Sa Ngã
Phần 31
Lời tuyên bố chắc nịch của ông Nhật khiến Ái Trân cảm thấy hành động của mình quá bốc đồng. Cô bị ba mẹ bỏ rơi, không nơi nương tựa thì thôi đi, giờ lại kéo cả Trường vào hoàn cảnh éo le như mình, cô đúng là không còn liêm sỉ nữa rồi. Cô hối hận bảo bác Nhật:
– Dạ thưa bác, thực ra, con…
Ái Trân còn chưa kịp thú nhận rằng mình không có bầu thì Bá Trường đã chen ngang:
– Con cảm ơn ba vì đã bày tỏ quan điểm một cách rõ ràng như vậy. Ba, mẹ, họ hàng, bạn bè của ba, không có ai đến dự đám cưới của con cũng không sao cả. Con càng đỡ tốn tiền đặt cỗ cưới.
– Thằng đần! Anh bị con khốn này cho ăn bùa mê thuốc lú gì mà càng ngày càng sa ngã vậy hả?
Bà Nhung cảm thấy Trường không hề bị cho ăn bùa mê thuốc lú gì cả. Có lẽ Trường đã chán sống cuộc sống theo sự sắp đặt của ông Nhật, chán việc cố gồng mình để trở nên hoàn hảo nên con bung lụa thôi. Bà Nhung mê Ái Trân từ hồi cô còn làm clip nhảm, nhưng do sợ chồng nên bà thảo mai lên tiếng:
– Ba con ngăn cấm cũng có lý do của ông ấy đó. Con suy nghĩ kỹ trước khi quyết định nha Trường!
– Bà nói thế thì chẳng thấm vào đâu cả. Bà phải từ nó thì nó mới sáng mắt ra. – Ông Nhật càu nhàu.
– Ấy chớt, tôi có mỗi một thằng con, từ nó sao được?
Bà Nhung tỏ vẻ khó xử. Bá Trường quá hiểu mẹ mình. Mẹ mà không ưa Ái Trân thì mẹ chả hùa theo ba chửi Ái Trân như chó rồi ý chứ, làm gì có chuyện khuyên ba một câu bâng quơ như thế. Ông Nhật lúc tức lên nói từ con rõ oai, nhưng khi bình tĩnh lại thì cũng không lựa chọn hành động điên rồ như thế, bởi vì ông cũng chỉ có duy nhất một thằng con trai. Ông doạ:
– Anh mà cưới con này thì ngay ngày mai anh khỏi đi làm nữa. Giao chức CEO cho thằng khác luôn đi!
– Thế thì còn gì bằng? Ba tưởng cái chức CEO đó báu lắm à? Từ khi nhậm chức có khi nào con được thảnh thơi? Thôi, con thưa chuyện để ba mẹ nắm được thông tin vậy thôi chứ giờ con còn bận lo tổ chức đám cưới. Con chào ba Nhật, con chào mẹ Nhung ạ.
Bá Trường lôi Ái Trân rời khỏi nhà khiến ông Nhật tức điên. Suốt ba ngày sau đó, con trai không tới văn phòng làm việc khiến công ty bị loạn. Bao nhiêu cuộc gọi tới hại ông đau hết cả đầu. Cuối cùng, ông lại phải xuống nước gọi điện cho Bá Trường ra lệnh:
– Anh tới công ty xử lý công việc ngay cho tôi!
Dứt lời, ông lạnh lùng cúp máy. Bá Trường cũng chẳng chấp nhặt ba mình. Ba đã bỏ rất nhiều tâm huyết để gây dựng sự nghiệp, giờ ba già rồi, anh phận làm con, giúp đỡ ba là chuyện đương nhiên. Anh vâng lời ba đến công ty, do có quá nhiều việc cần xử lý nên phải tới mười rưỡi anh mới về nhà. Nhưng anh chẳng hề thấy chán nản hay mỏi mệt gì cả, mà ngược lại, anh thấy rất hào hứng. Bởi vì anh biết, ở nhà, đang có một người đợi anh về. Từ khi qua nhà anh ở, Ái Trân hiếm khi bắt anh phải đợi cô. Cô chủ động từ chối những lời mời đi diễn khuya. Thu nhập của cô bị giảm rõ rệt, nhưng gương mặt cô lúc nào cũng tươi roi rói. Tâm trạng tốt nên hôm qua cô ghé qua bệnh viện nơi Diệu Ánh làm việc, vui vẻ đề nghị bạn:
– Diệu Ánh! Cậu mau kê cho tớ thật nhiều thuốc bổ đi! Tớ muốn nhanh chóng mang bầu.
– Sao tự dưng lại muốn nhanh chóng mang bầu? Cậu có người yêu mới rồi hả?
Ái Trân đỏ bừng mặt thuật lại chi tiết mọi chuyện với Diệu Ánh, từ chuyện cô gặp lại Trường ra sao tới chuyện anh dắt cô về nhà thưa chuyện với ba mẹ như nào. Diệu Ánh nghe xong không những không vui cho Ái Trân mà còn tỏ vẻ khó chịu. Cô khuyên nhủ bạn:
– Ái Trân! Cậu làm ơn đừng chịu thoả hiệp dễ dàng. Một là Trường thuyết phục được ba mẹ Trường ưng thuận cậu, hai là không có cưới xin gì hết.
– Tớ không muốn làm khó anh ấy đâu.
– Đây không phải là vấn đề làm khó hay không. Tụi mình là con gái, phải có lòng tự trọng, người ta muốn rước tụi mình về nhà thì gia đình người ta phải đem trầu cau tới rước đàng hoàng. Tụi mình có thể không cần một đám cưới long trọng, nhưng tụi mình xứng đáng có được một đám cưới trọn vẹn.
– Ôi dào! Tớ không nghĩ nhiều như thế. Chỉ cần được cưới Trường là tớ vui rồi!
– Cậu bồng bột quá Ái Trân ạ! Hôn nhân không đơn giản như cậu nghĩ đâu! Cưới một người mà không được gia đình người ta ủng hộ đã thiệt thòi rồi, chưa kể người ta vẫn còn rất thân với người yêu cũ. Sau này, nhỡ hai người đó đi quá giới hạn với nhau cũng chẳng ai bênh cậu đâu. Bởi vì trong mắt mọi người, cậu vốn là tiểu tam, xứng đáng bị nghiệp quật. Họ sẽ hả hê khi thấy cậu đau khổ thôi!
– Anh Trường và chị Hạnh Trân chơi với nhau từ bé, giờ vẫn giữ mối quan hệ tốt thì có sao đâu? Tớ chẳng thấy thiệt thòi gì hết!
Nếu như biết trước những việc sẽ xảy ra trong tương lai, có lẽ Ái Trân sẽ dành ra vài phút để suy nghĩ về những lời cảnh báo của Diệu Ánh. Nhưng chẳng ai biết trước tương lai cả, bởi vậy nên người ta mới mắc sai lầm. Ái Trân khăng khăng bảo bạn lo thừa. Diệu Ánh chán chẳng buồn đôi co với bạn. Cô kê thuốc bổ cho Ái Trân rồi dặn dò:
– Thuốc thang thì cũng chỉ hỗ trợ một phần nào đó thôi. Cậu rất gầy, nếu muốn sớm mang bầu phải chịu khó bồi bổ sức khoẻ. Ngoài ra, vì cậu đã từng bị sảy thai nên nếu có bầu phải giữ gìn hết sức cẩn thận.
Mong mỏi có em bé nên Ái Trân mua rất nhiều đồ ngon về tẩm bổ. Buổi đêm, cô còn mặc đồ ren mỏng manh để quyến rũ Bá Trường. Thực ra, chiếc que thử thai Trân làm giả vốn không qua mắt được Trường. Nhưng bởi vì cô dám thử phản ứng của anh nên anh cũng cố ý làm như mình là thằng ngốc, giả bộ tin tưởng cô mang bầu để trêu lại cô. Anh sửng sốt hỏi:
– Đang có bầu mà sao em ăn mặc phong phanh vậy?
Ái Trân ngượng chín cả mặt, cô lí nhí nói:
– Em… em… cảm… thấy… hơi nóng…
– Rõ ràng anh thấy rất lạnh mà. Chắc do em đang chửa nên cảm giác của em nó bị sai đấy. Thôi thì cứ khoác thêm cái chăn vào cho nó chắc ăn em ạ.
– Nếu mà anh lo em bị lạnh thì cho em ôm anh, chứ khoác chăn ăn thua gì đâu?
Ái Trân lao tới rúc vào người Bá Trường. Cô hôn môi anh rồi dùng bàn tay nhỏ nhắn luồn qua vạt áo của anh mơn trớn. Bá Trường cốc trán Ái Trân, giả nai bảo:
– Đừng mà em… nhỡ ảnh hưởng tới em bé.
– Anh nhẹ nhàng thì không sao đâu… nha… nha!
Ái Trân năn nỉ. Bá Trường khăng khăng nói:
– Không, anh không dám chắc là anh sẽ nhẹ nhàng được đâu. Anh không tin tưởng vào bản thân mình ý. Con tim anh mong manh ghê lắm á! Anh sợ lắm em à!
– Đừng sợ… có vấn đề gì em chịu trách nhiệm.
– Con gái các em cứ nói chịu trách nhiệm chứ xong chuyện là phủi tay ngay ý mà, anh chả biết thừa. Anh không chịu đâu. Xin em đừng dụ dỗ anh nữa.
Thái độ cương quyết của Bá Trường khiến Ái Trân rầu rĩ vô cùng. Kế hoạch biến lời nói dối thành sự thật của cô xem ra khó khăn quá đỗi. Cô tiu nghỉu đi ra phòng khách làm thiệp mời. Đám cưới của hai người sẽ được tổ chức bí mật, mời rất ít người nên toàn bộ thiệp mời đều được Ái Trân làm thủ công. Sợ ba mẹ nghĩ mình bất hiếu, cưới không thèm báo nên Ái Trân vẫn gửi thiệp mời ba Trương, mẹ Ngọc và chị Hạnh Trân. Ông Trương và bà Ngọc dẫu sao cũng là người lớn, họ rộng lượng hơn Hạnh Trân. Hai người nhắn tin cho Ái Trân, tuy từ chối tham dự đám cưới của cô nhưng họ vẫn chúc mừng cô. Hạnh Trân còn trẻ, trong lòng còn hận thù, biết tin Ái Trân và Bá Trường cưới nhau, cô buồn phát khóc thì làm sao mà chúc mừng cho nổi. Bà Ngọc thở dài an ủi con gái:
– Những người chưa từng bị giật bồ, họ sẽ chẳng bao giờ thấm được nỗi đau của chúng ta. Họ thậm chí sẽ chỉ trích con thù dai khi con vẫn mãi ghét người thứ ba. Mẹ thì khác, mẹ từng trải nên mẹ hiểu được cảm xúc của con. Mẹ hiểu con khổ như nào, con hận ra sao. Mẹ từng bị nỗi hận tương tự giày vò nên mẹ thương con lắm con à. Mẹ không dám khuyên mấy câu sáo rỗng kiểu như con hãy sớm buông bỏ. Mẹ chỉ mong lòng con nhẹ nhõm được chút nào hay chút ấy. Và cho dù thế nào đi chăng nữa, mẹ vẫn luôn ở phe của con nhé Hạnh Trân!
Hạnh Trân ôm mẹ khóc nức nở. Bà Ngọc xoa lưng cho con gái. Bà dỗ dành:
– Ngoan. Mẹ thương. Ái Trân có bầu rồi, Bá Trường cưới con bé cũng chưa chắc đã phải vì yêu đâu, có khi chỉ là muốn chịu trách nhiệm thôi.
Hạnh Trân ngạc nhiên hỏi:
– Ái Trân có bầu á? Sao mẹ biết?
– Lúc sáng mẹ đi siêu thị gặp bà Nhung, bà ấy hí hửng khoe với mẹ là sắp được lên chức bà.
Bà Ngọc giải thích. Hạnh Trân mới gặp Ái Trân hôm qua nên cô cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm. Cô gọi điện cho bác Nhật, giả bộ vui vẻ nói:
– Bác Nhật à. Con thấy bác Nhung khoe với mẹ con là bác ấy sắp được lên chức bà nên con gọi điện để chúc mừng hai bác ạ!
Ông Nhật lườm vợ. Chuyện mất mặt như thế mà vợ ông cũng đi khoe cho được. Ông nói với Hạnh Trân:
– Chả có gì đáng để chúc mừng cả con ạ. Cái thứ con gái đặt bẫy đàn ông để đòi cưới thì muôn đời vứt đi.
– Con hiểu sự ức chế của bác. Nhưng dù sao chuyện cũng đã lỡ rồi, bác cố gắng vui lên nhé!
– Thằng Trường cũng hiểu cho bác được như con thì tốt. Cơ mà nó ngu lắm, tranh luận với thằng ngu chỉ tổ mệt người con ạ. Bác chán lắm rồi.
– Bác đừng nói anh vậy, tội nghiệp anh. Dẫu anh có khôn đến mấy mà gặp phải người đàn bà quỷ quyệt thì cũng khốn khổ bác ạ. Con thương anh quá! Trong khi anh lo lắng cho đứa nhỏ, vội vội vàng vàng muốn cưới thì Ái Trân… con chẳng hiểu em có lo cho đứa nhỏ không nữa. Hôm qua, con gặp Ái Trân trong sự kiện ra mắt của một thương hiệu thời trang mới, tuy hai chị em không trò chuyện với nhau nhưng con thấy em vẫn đi dép cao… vẫn chạy uỳnh uỵch…
– Sao có thể? Nó đặt bẫy Trường nhà bác thì đáng lẽ ra nó phải giữ đứa nhỏ trong bụng như giữ vàng chứ… hay là nó không có bầu… nó chỉ bịa chuyện vậy thôi?
– Ui! Cái đó thì con không dám đoán mò đâu ạ. Có gì bác cứ đưa Ái Trân đi khám cho chắc.
Ông Nhật thấy Hạnh Trân nói có lý nên sau khi cúp máy, ông gọi Ái Trân tới nhà mình. Gặp Ái Trân, ông đủng đỉnh bảo cô đợi ông uống nốt chén trà rồi ông đưa cô tới bệnh viện khám thai. Ái Trân sợ tái mặt, cô vội vã thú nhận mình đã nói dối Trường. Ông Nhật điên hết cả người. Quả thật, ông chưa từng gặp cái thể loại nào mặt dày và vô liêm sỉ như cái thể loại này. Ông hắt nước trà vào mặt Ái Trân, sau đó tát cho cô hai phát liền. Máu ứa ra từ miệng Ái Trân, nhưng cô chỉ lẳng lặng lấy khăn mùi soa lau miệng chứ không dám kêu ca gì cả, lỗi tại cô mà. Bà Nhung bị mừng hụt nên bà cũng ghét Ái Trân, bà lớn tiếng nói:
– Chị mau về đi! Loại giẻ rách! Đừng hòng lừa con trai tôi nữa! Để lát tôi gọi cho thằng Trường hỏi coi nó ngu cỡ nào mà toàn yêu phải mấy con khốn!
Điều Ái Trân lo sợ rồi cũng tới. Cô lủi thủi ra về, trong lòng thấp thỏm không yên. Chín giờ tối hôm đó Trường mới về nhà. Cô lí nhí hỏi:
– Trường! Anh biết chuyện rồi hả?
– Biết rồi. Mẹ Nhung gọi điện cho anh khóc lóc inh ỏi. Sao em có thể nói dối anh chuyện hệ trọng như thế? Biến anh thành thằng ngốc, em vui lắm phải không?
– Em xin lỗi… em… ban đầu em không cố ý… chỉ là muốn trêu anh một chút… xong thấy anh bảo anh muốn cưới em nên em sướng quá… em làm liều…
Trường cố nhịn cười. Anh hỏi:
– Được cưới chồng sướng thế cơ à? Sướng đến mức vứt bỏ cả lòng tự trọng hả?
– Không phải được cưới chồng là sướng. Được cưới anh mới sướng. Thế… anh… anh có cưới em nữa không?
– Sống với nhau mà cứ lừa lọc nhau thế thì sống sao nổi mà đòi cưới với chả xin?
– Em sai rồi… từ giờ em hứa sẽ không lừa anh nữa… anh tha thứ cho em lần này nhé! Em xin anh đấy!
Mặc cho Ái Trân ra sức năn nỉ, Bá Trường vẫn lạnh nhạt với cô. Ái Trân tưởng rằng trò đùa ngu xuẩn của mình đã khiến anh ghét bỏ cô nên cô đành dọn đồ đạc vào vali. Thi thoảng, cô liếc Trường xem anh có níu kéo mình không. Tiếc rằng, anh thờ ơ vô cùng. Ái Trân tủi thân khủng khiếp. Dọn xong đồ, cô não nề kéo vali và ôm bé Gấu Trắng rời khỏi nhà. Cô vừa đi vừa khóc lóc sướt mướt. Tầm mười lăm phút sau, cô nghe thấy tiếng còi xe. Bá Trường lái xe mui trần, thấy Ái Trân ngơ ngác quay sang nhìn mình, anh dừng xe, hất hàm hỏi:
– Đi nhờ không?
– Cho đi nhờ xong có cưới người ta không?
– Không cưới. Chỉ cho đi nhờ thôi.
– Thế thì em không thèm đi nhờ.
Ái Trân sụt sịt nói. Bá Trường trêu:
– Đi một mình ma bắt đấy. Có con ma mặc váy trắng đang đứng ngay đằng sau em kia kìa.
Ái Trân hơi run, nhưng cô vẫn giả bộ cứng rắn bảo:
– Em không sợ. Em bắt taxi.
– Bắt taxi gặp người xấu như anh Tuấn thì sao?
Lần này thì Ái Trân không cứng rắn nổi nữa. Cô gạt nước mắt đi lên xe của Trường, sợ sệt bảo:
– Anh phải đưa em về tới tận nhà em đấy!
– Biết rồi.
Trường hứa với cô, nhưng anh lại không giữ lời. Anh đưa cô đến một khu biệt thự cao cấp ở ven sông rồi cố ý lái xe lượn qua lượn lại xung quanh khu đó.
– Anh làm cái quái gì vậy? – Ái Trân sốt ruột hỏi.
– Đi hóng gió tí, làm gì mà căng?
– Gió với chả máy, thích có gió thì về nhà mà bật quạt. Em không có tâm trạng đâu. Mau đưa em về đi!
Ái Trân đã nói như thế rồi mà Bá Trường vẫn nhây. Anh dừng lại trước cổng một căn biệt thự cực kỳ đồ sộ khiến Ái Trân tức điên. Cô gào lên:
– Bà đã bảo là mày đưa bà về nhà rồi cơ mà? Cứ thích đùa dai là thế nào? Ngứa đòn hả?
Bá Trường cũng gào to không kém:
– Thì nhà đây! Anh đưa bà về tới tận cổng rồi mà bà còn cáu cái gì nữa hả bà tướng?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!