Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Quyển 1 - Chương 47: Anh thay cô trút giận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Sắc Đẹp Khó Cưỡng


Quyển 1 - Chương 47: Anh thay cô trút giận


Da thịt trong nháy mắt tựa như bị đóng băng, cái lạnh thấu xương kia đâm xuyên qua da thịt luồn lách vào tận bên trong, cảm giác tựa như bị người ta dùng dao cắt xuống.

Ngô Tư giãy dụa, lắc lắc hai vai, nhưng xét về mặt sức lực cô ta nào có thể so được với Tưởng Viễn Chu. Cả chai champagne ào ào đổ vào, Ngô Tư lạnh đến mức không ngừng run lẩy bẩy, quay đầu lại nhìn thẳng vào mặt Vạn Dục Ninh, “Vạn tiểu thư, cứu tôi với, cứu tôi ——”

Vạn Dục Ninh chưa từng trông thấy bộ dáng Tưởng Viễn Chu tự mình ra tay bao giờ. Cô ta siết chặt găng tay, gần như đã bị hù dọa đến mức ngây ngốc.

Trong đáy mắt không chút gợn sóng sợ hãi của Hứa Tình Thâm cuối cùng cũng khẽ thay đổi. Tưởng Viễn Chu với lấy cả cái xô đựng đầy đá lạnh kia, đem tất cả đá ở bên trong đổ hết vào trong áo của Ngô Tư.

Lúc này đầu óc của Ngô Tư đã hoàn toàn tỉnh táo, biết Tưởng Viễn Chu là một kẻ không thể trêu chọc, “sau này tôi sẽ không dám nữa đâu, chuyện này tôi cũng sẽ không nói cho ai biết hết, thả tôi ra đi.”

Năm ngón tay của người đàn ông vẫn đè chặt sau gáy cô ta. Vạn Dục Ninh ở bên cạnh cũng gắng gượng vớt vát lại, “Viễn Chu, chuyện của Hứa Tình Thâm, chẳng lẽ một chút anh cũng không để ý sao ?”

Tưởng Viễn Chu vươn tay ra nắm lấy gò má của cô ta, lòng bàn tay vẫn còn mang theo hơi lạnh, “há miệng ra.”

“anh, anh muốn làm gì ?”Vạn Dục Ninh thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, một nỗi sợ hãi đột nhiên xông lên đầu. Người này hình như không phải là người đàn ông mà cô ta đã quen biết hai mươi mấy năm trời.

“há miệng !”Giọng nói của Tưởng Viễn Chu rất đáng sợ, Vạn Dục Ninh bị dọa đến mức ngoan ngoãn làm theo.

Người đàn ông lấy mấy viên đá từ trong cái xô ra nhét vào trong miệng cô ta, “không được nhả.”

Đầu lưỡi của Vạn Dục Ninh cũng sắp bị đông cứng lại, ngậm được một hồi liền không chịu nổi nữa, cô ta che miệng tỏ ra khó chịu vô cùng. Khuôn mặt của Tưởng Viễn Chu không chút biểu cảm nói, “không được nhả !”

Cô ta thật sự đã bị anh doạ cho kinh hồn bạt vía. Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa, Tưởng Viễn Chu bảo bọn họ đi vào.

Nhân viên phục vụ cầm theo sợi dây thừng cùng vài xô đá bước vào. Tưởng Viễn Chu quay sang liếc nhìn Hứa Tình Thâm, “em ra ngoài chờ tôi trước đi.”

Cô cầm túi ở bên cạnh lên, dùng sức ôm vào trong ngực, sau đó gật đầu.

Nhân viên phục vụ đã bước vào ban nãy cũng không cùng Hứa Tình Thâm đi ra ngoài. Cửa phòng bị đóng lại, Hứa Tình Thâm đứng dựa vào vách tường ở bên ngoài chờ đợi.

Một năm ấy.

Hứa Tình Thâm dậy thì vô cùng xinh xắn. Có vài người không ưa bạn, không bắt buộc phải có lý do. Chỉ bằng một gương mặt xinh đẹp đã đủ để biến cô trở thành đối tượng bị công kích, khiến cho băng nhóm chị em trong trường sống chết cũng không buông tha cho cô.   Tính tình cô nhẫn nhịn, cơ bản cũng kìm nén chịu đựng hết thảy, mấy trò bắt nạt trong trường học cô hầu như đều đã trải qua tất cả.

Cho đến hôm đó khi bạn trai của La Tĩnh trò chuyện đôi câu với cô……

Bây giờ Hứa Tình Thâm nghĩ lại, cô hẳn còn cảm thấy mình thật may mắn.

Khi đó điện thoại di động vẫn toàn là Nokia, cũng không có ai biết chơi Weibo, quan trọng nhất chính là…… hôm chạng vạng tối đó, tất cả những kẻ đã chà đạp làm nhục cô đều là bạn học nữ.

Bọn họ đạp vào người cô, đấm tới đá lui, đạp vào lưng cô, đá vào ngực cô.

Hứa Tình Thâm nén nhịn cơn đau nhức, không hề khóc lóc, cho đến khi La Tĩnh chìa ngón tay ra chọc chọc vào đầu cô, chế nhạo lên tiếng, “biết tại sao bọn tao cứ luôn bắt nạt mày không ? Hứa Tình Thâm, nghe nói mày có một bà mẹ ghẻ hả ? Nếu bọn tao thật sự đánh chết mày, bà ta nhất định phải cảm ơn bọn tao chứ nhỉ ? Ha ha ha, không có ai ra mặt lấy lại công bằng cho mày đâu. Hứa Tình Thâm, mày chỉ có một mình thôi, nếu mày thật sự dám mách với người nhà, cùng lắm tao chỉ phải bồi thường cho mày ít tiền mà thôi. Mày nhìn thử xem bà mẹ ghẻ của mày có chịu dẫn mày tới bệnh viện không nhé ?”

Đến nước này, Hứa Tình Thâm không nhịn được nữa, nghiến răng chảy nước mắt.

“mau nhìn xem, khóc rồi kìa ! Há há há há ——”

Cuối cùng, tất cả mọi người đều giải tán. Quần áo của Hứa Tình Thâm bị ném rải rác khắp nơi, cô bò qua nhặt nhạnh lại từng thứ một. Mới vừa tròng được chiếc áo vào người, cô liền trông thấy ở cạnh bãi rác có một kẻ lang thang xách theo bao tải đang sải bước đi tới từ đằng xa.

Cô bị dọa sợ chết khiếp, bất chấp đau đớn trên người nhấc chân lên bỏ chạy.

Khi về đến nhà, cô đứng ở bên ngoài mở cửa ra, nghe thấy ở trong phòng khách truyền tới từng trận tiếng cười liên tiếp. Hứa Tình Thâm bước vào, Hứa Vượng ngẩng đầu lên, “Tình Thâm, sao giờ này mới về vậy ? Mau tới ăn cơm đi.”

Cả nhà đang ngồi trước bàn ăn, xem ra cũng sắp ăn xong rồi. Triệu Phương Hoa liếc nhìn Hứa Tình Thâm, “bẩn thỉu quá đi, cái mùi gì vậy ?”

Hứa Tình Thâm không hề nhiều lời, cô xoã tóc xuống để che kín khuôn mặt sưng vù của mình. Thật ra cô biết rõ, có che hay không cũng chẳng có gì khác biệt, ai sẽ nhìn kỹ, ai sẽ để ý chứ ?

Tiếng cầu xin thảm thiết trong phòng bao kéo suy nghĩ của Hứa Tình Thâm quay trở về. Cô nâng cằm lên thật cao, thu lại nước mắt đang chực trào ra.

Hứa Tình Thâm cẩn thận hé cửa ra một khe hở nhỏ. Cô nhìn thấy hai tay của Ngô Tư bị trói nghiến lại, một sợi dây thừng được vắt qua xà nhà ở trên cao, sau đó buộc chặt vào cây cột chạm khắc hoa văn ở cách đó không xa. Cả người cô ta bị treo lên lơ lửng, chỉ có mũi chân chạm đất, giày cũng bị cởi ra, dưới bàn chân là một đống đá viên, lạnh đến mức gần như đứng không vững.

Tưởng Viễn Chu kéo ghế qua, ngồi ở ngay chính giữa căn phòng. Một tên nhân viên phục vụ đang cầm chai champagne ướp lạnh đổ lên người của Ngô Tư.

“thả tôi ra đi, van xin anh ——”Ngô Tư đã bị cóng đến mức đôi môi cũng tím tái.

“lạnh hả ?”

“vâng, vâng, lạnh quá.”

Tưởng Viễn Chu ngồi đưa lưng về phía Hứa Tình Thâm, vì vậy cô không thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của người đàn ông. Anh búng ngón tay, ra lệnh cho một tên nhân viên phục vụ khác, “đút cho cô ta một chén cháo gà.”

“dạ.”

Cháo gà bưng lên bàn được để trong nồi, khả năng giữ nhiệt cực tốt, hầu như vẫn còn nóng hổi như vừa mới nấu xong.

Nhân viên phục vụ cẩn thận múc ra một chén. Anh ta bước tới bên cạnh Ngô Tư, hai tay đang bưng cái chén cũng cảm thấy bỏng rát. Anh ta liếc nhìn Tưởng Viễn Chu.

“đút hết !”

Ngô Tư lắc đầu kịch liệt, đôi mắt trợn tròn lên. Tên còn lại bước tới giữ chặt đầu của cô ta. Đút vào muỗng cháo gà đầu tiên, cô ta lập tức bị phỏng đến mức tê dại cả đầu lưỡi, trong miệng cũng bị phồng rộp lên, “a !”

Tưởng Viễn Chu nhìn cô ta chằm chằm không hề chớp mắt, thái độ lạnh lùng, giọng nói bén nhọn mà lạnh lẽo, “cái miệng mọc ở trên mặt, tác dụng lớn nhất là dùng để ăn uống, có vài lời có thể nói ra, nhưng cũng vài lời không thể nói ra. Tôi thấy cô phân biệt không rõ ràng, cô không cảm thấy cô hẳn nên nhớ thật kỹ điều này sao ?”

Ngô Tư há mồm, đôi môi sưng đỏ. Vạn Dục Ninh ngồi co ro trên ghế của mình, cô ta biết rõ lời này cũng là nói cho cô ta nghe. Cô ta không dám nói chen vào một câu, xem ra quả thật so với bình thường đã biết điều lên không ít.

“nói cho tôi biết, những kẻ đã làm chuyện đó cùng cô năm đó ngoại trừ La Tĩnh kia ra, còn có ai nữa ? Một kẻ cũng không thể bỏ sót, tất cả đều liệt kê ra hết cho tôi biết !”

Hứa Tình Thâm nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời đang lan tràn ra.

Một hồi lâu sau, Tưởng Viễn Chu mới kéo cửa bước ra ngoài, chỉ là ở bên ngoài lại không nhìn thấy bóng dáng của Hứa Tình Thâm đâu cả.

Anh tìm đến bãi đậu xe, xa xa thấy một bóng người đang ngồi xổm ở bên cạnh chiếc xe của mình.

Cô ôm lấy hai vai, vùi sâu khuôn mặt vào trong đầu gối, cả người cứ nhấp nha nhấp nhổm, hẳn là đang chờ đợi anh.

Tưởng Viễn Chu bước nhanh đi tới, “ra ngoài đây làm gì vậy ? Không sợ lạnh à ?”

Người phụ nữ khẽ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên. Trông thấy bóng người thon dài cao lớn đang đứng ngược sáng, hai cánh tay đang ôm lấy vai của cô từ từ buông lỏng ra, chỉ là vẫn không đứng dậy.

Cô nói, “Tưởng tiên sinh, nếu năm lớp mười hai tôi có thể gặp được anh thì tốt biết mấy nhỉ ? Lúc ấy anh nhất định sẽ vì tôi mà ra mặt đúng không ?”

Tưởng Viễn Chu khẽ lắc đầu, “nếu tôi thật sự gặp được em từ sớm, tôi sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra đâu.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN