Lên năm ba Lý Khoa và Trương Dư mới chính thức xác định quan hệ. Khi vừa mới yêu, hai người họ hẹn đi chỗ nào đều muốn dẫn Trần Lộ Chu với Từ Chi đi theo, Trần Lộ Chu lười đi, Lý Khoa quá rắc rối, yêu đương cũng phải so bì với anh cho bằng được, Trần Lộ Chu lười không muốn để tâm tới cậu ta. Nhưng Lý Khoa lại nghĩ, mấy năm nay mọi người đều nhìn thấy Trần Lộ Chu đối xử tốt với Từ Chi như thế nào, các cô gái đều coi anh là hình mẫu bạn trai lý tưởng, vất vả lắm Lý Khoa mới có thân phận mới, dĩ nhiên là cũng muốn ganh đua cao thấp với anh, xem ai hơn ai.Sau một thời gian dài im lặng.“Xem gì?” Trần Lộ Chu gõ bàn phím trong lúc bận rộn, thuận miệng hỏi một câu.
“Trương Dư gửi Wechat cho em, nói là tối nay Lý Khoa hẹn chúng ta đi xem phim.”Lý Khoa mắng chửi trong lòng, “….”
Từ Chi đọc xong tin nhắn của Trương Dư, thở dài nói với Trần Lộ Chu đang mô phỏng định lượng cổ phiếu trên máy tính.Lý Khoa vắt óc nhớ lại: “Không phải hồi trước lớp chúng ta sinh hoạt ở sân chơi, lớp trưởng nói rủ cậu chơi tàu lượn siêu tốc, cậu nói cậu sợ độ cao sao — Đệt!”
Khi đó anh mới vào phòng thí nghiệm của giáo sư Lưu, đang rất bận rộn làm định lượng cổ phiếu cho các công ty cùng mấy anh chị tiền bối.“Sứ mệnh của một chú chó.”“Cược!”
“Xem gì?” Trần Lộ Chu gõ bàn phím trong lúc bận rộn, thuận miệng hỏi một câu.Trần Lộ Chu cảm thấy cậu ta là đồ trẻ con, thuộc kiểu yêu đương một cái là hoóc-môn dâng trào, rảnh rỗi đến phát điên.Lý Khoa sửng sốt, vội vàng kéo Trương Dư đuổi theo, muốn tẩy não Trần Lộ Chu, thân thiết gọi biệt danh của cậu, “Thảo ơi, có phải cậu sợ độ cao không…. Chúng ta chỉ vì năm trăm tệ mà liều mạng tới mức này?”
“Sứ mệnh của một chú chó.”Cho nên cậu ta lại tiếp tục, phải đòi lại bằng được số tiền đó về.
“…” Trần Lộ Chu mắng một câu thô tục, “Không xem.”Lý Khoa: “… Một ngàn rưỡi. Không thể nhiều hơn được, nước mắt cậu ta cũng không phải là trân châu.”
Có quỷ mới biết trái tim Lý Khoa làm bằng gì.Từ Chi: “Một nhân năm. Nếu anh ấy không lên, tôi cho cậu hai nghìn rưỡi.”
Thấy thái độ kiên quyết của anh, Từ Chi không nhịn được cười, biểu cảm “anh là đồ thỏ đế”, biết rõ mà còn cố tình đặt điện thoại xuống, hỏi anh: “Sợ hả?”
“Em đứng phe nào đấy?” Trần Lộ Chu dựa vào ghế, ném con chuột xuống, không vui lắm liếc nhìn cô.Chu Ngưỡng Khởi: … Người như thế này tại sao lại có bạn gái?
“Ok ok, không xem.” Từ Chi dỗ, lập tức lộ vẻ mặt trung thành cho anh xem, không nói hai lời cầm điện thoại lên từ chối, “Trả lời, trả lời đây.”Lên năm ba Lý Khoa và Trương Dư mới chính thức xác định quan hệ. Khi vừa mới yêu, hai người họ hẹn đi chỗ nào đều muốn dẫn Trần Lộ Chu với Từ Chi đi theo, Trần Lộ Chu lười đi, Lý Khoa quá rắc rối, yêu đương cũng phải so bì với anh cho bằng được, Trần Lộ Chu lười không muốn để tâm tới cậu ta. Nhưng Lý Khoa lại nghĩ, mấy năm nay mọi người đều nhìn thấy Trần Lộ Chu đối xử tốt với Từ Chi như thế nào, các cô gái đều coi anh là hình mẫu bạn trai lý tưởng, vất vả lắm Lý Khoa mới có thân phận mới, dĩ nhiên là cũng muốn ganh đua cao thấp với anh, xem ai hơn ai.
Lý Khoa đâu chịu bỏ qua cho anh như thế, gần như lúc nào cậu ta cũng nhúng tay vào, chớp lấy thời cơ điên cuồng rủ rê, dù phần lớn thời gian Từ Chi đều đuổi người đi trong vòng hai ba câu, ở trong chuyện này, hai người đều có một sự ăn ý chung, kiên quyết không để đối phương biến thành “công cụ so sánh của Lý Khoa”.
Hơn nữa Lý Khoa toàn dùng đi dùng lại những thủ thuật cũ, nào là tối qua Trương Dư gọi điện cho tôi ba tiếng đồng hồ liền, cuối tuần tự tay làm bánh quy cho tôi, ví dụ như thế, đều là những trò cũ của Trần Lộ Chu và Từ Chi hồi năm nào. Nếu Trần Lộ Chu thật sự để ý, chính thức hơn thua với cậu ta thì có khi cả người Lý Khoa không còn gì hết.
Trần Lộ Chu cảm thấy cậu ta là đồ trẻ con, thuộc kiểu yêu đương một cái là hoóc-môn dâng trào, rảnh rỗi đến phát điên.“Trương Dư gửi Wechat cho em, nói là tối nay Lý Khoa hẹn chúng ta đi xem phim.”
Nếu thật sự muốn khoe thì cái mô hình nhà ở ban đầu Từ Chi tặng cho anh cũng đủ để anh khoe mấy năm.Từ Chi: “Ok.”
Trần Lộ Chu không có thời gian rảnh rỗi.Lý Khoa bỗng nhiên hiểu ra, tức giận mắng to: “…. Đồ khốn nạn này, cậu toàn nói dối đúng không!”Lý Khoa: “Tôi cap màn hình rồi đó nha, gửi cho Trần Lộ Chu, nói bây giờ cậu không muốn dỗ cậu ta nữa.”
Nhưng thời gian rảnh của Từ Chi thì có rất nhiều, nói chuyện với Lý Khoa mấy câu.Lần đó còn không lên chơi, cuối cùng bị Trần Lộ Chu lừa mất hai trăm năm mươi tệ.
Lý Khoa: “Hai chúng ta cá cược không?”Thái độ của Từ Chi rất kiên quyết: “Không cá cược đâu, khóc rồi lại phải dỗ, phiền.”Lý Khoa còn muốn khuyên mấy câu.
Từ Chi vô cùng kiên quyết, hết mực trung thành mà quyết tâm không lôi Trần Lộ Chu ra cá cược.
Từ Chi: “No.”Trần Lộ Chu: …..Nếu thật sự muốn khoe thì cái mô hình nhà ở ban đầu Từ Chi tặng cho anh cũng đủ để anh khoe mấy năm.
Thật ra trước kia đã từng cá một lần, lần đó bọn họ đi tới công viên trò chơi, trước khi vào công viên, Lý Khoa thề non hẹn biển nói nhất định Trần Lộ Chu sẽ không chơi tàu lượn siêu tốc, anh chưa bao giờ thích loại trò chơi kích thích này, giống như ban đầu Phùng Cận hỏi anh có đua xe không, Trần Lộ Chu rất sợ chết mà tỏ vẻ, không chơi, quá nguy hiểm. Trái lại cũng không phải là anh sợ, mà chỉ đơn thuần là không thích. Từ Chi hỏi anh muốn chơi trò gì, Trần Lộ Chu hướng cằm về phía vòng quay ngựa gỗ bên cạnh khu trẻ em, “Chơi cái đó.”
Lý Khoa nhướng mày: “Tôi đã nói cậu ta sẽ không chơi tàu lượn siêu tốc rồi mà.”Từ Chi ngẫm nghĩ, rút ra kinh nghiệm xương máu nói với Lý Khoa: “Cá năm trăm tệ, tôi sẽ dẫn anh ấy lên tháp rơi tự do.”
Từ Chi ngẫm nghĩ, rút ra kinh nghiệm xương máu nói với Lý Khoa: “Cá năm trăm tệ, tôi sẽ dẫn anh ấy lên tháp rơi tự do.Từ Chi: “… Chó má.”
Lúc này Lý Khoa vui vẻ đồng ý, như thể có tiền từ trên trời rơi xuống, “Tôi nói chứ, Từ Chi này, bạn trai cậu ở bất cứ lúc nào đều có thể là rồng, nhưng mà ở đây, cậu ta thà làm con bọ, cậu không biết đúng không, hahaha, cậu ta sợ độ cao, còn không dám chơi tàu lượn siêu tốc cơ, lại còn tháp rơi tự do á, cậu muốn giết cậu ta à….”Có quỷ mới biết trái tim Lý Khoa làm bằng gì.Nhưng thời gian rảnh của Từ Chi thì có rất nhiều, nói chuyện với Lý Khoa mấy câu.
Từ Chi nhìn tháp rơi tự do cách đó không xa đang vang vọng tiếng gào thét, điềm nhiên lạnh lùng, “Có cá không? Nói lắm lời vô bổ vậy?”
Lý Khoa còn muốn khuyên mấy câu.
Từ Chi: “Một nhân năm. Nếu anh ấy không lên, tôi cho cậu hai nghìn rưỡi.”Hơn nữa Lý Khoa toàn dùng đi dùng lại những thủ thuật cũ, nào là tối qua Trương Dư gọi điện cho tôi ba tiếng đồng hồ liền, cuối tuần tự tay làm bánh quy cho tôi, ví dụ như thế, đều là những trò cũ của Trần Lộ Chu và Từ Chi hồi năm nào. Nếu Trần Lộ Chu thật sự để ý, chính thức hơn thua với cậu ta thì có khi cả người Lý Khoa không còn gì hết.
“Cược!”
Vừa dứt lời, Từ Chi không nói gì kéo Trần Lộ Chu đi mua vé.Khi đó anh mới vào phòng thí nghiệm của giáo sư Lưu, đang rất bận rộn làm định lượng cổ phiếu cho các công ty cùng mấy anh chị tiền bối.
Lý Khoa sửng sốt, vội vàng kéo Trương Dư đuổi theo, muốn tẩy não Trần Lộ Chu, thân thiết gọi biệt danh của cậu, “Thảo ơi, có phải cậu sợ độ cao không…. Chúng ta chỉ vì năm trăm tệ mà liều mạng tới mức này?”
Trần Lộ Chu bị Từ Chi kéo đi, mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn đi theo, còn dành chút thời gian lười biếng quay đầu nhìn cậu ta một cái, “Ai nói tôi sợ độ cao?”Lý Khoa: “Sứ mệnh của một chú chó, nếu cậu ta khóc, tôi cho cậu một ngàn.”
Lý Khoa vắt óc nhớ lại: “Không phải hồi trước lớp chúng ta sinh hoạt ở sân chơi, lớp trưởng nói rủ cậu chơi tàu lượn siêu tốc, cậu nói cậu sợ độ cao sao — Đệt!”Lý Khoa nhướng mày: “Tôi đã nói cậu ta sẽ không chơi tàu lượn siêu tốc rồi mà.”
…..
Sau một thời gian dài im lặng.
Lý Khoa bỗng nhiên hiểu ra, tức giận mắng to: “…. Đồ khốn nạn này, cậu toàn nói dối đúng không!”
Trần Lộ Chu điềm nhiên như không, Từ Chi đã xếp hàng ở quầy bán vé, anh nhìn tháp rơi tự do lúc cao lúc thấp, tiếng hét chói tai vang vọng, quả thật không có hứng thú, cũng lười giải thích cho bản thân mà chỉ nói một câu, “Đầu hàng giảm 50%, hai trăm năm mươi tệ?”
Lý Khoa mắng chửi trong lòng, “….”Nhưng Lý Khoa không ngờ bản thân tiền mất tật mang. Sau khi xem hết phim, Trương Dư đăng lên vòng bạn bè.
Lần đó còn không lên chơi, cuối cùng bị Trần Lộ Chu lừa mất hai trăm năm mươi tệ.Lý Khoa: “Hai chúng ta cá cược không?”
Cho nên cậu ta lại tiếp tục, phải đòi lại bằng được số tiền đó về.
Lý Khoa: “Sứ mệnh của một chú chó, nếu cậu ta khóc, tôi cho cậu một ngàn.”
Thái độ của Từ Chi rất kiên quyết: “Không cá cược đâu, khóc rồi lại phải dỗ, phiền.”
Lý Khoa: “Tôi cap màn hình rồi đó nha, gửi cho Trần Lộ Chu, nói bây giờ cậu không muốn dỗ cậu ta nữa.”
Từ Chi càng không kiên nhẫn hơn: “Thêm chút nữa đi.”Từ Chi: “No.”
Lý Khoa: “… Một ngàn rưỡi. Không thể nhiều hơn được, nước mắt cậu ta cũng không phải là trân châu.”
Từ Chi: “Ok.”Từ Chi vô cùng kiên quyết, hết mực trung thành mà quyết tâm không lôi Trần Lộ Chu ra cá cược.Từ Chi càng không kiên nhẫn hơn: “Thêm chút nữa đi.”
Vừa gửi đi, quay lại thì thầy Trần Lộ Chu bưng sữa bò nóng cho cô, lạnh lùng nhìn cô chăm chú, “Lại bán đứng anh?”“…” Trần Lộ Chu mắng một câu thô tục, “Không xem.”
Từ Chi ném điện thoại lên bàn, dựa vào ghế không có chút thành ý nào tỉnh táo lại một lát, thở dài mở sách ra, tiếp tục nói: “Hết cách rồi, em cũng không muốn cá cược, nhưng cậu ta cho một ngàn rưỡi.”
Trần Lộ Chu: “…”Dĩ nhiên, Từ Chi vẫn không thể hiểu nổi Lý Khoa, “Anh nói xem tại sao cậu ta cứ muốn hơn thua với anh thế nhỉ?”
Dĩ nhiên, Từ Chi vẫn không thể hiểu nổi Lý Khoa, “Anh nói xem tại sao cậu ta cứ muốn hơn thua với anh thế nhỉ?”
Còn có thể vì lý do gì nữa, chút tâm tư đó của Lý Khoa Trần Lộ Chu nhìn phát biết ngay. Cậu ta đang muốn cho Trương Dư nhìn thấy, người đàn ông có cảm giác an toàn nhất thế giới này là ai.
Con người Trần Lộ Chu từ trước đến này đều giúp người đi tới thành công, dĩ nhiên cũng chỉ có thể nước mắt lưng tròng kiếm thêm một ngàn rưỡi.
Nhưng Lý Khoa không ngờ bản thân tiền mất tật mang. Sau khi xem hết phim, Trương Dư đăng lên vòng bạn bè.
Trương Dư: “Nếu như tôi có tội thì mong pháp luật hãy tới trừng phạt tôi, chứ không phải là lúc xem phim ‘Sứ mệnh của một chú chó’, cả rạp đều đang khóc hu hu, bạn trai tôi lại quay sang hỏi tôi, một con chó ba kiếp đều nhớ được mùi của nhân vật chính, em nói xem anh ta đã không tắm bao lâu rồi?”
Từ Chi: …..
Trần Lộ Chu: …..Trần Lộ Chu điềm nhiên như không, Từ Chi đã xếp hàng ở quầy bán vé, anh nhìn tháp rơi tự do lúc cao lúc thấp, tiếng hét chói tai vang vọng, quả thật không có hứng thú, cũng lười giải thích cho bản thân mà chỉ nói một câu, “Đầu hàng giảm 50%, hai trăm năm mươi tệ?”
Chu Ngưỡng Khởi: … Người như thế này tại sao lại có bạn gái?