Sa Ngã
Phần 34
Mỗi lần nghe Hạnh Trân nhắc lại chuyện cũ, Trường thấy áy náy vô cùng. Anh cố gắng làm Hạnh Trân vui lòng để bù đắp cho cô. Ái Trân cũng muốn bù đắp cho Hạnh Trân nên cho dù chồng cô chở chị đi diễn ở tỉnh xa hay cuối tuần anh đưa chị và Cà Chua đi công viên chơi cô cũng không dám ngăn cấm. Có những bữa tối, Ái Trân vừa dọn cơm xong thì Hạnh Trân nhắn tin cho Trường thông báo rằng Cà Chua lại bướng bỉnh bỏ bữa. Có những đêm, vợ chồng Ái Trân đang quấn quít bên nhau thì Hạnh Trân gọi điện cho Trường, nức nở kể lể về những áp lực khi làm mẹ đơn thân. Lại có những ngày khi trời vừa hửng sáng, chị gọi điện nũng nịu bảo với anh Trường chị bị ốm. Tất cả những lần ấy, Ái Trân tuy có ghen, có buồn, có tủi thân, nhưng cô không hề phàn nàn gì khi chồng qua nhà chị.
Vào ngày sinh nhật của Ái Trân, Bá Trường hứa sẽ về nhà sớm nên tầm xế chiều, sau khi quay quảng cáo xong, cô ghé qua chợ mua đồ ăn về nấu bữa tối. Ái Trân còn tự làm một chiếc bánh kem rất to, không chỉ để chúc mừng sinh nhật cô mà còn để chào đón thiên thần nhỏ của hai vợ chồng. Ái Trân mong có em bé lâu lắm rồi, nhưng mãi tới ngày hôm nay que thử thai của cô mới lên hai vạch. Cô hì hục làm một chiếc hộp hình trái tim chỉ để đựng chiếc que thử thai. Cô bỏ chiếc hộp vào trong ngăn kéo trong phòng làm việc của Trường, định khi nào Trường về nhà thì sẽ kêu Trường mở ngăn kéo ra, tạo bất ngờ cho anh. Ngặt nỗi, Ái Trân đợi mãi mà chẳng thấy chồng về. Cô nhắn tin hỏi anh đang ở đâu thì anh nhắn tin lại báo cáo với cô:
“Hồi chiều Hạnh Trân gọi điện bảo bé Cà Chua bị sốt nên tan làm anh sốt ruột qua với bé luôn.”
Ái Trân buồn thỉu buồn thiu. Mười giờ tối, Hạnh Trân gọi điện cho cô. Chị vui vẻ nói:
– Chúc mừng sinh nhật em gái!
– Em cảm ơn chị. Em thấy chồng em nhắn tin bảo hồi chiều bé Cà Chua bị sốt. Giờ bé đỡ sốt chưa chị?
– Bé đỡ rồi em ạ. Nhưng nó cứ bám bác Trường suốt thôi, chẳng cho bác về nhà. Nó còn nói muốn bác Trường trở thành ba của nó. Trẻ con buồn cười nhỉ em nhỉ? May mà chị tử tế đấy, chứ chị mà vô liêm sỉ như em thì chắc đã tranh thủ cơ hội đưa chồng em lên giường rồi.
– Hạnh Trân… chuyện ngày xưa là em sai rồi… em xin lỗi chị… chị có thể nào không nhắc lại được không?
– Muốn người khác không nhắc lại lỗi lầm của mình thì đơn giản là mình đừng phạm sai lầm em ạ. Còn một khi đã sa ngã rồi thì không có tư cách để yêu cầu người khác phải thế này thế nọ.
– Em xin lỗi. Chị coi như em chưa nói gì đi.
– Ừ. Chị sẽ bỏ qua cho em lần này. Nhưng em nên biết là chị thừa bản lĩnh để mồi chài chồng em nên lần sau em mà dám láo thì đừng trách chị cũng bắt chước kiểu sống hèn mọn của em.
Dứt lời, Hạnh Trân lạnh lùng cúp máy. Ái Trân nghe chị doạ dẫm tự dưng lại bị hoảng sợ. Bao nhiêu năm trôi qua rồi nhưng cô vẫn cảm thấy tự ti khi so sánh mình với Hạnh Trân. Chị đẹp hơn cô, khéo léo hơn cô, giỏi hơn cô, và đặc biệt là anh Trường yêu chị nhiều hơn cô. Anh đối xử với cô rất khắt khe, nhưng đối xử với chị thì vô cùng dịu dàng. Anh có thể không biết khi nào tim cô đau, nhưng chỉ cần Hạnh Trân nhăn mặt anh liền lo chị buồn. Do không có niềm tin vào tình yêu chồng dành cho mình nên Ái Trân chắc mẩm rằng chẳng cần Hạnh Trân mồi chài thì chồng cô cũng đã siêu lòng. Thế nên anh mới ở lì bên nhà chị, quên luôn cả sinh nhật của vợ. Ái Trân tự động viên bản thân mình phải suy nghĩ tích cực lên, anh yêu ai kệ anh, miễn sao anh vẫn là chồng của cô là được. Miễn sao cô vẫn là vợ của anh, không phải lén lún như hồi xưa là tốt lắm rồi. Nhưng mà… nước mắt cứ vô thức lăn dài trên đôi gò má của cô.
Tâm trạng của Ái Trân tuột dốc không phanh. Cô thắp nến sinh nhật, tự thổi nến một mình. Cô nghẹn ngào hát bài hát “Chúc mừng sinh nhật”. Lúc bài hát kết thúc, Ái Trân thấy bụng mình hơi đau. Lo cho con nên cô vội vã khoá cửa nhà rồi bắt xe vào bệnh viện. Khi cô tới nơi, lại một lần nữa, cô phải đối diện với tin sốc. Mặc dù Diệu Ánh nói với Ái Trân rằng có rất nhiều nguyên nhân dẫn tới việc sảy thai sớm, nhưng Ái Trân vẫn u uất nói:
– Chắc chắn là do tớ sống lỗi nên mới bị quả báo, hại hai đứa con của tớ phải rời bỏ thế gian này sớm. Tớ đúng là một con mẹ không ra gì.
Diệu Ánh khuyên nhủ bạn:
– Ái Trân! Cậu đừng tự trách mình nữa. Vấn đề không nằm ở những lỗi sai của cậu trong quá khứ. Chuyện quá khứ, cậu sai, cậu đã phải trả giá rồi.
– Vậy theo cậu thì vấn đề nằm ở đâu? Tại sao ngay cả khi lấy chồng, tớ vẫn thấy cô đơn? Tại sao các con lại bỏ tớ mà đi. Tại sao những người thân của tớ… chẳng ai thương tớ… chẳng ai lưu luyến tớ?
– Nếu đây là một bộ phim và cậu là nữ chính, cậu hết lòng với nam chính thì khả năng rất cao tới cuối phim, nam chính sẽ hối hận và đối xử tốt với cậu. Nhưng rất tiếc, ngoài đời không như thế đâu Ái Trân. Tớ đã từng gặp rất nhiều bệnh nhân nữ cũng luỵ tình giống như cậu rồi. Rất ít người trong số bọn họ yêu được người đàn ông tốt và có được hạnh phúc, những người còn lại thì…
– Những người còn lại thì sao?
– Bọn họ… cho dù bị người đàn ông của mình đối xử tệ bạc thì vẫn cứ yêu một cách mù quáng, rồi dần dần trở nên bi luỵ, mất kiểm soát, mất cả lòng tự trọng. Ái Trân à! Một người con gái nếu như không học được cách yêu thương chính bản thân mình thì sẽ rất khó có được hạnh phúc.
Trải qua rất nhiều nỗi đau, tới giờ phút này, Ái Trân không còn ngang bướng cãi lời bạn nữa. Ánh nói rất đúng. Rất thấm. Ngay cả bản thân mình Ái Trân còn không thương xót, đến tự trọng của mình cô còn vứt bỏ, thì ai mà thương cô cho nổi? Trái tim Ái Trân đau buốt. Diệu Ánh khuyên cô ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng vài hôm, nhưng Ái Trân nhất quyết không chịu. Biết tính Ái Trân bướng bỉnh nên Diệu Ánh đành thở dài dặn dò bạn giữ gìn sức khoẻ rồi chiều theo ý bạn. Ái Trân gọi đứa con thứ hai của mình là Gấu Đen. Rời khỏi bệnh viện, cô đi bộ tới bờ sông chào tạm biệt bé, đồng thời dặn Gấu Trắng phải giúp mẹ chăm sóc em. Sau đó, Ái Trân ngồi thơ thẩn ở bên bờ sông, tới tận sáu giờ sáng mới về nhà. Trường trông thấy cô thì vô cùng tức giận. Anh trách móc:
– Hôm qua là sinh nhật em nên anh đã cố gắng về nhà trước mười hai giờ đêm. Anh cứ nghĩ em sẽ mừng lắm, sẽ chạy ra đón anh. Ai ngờ, em không những không ở nhà đợi anh mà còn đi đâu mất hút. Em là vợ anh mà em đi thâu đêm như thế hả? Chả ra cái thể thống cống rãnh gì cả!
Ái Trân cười khẩy, cô hỏi chồng:
– Thế anh là chồng tôi nhưng tối ngày anh quanh quẩn bên nhà chị gái tôi thì chắc ra thể thống lắm nhỉ?
– Em so sánh cái kiểu gì vậy? Hạnh Trân bây giờ là mẹ đơn thân, vất vả vô cùng, chưa kể trước đây tụi mình còn có lỗi với Hạnh Trân, anh giúp đỡ cô ấy là chuyện đương nhiên. Đừng có nói với anh là em ghen tuông với cả chị gái của mình nhé! Sao con người em ích kỷ thế?
– Tôi cứ thích ích kỷ thế đấy!
– Ái Trân! Sao em nói chuyện với anh bằng cái giọng đó? Có chuyện gì xảy ra à?
– Chả có chuyện gì cả. Tôi thích thì tôi nói thôi. Giọng nào mà chả được!
Thấy thái độ Ái Trân hơi lạ, Bá Trường sốt ruột hỏi:
– Em sao vậy? Em thấy khó chịu ở chỗ nào à? Rốt cuộc đêm qua em đi đâu? Anh gọi điện em cũng không thèm nghe máy. Em có biết là anh lo cho em lắm không?
– Ơ hay nhỉ? Hoá ra anh cũng biết lo cho tôi cơ à? Nhưng tôi đâu phải là mẹ đơn thân, cũng chẳng có đứa con nào bị sốt, sao anh lại lo nhỉ? Anh hay ghê á!
– Ái Trân! Em dừng ngay cái kiểu móc mỉa đó đi! Đừng để anh nổi điên.
– Anh nổi điên thì sao? Anh lại doạ bỏ tôi hả? Anh có giỏi thì anh doạ đi! Chắc tôi sẽ sợ lắm đấy!
– Em không cần phải thách thức anh. Em phận làm vợ mà láo nháo thì anh là thằng chồng cũng chẳng cần phải nể nang gì cả. Hợp nhau thì ở, không hợp thì giải tán.
Đang bực nên Trường hơi nặng lời chứ thực ra anh không bao giờ có ý định bỏ vợ. Tuy nhiên, vợ anh không phải là anh, cô không biết anh nghĩ gì. Cô chỉ biết lời nói của anh như dao sắc cứa vào tim mình. Cô bất cần bảo:
– Được, giải tán thì giải tán. Bà đây cần chắc? Ngoài kia thiếu quái gì trai đẹp!
– Gớm! Có giỏi thì em đi tìm trai đẹp luôn đi. Đã có gan đi thì đừng bao giờ quay về nhà nữa.
– Không phải thách! Tôi đi luôn đây! Không bao giờ quay về nữa đâu. Nhất anh! Chẳng cần mất công qua nhà chị gái tôi làm thằng giúp việc nữa, thoải mái đón chị ấy về nhà mà hầu hạ.
Mỗi khi gặp chuyện khủng hoảng, Ái Trân thường không giữ được bình tĩnh, cô nói năng rất xàm xí. Trường bị cô chọc cho phát điên. Anh mắng cô:
– Em im ngay đi! Đồ nhỏ mọn! Hạnh Trân đã ly hôn chồng, giờ phải nuôi con một mình rất cực, em không thấu hiểu cho sự vất vả của chị gái thì thôi lại còn giở thói sân si! Em sướng quá nên rửng mỡ rồi hả?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!