Sắc Nước Hương Trời - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Sắc Nước Hương Trời


Chương 30


Đêm mười lăm, một vầng trăng sáng vằng vặc treo trên cao, đêm lạnh gió rét, khiến trăng này càng tròn sáng hơn.

Ngự Hoa Viên dưới ánh trăng mười bước một đèn, đường mòn hoa viên lúc rộng lúc hẹp, bất tri bất giác liền biến thành Đoan Tuệ công chúa, Đình Phương đi tuốt ở đằng trước, Lan Phương, Lan Phương ở giữa, Tống Gia Ninh và Triệu Hằng đi ở đằng sau. Bên cạnh chính là Hoàng Thượng tương lai, Tống Gia Ninh kích động đến mức không hề cảm thấy lạnh, hai tay bưng lò sưởi, mắt hạnh ngắm đông ngắm tây, nhưng chính là không dám nhìn từ đai lưng Triệu Hằng trở lên.

Khi gần đến chiếc đèn hoa đăng đầu tiên thì vẫn có khoảng cách giữa mấy nhóm người, để tránh hiềm nghi, nhóm đi đầu là Đoan Tuệ công chúa cùng Đình Phương dừng bước không tiến lên, bốn người Tống Gia Ninh tự nhiên cũng dừng lại. Đại cung nữ Bảo Bình của Đoan Tuệ công chúa và Phúc công công, thái giám tùy thân của Triệu Hằng bước nhanh tiến lên, hai người sóng vai đứng ở dưới đèn, Phúc công công giám sát, Bảo Bình chịu trách nhiệm đọc đề: “Phần cuối có chữ niên 年, phần đuôi có chữ tuế 岁, còn có cả chữ ngư 鱼 và chữ mễ 米. Câu trả lời phải là một chữ.”

Đoan Tuệ công chúa ngửa đầu suy nghĩ, ba vị cô nương Quách gia cũng có dồn hết sức suy nghĩ, cố gắng phá đề.

Triệu Hằng cụp mắt, nhìn Tống Gia Ninh ôm lò sưởi đồng đỏ nhỏ, dáng vẻ như đang suy nghĩ nghiêng đầu về phía hắn. Ánh mắt ngoài ý muốn giao nhau, Triệu Hằng do dự có nên nhắc nhở nàng hay không, Tống Gia Ninh lại giống như bị phỏng thu lại ánh mắt, khuôn mặt tinh xảo cơ hồ hoàn toàn bị lông cáo trên cổ áo che chắn, cùng lúc đó, được Đình Phương nhắc nhở Đoan Tuệ công chúa cao hứng nói ra đáp án: “chữ lân 鳞, nghĩa là vảy cá!”

Bảo Châu cười gật đầu, Phúc công công liền ở trên sổ ghi một số.

Sau khi Phúc công công ghi xong, Tống Gia Ninh mới kịp hiểu tại sao đáp án là lân, nghiêm túc gật đầu

Triệu Hằng quay đầu nhìn sang một bên.

Mọi người tiếp tục đi về phía trước, chẳng mấy chốc mà đã đi đến chiếc đèn thứ hai: “Hang không đáy, là một thành ngữ.”

Giọng Bảo Châu vừa dứt, Tam cô nương Vân Phương lập tức nhấc tay, cao giọng đọc: “Sâu không lường được!”

Tống Gia Ninh vẫn còn suy nghĩ, mà Phúc công công đã một lần nữa ghi cho hai vị cô nương Quách gia một điểm.

Thua liền hai lần, Tống Gia Ninh lo sợ bất an liếc trộm Tam hoàng tử, thoáng nhìn khóe môi mím chặt ở một bên mặt của thiếu niên lạnh lùng, trái tim Tống Gia Ninh run lên, bất an cúi đầu. Mặc dù nguyên nhân thua không chỉ riêng là của một mình nàng, Tam hoàng tử cũng không có đoán được, nhưng người ta nhất định sẽ trách nàng đần, nàng cũng không biết phải làm sao mà.

” Muốn thắng?”

Bên tai đột nhiên truyền đến hai chữ trong trẻo trầm thấp, Tống Gia Ninh ngạc nhiên ngẩng đầu. Ánh mắt Triệu Hằng lạnh như nước, không có bất kỳ tâm tình phập phồng nào nhìn nàng. Xác định Tam hoàng tử thật sự đang hỏi mình, Tống Gia Ninh nháy mắt mấy cái, lo lắng không yên hỏi ngược lại: “Điện hạ muốn thắng sao?” nàng có thể cùng Nhị tỷ tỷ Lan Phương đổi lại, Nhị tỷ tỷ học vấn tốt, cơ hội giúp Tam hoàng tử thắng càng lớn.

Triệu Hằng chỉ quan tâm nàng có muốn hay không, còn hắn lại không suy nghĩ dựa theo suy đoán của nàng, nên chỉ nói ra hai chữ: “Ngươi quyết.”

Tống Gia Ninh nhìn thẳng hắn, không kịp phản ứng, nàng thật là đần mà, Tam hoàng tử khẳng định tuyệt đỉnh thông minh, bằng không thì sao có thể làm Hoàng Thượng!

Sau khi hiểu ra, Tống Gia Ninh vội vàng dùng sức gật đầu, quyết tâm cố gắng để Tam hoàng tử cảm nhận được nàng cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực. Đáp đề không được, đoạt đề lại làm không xong, tương lai Tam hoàng tử đăng cơ chiêu cáo thiên hạ nàng ngu xuẩn, cũng không oan uổng nàng nha!

Ôm tấm lòng thành khẩn thần phục Hoàng Thượng tương lai, Tống Gia Ninh nhịn không được đi về phía trước hai bước, nhướng cổ lên nhìn chằm chằm vào Bảo Châu đang đọc đề.

“Đề thứ ba.” Gió thổi đèn lồng sáng ngời, Bảo Châu đỡ lấy hoa đăng, nhìn chằm chằm vào đề mục hoang mang một lát mới không quá chắc chắn nói: “Chữ võ trong võ công. Đáp án phải là một chữ.”

Giọng nói vừa dứt, Đoan Tuệ công chúa và ba cô nương Quách gia còn chưa lĩnh hội được đề, Tống Gia Ninh bỗng nhiên giòn tiếng la lên: “Ta biết!”

Bởi vì là thay Hoàng Thượng tương lai ban sai, Tống Gia Ninh tự tin cực kỳ, đừng nói Đoan Tuệ công chúa, chính là ba vị cô nương Quách gia, cũng là lần đầu tiên nghe nàng lớn tiếng nói chuyện như vậy. Ba người ngoài ý muốn đi qua cười nhìn muội muội, Đoan Tuệ công chúa không hề cao hứng, nhíu mày trách mắng: “Đoạt đề thì đoạt đề, lớn tiếng như vậy làm cái gì?”

Sự tự tin đang tăng vọt của Tống Gia Ninh nhất thời giảm xuống một chút, nhỏ giọng nói: “Lần sau không như vậy nữa.”

Đoan Tuệ công chúa hừ một tiếng, hồ nghi hỏi: “Đáp án là cái gì?”

“Chữ phỉ trong cụm “văn bút phỉ nhiên” Triệu Hằng bình tĩnh đáp.

Đình Phương, Lan Phương bừng tỉnh đại ngộ, Đoan Tuệ công chúa không hiểu, truy vấn: “Giải thích thế nào?”

Tống Gia Ninh cũng vẫn còn mơ hồ, ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn qua Triệu Hằng. Triệu Hằng liếc nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: ” Võ, tức là đối ngược với văn, Từ vế trên suy ra: Võ=không phải văn, chữ phi=không phải (非) ghép với chữ văn (文), thành chữ phỉ (斐).[1]”

[1] Giải thích chỗ này nhé:

Đề: “武, 打一字, 就是武功的那个武字.” Chữ võ trong võ công. Đáp án phải là một chữ.

  1. Đáp án: “斐, 文笔斐然.”: chữ phỉ trong cụm “văn bút phỉ nhiên”

  2. Giải thích:

文对武: Võ, tức là đối ngược với văn,

武非文. Từ vế trên suy ra: Võ=không phải văn

非文斐: chữ phi=không phải (非) ghép với chữ văn (文),thành chữ phỉ (斐)

Hắn nói tổng cộng chín chữ, cứ ba chữ một, giữa hai cụm ba chữ có hơi dừng lại, không phải đặc biệt rõ ràng, nhưng nếu cẩn thận chú ý thì mọi người vẫn có thể nghe được. Đình Phương, Lan Phương đã hiểu câu trả lời nên để ý đến, nhưng các nàng cũng đã sớm biết Tam hoàng tử có tật miệng, nên cũng không lộ ra cái gì khác thường. Còn Tống Gia Ninh thì căn bản không nghe ra, bởi vì tâm tư của nàng đều đặt hết lên lời giải thích của Triệu Hằng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập kính nể và bái phục. Thật thông minh a, nàng sao không nghĩ tới vậy?

Được ánh trăng và ánh đèn bao phủ, giờ khắc này toàn bộ ánh sáng dường như đều bị nàng thu vào đáy mắt, đôi mắt hạnh kia quá mức trong suốt, thế nên tâm tư bên trong thế nào đều có thể nhìn ra không sót một thứ gì. Triệu Hằng đáp hết đề liền âm thầm quan sát Tống Gia Ninh, hắn muốn biết nàng sau khi nghe thấy hắn nói năng không trôi chảy thì sẽ có phản ứng gì, nhưng ngoài ý muốn nhận được tình cảm hết sức chân thành.

Một cái đố đèn nho nhỏ, bản thân nàng rốt cuộc có bao nhiêu ngu ngốc, mới có thể dùng loại ánh mắt sùng bái này nhìn hắn?

Triệu Hằng hờ hững thu hồi ánh mắt.

Đoan Tuệ công chúa nhìn hắn, trong lòng bỗng nhiên dâng lên dự cảm xấu, trước kia nàng cho rằng Tam ca bình thường tích chữ như vàng có lẽ thật sự không thèm chơi với các nàng, bây giờ nhìn lại, Tam ca đêm nay hào hứng không sai a, lại có thể nguyện ý vì chút tiền nhỏ phá lệ nói nhiều như vậy.

Đoan Tuệ công chúa không muốn thua, sau khi ý thức được Tam ca cùng cha khác mẹ là kình địch, Đoan Tuệ công chúa lập tức thu hồi tâm tư chơi đùa, hết sức chăm chú toàn lực ứng phó. Đáng tiếc nàng vừa muốn nghe rõ đề vừa phải phân tâm đoạt đề, so ra kém xa Tống Gia Ninh chỉ để ý đoạt, ba đề kế tiếp liên tục, đều bị Tống Gia Ninh, Triệu Hằng đáp hết.

Đoan Tuệ công chúa bị chọc tức, lại đoán đố đèn, Bảo Châu chưa nói xong nàng liền đoạt, kết quả nàng vận khí không tốt, đề này nàng và Đình Phương cũng không biết đáp án. Tam cô nương Vân Phương là người không sợ Đoan Tuệ công chúa nhất, ồn ào nói: “Đoạt đáp đề sai trừ hai lượng bạc, biểu muội lần sau phải nghĩ kỹ rồi mới làm nha.”

Liền bị ánh mắt dao găm của Đoan Tuệ công chúa liếc cho một cái.

Đi thêm một đoạn, liền đi ngang qua một lương đình, Đoan Tuệ công chúa phập phồng không yên, quyết định nghỉ ngơi một chút, dẫn đầu đi về phía đình nói: “Chúng ta ngồi một chút đi, một khắc sau tiếp tục.”

Không ai phản đối.

Tống Gia Ninh có hơi đói, yến hội trong cung không dám ăn thả cửa. Nàng cố ý thả chậm bước chân, thừa dịp bên ngoài đình tương đối tối, Tống Gia Ninh mắt nhìn phía trước, nhưng tay trái vô cùng thuần thục cởi bỏ hầu bao, gỡ nắp bình sứ xuống đổ ra một viên kẹo dương mai, đắp kín cái nắp lại kẹo chặt hầu bao, làm liền một mạch, sau đó giả vờ quay đầu ngắm phong cảnh, nhanh chóng nhét kẹo dương mai vào trong miệng, hương vị chua chua ngọt ngọt, lập tức truyền đến đầu lưỡi.

“Vật gì đó?”

Có người ở trên đỉnh đầu nàng hỏi.

Tống Gia Ninh suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi, nghiêng đầu nhìn, Tam hoàng tử ngăn ở bên cạnh đình nghỉ mát, đôi mắt màu đen hướng về miệng nàng, đáy mắt hình như có mây mù khởi động. Ăn vụng bất nhã, Tống Gia Ninh lúng túng cúi đầu, lại không dám lừa gạt Hoàng Thượng tương lai, giống như muỗi nói: “kẹo dương mai.”

Triệu Hằng ừ một tiếng, không nói gì, nhưng cũng không có tránh ra.

Tống Gia Ninh đoán không ra hắn đang suy nghĩ gì, ngó ngó ngọc bội Dương Chi bên hông thiếu niên lang, Tống Gia Ninh xấu hổ tiếp tục nhai kẹo, trong miệng ngậm đồ bất tiện nói chuyện, càng trầm lặng càng khẩn trương, ma xui quỷ khiến, Tống Gia Ninh nghĩ đến một khả năng chính nàng cũng không thể tin được, thử thăm dò hỏi: “Điện hạ, muốn ăn sao?”

Người này biết rõ nàng đang ăn cái gì, cũng không tránh ra, hoặc là muốn nhìn nàng ăn, hoặc chính là đói bụng, cũng muốn ăn. So sánh hai cái, Tống Gia Ninh cảm thấy vế sau có thể tin tưởng hơn, Đình Phương tỷ tỷ nói, ngoại trừ Hoàng Thượng, cung yến tất cả mọi người đều là ăn náo nhiệt, nhưng trong bụng là trống không, Tứ hoàng tử đại khái cũng chưa ăn no.

Triệu Hằng không ngờ tới nàng sẽ hỏi như vậy, hắn không thích đồ ngọt, chỉ là…

Nhớ lại đêm nay tất cả vui mừng và hưng phấn của nàng đều là vì hắn, bây giờ lại còn định tặng cả kẹo để nịnh nọt, Triệu Hằng chần chờ một lát, rồi vươn tay.

Quả nhiên là đói bụng a?

Tống Gia Ninh không khỏi vui vẻ, vội vàng một lần nữa đổ ra một viên… Hai viên, nhẹ nhẹ đặt trên lòng bàn tay thiếu niên lang. Bởi vì động tác này, Tống Gia Ninh không thể tránh né mà thấy rõ bàn tay trái của Tam hoàng tử, năm ngón tay thon dài, ở trong vầng sáng đong đưa của đèn lồng trơn bóng như Lương Ngọc thượng đẳng, lại nhìn hai viên kẹo của nàng, rất giống phàm trần mỹ ngọc dơ bẩn.

Quá khẩn trương, Tống Gia Ninh không có nắm giữ lực cho tốt, lúc đặt kẹo lên lòng bàn tay không cẩn thận đụng phải lòng bàn tay của Hoàng Thượng tương lai, ấm áp ngoài ý muốn.

Tống Gia Ninh vội vàng rút tay về, đầu cúi xuống càng thấp hơn.

Nàng cảm thấy trong lòng bàn tay Triệu Hằng rất nóng, Triệu Hằng đương nhiên cảm nhận được đầu ngón tay của nha đầu béo hơi lạnh, vừa đụng lành lạnh, trong lòng bàn tay hắn lưu lại một chút ngưa ngứa không cách nào hình dung. Ánh mắt từ hai viên kẹo này chuyển đến khuôn mặt phiếm hồng của Tống Gia Ninh, Triệu Hằng thâm thuý không thể nhìn ra nhíu nhíu mày, nếu như nàng là vô ý chạm, cần gì ngượng ngùng? Nếu như là cố ý chạm, nàng, hình như mới mười một tuổi?

Triệu Hằng nhìn không thấu, chỉ biết là, hắn cũng không chán ghét.

Để tránh bốn nữ nhân trong đình nghi kỵ, Triệu Hằng cong nắm tay trái lại, vẻ mặt như thường đi đến một bên đình nghỉ mát, đưa lưng về phía bốn nữ nhân, một mình ngắm trăng.

Tống Gia Ninh nhanh chóng ăn kẹo, vào trong đình tụ hợp với mọi người.

“Trò chuyện với Tam điện hạ hả?” Đoan Tuệ công chúa hồ nghi hỏi.

Tống Gia Ninh nửa thật nửa giả nói: “Ta ăn một viên kẹo dương mai, Tam điện hạ hỏi ta đang làm cái gì.”

Đoan Tuệ công chúa nhỏ giọng nói thầm một câu “heo tham ăn”.

Tống Gia Ninh giả vờ như không nghe thấy, mắt chăm chú nhìn Tam hoàng tử ngoài đình, nghĩ đến tự mình lại có thể chia cho Hoàng Thượng tương lai hai viên kẹo, đột nhiên cảm thấy Tam hoàng tử dường như cũng không có đáng sợ như vậy

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN