Sa Ngã
Phần 1
……….
Ái Trân bị mẹ ruột bỏ rơi năm lên bảy tuổi. Vào ngày sinh nhật của Trân, mẹ dắt Trân lên thành phố chơi, đưa Trân tới một quán ăn sang trọng rồi gọi ra những món ngon nhất. Trong lúc dùng bữa, mẹ xoa đầu Trân, ngọt nhạt bảo:
– Mẹ phải ra ngoài nghe điện thoại một chút.
Trân ngoan ngoãn gật đầu. Như sợ bị vuột mất thời cơ vàng, mẹ Trân nhanh chóng chuồn vội. Mẹ vừa bước chân ra tới cửa, Trân liền rớt nước mắt. Bé gọi:
– Mẹ ơi!
Người mẹ giật nảy mình, nhưng bà không quay đầu lại. Chỉ có đứa trẻ bên trong nghẹn ngào nói lớn:
– Mẹ à! Sinh nhật những năm sau Trân sẽ đợi mẹ ở đây, mẹ nhé! Nếu khi đó quán không còn mở cửa, Trân sẽ đợi mẹ ở gốc sấu ven đường. Giả bộ như cây sấu không còn nữa, Trân sẽ ngồi đợi mẹ ở hồ sen phía đối diện…
Người mẹ vội chạy tới gặp người tình nên không hề để tâm tới lời dặn dò của con. Đứa con gái tội nghiệp thì cứ chắc mẩm rằng mẹ đã nghe thấy nên nó khá an tâm. Đêm qua Trân nghe lỏm được cuộc điện thoại của mẹ và người kia, hai người tính bỏ Trân ở lại quán ăn. Họ nói chủ quán bị hiếm muộn, chắc chắn sẽ nhận nuôi Trân. Nhưng Trân không thích làm con nuôi của ai hết nên hồi sáng Trân đã dậy sớm vét sạch tiền tiết kiệm trong hộp nhựa ra bỏ vào chiếc ba lô nhỏ để phòng thân. Trân còn lén mở điện thoại của mẹ để tìm số của ba ruột, cẩn thận chép vào vở. Mẹ rời quán được một lát, Trân đưa vở cho bác chủ quán, nhờ bác gọi điện cho ba. Đợi ba nhấc máy, Trân tỉnh bơ nói:
– Alo! Ba à! Là con đây!
Người đàn ông ở đầu dây bên kia buột miệng hỏi:
– Con nào? Nhầm máy hả?
– Con không nhầm máy ba ạ. Con là Ái Trân, đứa con rơi của ba mà bao nhiêu năm qua mặc sự van xin của mẹ, ba cũng chưa từng tới thăm con đây nè!
Có người ba hơi nghẹn, có người con tiếp tục:
– Giờ tình hình là mẹ bỏ rơi con rồi, ba có thể nào tới đón con về nuôi không ạ?
– Vớ vẩn. Mẹ con mày lại bày cái trò mèo gì vậy? Lại muốn đòi thêm tiền trợ cấp hả? Bao nhiêu? Nói luôn đi!
Ba cáu. Trân đanh đá nói:
– Ai thèm tiền của ba? Người ta đầy tiền tiết kiệm đây nè. Vấn đề là người ta cần một mái nhà, một cái giường ấm, đệm êm và những em búp bê xinh.
– Ghê! Có bao nhiêu tiền mà kêu nhiều?
– Hai trăm bảy mươi tư ngàn ba ạ.
Cô bé ngây thơ nói. Người đàn ông bật cười trêu:
– Gớm! Đằng ấy giàu ghê vậy thì tự lo được cho mình được rồi, cần gì tôi phải nuôi?
– Xi! Người ta có ba mà! Với cả đàn ông đàn ang mà không nuôi nổi đứa con nít thì mất hết cả khí chất á!
– Khí chất? Khí chất cái của nợ! Đằng ấy đã thấy có thằng đàn ông nào khí chất ngời ngời mà lại có con riêng chưa?
– Thấy rồi! Ba tớ ý!
Ái Trân nịnh nọt, giọng nói ngọt lịm của cô bé khiến người ba mềm lòng. Rốt cuộc, ba đồng ý tới gặp Trân. Trân vui vẻ nhờ bác chủ quán nhắn địa chỉ cho ba. Vì hiếu kỳ, ông Trương muốn tới đưa con gái đi chơi một lát rồi gửi nó về chỗ ông bà ngoại. Ngặt nỗi, số nhọ, khi hai cha con vào trung tâm thương mại ăn kem thì bị bà Ngọc bắt gặp. Để nịnh vợ, ông Trương phải ngậm ngùi sang tên cho em vợ căn biệt thự ở ngoại thành và mua tặng vợ chục bộ nữ trang đắt giá. Bù lại, bà Ngọc chấp nhận cho ông đón Ái Trân về nhà, nhưng để giữ thể diện cho gia đình, họ tuyên bố với người ngoài Ái Trân là con gái nuôi.
Sau khi về nhà ba ở, Trân mới biết mình có chị gái. Hạnh Trân bằng tuổi Ái Trân, chỉ ra đời sớm hơn vài ngày nhưng vượt trội hơn em gái về mọi mặt. Ái Trân so với Hạnh Trân bị lu mờ tới mức mà trong suốt thời gian ngồi trên ghế nhà trường, bạn bè chỉ gọi cô bằng những biệt danh như “em gái của Hạnh Trân”, “em gái của thần đồng”, “em gái của hoa khôi”. Ở nhà, ba luôn lấy Hạnh Trân ra làm thước đo chuẩn mực để răn dạy Ái Trân:
– Con phải dọn phòng sạch sẽ như chị gái.
– Con phải sắp xếp thời gian để học và chơi cân bằng như Hạnh Trân.
– Con không nên thức khuya xem phim. Hãy nhìn Hạnh Trân đi, chị luôn ngủ sớm.
– Người lớn gọi con phải dạ, vâng, lễ phép như Hạnh Trân chứ không được đáp trống không, hiểu chưa?
– Ái Trân! Chiếc váy đó quá ngắn, không hợp với con đâu. Con nên học cách ăn mặc của Hạnh Trân ý!
Ông Trương cũng chỉ là muốn tốt cho con gái, nhưng có lẽ ông không lường trước được những lời khuyên của mình đã phần nào ảnh hưởng tới tâm lý của Ái Trân. Trong tiềm thức của cô, Hạnh Trân trở thành hình mẫu hoàn hảo, là chuẩn mực để cô noi gương. Do muốn được nổi bật như Hạnh Trân nhưng lại chẳng có tài năng gì đặc biệt nên Ái Trân phải dùng rất nhiều chiêu trò để gây sự chú ý. Năm mười lăm tuổi, Hạnh Trân nổi tiếng khắp thành phố vì được giải Nhất cuộc thi Tiếng ca học đường thì Ái Trân cũng được mọi người biết đến với danh hiệu cô gái ăn hết ba cân quýt trong vòng nửa tiếng. Năm hai mươi tuổi, Hạnh Trân trở thành nữ ca sĩ rất đắt show trong làng giải trí với những bản hit trăm triệu view thì Ái Trân cũng sở hữu những clip nhảm nhí nhưng không kém phần hot như “Ái Trân muối cà nhưng không cần muối”, “Ái Trân ăn bún cá nhưng không có cá”, “Ái Trân hát nhạc “ba lát” nhưng không lên nổi ba nốt”, “Ái Trân đi đánh ghen nhưng bị đánh ghen ngược”, “Ái Trân bóc phốt người yêu cũ”… Đa phần các clip của Ái Trân đều bị tố dàn dựng, nhưng cô không quan tâm. Đối với Ái Trân, thà bị người ta chửi còn hơn bị lãng quên. Do có lượng tương tác cao nên Ái Trân được mời tham dự nhiều chương trình thực tế. Chỉ là, khác với Hạnh Trân đi đến đâu được ngưỡng mộ tới đó thì mỗi lần Ái Trân xuất hiện, cô đều gom đủ gạch về xây nhà. Nhiều chương trình cần view nên họ vẫn cứ bất chấp mời Ái Trân. Ái Trân vẫn cứ theo guồng quay cũ, bất chấp để nổi tiếng, bất chấp chạy theo những ánh hào quang ảo.
Cát-xê của Ái Trân khá thấp so với Hạnh Trân nên những gì Ái Trân khoe trên mạng xã hội như Ái Trân tự sắm nhà sang, xe xịn cho tới bộ sưu tập hàng hiệu đắt giá đều là ảo, phục vụ cho mục đích phông bạt. Những thứ mà Hạnh Trân có, nếu như Ái Trân không có, Ái Trân sẽ giả vờ như là mình có để cảm thấy hạnh phúc. Tình cảm của Bá Trường cũng vậy, bấy lâu nay, tuy biết thừa Bá Trường thích Hạnh Trân nhưng Ái Trân vẫn luôn tự huyễn hoặc rằng Bá Trường có chút cảm mến mình. Ái Trân thích Bá Trường nhiều đến mức hồi xưa bác lái xe chở Trường qua nhà để đón Hạnh Trân đi học, Ái Trân cũng mặt dày leo lên xe ngồi cùng. Ái Trân rất chăm chỉ thả thính Bá Trường. Tiếc rằng, trăm chậu thính của Ái Trân cũng không bằng một nụ cười e lệ của Hạnh Trân. Ngày mà Bá Trường tỏ tình công khai với Hạnh Trân, Ái Trân khóc lóc còn kinh hơn cả ngày cô trượt đại học. Hạnh Trân đậu thủ khoa ba trường, nhưng cô không theo học trường nào cả vì muốn theo đuổi sự nghiệp ca hát.
Bá Trường theo học ngành Kinh Tế, vừa đi học, vừa phải giúp cha quản lý công việc kinh doanh của gia đình, vô cùng bận rộn nhưng buổi tối Trường vẫn luôn tranh thủ thời gian đưa đón Hạnh Trân đi diễn. Mỗi lần nhìn chiếc xe thể thao màu vàng nhạt đưa Hạnh Trân về, tim Ái Trân lại đau buốt. Mỗi lần thấy Bá Trường lịch lãm xuống xe mở cửa cho Hạnh Trân, Ái Trân lại càng thêm si mê Bá Trường. Mê muội dần dần trở thành mù quáng, cô thèm tin tức liên quan tới Bá Trường đến mức bất chấp đau khổ mò sang phòng Hạnh Trân để nghe chị kể chuyện hẹn hò của hai người. Hạnh Trân là mẫu con gái truyền thống, khá bảo thủ nên hẹn hò hai năm mới cho Bá Trường nắm tay, sau gần bốn năm chỉ cho thơm má chứ không cho hôn. Vào ngày Bá Trường nhận bằng tốt nghiệp đại học, vì cao hứng nên khi đưa Hạnh Trân về tới cổng ngõ, Bá Trường đã ghé môi qua định hôn Hạnh Trân. Nhưng Hạnh Trân đùng đùng nổi giận, cô đẩy Bá Trường ra rồi hậm hực xuống xe, tức tối mở cổng chạy vào nhà, để lại Bá Trường ngồi thẫn thờ như một thằng ngốc. Khoảng vài phút sau đó, Trường nghe thấy giọng nói của Ái Trân:
– Anh Trường! Em đến tháng rồi! Anh chở em qua siêu thị gần đây mua “mấy cái miếng ấy ấy” với!
Để giữ phép lịch sự, Bá Trường bất đắc dĩ phải chở Ái Trân đi mua “mấy cái miếng ấy ấy”. Trước khi xuống xe vào siêu thị, Ái Trân lại bảo:
– Em quên đem tiền rồi, cho em xin tám ngàn rưỡi.
Bá Trường mệt mỏi mở ví, do không có tiền lẻ nên anh lấy ra tờ năm trăm nghìn. Trường vừa quay sang định đưa tiền cho Ái Trân thì cô đã đột ngột hôn môi anh. Sau vài giây bị đơ, Trường vội vã đẩy Ái Trân ra, kèm theo giọng nói đầy giận dữ:
– Em làm cái trò mèo gì vậy? Con gái con đứa, mất nết!
Ái Trân cười cười giật lấy tờ năm trăm nghìn mới cứng trên tay Bá Trường bỏ vào túi, bỡn cợt nói:
– Hôn cảm ơn tí, làm gì mà căng?
Bá Trường tức tím tái mặt mày. Ái Trân nhơn nhơn bảo:
– Sao thái độ anh cau có như ông già thế? Thôi, người ta đang đau bụng ghê lắm đây nè, không có sức đôi co đâu, tạm biệt ông anh nhé!
Ái Trân vui vẻ xuống xe. Bá Trường tức muốn hộc máu. Anh ghét nhất là loại con gái vô liêm sỉ như Ái Trân. Ấy vậy mà ngày Bá Trường được ba thăng chức cho lên làm CEO của công ty gia đình, người con gái tới bar uống rượu mừng cùng anh lại là Ái Trân chứ không phải ai khác. Anh không rủ, là Ái Trân sau khi hóng hớt được vụ cãi nhau của Bá Trường và Hạnh Trân đã tự mình mò tới bar. Cô nghe anh bảo vệ ở công ty kể rằng vì lén hôn trộm Hạnh Trân, Bá Trường đã vinh dự được ăn một cái tát trời giáng. Do quá nóng giận, Bá Trường hỏi thẳng:
– Yêu mà không cho đụng chạm, giữa chúng mình rốt cuộc là tình yêu hay tình bạn hả em?
– Yêu nhau mà lúc nào cũng chỉ chăm chăm nghĩ tới những đụng chạm thể xác thì quá tầm thường anh ạ.
Câu nói của Hạnh Trân như nhát dao đâm thẳng vào tim Bá Trường. Hôm đó, anh uống rất nhiều, nhiều đến mức mất cả lí trí, luôn miệng gọi Ái Trân là Hạnh Trân. Trong mơ màng, anh thấy Hạnh Trân dìu mình ra khỏi quán bar rồi đưa anh tới khách sạn gần đó. Hạnh Trân ngỏ ý muốn giúp anh thay đồ, nhưng anh không chịu. Anh nằng nặc đòi hôn Hạnh Trân. Hạnh Trân dịu dàng gật đầu đồng ý. Hạnh Trân của anh bữa nay hiền lạ. Anh hôn môi, hôn cổ, rồi cởi cả khuy áo hôn lên bả vai mà Hạnh Trân cũng chẳng hề có thái độ bài xích.
– Hạnh Trân! Yêu anh nhé!
Bá Trường dịu dàng đề nghị. Ái Trân chảy nước mắt, nhưng cám dỗ từ người đàn ông bên cạnh quá lớn khiến cô bất chấp trở thành kẻ thế thân. Những gì đẹp đẽ nhất mà bấy lâu nay Ái Trân giữ gìn, cô đều trao trọn cho anh. Để rồi, sáng hôm sau khi cô tỉnh giấc, anh đã trong trạng thái áo quần chỉn chu. Anh nói với cô một câu xanh rờn:
– Anh sẽ không chia tay Hạnh Trân để đến với em. Chuyện đêm qua chỉ là sai lầm.
Ái Trân hiểu một người giàu có, thành đạt như Bá Trường thì hiển nhiên sẽ chọn một cô gái hoàn hảo như Hạnh Trân hơn là một đứa con gái sống bằng chiêu trò như mình, nhưng cô vẫn buồn. Khi Bá Trường vứt cho cô tờ năm trăm nghìn, ánh mắt Ái Trân đỏ hoe. Bá Trường không những không thấy thương xót mà còn mỉa mai:
– Sao? Chê ít? Loại gái như em đáng giá nhiều hơn thế sao? Muốn bao nhiêu? Một triệu? Năm triệu?
Ái Trân bật khóc. Bá Trường chán nản nói:
– Thôi ngay cái trò giả bộ sĩ diện để lấy le với anh đi!
Ái Trân gạt nước mắt, cô cay đắng bảo:
– Loại gái bất chấp ở bên một người đàn ông khi họ gọi tên người con gái khác như em thì làm gì còn sĩ diện để mà giả bộ hả anh?
Ái Trân buồn bã nhặt lấy tờ năm trăm nghìn bỏ vào túi, cố gắng kiên cường nói:
– Cảm ơn anh, đối với em như này là đủ rồi.
– Chuyện này là bí mật giữa hai chúng ta. Nếu có người thứ ba biết, em đừng mong sống yên.
– Em hiểu rồi.
– Hiểu rồi thì cút!
Sự phũ phàng của Bá Trường khiến Ái Trân cảm thấy hổ thẹn khủng khiếp. Suy cho cùng ngoài vô liêm sỉ hơn Hạnh Trân thì cô chẳng có gì hơn chị cả. Đến người đàn ông của chị cô cũng không tha, thực sự vô liêm sỉ hết sức! Đàn bà đã vô liêm sỉ còn không có sĩ diện, không có tự trọng, không vượt qua được cám dỗ như cô, bị phũ thế chứ phũ nữa thì cũng đáng!
Cuối tuần, Bá Trường chủ động xin lỗi Hạnh Trân về chuyện đã lén hôn cô, hai người lại làm hoà. Mỗi lần tới nhà Hạnh Trân chơi, anh đều cố ý phớt lờ Ái Trân. Ái Trân cũng nhục nhã không dám ngước lên nhìn Bá Trường. Nhưng bọn họ chỉ lơ nhau được đúng một tháng, căn bản bởi vấn đề giữa Hạnh Trân và Bá Trường không hề được giải quyết một cách triệt để. Bá Trường tôn trọng kiểu giữ mình như tiểu thư thời cổ đại của Hạnh Trân không có nghĩa là anh không có những bức bối. Anh lại càng không phải kiểu đàn ông “không tầm thường” để không bao giờ suy nghĩ về những thứ “tầm thường”. Thi thoảng, anh vẫn vô thức nhớ về cái đêm mà anh nhận nhầm Ái Trân là Hạnh Trân. Trường biết bản thân mình khốn nạn, nhưng anh không sao kiềm chế nổi mình. Vào buổi tối Hạnh Trân đi ăn liên hoan với đồng nghiệp vì bài hát mới ra đạt top 1 trending và quên mất người yêu ngồi ở phòng khách đợi mình gần năm tiếng, Bá Trường đã giận dữ đi lên tầng hai, mở cửa xông thẳng vào phòng Ái Trân. Ái Trân đang tô son, bị giật mình nên vẽ thành một đường thẳng dài từ má đến tai. Bá Trường trêu chọc:
– Nửa đêm nửa hôm mọi người đi ngủ hết rồi mà em còn làm đẹp, rõ điệu!
Anh đóng cửa phòng Ái Trân, đi tới bên cô, lấy khăn ướt lau má cho cô. Trân định giải thích rằng cô không hề điệu, chỉ là đang thử sản phẩm nhãn hàng gửi tới coi có tốt không để còn xem xét nhận lời quảng cáo cho họ, nhưng mùi hương nam tính từ Bá Trường khiến Ái Trân bị u mê. Cô lặng lẽ hôn lên mu bàn tay của anh. Bá Trường chợt rùng mình, tuy nhiên, anh vẫn để yên cho Ái Trân hôn tay mình, sau đó tới hôn trán, hôn môi. Và rồi, giữa họ lại phát sinh chuyện không mong muốn.
Có lần thứ hai thì sẽ có lần thứ ba, rồi lần thứ tư, thứ năm và lần thứ “không thể đếm xuể”. Trong thâm tâm, Bá Trường nhận thức được mình đã phạm phải sai lầm lớn. Nhưng ngoài miệng, lần nào Trường cũng đổ lỗi cho Ái Trân vì cô hại anh đổ đốn, lần nào anh cũng khẳng định đó là lần phóng túng cuối cùng của bản thân. Nhưng rồi, thời gian thấm thoát trôi qua, anh lại vẫn tiếp tục sa ngã, sa ngã tới mức việc tìm Ái Trân trở thành một thói quen, không thể cứu vãn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!