Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Chương 439: Người Phụ Nữ Ăn Gan Hùm
Editor: Dế Mèn
Ánh mắt Tô Thần nhìn chằm chằm về phía trước, Mục Thành Quân đè eo cô lại, “Nếu cô không muốn nghe lời tôi, tôi sẽ buông cô ra liền bây giờ. Chúng ta cùng đi ra ngoài, cô thì sao, dọn dẹp ít hành lý, hiện tại có thể về nhà họ Tô ngay.”
“Anh để tôi mang Khoai Tây Nhỏ đi.”
“Trong đầu cô suốt ngày suy nghĩ gì vậy?” Mục Thành Quân nói, giơ tay gõ vào đầu cô.
Cô đau đến nhăn mày, Mục Thành Quân đè không cho cô động đậy, “Mau nói câu trả lời của cô.”
“Tôi mới ở cữ xong, không thể chung chăn gối.”
“Tôi quản cô nhiều như vậy. “
Tô Thần giãy giãy, “Dạ con của tôi vẫn chưa hồi phục tốt, Mục Thành Quân, đây là chuyện thường, không tin anh có thể hỏi bác sĩ.”
“Tôi đây vừa lúc thử xem, xem bây giờ tôi làm với cô, cô sẽ thế nào?”
Tô Thần không nhịn được nữa, nhưng bắt đầu từ lần đầu tiên bị Mục Thành Quân ấn trên chiếc giường ở khách sạn, cô vẫn luôn là con sơn dương đợi làm thịt. Cô dùng sức vuơn cánh tay tới nhưng vẫn bất động. Tô Thần nhoài nguời tới đó, quay đầu lại nhìn về phía Mục Thành Quân, “Được, làm xong, đưa ghi âm cho tôi.”
“Nói vậy, cô đồng ý?”
“Đừng nói nhảm nữa.”
Mục Thành Quân nghe ra khẩu khí cô không tốt. Hắn thật sự không quen một phụ nữ lúc nào cũng dám nói những lời như vậy với hắn. Hắn tụt quần ngủ cô xuống, Tô Thần không giãy giụa nữa. Mục Thành Quân với tay cởi thắt lưng, sau khi lên giường đang định có động tác, nhưng tâm lý vẫn cảm thấy có loại cảm giác không thoải mái.
Hắn đứng dậy lấy di động. Đối với loại chuyện phụ nữ sinh con xong bao lâu mới có thể có sinh hoạt vợ chồng này, hắn căn bản không biết. Hắn tiện tay tra trên mạng, thấy lời khuyên được các bác sĩ nhất trí.
Sinh bình thường sớm nhất cũng phải sau sáu tuần, đương nhiên, cũng sẽ có mấy người đàn ông không quan tâm. Mục Thành Quân có chút tức giận và hối hận, hắn không nên tra, vừa rồi leo thẳng lên không phải không sao rồi ư?
Ngọn lửa này, hắn nhịn từ khách sạn về, sau khi nhìn thấy Tô Thần, lửa này càng cháy hừng hực hơn.
Mục Thành Quân ngồi qua một bên, lồng ngực phập phồng kịch liệt, lửa từ chỗ bụng nhỏ vẫn luôn nhảy lên trên. Thấy hắn bất động, Tô Thần vội bò dậy, “Anh…”
“Tôi tha cho cô trước, chờ cô hồi phục thân thể xong thì trả lần này cho tôi.”
Tô Thần thật tưởng mình nghe lầm, hắn còn có thể tốt bụng như vậy?
Tô Thần duỗi tay tới, “Vậy đưa ghi âm điện thoại cho tôi đi.”
“Nghĩ được cũng hay lắm!” Mục Thành Quân đập bay tay cô.
Tô Thần nhìn chằm chằm di động trong tay hắn. Tuy đây là một quả bom hẹn giờ, nhưng tốt xấu Mục Thành Quân cũng chưa có ý muốn bấm nổ nó ngay lập tức, vừa rồi trước mặt bà Mục, hắn cũng không đưa ra. Hắn sẽ không đến mức nhàm chán đến nỗi từ từ mới nói chuyện này lại lần nữa chứ?
Tô Thần nằm xuống bên cạnh, “Cám ơn anh khai ân, tôi ngủ trước.”
Mục Thành Quân giữ chặt cổ tay cô, kéo cô lên, “Cô muốn ngủ?”
Cô muốn rút tay mình về, nhưng cố sức cũng vô dụng, “Không ngủ thì làm gì?”
“Cô không muốn cơ thể mình bị thuơng, nhưng cô có nghĩ tới tôi không?”
“Ý gì?”
Mục Thành Quân ấn tay cô vào người mình, đôi mắt hạnh của Tô Thần đột nhiên trợn lên, “Buông ra!”
“Cô phải làm cho rõ, nếu không phải cô làm mẹ tới khách sạn, hơn nữa vừa đúng lúc ấy mà ấn chuông thì hiện tại tôi cũng không cần phải tìm cô.”
Cả khuôn mặt Tô Thần như nhuộm phấn má hồng, “Tự anh cũng có tay, đừng động vào tôi.”
“Ghi âm không muốn nữa phải không?”
Tô Thần trừng người đàn ông trước mặt. Mục Thành Quân kéo chiếc chăn mỏng bên cạnh, che nửa người dưới lại. Tô Thần nghiêng người tới, Mục Thành Quân đè mạnh tay cô lại, “Di chuyển!”
Khoai Tây Nhỏ trên chiếc giường nhỏ đang ngủ ngon lành. Tô Thần phảng phất như bị ai bóp chặt cổ, mỗi cái hít thở đều rất nặng.
Âm thanh trong miệng người đàn ông càng lúc càng làm càn, trong đầu Tô Thần kêu loạn, như con rối lặp đi lặp lại một động tác. Sau một lúc lâu, Mục Thành Quân bóp lấy cổ tay cô, Tô Thần không muốn nghe âm thanh giày vò người kia của hắn, cô vội hỏi: “Được chưa?”
Mục Thành Quân không buông cô ra, sau một lúc lâu, lực nắm cổ tay cô lúc này mới buông lỏng.
Tô Thần dùng hết sức rút tay về, lau mạnh mấy cái vào chiếc chăn mỏng, rồi mới duỗi bàn tay vẫn chứa dấu vết nào đó đến trước mặt Mục Thành Quân, “Di động.”
Người đàn ông lập tức đẩy ra, “Nếu cô làm kinh doanh, tuyệt đối sẽ là một gian thương.”
“Giữ lời đi, Mục Thành Quân, anh là đàn ông đấy.”
“Sao tôi không phải đàn ông chứ?” Mục Thành Quân cười lạnh, cầm thẳng quần lên. “Tôi có nói với cô, làm xong có thể lấy lại đoạn ghi âm kia ư?”
Tô Thần ghét bỏ mà chỉ chỉ về phía hắn, không nói một lời mà vào toilet.
Mục Thành Quân muốn vào tắm rửa, đi ngang qua bồn rửa mặt, nhìn thấy Tô Thần đang dùng nước rửa tay không ngừng lau bóp hai tay mình.
Hắn tắm rửa xong đi ra ngoài, cô vẫn đang rửa.
Mục Thành Quân không để bụng mà đi vào phòng ngủ. Trước khi đi ngủ, hắn để di động lên tủ đầu giường.
Lúc Tô Thần quay lại phòng, Mục Thành Quân ngủ rồi.
Cô cố hết sức không phát ra một chút động tĩnh, lặng lẽ lên giường. Cô không hề buồn ngủ, qua nửa giờ, lại lén lút ngồi dậy.
Tô Thần rón ra rón rén đi đến trước tủ đầu giường, cầm di động của Mục Thành Quân, ngón tay di chuyển trên màn hình, màn hình hiển thị yêu cầu nhập mật mã hoặc vân tay.
Mật mã cô không có khả năng lấy được, nhưng vân tay của Mục Thành Quân, cũng không khó.
Mục Thành Quân trở mình, quay qua một bên khác ngủ. Tô Thần lên giường lại, cô cẩn thận kéo tay Mục Thành Quân qua, muốn dùng vân tay hắn mở khóa.
Tô Thần cầm ngón trỏ thon dài của Mục Thành Quân, có điều chưa ấn được vào di động thì người đàn ông nâng chân lên chận trước người cô.
Cô thử vài lần không có kết quả. Cuối cùng một lần thấy Mục Thành Quân sắp tỉnh, Tô Thần sợ tới mức đành phải từ bỏ.
Sáng sớm, Tô Thần dậy cho bú một lần, vừa nằm xuống không lâu, Mục Thành Quân liền tỉnh.
Người đàn ông cầm đồng hồ xem giờ. Còn sớm, hắn theo bản năng lại gần Tô Thần chút. Cô đang ngủ say, một khuôn mặt trắng ngần bóng mịn, ngũ quan cũng coi như tinh xảo nhỏ xinh, Mục Thành Quân không khỏi nhìn lâu. Đầu cô gối trên gối khẻ cọ mấy cái, nhưng vẫn chưa tỉnh dậy; Mục Thành Quân cực kỳ ít khi nhìn thấy một mặt này của Tô Thần, rất an tĩnh.
Nhớ ra hôm nay còn có cuộc họp, cần dậy sớm, Mục Thành Quân xốc chăn mỏng trên người ra, đứng dậy.
Người đàn ông thò bàn tay về phía tủ đầu giường, sờ sờ, lại không sờ được di động của mình như bình thường.
Mục Thành Quân ngẩng đầu nhìn, trên tủ đầu giường trừ ly nước của hắn ra, cũng chỉ còn lại cái đồng hồ hắn để đó.
Người đàn ông quay người lại, không tìm được trên giường. Mục Thành Quân xách cái gối của Tô Thần lên, dùng sức mà kéo; Tô Thần sợ tới mức bừng tỉnh từ trong mộng.
Mục Thành Quân nhìn phía dưới gối Tô Thần, không có. Hắn không chút lưu tình mà kéo chăn trên người cô ra, vẫn không thấy.
Mục Thành Quân ném gối xuống lại, “Di động của tôi đâu?”
Bộ dạng cô còn buồn ngủ, rõ ràng không ngủ ngon. Mục Thành Quân không cần hỏi nhiều liền biết cô đã làm chuyện xấu gì. Tô Thần cào tóc, “Di động nào?”
“Di động của tôi.”
“Di động của anh không giữ cho đàng hoàng đi?”
“Đừng giả ngu với tôi!” Sự nhẫn nại của Mục Thành Quân đều bị mài sạch. “Lấy ra cho tôi.”
“Tôi thật sự không thấy mà!” Tô Thần cũng nhập trạng thái rất nhanh. “Có phải chính anh ném đi đâu rồi không? Nhà vệ sinh có không?”
“Tôi cầm di động vào nhà vệ sinh làm gì?”
Tô Thần đứng dậy, lay chăn trên giường một lần. Cô xuống giường, có ý tốt mà giúp Mục Thành Quân tìm. “Đúng là không có thật, không ở dưới giường đó chứ?”
“Dưới giường không lọt vào được.”
“Vậy ngăn kéo thì sao?”
Mục Thành Quân không phí công đi tìm, hắn ngồi ở mép giường, đôi mắt chăm chăm khóa chặt Tô Thần không bỏ, “Nhân lúc tôi còn nói chuyện đàng hoàng với cô, trả điện thoại lại cho tôi đi.”
“Tôi lấy di động của anh làm gì?” Tô Thần vẻ mặt vô tội. “Tự tôi cũng có.”
“Ghi âm trong di động, cô không muốn?”
Tô Thần gật đầu, “Tôi muốn chứ, nhưng di động của anh thật sự không ở chỗ tôi.”
“Tô Thần, tôi cảnh cáo cô, di động của tôi có không ít tư liệu khách hàng quan trọng, nếu cô làm mất nó thật, có bán cô một trăm lần cũng đền không nổi.”
Tô Thần nghe vậy, cũng có chút bực, “Mục Thành Quân, sao anh cái gì cũng muốn tôi đền vậy? Con mắt nào của anh thấy tôi làm mất di động của anh?”
Thấy cô có bộ dạng “có chết cũng không khá hơn”, Mục Thành Quân cựa người đứng dậy, “Tối hôm qua cô không động vào di động của tôi?”
“Không có!”
“Là ai ấn tay tôi, muốn mở khóa di động tôi?”
Hóa ra tối qua hắn không có ngủ, biết được điểm này, sắc mắt Tô Thần lại cũng không đổi, “Là anh nằm mơ chăng?”
“Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, đưa đồ của tôi, trả lại cho tôi.”
“Tôi không lấy.”
Mục Thành Quân tìm kiếm trong phòng, trên sô pha, trên bàn trà, phòng tắm, cuối cùng hắn đi vào phòng cất quần áo, ném toàn bộ quần áo đồ đạc xuống đất. Ngăn tủ đều lần lượt bị lôi hết ra, quần áo trên giá áo đều bị hắn kéo xuống, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Tô Thần đứng ở cửa, thấy quần áo xếp thành như núi nhỏ. Ánh mắt Mục Thành Quân bắn về phía cô, Tô Thần dang tay ra, “Lần này anh nên tin chứ? Nếu tôi lấy di động của anh, tôi chắc chắn cũng chỉ có thể giấu trong phòng thôi! Anh cũng sắp lật hết chỗ này rồi.”
“Chẳng lẽ nó còn có thể tự đi sao?”
Tô Thần khẽ lắc đầu, “Không biết.”
Mục Thành Quân đạp bộ quần áo đi ra ngoài, “Di động của tôi nhiều số liên lạc như vậy, còn có tài khoản với mấy thông tin quan trọng khác, Tô Thần, cô!!!”
Người đàn ông cắn răng, nói không ra lời. Cô trưng một bộ dạng thiếu điều đi chết, hắn cũng không thể làm gì cô.
Với Tô Thần mà nói, tin tức của hắn quan trọng, tin tức của cô chẳng lẽ không quan trọng sao?
Tối hôm qua cô không mở di động được, đêm không thể ngủ. Vẫn không thể để quả bom này cứ cột trên người mình như vậy được, cho nên Tô Thần đã nghĩ ra cách một lần vất vả suốt đời nhàn nhã: cô ném di động Mục Thành Quân vào bồn cầu. Cô mới đầu còn lo không quay xuống được, nhưng lực xoáy cấp 5 là không thể che đậy, một chút là đã quay điện thoại xuống rồi.
Cho nên Tô Thần tối qua ngủ rất khá, còn mọi chuyện phiền toái sau khi điện thoại không còn, hãy cứ giao cho Mục Thành Quân đi.
Người đàn ông bước nhanh ra khỏi phòng. Tô Thần cảm thấy rất hả giận, chỉ cho phép mình hàng ngày áp bách cô, còn cô không thể tìm chút chuyện phiền toái cho hắn sao?
—
Tại một quán cà phê nào ấy ở Đông Thành.
Thấy khách hàng của Hứa Lưu Âm từ trong đi ra, Mục Kính Sâm lập tức xuống xe, tiến lên đón.
Hứa Lưu Âm ôm túi trong ngực, làm như không phát hiện ra anh, cô sang trái, anh chặn đường bên trái, cô sang phải, anh lại chặn đường bên phải.
“Anh tới đón em về.”
“Buổi chiều em còn phải đi nhà sách, mua mấy quyển sách.”
“Anh đi với em.”
Hứa Lưu Âm đi tới trước một bước, Mục Kính Sâm chặn đường đi của cô, “Anh đi với em!”
“Sân huấn luyện của anh không phải bận rộn sao?”
“Có bận cũng phải ở với em nhiều hơn.”
Hứa Lưu Âm bị anh chắn đường, năng lực phản ứng của cô cũng không bì kịp anh, đi đến đâu, anh đều có thể theo tới.
“Em không đi nhà sách nữa.”
“Phải đấy, trời không còn sớm, lát nữa ăn cơm chiều, chúng ta về thẳng luôn.”
Hứa Lưu Âm bị Mục Kính Sâm đưa lên xe, “Em vừa mới ăn chút điểm tâm, không thấy đói bụng.”
“Vậy về nhà luôn.”
“Mục Kính Sâm, xong việc đợt này, em tính về Tô Châu.”
Tầm mắt Mục Kính Sâm rơi xuống trên mặt cô, “Đi thăm thầy cô em?”
“Không phải, bên kia bây giờ chính là nhà của em. Lúc trước em về Đông Thành, là vì anh em tỉnh lại, bây giờ anh ấy đã hồi phục được kha khá, ngày thường em cũng không gặp anh ấy được, hàng tháng chờ khi được thăm tù, em sẽ…”
Mục Kính Sâm ngắt lời cô nói, “Ý của em, là em muốn định cư tại Tô Châu?”
“Anh thì sao đây?” Mục Kính Sâm có chút bực, vươn tay giữ chặt cằm Hứa Lưu Âm, “Lại không muốn ở bên anh nữa phải không?”
Hứa Lưu Âm không nói chuyện. Mục Kính Sâm lái xe về sân huấn luyện. Đã tới giờ ăn cơm chiều, hai người ai cũng không mở miệng. Mục Kính Sâm đưa cô đi ăn, rồi hai người mới đi lên lầu.
Trong phòng ngủ có một chiếc giường lớn, Hứa Lưu Âm tắm xong thì ngồi ở mép giường. Khi Mục Kính Sâm đi ra, trên người quấn chiếc khăn tắm to.
Anh tiến lên mấy bước, ngồi xuống cạnh Hứa Lưu Âm. Mục Kính Sâm cầm tay cô, Hứa Lưu Âm có chút không được tự nhiên, rút tay về.
Người đàn ông nhìn, “Âm Âm, có phải em thấy ngượng không?”
Hứa Lưu Âm lên giường trước, trên giường có hai tấm chăn mỏng, cô khóa mình vào một tấm trong đó. Mục Kính Sâm nằm xuống cạnh cô, từ sau lưng ôm chặt lấy cô. Hứa Lưu Âm động đậy bả vai, “Mau ngủ đi.”
“Sớm vầy, em ngủ được sao?”
“Ừm, em buồn ngủ.”
Mục Kính Sâm nhìn đồng hồ, bây giờ cùng lắm cũng chỉ hơn 7 giờ.
“Hôn lễ của Tưởng phu nhân với Tưởng tiên sinh sắp cử hành rồi đúng không?”
“Ừm.”
“Đến lúc đó, em dẫn anh đi cùng đi.”
Hứa Lưu Âm mở to mắt, “Nói không chừng cũng sẽ gửi thiệp cho anh.”
Bàn tay Mục Kính Sâm nắm nhẹ bả vai Hứa Lưu Âm, “Âm Âm, bây giờ ngủ thì sớm quá, nói chuyện với anh đi.”
“Em… Em không muốn ngủ chung với anh.”
“Chúng ta đều đã phát triển thành như vậy, hẳn nên ngủ chung.”
Từ hôm đón cô về, Mục Kính Sâm nhất định đã không kìm nén được nữa! Bất cứ khi nào, bất cứ ở đâu cũng muốn đè nhào cô xuống; nhưng Hứa Lưu Âm cảm thấy, xa nhau lâu như vậy mà làm lại loại chuyện này thì rất kỳ quái, thật như thể một hai phải có quá trình thích ứng tâm lý mới được.
Mục Kính Sâm chờ không nổi nữa, đêm nay bất luận thế nào cũng phải “ăn” cô.
Tay anh bắt đầu có chút mờ ám. Hứa Lưu Âm đè bàn tay này của anh lại, nhưng ngăn không được bàn tay kia.
“Mục Kính Sâm, đừng… Đừng di chuyển!”
“Âm Âm, anh hỏi em trước một câu. Em tính để hai chúng ta cứ kéo dài như vậy sao?” Mục Kính Sâm xoay người chận cô lại, mở hai tay cô ra, ấn xuống cạnh người cô.
Hứa Lưu Âm dời tầm mắt, “Em chưa chuẩn bị xong.”
“Một câu của em thật nhẹ nhàng, nhưng anh chịu không nổi. Hàng ngày ôm em mà không thể đụng vào, anh sắp điên rồi.” “Mục Kính Sâm, bên ngoài có người canh gác, anh đừng như vậy.”
“Tại căn phòng này, không phải anh chưa từng đụng vào em.” Mục Kính Sâm nói, động tác càng lúc càng lớn. Hôm nay không biện pháp mạnh không được, Hứa Lưu Âm đã nói phải về Tô Châu, nếu anh cứ không thuyết phục, cô sẽ chạy mất.
Hứa Lưu Âm vẫn không giãy giụa nhiều, chỉ cảm thấy đã lâu không ở bên nhau, lần đầu tiên này nhất định phải từ từ tiến tới.
Mục Kính Sâm thì chờ không kịp, trước đó ôm hy vọng, nói sẽ chờ đợi cô; nhưng anh quả thực đang si tâm vọng tưởng, chẳng lẽ còn có thể chờ tới khi Hứa Lưu Âm chủ động hay sao?
“Từ từ…”
“Từ… Từ đã, nghe em nói trước đã.”
Mục Kính Sâm dứt khoát chắn miệng cô lại, Hứa Lưu Âm hung hăng trừng mắt nhìn anh. Hàng lông mày của cô đột nhiên nhăn lại, Mục Kính Sâm bật cười, “Không còn kịp rồi.”
Hàng mi cô chớp mấy cái, Mục Kính Sâm thật sự khó có thể khống chế mình, liền chẳng quan tâm.
Hôm sau.
Hứa Lưu Âm còn đang ngủ, lại bị Mục Kính Sâm kéo dậy. Cô theo bản năng dùng tay che ngực, “Làm gì đó?”
“Mặt trời phơi mông rồi, dậy.”
Hứa Lưu Âm vội kéo chăn bên cạnh qua, chỉ là chưa bọc được lên người đã bị Mục Kính Sâm giật lại một cái. “Chúng ta về nhà.”
“Nhà nào cơ?”
“Đương nhiên là nhà họ Mục.”
Hứa Lưu Âm hoàn toàn tỉnh, “Có chuyện gì sao?”
“Anh vẫn luôn muốn đưa em về gặp mẹ anh.”
“Nếu không để hôm nào đi.”
“Không, bây giờ đi ngay.” Mục Kính Sâm nói xong, khiêng thẳng Hứa Lưu Âm lên. Trên người cô một cái quần, áo cũng chưa mặc, cô kêu to một tiếng, “Thả em xuống dưới!”
Lúc tới nhà họ Mục, Mục Kính Sâm trước đó vẫn chưa báo cho bất cứ người nào. Anh ngừng xe, từ cốp sau xách ra mấy hộp quà.
Mục Kính Sâm với tay kéo cửa xe ra, “Xuống xe.”
Hứa Lưu Âm nắm chặt túi trong tay, rồi mới đi xuống, tầm mắt chạm đến đâu cũng đều mang theo một loại cảm giác quen thuộc khiến lòng người chua xót. Hứa Lưu Âm nhìn căn nhà trước mặt, bỗng nhiên liền nghĩ tới cảnh tượng lúc trước cô ra đi.
Mục Kính Sâm sợ cô nghĩ nhiều, liền tiến lên nắm lấy bàn tay cô.
Đi vào nhà họ Mục, quản gia Tào là người đầu tiên thấy bọn họ. “Cậu hai, mợ… Phó…”
Ông ấy không biết nên xưng hô thế nào.
Mục Kính Sâm tiếp lời, “Gọi mợ hai.”
Bà Mục đang ngồi trên sô pha đọc sách, nghe được tiếng nói chuyện thì ngẩng đầu. Đột nhiên thấy Hứa Lưu Âm, bà có chút giật mình, để sách trong tay qua một bên.
“Mẹ, con đưa Âm Âm về.”
Hứa Lưu Âm cũng có chút ngây ngốc, sau khi vào nhà không biết nên gọi gì. Cô há miệng thở dốc, vất vả gọi ra một tiếng: “Bác gái.”
“Kêu bác gái gì, kêu mẹ.” Mục Kính Sâm sửa lại cho đúng.
“Lão Nhị, có phải cậu lại đi làm giấy kết hôn sau lưng bọn tôi không?” Mục Thành Quân vừa nói lời này, vừa đi xuống lầu.
Mục Kính Sâm để hộp quà lên bàn, chỉ chỉ vào một hộp trong đó, “Đây là cho Khoai Tây Nhỏ.”
“Cậu thế này xem như đưa con dâu mới tới nhà hả? Quà lễ này nhẹ quá.”
Mục Thành Quân đến gần; Hứa Lưu Âm thấy thế, theo bản năng lui qua bên cạnh.
Bước chân Mục Thành Quân hơi ngừng lại, xem ra cô còn sợ hắn. Người đàn ông không để bụng mà cười khẽ, “Lão Nhị, cả một cú điện thoại trước cũng không có, xem ra là muốn tiên trảm hậu tấu đây mà!”
“Không phải mọi chuyện đều đã nói trước đó rồi sao.”
“Già mồm.” Mục Thành Quân nói, ngồi xuống sô pha.
“Anh cả, lúc anh đưa cô thư ký nhỏ tới khách sạn, có nói trước không? Cũng không có đúng không?”
Mục Thành Quân ngẩng đầu liếc nhìn Mục Kính Sâm, “Cậu còn quan tâm loại chuyện này?”
“Mẹ bảo anh đón Tô Thần về, là muốn anh sống cho đàng hoàng, anh thì sao? Tô Thần mới về, anh đã liền ra ngoài lêu lổng…”
Mục Thành Quân sắc mặt thay đổi, “Tin tức của cậu thật nhanh lắm, ai nói với cậu vậy?”
Mục Kính Sâm mím môi không nói. Mục Thành Quân cũng đoán ra rất nhanh, hắn nhìn về phía bà Mục bên cạnh. Bà Mục cũng chột dạ, vội dời mắt.
“Mẹ, sao mẹ cái gì cũng nói với bên ngoài thế?” Mục Thành Quân trên mặt có vẻ không vui.
Bà Mục đánh vào chân hắn, “Kính Sâm là người ngoài sao? Nó là em ruột con, chuyện là chính con làm ra, con còn không cho người ta nói hả?”
“Được rồi, mẹ thích nói thế nào thì nói.” Mục Thành Quân nói, định đứng dậy.
Bà Mục đè chân hắn lại, “Con ngồi cho mẹ, còn có chuyện muốn hỏi con.”
“Chuyện gì ạ?”
“Ngày hôm qua lúc con ra ngoài, sao có lúc gọi điện cho con không được? Nói là tắt máy, có phải con lại tìm con bé thư ký kia đúng không?”
Nghĩ lại chuyện đó, Mục Thành Quân tức giận đến nỗi sắc mặt đều thay đổi, “Đó là di động của con bị ném rồi, làm thẻ cũng phải cần thời gian chứ?”
“Ném? Ai tin hả? Tối hôm trước mẹ còn thấy di động của con, sao vừa ra khỏi cửa là bị ném được?”
Tầm mắt Mục Thành Quân hướng về phía đầu cầu thang. Tô Thần mặc quần áo ở nhà xuống lầu, không ngờ trong nhà náo nhiệt như thế.
Người đàn ông chỉ chỉ vào Tô Thần, “Lời này, mẹ hẳn phải hỏi cô ấy. Trong phòng con một nhà ba người, việc này cũng đâu thể đổ cho Khoai Tây Nhỏ đúng không? Di động của con bị ném không thể hiểu nổi, không phải cô ấy, còn có thể là ai?”
Mục Thành Quân đại khái chính bản thân cũng chưa ý thức được, những lời hắn vừa nói đó, trọng điểm mọi người nghe được không phải việc di động của hắn bị ném, mà là “một nhà ba người”.
Hứa Lưu Âm từ đầu đến cuối không chen vào một câu, cô thấy Tô Thần đi tới, hai người chào nhau.
Tô Thần nói thẳng: “Chuyện di động, hẳn là do anh để đâu đó, tôi lấy di động của anh làm gì?”
Mục Kính Sâm thấy thế, kéo Hứa Lưu Âm lại, “Ở nhà họ Mục, cũng chỉ có Tô Thần không biết Âm Âm nhỉ. Tôi giới thiệu hai người vậy, đây là Hứa Lưu Âm, vợ tôi.”
Nói xong lời này, ngay sau đó anh lại nói với Hứa Lưu Âm: “Âm Âm, đây là chị dâu mới tới nhà họ Mục, tên là Tô Thần.”
Hứa Lưu Âm gật đầu với cô ấy, Tô Thần chào lại.
“Chị dâu nào?” Mục Thành Quân hỏi.
“Anh cả, anh không thừa nhận không sao, dù sao anh cũng đâu cần gọi chị ấy là chị dâu, em với mẹ nhận chị ấy là được.”
Mục Kính Sâm nói, kéo kéo Hứa Lưu Âm tới hai bước. Bà Mục nhìn hai người, không nói gì.
“Mẹ, con và Âm Âm ở cùng nhau, hai ngày nay đang đi xem nhà, đến lúc đó sẽ đón mẹ tới xem.”
Bà Mục đứng dậy, nhìn Hứa Lưu Âm trước mặt, “Con đồng ý rồi?”
Hứa Lưu Âm nhất thời không biết trả lời thế nào. Mục Kính Sâm thúc cánh tay cô một cái, Hứa Lưu Âm lấy lại tinh thần, nói: “Dạ, đồng ý rồi ạ.”
“Lúc trước con bị đuổi khỏi nhà họ Mục, thật sự không có câu oán hận sao?”
“Lúc nên oán cũng đã oán xong rồi ạ. Khi đó nếu đổi là con, con khả năng cũng sẽ làm như vậy.”
Bà Mục nhìn con trai, thái độ Mục Kính Sâm kiên quyết như vậy, dù bà phản đối, có tác dụng được sao?
“Tuy Triều Dương cuối cùng không phải vì Phó Kinh Sênh mà chết, nhưng hắn chung quy cũng từng lập kế hoạch nhà họ Mục chúng ta. Nếu không phải hắn bị bắt, cái chết của Triều Dương vẫn sẽ có quan hệ với hắn. Ta không tha thứ được cho Phó Kinh Sênh, nhưng con…” Có vài lời, khi ở một mình, bà Mục đã nghĩ không dưới trăm lần. “Bây giờ con tên Hứa Lưu Âm, ta chỉ có thể khuyên bản thân không cho cảm xúc của ta liên luỵ đến con. Dù sao anh con là anh con, con là con; Kính Sâm thích con, cho nên ta cũng cần phải đón nhận con.”
Mục Kính Sâm duỗi tay ôm Hứa Lưu Âm vào lòng, “Chuyện trước kia đều đã qua rồi, sau này không bao giờ nói lại nữa.”
“Âm Âm, trước đó em sống ở đâu?” Mục Thành Quân mở miệng hỏi.
“Anh cả, em nói rồi…” Mục Kính Sâm theo bản năng trả lời thay Hứa Lưu Âm.
Mục Thành Quân dựa người ra sau, “Trước đó cậu nói với anh rồi sao? Anh quên rồi.”
“Anh cả, em sống ở Tô Châu.”
“Tô Châu, nơi tốt đấy!” Mục Thành Quân bắt chéo chân dài, “Nếu không thế này đi, hai người vẫn nên dọn về nhà họ Mục ở, người nhiều thì náo nhiệt, còn có thể giúp anh trông Khoai Tây Nhỏ.”
Hứa Lưu Âm nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức thay đổi, tầm mắt cô nhìn Mục Thành Quân, phát hiện khóe miệng người đàn ông chứa nụ cười.
“Như thế không tiện lắm, anh còn trông vào em chăm con cho anh? Hay là giao vào tay em đi, em sẽ huấn luyện thành một thằng nhãi con cho anh.”
“Im mồm thằng này!” Với hai đứa con này, bà Mục cũng là hết chỗ nói rồi, đứa này so với đứa kia càng không đáng tin cậy.
“Mẹ, thế này mẹ đã biết Kính Sâm này há mồm có bao nhiêu hư hỏng rồi đấy nhé, nó còn có ý đồ xấu với cháu đích tôn của mẹ đấy!”
“Con cũng im miệng!” Bà Mục vẫn vì chuyện đêm qua mà tức giận, “Kính Sâm chỉ xấu miệng một chút, còn con? Thàng khốn nạn nhỏ chuyên tâm vào mặt con có thể học hỏi Kính Sâm ấy, sau này tốt với Tô Thần.” Mục Thành Quân nhíu chặt mày. Bà Mục cũng thở gấp, chuyện đêm qua bị bà bắt tại trận; trước đó bà đã biết Mục Thành Quân khốn kiếp, nhưng không biết hắn khốn kiếp đến cái loại này.
Cho nên hai ngày này, bà Mục mà rảnh rỗi liền lên lớp chỉnh hắn, tiểu khốn kiếp, đại khốn kiếp không biết đã nói mấy chục lần; hiện tại chế giễu, trước mặt Mục Kính Sâm và Hứa Lưu Âm lại thẳng thừng trút cơn oán giận.
Người đàn ông đứng lên, liếc nhìn Tô Thần bộ dạng vô tội đang đứng bên cạnh. Trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, khoản nợ này nhất định phải ghi trên người cô.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!