Sa Ngã Vô Tội - Chương 6: Tim về nơi đâu?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
225


Sa Ngã Vô Tội


Chương 6: Tim về nơi đâu?


Một cuối tuần nữa cũng trôi qua, cô đến văn phòng sợ đến mức ngây dại, nếu không phải là Triệu Thi Ngữ đang ngồi ở đó thì cô nhất định nghĩ mình đã đi nhầm chỗ. Như thế nào mà cửa phòng của Lâm Quân Dật lại đổi thành cửa kính trong suốt thế kia, mà trên tường lại có thêm một cái cửa sổ bằng kính thật lớn nữa. Đây là mời thợ về trang trí sao, làm cũng nhanh quá đấy chứ.

“Chuyện này là sao vậy?” Cô hỏi.

Triệu Thi Ngữ nhìn Băng Vũ tỏ vẻ xem thường: “Cô hỏi tôi, tôi hỏi ai.” Dìm luôn cả sự ngạc nhiên của Băng Vũ xuống.

Lâm Quân Dật vừa mới bước vào cửa liền đi ngay vào văn phòng, bỏ lại một câu nói không đầu không đuôi:

“Trong phòng bắt ánh sáng không tốt nên tôi cho người thiết kế lại một chút.”

Triệu Thi Ngữ lập tức gật đầu tỏ ý bảo phải.

Băng Vũ không trả lời, mở máy tính tiếp tục đánh văn kiện.

Bắt ánh sáng không tốt! Không đùa chứ!

Cửa sổ sát đất trong phòng làm việc của anh ta bắt ánh sáng cực kỳ tốt, buổi sáng ánh nắng rọi vào sáng rực. Chắn chắn là tâm lý anh ta có chút vấn đề.

Triệu Thi Ngữ nhìn cửa sổ thuỷ tinh sáng ngời, bất đắc dĩ thu dọn dụng cụ trang điểm trên bàn, lấy văn kiện ra tùy ý xem qua.

Thấm thoát đã qua một tháng. Từ lúc gây ra những cử chỉ hiểu lầm lần đó cho tới nay, Lâm Quân Dật cư xử trong công việc ngày càng đúng mực. Anh không bảo cô cùng đi ra ngoài xã giao nữa, ngoại trừ đôi khi trong công việc có những quan điểm không đồng nhất dẫn đến nhiều lời bàn qua thảo lại một chút thì anh luôn cố ý giữ khoảng cách nhất định với cô.

Hai ngày nghỉ mỗi tuần của anh nhất định không để cho cô sắp xếp, thời gian tan sở chưa bao giờ sai lệch quy định, cô cũng không cần phải tăng ca nữa. Sau nhiều lần cô cùng Triệu Thi Ngữ ngồi ăn cơm chung với nhau, Triệu Thi Ngữ đối với cô cũng có vài phần tôn trọng hơn, vẻ ngoài cũng có vẻ hoà khí hơn.

Hôm nay, nghe nói ngân hàng đã đồng ý cho vay vốn, Triệu Thi Ngữ cười tươi xán lạn, dung nhan như nắng xuân rạng rỡ đến lóa mắt.

Cô nàng đến gặp trưởng phòng tài vụ để nhận phong bì, độ dày ít nhất cũng phải bằng ba tháng lương của Băng Vũ. Cho dù có ngốc đến cỡ nào cô cũng đoán được nguyên nhân khiến Triệu Thi Ngữ vui vẻ như vậy. Phụ nữ xinh đẹp muốn kiếm tiền thật quá dễ dàng, chỉ là cô không muốn lợi dụng ‘vốn’ của chính mình, cho nên cuộc sống của cô và Tư Tư có vẻ kham khổ.

Cũng may là hiện tại cô đã có được một công việc lý tưởng, có thể không cần xã giao, cũng không cần phải thoả mãn những bộ não lúc nào cũng chứa đầy tế bào tình dục của các lão sếp.

Lần đầu tiên số tiền trong sổ tiết kiệm gửi ngân hàng lên đến năm con số, cuộc sống cũng không còn là màu xám ảm đạm nữa. Cô tin tưởng, chỉ cần cố gắng thì cuộc sống của cô và Tư Tư sẽ ngày càng tốt hơn. Cô nhất định sẽ kiếm đủ tiền để Tư Tư được học trường tốt nhất, vào được trường đại học hàng đầu, không cần giống như cô trước đây luôn sống trong ánh mắt dò xét của nguời khác.

Xuyên qua cửa sổ bằng kính, cô lơ đãng nhìn thấy gương mặt anh, bất giác cô bị thu hút bởi sự chuyên tâm làm việc thể hiện trên nét mặt ấy. Xem ra thế giới này quả thực có ông chủ tốt, cô tìm kiếm suốt bốn năm rốt cuộc cũng tìm được rồi!

Nhìn anh một lúc lâu, cô bắt đầu hoài nghi mình rốt cuộc đang nhìn Lâm Quân Dật hay là nhìn Trần Lăng. Bởi vì mỗi khi nhìn anh cô lại có những suy đoán như: vì sao anh lại thích mua quần áo phụ nữ, vì sao anh có đến hai căn hộ mà nơi hay ngủ lại nhất lại là phòng nghỉ trong văn phòng công ty.

Có khi cô lại nghĩ, vì cái gì mà anh lại không thích có quan hệ mờ ám với đồng nghiệp nữ trong công ty. Ngay cả loại mê hoặc động lòng người, ánh mắt hồn xiêu phách lạc như Triệu Thi Ngữ mà anh vẫn làm ngơ như không thấy. Cô thật không đoán ra anh là người như thế nào nữa.

Còn rất kì lạ là, cô chưa bao giờ nhận được điện thoại từ vị hôn thê của anh, thỉnh thoảng những cuộc điện thoại gọi từ nước ngoài về đều là giọng một ông lão đầy vẻ uy nghiêm, đoán chừng là ông nội tài phiệt trong truyền thuyết của anh.

Chẳng lẽ anh và vị hôn thê chỉ liên lạc qua điện thoại di động thôi sao? Trong lúc làm việc anh thường rất ít khi nhận cuộc gọi, thật không thể hiểu hai người bọn họ yêu nhau kiểu gì. Dựa vào điều gì mà tình cảm của họ có thể gắn bó dù cách xa xôi vạn dặm, dựa vào điều gì mà họ có thể giải quyết được nỗi nhớ khắc sâu trong lòng từng phút từng giây.

Người như anh ta thật sự có rất nhiều bí ẩn, làm cho cô không nhịn được cũng muốn tìm hiểu một chút…

Đang nhìn chăm chú vào máy tính đột nhiên anh chuyển dời tầm mắt về phía cô, chống lại ánh mắt thăm dò của cô.

Cô giật mình, vội nhìn tránh sang hướng khác.

Qua một lúc lâu, cô vẫn cảm thấy ánh mắt nóng rực dừng lại trên người mình, độ nóng còn mãnh liệt hơn cả ánh mặt trời giữa trưa.

Vì để chứng minh đây chỉ là ảo giác của mình, cô vụng trộm nhìn anh một cái, không nghĩ lại bắt gặp ý cười nghiền ngẫm trên khóe miệng anh.

Mặt cô như bị lửa đốt, có phần ngượng ngùng cúi đầu, nhìn chằm chằm vào văn kiện mà hoàn toàn không biết nội dung văn kiện mình đang xem là gì.

Trong lòng cô thầm oán hận nghĩ: Muốn dùng thứ gì đó đập cái cửa sổ trong suốt này đi quá!

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại nội tuyến vang lên, theo phản xạ tay cô quýnh quáng cả lên, suýt nữa là huơ trúng ly nước để trên bàn.

Triệu Thi Ngữ tiếp điện thoại, mới nghe một chút đã bĩu môi, đem ống nghe đưa cho cô.

“Năm giờ chiều nay, cô đi dự một tiệc rượu tư nhân với tôi… 10 phút nữa đợi tôi ở dưới lầu, tôi đưa cô đi chọn lễ phục dạ hội…”

Cô âm thầm quan sát sắc mặt khó coi của Triệu Thi Ngữ, đoán chừng cô nàng cũng đã nghe được.

Cũng khó trách sắc mặt khó coi như thế, vì bữa tiệc rượu này cô nàng đã cố ý mua một bộ lễ phục dạ hội, chuẩn bị tốt một chút để ‘triển lãm’ dáng người xinh đẹp của mình trước mặt các vị quan lớn, đại gia giàu có.

Xem ra là có tâm chăm hoa nở nhưng hoa lại không tỏa hương a!

Cô gác điện thoại, rồi lại gọi điện thoại cho Liễu Dương để xin lỗi, e là hôm nay cô sẽ phải tăng ca đến tận khuya.

Aiz! Tối nay nhất định phải uống ít rượu thôi, tuyệt đối không để cho anh ta hiểu lầm thêm lần nữa!

* * * * * * * * * * * * * * *

Ngồi ở trong xe, cả hai người đều trầm mặc, tản mạn khắp xe đều là không khí xấu hổ, quỷ dị lạ thường

Trong đầu Băng Vũ bất giác lại hiện ra cảnh tượng ngồi trong xe anh khóc lóc lần trước, tự đáy lòng thầm mong anh cũng đừng nhớ đến cái cảnh tượng ấy như mình…

Có lẽ Lâm Quân Dật không muốn làm cho không khí ngày càng căng thẳng, ảm đạm như vậy nữa, lịch sự hỏi chuyện công việc của cô: “Cô đến công ty cũng đã được một tháng rồi nhỉ, vậy đã thích ứng được với tiến độ công việc chưa?”

“Tôi có thể thích ứng.” Mặc dù có cũng có chút phí sức lao động, nhưng tiền lương anh trả tuyệt đối hợp lý.

“Có muốn làm lâu dài trong công ty không?” Vấn đề này có hơi đường đột, bất quá, dựa theo tần suất đổi công việc của cô thì anh lo lắng cũng là tất yếu thôi.

“Lâm tổng là ông chủ tốt hiếm thấy, có thể làm việc lâu dài ở công ty là vinh hạnh của tôi.”

“Sau một thời gian nữa, tôi định đưa một số nhân viên đi đào tạo ngắn hạn, điều kiện tiên quyết là phải ký kết hợp đồng làm việc dài hạn với công ty. Biểu hiện của cô rất khá, không biết cô có muốn ký hợp đồng dài hạn với công ty hay không?”

“Tôi cầu còn không được, cảm ơn Lâm tổng đã chiếu cố.”

“Tôi không phải cố ý chiếu cố cô.” Anh cố ý phân rõ ràng quan hệ với cô: “Tôi hy vọng bên cạnh mình có thể có một thư ký hiểu biết rộng rãi, tốt nhất là có thể đi công tác cùng tôi.”

“Tôi hiểu. Các ông chủ Mỹ đều thích một nữ thư ký theo chế độ chung thân(*), lâu dài và giỏi giang. Đáng tiếc là nghe người ta nói, hiện nay trong nước những thư ký vượt quá bốn mươi tuổi còn quý hiếm hơn cả gấu mèo.”

(*) Có nghĩa là thư ký đó chỉ làm việc cho một ông chủ đến khi nào không còn làm việc được nữa thì thôi.

“Đúng vậy!” Anh cười cười: “Bất luận cô có yêu cầu gì, đều có thể đề suất, chỉ cần cô đồng ý làm thư ký chung thân cho tôi là được.”

Những lời này nghe có chút không tự nhiên!

“Tôi không dám cam đoan có thể hoàn toàn đáp ứng được hết các yêu cầu của ngài, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Cô cứ yên tâm, tôi sẽ không yêu cầu quá cao đâu, cô chỉ cần làm tốt công việc, có trách nhiệm với công ty và có lòng trung thành là đủ rồi. Về phần tiền lương, tôi sẽ căn cứ vào biểu hiện và thời gian làm việc của cô, từng năm sẽ tăng lên.”

Giải thích thêm một chút tốt hơn nhiều, nghe cũng không còn thiếu tự nhiên nữa. Băng Vũ vui vẻ đồng ý: “Tôi nhất định sẽ không làm ngài thất vọng.”

Dọc đường, họ nói chuyện phiếm với nhau trong chốc lát, vì đối với người hiểu biết sâu rộng như anh nên cô nói chuyện cũng phải mười phần cẩn thận.

Anh nói: “Cô không cần thiết phải nói chuyện câu nệ với tôi như vậy, có gì muốn nói muốn hỏi cứ việc nói thẳng. Dù sao muốn thấu hiểu và thông cảm lẫn nhau thì cần cả một quá trình.”

“Vâng! Tôi có thể hỏi một chút được không, bình thường các ông chủ đều muốn tìm cách mở rộng công ty của mình, vì sao ngài lại về nước thành lập công ty khác?” Cô chọn một câu hỏi có vẻ có chiều sâu.

Anh trầm tư một lúc: “Tôi chán ghét khi người ta giới thiệu tôi, đều phải nói: Đây là cháu nội của Lâm Lạc Hoè.”

Lâm Lạc Hòe? Không phải anh ta đang nói đến huyền thoại trong giới đầu tư đó chứ?!

Dựa vào việc anh ta có hắc kim tạp của ngân hàng Thụy Sĩ cùng với tài năng phi phàm của anh ta thì xem ra cũng không phải là điều quá ngạc nhiên.

Lâm Lạc Hoè nổi danh không phải vì ông ấy có nhiều tiền đến mức nào, mà là truyền thuyết về cuộc đời mà ông ấy đã trải qua:

Hai mươi bốn tuổi, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng.

Ba mươi hai tuổi, có được công ty riêng của mình trên thị trường.

Ba mươi tám tuổi, công ty đóng cửa, tán gia bại sản.

Bốn mươi tuổi, làm một công việc bán thời gian, nhưng chỉ dựa vào việc chơi cổ phiếu mà ông ta kiếm được 1000 đô la mỗi ngày.

Đến Bốn mươi sáu tuổi, đã trở thành một triệu phú, sau đó ông ấy đầu tư hàng lọat vào các ngành sản xuất.

Có bao nhiêu công ty trên danh nghĩa của ông, bao nhiêu công ty có cổ phần của ông, bao nhiêu tài khoản gửi ngân hàng, căn bản không ai biết rõ.

Khó trách Âu Dương Y Phàm trợn mắt, há hốc mồm khi nghe nói anh đi vay tiền, có gia thế như vậy thật sự không nên vì 500 ngàn mà phải ăn nói khép nép với người ta.

Lúc này, cô càng thêm sùng bái người đàn ông kiên trì, quyết đoán gây dựng sự nghiệp của chính mình ngay trước mặt cô đây.

Lâm Quân Dật nói: “Tất cả mọi người đều cho rằng tôi có được tất cả vì tôi là cháu nội của ông. Không có ai biết tôi khởi đầu cũng chỉ từ một nhân viên làm công bình thường, tôi có ngày hôm nay là vì tôi cố gắng nhiều hơn so với bất cứ ai, làm việc 15 tiếng mỗi ngày.”

“Cho nên, ngài muốn chứng minh cho mọi người thấy không cần dựa vào ông ấy ngài vẫn có thể thành công giống như vậy. Số tiền đầu tư đó…”

“Là tôi kiếm được từ việc chơi chứng khoán cùng với tiền vay từ ngân hàng.”

Kỳ thật Băng Vũ rất muốn phản bác lại anh: Anh có thể được như ngày hôm nay vì anh có một người ông tốt. So với những người khác cũng cố gắng như anh, thì cũng mấy ai có được may mắn như anh. Không có ông nội anh bồi dưỡng, chỉ dẫn, anh có thể có được năng lực và sự quyết đoán mạnh mẽ như vậy sao?!

Cô đương nhiên không thể nói. Những kẻ có tiền đều có một căn bệnh chung, sợ người khác chỉ nhìn đến tiền tài và địa vị của bọn họ mà xem nhẹ năng lực thật sự của chính bản thân bọn họ. Bọn họ tự đánh giá và xem trọng mình, đồng thời cũng muốn người khác đánh giá và xem trọng giá trị thật sự của bản thân họ mà không chỉ dựa trên tiền tài ngoài thân. Không may là ngoài tiền tài bên ngoài ra, thì họ thật sự chẳng còn gì đáng để đánh giá và xem trọng cả.

Hai người hàn huyên những vấn đề vụn vặt chẳng đâu vào đâu, nhưng chẳng biết từ lúc nào cuộc trò chuyện đã đến đi đến chủ đề đánh giá về ‘thẩm mỹ ăn mặc’. Anh cho rằng: để đánh giá một người phụ nữ cao quý thanh nhã hay không thì trước tiên người ta sẽ đánh giá từ cách ăn mặc, trang phục phục sức tô điểm bên ngoài trước hết, vì thế anh đề nghị cô nên nâng cao thẩm mỹ về thời trang lên một chút.

Cô không thể nào ngăn mình bày tỏ cách nghĩ của bản thân: “Tôi cho rằng phục sức cao quý thanh nhã đều phải dựa vào tiền bạc mà có”.

Anh khẽ nhếch khóe môi bàng bạc, không nói gì.

Thấy anh không hờn giận, cô nói thêm: “Xem ra Lâm tổng rất có hứng thú với quần áo, trang sức nhỉ, khó trách trong nhà anh lại có nhiều váy áo phụ nữ như vậy.”

“Ừ! Mỗi lần thấy có bộ quần áo nào thích hợp với cô ấy, tôi đều nghĩ sẽ mua tặng cô ấy.” Anh dừng một chút nói tiếp: “Cảm giác đó rất tuyệt, giống như cô ấy luôn ở bên cạnh tôi vậy.”

“Vâng! Bạn gái của ngài thật sự rất hạnh phúc.” Câu này của cô là thật lòng, cảm giác nhớ nhung, yêu thương một người cách nhau cả Thái Bình Dương nhất định rất khổ sở.

Cô vẫn nhớ rất rõ lúc chia tay với Trần Lăng, mỗi ngày đều giống như ngày tận thế, muốn vứt bỏ mọi thứ vướng bận nơi hồng trần khổ ải này mà bước vào chốn thiên thai, nhưng vì trong cơ thể mình có một hình hài bé nhỏ đang dần dần lớn lên mà cô phải lưu lại chốn này.

Cô đi vòng quanh suốt ngày trong trạng thái thất thần, nhìn thấy có món đồ gì đẹp đều muốn mua cho người ấy, nhưng lại chợt nhớ đến hai người không thể gặp nhau nữa… Cảm giác đó thực sự rất chua xót, cứ như một mũi dao nhọn, một dao lại một dao đâm sâu vào lồng ngực cô đến ứa máu, đến ngạt thở.

Đó là những chuỗi ngày hao tổn tinh thần nhất của cô, cô cứ thế vật vạ vật vờ, đến nỗi suýt nữa vì thiếu dinh dưỡng trầm trọng mà sinh non. Mãi đến khi ấy, cô mới bắt bản thân mình nhất định phải tìm một công việc, nhất định phải bắt đầu một cuộc sống bình thường.

Dừng đèn đỏ, xuyên qua cửa kính xe Lâm Quân Dật nhìn những xe cộ và người qua lại trên đường ở phía trước, nói với cô: “Nhưng trước đây cô ấy không hề nghĩ vậy… Có lẽ tôi đối với cô ấy quá tốt, tốt đến mức cô ấy không còn cảm giác nữa và cho điều đó là chuyện đương nhiên. Có lẽ đúng như những gì Y Phàm nói: Đối với phụ nữ không thể ngoan ngoãn phục tùng được, như vậy cô ta sẽ cho rằng anh không giống đàn ông, sẽ xem thường anh.”

“Ngài không giống đàn ông?” Đây là ý kiến không có tính khả thi nhất mà cô từng được nghe. Nếu một người như Lâm Quân Dật còn chưa đủ vị đàn ông, thì những người đàn ông khác nên chuyển đổi giới tính cho rồi.

Anh nhìn cô thực sự hỏi: “Hiện tại cô thấy tôi giống đàn ông thật sao?”

“Giống, là mẫu đàn ông thật sự, tôi tin chắc có rất nhiều phụ nữ yêu thích, ngưỡng mộ ngài.”

Cứ cho là cô có đạo đức nghề nghiệp rất cao, những lời khen tặng đều là thuận miệng buông lời mà thôi, nhưng câu này cô rất thật lòng!

Anh nghe được vô cùng hài lòng, bất giác trên mặt nở nụ cười, ngay cả ánh mắt luôn mang vẻ lạnh lùng lúc này cũng sáng rỡ mê người.

Thời khắc ấy, thế giới huyên náo đều trở nên yên tĩnh vì nụ cười của anh. Nếu anh lúc nào cũng tươi cười như vậy thì tốt biết mấy, như vậy cô mới không cảm thấy bị áp lực.

Ngẫm đi nghĩ lại thì, nếu ông chủ ở trước mặt nhân viên không tỏ ra uy nghiêm, không thể gây áp lực cho nhân viên, đó mới là thất bại.

Trầm mặc một lúc, anh nói tiếp: “Sau này tôi trở thành như vậy, đều là vì cô ấy…”

Trời ạ! Nếu không phải nghe chính miệng anh nói ra chắc chắn cô sẽ không tin. Cô nghĩ đàn ông si tình trên thế giới này đã muốn tuyệt chủng mất rồi, thế mà giờ lại có một con cá lọt lưới ở ngay đây.

Người phụ nữ ấy quả thực rất may mắn mới được anh che chở và yêu say đắm như thế…

* * * * * * * * * * * * * *

Từ phòng trang điểm đi ra, cô hơi ngại ngùng nhìn bóng hai người trong gương. Hết nhìn bản thân mình rồi lại đưa ánh mắt ngó sang Lâm Quân Dật xem anh có nhíu mày nhăn mặt lại không.

Như vậy có thể đi được rồi!

Bộ váy dài rũ xuống đất này là bộ lễ phục dạ hội đẹp nhất mà cô từng thấy từ trước đến nay. Với màu đỏ sậm không những không làm cho nó có vẻ tầm thường mà còn tăng thêm nét tuyệt diễm. Mặt vải lụa mềm mại trơn bóng, được thiết kế để lộ hẳn đôi vai trần quyến rũ. Khi mặc lên người cô, hoàn toàn vừa khít khoe ra những đường cong khiêu gợi, tràn ngập vẻ dụ dỗ mê hoặc khiến người nhìn khó có thể chống đỡ được.

Trên làn váy điểm theo mấy sợi tơ vàng rũ, theo mỗi bước chân hay động tác xoay người dù rất nhỏ của cô thôi, những sợi tơ vàng óng ấy cũng đong đưa theo những đường cong trên thân thể cô, dưới ánh đèn càng trở nên lung linh, óng ánh.

Sắc vàng múa lượn giữa nền đỏ sẫm, khoe ra hết thảy nét cao quý, mà cũng gợi cảm đến tột cùng.

Hơn nữa vì để phối hợp với khí chất của bộ lễ phục, chuyên gia trang điểm đã trang điểm cho cô khá là kỹ lưỡng.

Khuôn mặt vốn đã hút hồn người giờ lại thêm đôi mắt được điểm chút màu hồng nhạt càng trở nên mê hoặc mắt nhìn. Hơn nữa lại còn đôi môi đỏ mọng ướt át vô cùng kiều diễm, dù chẳng cần nói gì cũng đủ mị hoặc người đối diện rồi.

Thấy Lâm Quân Dật dời tầm mắt rất nhanh, cô thử thăm dò hỏi anh: “Tôi như vậy đã được chưa?”

Tầm mắt Lâm Quân Dật lại quay trở về, cau mày đánh giá cô từ trên xuống dưới một lúc lâu, trầm giọng hỏi: “Đổi một bộ khác mất bao lâu?”

Cô không biết nên trả lời thế nào, xấu hổ xoay người nhìn cái người tự xưng là chuyên gia trang điểm cười khổ, sớm biết thế này cô đã không ngồi yên chịu giày vò suốt nửa tiếng.

Chuyên gia trang điểm nhìn cô hết bên trái rồi lại sang phải, vẻ mặt giận mà không dám nói: “Nếu muốn trang điểm lại lần nữa thì mất ít nhất một tiếng nữa.”

“Quên đi! Sắp trễ giờ rồi. Đi thôi!”

* * * * * * * * * * * * * * * * *

Khoác tay anh đi vào buổi dạ tiệc lộng lẫy, cô cảm giác mình giống như một bà hoàng cao quý, đang đi vào cung điện của mình dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.

Băng Vũ chỉ là một người phụ nữ bình thường, cũng từng có những giấc mơ đẹp đẽ về hoàng tử và công chúa. Nhưng bây giờ cô lại là một người rất thực tế, có thể phân biệt rõ ràng đâu là cổ tích, đâu là hiện thực.

Hôm nay, trong mắt mọi người họ giống như một cặp tình nhân đi với nhau. Ngày mai anh vẫn là một vương tử cao quý, còn cô bất quá chỉ là một trợ lý thư ký bình thường, nhỏ nhoi mà thôi.

Anh là anh, còn cô vẫn cứ là cô!

Từ lúc bước vào phòng tiệc, những kẻ có ý đồ tiếp cận cô không ngớt, thật may là đều bị Lâm Quân Dật đuổi khéo đi hết.

Bất quá khi Lâm Quân Dật chào hỏi người khác, cô vốn không may mắn như vậy. Phải mang nét tươi cười phiền ghét ấy treo trên khóe miệng, nói cười liên miên đến mức đôi lúc cô còn chẳng biết mình đang nói những gì nữa là.

Âu Dương Y Phàm đi về hướng cô.

Cô có cảm giác anh ta có điểm giống Trần Lăng, luôn nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, nhưng khí độ thì không giống, so với Trần Lăng thì anh ta có phần ung dung, tao nhã hơn.

Âu Dương Y Phàm đến gần cô, cười nói: “Hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi?”

“Âu Dương tiên sinh, xin chào, tôi là Diêu Băng Vũ.”

“Là cô?” Anh ta dường như không tin nổi, đôi mắt mở to sững sờ lộ vẻ nghiên cứu, dò xét cô: “Quân Dật thật sự là càng ngày càng tinh mắt…”

“Thật ra, tôi chỉ là thư ký của ngài ấy…”

“Uhm, cũng không trở ngại gì!” Câu kế tiếp anh ta vẫn chưa kịp nói hết, thì Lâm Quân Dật cùng giám đốc Trương đã vội vàng bước đến chào hỏi, cắt ngang cuộc nói chuyện giữa cô và Âu Dương Y Phàm.

“Không phải cậu có ý gì đó với thư ký của tôi đó chứ?”

“Anh còn không hiểu tôi sao? Tôi không phải loại thích phá hỏng chuyện tình cảm của người khác.” Âu Dương Y Phàm vỗ vỗ vai anh, ngữ điệu nói chuyện có chút quái lạ, tựa hồ có thâm ý ẩn trong lời nói.

“Công tử đào hoa của tôi ơi, cậu nên quan tâm đến những vấn đề khác ngoài phụ nữ đi được không?”

“Ha ha!” Âu Dương Y Phàm khoa trương cười lớn: “Tôi nghĩ những lời này anh nên nói với chính mình thì hơn.”

Nói xong anh ta đi lướt qua Lâm Quân Dật, trước khi đi còn quay đầu nhìn cô cười nói: “Cô thư ký xinh đẹp, nếu lại uống rượu, hãy giúp ông chủ của cô ngăn lại nhé!”

“Tôi biết rồi!” Cô còn gật đầu rất thật thà.

Triệu Thi Ngữ cũng từng nói, Lâm Quân Dật không uống rượu, hình như rất ghét rượu.

Lâm Quân Dật đối với bữa tiệc cũng không được nhiệt tình cho lắm, chỉ ngồi trong một góc sáng sủa, yên lặng quan sát vẻ mặt, cử chỉ của từng người.

Trong khách sạn hoa lệ, ánh đèn rọi sáng trưng, mọi người ai ai cũng trưng ra sự nịnh nọt cùng khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười. Chỉ có anh vẫn lạnh lùng, tựa nửa người vào ghế sofa, tư thế ngồi hết sức tao nhã, khóe miệng luôn lộ ra vẻ cười cợt.

Sự kiêu ngạo, lãnh đạm của anh vốn đã như thế, không cần cố ý biểu hiện cũng vô tình lộ ra ngoài…

Đôi lúc có khách quen đến chào hỏi, anh đều lịch sự đứng dậy chào đón, nhiệt tình đáp lại.

Nếu có người đưa rượu đến đây, cô liền lập tức giải thích: “Ông chủ của tôi không uống rượu…”

Sau đó thay anh mời rượu khách, cũng may đàn ông đều thường dễ bị phụ nữ mê hoặc và cũng luôn nhún nhường phụ nữ vài phần, nên bọn họ đều thật sự vui vẻ chấp nhận hành động này của cô mà không tỏ ý gì khác.

Thật lòng mà nói, tửu lượng của cô kém hơn nhiều so với Triệu Thi Ngữ.

Sau khi uống xong mấy ly rượu Brandy, tay chân cô có chút bủn rủn, vô lực, đầu óc hơi mơ hồ, những khôn mặt tươi cười hiện ra trước mặt trở nên xa xôi.

Lúc này, giám đốc Trương cũng tới góp vui, cố ý đến gần cô hạ thấp giọng nói: “Cô Diêu, hôm nay nhìn cô thật sự rất quyến rũ.”

“Giám đốc Trương quá khen rồi.” Cô nâng ly rượu lên, miễn cưỡng nở nụ cười: “Chuyện vay vốn ít nhiều phải nhờ vào sự chiếu cố của ngài, tôi thay mặt Lâm tổng cảm ơn ngài.”

“Không cần khách sáo.” Giám đốc Trương uống một hơi cạn sạch, hứng thú dạt dào nhìn chằm chằm vào mặt của cô.

Cô nhìn ly Brandy có chút do dự, rượu này rất mạnh, lại quá cay nồng, sợ uống xong lại thất thố giống như lần trước nữa…

Nào ngờ ngay lúc cô đang chần chừ, vừa đưa ly rượu lên môi liền bị những ngón tay thon dài đoạt lấy.

“Rượu của giám đốc Trương, tôi nên tự mình uống mới phải!” Nói xong, Lâm Quân Dật nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch, động tác ngửa đầu khi uống của anh làm cho những lọn tóc được hất lên rất tự nhiên, so với hương vị rượu Brandy còn có cảm giác mê người hơn.

Cô đã từng nghe nói phụ nữ hoàn mỹ là rượu vang đỏ, đàn ông hoàn mỹ là rượu Brandy, quả nhiên thật sự là như vậy!

Sau khi giám đốc Trương rời đi, cô âm thầm quan sát anh thật lâu, sắc mặt anh vẫn trắng nõn như vậy, ánh mắt vẫn sắc bén, không có chút mông lung, nhìn thế nào cũng không có dấu hiệu say rượu.

Sau đó, lại có một ông chủ về vật liệu xây dựng lại chào hỏi, cô còn chưa kịp trò chuyện, anh đã chủ động cùng họ nâng ly, vừa uống vừa tán gẫu rất thân thiện.

Xem ra lời đồn thật sự không đáng tin, nếu sớm biết anh ta “thâm tàng bất lộ”(*) thì cô đâu cần ngược đãi chính mình như vậy làm gì.

Thâm tàng bất lộ: hiểu nôm na là tài cao nhưng giấu kĩ, khó có thể phát hiện ra. Gần giống câu “Chân nhân bất lộ tướng”.

* * * * * * * * * * * * * * * *

Âu Dương Y Phàm sau khi dạo qua một vòng, đem một ly nước nho lạnh đưa tới cho Lâm Quân Dật, đùa giỡn: “Mời anh!”

“Cậu không biết mình nhiều chuyện lắm hay sao?” Biểu tình lãnh đạm của Lâm Quân Dật đủ để khiến người khác cách xa cả ngàn dặm.

Nhưng Âu Dương Y Phàm vẫn lộ ra vẻ tươi cười, ngồi bên cạnh anh nói: “Để tôi xem anh có thể chống đỡ được bao lâu…”

“Muốn xem kịch vui thì tốt nhất cậu nên đứng xa ra một chút mà nhìn.” Lâm Quân Dật trừng mắt, lạnh lùng liếc Âu Dương Y Phàm một cái, ánh mắt lạnh như băng của anh đã chặn đứng những lời Âu Dương Y Phàm sắp sửa nói ra.

Âu Dương Y Phàm nhún vai ra vẻ như không có chuyện gì, chuyển đề tài: “Không phải… Gần đây tôi có để ý đến cổ phiếu dài hạn rất có khả năng, anh có hứng thú không?”

“Gần đây tài chính bên tôi có vẻ khá eo hẹp, cho nên chỉ đôi khi chọn những loại ngắn hạn mà thôi.”

Rốt cuộc Lâm Quân Dật cũng nhận lấy ly nước nho trong tay Âu Dương Y Phàm, uống một ngụm. Băng Vũ hoài nghi nếu như Lâm Quân Dật không nhận lấy ly nước thì chắc tay của Âu Dương Y Phàm sẽ bị chuột rút mất thôi.

Âu Dương Y Phàm vẫy vẫy cổ tay: “Bây giờ ai còn coi trọng đến mấy cái kiểu làm ăn xây dựng sự nghiệp ấy nữa, nào là phải chú trọng xã giao, rồi can thiệp trên dưới, rào trước đón sau… phải quản lý nhiều chuyện rườm rà như vậy chi cho khổ không biết. Rảnh rỗi không biết làm gì thì chơi bời đầu tư vào cổ phiếu chứng khoán đi, tìm vài công ty lớn đầu tư cho nhàn nhã, tự do, lại kiếm được nhiều tiền, thật không hiểu nổi anh nghĩ gì nữa!”

“Cậu không biết là mỗi ngày ngồi đối diện với cái máy tính, dán mắt vào những đường cong cùng mấy con số biến hoá trong tài khoản ngân hàng của mình, thật sự rất nhàm chán sao? Tôi cho rằng nhìn cái sự nghiệp tự tay mình tạo dựng biến đổi theo năm tháng so với nhìn mấy con số trong tài khoản ngân hàng biến hoá hàng ngày thú vị hơn nhiều lắm.”

“Vậy anh cứ làm tốt công việc xã giao nhàm chán này của mình đi, tôi phải nhân dịp mấy năm gần đây kinh tế tăng trưởng mà kiếm thêm ít tiền lời!”

“…”

“…”

Băng Vũ không nói chen vào, mà chỉ ngồi một bên âm thầm nghe họ nói chuyện phiếm. Trước kia, cô thật sự rất xem thường những đại thiếu gia dựa vào gia thế quyền lớn tiền nhiều như bọn họ, nhưng hiện tại thì không còn chán ghét nữa. Bọn họ đều rất có năng lực, có chuyên tâm tu dưỡng và cũng rất có khí độ.

Trông bọn họ có thể tự nhiên xài tiền, vung tay không tiếc là bởi vì họ biết cách kiếm được nhiều tiền hơn hẳn những nguời khác.

Cõ lẽ bọn họ cũng có chút không chung thủy, nhưng đó là cách sống của mỗi người, là sở thích cá nhân mà thôi. Ai mà quản được.

Nhưng nói đi thì cũng phải nhìn lại, họ như vậy cũng bởi là vì có rất nhiều phụ nữ tự mình dâng lên tận miệng cho bọn họ nữa đấy chứ.

Ai có thể nói rằng đàn ông không đào hoa thì nhất định là người đứng đắn, biết đâu tư tưởng của bọn họ còn xấu xa hơn thì sao.

Giống như một người đi trước coi thường giai cấp tư sản từng nói qua: Thế giới là sự biến đổi, còn hiện tượng thì bao gồm sự thật và giả dối.

Đạo lý đơn giản như vậy mà cô lại không nhớ, thì quả là thất bại lớn nhất cả đời cô!

Nếu như lúc đó cô có thể nhớ rõ những lời này, có thể những lời sỉ nhục buổi tối hôm đó sẽ không xảy ra.

Băng Vũ vẫn còn đang thất thần thì Âu Dương Y Phàm đến bên cạnh cô, ngồi xuống và nói: “Lần sau đừng đi xã giao với anh ta nữa, gặp ngay một gã đàn ông không uống được rượu, chỉ thiệt cho bản thân mình mà thôi.”

“Đây là việc tôi nên làm mà! Nhưng tôi thấy Lâm tổng cũng đâu cần tôi phải uống thay ngài ấy đâu.”

“Cô cứ chờ xem coi anh ta sẽ qua được buổi tối nay như thế nào nhé.”

“Tổng giám đốc Lâm, ngài ấy…” Cô liếc mắt một cái nhìn Lâm Quân Dật, thoạt nhìn thần trí anh có vẻ tỉnh táo, không có gì biến đổi, nhưng sắc mặt lại có phần trắng bệch, những ngón tay siết chặt lấy ly nước nho.

“Chỉ cần anh ta uống thêm một ly Whisky nữa thôi, đảm bảo ba ngày tới sẽ chẳng ăn uống được gì nữa hết.”

“Nghiêm trọng vậy sao? Ngài ấy dị ứng với rượu à?”

Cô thật sự không thể tin được, có người đàn ông ngay cả một ly rượu cũng không thể uống được ư… Vậy mà sao anh ta còn uống nhiều như thế.

“Là tự anh ta chuốc lấy…” Âu Dương Y Phàm ghé sát mặt cô, nhỏ giọng nói: “Cô biết không? Anh ta trước kia XO, whisky, rượu vang, bia uống hết loại này đến loại khác, uống đến nỗi tôi cũng phải dập đầu sùng bái. Lúc ấy tôi đã nghĩ, từ khi nào mà tửu lượng anh ta lại tốt như vậy. Nhưng khi thấy anh ta nằm trong bệnh viện suốt ba tháng, tôi không còn nghĩ như vậy nữa…”

“Ba tháng?” Cô nghe xong trong lòng cảm thấy căng thẳng, không cười nỗi. Một người như vậy mà lại uống rượu chẳng phải là tự ép chính mình hay sao, Lâm Quân Dật đâu phải là người không có lý trí.

“Bị xuất huyết…”

Âu Dương Y Phàm còn chưa dứt lời đã thấy Lâm Quân Dật trừng mắt liếc mình một cái: “Nếu cậu không muốn ngày mai bị đám phóng viên ùa vào phòng bệnh của mình, thì câm miệng cho tôi!”

Quả nhiên Âu Dương Y Phàm đã ngậm miệng lại, nhưng không phải vì những lời uy hiếp của Lâm Quân Dật, mà là vì một người đàn ông trung niên ngoài 40 tuổi đang mỉm cười đi tới, bên cạnh ông ấy cũng có vài người trung niên khác, mặt mày tươi cười.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN