Sa Ngã
Phần 18
……….
Ái Trân hiện tại… còn chẳng có đủ tư cách để oán than Bá Trường vì anh đá cô quá dứt khoát. Bởi vì ngay từ đầu, giữa bọn họ vốn không có cam kết hay hứa hẹn gì cả. Là tại cô biết anh không yêu mình, nhưng vẫn cứ tha thiết muốn được ở bên anh, là tại cô mặt dày chen vào mối quan hệ giữa anh và chị gái, là tại cô tự nguyện làm người thứ ba, mà người thứ ba thì… luôn thừa thãi. Ái Trân biết những đứa con gái vô liêm sỉ như mình thì sẽ chẳng bao giờ được đàn ông tôn trọng, bị vứt bỏ cũng không có gì là oan ức, nhưng nhận thức được vấn đề là một chuyện, còn trái tim có đau đớn hay không lại là chuyện khác. Ái Trân thích Bá Trường rất nhiều và từ rất lâu rồi. Hồi nhỏ, sau khi chuyển về nhà ba ở, Ái Trân cũng chuyển tới trường của Hạnh Trân, học cùng lớp với chị và Bá Trường. Buổi học đầu tiên, Ái Trân vô tư đứng lên giới thiệu với các bạn mình là em gái của Hạnh Trân. Có bạn chau mày thắc mắc:
– Hạnh Trân! Sao tự dưng cậu lại có em gái? Ái Trân là em gái nuôi hả?
Câu hỏi của bạn như muối mặn xát vào tim Hạnh Trân. Ở thời điểm đó, cô không hề thích có em gái. Cô chỉ muốn mình là công chúa duy nhất của ba Trương mà thôi. Do tâm trạng không tốt nên Hạnh Trân thở dài bảo:
– Ái Trân không phải em gái nuôi của tớ. Em ấy là con rơi của ba tớ.
– Á há! Con rơi á! Hay ghê vậy!
– Lêu lêu! Đồ con rơi!
Đã có rất nhiều bạn học trêu chọc Ái Trân chỉ vì cô là con rơi, cũng có rất nhiều bạn tẩy chay cô vì các bạn nghe được ở đâu đó người ta bảo rằng, con rơi chính là đứa con được sinh ra bởi người đàn bà đi phá hoại hạnh phúc của gia đình người khác. Hồi ấy cô bị ghét bỏ như thế, vậy mà Bá Trường vẫn chơi với cô. Anh và cô ngồi cùng bàn. Anh thích kể chuyện hài, cô thích chen ngang bịa chuyện cùng anh. Mỗi buổi sáng, cô chia cho anh một nửa gói xôi mà mẹ Ngọc chuẩn bị cho mình đem đi học, anh chia cho cô một nửa chiếc bánh mì kẹp mẹ Nhung nhét vào cặp anh trước khi anh tới trường. Giờ ra chơi, anh thường lấy tiền tiêu vặt của mình đi mua nước mía và xoài dầm, bọn cô ngồi dưới tán lá phượng vừa ăn thun thút vừa rôm rả cười đùa. Anh có một quyển sổ dày cộp chứa rất nhiều truyện hài do anh tự viết, mỗi lần viết được thêm truyện mới, anh liền cho cô đọc đầu tiên. Anh viết rất hay, cô cười rất giòn giã. Cô thậm chí còn hoá vai vào nhân vật trong truyện để trêu anh khiến anh cười sặc. Bởi vì thành tích học tập hơi tệ nên cô và anh trong mắt mọi người là đôi bạn cùng lùi. Ái Trân chẳng thấy xấu hổ gì cả. Kết thúc học kỳ một, thay vì buồn bã do xếp thứ bét lớp, cô vẫn vui vẻ rủ Bá Trường đi mua kẹo bông. Hai đứa đang đứng xếp hàng ngoài tiệm thì ba của Bá Trường xuất hiện. Ái Trân ngoan ngoãn chào bác Nhật, nhưng bác lại cau có lườm cô một cái rõ dài rồi cáu gắt nói với con trai:
– Bây giờ thì ba đã hiểu vì sao thành tích học tập của con lại kém đến thế! Hoá ra là… gần mực thì đen…
Dứt lời, bác Nhật lôi Bá Trường về. Sang học kỳ hai, Bá Trường nghỉ chơi với cô, anh chuyển lên ngồi cùng bàn với Hạnh Trân. Thành tích học tập của anh tăng chóng mặt, Ái Trân có cảm giác sự ghét bỏ và khinh thường của anh dành cho cô cũng từ đó mà tăng dần đều. Dần dần, anh trở nên xa cách. Mặc dù suốt nhiều năm liền cô kiên trì thả thính nhưng anh rất thờ ơ. Có lẽ ở bên một người xuất sắc như Hạnh Trân đã khiến anh nhận ra cô kém cỏi như nào. Sau này, giữa bọn họ xảy ra chuyện sai trái, có lẽ cũng chỉ là phút yếu lòng của anh khi bị áp lực trong mối quan hệ với Hạnh Trân. Khi tỉnh táo trở lại, tất nhiên, anh sẽ chọn chị. Ái Trân cười khẩy, nếu cô là đàn ông, cô cũng sẽ chọn chị. Chuyện đến nước này, chẳng trách ai cả, chỉ trách cô hèn mọn. Cô tự làm, tự chịu!
Quá u uất nên Ái Trân cứ nằm thất thần trên sàn nhà như vậy cả đêm. Rạng sáng hôm sau, lúc đem đồ ăn sáng lên phòng cho cô, nhân viên khách sạn đưa cho cô một chiếc điện thoại mới đã được lắp sim cũ của cô. Biết Bá Trường đền điện thoại cho mình nên Ái Trân lại nhớ anh, lại ủ rũ. Cảm thấy rất nhọc nên cô gọi điện xin đạo diễn cho nghỉ quay. Đạo diễn nghe tin điên hết cả người, nhưng ông thông minh tận dụng cơ hội quay luôn tập mới với nội dung Ái Trân bị ốm và được Minh Tiến tận tình chăm sóc. Khi ê-kíp tung ảnh hậu trường, có một vài anti-fan của Ái Trân cho rằng cô giả ốm để tạo chiêu trò, fan của cô thì vô cùng sốt sắng, họ mắng anti-fan rằng người ta đã mệt như vậy, không nói được lời tử tế thì thôi im miệng đi. Anti-fan tất nhiên không im lặng chịu trận. Đôi bên tranh luận nảy lửa khiến chương trình đã hot nay trở thành siêu hot. Tuy ánh mắt lo lắng mà anh Tiến dành cho chị Trân trong bức ảnh hậu trường khiến nhiều người tan chảy, nhưng ông Trương lại không hề vui. Bởi vì ông biết những cử chỉ thân mật giữa Ái Trân và Minh Tiến chỉ đơn giản là diễn để cùng nhau đánh bóng tên tuổi. Lo lắng cho con gái út vì yêu đương nhăng nhít, mãi chẳng kiếm được mối nào tốt nên hôm qua đi nhậu cùng bạn bè, ông Trương cố ý gạ mấy ông bạn cùng trang lứa có con trai cỡ tuổi Ái Trân làm thông gia với mình. Ngặt nỗi, các ông kia chỉ cần nghe thấy tên Ái Trân là sợ chạy mất dép. Ông Trương buồn bã tâm sự với ông Nhật:
– Tôi chỉ muốn tìm một chàng rể tốt thôi mà! Sao mọi người cứ giãy nảy lên ghê vậy?
Ông Nhật thẳng thắn chia sẻ:
– Nói thật ông đừng buồn, ông đừng bao giờ hi vọng tìm được một chàng rể tốt khi con gái mình chưa đủ tốt. Không có thằng đàn ông biết nghĩ nào lại ngu dại chọn Ái Trân làm vợ, cũng không có vị phụ huynh nào đủ can đảm để rước một đứa con gái tai tiếng về làm dâu.
Lời ông Nhật nói như tát thẳng vào mặt ông Trương. Tuy đau, nhưng mà thấm. Ông hiểu con gái mình có quá nhiều thiếu sót, ông từng khuyên răn con nên học tập chị Hạnh Trân sống khép mình, bớt chiêu trò, nhưng rồi lại như nước đổ lá khoai. Một người con gái nếu không có lòng tự trọng thì đừng bao giờ mong được tôn trọng, nếu không có giá trị thì đừng bao giờ mong có được những sự lựa chọn tốt. Nhưng mà thôi, suy cho cùng, tuổi trẻ ý à, cứ phải tự mình trải nghiệm, tự mình vấp ngã thì mới rút ra được bài học. Chứ giờ ông có nói nhiều cũng vô tác dụng. Ông thở dài gọi điện cho Ái Trân hỏi han:
– Ái Trân! Con ốm thật hay giở chiêu trò để tạo nhiệt cho chương trình đấy?
– Con ốm thật ba ạ. Người ta sốt nặng lắm ý!
Ái Trân tranh thủ cơ hội làm nũng ba, hi vọng sẽ được ba cưng chiều thêm một xíu, nhưng ba chỉ động viên cô cố gắng lên thôi. Nếu chị Hạnh Trân bị ốm chắc ba đã cuống lên rồi. Ái Trân không trách ba, chuyện một người cha thương đứa con này hơn đứa con khác chẳng phải chuyện gì lạ lùng, cô chỉ hơi tủi thân thôi. Cô nghẹn ngào dặn ba giữ gìn sức khoẻ rồi cúp máy. Cô thì dù mệt mỏi như thế nào vẫn phải cố gắng. Chỉ có duy nhất một tập lợi dụng quay lúc cô nhọc được thôi, những tập khác mà khai thác lại chủ đề đó thì nhạt lắm, nên cô phải cố ăn uống đầy đủ để những ngày sau có sức quay tiếp. Ái Trân cũng không thể cứ mãi ủ rũ hay thất thần để ảnh hưởng tới đoàn làm phim được, ban ngày cô giấu những nỗi buồn vào sâu trong tim, tập trung làm việc. Ban đêm về khách sạn, cô mới dám khóc, nhưng sợ bị sưng mắt nên cô chẳng dám khóc nhiều. Mỗi ngày cô chỉ khóc chút xíu để giải toả những cảm xúc tiêu cực thôi. Ba tuần sau, khi đã hoàn thành tất cả các cảnh quay cho chương trình “Hẹn hò với người nổi tiếng”, Ái Trân lái xe trở về nhà. Cô vừa về tới nơi thì Hạnh Trân đã ra lệnh cho cô phải đi tới địa điểm quay quảng cáo cùng chị để còn giúp chị trang điểm. Ái Trân chau mày hỏi:
– Chuyên viên trang điểm của chị đâu hết rồi?
– Một đứa đi du lịch, một đứa về quê thăm mẹ ốm, một đứa bị táo bón.
– Chị không tìm người khác trang điểm được à?
– Không tìm được. Muốn tìm được người trang điểm để tôn lên sự thanh cao của chị đâu có dễ. Chị phải tuyển chọn cả tháng mới được ba người ưng ý. Phòng trường hợp rủi ro nên chị cẩn thận thuê cả ba người bọn họ, để người này bận thì còn có người kia… nhưng thế nào mà… vẫn nhọ.
– Em vừa lái xe đường dài về nhà, mệt quá chị ạ.
– Gớm! Lái xe thì em chỉ ngồi lái, cái xe nó chạy chứ em có chạy đâu mà mệt với chả mỏi. Làm màu!
– Em không làm màu đâu. Em mệt thực sự đấy. Cả người mỏi nhừ chẳng có tí sức sống nào, đầu óc thì quay cuồng như chong chóng, chỉ thèm ngủ thôi.
– Ngủ cái gì tầm này? Chiếc vòng ngọc bích đắt như thế chị vẫn mua tặng em, vậy mà lúc chị có việc cần, nhờ em có chút xíu, sao em lại kiếm cớ trốn tránh thế? Em chẳng coi chị là chị gái hay sao ý? Em ích kỷ quá đấy!
Hạnh Trân giở giọng dỗi hờn nên Ái Trân bất đắc dĩ phải chiều lòng chị. Hai người đi xe của Hạnh Trân nhưng chị còn bận đọc kịch bản quảng cáo nên Ái Trân là người lái xe. Tới nơi, do phải quay ở ngoài trời, nắng gắt nên Hạnh Trân rất mệt, không thể trút giận lên người ngoài nên cô chỉ có thể càu nhàu Ái Trân. Ái Trân trang điểm khá tốt rồi nhưng cô vẫn cố bới móc chỗ thì chưa đậm, chỗ thì nhạt quá. Ái Trân cố gắng mãi mới khiến chị hài lòng, cô đang định xin về thì chị bảo:
– Em ngồi đợi chị. Quảng cáo có tất cả ba phân cảnh cơ, mỗi phân cảnh chị cần một kiểu trang điểm khác nhau.
Ái Trân thở dài ngồi đợi chị. Nắng chói chang khiến cô cảm thấy choáng váng. Hạnh Trân cầu toàn nên chị quay một phân cảnh rất lâu. Mãi hai tiếng sau Ái Trân mới được phép đứng dậy tẩy trang và trang điểm kiểu khác cho chị quay phân cảnh số hai. Lúc đó trời bắt đầu mát rồi nên Hạnh Trân không cáu nữa. Nhưng Ái Trân thì lại không được khoẻ, cô nhăn nhó bảo chị:
– Hạnh Trân! Em bị đau bụng quá!
– Thôi, chị lạy em. Em đừng có xàm nữa. Đang yên đang lành sao tự dưng lại đau bụng đúng lúc thế hả? Rõ ràng em muốn lấy cớ để chuồn!
– Bụng em đau thật mà… đau dữ dội…
– Em im đi, đừng giở chiêu trò nữa. Chiêu trò chỉ lừa được lũ fan ngu của em thôi, không qua mắt được chị đâu. Em mau tập trung trang điểm đi!
Mệt không thể tranh luận được với chị, Ái Trân đành im miệng. Trang điểm xong cho chị, phát hiện ra vệt máu đỏ loang lổ trên chiếc váy màu trắng sữa của mình, Ái Trân hơi hoảng. Do có một người bạn làm việc ở bệnh viện tư cách đó vài trăm mét nên cô chạy vội tới bệnh viện nhờ bạn khám cho mình. Ái Trân sẽ không bao giờ quên được cái khoảnh khắc mà Diệu Ánh thông báo cho cô biết rằng, cô bị sảy thai. Cô còn chẳng hề biết là mình có thai, vậy mà lại nhận được tin sảy thai. Giây phút ấy, Ái Trân thực sự căm ghét chính bản thân mình. Mẹ Ngọc từng nhắc nhở cô không bao giờ được coi thường những lần trễ kinh, vậy mà cô chẳng hề nghe lời, cô vẫn nghĩ đó là chuyện bình thường. Giá như cô tinh tế hơn một chút thì đâu đến nỗi? Con từng nằm trong bụng mình mà cô không hề cảm nhận được, giờ con bỏ cô mà đi rồi, cô khóc thì giải quyết được gì? Chẳng giải quyết được gì cả, nhưng cô vẫn khóc. Vì giờ ngoài khóc ra, cô thực sự không biết phải làm gì cả. Những giọt nước mắt đua nhau lăn dài trên đôi gò má gầy gò của cô. Ái Trân cảm thấy toàn thân mình lạnh cóng. Chân tay cô tê buốt. Trái tim cô đau thắt lại. Ôm trong mình nỗi chua xót tột cùng, cô lịm dần đi trong tiếng chuông điện thoại réo rắt. Thấy em gái không nghe máy, Hạnh Trân nhắn tin trách móc:
“Em bị điên à mà tự dưng biến mất không nói một lời? Là em làm việc vô trách nhiệm hay là em cố tình chơi đểu chị vậy hả? Chị thực sự quá thất vọng về em!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!