Sắc Loạn Tiêu Dao - Chương 18: Trong cơn bão
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Sắc Loạn Tiêu Dao


Chương 18: Trong cơn bão


Đưa ra một chén rượu về phía Diệp Thiên Ân, Tri Ngọc Đường không để lại dấu vết nhíu mày một cái, sau đó cười nói:

“Diệp lão đệ, chẳng lẽ không muốn nể mặt vị đại ca này uống một chén sao?”

Âm thanh của Tri Ngọc Đường vang lên đúng lúc cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệp Thiên Ân, hắn nhìn qua một mặt cười Tri Ngọc Đường, sau đó không hề suy nghĩ lập tức bắt lấy chén rượu trong tay hắn, cười nói:

“Ha, Tri thúc đã mời thì Thiên Ân cũng cung kính không bằng tuân mệnh a!”

Nghe được Diệp Thiên Ân một tiếng Tri thúc làm gương mặt Tri Ngọc Đường càng cười đến ngoác mồm, bất quá lập tức trầm xuống, nghiêm giọng nói:

“Gọi ta một tiếng ‘Đại ca’, dù sao thì đệ cũng vừa mới cứu lão ca một mạng. Cũng không nên cứ chấp nhất như vậy mãi a.”

Nghe được hắn nói thì Diệp Thiên Ân giả bộ xấu hổ một thoáng, rụt rụt cổ gọi một tiếng “Đại ca”.

“Ha Ha Ha, tốt tốt tốt. Cạn.” (Cái này gọi là tiếu lý tàng đao nè.)

Tri Ngọc Đường hô một phát ba tiếng tốt rồi lập tức nâng chén va vào chén của Diệp Thiên Ân, sau đó ra hiệu một hơi uống cạn.

Diệp Thiên Ân cũng không có từ chối, cũng theo một hơi uống cạn, bất quá cảm thấy một đoàn liệt diễm theo rượu từ cổ xuống bụng rồi xông xuống bụng dưới nhưng rất nhanh như gặp phải lão tổ tông, lập tức bị đồng hóa thì tâm Diệp Thiên Ân trầm xuống.

Hắn nhìn qua Tri Ngọc Đường vẫn còn đang cười ha ha, như có chút không chắc chắn hỏi:

“Đại ca, cái này có phải Long Nguyên Dịch hay không a?”

Đột nhiên nghe Diệp Thiên Ân nhắc đến cái tên Long Nguyên Dịch thì lần này tới lượt tâm Tri Ngọc Đường trầm xuống, bất quá là người làm ăn lớn, hắn vẫn có được bản sự của mình, một mặt không thay đổi nhìn về phía Diệp Thiên Ân hỏi:

“Có vấn đề gì à?”

“Không a, lúc tiểu đệ tu luyện ở trên núi, đã từng nghe lão nhân gia nhắc đến Long Nguyên Dịch uống rất ngon, bất quá chưa được thử. Lần này đã thử rồi đệ cảm thấy lời lão nhân gia nói cũng không có sai a.”

Diệp Thiên Ân cười ha ha một tiếng, vội vàng trả lời. Bất quá hắn thay từ “học y” bằng từ “tu luyện”, nhưng có vẻ như Tri Ngọc Đường không có phát giác chút nào. Bởi vì không có ai đã từng học y mà không thể biết tác dụng của thứ này.

Long Nguyên Dịch, đúng vậy, đó là một loại rượu, không bằng nó là một loại xuân dược cho nam nhân. Nó có tác dụng cường dương như tráng dương dược, nhưng tác dụng lại cực mạnh, nhắc lại là cực mạnh.

Nghe nói chỉ cần uống một hớp loại rượu này thì kim thương trong vòng một đêm có thể chiến đấu ba trăm hiệp không ngã. Bởi vậy loại rượu này cực kì quý hiếm, một người bình thường như Tri Ngọc Đường thì không có khả năng lấy ra một vò như thế này, hiển nhiên vò rượu to kia là giả.

Nhưng nó quý thì sao?

Nói thì tốt như vậy, nhưng đó là trong trường hợp có nam có nữ. Nhưng trong căn phòng này ngoại trừ Bạch Tố Trinh đang ngồi ở bên cạnh Tri Ngọc Đường thì làm gì còn người phụ nữ nào khác?

Và hiển nhiên hắn sẽ không bao giờ giao nàng cho Diệp Thiên n rồi. Và nếu như thế thì hậu quả có thể nghĩ, phải biết rằng Diệp Thiên Ân uống là một chén chứ không phải một hớp.

Mà Tri Ngọc Đường bên kia thì vẫn còn đang rót tiếp kia kìa, còn mùi của cường dương dược thì cứ như hương khói liên tục xộc vào mũi Diệp Thiên Ân, nếu như là người bình thường thì chỉ cần một chén là đã nhịn không được tự xử tại chỗ luôn rồi, bất quá hắn vẫn cố gắng uống hết, hắn muốn xem Tri Ngọc Đường muốn diễn cái trò gì.

Vì thế hắn vận một ít dương khí được phong ấn bên trong hạ đan điền, di chuyển đi khắp cơ thể làm làn da dần trở nên đỏ bừng, mà đôi mắt hắn cũng biến thành giống như bị hỏa nhiệt làm cho thần trí mơ hồ.

Bỗng nhiên, trong đầu Diệp Thiên Ân lóe lên một câu chuyện, một câu có liên quan đến Khiển Hồn Du Yêu.

Tương truyền rằng thời xa xưa Khiển Hồn Du Yêu không phải là một loại yêu quái, mà nó là một loại linh thể, một dạng tồn tại khác của linh hồn.

Linh hồn có thể giữ được ký ức, có thể suy nghĩ, nhưng trong thời gian bảy ngày tức lễ Thất tịch thì nó phải đi siêu thoát hoặc hóa thành tà linh để ở lại nhân gian, trốn tránh sự đuổi bắt của Địa Ngục. Cơ bản là như vậy.

Còn linh thể, tuy là gọi một dạng khác của linh hồn nhưng cũng không hẳn là vậy. Bởi linh thể không có ký ức, không tư duy. Chỉ còn lại ham muốn thuần túy lúc chết đi.

Nhưng trong tất cả loại dục vọng, chỉ có duy nhất dục(dục trong tình dục) vọng là đủ mãnh liệt để có thể thỏa điều kiện hình thành nên linh thể. Thế là Khiển Hồn Du ra đời, nhưng bởi vì là linh thể, nó không thể tấn công con người để lấy thứ nó muốn, bởi vì nó không có cái ham muốn đó, thế là ‘nó’ bắt đầu tìm cách nhập vào thân thể con người.

Và trong quá trình dài dòng đó, có một lời đồn xuất hiện giữa những linh hồn, đó là Khiển Hồn Du chưa từng hại qua bất cứ con người nào mà bọn chúng chiếm đoạt thân xác.

Mà chúng chỉ thông qua việc điều khiển cơ thể con người để lấy thứ chúng nó muốn, và bởi vì thiên phú của chúng nên hầu tất cả những người bị chúng nó điều khiển đều không bị tổn hại gì, và đến khi lấy đủ thì các Khiển Hồn Du sẽ tự rời đi.

Nhưng đó không phải điểm chính, điểm chính là chỉ một loại người nhất định bị những Khiển Hồn Du nhắm tới, đó chính là những tên ham mê dục vọng một cách quá mức nói chung, hay nói chính xác hơn là những tên hái hoa đạo tặc, dâm quan, nhưng tên đầu lĩnh cướp tiền cướp sắc, tiền dâm hậu sát,v.v…

Trong quá trình này Khiển Hồn Du sẽ chiếm đoạt cơ thể của những người phụ nữ đẹp, sau đó đến bên cạnh để mê hoặc họ, hao mòn dục vọng cũng như dương khí của họ theo thời gian cho đến khi họ chết đi thì nó mới chịu rời đi.

Nên lúc đó thậm chí đã từng có một khoảng thời gian có người lập nên đền thờ để thờ chúng nó, bất quá sau đó không biết xảy ra sự kiện gì mà chúng nó đã thay đổi, không hoàn toàn là những tham quan ô lại nhưng vẫn chọn những người có dục vọng quá lớn, và dần dần hóa thành yêu linh thể, tức Khiển Hồn Du Yêu.

Theo dòng thời gian, dần dần trong giới đạo sĩ có một luật bất thành văn rằng chỉ có thể sử dụng loại yêu này rằng nếu có thể khống chế bọn nó thì chỉ có thể sử dụng cho mục đích trừ gian diệt ác, nếu không sẽ bị cả giới đạo sĩ đuổi giết.

Vì loài yêu quái này có hai khả năng thiên phú ẩn khác đó chính là tìm những người có dục vọng quá lớn, hoàn toàn không giới hạn ở trên phương diện tình dục, và một tác dụng khác nữa là… tìm ra những người phụ nữ đẹp.

Nên có thể dùng nó để tìm vợ, nhưng nếu một khi bị phát hiện thì sẽ bị tội rất nặng. Những nữ đạo sĩ trong giới lúc đó vì tránh khỏi tình trạng này đã cùng nghiên cứu, sau đó treo ra một cái siêu cấp giải thưởng khổng lồ cho việc này nếu có ai báo lại thông tin chính xác.

Vì vậy hầu như những người có bạn bè người thân thậm chí cha con cũng không dám làm việc này, bởi rượu a.

Mà trong giới này có một loại rượu gọi là Chân Tâm Tửu, uống một hớp lập tức say, và sẽ hướng về những người có tiếp xúc với Khiển Hồn Du Yêu đặt ra một câu hỏi bất kì. Nên nó cực kỳ nguy hiểm đối với bất kỳ ai a.

Mặc dù tác dụng một hớp tức say của loại tửu này chỉ là do một lần vô tình trong lần nghiên cứu kia mà sáng tạo ra.

Và nguyên liệu làm nên loại rượu này tất nhiên là… bí mật rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN