Mấy ngày sau khi điền nguyện vọng, Từ Chi có cãi nhau với lão Từ một trận, bởi vì lão Từ muốn đổi điện thoại di động mới cho cô, Từ Chi cảm thấy không cần thiết, số tiền này không bằng giữ lại để trả tiền thế chấp cho tháng sau, lão Từ cảm thấy mình làm cha mà không có oai phong, không nói hai lời đặt bát đũa đang rửa xuống, dạy dỗ cô một trận, “Bố biết con đang nghĩ gì, con cảm thấy phần thưởng này phí tiền có đúng không. Nhưng không gạt gì con, lúc con thi xong bố đã định mua cho con rồi, em họ con nói mấy tháng nay có kiểu mới, nên bố nghĩ chờ có kiểu mới rồi bố lại mua. Hơn nữa, con gái bố thi đậu top 30 thành phố, bố mua điện thoại mới khen thưởng thì có làm sao, sao lại biến thành vật chất hả. Bố không chỉ muốn đổi điện thoại cho con mà còn muốn mua máy tính xách tay cho con nữa kìa, nếu con không cần thì bố sẽ đưa cho em họ con dùng, con đừng có ở đó mà ngùng ngoằng nữa đi.”
Không phải là Từ Chi ngùng ngoằng, điện thoại cô vẫn còn dùng được, không kém thì tại sao phải đổi. Nhưng máy tính thì cô muốn mua, nên nói, “Mua máy tính cho con đi, điện thoại con năm nay vẫn còn dùng được, sang năm rồi lại đổi.”
Từ Quang Tễ nghe cũng thấy được, bèn cầm từng cái bát vẩy đi cho ráo nước, rồi thả vào trong chạng bát. Ông nhớ lại hồi sáng chủ nhiệm lớp gọi điện cho ông, “Lão Khúc của bọn con nói, thành tích của con là ở trong thành phố của chúng ta thôi, nếu ở trong thành phố ở mấy tỉnh khác, nói không chừng là thành tích của thủ khoa rồi.” Nói đến đây, Từ Quang Tễ quay đầu kinh ngạc nhìn cô, “Đến hôm nay bố mới biết, hóa ra học sinh thành phố Khánh Nghi chúng ta lại tài giỏi như thế, trong số top 100 của tình, có đến 81 người là học sinh thành phố chúng ta, bố xem trong nhóm phụ huynh, có người nói có một lớp học 35 người, nghe nói cả 34 người đều đăng ký đại học A đại học B.”
“Vâng, Nhất Trung của thành phố đấy ạ, top 100 toàn tỉnh đều nằm ở hai lớp thực nghiệm trường đó.” Từ Chi dựa vào cánh cửa phòng bếp, cúi đầu trả lời Wechat của Thái Oánh Oánh, số điểm của cô ấy đúng là bất ngờ ngoài dự đoán, cho tới bây giờ chưa từng vượt qua 400, nhưng thành tích thi đại học lại được 400 điểm. Hơn nữa trùng hợp lại đỗ các trường đại học tuyến hai, lão Thái vô cùng vui vẻ, chỉ cần có bằng cử nhân là được, ít nhất sau này còn có cơ hội thi công chức. Nhưng Thái Oánh Oánh không nghĩ như thế, cô ấy cảm thấy học ở trường hạng kém, còn không bằng học một trường tốt, cô ấy muốn đến Học viện Kỹ thuật và Nghiệp vụ Hàng hải Thượng Hải, lão Thái sống chết không chịu đồng ý. Thái Oánh Oánh đang oán giận với cô.
Một bữa sáng: Ghen tị với Chu Ngưỡng Khởi thật đấy, cùng là 400 điểm như nhau, cậu ta có thể vào trường Hí kịch Trung Quốc, cậu tin được không, cậu ta thi được đấy? Theo như tớ tìm hiểu, ít nhất phải thi được 600 điểm mới đỗ được trường đó.
Từ Chi trả lời: Nỗi khổ của sinh viên mỹ thuật chúng ta không thể tưởng tượng được đâu. Tớ nghe Trần Lộ Chu nói, Chu Ngưỡng Khởi vẽ một bức tranh cũng tốn hết một bao thuốc lá.
Một bữa sáng: Thảo nào cậu ta nghiện thuốc lá nặng như vậy, mới ngồi xuống ăn lẩu đã muốn đi ra ngoài hút thuốc.
Từ Chi: Hai cậu còn đi ăn lẩu riêng?
Không đợi Thái Oánh Oánh trả lời, lão Từ đã rửa bát xong, đi ngang qua cô, vừa lau tay vào tạp dề vừa bưng thức ăn còn dư vào trong phòng bếp, vờ như vô tình hỏi, “Cái cậu con trai lần trước con nói… Trần Lộ Chu ấy, chắc cũng ở Nhất Trung hả, cậu ta học lớp nào? Thi được bao nhiêu điểm?”
Từ Chi thực sự không biết cậu học lớp mấy, ban đầu cô không tò mò, sau này biết cậu thi không tốt thì cũng không dám hỏi. Lúc Đàm Tư mới chuyển tới, trên người cậu ta có cảm giác ưu việt của học sinh trung học, nhưng trên người Trần Lộ Chu không có, thỉnh thoảng cô cũng có thể nhận thấy trên người Chu Ngưỡng Khởi, cho nên ban đầu Từ Chi mới nghĩ cậu là học sinh ban mỹ thuật, thành tích có lẽ còn kém hơn cả Chu Ngưỡng Khởi. Sau này Trần Lộ Chu nói mình không phải thí sinh nghệ thuật thì cô cũng không nghĩ nhiều, sau khi nghe thấy thành tích của cậu, chỉ nghĩ chắc cũng là một trong những người học giỏi của lớp, chứ không phải là đại thần [1] đó của hai lớp thực nghiệm.
[1] Đại thần, thường để nói về người đàn ông tài giỏi ở một lĩnh vực nào đó, có ngoại hình điển trai.
“Cậu ấy thi được 713 điểm.” Từ Chi đã học được bài học từ việc mua máy ảnh lần trước, vừa nói vừa mở Wechat Trần Lộ Chu lên, muốn hỏi xem cậu có đề xuất máy tính nào tiết kiệm chi phí không.
Nếu đổi lại là mọi ngày, nghe thấy số điểm này, chắc hẳn lão Từ cũng phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa, nhưng sau khi biết điểm của con gái mình, ông cảm thấy con số 713 này vẫn thua kém, ông thấy quan hệ giữa người này và Từ Chi có chút “mờ ám”. Dĩ nhiên là ông hy vọng số điểm của Trần Lộ Chu có thể cao hơn con gái ông.
Thế nên, Từ Quang Tễ bật thốt nói, “Sao thấp thế.”
Từ Chi lập tức rời khỏi màn hình điện thoại ngẩng lên, trong lòng sợ hãi khuyên ông, “Bố à, ở bên ngoài bố đừng nói như thế, nếu bố nói vậy, người khác còn tưởng rằng con thi được thủ khoa của tỉnh đó.”
Từ Quang Tễ đóng cửa tủ lạnh, ít nhiều cũng có chút phiêu rồi, kiêu ngạo nhìn cô bằng nửa con mắt, “Lão Khúc bọn con nói thủ khoa của tỉnh cũng khoảng hơn 750 điểm, kết cấu điểm của chúng ta không giống với những tỉnh khác, nhưng cho dù tổng điểm có là 810 đi nữa, cũng không có bao nhiêu người có thể thi được 750 điểm đâu, thành tích này của con rất xuất sắc, bố rất tự hào.”
Từ Chi cười, vừa muốn nói cảm ơn thì Từ Quang Tễ lại theo đó nhắc nhở cô, “Cho nên, bố đề nghị con, có vài người bạn chúng ta không nhất thiết phải quen biết ngay lúc này, sau này lên đại học, con sẽ phát hiện mình có thể gặp được người ưu tú hơn.”
Cũng không biết là Từ Chi có nghe lọt hay không, vừa lướt vòng bạn bè gần đây nhất của Trần Lộ Chu vừa ngoan ngoãn gật đầu, “Đương nhiên là thế rồi ạ.”
Trần Lộ Chu đang nhận một công việc quay phim, sau ngày giúp cô chọn nguyện vọng đã đi tới Thượng Hải. Từ Chi sợ ảnh hưởng đến công việc của cậu nên mấy ngày nay không dám liên lạc nhiều. Hôm qua Trần Lộ Chu đăng tin lên vòng bạn bè cũng không có động tĩnh.
Bức ảnh được cậu chụp ở công viên, một ông cụ già lịch lãm đang đứng ở quảng trường đầy bồ câu trắng kéo đàn violon, một cụ bà ngồi trên chiếc ghế đá cạnh đài phun nước, trong tay cầm bó hoa hồng tươi mới, vừa vỗ tay cho người bạn già vừa nhắm mắt lại, đắm chìm trong tiết tấu đàn violon của ông cụ. Chắc cũng có thể là do Trần Lộ Chu biết nắm bắt bầu không khí, hoặc cũng có thể trên thế giới này thật sự có loại tình yêu như vậy, Từ Chi nhìn thấy trong ánh mắt bà cụ tám mươi tuổi hiện lên nét e lệ của thiếu nữ mười tám.
Bên dưới có hai người bình luận, là của Chu Ngưỡng Khởi và Thái Oánh Oánh.
Thái Oánh Oánh có cùng cảm xúc với cô, “Chu choa má ơi, tôi nhìn thấy trong ánh mắt bà cụ có nét ngượng ngùng, có lẽ chỉ có lúc tôi sinh ra mới cười thẹn thùng như vậy được thôi.”
Chu Ngưỡng Khởi trực tiếp trả lời Thái Oánh Oánh, “Không có đâu, hôm đó ăn lẩu cậu rất thẹn thùng, ăn thịt bò đều phải gói rau xà lách, không có rau xà lách thì cậu gói rau cải trắng, sao hả, không cho nó mặc quần áo thì cậu không xuống miệng được sao?”
Thái Oánh Oánh nghiêm trang trả lời: “Đó gọi là lừa dối dạ dày, gói rau cải xanh chính là để nhân lúc dạ dày không chú ý, lầm tưởng rằng tôi chỉ ăn một miếng cải xanh mà thôi, như thế sẽ không gây sự chú ý của đám mỡ trên người. Cậu thì biết cái gì hả, là Từ Chi dạy tôi đó.”
Chu Ngưỡng Khởi trả lời Thái Oánh Oánh: “Vậy sao cậu không trực tiếp ăn shit đi, như thế sẽ tránh được quá trình trao đổi chất.”
Trần Lộ Chu cũng hiếm có dịp trả lời.
Cr trả lời Thái Oánh Oánh: “Cô ấy nói mà cậu cũng tin?”
Từ Chi liếc nhìn thời gian phía trước câu trả lời, vào một phút trước.
Từ Chi trả lời Cr: “Tôi lừa cậu sao? Tới đây, lấy một ví dụ xem nào, để tôi xem có thể nói xạo được không.”
Chắc Trần Lộ Chu đang bận nên không thể trả lời ngay, Từ Chi cũng không vội. Chu Ngưỡng Khởi sợ thiên hạ không loạn nên trả lời dưới vòng bạn bè, “Nhanh lên, hai người đánh nhau đi!”
Thật đáng tiếc, Trần Lộ Chu từ chối cuộc tranh luận này, không trả lời một chữ nào.
Từ Quang Tễ thấy Từ Chi gật đầu, vì vậy cũng hài lòng gật đầu, lấy nửa quả dưa hấu còn sót lại trong tủ lạnh ngày hôm qua ra, đuổi cô ra khỏi bếp, “Bố ép cho con ly nước dưa hấu, muốn trộn thêm đu đủ không?”
“Không cần đâu ạ.” Từ Chi liếc nhìn vòng bạn bè, vẫn chưa thấy trả lời.
Từ Quang Tễ cắt dưa hấu, đột nhiên nhớ ra, “À đúng rồi, sáng nay lão Khúc gọi điện thoại cho bố, nói là mấy ngày nữa đài truyền hình sẽ phỏng vấn con, chiều nay con có muốn ra ngoài đi dạo với Thái Thái, mua hai bộ quần áo mới không?”
Từ Chi sửng sốt, ngẩng đầu lên, rơi vào trong sương mù: “Phỏng vấn ạ?”
Bấy giờ Từ Quang Tễ mới nhớ ra là đã quên nói chuyện này với cô, vội vàng móc ví trong túi quần ra đưa cho cô 500 tệ, nói: “Phải, phỏng vấn đấy, bố quên nói cho con biết. Nghe nói là năm nay đài truyền hình tổ chức một chương trình phỏng vấn 30 bạn học đứng đầu toàn thành phố, làm một phiên bản đặc biệt của kỳ thi đại học. Con cầm tiền đi, buổi chiều đến trung tâm mua sắm.”
Năm nghìn tệ trong thẻ Từ Chi còn chưa động đến, nhưng cũng không dám nói là không cần, sợ lão Từ biết cô đua xe thắng tiền nên đành cầm lấy tiền nhét vào trong túi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đúng là con đang muốn đi tới trung tâm mua sắm.”
Lúc Từ Chi và Thái Oánh Oánh ở trung tâm mua sắm chọn ống kính, Từ Chi đã nhận được cuộc gọi hẹn trước phỏng vấn của đài truyền hình, bảo cô tới đài truyền hình phát thanh vào 3 giờ chiều ngày thứ năm. Khi cô tắt máy, Thái Oánh Oánh đã thân thiết tình cảm trò chuyện với nhân viên phục nụ, khiếp sợ đến mức trợn mắt há mồm, “Nên… Anh nói là… Một cái ống kính như vậy có giá đến ba, bốn vạn lận sao?”
Vẻ mặt anh trai nhỏ rất đáng tiếc, lễ phép gật đầu với cô ấy, cũng cảm thấy rất đắt, “Đúng vậy, nhiều ống kính Hasselblad còn đắt hơn cả máy ảnh.”
Thái Oánh Oánh tính nhẩm, một cái máy chụp hình của Trần Lộ Chu nếu cộng thêm ống kính sẽ phải mất hơn một trăm ngàn? Nhà cậu ta giàu quá, Thái Oánh Oánh biết Trần Lộ Chu là con nhà giàu, nhưng không ngờ lại có tiền đến vậy.
“Có loại nào rẻ hơn chút không?” Thái Oánh Oánh vẫn chưa từ bỏ, đuổi theo anh trai nhỏ hỏi.
Anh trai nhỏ cũng không biết làm thế nào, đành chân thành xin lỗi, “Không có, rẻ nhất cũng phải mất hai chục ngàn.”
Hai người hỏi thêm các nhãn hiệu khác, nhưng không có ống kính nào mà Hasselblad có thể sử dụng được. Từ Chi cũng rất tuyệt vọng, lần đầu tiên cảm thấy thế giới của người có tiền xa vời như vậy. Thái Oánh Oánh mệt đến mức hai chân như nhũn ra, khi đi cầu thang cuốn, cô ấy dựa vào vai Từ Chi, uể oải nói: “Cậu cứ đưa thẳng bản thân mình cho cậu ta đi, tớ không muốn đi tiếp nữa, mệt chết đi được. Trần Lộ Chu thật sự quá tuyệt vời. Lần đầu tiên nhìn thấy một nam sinh hoàn hảo như vậy.”
Từ Chi muốn hỏi tuyệt vời chỗ nào?
Đến bây giờ cũng không trả lời tin nhắn của cô, không biết là đang bận cái gì.
Thái Oánh Oánh ngồi xuống chiếc ghế nhỏ trước cửa tiệm trà sữa, vừa đấm bóp chân vừa làm nũng: “Chi tổng, tớ muốn uống trà sữa.”
Từ Chi: “Tớ đi mua cho cậu, tiện thể đi mua sạc điện thoại cho Trần Lộ Chu luôn, cậu ngồi đây chờ tớ nhé.”
Từ Chi vừa đi chưa được hai bước đã gặp phải người quen, ngay lúc đó mới đột nhiên nhớ ra trung tâm mua sắm ở ngay bên cạnh ngõ Di Phong, trên tầng có thư viện nổi tiếng, Đàm Tư rất thích đọc sách ở đây. Hơn nữa, trong thư viện này có phục vụ đặc biệt, gọi là túi gấm thời gian, đã từng phổ biến một thời trên vòng bạn bè, có rất nhiều người chia sẻ rằng mình từng gửi thư vào trong hộp tổ ong thời gian ấy. Có một khoảng thời gian cô và Thái Oánh Oánh cãi nhau rất hăng, im lặng rất lâu không nói chuyện với nhau, cuối cùng không hẹn mà cùng đi tới thư viện này, đứng trước cửa trợn mắt nhìn nhau, rồi không nhịn được bật cười, phá vỡ lớp băng lạnh.
Có vẻ như Đàm Tư vừa mới đọc sách từ trên lầu đi xuống, trên tay còn cầm một xấp bài thi, người gầy như que củi khô, ánh mắt đờ đẫn, áo sơ mi trắng mặc nhăn nhúm, hoàn toàn mất đi dáng vẻ hăng hái lúc mới chuyển trường, đứng trong đám đông không dễ dàng nhận diện, hoàn toàn là một người tầm thường. Cho nên nếu không phải là Đàm Tư lên tiếng gọi cô, Từ Chi cũng không nhận ra mà đi thẳng lướt qua người cậu ta.
Đàm Tư vốn cũng chỉ định gọi cô thôi, nhưng thái độ này của Từ Chi khiến trong lòng cậu ta có vài phần khó chịu, cậu ta lạnh giọng nói: “Mới đó mà đã giả vờ không quen biết tôi rồi sao?”
Lúc này Từ Chi mới nhìn thấy cậu ta, chăm chú xác nhận một lát rồi thở dài, “Không phải, tôi không đeo kính nên không nhận ra cậu cậu.”
Hôm nay là cuối tuần, ở trung tâm thương mại diễn ra hoạt động dành cho phụ huynh và con cái, rất đông người, trẻ con chạy nhảy lung tung, còn có mấy đứa trẻ con không sợ người lạ, lúc đi qua thường chạm khẽ vào bắp đùi Từ Chi, muốn rủ cô cùng chơi. Tiếng nói cười tràn ngập cả khu mua sắm, Từ Chi cảm thấy thật kỳ diệu, từ trước tới nay trẻ con đều không thích cô, trước kia lúc cùng nhau ra ngoài học tập với Đàm Tư cũng thế, không có trẻ con nào đi tới gần bọn họ, dù là ở trong hoàn cảnh náo nhiệt như thế nào, bọn nó luôn lẻ loi ngồi một chỗ.
Hình như khí chất con người sẽ thay đổi, hoặc là dễ dàng bị ảnh hưởng. Cô nhớ lần trước tới trung tâm mua sắm ăn lẩu ếch trâu với Trần Lộ Chu, cậu đặc biệt hấp dẫn trẻ nhỏ, hay nói đúng hơn là không ai mà không bị cậu thu hút, mỗi lần nhìn thấy cậu trêu chọc trẻ con, mặc dù những đứa trẻ kia tức giận đến mức khóc òa nhưng vẫn muốn chơi chung với câu. Ban đầu Từ Chi tưởng rằng cậu có tính trẻ con, sau này mới biết là không phải, đó là bởi vì cậu được giáo dục tốt, lạnh lùng nhưng vẫn giữ lại được nét dịu dàng. Cho dù ban đầu xấu tính trêu chọc, nhưng cuối cùng vẫn cười nói, cho em này, cho em, cho em hết đấy. Vì vậy, luôn có thể cảm nhận được sự ngọt ngào từ trên người cậu.
Thái Oánh Oánh vừa mới chạm vào cốc trà sữa, vừa nhìn Từ Chi với Đàm Tư vừa tìm một chỗ để ngồi, Chu Ngưỡng Khởi đã gửi Wechat tới cho cô ấy.
Chu Ngưỡng Khởi: Các cậu đi dạo ở đâu? Ngày kia Trần Lộ Chu mới về, hay là buổi tối rủ Từ Chi đi, anh đây mời tất cả các cậu?
Một bữa sáng: Ở chỗ tòa nhà Di Phong đó, hay là cậu qua đây luôn đi, còn có thể ăn dưa (hóng hớt) được.
Chu Ngưỡng Khởi: Ok, nhưng mà ăn dưa gì?
Thái Oánh Oánh lén lút chụp tấm hình gửi qua, đúng lúc Từ Chi đang cúi đầu uống trà sữa, để lộ cái gáy gầy nhỏ trắng trẻo phía sau. Khuôn mặt Đàm Tư lộ ra trước ống kính, có lẽ cậu ta cũng phát hiện Thái Oánh Oánh đang chụp ảnh nên ánh mắt tình cờ nhìn sang phía bên này.
Thái Oánh Oánh giả vờ như đang chụp ảnh tự sướng, ôm một bên má rồi gửi hình qua cho Chu Ngưỡng Khởi. Chu Ngưỡng Khởi lập tức nhắn lại.
Chu Ngưỡng Khởi: Chờ đó.
Khu mua sắm ồn ào, Đàm Tư không nhìn Thái Oánh Oánh nữa, gương mặt cậu ta tái nhợt yếu ớt, mặc dù đường nét khuôn mặt mịn màng, nhưng có lẽ là do thức khuya quá nhiều, nên bắp thịt có hơi lỏng lẻo, như người mất hồn không có tinh thần. Cậu ta nhìn Từ Chi: “Hôm qua bố mẹ tôi tới trường học hỏi thầy Khúc điểm của cậu. Đúng là rất cao, nếu như tôi không phát huy thất thường thì cũng không thể thi được số điểm đó, thêm môn tự chọn, cùng lắm thì tôi cũng chỉ được 701 điểm. Cậu yên tâm đi, bố mẹ tôi sẽ không đến làm phiền cậu, tôi đã giải thích rõ ràng với bọn họ rồi. Ban đầu là tôi chủ động nói muốn giúp cậu, thi hỏng cũng là vấn đề của bản thân tôi, quả thực trong một năm nay, tôi có vấn đề về tâm lý.”
Từ Chi cảm thấy thực ra trong nhiều trường hợp, Đàm Tư cũng được coi là một người dịu dàng. Nếu không, hai người họ đã không có nhiều chủ đề chung trong năm đầu tiên cậu ta mới chuyển tới. Nếu không phải là vì tâm lý mất cân bằng, tương lai cậu ta sẽ rõ ràng hơn, “Cậu định làm như thế nào? Đi học lại?”
Đàm Tư không trả lời cô mà tự nói: “Thầy Khúc cho tôi xem biểu đồ điểm trong một năm qua của cậu, tôi phát hiện tâm trạng của cậu quả thực rất tốt, dường như mỗi lần đều có thể tăng từ hai mươi đến ba mươi điểm, ba bài thi bắt buộc vốn đơn giản, cậu có thể dựa trên những kiến thức cơ bản để thi được nhiều hơn bốn mươi điểm. Dù nói như thế nào thì cũng chúc mừng cậu thi được thủ khoa, với thành tích này của cậu, ở Nhất Trung của thành phố có thể vào lớp thực nghiệm rồi. Chắc cậu đến đại học A phải không?”
“Ừm, đăng ký ngành kiến trúc.”
“Thật xin lỗi,” Đàm Tư đột nhiên nói, ánh mắt cậu ta không hề né tránh mà nhìn thẳng vào cô, “Lần đó tôi không nên ném sợi dây chuyền của mẹ cậu, cũng không nên nổi giận với cậu. Tôi luôn cho là mình kéo cậu ra ngoài, cậu nên đi theo tôi….”
Từ Chi không nhịn được cắt ngang, “Đàm Tư ― “
“Cậu nghe tôi nói hết đã.” Đàm Tư không uống ly trà sữa trước mặt, ánh mắt từ đầu tới cuối đều dính lên người Từ Chi, “Đến bây giờ, chúng ta không thể làm bạn nữa rồi phải không? Lớp 12, chỉ cần cậu gọi điện thoại cho tôi, bất kể là mấy giờ đêm tôi cũng bò dậy khỏi giường giảng đề cho cậu, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi là… Hai chúng ta có còn là bạn không?”
Chu Ngưỡng Khởi vừa tới đã dùng vận tốc ánh sáng ngồi xuống bên cạnh Thái Oánh Oánh, ánh mắt dính chặt về phía Từ Chi, khiến Thái Oánh Oánh không thể không nghi ngờ và cảnh giác nhìn cậu ta, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Không phải là cậu thích Chi tổng đấy chứ?”
Trong đầu Chu Ngưỡng Khởi thầm nói cậu là đồ ngu, ngoài miệng thì chỉ hỏi: “Tình huống gì thế này, kể đi.”
Thái Oánh Oánh chọc chọc những viên trân châu dưới đáy, lơ đãng nói: “Tôi không biết nữa, chắc là đang nói về chuyện nguyện vọng.”
Trong đầu Chu Ngưỡng Khởi thoáng vang lên tiếng chuông báo động, “Gì cơ, Đàm Tư còn muốn đăng ký cùng một trường với cô ấy á? Không thể nào, tôi nghe Trần Lộ Chu nói Từ Chi đăng ký đại học A mà? Chẳng phải Đàm Tư thi hỏng rồi sao?”
Một giây sau, điện thoại giấu dưới đáy bàn, gửi ảnh đi, lại ngựa quen đường cũ mò mẫm gõ chữ.
Chu Ngưỡng Khởi: Cậu có muốn hỏi Khương Thành xem Đàm Tư thi được bao nhiêu điểm không, mẹ nó đừng để cậu ta đăng ký cùng trường với Từ Chi chứ.
Bên kia nhanh chóng trả lời lại.
Cr: Cậu cho rằng đại học A là chợ bán thức ăn đấy à? Ai cũng thi vào được?
Chu Ngưỡng Khởi: Vậy ngộ nhỡ biết Từ Chi đi Bắc Kinh, cậu ta cũng đăng ký một trường ở Bắc Kinh thì sao, cũng đủ để cậu uống một bầu rượu rồi.
Tin nhắn này gửi đi rõ lâu mà không thấy trả lời Chu Ngưỡng Khởi tưởng rằng cậu bắt đầy bận rộn nên đợi một lát, kết quả sau đó bên kia cũng không có phản hồi, cậu ta không chịu nổi mà gửi một dấu hỏi chấm qua.
Kết quả hiển thị, tin nhắn của bạn đã bị đối phương từ chối nhận.
Đồ chó má, không có tiền đồ, chút khả năng chịu đựng tâm lý cũng không có.
Từ Chi không có cách nào nói không không phải, vì dù sao hình ảnh kề vai tác chiến vẫn còn hiện lên rõ rành rành trước mắt, so với mọi người, tất nhiên cô càng hy vọng Đàm Tư có thể phát huy tốt trong kỳ thi đại học, thi đậu một trường tốt hơn.
Mặc dù ai cũng biết lỗi lầm của Đàm Tư phần lớn là do tâm lý của bản thân, nhưng mười năm, hai mươi năm sau, trí nhớ của tất cả mọi người đều mơ hồ, trong lúc các bạn học tán gẫu chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy, trò chuyện lúc rảnh rỗi liệu có thể biến thành, hồi trước trong lớp có bạn nam vì muốn giúp đỡ thành tích của bạn học nữ nào đó, cuối cùng chính mình thi không đậu trường danh tiếng, đây chính là hồng nhan họa thủy rồi còn gì. Chuyện như vậy cũng không phải là hiếm.
Cô không muốn cõng cái nồi [2] này, cũng không muốn nghe thấy chuyện tương lai của ai có liên quan đến cô, vì thế trầm mặc một hồi, Từ Chi mới nói với Đàm Tư: “Mục tiêu ban đầu của cậu là gì? Đại học A sao?”
[2] Cõng nồi: nhận thay tội của người khác, bị đổ vỏ, vu khống, cũng có nghĩa tương đương với “đổ vỏ”.
Đàm Tư mỉm cười, khóe miệng yếu ớt, tái nhợt: “Thế nào, cậu muốn giúp lại tôi ư?”
“Cậu không cần sự giúp đỡ của tôi chứ? Đàm Tư, thực lực của cậu không phải là vấn đề, một năm nay xảy ra vấn đề gì, chỉ có mình cậu biết rõ.” Từ lúc Từ Chi ngồi xuống vẫn chỉ cúi đầu uống trà sữa, khi nghe cậu ta nói chuyện vẫn rơi vào trạng thái trầm tư, lúc này mới ngẩng lên nghiêm túc nhìn đối phương, ánh mắt sạch sẽ và cố chấp, “Nếu mục tiêu của cậu vốn chính là đại học A, vậy tôi hy vọng sang năm sau cậu có thể thi đậu.”
Đàm Tư sửng sốt, nhìn cô không lên tiếng.
“Có người nói với tôi rằng, nếu như bức tường trong lòng cậu ấy sụp đổ, cậu ấy sẽ xây một tòa lâu đài vững chắc kiên cố hơn; nếu như ánh sáng mặt trời dập tắt, cậu ấy sẽ thử thắp sáng tất cả ngọn đèn. Dù là thứ yếu, như tôi cảm thấy trên người cậu vẫn có tinh thần không cam chịu ấy, cho dù bố mẹ cậu nói gì, quyết định vĩnh viễn là ở cậu, cậu muốn học lại thì học lại.”
Bọn họ ngồi từ chiều đến tối, bên ngoài khu thương mai mưa nhỏ tí tách, ánh đèn đường nhuộm vàng nước mưa, đèn nê ông lóe lên đường nét của tòa nhà.
Chờ Đàm Tư đi khỏi, Từ Chi quay lại tìm Thái Oánh Oánh, bấy giờ mới phát hiện ra Chu Ngưỡng Khởi cũng có mặt ở đây, “Cậu đến khi nào?”
Cậu ấy đâu?
Chu Ngưỡng Khởi ậm ừ cho qua chuyện, liếc mắt nhìn cô: “Nói chuyện gì mà lâu như vậy.”
“Khuyên cậu ấy học lại.”
“…?” Chu Ngưỡng Khởi cũng coi như là học sinh học lại, “Khuyên người khác học lại, cẩn thận đời sau biến thành heo đó, chị gái.”
Từ Chi thở dài, uống nốt mấy ngụm trà sữa cuối cùng trong ly, nói: “Cũng không hẳn là khuyên, bản thân cậu ấy đã muốn học lại rồi. Chỉ là bố mẹ cậu ấy lo lắng về vấn đề chi phí, nói rằng thuê tòa nhà ba tầng kia một năm tốn mất ba bốn vạn, cộng thêm những yếu tố lộn xộn khác, bảo cậu ấy đi tìm một tòa nhà bình thường khác thôi. Hai cậu còn muốn đi chơi không? Nếu không thì tớ về đây.”
Thái Oánh Oánh theo bản năng liếc nhìn Chu Ngưỡng Khởi, hai người họ ở riêng không tốt lắm, bèn lên tiếng: “Đừng mà, cậu về sớm thế làm gì?”
Từ Chi cũng rất bất đắc dĩ, giơ điện thoại nói, “Bản thảo phỏng vấn, tớ vừa mới nhận được.”
Nói xong rồi đi.
Để lại Thái Oánh Oánh và Chu Ngưỡng Khởi hai mắt nhìn nhau, vẻ mặt Thái Oánh Oánh ghét bỏ, ngược lại Chu Ngưỡng Khởi có chút không được tự nhiên gẩy tóc mái, làm bộ cúi đầu uống trà sữa.
Thái Oánh Oánh càng giận hơn, cướp lại: “Của tôi!”
“…”
Phỏng vấn vào thứ năm, ngày thứ hai Từ Chi về quê với bà ngoại mộ chuyến, đợi trong thôn mấy ngày.
Mấy ngày đó Từ Chi ngồi dọc bên bờ sông nước chảy róc rách, nhìn mặt trời chậm rãi dâng lên từ phía tây, rồi lại khuất phía sau lưng núi. Một ngày trôi qua khá nhanh, trong núi thanh tịnh, gió núi vờn đất, mang theo một năng lượng tỉnh táo. Cô đọc từ triết học Mác đến nhật ký người điên của Lỗ Tấn, vẫn không thể nào xóa được hình bóng ấy trong tâm trí cô.
Cô thở dài nhìn những rặng núi cao ngất trong ánh mặt trời đỏ, nhớ tới dáng vẻ Trần Lộ Chu cúi người buộc giây dày trước mặt cô, bả vai rộng rãi chỉ để lộ đỉnh đầu bù xù đầy tóc rối.
Mấy ngày này chắc đã chơi rất vui ở Thượng Hải rồi, quen biết thêm nhiều bạn mới, không thì sao lại không có một tin nhắn nào chứ.
Vì thế, cô đăng một tin lên vòng bạn bè.
Từ Chi: “Trích lời trai đểu: Trăng tròn hay không tròn không quan trong, tôi mãi mãi sẽ ở bên cạnh cậu.”