Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Chương 409: Lần Đầu Tiên Ngủ Trong Phòng Cô
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Sắc Đẹp Khó Cưỡng


Chương 409: Lần Đầu Tiên Ngủ Trong Phòng Cô


Hứa Lưu Âm không tình nguyện bước tới mấy bước, đưa chìa khóa xe nắm trong tay tới.

“Anh….”

Ánh mắt Mục Kính Sâm vẫn nhìn phía lưng cô chằm chằm. Hứa Lưu Âm liền không kiên nhẫn, “Cầm này!”

“Âm Âm, em nói anh nên tin em hay là không thể tin em?”

“Tôi không phải là gì của anh, không cần tỏ lòng trung thành với anh nhỉ?” Thấy anh không duỗi tay ra, Hứa Lưu Âm khom lưng để chìa khóa xe xuống trước chỗ ngồi của Mục Kính Sâm.

Giọng của Mục Kính Sâm cuối cùng vẫn không nói ra. Hứa Lưu Âm không dám về phòng, cô sợ Mục Kính Sâm thấy cô ở đây sẽ còn muốn dây dưa, đến lúc đó Mục Thành Quân sẽ không có cơ hội thoát thân.

Ý nghĩ này vừa nảy ra, Hứa Lưu Âm liền lơ mơ, việc này khiến cho cô với Mục Thành Quân như thể thực sự có mối quan hệ không muốn ai bắt gặp.

Cô nhấc chân đi ra ngoài, Mục Kính Sâm cầm chìa khóa xe theo sau cô.

Ra ngoài khách sạn rồi, Hứa Lưu Âm dừng chân, tay chỉ về phía cách đó không xa, “Xe anh ở chỗ kia.”

Mục Kính Sâm bước xuống một bước, quay người lại, tay nghịch chìa khóa của mình, “Em nói chuyện bạn trai là thật?”

Hứa Lưu Âm liếc anh một cái, “Thế nào, không được hả?”

“Hay gọi cho hắn, chúng ta cùng ăn bữa cơm?”

Hứa Lưu Âm bật cười, “Có phải anh phát sốt rồi không, đầu óc cháy hỏng rồi?”

“Anh là chồng cũ của em, anh dặn dò hắn một ít sự tình, anh là vì tốt cho em.”

“Dặn dò, quên đi.” Hứa Lưu Âm không quan tâm, nói. “Anh chúc phúc chúng tôi đi.”

Hai chữ này, không thể nghi ngờ, đã chọc đau vào nơi yếu ớt nhất trong lòng Mục Kính Sâm.

“Chúc phúc? Gặp quỷ đi.”

“Rốt cuộc có kẻ đó không?”

“Mục Kính Sâm, trước kia tôi cũng không phát hiện ra anh lại như vậy đó! Người đó, dù hiện tại không có thì sau này cũng sẽ có. Tôi còn trẻ như vậy, không, phải nói tôi và anh đều còn rất trẻ, chúng ta đều phải có sau này đúng không?”

Nói xong lời này, Hứa Lưu Âm đi ngang qua người anh.

Mục Kính Sâm nghĩ nghĩ, đi theo cạnh người phụ nữ.

“Anh đừng đi theo tôi, tôi có việc.”

“Anh không theo em…”

Hứa Lưu Âm dừng chân lại, nhìn anh, “Tuổi tôi tuy không được coi là lớn, nhưng đối với rất nhiều binh thư lại rất hiểu. Anh là muốn nói anh không đi theo tôi, anh chỉ tiện đường theo tôi phải không? Vậy được, anh đi trước đi.”

“Hứa Lưu Âm!” Mục Kính Sâm có loại cảm giác săp bị ép cho hỏng mất. “Em cứ khăng khăng như vậy hay sao?”

“Tôi chỉ không muốn nhìn thấy anh.”

“Chuyện kia đã điều tra xong, anh muốn hỏi rõ ràng, giữa chúng ta…”

“Cho nên đó, tôi với anh đã có thể phân rõ ranh giới hoàn toàn rồi.”

Mục Kính Sâm vẻ ngẩn người. Hứa Lưu Âm đi tới trước hai bước, bỗng nhiên xoay người lại về phía anh, “Đời này của tôi, có thể quên anh, có thể quên tôi đã ‘chết’ thế nào, nhưng tôi chính là không thể quên được cái ngày tôi đi khỏi nhà họ Mục. Tôi tưởng tôi đã có một mái nhà, nhưng sự thật không phải như thế, cái nhà đó bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi tôi ra khỏi nhà. Ký tên trên giấy thỏa thuận ly hôn chính là anh, đâu ai buộc anh từ bỏ tôi đúng không? Mục Kính Sâm, nếu anh đã vứt bỏ người, anh cũng đừng nghĩ tìm về lại. Đồ đã ném còn có thể tìm, người thì sao? Người sẽ đi, chân tôi đã dài, lòng tôi đã trưởng thành, tôi đã sớm đi xa rồi.”

Mục Kính Sâm không thốt một tiếng. Hứa Lưu Âm bước nhanh ra ngoài, người đàn ông chạy tới chỗ xe, lái xe đi khỏi.

Lúc Mục Thành Quân đi xuống, hai người đã đi xa.

Thần sắc hắn tự nhiên như thường mà đi ra ngoài, ở cửa khách sạn, đụng mặt một người đàn ông.

Mục Thành Quân không có chút ấn tượng nào với anh ta nên không ở lại thêm.

Lý Hằng đứng tại chỗ, quay đầu lại nhìn chằm chằm bóng dáng Mục Thành Quân một lúc lâu. Sau đó, một người phụ nữ đi sượt qua người anh ta, nhìn như vậy là nhắm về phía Mục Thành Quân mà đi.

Lý Hằng chợt bừng tỉnh đại ngộ, sao anh ấy không nghĩ ra sớm chứ? Mục Thành Quân muốn là muốn đứa bé của nhà họ Mục, hắn không có quan hệ khác với Tô Thần, vậy thì ngày thường hắn mà không có người phụ nữ khác sao?

Lý Hằng búng tay một cái, quá tuyệt vời!

Nhà họ Tô.

Tô Thần ngồi trong phòng khách, tiếng chuông cửa reo một lát, người làm đi tới mở cửa.

Vừa thấy người đứng bên ngoài, người làm quay đầu lại nói với Tô Thần: “Cô Tô, lại là bạn cô.”

Tô Thần nghe thấy cái chữ này, trong lòng rơi lộp bộp. Cô đương nhiên không hy vọng Lý Hằng đến, sẽ gây nhiều chú ý. Cô chậm chạp đứng dậy, biểu tình có chút mất tự nhiên, “Lý… Lý Hằng, sao anh lại tới đây?”

Lý Hằng đã nghĩ kỹ lấy cớ từ trước, “Mẹ anh nói thai phụ ăn gà mái với trứng gà mái là bổ nhất, mấy cái này đều là bà ngoại anh nuôi tại nhà. Lần trước không phải em nói muốn ăn canh gà chính tông sao? Anh mang tới cho em này.”

Tô Thần vội cười cười, nói: “Tuyệt, anh có tâm quá.”

Bà Tô cũng từ bếp đi ra, “Lý Hằng, con đây cũng quá khách khí rồi.”

Trong nhà có người làm Mục Thành Quân mời đến ở, Tô Thần và Lý Hằng không thể muốn nói gì là nói. Vả lại Lý Hằng là đàn ông, vẫn không thể cứ chạy vào phòng Tô Thần.

Bà Tô và người làm đem đồ vào bếp. Tô Thần nghĩ nghĩ rồi đi vào, lời tuy là nói với bà Tô, nhưng người làm cũng có thể nghe thấy rành mạch.

“Mẹ, con đưa Lý Hằng xuống dưới nhà, da mặt anh ấy mỏng, con muốn giới thiệu đối tượng cho anh ấy.”

“Vậy hả?” Bà Tô cười nói. “Mẹ sẽ xem xem cho nó.”

“Tại sợ mẹ sẽ như vầy, con mới muốn hỏi lén ý kiến của anh ấy. Mẹ đừng làm anh ấy sợ tới mức không dám tới nữa.”

Bà Tô bỏ cả đống trứng gà vào tủ lạnh, “Được, mẹ biết rồi.”

Tô Thần đi ra bếp, nháy mắt với Lý Hằng, anh ấy vội vào phòng ngủ với cô.

Đóng cửa lại, Tô Thần đè thấp giọng, nói: “Anh không sợ gặp phải Mục Thành Quân ở đây sao?”

“Hôm qua anh vừa gặp phải hắn.”

“Cái gì? Hắn không nhận ra anh đó chứ?”

Lý Hằng mặt đầy vẻ ung dung, nói: “Sao nhận ra anh được.”

“Sao hôm nay anh phải tới đây? Không phải đã nói không có chuyện gì khẩn yếu sẽ không gặp sao?”

“Chính là có chuyện khẩn cấp đó!” Lý Hằng kéo Tô Thần tới bên cửa sổ, sau khi xác định không bị ai nghe lén mới nói: “Hôm qua anh thấy Mục Thành Quân cùng một người phụ nữ đi ra khỏi khách sạn.”

Tô Thần không để tâm, nói: “Thế thì sao? Không liên quan tới em.”

“Sao không liên quan?” Lý Hằng hận không thể nói đầu cô không sáng ra được. “Đến lúc giành quyền nuôi nấng sẽ có ích.”

Tô Thần vẻ như đã được đánh thức, “Anh là nói…”

“Em với hắn vẫn còn cuộc kiện tụng phải đánh. Tô Thần, em từ từ ngẫm đi, nếu một người đàn ông đang trong lúc em mang thai còn phát sinh quan hệ với người phụ nữ khác ở bên ngoài, đây không phải càng có thể nói: em với hắn mà nói, căn bản chính là có cũng được không cũng không sao không? Thứ hắn muốn, chỉ là đứa trẻ trong bụng em, đây hoàn toàn hoàn toàn có thể trở thành một nhân tốt quan trọng thẩm phán sẽ suy tính tới…”

Sắc mặt Tô Thần liền nghiêm túc, “Nhưng chúng ta phải thuê người theo dõi sao? Mục Thành Quân đi ra ngoài còn có bảo vệ, em sợ lỡ bại lộ, ngược lại không tốt.”

“Tô Thần, theo anh biết được, người như Mục Thành Quân ở khách sạn thường thường đều có phòng bao. Em nghĩ cách coi trên người hắn có thẻ phòng không.”

“Em?” Tô Thần chỉ chỉ vào mình. “Hắn cũng đời nào để em lục soát người chứ!”

“Em nghĩ cách đi.”

“Cách này không thể thực hiện được. Em với Mục Thành Quân chưa từng tiếp xúc nhiều, không có khả năng tìm được.”

Lý Hằng dựa vào bên cửa sổ, thần sắc lạnh lùng, “Anh chính là sợ nếu tìm người theo dõi, lỡ bị Mục Thành Quân vạch trần, thế thì có thể sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”

“Em se cố hết sức thử xem vậy.”

Hai người ra khỏi phòng. Bà Tô pha tách trà, đi tới, “Lý Hằng, xem thế nào rồi hả?”

Lý Hằng cười cười, nói: “Cũng được ạ, Tô Thần nói hôm nào để bọn con gặp mặt.”

“Vậy là tốt rồi, con cũng không còn nhỏ…”

Bà Tô muốn giữ Lý Hằng lại ăn cơm chiều, nhưng anh ấy không muốn cành mẹ đẻ cành con, Lý Hằng thoái thác trong nhà còn có việc rồi đi về.

Bụng Tô Thần càng lúc càng lớn, chân cũng sưng lên. Mục Thành Quân dạo này số lần tới nhà họ Tô cũng càng ngày càng nhiều.

Có đôi khi hắn sẽ ở lại nhà họ Tô ăn cơm chiều. Tô Thần hôm nay ngủ một giấc tới tối, lúc cửa phòng bị đẩy ra, hai mắt cô vẫn nhắm, há miệng nói: “Mẹ, con không ăn cơm chiều, con không muốn ăn.”

“Không ăn, cô không sợ đứa trong bụng kia đói?”

Nghe thấy giọng nam, Tô Thần xoay người mở mắt ra. Cô vội vàng ngồi dậy, nhìn thấy Mục Thành Quân đã đứng trước giường. Người đàn ông bật đèn, cổ họng Tô Thần nuốt nhẹ, “Anh… sao anh lại tới đây?”

“Sao tôi không thể tới?” Mục Thành Quân nói xong, ngồi xuống.

Tô Thần nhìn nhìn bốn phía, hai người một chỗ một phòng, luôn khiến người ta xấu hổ.

“Dậy ăn cơm chiều đi.”

“Tôi, tôi không đói bụng.”

“Đồ trong nhà không hợp khẩu vị?”

Tô Thần ngồi trên giường, “Thời tiết nóng, quả thật không thể nào muốn ăn.”

“Cô đi xem đi, nói không chừng cô sẽ muốn ăn.”

Tô Thần xốc tấm chăn mỏng đứng dậy, dù không muốn ăn, cô cũng không thể ngồi ở phòng ngủ. Đi ra ngoài, bà Tô kéo ghế ra, đón hai người ngồi xuống.

“Hôm nay thời tiết không tốt nhỉ, oi bức thật!”

Mục Thành Quân ngồi yên xuống rồi, bà Tô không quên nói: “Thành Quân, cậu còn mua cho Thần Thần mấy thứ này, nó là thai phụ, đâu thể ăn đâu?”

Tô Thần nhìn thấy trên bàn để cháo băng, bên trong còn có khoai môn và kem tươi, vừa nhìn là thấy muốn ăn cực kỳ. Cô vội kéo tới định ăn, bà Tô liền giật lấy, “Lạnh lắm, lạnh lắm!”

“Mẹ, cho con ăn một miếng đi.”

Mục Thành Quân nhìn bộ dạng hai người giành lấy cướp đi, buồn cười, liền mở miệng nói: “Thỉnh thoảng ăn một lần không sao.”

“Đó, anh ta cũng nói như vậy!” Tô Thần đẩy tay bà Tô ra.

Bà Tô liếc mắt, “Vậy con nói, con ăn mấy miếng?”

“Để cô ấy ăn đi, một phần như vậy cũng không phải quá nhiều.” Mục Thành Quân đã thay Tô Thần mở miệng. “Ngày mai phải ăn đồ trong nhà, không được kén ăn.”

“Được.” Tô Thần lập tức đồng ý.

“Thành Quân, cậu cũng chiều nó quá rồi.”

Một câu của bà Tô đã làm Tô Thần giật mình. Mục Thành Quân cũng có chút mất tự nhiên, hắn chỉ là thấy cô tội nghiệp, sau khi mang thai phải kiêng không ít thứ, đến nỗi thói quen cũng mang theo vài phần cưng chiều, hắn thật không quen.

Tô Thần cúi gằm đầu, chỉ lo ăn. Mục Thành Quân ăn cơm chiều rất ít, sau khi ăn xong, hắn không đi về ngay lập tức. Tô Thần vào phòng, người đàn ông cũng theo vào.

Nghe thấy đàng sau có tiếng bước chân, Tô Thần quay đầu lại nhìn, “Anh, anh còn chưa về?”

“Tôi xem con một lát.”

Tô Thần theo bản năng dùng tay bảo vệ bụng, “Vẫn chưa sinh ra, có gì mà đâu chứ?”

Mục Thành Quân tiến lên, nắm nhẹ cổ tay Tô Thần, kéo cô đến mép giường, để cô ngồi xuống.

Người đàn ông ngồi xổm xuống, ánh mắt xuất thần mà nhìn chằm chằm vào bụng Tô Thần, “Cô hỏi con thử xem, vừa rồi ăn đá, có thấy không thoải mái không.”

Hai tay Tô Thần dừng trên bụng, “Nó không có mảnh mai như vậy.”

“Có đá cô không?”

“Vẫn ổn.”

Tô Thần một tay chống bên người, vừa nói xong lời này, bụng liền ăn phải một đạp mạnh. Cô mặc váy mòng manh, lúc bụng gồ lên, Mục Thành Quân thấy rất rõ.

Hắn phủ bàn tay lên. Lòng bàn tay Mục Thành Quân rất nóng, Tô Thần muốn lui ra sau. Mục Thành Quân đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Đừng nhúc nhích.”

Hắn hai tay vuốt ve bụng Tô Thần, cảm giác thai động rõ ràng, loại cảm giác này rất kỳ diệu.

Tô Thần cảm thấy không được tự nhiên vô cùng, cô đẩy tay Mục Thành Quân ra, đỡ người, “Tôi, tôi hình như hơi bị ăn no căng rồi, tôi đi một chút.”

Mục Thành Quân nhìn cô đứng dậy, hắn dứt khoát ngồi xuống mép giường, nằm ra sau. Tô Thần bị dọa nhảy, “Anh làm gì vậy?”

“Đêm qua với cả ngày hôm nay tôi có mấy cuộc họp, có chút chịu không nổi nữa, tôi chợp mắt.”

“Không được, đây là phòng tôi.”

Mục Thành Quân không nói chuyện, động đậy chân, hắn nhấc cánh tay lên chận mắt mình.

Tô Thần muốn đi tới kéo hắn dậy, nhưng cô đã thấy cái ví da của người đàn ông để trong túi, một góc ví da bị lộ ra.

Cô không kiên trì nhất định phải đuổi hắn ra nữa. Tô Thần đi tới bên cạnh.

Chưa tới một lúc, cô đã trở lại trước giường, khom lưng nhìn. Mục Thành Quân hơi thở trầm ổn, vừa nhìn đã thấy ngủ say rồi.

Tô Thần thật cẩn thận duỗi tay ra, ngón tay chạm vào ví tiền người đàn ông. Cô khẩn trương tới nỗi lồng ngực muốn thắt lại, hơi dùng sức, rút cái ví da khỏi túi quần Mục Thành Quân.

Tô Thần sợ tới mức mồ hôi lạnh ròng ròng, cô nhắm mi mắt, sau đó đứng dậy.

Hôm nay khó có được cơ hội tốt như vậy, nếu bỏ lỡ, sau này nói không chừng rốt cuộc không gặp được nữa.

Tô Thần mở ví tiền Mục Thành Quân ra, thấy trong ví tiền người đàn ông để mấy tấm thẻ ngân hàng. Hắn gần như không mang tiền mặt gì. Tô Thần tìm kiếm, muốn xem có thẻ phòng khách sạm Lý Hằng nói tới không.

Cô nhìn hết sức chăm chú ví tiền trong tay, bất ngờ một giọng đàn ông truyền tới tai cô.

“Cô đang làm gì vậy?”

Tô Thần cả kinh, thiếu chút nữa quăng cái ví tiền. Tầm mắt cô trông ra, ánh mắt nhìn thẳng vào Mục Thành Quân.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN