Sa Vào Tình Yêu Cuồng Nhiệt Của Chúng Ta - Chương 20: Cùng nhau, ăn cơm không?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Sa Vào Tình Yêu Cuồng Nhiệt Của Chúng Ta


Chương 20: Cùng nhau, ăn cơm không?


Edit, Beta: Rum.

Ừm.

Lúc Từ Chi đi tới phòng trà, Phó Ngọc Thanh đang nói chuyện phiếm cùng Trần Lộ Chu, cậu ngồi ở vị trí giống lần trước, bên cạnh là flycam. Trong phòng trà lượn lờ khói đàn hương, một sợi tóc đen quanh quẩn trước mặt hai người, Phó Ngọc Thanh vừa châm trà cho cậu, vừa thuận miệng hỏi: “Cậu với Từ Chi bằng tuổi phải không?”

Trần Lộ Chu tựa vào lưng ghế, cậu rất hiểu lễ nghi uống trà, thời điểm Phó Ngọc Thanh rót trà cho cậu, còn biết khép năm ngón tay lại thành quyền, lòng bàn tay úp xuống, nhẹ nhàng gõ ba cái lên mặt bàn cảm ơn, cúi đầu nhìn xuống chén hỏi: “Cô ấy sinh năm nào?”

Phó Ngọc Thanh buông ấm trà, ngẫm nghĩ, “97, hình như sinh vào đầu tháng 7, còn cậu thì sao?”

À, Cự Giải.

“Cô ấy hơn tháng, cháu tháng 11.” Trần Lộ Chu nâng chén trà lên uống một ngụm nhỏ và nói.

“Ồ, vậy cậu phải gọi con bé bằng chị.”

Trần Lộ Chu thiếu chút nữa bị sặc, nửa ngụm trà bị mắc kẹt trong cổ họng, thầm nói, thôi đi, cô ấy thì là chị cái gì.

“Năm nay cậu cũng thi đại học sao?” Phó Ngọc Thanh hiếm khi nhẹ nhàng nghịch quả hạch đào trong tay, lại hỏi, “Muốn thi vào trường đại học nào? Học nhiếp ảnh?”

Trần Lộ Chu theo bản năng nhìn flycam dưới mặt đất, mỉm cười, “Không ạ, đó chỉ là thú vui thôi, cháu định ra nước ngoại.”

“Ra nước ngoại có gì hay, mấy người trẻ các cậu ở tuổi này chỉ biết hướng ra nước ngoài thôi.” Phó Ngọc Thanh quen kiểu cười mỉm, đây là bệnh chung của những người trung niên, ngẩng lên thấy Từ Chi bước vào, lập tức chào đón, “Từ Chi, cháu tới đúng lúc lắm, cháu nói cho cậu ấy biết, trong nước mình có bao nhiêu trường đại học tốt đi.”

Trần Lộ Chu vừa nghĩ cần gì cô ấy nói, vừa thờ ơ quay đầu lại, quả nhiên, phía sau có người đang đứng, cậu không nói nên lời thu hồi tầm mắt lại, sao ở đâu cũng có thể gặp nhau vậy, không thể để yên sao. Cậu uống trà xong, cũng không giải thích gì, nói với Phó Ngọc Thanh, “Không còn việc gì thì cháu xin phép về trước, ảnh thì phải về cháu mới cắt được, mấy ngày sau sẽ gửi cho chú.”

Phó Ngọc Thanh cũng không hề ép buộc, thu lại chén trà của cậu, “Được rồi.”

Nhưng người vừa mới đi, ông lại chỉ thẳng mặt nói với Từ Chi, “Chú cảm thấy thằng nhóc này hình như không thích cháu, vừa rồi nói chuyện với chú vẫn đang bình thường mà.”

Từ Chi cũng ngây thơ khó hiểu, quay đầu lại nhìn theo hướng cậu rời đi, đáp nhẹ, “Vốn dĩ hai bọn cháu cũng không thân, hơn nữa ra nước ngoài hay không là quyết định của người ta, chú đừng lúc nào cũng nghĩ người ta sính ngoại nữa.”

Phó Ngọc Thanh chuyển câu chuyện: “Vậy còn cháu, chú nghe bố cháu nói, cháu thi không tệ hả, đã suy nghĩ kỹ sẽ học trường nào chưa?”

Từ Chi thở dài, “Không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc sẽ là Khánh đại ạ, cháu không muốn tới nơi khác, chủ yếu là phiền toái. À đúng rồi, chú Phó, chú có muốn thử livestream không?”

“Livestream?”

Từ Chi nói: “Vâng, bây giờ gọi là làng phát sóng, thúc đẩy phát triển nông nghiệp, là livestream hái lá trà, sao lá trà, như vậy thị trường tiêu thụ sẽ rộng lớn hơn.”

“Trông chú trông có giống thiếu tiền không?” Phó Ngọc Thanh đổ nước trà lạnh đi, ngậm điếu thuốc trong miệng, “Cái đầu nhỏ của cháu suốt ngày chỉ biết nghĩ đến kiếm tiền, không thể nghĩ tới cái khác sao?”

“Cháu vì muốn giúp chú thôi mà?” Từ Chi nói, tò mò định cầm lấy điếu thuốc của Phó Ngọc Thanh để hút, bị Phó Ngọc Thanh không chút thương tiếc đánh vào tay.

“Giúp? Cháu coi trọng việc làm ăn của chú thì có, cháu học tập Trần Lộ Chu đi, một chàng trai lớn đầu rồi, tư tưởng tinh thần phong phú hơn cháu nhiều, lãng mạn biết bao, cả ngày chụp hoa cỏ gà vịt mà cũng không thấy cậu ta mở miệng đòi tiền, tuổi của mấy đứa bây giờ nên nói về những giấc mộng to lớn như biển rộng, chứ không phải vội vã ở đây nói chuyện tiền nong với chú.”

“Có mà chú không muốn đưa tiền cho cậu ấy thì có.” Từ Chi không ngại nói thẳng, “Làm vậy không được đâu, cậu ấy vất vả chụp cả một ngày trời cho chú, chú phải trả cậu ấy tiền.”

“Thằng nhóc đó cũng chưa nói gì mà.” Phó Ngọc Thanh rất biết cách tránh né, trêu Từ Chi, “Cháu ở đây lải nhải dài dòng làm cái gì?”

**

Trong phòng.

Trần Lộ Chu mở máy tính lên chuẩn bị cắt ảnh, nhưng máy tính kia lại không mang theo, cái này chỉ có thể cắt thô, Trần Lộ Chu lại chỉ đành một lần nữa mất tiền mua phần mềm, nhân cơ hội chờ phần mềm tải xuống, rảnh rỗi dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ một lát. Nhưng mà Trần Tinh Tề còn đang giận bay mau giống như chậu cây xanh ngồi chôn chân bên cạnh cậu, sống chết không rời.

Trần Lộ Chu tùy tiện gác chân ngả người vào ghế nhìn nó một lát, thấy nhóc con nghẹn đến mức hai mắt đỏ bừng, lúc này mới giơ tay vuốt ve sau gáy nó, mang tính tượng trưng, không hề có ý xin lỗi dỗ dành hai câu, “Được rồi mà, mày có giận bay màu thì cũng vô dụng, máy ảnh của anh chỉ có mấy bức này thôi.”

“Đồ lừa đảo!”

“Ừ, anh sai rồi.” Cậu không hề có thành ý, vừa nói vừa mở phần mềm, nhanh chóng nhập vào một dãy mật mã, “Khi nào về cứ mách với mẹ mày, bảo bà ấy dạy dỗ anh một trận nên trò là được.”

Không hề biết sợ, ỷ vào việc bố mẹ sẽ không làm gì mình, nên luôn bắt nạt nó. Trần Tinh Tề nước mắt ứa ra, giãy giụa, “Anh muốn chỉnh em thì cứ đánh em một trận là được, em còn nghĩ anh thật sự tốt bụng mang em đi chụp ảnh cơ, hại em ở trên núi bị muỗi đốt sưng lên, còn suýt chút nữa bị rắn cắn.”

“Lần sau mày biết khống chế tính tình thì anh sẽ không chỉnh mày nữa. Với cả, nói ít thôi,” Trần Lộ Chu lười nhác khoanh tay nhìn thằng bé, “Đã nói đó không phải là rắn rồi, chỉ là da rắn lột xác thôi.”

“Vậy toàn thân em bị muỗi đốt thì sao, ngứa chết em.”

“Mày không mang theo thuốc?”

“Thuốc em mang đều là thuốc đuổi muỗi, ai biết được phải xuống dưới đất làm việc! Đệch, muỗi trên đồi trà độc chết đi được, giống như trúng phải Cửu Âm Bạch Cốt Trảo vậy, khắp người đều ngứa.” Trần Tinh Tề sắp phát điên lên.

“Để anh xem,” Trần Lộ Chu duỗi tay kéo thằng bé lại, nhấc cánh tay lên nhìn thử, “Mày về tắm rửa trước đi, lát nữa anh sẽ hỏi xem người khác có mang theo thuốc không.”

Trần Tinh Tề đánh hơi thấy mùi, “Có phải anh nhân cơ hội tới tìm chị gái kia không?”

Trần Lộ Chu hất tay nó ra, dựa vào ghế gõ bàn phím, mở phần mềm, “Mày quản anh tới tìm ai làm gì.”

“Anh quá không biết xấu hổ, anh, đầu óc chỉ để yêu đương.”

“Mày muốn ăn đòn đúng không?”

Trần Lộ Chu vuốt cánh tay làm bộ muốn đánh nó, Trần Tinh Tề hành động nhanh như chớp, lòng bàn chân chạy tỏa ra khói, vừa mới đóng cửa lại, một giây sau, cửa lại bị người khác đẩy ra, là Chu Ngưỡng Khởi đã về, “Chụp hình xong rồi sao? Nhanh vậy?”

Trần Lộ Chu cắm thẻ vào trong máy tính, đáp ừ, “Cũng chỉ phóng lên rồi chụp xuống đất, đâu mất mấy thời gian. Cậu vừa đi đâu về vậy?”

“Rảnh rỗi nhàm chán, Thái Oánh Oánh vừa gọi tôi đi đấu địa chủ.” Chu Ngưỡng Khởi cạn kiệt sức lực ngã nằm lên giường, lăn lộn một lát, sau đó dùng chân đá vào lưng ghế của Trần đại thiếu gia, “Mà này, nhóm Thái Oánh Oánh hỏi tôi, nghe nói 11 giờ tối nay có mưa sao băng chòm sao Bạch Dương, hỏi cậu có muốn đi chụp ảnh không đó?”

Coi tôi là nhiếp ảnh gia mà sai sử đấy à, mưa sao băng chòm sao Bạch Dương thì có gì đẹp, hơn nữa, cô ấy là chòm sao Cự Giải, đi ngắm mưa sao băng chòm Bạch Dương làm gì.

“Không đi, tôi còn phải cắt ảnh.” Trần Lộ Chu nói.

Chu Ngưỡng Khởi nghĩ, “Từ Chi rất muốn xem đó, mẹ cô ấy hình như là chòm sao Bạch Dương, hơn nữa, không phải nói người mất đi rồi sẽ hóa thành sao băng trên trời sao, cho nên cô ấy muốn đi xem, có thể cầu nguyện.”

“Cô ấy còn tin cái này?” Trần Lộ Chu không tin lắm.

Chu Ngưỡng Khởi nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, vỗ cái bụng, “Cô gái nhỏ mê tín mà, nếu cậu không đi thì cho tôi mượn đồ nghề đi, tôi dẫn các cô ấy lên núi chụp hình.”

Sau một lúc lâu, Trần Lộ Chu cũng không đáp lời, Chu Ngưỡng Khởi chỉ nghe thấy vài tiếng nháy chuột thanh thúy. Cậu đang tập trung tinh thần xem video cắt ảnh, Chu Ngưỡng Khởi vừa định nói hai câu, lại nghe thấy Trần Lộ Chu lên tiếng mà không quay đầu lại, “Cậu hỏi cô ấy hộ tôi xem có mang thuốc trị ngứa không.”

“Sao cậu không tự đi mà hỏi.” Chu Ngưỡng Khởi vắt chéo chân, nhân cơ hội chế nhạo cậu, “Người ta có thêm riêng Wechat của tôi đâu mà.”

Bị người ta lấy chuyện này ra chọc khoáy, tính tình của cậu cũng xấu đi.

“Cậu có thấy phiền không hả?” Trần Lộ Chu ném ‘bộp’ con chuột sang bên cạnh, cầm lấy điện thoại, cúi đầu lạnh nhạt mở danh sách Wechat, “Được lắm, Chu Ngưỡng Khởi, sau này đừng để tôi biết cậu thích ai.”

Chu Ngưỡng Khởi chẹp miệng, lắc đầu, lại nóng nảy rồi, đúng là tuổi trẻ.

Thời điểm Từ Chi nhận được tin nhắn của Trần Lộ Chu là lúc cô đang lựa giày đi lên núi ngắm sao băng buổi tối, di động trên đầu giường vang lên, hỏi cô có mang thuốc trị ngứa không. Đúng lúc Từ Chi lục tung tìm giày lại tìm được gói thuốc trị ngứa, cô lôi nó ra, chụp ảnh gửi qua cho cậu.

Từ Chi:【Cậu bị muỗi đốt hả? Tôi chỉ có cái này, hình như bố tôi nhờ người mang từ bên Thái về, hơi giống mùi dầu cù là.】

Cr:【Là em trai tôi.】

Cr:【Cảm ơn, tôi tới lấy hay tối nay cậu mang tới?】

Từ Chi:【Tối nay?】

Cr:【Không phải muốn đi ngắm sao băng sao?】

Từ Chi:【À, được, nhưng làm vậy em trai cậu có ngứa quá không? Chúng ta ngắm xong về thì đã 12 giờ rồi.】

Cr: 【Vậy bây giờ có rảnh không?】

Từ Chi: 【Gặp nhau ở sảnh.】

Lúc Trần Lộ Chu chuẩn bị đi xuống, Chu Ngưỡng Khởi còn ở bên cạnh châm lửa thổi gió nói, “Cậu xem, vậy là có cơ hội gặp mặt rồi, không phải sao?”

“Cậu câm miệng đi.” Lúc này Trần Lộ Chu thấy cậu ta rất phiền, cúi người đi giày, tiện tay cầm lấy gối ôm trên sô pha ném qua, “Cậu đi xuống lấy đi.”

“Không, tôi phải để cậu gặp cô ấy, thấy cô ấy không thích dáng vẻ của cậu, tôi vui không được ư? Có bản lĩnh thì cậu theo đuổi người ta đi.” Chu Ngưỡng Khởi nằm bò trên giường, cười bỉ ổi giơ ngón tay giữa với cậu.

Trần Lộ Chu cúi đầu buộc dây giày, cũng không ngẩng đầu lên, thanh âm lãnh đạm: “Theo đuổi làm gì, yêu đương hai tháng rồi chia tay? Có ý nghĩa không? Hai tháng thì làm được cái gì? Lấy được thẻ trải nghiệm tình yêu? Nếu cậu còn lắm mồm nữa, lát nữa các cậu tự đi ngắm sao băng rồi chụp ảnh.”

“Ok, ok, tôi câm miệng.” Chu Ngưỡng Khởi nhận thua, “Tối nay đừng để bọn tôi leo cây nhá, tôi còn định dùng ảnh của cậu rồi đăng lên vòng bạn bè giả bộ đó.”

“Cậu vẫn còn đóng giả sao?”

“Như vậy cũng không bằng cậu.”

“Tôi thứ hai, cậu thứ nhất.” Trần Lộ Chu đóng cửa lại.

Chu Ngưỡng Khởi phát hiện ra cậu vẫn giống như hồi còn nhỏ, mỗi lần mắng người đều lôi cả mình vào, quỷ ấu trĩ.

Ở sảnh chỉ có lác đác vài người kéo vali hành lý làm thủ tục, Từ Chi cũng dựa vào bể cá sặc sỡ chờ cậu, Trần Lộ Chu phát hiện Từ Chi rất thích bể cá này, mỗi lần đi qua đây đều phải dừng lại ngắm cá, quả nhiên những thứ có nhiều màu sắc luôn hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Trần Lộ Chu cúi đầu nhìn bản thân, áo đen quần đen.

Lần nào cũng phải để cậu ho một tiếng, cô mới nhận ra.

“Khụ.”

Quả nhiên Từ Chi quay đầu lại, đưa đồ cho cậu, “Thuốc mỡ này có lẽ sẽ không có hiệu quả cao, nhưng chúng tôi không mang theo cái khác, cậu tạm thời cứ bảo Trần Tinh Tề dùng đi, nếu thấy không hiệu quả thì lát nữa hỏi chú Phó, chắc là chú ấy có.”

“Cảm ơn,” Trần Lộ Chu cảm thấy chỉ vậy thôi thì có vẻ hơi vô tình, nên hỏi cô, “Đã ăn tối chưa?”

Từ Chi thuận miệng: “Chưa, muốn cùng nhau ăn cơm không?”

Trần Lộ Chu: “…… Ừ.”

Chu Ngưỡng Khởi, cậu xem, tôi đã nói là tôi không thể từ chối cô ấy rồi mà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN