Sa Ngã - Phần 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1098


Sa Ngã


Phần 15


……….
Tuy Hạnh Trân trách móc Ái Trân nhưng cô vẫn rất thương em gái, thời gian Ái Trân ghi hình cho chương trình “Hẹn hò với người nổi tiếng”, lo em xa nhà phải ăn uống kham khổ, cô sốt ruột gửi tiền cho em rồi gọi điện dặn em đừng tiết kiệm, thiếu tiền thì cứ bảo cô, cô gửi thêm cho. Ái Trân cũng kiểu nhanh giận nhanh quên, thấy bà chị quan tâm tới mình thì lại hơn hớn hỏi chuyện:

– Sao bữa nay công chúa của tôi lại ở nhà tầm này? Công chúa không phải đi học thanh nhạc à?

– Tuần trước thầy Hữu Tiến sang Pháp đoàn tụ với vợ nên chị nghỉ học luôn rồi.

– Sao chị không tìm thầy khác?

Ái Trân vô tư hỏi. Ánh mắt Hạnh Trân thoáng buồn, cô đi đâu để tìm một người hoàn hảo như Hữu Tiến đây? Lấy đâu ra người đàn ông nào có ánh mắt thâm tình như anh? Anh hơn cô tám tuổi nhưng tâm hồn anh trẻ trung, mơ mộng chứ không hề khô cứng, già dặn như Bá Trường. Nếu như Hữu Tiến có thể cùng cô bàn luận nhiều giờ liền về sự tuyệt diệu của những bản nhạc cổ điển thì Bá Trường chỉ có thể dặn dò cô mấy câu nhạt nhẽo kiểu như trời lạnh em nhớ mặc áo ấm hay em phải cố ăn rau nhiều cho tốt hoặc nếu em cần tiền thì nói với anh, anh sẽ hỗ trợ. Hồi mới hẹn hò với Bá Trường, Hạnh Trân còn giữ kẽ do cô nhớ lời mẹ Ngọc dặn con gái không được dễ dãi quá. Nhưng sau này, sự xa cách của cô với người yêu không hẳn là do mẹ nữa, mà là vì trái tim cô đã rung động với một người đàn ông khác, một sự rung động sai trái vì người đó đã có vợ. Do không muốn trở thành kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của gia đình người khác nên Hạnh Trân không dám thổ lộ tình cảm với Hữu Tiến. Hạnh Trân và Bá Trường chơi thân với nhau từ nhỏ, tình cảm cô dành cho anh còn vượt xa tình cảm cô dành cho Ái Trân nên cô không nỡ làm anh đau anh bằng cách nói thật với anh cảm xúc của mình. Cô thà tự mình gặm nhấm nỗi buồn còn hơn làm ra những việc dơ bẩn khiến người khác bị tổn thương. Dạo gần đây tâm trạng của Hạnh Trân rất u uất, rất dễ bị kích động, cô quát Ái Trân:

– Đừng xía vào chuyện của chị.
– Em chỉ hỏi một câu hết sức nhẹ nhàng thôi mà chị cũng cáu. Chắc chị lại bực cái gì rồi trút lên em à? Chẳng cứ gì em, ba mẹ và anh Trường cũng toàn phải chịu những cơn thịnh nộ không đâu của chị.

– Ba mẹ và anh Trường thương chị thì bọn họ nhường nhịn chị, có gì đâu mà em chỉ trích chị như thể chị là người quá đáng lắm vậy? Chị thấy chị hành xử hết sức bình thường mà. Chỉ có em là không bình thường thôi. Em ấm ức vì ba mẹ chiều chị hơn, chị có thể hiểu được. Nhưng anh Trường đối với em là người dưng nước lã, ở đâu ra cái thể loại em gái mà bênh người lạ thay vì chị gái mình vậy? Đừng nói với chị là em yêu thầm anh Trường nhé! Nếu thật thì tốt hơn hết là em nên dừng lại luôn đi, loại gái như em không có cửa giành người yêu của chị đâu!

Bị chị nói trúng tim đen, Ái Trân hơi chột dạ. Cô lí nhí nói dối chị anh Tiến cần gặp mình rồi cúp máy. Hạnh Trân buồn chán thở dài. Hạnh Trân không dám hé răng chia sẻ với bất kỳ ai về sự rung động sai trái của mình. Cô hoàn hảo đến thế cơ mà, sao có thể có những cảm xúc hèn mọn với một người đàn ông đã có vợ được chứ? Đôi khi cố gắng để giữ gìn hình tượng hoàn hảo sẽ khiến cho con người ta mệt mỏi. Nhưng cô không thể vượt quá giới hạn và phạm sai lầm được, bởi vì cô là đứa con gái mà ba Trương vô cùng tự hào. Hồi ba dắt Ái Trân về nhà ở, Hạnh Trân rất giận ba. Cô làm mặt lạnh với ba nhưng sâu thẳm trong thâm tâm, cô vẫn luôn có một nỗi sợ mơ hồ, cô sợ rằng ba sẽ thương Ái Trân hơn mình. Ái Trân có thể ngoan ngoãn đánh giày cho ba rồi cố ý làm cho mặt mình nhem nhuốc để tỏ vẻ dễ thương. Ái Trân có thể giả bộ đau bụng để được ba thương xót. Ái Trân có thể xoa bóp vai cho ba cả tiếng đồng hồ, thảo mai khen ba phong độ để lấy lòng ba. Nhưng Hạnh Trân lại không thể làm thế. Do bản tính cao ngạo, cô không bao giờ thu hút sự chú ý của ba bằng những hành động hèn mọn. Cô chỉ còn cách âm thầm cố gắng. Cho dù bị ốm, cô vẫn cố thức khuya để học bài. Cho dù mệt nhoài bởi những cuộc thi liên tiếp, hết thi học sinh giỏi, thi hùng biện tới thi giọng hát hay, cô vẫn cố gắng đi thi để giành được giải cao, khiến ba nở mày nở mặt vì mình. Có lần, hai chị em cùng tham dự cuộc thi leo núi. Ái Trân về bét. Cô về nhất. Em cho rằng cô leo núi nhanh như vậy là vì cô có tư duy tốt, cô biết chọn đường đi tối ưu. Em không biết cho dù tư duy cô có tốt đến đâu đi chăng nữa thì cô vẫn phải nỗ lực để leo núi, vẫn phải đổ mồ hôi chứ không đơn giản chỉ là phẩy cánh bay một phát liền lên tới đỉnh núi.

Ái Trân giở rất nhiều chiêu trò để được nổi bật hơn cô, nhưng mấy cái trò trẻ ranh đó sao có thể qua mắt người lớn? Ba của Bá Trường thương cô bao nhiêu thì ghét Ái Trân bấy nhiêu. Hạnh Trân rất quý bác Nhật, cô cảm thấy được làm con dâu của bác thực sự là chuyện tốt. Tình cảm giữa cô và Bá Trường tuy không mãnh liệt nhưng cứ thế ở bên nhau rồi cưới nhau cũng không đến nỗi tệ. Thi thoảng bọn họ có cãi vã vì bất đồng quan điểm, nhưng cho dù cô có to tiếng tới đâu thì anh cũng không để bụng. Anh luôn cưng chiều cô. Còn cô, đôi khi cô cũng không hiểu chính bản thân mình nữa, vì sao người tốt với mình thì mình không rung động, lại đi thương nhớ một người đàn ông đã có gia đình? Tại sao hàng đêm cô cứ không kiềm được mà lén vào trang cá nhân của vợ người ta, thấy chị Hoa đăng ảnh hai vợ chồng tình cảm rồi lại nằm khóc nức nở. Tại sao cô phải bi luỵ nhiều đến mức sốt cao?

Hạnh Trân ốm nặng khiến em gái ở xa sốt ruột, ngày gọi điện về nhà hỏi thăm chị cả chục lần, khiến ba mẹ đêm không ngủ được, cứ lát lát lại lên thăm cô. Đặc biệt, cô khiến Bá Trường phải tới nhà cô thường xuyên, hại cái chân bị đau của anh mãi vẫn chưa khỏi. Có một lần, Hạnh Trân cảm thấy đắng miệng nhưng Bá Trường cứ nhì nhèo dỗ cô ăn nên cô bực bội hất đổ bát cháo, không may cháo nóng văng ra bắn vào tay Bá Trường. Cô rất áy náy, nhưng do bản tính kiêu ngạo nên cô lại không hề nói lời xin lỗi, cô chỉ nổi điên quát anh:

– Em đã nói là em không muốn ăn rồi mà! Anh phiền quá đấy! Làm em mệt dễ sợ! Anh cút đi!

Bá Trường im lặng vào phòng tắm xả nước lạnh cho tay bớt đỏ rồi gọi điện thuê người tới thu dọn bát cháo đổ lênh láng trên sàn. Sau đó, anh từ tốn bảo cô:

– Anh xin lỗi, anh ép em ăn là anh sai rồi. Em nghỉ ngơi đi, anh về đây, nếu thấy khó chịu thì gọi cho anh.

Hạnh Trân rất muốn nói anh đừng xin lỗi cô, anh chẳng có lỗi gì cả. Người nổi điên nổi khùng là cô, xin anh tha thứ cho cô, xin anh đừng về. Hiện tại, tâm trạng của cô rất tệ. Cô không muốn ở một mình. Cô không muốn lại vô thức nghĩ về cái tình yêu đơn phương khốn khiếp kia. Cô chỉ muốn ở bên anh, nghe anh kể chuyện cười cho nhẹ người thôi. Nhưng cũng giống như bao lần trước, cứ hễ họ cãi nhau, cô đuổi anh về, anh về thật, Hạnh Trân lại sĩ diện không thèm níu kéo. Đêm đó, cô quên khuấy mất việc phải vào trang cá nhân của chị Hoa để hóng hớt cuộc sống của chị và anh Tiến, bởi vì cô nóng lòng đợi tin nhắn của ai kia. Đợi hoài, đợi mãi, mà chẳng thấy anh nhắn gì cho mình cả, Hạnh Trân sốt ruột vô cùng. Rõ ràng cô đang ốm mà! Cô rất nhọc! Rất mệt! Tại sao anh không nhắn tin dỗ dành hay hỏi han cô gì cả? Trường giận cô thật rồi à? Anh giận nên tạm thời không thương cô nữa ư? Sáng hôm sau, không thấy Trường tới nhà mình, Hạnh Trân tủi thân nằm khóc nức nở. Mười một rưỡi, Bá Trường tới thăm người yêu thấy gương mặt cô ướt nhẹp thì sốt sắng hỏi han:
– Hạnh Trân! Em sao vậy? Thấy khó chịu ở đâu à?

– Anh còn hỏi được à? Anh không thương em nữa thì mắc mớ gì phải hỏi? – Hạnh Trân ấm ức nói.

– Anh có khi nào mà không thương em?

– Thương em mà cả đêm hôm qua em ốm, em khó chịu gần chớt mà anh chẳng thèm nhắn tin hỏi han em câu nào. Sáng nay thì biệt tăm biệt tích ở đâu đâu ý!

– Anh tưởng em thấy anh phiền nên anh không dám nhắn tin. Sáng nay anh có cuộc họp quan trọng không huỷ được. Em thấy khó chịu sao không gọi cho anh?

– Người ta là con gái, ứ thèm gọi trước.

Hạnh Trân làm nũng. Bá Trường phì cười bẹo má cô. Cô ốm nên mẹ Ngọc đem đồ ăn ở nhà hàng về. Hạnh Trân được người yêu và mẹ cưng chiều như công chúa, cơm không phải tự xúc ăn, nước không phải tự lấy để uống. Buổi chiều, mẹ cô phải đi ra nhà hàng trả lương cho nhân viên. Ba cô thì đi làm từ sáng sớm rồi, tới tối mới về. Suy cho cùng, người cưng chiều Hạnh Trân nhất vẫn là Bá Trường, anh lựa chọn cách giải quyết công việc online để ở nhà với cô. Lúc bác sĩ tới tiêm cho cô, Hạnh Trân hơi hoảng. Cô mếu máo bảo người yêu:

– Anh Trường! Em sợ kim tiêm lắm á!

Bá Trường gấp laptop đi tới bên cô, anh động viên:

– Hạnh Trân ngoan, đừng sợ, có anh ở đây rồi!

Có Bá Trường bên cạnh, Hạnh Trân cảm thấy đỡ run hơn một chút. Bác sĩ tiêm xong cho Hạnh Trân, thấy mắt cô đỏ hoe liền trêu cô là đồ trẻ con khiến cô rất xấu hổ. Bá Trường chỉ dịu dàng xoa đầu Hạnh Trân, anh không chê bai gì khiến cô rất cảm kích. Đợi bác sĩ ra về, cô ôm chầm lấy anh, đột ngột trao cho anh một nụ hôn phớt. Cô tự nhủ với lòng mình đây sẽ là nụ hôn đánh dấu cho sự khởi đầu của cô và Bá Trường. Từ giờ, cô sẽ cố gắng quên đi cái thứ tình cảm sai trái kia. Cô sẽ cố gắng đối xử thật tốt với anh. Hồi trước bị Bá Trường hôn trộm, Hạnh Trân thấy rất khó chịu. Nhưng bây giờ, khi cô tình nguyện mở lòng với anh, chủ động hôn anh trước, cô lại cảm thấy nụ hôn vừa rồi ngọt ngào ngoài sức tưởng tượng!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN