lửa, đước và xào nấu thức ăn chưa hẳn là không phải những cao thủ võ lâm giết người như rạ.

Ban Sát Ba Ná hỏi Tiểu Phương :

– Ngươi nói đúng hay không?

Tiểu Phương không thể nói không đúng.

Ban Sát Ba Ná đột nhiên cười cười nói :

– Nhưng bọn chúng chưa chắc nhất định đã làm như vậy. Nơi đây có lẽ chưa hẳn là cạm bẫy. Ba cỗ quan tài kia có thể đã đi rất xa, không cần phải sợ bọn ta truy đuổi theo. Vì vậy ta mới thấy kỳ quái.

– Kỳ quái điều gì?

– Kỳ quái là tại sao Lữ Tam lại phái một người khách sáo lễ phép, hơn nữa còn rất biết nói chuyện đến đây giữ chân bọn ta.

Ban Sát Ba Ná nói :

– Cho nên ta rất muốn hỏi hắn điều này.

– Ngươi cho rằng hắn ta biết?

– Có lẽ hắn cũng không biết.

Ban Sát Ba Ná nói tỉnh :

– Cho dù hắn có biết, cũng chưa chắc đã nói.

Bất luận ai cũng đều tin rằng thuộc hạ của Lữ Tam tuyệt đối là những kẻ kín miệng.

Tiểu Phương cũng tin chắc điều này.

Ban Sát Ba Ná buông một tiếng thở dài :

– Cho nên ta chỉ còn cách là giết hắn. Cho dù hắn biết hay không cũng vậy thôi.

Dẫu sao thì hắn cũng không nói ra, vì vậy ta không thể không giết hắn.

Ban Sát Ba Ná quay sang nhìn thẳng Lữ Cung nói :

– Khi mà Lữ Tam kêu ngươi đến đây, hắn ta chắc cũng nghĩ đến điều này.

Không ngờ Lữ Cung thừa nhận :

– Tam gia quả thật đã nghĩ đến điều này.

Ban Sát Ba Ná cũng có vẻ hơi ngạc nhiên :

– Thế tại sao Lữ Tam còn phái ngươi đến đây? Và tại sao ngươi cũng đồng ý đến đây?

Lữ Cung nói :

– Tam gia muốn tiểu nhân đến thì tiểu nhân đến. Tam gia muốn tiểu nhân đi chết thì tiểu nhân lập tức sẽ đi chết.

Ban Sát Ba Ná đưa chung lên nói :

– Ta khâm phục lão.

Ban Sát Ba Ná uống cạn chung rượu :

– Bất kể là ai có thể làm cho người khác sẵn sàng chết vì mình, ta đều khâm phục.

Lữ Cung ngược lại mỉm cười.

Bình thường hắn ta rất ít khi cười. Nhưng trong lúc này ngược lại hắn lại cười được :

– Nhưng mà Tam gia đoán ràng tiểu nhân sẽ không chết., Ban Sát Ba Ná dường như càng nghạc nhiên hơn :

– Thật sự hắn ta đoán chăc ngươi sẽ không chết?

– Quả thật đúng như vậy!

– Hắn dựa vào điều gì mà dám nói chắc như thế?

– Bởi vì tam gia nghĩ rằng, những anh hùng hào kiệt giống như hai vị đây, nhất định sẽ không bao giờ giết hạng người như tiểu nhân.

Lữ Cung nói :

– Hơn nữa hai vị có giết tiểu nhân cũng chẳng lợi ích gì.

– Thế để cho ngươi sống có lợi ích gì đối với bọn ta?

Lữ Cung nói :

– Có lẽ còn có đôi chút.

– Có đôi chút gì.

Lữ Cung đột nhiên im lặng không chịu nói thêm.

Hiện giờ tuy hắn không nói ra, nhưng sau này có lẽ ssẽ nói.

Nếu như bây giờ giết hắn đi, sau này hắn vĩnh viễn không thể nào nói ra được.

Ban Sát Ba Ná lại nâng chung rượu lên :

– Ta cũng khâm phục ngươi, bởi vì ngươi quả là một người thông minh. Xưa nay ta vẫn thường khâm phục những người thông minh, và thường ít khi giết những người thông minh.

Y thở dài một tiếng nói tiếp :

– Chỉ có điều thỉnh thoảng cũng giết vài người.

Ban Sát Ba Ná đột nhiên hỏi Tiểu Phương :

– Ngươi đoán thử xem ta có giết hắn không?

Cùng lúc Ban Sát Ba Ná hỏi câu hỏi này đồng thời cũng có một người hỏi người khác một câu hỏi hoàn toàn giống như vậy.

Người hỏi câu này lúc ấy đang đứng trước một khung cửa sổ nhỏ, trong một căn nhà bí mật nằm ẩn trong lùm cây ven sông.

Khoàng cách từ chỗ người này đến chỗ Ban Sát Ba Ná có thể nói rất xa.

Ban Sát Ba Ná nhìn không thấy người kia. Thế nhưng nhất chuyện cử nhất động của Ban Sát Ba Ná người kia đều nhìn thấy rõ. Thậm chí ngay cả những câu nói của Ban Sát Ba Ná, người kia dường như cũng đều nghe hết.

Người kia không ai khác hơn chính là Lữ Tam.

Trong lùm cây giữa thạch động bên kia sông, có một gian nhà nhỏ bí mật.

Gian nhà nhỏ này người khác rất khó phát hiện ra, dù phát hiện cũng ít ai để ý đến. Bởi vì từ bên ngoài nhìn vào, căn nhà gỗ này tuyệt đối không có một đặc điểm gì đáng chú ý.

Cho dù bọn thợ săn lạc đường vô ý xông vào bên trong cũng không hề phát hiện ra có điểm gì đặc biệt, họ càng không nghĩ rằng Phú Quí thần tiên Lữ Tam lại ở đây.

Thế nhưng Lữ Tam lại ở trong căn nhà gỗ này.

Bên trong gian nhà gồm có một chiếc giường gỗ, một cái bàn cùng ba chiếc ghế cũng bằng gỗ. Ngoài ra còn có một chiếc tủ và phía sau là nhà bếp.

Những căn nhà như thế này, rất thường gặp ở vùng sơn cốc.

Chỗ ở của các thợ săn và những ẩn sĩ, thông thường cũng đều như vậy.

Thế nhưng căn nhà gỗ này hoàn toàn khác. Nó là một chỗ ở bí mật nhất, trong số những chỗ ở bí mật của Lữ Tam.

Tề Tiểu Yến đang ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn, đưa mắt nhìn Lữ Tam.

Nàng cảm thấy rất kỳ quái.

Nàng luôn cho rằng mình là một người thông minh tuyệt đỉnh, trên thế gian này có rất ít chuyện mà nàng không hiểu.

Trên sự thật cũng hoàn toàn đúng như vậy.

Thế vậy mà nàng không hiểu Lữ Tam đang làm gì?

Lữ Tam đứng trước khung cửa sổ duy nhất của căn nhà, trong tay đang cầm một cái ống tròn.

Cái ống tròn kia dài chừng một thước, một đầu lớn hơn cái chung uống rượu, một đầu nhỏ hơn chung uống rượu một tí.

Lữ Tam đứng trước cửa sổ, mắt trái nhắm lại, mắt phải ngắm nhìn qua đầu nhỏ của ống tròn.

Lữ Tam đứng như vậy trước cửa sổ đã rất lâu.

Sắc mặt Lữ Tam xưa nay không hề biểu hiện ra bên ngoài, cho dù có xảy ra chuyện gì.

Nhưng hiện tại trên mặt Lữ Tam biểu hiện rất kỳ lạ, cơ hồ lão đã nhìn thấy điều gì không hay, từ trong cái ống tròn kia.

Tiểu Yến thật sự không biết Lữ Tam đang nhìn cái gì? Cũng như không biết lão đang làm gì?

Đột nhiên Lữ Tam chợt quay đầu lại mỉm cười với Tiểu Yến rồi đưa cái ống tròn cho nàng nói :

– Ngươi cũng đến xem thử.

– Xem cái gì? – Tiểu Yến hỏi – Xem cái ống tròn này?

Nàng lắc đầu từ chối :

– Ta không xem.

Nhưng Lữ Tam kiên trì nói :

– Ngươi nhất định phải đến xem. Ta đảm bảo ngươi sẽ thấy một số việc rất thú vị.

Tiểu Yến không tin, nhưng cũng bước qua chỗ Lữ Tam.

Lữ Tam bắt Tiểu Yến làm đúng tư thế vừa rồi lão đã làm. Mắt phải nhìn vào ống tròn, còn mắt trái nhắm lại.

Lữ Tam mỉm cười nói :

– Ta biết ngươi là người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng ta đảm bảo ngươi nhất định sẽ nghĩ không ra, ngươi sẽ nhìn thấy việc gì trong ống tròn này.

Tiểu Yến quả thật không thể nào ngờ tới, lại có thể nhìn thấy Tiểu Phương từ trong cái ống tròn kia.

Nàng đã từng cho rằng mình là một con người vô tình hơn bất cứ một thiếu nữ nào.

Bởi vì nhiều năm trước đây, nàng đã biết đa tình sẽ khiến con người ta chịu khổ.

Nàng rất muốn quên đi Tiểu Phương.

Từ lúc nhìn thấy tình cảm của Tiểu Phương đối với Dương Quang và Tô Tô, nàng đã hạ quyết tâm phải rời khỏi gã nam nhân này.

Con người Tiểu Phương dường như vừa vô tình, nhưng lại đa tình. Có lúc như đa tình, nhưng lại vô tình.

Nhưng hiện tại con người vừa đa tình vừa vô tình kia bỗng nhiên xuất hiện trong ống tròn.

Lữ Tam vẫn đang quan sát những biểu hiện sắc mặt của Tiểu Yến. Lão biết Tiểu Yến nhất định đã nhìn thấy Tiểu Phương, thế nhưng nàng không hề có một phản ứng gì cả.

Tay vẫn nắm chặt cái ống tròn, sắc mặt hoàn toàn không có chút thay đổi.

Tề Tiểu Yến năm nay mới mười chín tuổi, thế nhưng nàng rèn luyện mình giống như một người bảy mươi tuổi.

Tiểu Yến chỉ đưa cái ống tròn trong tay lên hỏi gọn :

– Đây là cái gì?

– Ta cũng không biết đấy là cái gì! – Lữ Tam nói – Vật này của nước Anh Cát Lợi xa xăm tạo ra. Đến hiện giờ nó vẫn chưa có tên gọi, bởi vì trước nay vật này chưa được du nhập vào Trung Thổ. Vật này ngoài ta ra, chỉ có một mình ngươi được thấy qua nó.

– Thật vậy sao?

– Đương nhiên là thật. Nhưng hiện tại nó đã có một cái tên. – Lữ Tam cười vẻ đắc ý nói – Bởi vì ta đã đặt cho nó một cái tên.

Lữ Tam nói :

– Ta định đặt cho nó tên là Thiên Lý Nhãn kính, nhưng tên này nghe không hay.

Hơn nữa nghe qua giống như pháp bảo trong thần thoại.

Lữ Tam nói tiếp :

– Đây không phải là thần thoại, mà là vật có thật. Vì nó có thể nhìn thấy được từ xa, nên ta mới quyết định đặt cho nó một cái tên chính thức là Viễn Vọng Kính.

– Viễn Vọng Kính? – Tiểu Yến nói – Đây quả là một cái tên hay!

Tuy đang nói, nhưng mắt Tiểu Yến không ngừng nhìn qua ống kính, theo dõi từng động tác của Tiểu Phương.

Đột nhiên Lữ Tam lên tiếng nói :

– Ta biết ngươi còn học qua một thứ mà ít người biết đến.

– Là cái gì?

– Đó chính là Độc thần ngữ.

Lữ Tam nói :

– Chỉ cần ngươi có thể nhìn thấy môi của một người đang mấp máy, là có thể biết được người đó đang nói gì.

– Dường như ngươi biết hơi nhiều về ta quá đấy!

Khi nói câu này, Tiểu Yến không hề tỏ vẻ không hài lòng. Hơn nữa còn cười nói :

– Ngươi đương nhiên phải biết rất nhiều, nếu không ngươi làm thế nào thu nạp ta.

Lữ Tam cũng cười nói :

– Xem ra hai chúng ta đều rất hiểu rõ nhau. Vì thế ta tin rằng sau này chúng ta nhất định sẽ sống chung với nhau rất tốt.

Sau đó, Lữ Tam lại hỏi Tiểu Yến :

– Hiện giờ là ai đang nói chuyện?

– Là Ban Sát Ba Ná.

– Hắn ta đang nói gì?

– Hắn nói hắn cảm thấy rất kỳ quái, tại sao ngươi lại phái một người như Lữ Cung giữ chân bọn chúng ở lại đấy.

Lữ Tam mỉm cười hỏi :

– Hắn còn nói gì nữa?

– Hắn còn nói những người mà ngươi phái đến nấu thức ăn và làm những vệc vặt cho bọn chúng đều toàn là những cao thủ võ lâm.

Lữ Tam thở dài một tiếng :

– Mọi người đều nói Bốc Ưng là một hào kiệt, nhưng theo ta thấy Ban Sát Ba Ná tuyệt đối không hề thua kém Bốc Ưng.

Lữ Tam đột nhiên lại hỏi :

– Ngươi đoán xem hắn ta có giết Lữ Cung hay không?

Tề Tiểu Yến cười nói :

– Hiện tại hắn ta cũng đang hỏi Tiểu Phương câu hỏi này!

– Tiểu Phương trả lời thế nào?

– Tiểu Phương im lặng không nói gì cả.

– Còn ngươi thì sao?

– Ta cũng giống như Tiểu Phương. – Tiểu Yến nói – Những việc mà ngươi và Ban Sát Ba Ná làm, bọn ta không bao giờ đoán ra được.

Lữ Tam dùng tay sửa lại y phục, rồi nói :

– Ngươi cho rằng ta và Ban Sát Ba Ná cùng một loại người?

Tề Tiểu Yến không trả lời câu hỏi này, Lữ Tam lại nói tiếp :

– Nếu như ta là Ban Sát Ba Ná, ta tuyệt đối không bao giờ giết một người như Lữ Cung.

– Tại sao?

– Thứ nhất, vì hạng người như Lữ Cung không đáng để hắn ra tay. Thứ hai, vì sau này Lữ Cung có lẽ còn hữu dụng đối với hắn.

– Vừa rồi chính Lữ Cung cũng đã nói thế.

– Nhưng ngoài ra còn có một điều rất quan trọng.

– Là điều gì?

– Ban Sát Ba Ná không giết Lữ Cung, vì rằng hắn ta cũng không muốn mạo hiểm.

– Mạo hiểm? – Tiểu Yến hỏi – Mạo hiểm gì chứ?

– Ban Sát Ba Ná không có nhìn lầm. Những người mà ta phái đến làm những chuyện lặt vặt và nấu ăn cho bọn chúng, quả thật đều là những cao thủ võ lâm.

– Thì ra là thế!

– Người đang thêm củi vào lò biệt hiệu là Bàng Giải. Cây thiết kiếm trong tay hắn thật sự là một ngoại môn vũ khí vô cùng lợi hại. Chỉ cần nó kẹp được binh khí của đối phương, thì vũ khí lập tức rời khỏi tay đối phương ngay, và chỉ cần hắn phản công lại, có thể đâm xuyên tim đối phương.

Lữ Tam lại nói :

– Đây quả là thứ vũ khí độc chế của hắn. Người trong giang hồ đã từng nhìn thấy loại vũ khí này của hắn vẫn còn chưa nhiều. Bởi vì hắn vừa xuất đạo chưa đến một năm, thì đã bi ta thâu phục. Ta thật không ngờ Ban Sát Ba Ná lại có thể nhìn ra.

Tề Tiểu Yến hỏi :

– Còn người quay thịt kia thế nào?

– Biệt hiệu của hắn ta là Xoa Tử. Bất luận ai nếu bị hắn ta dùng chĩa ba đâm xuyên tim, cũng đều cảm thấy khó chịu hơn là bị quay sống trên lửa.

– Còn những người kia thì sao?

– Những người còn lại cũng giống như bọn chúng. – Lữ Tam nói – Dường như mỗi người bọn họ đều có thủ đoạn độc ác và từng giết người như ra.

(thiếu trang 74, 75)

… tại sao còn chọn một nơi như vầy mời hắn?

Lữ Tam lại buông tiếng thở dài :

– Ban Sát Ba Ná là người như thế nào chứ? Nếu không phải là một nơi như vầy, thì hắn ta chịu đến hay sao?

Tề Tiểu Yến cũng buông tiếng thở dài :

– Thế thì ta càng không hiểu. Bản thân ngươi không muốn thừa cơ hội này trừ khử hắn đi, lại biết hắn ta cũng không xuất thủ. Thế tại sao ngươi còn phái Lữ Cung và bọn người kia giữ chân Ban Sát Ba Ná và Tiểu Phương ở đấy làm gì?

Lữ Tam nói :

– Bởi là vì ta muốn quan sát hắn. Hành tung của Ban Sát Ba Ná rất là thần bí. Có thể nói hắn là một con người thần bí nhất trong giang hồ trong khoảng vài chục năm trở lại đây.

Về điểm này không ai có thể phủ nhận.

– Ta phải tốn nhiều công sức như vậy mới có thể quan sát được lời nói và thần thái hành động của hắn.

Tề Tiểu Yến lại buông tiếng thở dài :

– Ngươi bỏ ra nhiều công sức như thế, chỉ vì để nhìn hắn ta mà thôi sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN