Sắc Màu Hoàng Hôn (Shades Of Twilight) - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Sắc Màu Hoàng Hôn (Shades Of Twilight)


Chương 16


Corliss run rẩy khi ả leo lên cầu thang, những cơn run rẩy ở cả bên trong lẫn bên ngoài. Ả cần một thứ ngay lập tức. Ả vội vã đi vào phòng và khoá cửa lại, sau đó bắt đầu tìm kiếm tất cả nhưng nơi ả thích giấu đồ: bên trong khe hở nhỏ xíu trong lớp vải lót dưới đáy ghế xô pha, cái hũ kem lạnh trống rỗng, dưới đáy cây đèn, miếng lót ngón chân cho giày. Ả tìm được đúng món đồ mà ả biết là sẽ tìm được, không có gì cả, nhưng ả đang quá thèm khát cho nên ả cũng cố kiếm thử.

Sao hắn ta dám nói chuyện với ả như thế chứ ? Ả đã luôn căm ghét hắn ta, ghét Jessie, ghét Roanna. Thật là không công bằng! Tại sao họ được đến sống ở Davencourt trong khi ả phải sống trong ngôi nhà nhỏ ngớ ngẩn đó chứ? Suốt cuộc đời ả đã bị xem thường ở trường bởi mối quan hệ đáng thương với Davenport. Nhưng những điều tốt đẹp đôi khi cũng xảy ra, như khi Jessie bị giết và Webb bị buộc tội vì điều đó. Corliss đã lặng lẽ ăn mừng; Chúa ơi, thật khó mà nén được cười về cái cách mà sự kiện biến đổi! Nhưng ả đã làm tất cả những cử chỉ thích hợp, trông buồn bã, và khi Webb rời khỏi, rất mau chóng mọi thứ đã trở về đúng chỗ của nó và gia đình ả đã chuyển vào Davencourt, nơi mà đáng lẽ họ phải sống ở đó lâu rồi.

Lúc đó ả không có nhiều bạn bè, loại bạn bè biết vui chơi, không phải những kẻ khinh khỉnh có nội tổ chiến đấu trong chiến tranh, những kẻ đeo ngọc trai và những người đàn ông không chửi thề khi có mặt phụ nữ. Đúng là nhảm nhí. Bạn của ả biết làm thế nào để vui chơi.

Ả đã rất thông minh, đã tránh xa khỏi chất ma tuý cực mạnh. Không chích ma túy, không đâu thưa ngài. Cái thứ quái đó là thứ giết người. Ả thích rượu, nhưng ả thích nhất là thứ bột trắng dễ chịu đó. Hít vào mũi một cái, và không cần phải lo lắng gì; ả thấy cực kỳ hạnh phúc, tốt nhất, đẹp nhất, hấp dẫn nhất. Đã có một lần ả đã hấp dẫn khốn kiếp đến nỗi ả có một lúc ba anh chàng, hết anh này đến anh kia, sau đó cả ba người cùng một lúc, và làm cho tất cả bọn họ kiệt sức. Nó đã rất tuyệt, ả đã thấy rất tuyệt vời, ả chưa bao giờ có một cuộc làm tình như thế kể từ đó. Ả muốn làm lại chuyện đó, nhưng bây giờ thì phải cần được lâng lâng bay bổng hơn, và thật ra thì ả thà là tận hưởng điều đó hơn là tập trung vào việc làm tình. Hơn nữa, một vài lần ả đã gặp chút rắc rối khoảng một tháng sau đó, và ả đã phải đến Memphis nơi không ai biết ả để có thể giải quyết chuyện đó. Sẽ không để cho đứa nhỏ trong bụng phá hỏng cuộc vui của ả.

Nhưng tất cả những nơi hay giấu đồ của ả đều trống không. Ả không còn chút thuốc nào cả, và ả không có đồng nào hết. Một cách tuyệt vọng ả đi tới lui trong phòng cố suy nghĩ. Bà dì Lucinda luôn giữ nhiều tiền trong ví, nhưng ví tiền đang ở phòng ngủ của bà và bà lão vẫn còn đang ở trong phòng của bà, vì vậy ả không thể tiếp cận nó. Bà ngoại và mẹ đã đi mua sắm, cho nên họ phải mang theo tất cả tiền của họ. Nhưng Roanna đang ngủ trong phòng làm việc … Corliss cười một mình khi ả luồn từ phòng ả và phóng xuống hành lang để đến phòng của Roanna. Rốt cuộc ả thật là hên khi bị Webb ngăn cản không cho ả đóng sầm cửa. Để cho Roanna nhỏ bé yêu quí ngủ, đúng là con chó cái ngớ ngẩn.

Ả lặng lẽ đi vào phòng ngủ của Roanna. Roanna luôn cất ví tiền trong tủ như một cô bé ngoan. Corliss Chỉ mất một lát để chôm ví của Roanna và đếm số tiền trong ví. Chỉ có 83 đô la, khốn kiếp thật. Thậm chí một người đần độn như Roanna sẽ nhận thấy nếu một vài tờ hai mươi đô bị biến mất. Ả ít khi màng đến chuyện lục lọi ví tiền của Roanna vì lý do đó, vì Roanna bình thường không mang theo nhiều tiền trên người.

Mắt ả nhìn những tấm thẻ tín dụng nhưng cưỡng lại sự cám dỗ. Ả sẽ phải ký tên để lấy tiền mặt từ chúng, và nhân viên thu ngân của ngân hàng có thể biết ả không phải là Roanna. Đó là một khó khăn cho việc sống trong tỉnh lẻ, quá nhiều người biết chuyện của người khác.

Tấm thẻ rút tiền ngân hàng là chuyện khác, tuy nhiên. Nếu ả có thể tìm được số mật mã của Roanna … một cách vội vã ả bắt đầu kéo một đống giấy phế liệu ra khỏi những cái ngăn nhỏ trong ví. Không ai nên ghi xuống số PIN của họ cả, nhưng mọi người đều làm. Ả tìm được một mảnh giấy, gấp lại gọn gàng, với bốn con số trên đó. Ả cười khúc khích một mình khi ả lấy cây bút từ đáy túi xách của Roanna và ghi những con số trên lòng bàn tay. Có lẽ không phải là số PIN, nhưng vậy thì sao chứ? Chỉ là cái máy sẽ không nhả tiền ra cho ả thôi, không như thể nó sẽ gọi cho Roanna và tố cáo ả.

Mỉm cười, ả đút thẻ ngân hàng vào túi. Cái này còn tốt hơn là ăn vụng hai mươi đô ở đây và hai mươi đô ở đó. Ả sẽ lấy một vài trăm, đút tấm thẻ vào lại trước khi Roanna nhớ nó, và vui chơi tối nay. Khốn thật, ả sẽ thậm chí đút tờ giấy giao dịch vào trong hồ sơ nơi Roanna giữ những thứ đại loại như thế; làm như thế chắc sẽ không có sự không thống nhất khi bảng kê của ngân hàng được gởi đến. Đây là một kế hoạch hay; ả sẽ phải sử dụng nó lại, tuy nhiên sẽ thông minh hơn khi thỉnh thoảng sử dụng thẻ của bà dì Lucinda, nếu ả có thể lấy được nó, và thay đổi chứ không chỉ sử dụng cùng một cái. Sự phong phú làm nên hương vị của cuộc đời. Nó cũng giảm nguy cơ ả sẽ bị bắt, là điều quan trọng nhất; điều đó, và có tiền.

Trước tám giờ đêm đó, Corliss cảm thấy khoẻ hơn nhiều. Sau khi ghé đến chỗ máy rút tiền tự động, ả phải mất một lúc để tìm được người cung cấp thường xuyên của ả, nhưng rốt cuộc ả đã tìm được hắn. Thứ bột trắng vẫy tay chào đón, và ả muốn ngửi tất cả trong một lần, nhưng ả biết sẽ thông minh hơn nếu ả hạn chế nó, vì không thể nào đoán trước được là bao lâu nữa ả mới lại có thể đánh cắp được tấm thẻ ngân hàng. Ả cho phép mình hít một hơi, đủ để làm giảm cơn nghiện.

Sau đó ả ở trong tâm trạng vui chơi. Ả đến quán rượu ưa thích của ả, nhưng không có người bạn nào của ả ở đó, và ả ngồi một mình, ngâm nga hát hò. Ả gọi thứ nước uống ưa thích, rượu daiquiri dâu, ả thích vì nó có nhiều rượu theo cách người phục vụ ở quầy rượu làm chúng cho ả nhưng vẫn trông giống như một trong những thức uống dễ thương phù hợp cho các cô gái dễ thương uống.

Tuy nhiên khi ả ngồi ở đó càng lâu, thì tâm trạng của ả càng ảm đạm. Ả cố bám vào sự lâng lâng của thuốc, nhưng nó phai tàn như nó luôn vậy, và ả muốn khóc. Rượu daiquiri rất ngon, nhưng rượu không có tác dụng giống như bạch phiến. Có lẽ nếu ả thực sự say xỉn thì nó có thể giúp.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, và vẫn không có người bạn nào của ả xuất hiện cả. Họ đã đi nơi khác tối nay và không nói với ả chăng? Ả cảm thấy hoảng sợ khi bị bỏ rơi. Chắc chắn là không có ai nghe được chuyện Webb hăm doạ ném ả ra khỏi Davencourt, chưa đâu.

Một cách tuyệt vọng ả nhấp rượu daiquiri, cố không dán mắt vào cái dù nhỏ bằng giấy màu ngọc lam ngớ ngẩn. Hoặc là cái ống hút ngắn hơn so với bình thường, hay cái dù chết tiệt đó đã phát triển. Ả đã không gặp rắc rối này với hai ly đầu tiên. Ả nhìn trừng trừng gã pha rượu, tự hỏi liệu hắn có đang chơi ả không, nhưng hắn thậm chí còn không nhìn về phía ả, vì vậy ả quyết định là hắn đã không làm.

Cái xác của hai cây dù giấy nhỏ khác nằm trước mặt ả. Một cái màu vàng, còn cái kia màu hồng. Đặt tất cả chúng lại với nhau và ả sẽ có một bó hoa dù nhỏ. Hoan hô. Có lẽ ả nên để dành chúng để đặt lên ngôi mộ của bà dì Lucinda. Đó là một ý nghĩ hay; đến lúc bà già đó chết, ả sẽ có đủ những cây dù nhỏ để làm một vòng hoa tang xinh đẹp.

Hay có lẽ ả có thể nhồi nhét chúng xuống họng của Webb Tallant. Chết bởi cây dù; nghe có vẻ dễ thương chứ.

Chiều hôm nay, gã con hoang đó đã làm ả sợ gần chết khi hắn chộp cổ ả như thế. Và nhìn vào mắt hắn – Chúa ơi! Nó là cái nhìn lạnh lùng nhất, dữ dằn nhất mà ả từng gặp, và vì một chuyện không ra gì! Cô nàng nhỏ bé xinh đẹp tái nhợt – kín miệng đó không thể bị làm phiền, và có trời biết là cô ta cần tất cả mọi thứ mà cô ta có thể nhận được. Corliss cười khúc khích, nhưng sự vui đùa của ả biến mất khi ả nhớ tới lời đe doạ mà Webb đã tuyên bố.

Ả ghét hắn. Tại sao hắn có mọi thứ chứ? Hắn không xứng đáng để có nó. Nó đã luôn làm ả tức điên lên vì hắn là người được chọn khi mà hắn không bất cứ bà con thân thích gì với bà dì Lucinda hơn ả. Hắn dữ dằn và ích kỷ, con mụ chó cái già đó sẽ trao Davencourt cho hắn, và hắn sẽ không để cho ả sống ở đó sau khi bà dì Lucinda chết. Thật là không công bằng!

Cũng như ả không ưa Roanna, nhưng ít ra thì Roanna là một người nhà Davenport thực sự, và ả sẽ không cảm thấy tồi tệ nếu Davencourt thuộc về cô ta. Thật khốn kiếp nếu ả cảm thấy như vậy. Roanna là một con ngốc nhu nhược, và cô ta cũng không xứng đáng có được Davencourt. Chỗ hay duy nhất về chuyện Roanna có được ngôi nhà đó là Corliss biết ả có thể xử lý Roanna dễ như trở bàn tay. Ả sẽ gây sức ép với con chuột nhỏ đó đến nỗi Roanna sẽ đưa tiền ra thay vì buộc Corliss phải lén ăn cắp nó.

Nhưng nếu bà dì Lucinda sẽ không để lại Davencourt cho Roanna, vậy thì thật là không công bằng khi Webb có được nó! Bà dì Lucinda có lẽ đã không nghĩ rằng Webb đã giết chết Jessie, nhưng Corliss có ý kiến riêng của ả, và nó càng mạnh mẽ hơn sau khi ả nhìn thấy vẻ ngoài trên khuôn mặt của hắn chiều hôm đó. Ả không nghi ngờ gì là hắn có thể giết người. Tại sao à, trong một khoảnh khắc ả đã nghĩ là hắn sắp giết ả, và chỉ vì một trò đùa nhỏ mà ả định chơi. Ả chỉ là đang nghĩ đến chuyện đóng sầm cửa thôi, ả còn chưa thực sự làm chuyện đó. Nhưng hắn đã chộp ả và làm cổ ả như muốn lìa ra, đồ khốn kiếp.

Ai đó đẩy trượt xuống cái ghế cao bên cạnh ả. “Trông giống như em cần một ly khác,” một giọng đàn ông trơn tru vang lên bên tai ả.

Corliss giội cái nhìn dữ dội lướt qua người đàn ông bên cạnh ả. Hắn trông cũng đủ dễ nhìn, ả nghĩ, nhưng quá già. “Biến đi, lão già.”

Hắn cười khùng khục. “Đừng để cho mái tóc muối tiêu đánh lừa em. Không phải vì có tuyết trên mái nhà mà coi như không có lửa trong lò nhé.”

“Đúng, đúng, tôi đã nghe tất cả các chuyện đó trước đây,” ả nói một cách chán chường, hút một ngụm daiquiri nữa. “Ông có thể quá già để cắt mù tạc, nhưng ông vẫn có thể trét sốt trứng (Note: Chỗ này chơi chữ, ý nói là lão này già rồi chẳng làm ăn gì được nhưng màn dạo đầu thì ok.) Chuyện lớn gì chứ. Biến đi – và ông có thể làm cách nào ông thích.”

“Tôi không quan tâm đến chuyện ngủ với em,” hắn nói, nghe chán chường như ả.

Ả quá sửng sốt bởi sự thẳng thừng đến nỗi ả quay ngay sang nhìn hắn, thật sự nhìn hắn. Ả thấy mái tóc dày đã bạc gần hết, và một cơ thể vẫn còn mạnh mẽ và cứng cỏi mặc dù hắn phải ở lứa tuổi năm mươi. Tuy nhiên chính đôi mắt hắn là thứ thu hút ả; Chúng là đôi mắt xanh nhất mà ả từng nhìn thấy, và nhìn vào chúng giống như nhìn vào đôi mắt của một con rắn: lạnh lùng, hoàn toàn không có cảm giác. Corliss rùng mình, nhưng không thể không cảm thấy thích thú.

Hắn hất đầu về phía những cái dù nằm trên quầy. “Em đã và đang đổ rượu xuống khá nhanh đấy. Một ngày tồi tệ à? “

“Ông chưa biết hết đâu,” ả nói, nhưng sau đó cười. “Tuy nhiên, mọi thứ đang có vẻ sáng sủa hơn.”

“Vậy sao em không kể tôi nghe về nó đi,” hắn dụ. “Em là Corliss Spence, đúng không? Em không phải đang sống ở Davencourt sao? “

Đó thường là một trong những câu hỏi đầu tiên mà mọi người hỏi khi gặp ả lần đầu tiên. Corliss thích sự khác biệt mà nó mang lại cho ả, ý thức được làm người đặc biệt là thế nào. Webb sẽ tước nó từ ả, và ả ghét hắn vì điều đó. “Phải, tôi sống ở đó,” ả nói. “Dù sao thì cũng trong một thời gian ngắn.”

Người đàn ông đưa ly lên miệng hắn. Từ màu của chất lỏng, nó hình như là rượu bourbon không pha. Hắn nhấp nó khi hắn nhìn ả chằm chằm với những đôi mắt xanh dương lạnh lẽo. “Tôi đồ là em sẽ phải mau vác mông ra khỏi đó. Chắc là sống không được thoải mái lắm với kẻ giết người ở đó.”

Corliss nghĩ đến bàn tay Webb siết chặt vào phía sau cổ ả, và ả rùng mình. “Hắn là đồ khốn kiếp,” ả nói. “Tôi sẽ sớm dọn ra khỏi đó. Hôm nay hắn đã tấn công tôi một cách vô cớ! “

“Kể tôi nghe về chuyện đó đi,” hắn lại giục, và chìa tay ra. “À này, tôi tên là Harper Neeley.”

Corliss bắt tay với hắn và cảm thấy một sự hồi hộp kích động kỳ lạ. Hắn có thể là một người lớn tuổi, nhưng có cái gì đó về hắn làm ả rùng mình. Tuy nhiên bây giờ lại ả sốt sắng muốn kể cho hắn nghe bất cứ thứ gì mà người bạn mới của ả muốn biết về việc Webb Tallant đáng ghét như thế nào.

***

Roanna ước gì là cô đã không đầu hàng giấc ngủ chiều hôm đó. Nó đã giúp ích rất nhiều vào lúc đó, nhưng giờ cô lại đối mặt với một đêm dài khác. Cô đã lên lầu lúc 10 giờ và làm những công việc thường ngày như tắm rửa, mặc đồ ngủ, đánh răng, vào giường, làm tất cả mà không được gì. Cô đã biết ngay lập tức giấc ngủ sẽ không đến trong một thời gian dài, nếu có chút nào, vì vậy cô đã rời khỏi giường và cuộn người trong ghế. Cô nhặt lên cuốn sách mà cô đang cố gắng đọc trong hai đêm vừa qua đã cuối cùng đã thấy thích thú với nó.

Webb lên lầu lúc 11 giờ, và cô tắt đèn khi nghe thấy tiếng anh tắm rửa. Cô nhìn thấy ánh sáng từ phòng anh, không biết liệu anh có đi tới tui ở cửa sổ để cô có thể nhìn thấy bóng anh trên ban công. Anh đã không làm thế; đèn của anh đã tắt, và có sự im lặng ở căn phòng bên kia.

Ánh sáng từ ngọn đèn của cô thu hút đàn muỗi, vì thế Roanna luôn đóng cửa ra ban công trong khi cô đọc sách, và cô không thể nghe xem là anh có mở cánh cửa phòng anh đêm đó hay không. Cô ngồi lặng lẽ trong bóng tối, đợi cho đến khi anh có thời gian ngủ thiếp đi, hy vọng là cô có thể buồn ngủ. Cô nhìn cây kim huỳnh quang trong đồng hồ di chuyển qua nửa đêm; lúc đó cô mới bật đèn và tiếp tục đọc sách.

Một tiếng đồng hồ sau cô ngáp và để cho cuốn sách rơi xuống đùi. Dù là cô không thể thực sự ngủ, cô quá mệt đến nỗi cô muốn nằm xuống. Cô liếc nhìn ra bên ngoài và thấy có một cơn bão đang xảy ra; cô có thể nhìn thấy vòng cung đỏ của tia chớp sấm sét, nhưng nó thật xa xôi đến nỗi cô không thể nghe được tiếng sấm. Có lẽ nếu cô mở cánh cửa ra và lên giường, cơn bão sẽ quét đến gần, mang theo cơn mưa dễ chịu với nó. Mưa là thứ thuốc xoa dịu tốt nhất, đưa cô vào giấc ngủ bình yên. Cô quá mệt đến nỗi phải mất một lúc lâu trước khi cô nhận ra rằng cái màu đỏ đó không phải là tia chớp sấm sét. Không có cơn bão nào cả.

Ai đó đang đứng trên ban công, thân hình của người đó thật khó có thể nhìn thấy trong bóng tối.

Anh ta đang quan sát cô.

Webb.

Cô nhận ra anh ngay lập tức, nhanh đến nỗi cô không có thời gian hoảng sợ khi nghĩ đến một người lạ đang đứng trên ban công. Anh đang hút thuốc, và điếu thuốc rực sáng thành một vòng cung đỏ khi anh nâng nó đến môi. Ánh lửa cháy rực khi anh rít thuốc, và cái cháy bùng ngắn ngủi làm cô có thể nhìn thấy những đường nét cứng cỏi trên mặt anh, xương gò má cao của anh.

Anh đang tựa người vào chấn song trên ban công, ngay sát bên ngoài ánh sáng của khung cửa phòng cô. Một vệt sáng yếu ớt toả trên đôi vai trần của anh, giội lại từ các ngôi sao lấm chấm trên bầu trời đêm. Anh đang mặc một cái quần màu đen, có lẽ là quần jean, và không mặc gì khác.

Cô không biết anh đã ở ngoài đó bao lâu, hút thuốc và lặng lẽ ngắm nhìn cô qua cánh cửa đôi. Cô hít một hơi sâu, cơ thể của cô đột ngột cảm giác được anh quá mãnh liệt đến mức nó khiến cô đau. Từ từ cô tựa đầu vào lưng ghế và nhìn lại anh. Cô nhận thức sâu sắc về da thịt trần trụi của cô bên dưới lớp áo ngủ khiêm tốn: cặp vú mà anh đã hôn, cặp đùi mà anh đã tách ra. Anh có đang nhớ về đêm đó không?

Tại sao không anh ngủ chứ? Đã gần một giờ ba mươi rồi.

Anh quay lại và búng điếu thuốc qua lan can, vào đám cỏ ẩm ướt sương bên dưới. Ánh mắt của Roanna tự động đi theo nó, vòng cung của vệt lửa, và khi cô ngoái nhìn lại, anh đã đi khỏi.

Cô không nghe tiếng cánh cửa của anh đóng lại. Anh có đi trở vào trong, hoay là anh đi quanh ban công? Với cánh cửa phòng cô đóng kín, cô không thể nghe tiếng đóng mở hoặc tiếng bước chân của anh. Cô với tay lên và tắt đèn, đưa căn phòng chìm vào bóng tối lại. Không có ánh sáng bên trong cô có thể nhìn thấy rõ ban công được rõ ràng, tắm mình trong ánh sao màu bạc yếu ớt. Anh không có ở đó.

Cô hơi run rẩy khi cô bò vào giường. Tại sao có anh nhìn cô chứ? anh đã có ý định làm chuyện đó, hay là anh chỉ muốn ra ngoài hút thuốc và nhìn qua khung cửa của cô bởi vì đèn trong phòng cô đang sáng?

Cơ thể của cô nhức nhối, và cô ôm cánh tay trên lồng ngực phập phồng của mình. Đã hai tuần kể từ cái đêm ở Nogales, và cô khao khát được cảm thấy da thị trần trụi, nóng bỏng của anh, trên người cô lại, trọng lượng của anh ấn cô xuống nệm, di chuyển trên cô, vào bên trong cô. Cái đau nhức bởi việc mất đi sự trong trắng đã phai tàn từ lâu, và cô lại muốn cảm thấy anh ở đó. Cô muốn đến bên anh trong màn đêm tĩnh mịch, luồn vào giường cạnh anh, mang lại cho anh món quà của cơ thể cô.

Giấc ngủ chưa bao giờ xa xôi như thế này.

***

Anh liếc nhìn cô với cái nhìn sắc bén khi cô đi vào phòng làm việc sáng hôm sau. Cô đã trang điểm kỹ càng để che đậy quầng thâm dưới mắt, nhưng anh nhìn thấy nó ngay lập tức. “Đêm qua không ngủ ngon, đúng không? ” anh hỏi cộc cằn. “Em có ngủ được chút nào không? “

Cô lắc đầu nhưng giữ vẻ mặt hững hờ để anh sẽ không ước đoán được cơ thể mệt mỏi của cô. “Không, nhưng cuối cùng em đã đủ mệt để có thể ngủ được. Em đã quen với chuyện đó.”

Anh đóng tập tin đang mở trên bàn, nhấn nút thoát trên bàn phím, và tắt máy tính. Anh đứng lên với thái độ quyết đoán.

“Đi thay quần áo đi,” anh ra lệnh. “Quần jean và giày ống. Chúng ta sẽ đi cưỡi ngựa.”

Ngay khi nghe chữ ‘đi cưỡi ngựa’ là toàn thân của cô thấy háo hức và sung sức. Thậm chí khi mệt mỏi như thế này, đi cưỡi ngựa nghe giống như thiên đường. Con ngựa chuyển động êm ái bên dưới cô, gió nhẹ thổi qua mặt cô, không khí trong lành, sinh động làm dịu phổi cô. Không có những cuộc họp, không có kế hoạch, không có áp lực. Nhưng mặt khác cô nhớ lại là mình đã có kế hoạch, có một cuộc họp, và cô thở dài. “Em không thể. Em có -“

“Anh không quan tâm đến chuyện em có cuộc họp gì,” anh cắt ngang. “Hãy gọi và bảo họ là em sẽ không đến dự. Hôm nay, em sẽ không được làm gì hết ngoài việc thư giãn, và đó là mệnh lệnh.”

Cô vẫn do dự. Trong mười năm sự tồn tại của cô là tập trung vào nhiệm vụ, vào việc giải quyết chuyện kinh doanh, vào việc góp phần lấp khoảng trống ở nơi này do sự ra đi của anh. Thật khó để đột ngột quay lưng lại với cái nền tảng của mười năm đó.

Anh đặt tay lên vai cô và xoay cô về phía cửa. “Đó là mệnh lệnh,” anh lặp lại một cách dứt khoát, và vỗ nhẹ vào mông cô để bảo cô đi ngay. Nó lẽ ra là một cái vỗ mạnh, nhưng thay vào đó tay anh chuyển thành cái vỗ nhẹ. Anh rút tay lại trước khi nó có thể chần chừ, trước khi ngón tay của anh có thể ôm đôi mông săn chắc mà anh vừa mới chạm vào.

Cô dừng lại ở trước cửa và ngoái lại nhìn anh. Anh để ý là cô hơi ửng hồng mặt. Bởi vì anh đã vỗ nhẹ mông cô à? “Em không biết là anh hút thuốc,” cô nói.

“Anh thường là không hút. Một gói kéo dài cả tháng hoặc lâu hơn đối với anh. Cuối cùng là anh phải ném bỏ hầu hết chúng đi vì chúng bị cũ.”

Cô định hỏi tại sao anh lại hút thuốc tối qua nếu bình thường anh không hút nhưng nén những lời đó vào trong. Cô không muốn quấy rầy anh với những câu hỏi cá nhân như cách cô đã làm khi còn nhỏ. Anh đã từng rất kiên nhẫn với cô, nhưng bây giờ cô biết rằng cô đã từng là một sự rắc rối cho anh.

Thay vào đó cô lặng lẽ lên lầu thay đổi quần áo, và tim cô bay bổng khi cô làm chuyện đó. Cả ngày một mình với chẳng có chuyện gì để làm ngoài việc cỡi ngựa! Một thiên đường thuần tuý.

Webb chắc đã gọi xuống chuồng ngựa, vì Loyal đang đợi với hai con ngựa đã gắn sẵn yên. Roanna nhìn ông với vẻ kinh ngạc. Cô đã luôn chăm sóc con ngựa của cô từ lúc cô đủ lớn để nâng cái yên ngựa. “Tôi lẽ ra sẽ tự mình gắn yên,” cô phản đối.

Loyal toét miệng cười với cô. “Tôi biết là cô sẽ thế, nhưng tôi nghĩ tôi sẽ tiết kiệm thời gian cho cô. Cô không đi cưỡi ngựa đủ, vì vậy tôi muốn cô có thêm vài phút.”

Buckley, con ngựa yêu quý của cô, bây giờ đã mười lăm tuổi, và cô chỉ cưỡi nó trên những lối đi thong thả hơn, trên địa hình dễ dàng hơn. Nhưng con ngựa mà Loyal đã chọn cho cô hôm nay là một con ngựa cứng cáp, không nhanh như tiếng sét, nhưng với đôi chân như sắt và nhiều sức chịu đựng. Con ngựa của Webb, cô nhận thấy, có cùng đặc điểm. Loyal rõ ràng đã nghĩ là họ sẽ ra ngoài hơn là một cuộc cỡi ngựa dạo bộ vào ngày chủ nhật.

Webb bước ra từ một trong những chuồng ngựa nơi anh đã vuốt ve con ngựa con một tuổi nghịch ngợm mới đến đã bị những con khác chơi thô bạo và bị một cú đá cắt vào chân của nó. “Thuốc mỡ của ông vẫn còn là một phép màu,” anh nói với Loyal. “Vết cắt đó trông giống như nó đã được một tuần thay vì chỉ mới có hai ngày.”

Anh nắm giây cương từ Loyal, và họ phóng người lên yên ngựa. Roanna cảm thấy cơ thể của cô thay đổi, một phép màu tràn qua cơ của cô như cách nó luôn có. Theo bản năng cô hòa vào nhịp điệu của con ngựa ngay từ bước đầu tiên nó lấy, truyền sức mạnh vào cơ thể uyển chuyển, duyên dáng của cô.

Webb giữ con ngựa mình đi sau cô một bước, chủ yếu là vì để vui thích nhìn cô. Cô là người cỡi ngựa giỏi nhất mà anh từng gặp, chấm hết. Tài cưỡi ngựa của anh là có chất lượng, nếu anh có tham vọng, anh có thể cưỡi ngựa thi đấu, nhưng Roanna thì giỏi hơn. Thỉnh thoảng, mỗi một thập niên hay gì đó, sẽ có một vận động viên trên sân có những chuyển động uyển chuyển vượt ngoài mức thể thao, biến mỗi cuộc gặp, trò chơi, hoặc cuộc đua tranh thành một tác phẩm nghệ thuật, và đó là cái mà người ta nhìn thấy được khi được quan sát Roanna cỡi ngựa. Thậm chí khi ở những bước đi thong dong, như bây giờ, và họ chỉ đang cỡi ngựa để vui chơi, cơ thể của cô đã nhuần nhuyễn khi cô điều chỉnh và kiểm soát mọi sắc thái chuyển động của con vật bên dưới cô.

Cô trông có giống như thế không nếu cô nằm trên anh nhỉ? Hơi thở của Webb ngừng lại. Cặp đùi xinh đẹp của cô siết chặt và thư giãn, nâng cô lên, sau đó để đưa cô xuống vật căng cứng của anh, để cho cô bao bọc anh với một chuyển động suôn sẻ trong khi thân mình của cô di chuyển trong cái lắc lư duyên dáng đó –

Anh dập tắt suy nghĩ của mình khi máu vội vã dồn xuống chỗ thắt lưng của anh, và anh chuyển động một cách không thoải mái. Bị cương cứng trong khi cưỡi ngựa không phải là một ý tưởng hay, nhưng thật khó để xua tan hình ảnh đó. Mỗi lần anh nhìn cô anh thấy đường cong của mông cô, và anh nhớ cảm giác được chạm vào chúng, vuốt ve cô, đi sâu và mạnh mẽ, và giải tỏa trong cô với một sức mạnh làm anh cảm thấy như thể anh đang bùng nổ.

Anh sẽ làm cho mình bị tổn thương nghiêm trọng nếu anh không ngừng suy nghĩ về chuyện đó. Anh lau những giọt mồ hôi từ trán và cố tình giật mạnh ánh mắt khỏi mông cô. Thay vào đó anh nhìn hàng cây, tai của con ngựa, bất cứ thứ gì ngoại trừ cô, cho đến khi cái vật cương cứng của anh dịu xuống và anh cảm thấy thoải mái lại.

Họ đã không nói chuyện. Dù sao thì Roanna cũng thường hay im lặng, và bây giờ cô có vẻ hoàn toàn đắm mình trong niềm vui của việc cưỡi ngựa và anh không muốn làm phiền cô. Anh cũng tận hưởng sự tự do cho chính mình. Anh đã làm việc ngay từ phút anh đặt chân trở lại Davencourt, và anh đã không dành chút thời gian nào để thích nghi mình. Mắt anh quen với những ngọn trơ trụi, thật ấn tượng và trải dài đến chân trời bất tận, với những cây xương rồng và những bụi cây, với đám bụi và không khí trong suốt có thể nhìn thấy được xa cả năm mươi dặm. Anh đã quen với khí nóng khô, thiêu đốt, với những con lạch đột ngột bị ngập tràn từ trận mưa của ngày hôm trước, xa ngược dòng.

Anh đã quên nơi này có màu xanh tươi như thế nào, mọi sắc xanh trong đời. Nó ngập tràn trong mắt anh, lấp từng lỗ chân lông trên da anh. Không khí dày và mù sương với cái ẩm ướt. Những cây gỗ cứng và thường xanh chạm khẽ vào nhau theo làn gió nhẹ, quá nhẹ đến nỗi anh không thể cảm thấy nó, hoa dại nghiêng người trong nhiều màu sắc, những con chim bay nhảy và bay vọt và hót líu lo, côn trùng kêu rả rích.

Nó đánh mạnh vào anh, sâu tận xuống ruột gan. Anh đã phát triển Arizona bằng tình yêu thực sự và sẽ không bao giờ từ bỏ nó trong đời anh, nhưng nơi này là nhà. Đây là nơi mà rễ của anh đã vùi sâu hàng mấy thế hệ sâu vào lớp đất màu mỡ. Gia tộc Tallant đã từng sống ở đây trong gần hai trăm năm, và hơn hàng trăm năm nữa nếu tính đến dòng máu Cherokee và Choctaw chảy trong gia đình anh.

Anh không để mình nhớ Alabama khi anh rời khỏi. Anh đã tập trung duy nhất vào tương lai và những gì anh có thể tạo dựng bằng hai tay của chính mình trong ngôi nhà mới mà anh đã chọn. Nhưng bây giờ thì anh đã trở lại, nó như thể linh hồn của anh đã phục hồi. Anh sẽ xử lý gia đình anh, xấu xa và bạc bẽo như một số người trong bọn họ. Anh không thích có quá nhiều người trong gia tộc Tallants sống dựa vào gia tộc Davenport và không làm công việc chết tiệt gì để kiếm sống. Lucinda là vạch nối giữa gia tộc Davenport và Tallant, và khi bà chết … Anh nhìn dáng người mảnh dẻ đang cỡi ngựa trước mặt anh. Gia tộc đã không được đông con cái, và việc bị chết yểu đã làm họ giờ càng ít người hơn. Roanna sẽ là người nhà Davenport duy nhất còn lại, người cuối cùng của gia tộc.

Bất kể điều gì anh phải làm, anh sẽ giữ nguyên sản di sản Davenport cho cô.

Họ cưỡi ngựa hàng giờ, thậm chí bỏ cả bữa ăn trưa. Anh không thích cô bỏ bữa ăn, nhưng cô trông rất thư giãn, với màu hồng trên má, anh đã quyết định đó là một cuộc đánh đổi có thể chấp nhận. Từ giờ trở đi anh sẽ chắc chắn rằng cô có thời gian để đi cưỡi ngựa mỗi ngày nếu cô muốn, và nó sẽ không phải là một ý kiến tồi nếu anh đưa ra cùng quyết định đó cho mình.

Cô không lộ vẻ sốt sắng như cách cô đã làm trước kia, nói liên tục và đôi khi làm anh cười với những lời nhận xét kỳ quặc, hay quậy phá om xòm của cô. Roanna đó sẽ không bao giờ trở lại nữa, anh nghĩ với nỗi day dứt. Không phải chỉ vì cú sốc đã biến đổi cô thành người phụ nữ thận trọng, kín đáo này; mà cũng là vì cô đã trưởng thành. Dù sao thì cô cũng sẽ thay đổi, mặc dù là không đến mức độ này; thời gian và trách nhiệm có cách thay đổi con người. Anh nhớ cô bé tinh nghịch đó, nhưng người phụ nữ này đi vào suy nghĩ của anh theo cách mà không có người nào khác từng có. Cảm giác pha trộn giữa sự ham muốn và sự chở che đang làm anh phát điên lên, hai bản năng gây chiến với nhau.

Anh đã đứng trên ban công tối qua và nhìn cô qua khung cửa trong khi cô đọc sách. Cô ngồi cô đơn độc trong ánh đèn tỏa nhẹ, cuộn người trong cái ghế khổng lồ làm cho cơ thể cô trong có vẻ còi cọc. Ánh đèn đã chiếu sáng màu đỏ trong mái tóc màu hạt dẻ của cô, làm nó ánh lên một màu đen óng. Cái áo ngủ nữ khiêm tốn rộng dài đến mắt cá chân của cô, nhưng anh có thể nhìn thấy bóng dáng lờ mờ của núm vú cô bên dưới lớp vải, màu đen ở khoảng giữa đùi cô, và anh biết là cô chỉ chiếc có cái áo ngủ đó thôi. Anh biết rằng anh có thể đi vào phòng cô và quỳ xuống ở phía trước ghế, và cô sẽ không phản đối. Anh có thể đẩy trượt bàn tay vào dưới cái áo ngủ để ôm mông cô và kéo cô tới phía trước. Anh đã cương cứng như đá, nghĩ về chuyện đó, tưởng tượng cảm giác cô đẩy trượt xuống anh.

Sau đó cô đã nhìn lên, như thể cô đã cảm thấy sức nóng trong suy nghĩ của anh. Đôi mắt màu nâu sẫm của cô đã rất bí ẩn, khi cô nhìn chằm chằm lại anh qua lớp kính. Dưới lớp vải trắng, núm vú của cô đã săn lại cương cứng.

Chỉ có vậy mà cơ thể của cô đã đáp trả lại anh. Chỉ một cái nhìn. Một hồi tưởng. Lúc đó anh có thể đã có cô. Bây giờ anh có thể có cô, anh nghĩ, ngắm nhìn cô.

Cô có mang thai hay không?

Quá sớm để cho cơ thể của cô biểu lộ dấu hiệu gì, nhưng anh muốn lột trần cô, xoay cô về phía anh và dùng đôi tay to lớn của anh để thể kiểm tra tỉ mỉ mọi ngóc ngách trên thân thể cô trong nắng sáng, ghi nhớ cô để trong tương lai anh có thể nói thậm chí bất cứ thay đổi nhỏ nào trên người cô.

Anh sắp bị điên rồi.

Roanna kềm ngựa. Cô cảm thấy phấn chấn sau cuộc cưỡi ngựa, nhưng cơ bắp của cô đang cho biết là quá lâu kể từ khi cô ngồi trên yên ngựa trong một thời gian dài như thế. “Em cần phải đi bộ một lúc,” cô nói, và xuống ngựa. “Em đang thấy hơi bị tê cứng. Anh có thể tiếp tục nếu anh muốn.”

Cô hầu như hi vọng rằng anh sẽ làm điều đó; thật căng thẳng khi ở một mình với anh, cùng cưỡi ngựa với anh một cách hòa hợp hoàn hảo, như cách họ đã có trước đây. Một cách thư giãn, với sự đề phòng của cô giảm xuống, vài lần cô đã quay qua anh với một vài lời bình luận trêu chọc. Cô đã thấy mình nén lại mỗi lần, nhưng việc suýt buột miệng làm cô thấy lo lắng. Sẽ nhẹ nhõm hơn khi được ở một mình.

Nhưng anh cũng xuống ngựa và bước cạnh cô. Roanna nhìn lướt qua vẻ mặt của anh và cũng vội nhìn sang chỗ khác. Quai hàm của anh siết chặt, và anh đang nhìn thẳng về phía trước như thể anh không thể chịu đựng nỗi việc thậm chí chỉ nhìn cô.

Một cách đau khổ, cô muốn biết mình đã làm sai chuyện gì. Họ đi trong im lặng, tiếng chân của con ngựa lọc cọc sau lưng họ. Cô đã không làm gì sai cả, cô nhận ra. Họ đã không nói chuyện nhiều với nhau. Cô không biết điều gì làm anh lo lắng, nhưng cô không chịu tự động đổ lỗi cho mình như cách cô đã luôn làm trước đây.

Anh đặt tay anh trên cánh tay của cô và kéo cô dừng lại.

Hai con ngựa cũng dừng lại, di chuyển sau lưng họ. Cô nhìn anh dò hỏi và đứng im. Mắt anh có màu xanh đậm, dữ dội chiếu lấp lánh với sức nóng nhưng chẳng hề liên quan gì đến sự giận dữ. Anh đang đứng rất gần với cô, sát đến nỗi cô có thể cảm thấy sự nóng ẩm của cơ thể đầy mồ hôi của anh, và bộ ngực rộng của anh đang phập phồng bởi những hơi thở sâu và mạnh.

Ảnh hưởng của dục vọng trong một người đàn ông tống một cú đánh mạnh vào cô, và cô choáng váng. Một cách ngạc nhiên cô cố suy nghĩ, lắp ráp lại, nhưng cái gì đó trong cô đáp lại với sự mong muốn của riêng nó. Anh muốn cô! Hạnh phúc nở hoa trong cô, sự phản chiếu ánh sáng bên trong cô đã bị che đậy sau nhiều năm đau khổ. Sợi dây cương tuột ta khỏi những ngón tay tê dại của cô, và cô nhón người tới phía trước như thể bị kéo bởi một sợi dây vô hình, nhón chân lên khi cánh tay của cô ôm vòng cổ anh và cái miệng mềm mại của cô nâng lên đến anh.

Anh cứng đờ người trong vòng tay ôm của cô, chỉ một khoảnh khắc, sau đó anh cũng thả dây cương của mình, và cánh tay của anh ôm quanh người cô, áp mạnh cô vào người anh. Miệng của anh cũng nồng nhiệt như của cô, lưỡi của anh lao xuống sâu hơn. Anh đang gần như trở nên hoang dại với cô, áp lực của nụ hôn làm tím môi cô, cái ôm chặt của anh nén chặt xương sườn cô. Cô có thể cảm thấy vật cương cứng của anh áp sát vào chỗ mềm mại ở giữa đùi cô.

Cô không thể thở; cái choáng váng xây xẩm bắt đầu bò qua ý thức của cô. Một cách tuyệt vọng cô giật mạnh miệng khỏi anh, đầu của cô ngửa ra như bông hoa quá nặng cho thân dễ mỏng manh của nó. Cơ thể của cô đang bốc cháy và cô không quan tâm, không quan tâm những chuyện anh đã làm đối với cô, để cho anh chiếm lấy cô ngay nơi đây, bây giờ, trên mặt đất thậm chí không có tấm chăn để phủ mặt đất. Cô thèm khát được chạm vào anh, nhức nhối vì anh –

“Không được! ” anh nói bằng giọng khàn đục, đặt tay bên hông cô và buộc cô khỏi người anh. “Quỷ tha ma bắt, không được! “

Sự kinh ngạc làm cô chao đảo như vẻ ngoài rành rành của dục vọng lúc nãy. Roanna vấp ngã, đầu gối của cô quá lảo đảo để giữ cô đứng thẳng. Cô chộp bờm con ngựa của cô, bấm chặt những ngón tay trên cái bờm thô cứng và để cho con vật lớn đỡ trọng lượng của cô khi cô tựa vào nó. Tất cả màu sắc biến mất khỏi khuôn mặt của cô khi cô nhìn chằm chằm vào Webb. “Gì cơ? ” cô thở hổn hển.

“Anh đã nói với em,” anh nói trong giọng điên cuồng. “Chuyện xảy ra ở Nogales sẽ không tái diễn nữa.”

Một cơn ớn lạnh trống rỗng hình thành bên trong bụng cô. Chúa ơi, cô đã hiểu lầm. Cô đã hiểu sai những biểu hiện trên gương mặt của anh. Anh đã không muốn cô chút nào, anh đã giận dữ về cái gì đó. Cô đã muốn một cách tuyệt vọng là anh muốn cô đến nỗi cô đã lờ đi mọi thứ anh đã nói và chỉ nghe theo sự ham muốn vĩnh viễn, tuyệt vọng của chính mình. Cô vừa mới biến mình thành một con ngốc, và cô nghĩ cô sẽ chết vì xấu hổ.

“Em xin lỗi,” cô cố thốt ra, tránh xa khỏi anh. Con ngựa được đào tạo bài bản cũng lùi lại theo cô. “Em đã không có ý – em biết, em xin hứa – Ôi, Chúa ơi! ” Với tiếng rên rĩ tuyệt vọng, cô ném mình lên lưng ngựa và thúc nó phóng nhanh.

Cô nghe anh la lối cái gì đó, nhưng cô không ngừng lại. Nước mắt làm mờ mắt cô khi cô cúi xuống cổ con ngựa. Cô không nghĩ cô sẽ có thể đối mặt với anh lại, và cô không biết liệu cô sẽ có thể khôi phục lại được từ này sự cự tuyệt sau cùng này không.

Webb nhìn theo sau cô, khuôn mặt của anh cũng trắng bệch, tay anh bóp chặt thành nắm tay ở hai bên hông. Anh nguyền rủa mình, sử dụng bất cứ từ ngữ đồi bại nào mà anh từng nghe qua. Chúa ơi, anh không thể nào xử lý chuyện đó tệ hơn! Nhưng anh đã hết sức khổ sở vì ham muốn suốt cả ngày, và khi cô ném người vào anh như thế, anh đã đánh mất nó. Cơn thác lũ của ham muốn đã làm dìm anh xuống, và anh đã không suy nghĩ, rõ ràng và đơn giản. Anh sẽ xô cô ngã xuống đất và chiếm lấy cô ngay đó, đâm sâu cô trong nền đất bẩn thỉu, nhưng cô đã buông anh ra và đầu cô đã ngã ra yếu ớt như một con búp bê nhồi bằng giẻ rách, và anh đã nhận ra anh đang đối xử thô bạo với cô đến mức nào.

Anh đã ép của cô vào giường với anh ở Nogales, sử dụng cách thức đe dọa cô làm phương tiện để dập tắt sự thèm muốn đối với cô. Lần này anh đã sử dụng sức mạnh vũ phu. Anh đã kéo mạnh mình trở về từ bờ vực, nhưng chỉ vừa kịp lúc. Chúa ơi, chỉ vừa kịp lúc. Anh chỉ mới hôn cô, thậm chí không chạm vào ngực cô hoặc cởi bất cứ mảnh quần áo nào trên người cô và anh đã ở trên bờ vực đạt đến tột đỉnh của khoái cảm tình dục. Anh có thể cảm thấy sự ẩm thấp của sự giải tỏa lúc đầu trong quần áo lót của mình.

Rồi anh đã đẩy cô ra – Roanna, người đã đau khổ vì có quá nhiều sự cự tuyệt đến nỗi cô đã khép kín khỏi mọi người thay vì trao cho họ quyền lực để làm cô đau nữa. Chỉ có anh nắm giữ quyền lực đó, anh là điểm yếu duy nhất của cô, và tâm trạng đau buốt, hoang dại đã làm loà mắt anh, anh đã đẩy cô ra. Anh đã muốn giải thích, muốn nói rằng anh không muốn lợi dụng cô như cách anh đã làm ở Nogales. Anh muốn nói chuyện với cô về đêm đó; anh muốn hỏi khi nào thì chu kỳ của cô đến hạn, nếu cô đã bị muộn. Nhưng lời nói vụng về đã thoát khỏi miệng anh giống như một cú đánh mạnh vào cô, và cô đã chạy trốn trước khi anh có thể nói bất cứ thứ gì khác.

Chẳng có ích gì khi cố đuổi theo cô. Con ngựa của cô không phải là loại nhanh nhất trên bốn chân, nhưng rồi con ngựa của anh cũng không phải. Cô có điểm lợi là trọng lượng của cô nhẹ khoảng phân nửa của anh, và là một người cưỡi ngựa rất giỏi. Đuổi theo cô chỉ là một cố gắng vô ích, và quá sức cho con ngựa của anh trong cái thời tiết nóng bức này.

Nhưng anh phải nói chuyện với cô, phải nói cái gì đó, bất cứ thứ gì sẽ xua đuổi cái nhìn hoảng sợ, trống rỗng khỏi mắt cô.

Roanna không quay về nhà. Cô chỉ muốn chạy trốn và không bao giờ phải đối mặt lại với Webb. Cô cảm thấy tan nát cõi lòng, và cơn đau đã rất mới và đau buốt đến nỗi cô chỉ không thể đối mặt với bất kỳ ai.

Cô biết cô không thể tránh anh mãi mãi. Cô đã bị trói buộc phải ở lại Davencourt lâu như Lucinda sống. Bằng cách nào đó vào ngày mai, cô sẽ tìm được sức mạnh để nhìn anh và giả vờ là không có chuyện gì từng xảy ra, cô đã chưa từng ném mình vào anh lại. Ngày mai cô sẽ xây dựng lại lớp vỏ bảo vệ cô; có lẽ một vài vết nứt biểu lộ nơi đã phục hồi nó, nhưng bức tường sẽ giữ vững. Cô sẽ tạ lỗi, giả vờ là nó không quan trọng. Và cô sẽ chịu đựng. Cô tránh mặt cho phần còn lại của buổi chiều, ghé vào một con lạch có bóng mát để tưới nước cho con ngựa và để cho nó gặm những mảng cỏ mềm, tươi mới ở lân cận. Cô ngồi trong bóng mát và giũ sạch đầu óc của mình, để cho thời gian từ từ trôi qua như cô hay làm trong đêm khi cô ở một mình và những tiếng đồng hồ không ngủ đưỢc kéo dài trước mắt cô. Bất cứ thứ gì cũng có thể đi qua, một giây mỗi lúc, nếu cô không chịu để mình cảm thấy.

Nhưng khi sắc màu màu tím sẫm của hoàng hôn bắt đầu làm tối thế giới quanh cô, cô biết cô không thể trì hoãn hơn nữa và miễn cưỡng ngồi lên ngựa và quay đầu lại về phía Davencourt. Loyal bồn chồn bước ra để gặp cô.

“Cô ổn chứ? ” ông hỏi. Webb đã ở trong tâm trạng đen tối khi anh trở về, nhưng Loyal đã không hỏi chuyện đã xảy ra; đó là chuyện của cô, và cô sẽ nói cho ông biết nếu cô muốn. Nhưng ông muốn biết cô có ổn không, và Roanna cố gật đầu.

“Tôi khoẻ,” cô nói, và giọng cô đều đều, nghe hơi khàn khàn một chút. Thật kỳ lạ; cô đã không khóc, nhưng sự căng thẳng vẫn còn rõ nét trong giọng cô.

“Cô lên nhà đi,” ông nói, trán ông vẫn hằn nếp nhăn với vẻ quan tâm. “Tôi sẽ chăm sóc con ngựa.”

Đó là lần thứ hai trong một ngày. Lớp vỏ bảo vệ của cô đã không được tái thiết nhiều như cô nghĩ. Cô đủ mệt mỏi, đủ tàn phá đến nỗi cô chỉ nói đơn giản, “Cám ơn,” và lết người về phía ngôi nhà.

Cô nghĩ đến chuyện lẻn lên từ cầu thang bên ngoài lại, nhưng bằng cách nào đó nó nghe như là một nỗ lực lớn. Cô đã thường lẻn lên cái cầu thang đó trong suốt đời mình rồi, cô nghĩ, thay vì đối mặt với mọi chuyện. Vì thế cô bước đến gần thềm nhà, mở cửa trước, lấy cầu thang chính. Cô đang đi được nửa chừng thì cô nghe tiếng thình thịch của gót giày ủng và giọng của Webb vang lên từ tiền sảnh, “Roanna, chúng ta cần phải nói chuyện.”

Nó rút cạn từng ao-sơ sức mạnh mà cô có, nhưng cô quay sang nhìn anh. Có thể là anh trông gượng gạo như cô cảm thấy. Anh đang đứng ở chân cầu thang, tay anh trên cột chống đỡ tay vịn cầu thang và một chân đặt trên nấc thang đầu tiên, như thể chuẩn bị theo sau cô nếu cô không tuân theo. Mắt anh nheo lại, miệng của anh lộ vẻ dứt khoát.

“Ngày mai hãy nói,” cô nói, giọng cô mềm mại, và quay đầu lại … và anh để cô đi. Với mỗi bước cô mong được nghe tiếng chân anh chạy theo sau cô, nhưng cô đến đầu cầu thang rồi đến phòng của cô mà không bị cản trở gì.

Cô đi tắm, mặc đồ, rồi xuống lầu ăn tối. Bản năng của cô mách bảo nên nấp trong phòng mình, cũng như chuyện sử dụng cầu thang bên ngoài, nhưng đó là chuyện của quá khứ. Không còn ẩn nấp nữa, cô nghĩ. Cô sẽ đối mặt với những gì cô phải đối mặt với, xử lý những gì cô phải xử lý, và sau đó cô sẽ được tự do.

Webb ngắm nhìn cô đăm chiêu trong suốt bữa ăn tối, nhưng anh không cố điều khiển cô vào một cuộc đàm thoại riêng lẻ. Cô mệt mỏi, kiệt sức hơn cô từng cảm thấy trước đây, và cho dù với chuyện đã xảy ra làm cô bận tâm cô nghi ngờ là mình sẽ thậm chí chợp mắt được đêm đó, tuy nhiên cô muốn nằm xuống, phải nằm xuống. Cô nói lời chúc ngủ ngon đến mọi người và quay về phòng mình.

Ngay khi cô nằm dài thoải mái trong giường, cô cảm thấy tay chân mềm nhũn một cách kỳ quặc, và cơn buồn ngủ đến với cô. Dù đó là vì việc cưỡi ngựa, việc thiếu ngủ lâu dài, căng thẳng thần kinh, hay kết hợp của tất cả những thứ đó, cô rơi vào giấc ngủ sâu.

Cô không biết khi Webb lặng lẽ đi vào phòng qua cánh cửa ban công để kiểm tra cô, lắng nghe nhịp thở sâu, đều của cô để chắc chắn là cô đang ngủ, nhìn cô một lúc, sau đó lặng lẽ rời khỏi như khi anh bước vào. Tối nay, cô không thức để nhìn cây kim đồng hồ nhích trong hình tròn.

Cô không nhớ là mình nằm mơ; cô chưa bao giờ nhớ.

Cô rời khỏi giường lúc rất khuya. Mắt cô đang mở nhưng một cách kỳ lạ là không nhìn thấy gì cả. Cô đi không vội vàng, không do dự, đến cánh cửa và mở nó. Đôi chân trần của cô chắc chắn và lặng lẽ trên thảm khi cô đi xuống hành lang, nhìn như một thây ma trong cái áo ngủ trắng.

Cô không nhận ra bất cứ thứ gì cho đến khi một cơn đau đột ngột bắn qua đầu cô. Cô nghe một tiếng thét kỳ lạ ở xa, rồi chỉ có bóng tối.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN