Sa Vào - Chương 46: Phiên ngoại 2: Thi đại học
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Sa Vào


Chương 46: Phiên ngoại 2: Thi đại học


Tiếng chuông vang lên, Dụ Hạ nhẹ thở phào một cái, đặt bút xuống, đợi cho thầy giám thị thu bài, tuyên bố có thể rời phòng thi, cậu lập tức đứng dậy, là người đầu tiên bước ra.

Ngoài trường thi người người nhốn nháo, Dụ Hạ liếc nhìn Thích Tầm Chương đứng ngoài cửa hàng nhỏ bên đường, nổi bật nhất trong đám đông, cậu cười giơ tay vẫy vẫy, lớn tiếng gọi: “Chú!”

Ánh mắt Thích Tầm Chương chuyển tới, Dụ Hạ sải bước đến, cười hì hì đứng ngay ngắn trước mặt Thích Tầm Chương: “Em thi xong rồi.”

“Thi thế nào?” Thích Tầm Chương đưa nước cho cậu, thi hai ngày nay rồi lần đầu tiên hỏi ra câu này.

“Cũng được, chắc chắn có thể thi đỗ.” Dụ Hạ tu nước ùng ục, tràn đầy tự tin.

Thích Tầm Chương cười, không hỏi nhiều nữa: “Đi thôi.”

Trong lúc thi đại học, xe không được chạy vào phạm vi khu vực trường học, dừng ở ngoài hai con đường, hai người trong biển người len lỏi ra ngoài, Dụ Hạ nhỏ giọng hỏi Thích Tầm Chương: “Bây giờ mới mấy giờ thôi, hôm nay anh tan làm sớm vậy?”

Hai ngày nay người đưa đón Dụ Hạ vẫn là tài xế của Thích Tầm Chương, Dụ Hạ tự mình yêu cầu, không muốn đột nhiên đem việc thi đại học tăng thêm áp lực tâm lý cho mình, nhưng không ngờ hôm thi cuối cùng, Thích Tầm Chương đích thân tới ngoài trường thi chờ cậu: “Anh đến bao lâu rồi?”

“Đợi chưa bao lâu,” Thích Tầm Chương mở nút áo trên cùng, trên trán toát ra một lớp mỏng mồ hôi, “Hôm nay tan làm sớm, đón em đi ăn mừng.”

Advertisement / Quảng cáo

Dụ Hạ phì cười, mấy ngày nay trời vừa nóng vừa ngột ngạt, xung quanh bất kể học sinh hay phụ huynh đều mặc quần áo ngắn, chỉ có một mình Thích Tầm Chương mặc quần tây áo sơmi, đứng trong đám người không ăn nhập vào đâu cả, quả thật là làm khó anh rồi.

Thích Tầm Chương liếc cậu một cái: “Cười cái gì?”

Ánh mắt Dụ Hạ dời xuống, rơi xuống trên yết hầu đang trượt lên trượt xuống của Thích Tầm Chương, sau khi cởi một nút áo ra anh đã không còn trông đứng đắn chững chạc nữa, thêm chút khí chất làm cho người ta miên man suy nghĩ không dứt, Dụ Hạ liếm liếm môi, nói ra,…bọn họ đã mấy tháng rồi vẫn chưa chân chính thân mật.

“Chú nóng thì ngồi trong xe chờ em, làm gì phải cố ý chen chúc tới bên ngoài trường thi chịu tội vậy.”

“Cũng không tính là nóng mà,” Thích Tầm Chương khẽ đụng đầu ngón tay Dụ Hạ, thản nhiên trả lời cậu, “Sợ em ra tìm không thấy anh.”

Dụ Hạ há to miệng, lời nói sắp chế nhạo Thích Tầm Chương đến bên miệng lại nuốt trở vào, cười hì hì bóp tay Thích Tầm Chương.

Ngồi vào trong xe, Dụ Hạ rút khăn giấy đưa cho Thích Tầm Chương, không chờ anh nhận lấy, lại trực tiếp lấy khăn giấy trong tay ấn lên trán Thích Tầm Chương, cẩn thận giúp anh lau sạch mồ hôi.

Thích Tầm Chương mặc cho Dụ Hạ lau, bình tĩnh nhìn cậu, nhìn chằm chằm cho tới khi Dụ Hạ thấy ngại, cười hỏi anh: “Anh nhìn em chằm chằm làm gì?”

Thích Tầm Chương khẽ cười một tiếng: “Tối muốn ăn gì?”

“Ơ, để em suy nghĩ, ăn lẩu đi.”

Thích Tầm Chương nhíu mày: “Trời nóng như vậy ăn lẩu?”

“Muốn.” Dụ hạ cười hì hì gật đầu, thực ra cậu muốn nhìn dáng vẻ mồ hôi tuôn như suối của Thích Tầm Chương hơn.

Dụ Hạ đã nói muốn ăn, Thích Tầm Chương liền tùy theo ý cậu, dẫn cậu đi tới một quán lẩu sang trọng rất có tiếng, bao một phòng nhỏ.

Thích Tầm Chương chọn món, Dụ Hạ chống cằm nhìn anh không chớp mắt, đợi đến khi Thích Tầm Chương giương mắt nhìn, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười với anh.

Thích Tầm Chương đưa menu cho cậu: “Em nhìn thử xem.”

Thích Tầm Chương cũng gỡ nút tay áo ra, vén tay áo lên cánh tay, ánh mắt Dụ Hạ phiêu dạt theo động tác của anh trong chớp mắt.

Ngay cả đường cong trên cánh tay của Thích Tầm Chương cũng có một loại quyến rũ không nói nên lời, Dụ Hạ khẽ nheo mắt lại, ngón tay vô thức gõ gõ bàn.

Thích Tầm Chương nhắc nhở cậu: “Mau xem menu đi, đừng phát ngốc.”

Dụ Hạ cười, đưa ánh mắt về phía menu, Thích Tầm Chương chọn cũng đã đủ nhiều rồi, cậu tùy tiện chọn thêm hai món, gọi nhân viên phục vụ viên đến chốt đơn.

Hơi lạnh trong phòng đầy đủ, hai người bọn họ vây quanh nồi lẩu nóng hổi ăn đồ ăn, vẫn nóng ra đầy mồ hôi, Thích Tầm Chương cởi thêm một nút áo sơmi, Dụ Hạ nhìn thấy trên trán anh ra mồ hôi, cười híp mắt hỏi anh: “Chú, anh có hối hận khi đi ăn lẩu với em không?”

Thích Tầm Chương vớt đồ ăn lên cho vào chén Dụ Hạ: “Em ăn nhiều chút.”

Có giọt mồ hôi thuận theo cổ anh trượt vào trong cổ áo sơmi, rơi lên xương quai xanh có thể mơ hồ thấy được, Dụ Hạ cứ nhìn, ý cười trong mắt càng đậm: “Ừm.”

Thích Tầm Chương vừa nhìn đã thấu được tâm tư của đứa trẻ, khóe môi mang nụ cười: “Nhìn chằm chằm anh làm gì?”

Dụ Hạ nhẹ giọng lẩm bẩm: “Muốn nhìn thì nhìn thôi.”

Thích Tầm Chương không tiếp lời, gắp miếng cá cho cậu: “Ăn đồ ăn đi.”

Về nhà đã gần 8 giờ, vừa vào cửa Dụ Hạ đã dán lên người Thích Tầm Chương, hai tay ôm cổ anh. Thích Tầm Chương giữ eo Dụ Hạ, dựa lưng vào tường, biếng nhác nhìn cậu, chờ cậu chủ động ôm ấp yêu thương.

Advertisement / Quảng cáo

Dụ Hạ ngẩng đầu lên, bờ môi vuốt nhẹ lên cằm Thích Tầm Chương, thấp giọng thì thầm: “Em với chú đi tắm có được không?”

Sắc mặt Thích Tầm Chương tối xuống, ôm người tiến vào phòng tắm.

Nước nóng đổ xuống, rửa sạch mồ hôi dính đầy trên người, hơi nóng không ngừng bốc lên, Dụ Hạ bị Thích Tầm Chương đặt lên cửa thủy tinh phòng tắm, hôn một đường từ trên trán xuống. Lúc bị cắn xương quai xanh, Dụ Hạ khẽ rên một tiếng, tay cào lên lưng Thích Tầm Chương.

Thích Tầm Chương ngẩng đầu, hôn phớt một cái lên đôi môi đỏ của cậu, ôm người vào lòng, giọng nói khàn khàn: “Lúc nãy còn đang ăn lẩu vẫn luôn nghĩ cái này? Hửm?”

Dụ Hạ rục đầu vào vai Thích Tầm Chương buồn cười, ngón tay bám trước ngực anh vân vê chơi đùa: “Anh không muốn à?”

Âm thanh hơi thở của Thích Tầm Chương dường như nặng nề hơn, bị tiếng nước lấn át nghe không quá rõ ràng, đôi môi trơn bóng ướt át của Dụ Hạ chậm rãi hôn men theo viền vai của Thích Tầm Chương, không cần nhìn cũng có thể cảm giác được ngón tay Thích Tầm Chương giống như tấu đàn dọc theo đốt sống lưng của cậu trượt xuống dưới.

Hình bóng quấn nhau trên cửa kính mờ chiếu ra bóng dáng mơ hồ, âm thanh mập mờ triền miên xen lẫn trong tiếng nước, kéo dài càng thêm nhớp nháp.

Lúc bị ôm về phòng, Dụ Hạ đã mệt mỏi không nhúc nhích nổi, ngoan ngoãn nằm lì trên giường mặc cho Thích Tầm Chương bôi thuốc cho cậu.

Trong không khí tràn ngập mùi thuốc nhàn nhạt, Dụ Hạ bị làm cho dễ chịu, nghiêng đầu nhìn Thích Tầm Chương cười, Thích Tầm Chương bóp mông cậu một cái: “Cười cái gì?”

“Thoải mái.”

Đứa trẻ Dụ Hạ cũng chỉ có chút điểm tốt này, không ngại ngùng, có gì nói đó, không đỏ mặt chút nào, Thích Tầm Chương thoa thuốc mỡ cho cậu, khóe môi không nhịn được tràn ra nụ cười: “Không được lộn xộn.”

Dụ hạ lẩm bẩm vài tiếng: “Chỗ này của em phải được chăm sóc kỹ…”

Thích Tầm Chương bình tĩnh thu tay lại, đi rửa sạch trở về, nằm lên giường ôm người vào lòng, hôn lên trán cậu: “Buồn ngủ à?”

Dụ Hạ nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường: “Còn chưa tới 10 giờ, ngày đầu tiên thi đại học xong không thâu đêm thì không xem là xong đâu.”

“Tuần trước không phải còn nói thi đại học xong phải đi ngủ đủ 24 tiếng sao?” Thích Tầm Chương cố ý đùa cậu.

Dụ Hạ bất đắc dĩ lầu bầu: “Đó là trước đây, bây giờ không muốn, em muốn xem phim.”

Thích Tầm Chương nặn cằm cậu, không thể làm gì khác hơn ôm người đi vào phòng khách.

Tiện tay chọn phim tình cảm, Dụ Hạ nằm vào ghế sôpha, gối đầu lên chân Thích Tầm Chương, tìm tư thế thoải mái.

Thích Tầm Chương chọc chọc mặt cậu, nhét hai viên sôcôla vào trong miệng cậu.

Dụ Hạ ngọt ngào ngậm lấy sôcôla, nói là muốn xem phim, nhưng tâm tư lại không ở trên màn hình, chơi đùa với ngón tay Thích Tầm Chương một trận, lại xoay người ôm lấy eo anh.

Thích Tầm Chương dứt khoát tán gẫu với cậu: “Thi đại học xong muốn đi đâu chơi không?”

“Không phải nói đi tới chỗ Thích Du sao?”

“Bên đó chờ tới tháng sau em có kết quả rồi đi, gần đây có chỗ nào muốn đi không?”

Dụ Hạ nghiêm túc suy nghĩ, trả lời anh: “Đâu cũng được, ngày nào cũng ở trong nhà với chú cũng tốt, với lại, anh có nhiều thời gian như vậy sao?”

“Ngày nào cũng ở trong nhà để em chơi game thâu đêm suốt sáng à? Em nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Dụ Hạ: “…” Có cần phải bày ra giọng điệu dạy dỗ con cái không.

Advertisement / Quảng cáo

“Anh có thời gian hay không em không cần bận tâm, em chọn nơi em muốn đi chơi là được.”

“Được rồi, mai em lên mạng tìm là được chứ gì.”

Thích Tầm Chương lời nói thấm thía dạy bảo cậu: ” Hè này có thời gian thì cố mà chơi đi, chờ lên đại học cũng phải cố gắng học hành, đừng tưởng rằng lên đại học thì có thể buông thả.”

“Biết rồi biết rồi.” Dụ Hạ nhanh chóng gật đầu.

Thích Tầm Chương lần nữa nhéo cằm cậu, thấp giọng cảm thán: “Chừng nào em mới có thể hoàn toàn trưởng thành đây?”

Người yêu bé nhỏ của anh, cũng không biết lúc nào mới có thể chân chính trưởng thành, trở nên thành thục đáng tin một chút.

Dụ Hạ ngây người, nín cười trả lời anh: “Em mãi mãi vẫn là đứa trẻ của chú.”

Trong lòng Thích Tầm Chương khẽ động, trầm mặc một lát, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên hai má cậu.

– Hoàn –

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN