Sắc Màu Hoàng Hôn (Shades Of Twilight)
Chương 1
“Chúng ta sẽ giải quyết con bé thế nào đây?”
“Có trời mới biết. Chúng ta chắc chắn không thể giữ con bé rồi.” Có tiếng suỵt nhỏ để nhắc chừng mọi người giữ thấp giọng, nhưng dù sao Roanna cũng đã nghe hết cuộc đối thoại và hiểu họ đang nói về cô. Cô thu tròn thân hình gầy gò của mình lại như một cái nút thắt, ép đầu gối sát vào ngực, lơ đãng phóng tầm mắt qua cửa sổ, chăm chăm nhìn vào đám cỏ được chăm sóc kỹ lưỡng của nhà Davencourt, nhà của bà nội cô. Những ngôi nhà hàng xóm chỉ có mỗi sân, nhưng riêng nhà bà của cô còn có cả cỏ.
Bãi cỏ vừa dày vừa xanh mượt mà, và cô luôn yêu cái cảm giác dìm đôi chân trần của mình vào sâu trong đám cỏ, cứ y như đang đi trên chiếc thảm thực vật sống động. Thế nhưng ngay lúc này đây, cô không muốn ra ngoài chơi chút nào. Cô chỉ muốn ngồi yên trên bệ cửa sổ, cái ô cửa sổ mà cô đã luôn cho đó là “khung cửa sổ mộng mơ” của cô, cứ tự huyền hoặc rằng không có gì thay đổi, rằng mẹ và ba vẫn còn sống, và cô sẽ chẳng phải gặp lại những người này.
” Với Jessamine thì khác chứ, ” giọng nói thứ nhất tiếp tục. “Con bé đã là thiếu nữ rồi, không còn bé nhỏ như Roanna. Chúng ta chỉ là đã quá già để mà chăm nom một đứa trẻ con”
Họ muốn người chị em bà con Jessie của cô, nhưng lại không muốn giữ cô. Một cách bướng bỉnh Roanna chớp chớp mắt để cố ngăn dòng lệ khi cô nghe các cô và chú bàn bạc về việc nên “làm gì” với cô và liệt ra các lý do chính đáng tại sao họ vui lòng nhận giữ Jessie ở nhà họ, trong khi Roanna chỉ sẽ mang lại nhiều phiền toái.
“Cháu sẽ ngoan mà!” Cô muốn khóc to lên nhưng vẫn kìm giữ câu nói lại trong suy nghĩ như cô đang cố giữ mình đừng khóc. Chẳng lẽ những gì cô đã làm quá khủng khiếp đến nỗi họ không muốn giữ cô lại? Cô đã cố tỏ ra là một cô bé ngoan, cô luôn “thưa bà” và “thưa ông” mỗi khi cô nói chuyện với họ. Hay chính vì cô đã lén cỡi con Thunderbolt? Không ai có thể biết được chuyện này nếu cô đã không té và chiếc đầm mới của cô đã không rách và váy bẩn ngay vào ngày lễ Phục sinh. Mẹ phải đưa cô về nhà thay đồ khác, và cô đã phải mặc chiếc đầm cũ để đến dự lễ nhà thờ.
Thật ra chiếc áo ấy không hẳn cũ, đó là một trong những bộ đầm đi lễ thường ngày của cô, nhưng nó lại không thật lộng lẫy như chiếc áo đầm mới dành cho lễ Phục Sinh của cô. Một cô bé ở nhà thờ đã hỏi cô tại vì sao cô lại không mặc lễ phục cho ngày Phục Sinh, Jessie đã cười lớn và nói bởi vì cô bị té vào đống phân ngựa. Chỉ là Jessie đã không dùng chữ phân, chị ấy đã dùng từ hạ cấp, và vài cậu bé đã nghe thấy được, thế là chẳng mấy chốc chuyện đã được lan truyền khắp nhà thờ rằng Roanna Davenport đã bị ngã vào bãi cứt ngựa.
Bà nội cô lộ rõ vẻ không hài lòng trên mặt, và bà dì Gloria thì há hóc miệng cứ y như đang cắn phải miếng hồng xanh. Cô Janet nhìn cô và chỉ lắc đầu. Chỉ có Ba là cười sảng khoái, ôm vai cô và nói rằng một chút phân ngựa không bao giờ làm hại ai cả. Hơn thế nữa, con bé tội nghiệp của ông cũng cần một ít phân bón để mà chóng lớn.
Ba ơi. Nỗi đau đè nặng trong ngực làm cô nghẹn ngào khó thở. Ba và Mẹ đã ra đi mãi mãi, và cả Cô Janet cũng thế. Roanna luôn rất thích cô Janet, tuy là lúc nào trông cô cũng có vẻ buồn và không thích âu yếm. Dù vậy, cô vẫn dễ thương hơn bà dì Gloria rất nhiều.
Cô Janet là mẹ của Jessie. Roanna tự hỏi không hiểu ngực Jessie có nghẹn đau như cô hay không, chị ấy có khóc nhiều đến nỗi bên trong mí mắt bị thốn như có hạt cát dính vào hay không. Có thể thế chứ. Thật khó mà biết Jessie nghĩ gì. Chị ấy không nghĩ một con nhóc lôi thôi lếch thếch như Roanna lại đáng được để tâm đến ; Roanna đã từng nghe chị ấy nói vậy.
Roanna ngồi bất động nhìn ra cửa sổ, cô chợt thấy Jessie và người anh bà con xa, Webb, hiện trong tầm mắt, như thể cô vừa nghĩ đến là họ xuất hiện. Họ đang chầm chậm băng qua khoảng sân đi về phía cây sồi già to lớn có cái xích đu treo từ một nhánh cây dưới. Jessie trông thật xinh đẹp, Roanna nghĩ, với tất cả sự ngưỡng mộ của một cô bé bảy tuổi. Dáng chị ấy mảnh khảnh và duyên dáng như nàng Cinderella ở vũ hội, với mái tóc sẫm màu được thắt quấn tròn sau gáy khoe cái cổ cao dài nổi bật trên chiếc áo đầm màu xanh đậm. Dưới cái nhìn của Roanna, khoảng cách giữa bảy tuổi và mười ba tuổi thật lớn, Jessie đã trưởng thành, là thành viên của nhóm người khó hiểu, nắm quyền năng được đưa ra mệnh lệnh.
Điều này chỉ vừa mới xảy ra khoảng vào năm ngoái, vì cho dù là Jessie luôn được liệt vào nhóm các “thiếu nữ”, trong khi Roanna vẫn là “cô bé,” Jessie vẫn còn chơi búp bê và ham mê trò chơi cút bắt mỗi khi có dịp. Tuy nhiên giờ đây tất cả đã chấm dứt. Jessie bây giờ không them tham gia trò chơi nào ngoại trừ cờ Monopoly và bây giờ dành hết thời gian để chăm sóc mái tóc và năn nỉ cô Janet cho xài mỹ phẩm.
Webb cũng đã thay đổi. Anh luôn là người anh bà con xa ưa thích nhất của Roanna, luôn sẵn sàng nằm xuống sàn nhà để vật lộn với cô, hoặc giúp cô nắm gậy đánh bóng chày. Webb cũng thích ngựa như cô, và đôi khi cô có thể năn nỉ anh để cho cô đi theo. Tuy nhiên anh thiếu kiên nhẫn trong chuyện đó vì cô chỉ được phép cỡi con ngựa nhỏ lờ đờ của cô. Gần đây, Webb đã không muốn dùng bất kỳ thời gian nào để ở bên cô nữa ; anh đã nói là quá bận cho những chuyện khác, nhưng anh dường như có rất nhiều thời gian để ở bên Jessie. Đó là tại sao cô đã cố cỡi con Thunderbolt vào buổi sáng của lễ Phục sinh, để cô có thể cho Ba thấy rằng cô đủ lớn cho một con ngựa thực sự.
Roanna nhìn Webb và Jessie ngồi xuống ghế xích đu, ngón tay của họ đan vào nhau. Webb đã trưởng thành hơn nhiều trong năm qua ; Jessie trông có vẻ nhỏ bé bên cạnh anh. Anh đang chơi bóng bầu dục, và vai anh rộng gấp đôi vai của Jessie. Cô đã nghe một trong các bà dì nói là bà nội cưng chiều anh hết mực. Webb và mẹ anh, cô Yvonne, sống ở Davencourt với bà nội, vì bố của Webb cũng đã qua đời.
Webb mang họ Tallant, bên phía gia đình của bà nội ; bà là bà cô của anh. Roanna chỉ mới bảy tuổi, nhưng cô biết sự phức tạp trong quan hệ họ hàng, trên thực tế cô đã hấp thụ được nó qua những tiếng đồng hồ ngồi nghe người lớn nói về chuyện trong gia tộc. Bà nội đã từng mang họ Tallant cho đến khi bà kết hôn với ông nội và đổi sang họ Davenport. Ông của Webb, người cũng đã được đặt tên là Webb, là người anh yêu thích của bà nội. Bà nội đã rất yêu quí ông, chỉ như bà đã yêu quí con trai của ông, người là cha của Webb. Bây giờ chỉ còn có Webb, và bà cũng yêu thương anh hết mực.
Webb chỉ là người anh bà con xa của Roanna, trong khi Jessie là chị em cô chú với cô, làm họ có bà con thân thích hơn. Roanna ước gì nó sẽ là ngược lại, vì cô thà là có bà con thân thích với Webb hơn là với Jessie. Anh em họ xa không khác gì những người bà con xa nhưng đủ gần để chào đón nhau bằng những cái hôn, là những gì bà gì Gloria có lần đã nói. Khái niệm đó kích thích sự tò mò của Roanna đến nỗi ở lần đoàn tụ gia đình vừa rồi cô đã nhìn chằm chằm vào tất cả họ hàng của cô, để ý xem ai hôn ai, để cô có thể biết là người nào thực sự không phải là bà con thân thích. Cô đã hiểu ra là những người mà họ chỉ gặp mỗi năm một lần, ở buổi họp mặt gia đình, là những người hầu hết đều hôn nhau. Làm cô cảm thấy khá hơn. Cô luôn gặp Webb và anh chưa bao giờ hôn cô, vì thế họ gần gũi hơn anh em họ xa.
“Đừng ngớ ngẩn như thế,” Lúc này bà nội nói, giọng bà gay gắt cắt ngang những lời tranh cãi về chuyện ai sẽ lãnh Roanna, và kéo sự chú ý của Roanna trở về với việc nghe lén. “Jessie và Roanna đều mang họ Davenports. Dĩ nhiên là chúng nó sẽ sống ở đây.”
Sống ở Davencourt ư ! Nỗi kinh hoàng và sự nhẹ nhõm thay thế cho nỗi đau trong ngực Roanna. Nhẹ nhõm là vì rốt cuộc cũng có người muốn cô, và cô sẽ không phải đến trại mồ côi như Jessie đã nói. Kinh hoàng là vì triển vọng nằm trong lòng bàn tay của bà nội suốt ngày, mỗi ngày. Roanna yêu bà nội, nhưng cô cũng hơi sợ bà, và cô biết cô sẽ không bao giờ có thể được hoàn hảo như bà kỳ vọng. Cô luôn làm mình vấy bẩn, hoặc làm rách quần áo, hoặc đánh rơi cái gì đó và làm bể nó. Thức ăn bằng cách nào đó luôn rơi khỏi nĩa và rơi vào người cô, và đôi khi cô quên chú ý khi với lấy ly sữa, và hất ngã chiếc ly. Jessie đã nói cô là một cục đất vụng về.
Roanna thở dài. cô luôn cảm thấy vụng về, lóng ngóng dưới đôi mắt dò xét của bà nội. Thời gian duy nhất cô không vụng về là khi cô ở trên lưng ngựa. Hừm, cô đã rơi khỏi lưng con Thunderbolt, nhưng cô đã quen cỡi con ngựa của cô và con Thunderbolt thì quá mập đến nỗi cô không thể dùng chân kẹp chặt nó. Nhưng thường thì cô đính vào yên ngựa như hạt cocklebur (hạt có gai thường hay bám dính vào quần áo), đó là điều mà Loyal đã luôn nói, và ông chăm sóc tất cả những con ngựa của bà nội vì vậy ông biết rành chuyện đó. Roanna yêu thích được cưỡi ngựa nhiều như cô yêu Ba Mẹ. Thân trên của cô như thể bay bổng, nhưng với đôi chân cô có thể cảm thấy được sức mạnh và cơ bắp của con ngựa, như thể cô mạnh mẽ như thế. Đó là một phần tốt trong việc sống với bà nội; cô sẽ có thể cỡi ngựa mỗi ngày, và Loyal có thể dạy cô cách ngồi vững trên lưng những con ngựa to lớn.
Nhưng chuyện tốt nhất là Webb và mẹ anh cũng sống ở đây, và cô sẽ được gặp anh mỗi ngày.
Đột nhiên cô nhảy khỏi bệ cửa sổ và chạy băng qua ngôi nhà, quên bẵng việc cô đang mang đôi giày mềm chứ không phải giày snickers cho đến khi cô bị trượt chân và gần như đụng phải cái bàn. Tiếng thét quở mắng của bà dì Gloria vang lên sau lưng cô, nhưng Roanna phớt lờ khi cô vật lộn với cánh cửa nặng trĩu, sử dụng tất cả trọng lượng nhẹ phều của cô để mở nó hở đủ để cô có thể luồn người qua. Sau đó cô chạy băng qua bãi cỏ về phía Webb và Jessie, đầu gối của cô hất tung chiếc váy đầm tung tăng ở mỗi bước chạy.
Khi chạy được nữa đường nỗi đau trong ngực cô đột ngột căng ra, và cô bắt đầu thổn thức. Webb nhìn cô đến gần và nét mặt của anh thay đổi. Anh buông tay Jessie và giang đôi tay ra cho Roanna. Cô nhào vào lòng anh làm cái xích đu tròng trành. Jessie nói một cách gay gắt, “mày trông ghê quá, Roanna. Đi hỉ mũi đi.”
Nhưng Webb nói, “Dùng khăn tay của anh nè,” và chính tay lau mặt cho Roanna. Sau đó anh chỉ ôm cô, mặt cô vùi vào vai anh, trong khi cô thổn thức một cách dữ dội đến nỗi toàn bộ cơ thể bé nhỏ của cô phập phồng.
“Ôi, Chúa ơi,” Jessie nói một cách chán ghét.
“Im đi,” Webb trả lời và ôm chặt lấy Roanna. “Con bé vừa bị mất ba mẹ đấy.”
“Em cũng bị mất mẹ vậy,” Jessie chỉ ra. “Anh đâu thấy em khóc ầm ĩ đâu.”
“Con bé chỉ mới bảy tuổi thôi,” Webb nói trong khi anh vuốt mái tóc rối bù của Roanna. Cô bé hay gây phiền phức, bám theo sau anh chị họ, nhưng cô chỉ là một đứa bé, và anh nghĩ Jessie nên cảm thông hơn. Nắng chiều muộn nghiêng qua bãi cỏ, xuyên qua các hàng cây, rọi trên tóc Roanna và làm sáng rực màu hạt dẻ bóng mượt, làm những chuỗi tóc ánh lên màu vàng và đỏ. Lúc trưa họ đã chôn cất ba người thân trong gia đình, ba mẹ của Roanna và mẹ của Jessie. Bà cô Lucinda là người chịu nhiều đau khổ nhất, anh nghĩ, vì bà đã mất cả hai người con cùng một lúc : David, ba của Roanna, và Janet, mẹ của Jessie. Sự đau buồn đã đè nặng lên bà ba ngày nay, nhưng nó không đánh gục được bà. Bà vẫn còn là điểm tựa của gia đình, để truyền sức mạnh cho những người khác.
Roanna dịu xuống, tiếng nức nở của cô giảm xuống chỉ còn tiếng nấc. Cái đầu nhỏ của cô vùi vào xương đòn của anh, cô lau sạch mặt bằng khăn tay của anh mà không hề nhìn lên. Cô cảm thấy mỏng manh yếu ớt trong đôi tay trẻ khỏe mạnh của anh, xương của cô không lớn hơn que diêm bao nhiêu, lưng của cô chỉ rộng khoảng chín inch. Thân hình Roanna gầy còm, tay chân khẳng khiu, và hơi nhỏ so với tuổi của cô. Anh vẫn vỗ nhẹ cô trong khi Jessie tỏ vẻ bực bội và cuối cùng một con mắt ẩm ướt ló ra từ chỗ núp ở vai anh.
“Bà nói rằng Jessie và em cũng sẽ sống ở đây,” cô bé nói.
“Dĩ nhiên rồi,” Jessie trả lời, như thể bất cứ một nơi nào khác sẽ là không thể chấp nhận. “Tao sẽ sống ở nơi nào khác nữa chứ ? Nhưng nếu tao là họ, tao sẽ gởi mày đến trại mồ côi.”
Nước mắt dâng trào trong đôi mắt đó lại và Roanna vùi mặt vào vai của Webb lại. Anh nhìn trừng trừng Jessie, cô đỏ mặt và nhìn đi chỗ khác. Jessie đã bị nuông chìu đến hư hỏng. Gần đây, ít ra là phân nửa thời gian anh nghĩ cô đáng bị một trận đòn. Phân nửa thời gian kia anh bị mê hoặc bởi những đường cong mới trên cơ thể cô. Cô cũng biết điều đó. Có một lần vào mùa hè năm nay, khi họ đang bơi cô đã để cho cọng dây áo tắm tuột xuống cánh tay, để lộ một phần ngực gần như đến nụ hoa. Cơ thể của Webb đã phản ứng nhức nhối của một thanh niên đầy sức sống, nhưng anh không thể nhìn đi chỗ khác. Anh chỉ đứng ở đó, cảm ơn Chúa là nước đã cao hơn thắt lưng của anh, nhưng phần thân thể ở trên mặt nước của anh đã trở nên đỏ sẫm vì lúng túng, khao khát, và bực bội.
Nhưng cô rất xinh đẹp. Chúa ơi, Jessie xinh đẹp làm sao. Cô trông giống như công chúa, với mái tóc sẫm màu tuyệt đẹp và đôi mắt xanh đậm. Nét mặt của cô hoàn hảo, làn da của cô hoàn mỹ. Và bây giờ cô sẽ sống ở Davencourt với bà cô Lucinda … và với anh.
Anh xoay sự chú ý trở về với Roanna, huých khủy tay của cô. “Đừng nghe Jessie,” anh nói. “Em ấy chỉ nói xàm mà không hiểu là mình đang nói gì. Em sẽ không phải đi đâu cả. Anh nghĩ là bây giờ không còn có bất cứ trại mồ côi nào nữa cả.”
Cô bé lại nhìn lén lên. Mắt cô là màu nâu hạt dẻ gần giống như tóc cô, chỉ là không có màu đỏ. Cô là người duy nhất trong gia tộc Davenport hay Tallant có đôi mắt nâu ; tất cả những người khác đều có đôi mắt màu xanh dương hoặc xanh lá cây hoặc hỗn hợp của cả hai. Jessie đã có lần trêu chọc cô, nói rằng cô không phải là người nhà Davenport vì mắt cô có màu khác, cô đã được nhận nuôi. Roanna đã khóc cho đến khi Webb chấm dứt nó, nói với cô rằng cô có đôi mắt của mẹ cô, và anh biết cô là một Davenport vì anh nhớ đã đến thăm cô trong bệnh viện khi cô vừa mới chào đời.
“Jessie chỉ trêu chọc em thôi hả ?” Lúc này cô hỏi.
“Tất cả chỉ là vậy thôi,” anh dịu dàng trả lời. “Chỉ là trêu chọc.”
Roanna không quay đầu lại để nhìn Jessie, nhưng một nắm tay nhỏ tung ra và đấm trúng vai Jessie, sau đó nhanh chóng rút trở vào sự an toàn trong vòng tay của anh.
Webb phải nuốt tiếng cười, nhưng Jessie trở nên cuồng nộ. “Nó dám đánh em !” cô rít lên, đưa tay lên để đánh Roanna.
Webb vung tay ra, chụp lấy cổ tay của Jessie. “Không, em không được làm thế,” anh nói. “Em đáng bị thế vì đã bảo con bé như thế.”
Cô cố giật mạnh tay ra nhưng Webb nắm chặt, tay anh bóp chặt hơn và mắt anh tối sầm như nói với Jessie là anh nghiêm túc. Cô đứng im, nhìn anh trừng trừng, nhưng anh không ngừng áp dụng ý chí và sức mạnh của anh, và sau một vài giây cô giận dỗi chịu thua. Anh thả cổ tay của cô, và cô xoa nó như thể anh đã thực sự làm cô đau. Tuy nhiên anh biết rất rõ, và không cảm thấy mình có lỗi như ý của cô. Jessie rất giỏi về mặt điều khiển mọi người, nhưng Webb đã thấy được bản chất của cô lâu rồi. Biết cô là một mụ phù thuỷ nhỏ, tuy nhiên, chỉ làm anh càng mãn nguyện hơn khi anh buộc được cô phải chịu thua.
Khuôn mặt của anh đỏ bừng khi anh cảm thấy mình cương cứng, và anh dịch Roanna hơi xa khỏi đùi anh. Tim anh đập nhanh hơn, phấn khích và hân hoan. Chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng đột nhiên anh biết rằng anh có thể xử lý Jessie. Trong vài giây đó mối quan hệ của họ đã thay đổi, mối quan hệ họ hàng không thân thích và thời thơ ấu đang trở thành dĩ vãng, trong khi một sự đam mê khó hiểu, bất ổn giữa một người đàn ông và người phụ nữ chiếm chỗ của chúng. Quá trình đã diễn ra suốt cả mùa hè, nhưng bây giờ nó đã hoàn tất. Anh nhìn khuôn mặt hờn dỗi của Jessie, môi dưới cô chu ra, và anh muốn hôn cô cho đến khi cô quên tại sao cô đang bĩu môi. Có lẽ cô còn chưa hiểu hết, nhưng anh thì hiểu rất rõ.
Jessie sẽ thuộc về anh. Cô đã bị nuông chìu đến hư hỏng và hay hờn dỗi, cảm xúc của cô như ngọn núi lửa dữ dội. Sẽ cần nhiều kỹ năng và sức lực để khống chế được cô, nhưng một ngày nào đó anh sẽ có đủ thể chất lẫn tinh thần. Anh có hai quân bài chủ mà Jessie còn chưa biết : sức mạnh của tình dục, và sự cám dỗ của Davencourt. Bà cô Lucinda đã nói chuyện với anh rất nhiều vào đêm xảy ra tai nạn xe. Họ đã ngồi riêng với nhau, bà cô Lucinda đã run rẩy và khóc thầm khi bà đối mặt với cái chết của các con bà, và cuối cùng Webb đã cố lấy can đảm để đến gần và ôm choàng lấy bà. Lúc đó bà đổ quỵ, thổn thức như thể trái tim bà sẽ bị vỡ tung – lần duy nhất bà hoàn toàn khuất phục vào nỗi đau buồn của bà.
Nhưng khi bà bình tĩnh lại, họ đã ngồi một mình cho đến rạng sáng, nói chuyện thầm thì. Bà cô Lucinda có một nguồn sức mạnh to lớn, và bà đã dùng nó để gánh nhiệm vụ bảo đảm sự an toàn của Davencourt. David yêu dấu của bà, người thừa kế Davencourt, đã chết. Janet, đứa con gái duy nhất của bà, cũng được bà yêu như nhau nhưng đã không thích hợp, do bẩm sinh hay không muốn gánh những trách nhiệm nặng nề. Janet trầm lặng và khép kín, mắt bà sẫm lại với nỗi đau bên trong chưa bao giờ hoàn toàn biến mất. Webb tình nghi đó là vì cha của Jessie – cho dù ông ta là ai. Jessie là một đứa con hoang, và Janet chưa bao giờ nói ai là cha của Jessie cả. Mẹ đã nói nó đã từng là một vụ bê bối lớn, nhưng gia tộc Davenports có địa vị cao trong xã hội Tuscumbia, mọi người buộc phải chấp nhận cả hai mẹ con nếu không thì sẽ đối mặt với sự trả đũa của Davenport. Từ khi Davenport là một gia tộc giàu có nhất ở phía tây bắc của Alabama, họ đã có thể làm được chuyện đó.
Nhưng bây giờ, với cả hai người con của bà đã chết, bà cô Lucinda phải bảo vệ sản nghiệp của gia đình. Nó không chỉ là Davencourt, viên ngọc trọng tâm ; còn có cả cổ phiếu và trái phiếu, bất động sản, những nhà máy, quyền khai thác gỗ và khoáng chất, ngân hàng, thậm chí còn có nhà hàng. Tổng số sản nghiệp của Davenport đòi hỏi một đầu óc nhanh nhẹn để hiểu nó và một ít nhẫn tâm để trông nom nó.
Webb đã được 14 tuổi, nhưng buổi sáng sau cuộc nói chuyện dài đến nửa đêm với bà cô Lucinda, bà đã đưa luật sư của gia đình vào phòng sách, đóng cửa lại, và chỉ định Webb là người thừa kế. Anh mang họ Tallant, không phải Davenport, nhưng anh là cháu trai của người anh yêu quý của bà, và bản thân bà đã từng là một Tallant, vì thế điều đó không phải là một trở ngại lớn trong mắt bà. Có lẽ vì Jessie đã chào đời với một ấn tượng lớn đối với bà, bà cô Lucinda đã luôn cho thấy sự ưu đãi rõ rệt đối với Jessie so với Roanna, nhưng tình thương yêu của Lucinda không bao giờ mù quáng cả. Nhiều như bà có thể muốn mặt khác, bà biết Jessie quá không kiên định để điều hành một doanh nghiệp khổng lồ như thế ; để cho Jessie tự do hành động và quyết định, Jessie sẽ làm gia đình phá sản trong năm năm trong lúc đến tuổi trưởng thành.
Roanna, người duy nhất có huyết thống trực thuộc, thậm chí không được xem xét đến. Trước hết là vì cô bé chỉ mới được bảy tuổi, và hoàn toàn bất kham. Không phải là cô không vâng lời, nhưng cô rõ ràng là có năng khiếu gây ra thảm hoạ. Nếu có một vũng nước bùn nhỏ trong một phần tư dặm, Roanna sẽ bằng cách nào đó ngã vào nó – nhưng chỉ khi cô bé đang mặc bộ trang phục đẹp nhất. Nếu cô bé đang mang đôi giầy mới đắc tiền, thì cô bé sẽ vô tình đạp trúng đống phân ngựa. Cô bé luôn hất ngã, đánh rơi, hoặc làm đổ bất cứ thứ gì trong tay hay chỉ nằm lân cận. Tài năng duy nhất mà cô bé có, rất rõ ràng, là ham thích ngựa. Đó là một điểm cộng lớn trong mắt bà cô Lucinda, vì bà cũng yêu thích loài vật, nhưng thật không may là nó đã không làm cho Roanna có thể chấp nhận được hơn trong vai trò của một người nữ thừa kế chính.
Davencourt sẽ là của anh, Davencourt và tất cả sản nghiệp mênh mông. Webb nhìn lên ngôi nhà trắng khổng lồ nằm chễm chệ như một vương miện giữa bải cỏ xanh sang trọng. Hiên nhà sâu và rộng bao quanh ngôi nhà hết cả hai tầng, rào sắt chắn được trang trí với những kiểu uốn cong tinh vi. Sáu cột trắng khổng lồ ở trước cổng, nơi hiên nhà mở rộng ở lối ra vào. Ngôi nhà rộng rãi thoáng khí và thoải mái bởi bóng mát của hiên nhà và những khung cửa sổ rộng mênh mông. Cánh cửa đôi tô điểm thêm cho mỗi phòng ngủ trên tầng hai, và một khung cửa sổ Palladian uốn cong một cách hùng vĩ trên trung tâm lối vào.
Davencourt đã được một trăm hai mươi tuổi, được xây trong thập niên trước chiến tranh. Đó là lý do tại sao nó có cầu thang uốn ở bên trái, để cung cấp lối vào nhà kín đáo cho những chàng trai trẻ vui say đi về, vào thời mà những chàng trai độc thân ngủ trong chái nhà riêng biệt. Ở Davencourt, chái nhà đó là ở bên trái. Nhiều sự tu sửa khác nhau đã được làm trong thế kỷ qua đã loại bỏ những nơi ngủ riêng biệt, nhưng lối vào từ bên ngoài đến tầng thứ hai vẫn còn. Gần đây, Webb cũng đã dùng cầu thang đó một, hai lần.
Và nó đều sẽ thuộc về anh.
Anh không cảm thấy có lỗi vì được chọn làm người thừa kế. Ngay cả ở tuổi 14, Webb biết rõ tham vọng của mình. Anh muốn áp lực, quyền lực mà Davencourt mang đến. Nó sẽ giống như được sống sót sau khi cỡi một con ngựa giống hoang dã nhưng còn chế ngự được nó bằng sức mạnh ý chí của riêng mình.
Nó không phải như thể Jessie và Roanna đã bị tước quyền thừa kế, ngược lại là khác. Họ sẽ vẫn là hai người phụ nữ giàu có khi họ đến tuổi trưởng thành với quyền thừa kế của riêng họ. Nhưng phần lớn cổ phiếu, phần lớn quyền lực – và tất cả trách nhiệm – sẽ thuộc về anh. Thay vì bị dọa dẫm bởi những năm làm việc vất vả đang chờ trước mắt, Webb cảm thấy một niềm vui dữ dội ở triển vọng. Không những anh sẽ sở hữu Davencourt, nhưng Jessie sẽ đi cùng với vụ giao dịch đó. Bà cô Lucinda đã thường gợi ý điều đó, nhưng mãi cho đến cách đây vài khoảnh khắc anh mới nhận thức rõ đầy đủ là bà có ý gì.
Bà muốn anh kết hôn với Jessie.
Anh gần như cười ầm lên vì sung sướng. Ồ, anh biết Jessie của anh, và bà cô Lucinda cũng biết. Khi mọi người biết rằng anh sẽ thừa kế Davencourt, Jessie đã lập tức quyết định rằng cô, và không phải là người nào khác, sẽ kết hôn với anh. Anh không cảm thấy phiền ; anh biết làm thế nào để xử lý cô, và anh không có ảo tưởng về cô. Hầu hết sự khó chịu của Jessie là vì gánh nặng trên vai cô, gánh nặng của một đứa con hoang. Cô vô cùng bực tức với thân thế chính đáng của Roanna và căm ghét cô nhóc vì điều đó. Tuy nhiên điều đó sẽ phải thay đổi, khi họ kết hôn. Anh sẽ chắc chắn điều đó, vì bây giờ anh đã hiểu rõ Jessie.
Lucinda Davenport lờ những tiếng nói huyên thuyên sau lưng bà khi bà đứng ở cửa sổ và nhìn ba đứa trẻ đang ngồi trên xích đu. Họ thuộc về bà; máu của bà đang chảy trong ba người họ. Họ là tương lai, là hy vọng của Davencourt, còn lại chỉ có bao nhiêu đó.
Khi bà được tin về tai nạn xe, cho một vài giờ tăm tối gánh nặng đau buồn đã quá ồ ạt đến nỗi bà cảm thấy như bị nghiền nát bên dưới nó, không thể di chuyển, không thể chú tâm. Bà vẫn cảm thấy như thể một phần cơ thể đã bị xé toạt, để lại sau lưng những vết thương toác miệng. Tên của họ vang vọng trong tim của người mẹ. David. Janet. Những kỷ niệm xoay quầng qua tâm trí bà, để cho bà thấy họ như những đứa trẻ thơ nhỏ bé trên ngực bà, những đứa bé chập chững bước đi, những đứa trẻ nô đùa, tuổi dậy thì vụng về, là những người trưởng thành tuyệt vời. Bà đã 63 tuổi và đã mất nhiều người mà bà yêu thương, nhưng cú đánh mới nhất này gần như giết chết bà. Một người mẹ không nên sống lâu hơn con bà.
Nhưng trong những giờ tăm tối đó, Webb đã ở đó, đưa cho bà sự an ủi thầm lặng. Nó chỉ mới 14, nhưng một người đàn ông đã hình thành trong cơ thể của nó. Nó gợi cho bà nhớ về anh trai của bà, Webb lớn; họ có cùng cốt lõi cứng cáp, gần như là một sức mạnh táo bạo, và cái chín chắn bên trong làm nó có vẻ già trước tuổi. Nó đã không chùn lại ở sự đau buồn của bà nhưng đã chia sẻ nó với bà, cho bà biết rằng mặc dù với mất mát to lớn này bà không bị đơn độc. Trong giờ tăm tối đó bà đã nhìn thấy tia sáng le lói và biết mình sẽ phải làm gì. Khi bà cho nó biết cái ý tưởng đào tạo nó để điều hành doanh nghiệp của Davenport, vì rốt cuộc nó cũng sẽ sở hữu Davencourt, nó đã không hề sợ hãi . Thay vào đó đôi mắt xanh của nó lóe sáng ở triển vọng, ở thử thách.
Bà đã làm một lựa chọn tốt. Một vài người sẽ gào thét ; Gloria và đám người của cô ta sẽ phẫn nộ rằng Webb đã được chọn trên bất cứ một người nhà Ameses nào, khi mà suy cho cùng họ cũng họ hàng với Lucinda ở mức độ giống nhau. Jessie sẽ có lý do chính đáng để tức giận, vì nó là một Davenport và có quan hệ trực thuộc, nhưng nhiều như bà yêu thương cô gái, Lucinda biết Davencourt sẽ không được chăm sóc tốt trong tay nó. Webb là lựa chọn tốt nhất, và nó sẽ chăm sóc Jessie.
Bà lặng lẽ nhìn hoạt cảnh nhỏ trong ghế xích đu và biết là Webb đã thắng trận chiến. Nó đã có bản năng của một người đàn ông, và là một người đàn ông vượt trội. Jessie đang hờn dỗi, nhưng nó không chịu thua. Nó tiếp tục an ủi Roanna, người như thường lệ đã cố gây rắc rối.
Roanna. Lucinda thở dài. Bà không đủ sức để chăm sóc một đứa bé bảy tuổi, nhưng đứa nhỏ là con gái của David, và bà chỉ không thể cho phép nó đến bất cứ một nơi nào khác. Bà đã cố không thiên vị, nhưng bà không thể yêu thương Roanna nhiều như bà yêu thương Jessie, hay Webb, người thậm chí không phải là cháu ruột của bà, nhưng chỉ là một người cháu bà con xa.
Mặc dù với sự ủng hộ hết lòng của bà đối với con gái khi Janet có thai không chồng, Lucinda đã nghĩ là phải dung thứ đứa bé khi nó chào đời. Bà đã e rằng bà sẽ chủ động ghét nó, vì điều nhục nhã mà nó đại diện. Thay vào đó bà liếc nhìn đứa bé nhỏ xíu, gương mặt như hoa của cô cháu ngoại và yêu cô bé ngay. Ồ, Jessie cũng có rất nhiều lỗi lầm, nhưng tình thương của Lucinda chưa bao giờ bị lay chuyển. Jessie cần tình thương, rất nhiều tình thương, thu thú tất cả sự yêu mến và ngợi khen đến với nó. Nó đã không bị thiếu thốn tình cảm ; từ khi ra đời, nó đã được ôm ấp và hôn hít và chuyền tay nhau, nhưng vì một lý nào đó, nó không bao giờ đủ. Trẻ em cảm nhận rất sớm khi có cái gì đó về cuộc sống của họ không có trật tự, và Jessie đặc biệt sáng dạ; nó mới lên hai khi nó bắt đầu hỏi tại sao nó không có bố.
Rồi có Roanna. Lucinda lại thở dài. Rất khó yêu thương Roanna như rất dễ yêu thương Jessie. Hai đứa chị em họ trái ngược toàn diện. Roanna chưa bao giờ ngồi yên đủ lâu để cho bất kỳ ai đến ôm ấp nó. Bế nó lên để ôm ấp thì nó oằn người đòi xuống. Nó cũng không xinh đẹp như Jessie. Sự pha trộn kỳ quặc của những tính năng của Roanna không ăn khớp trên khuôn mặt nhỏ của nó. Mũi thì quá dài, miệng thì quá rộng, mắt nhỏ và hơi xếch. Tóc nó nhuốm một màu đỏ không giống một Davenport, luôn xộc xệch. Bất kể là nó mặc cái gì, cho nó năm phút và bộ quần áo sẽ bị dơ bẩn và có khả năng sẽ bị rách. Nó giống người bên gia đình của mẹ nó, dĩ nhiên, nhưng nó chắc chắn là cọng cỏ dại trong vườn Davenco.
Tuy nhiên hy vọng của bà đối với tương lai, nằm ở Jessie và Webb.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!