Sắc Sắc Không Không - Tuổi thơ tàn nhẫn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
463


Sắc Sắc Không Không


Tuổi thơ tàn nhẫn



Lục Thuận năm nay 16 tuổi. Hắn phát dục muộn, gầy yếu và nhỏ con.

Nhà Lục Thuận rất nghèo, cha hắn mất sớm, mẹ hắn hằng ngày phải đi làm mướn khắp thôn để kiếm tiền nuôi hắn ăn học. Mẹ hắn chắt chiu từng đồng để cho hắn vào học một ông giáo trong thôn để được bằng bạn bằng bè.

Mẹ hắn năm nay còn rất trẻ, mới 32 tuổi. Ở thôn quê con gái kết hôn từ rất sớm, mẹ hắn lại góa bụa từ năm 22, chỉ có mỗi mình Lục Thuận chứ không đẻ nhiều như những người đàn bà khác trong thôn. Bởi vậy, năm nay mẹ hắn còn trẻ đẹp và hấp dẫn hơn cả những thiếu nữ mới lớn. Lục Thuận rất yêu mẹ. Mẹ hắn có nước da trắng, đôi mắt đen láy, bàn tay trắng trẻo mượt mà, và một dáng người mỹ miều. Mỗi lần đi cùng mẹ ra đường, đàn ông trong thôn lại chằm chằm nhìn vào bộ ngực của mẹ thèm thuồng, làm hắn rất tức tối.

Ở lớp, đám con trai cũng suốt ngày trêu chọc hắn vì có một người mẹ xinh đẹp như vậy. Hắn thường cố nén giận. Lục Thuận rất nhỏ con, vì vậy hắn không dám gây sự với đám bạn cùng lớp. Trên lớp, hắn thường lầm lũi ngồi một mình, hết giờ học là về nhà với mẹ.

Học cùng lớp hắn, có một cô bạn tên là Mộng Lan. Mộng Lan là con gái cưng của thầy giáo. Nàng rất xinh đẹp, dáng người cao và thon thả, bầu ngực nàng vươn về phía trước như kêu gọi mọi ánh nhìn thèm thuồng của đám con trai, còn cặp mông nàng khiến lũ con gái phải bực mình ghen tị. Nhưng Lục Thuận nào quan tâm tới những thứ đó. Hắn say đắm nàng vì đôi mắt. Đôi mắt trong veo như thu thủy, ánh mắt nàng lấp lánh nhìn hắn như biết cười. Đôi mắt nàng chứa toàn bộ thế gian, chứa cả bao khát khao thời niên thiếu của Lục Thuận.

Mộng Lan rất tốt với Lục Thuận. Thực ra nàng đối tốt với tất cả mọi người, nhưng Lục Thuận luôn cảm thấy nàng đặc biệt chiếu cố tới mình. Mỗi khi hắn thui thủi một mình ở góc lớp, nàng lại tới chỗ hắn, mang theo vài thức quà vặt, dùng ánh mắt biết cười ấy để bắt chuyện với hắn, và cùng hắn học. Tiếng nàng thỏ thẻ bên tai, cùng hơi thở nhè nhẹ thổi qua, và bộ ngực đôi lúc lại cạ vào tay hắn, làm trái tim Lục Thuận đập loạn xạ.

Thầy giáo cũng rất quý Lục Thuận. Thầy mở lớp dạy học cũng không có nhiều học sinh, học phí cũng không có gì là cao, nên gia cảnh thầy cũng chẳng giàu có gì. Nhưng thỉnh thoảng, thầy lại mời Lục Thuận ở lại ăn cơm cùng hai cha con thầy, và kèm cặp hắn học.

Lục Thuận rất thông minh, hắn học một biết mười. Hắn còn viết chữ rất đẹp. Thầy giáo luôn nói trước lớp rằng, hãy học theo tấm gương của Lục Thuận. Kì thi Hương sắp tới, chỉ cần Lục Thuận giữ vững phong độ, và với nét chữ của hắn, đủ để giám khảo phải trầm trồ. Thầy luôn nói, một người có ý chí vượt khó như Lục Thuận, tiền đồ vô lượng.

Bản thân hắn cũng từng nghĩ, nếu sau này đỗ đạt làm quan, hắn sẽ trở về hỏi cưới Mộng Lan, sau đó cùng mẹ sống một cuộc đời sung túc và hạnh phúc.

Nhưng những lời khen ngợi của thầy giáo đã làm phật ý một người. Đó là Hoàng Trư.

Sáng nay tới lớp, Lục Thuận đã nghe tiếng oang oang của Hoàng Trư vọng ra. Tên này béo mập và xấu xí. Hắn là con trai của bá hộ trong thôn, và tên bá hộ này nổi tiếng tham lam và tàn bạo. Bản thân Hoàng Trư cũng là một kẻ bẩn tính, hung hăng, ích kỷ, chẳng ai ưa nổi. Nhưng vì có tiền mà vẫn nhiều người vây quanh nịnh bợ hắn.

Lần này, Hoàng Trư đang oang oang khoe “chiến tích” của mình ngay giữa lớp.

– Chúng mày biết không, con đàn bà đó á, bầu vú to thế này này, hai bàn tay tao bóp cũng không xuể. Lại còn mềm mềm và nảy tưng tưng nữa. Đầu ti con mụ thì hơi thâm một chút, nhưng hơi chạm vào là nó cương lên, véo rất sướng tay. Con mụ ấy thổi kèn thì điêu luyện thôi rồi, đúng là gái già có khác, kinh nghiệm phải ăn đứt bọn mới lớn. Rồi tao đè mụ xuống, tụt quần mụ ra, rồi nâng cặp mông lên và đút phập vào. Mụ rên thì cứ phải gọi là thấu trời thấu đất. Mà chúng mày có biết mụ rên như thế nào không?

Một đứa cất tiếng:

– Để em đoán nhé đại ca. Mụ rên: Ái chà chà?

– Bậy nào. Mụ rên rỉ quằn quại lắm, tiếng rên lại hay nữa chứ. Mụ rên là: Anh ơi, nữa đi anh. Hôm nay em sẽ phục vụ anh hết mình. Ha ha, tao đáng tuổi con của mụ, mà mụ còn gọi tao là anh mới đã chứ! Đúng là chỉ vì tiền là bất chấp mọi loại danh dự. Tao nhấp đúng theo cách mà ông già tao chỉ, nhấp phành phạch! Nhấp mạnh đến mức muốn xé rách người mụ ra, mặc kệ con điếm già gào thét vì đau. Cuối cùng thì con mụ ấy vừa đau vừa mệt đến ngất lịm ngay ở giường tao, nước mắt nước mũi rồi đủ mọi loại nước chảy tùm lum khắp giường, nhìn tởm chết đi được!

– Rồi sao nữa đại ca?

– Rồi chơi chán rồi thì tao đuổi mụ về. Mụ run lẩy bẩy mặc lấy bộ quần áo rẻ tiền, khắp người thì bầm dập. Mụ lén lút ngó ngó nghiêng nghiêng rồi chạy về nhà. Đáng lẽ ra tao giữ lại mụ để hành hạ cả đêm cơ, nhưng mụ cầu xin tao ghê quá. Chúng mày biết mụ xin gì không?

– Đại ca kể đi đại ca.

– Mụ van tao: Anh ơi, đến giờ thằng Lục Thuận đi học về rồi. Em phải về nấu cơm cho nó nữa. Em xin anh đấy, tha em đi. Lần này em bớt tiền cho anh cũng được, anh để em về đi…

Câu nói này, Hoàng Trư cố tình nói thật to, để không chỉ cả lớp, không chỉ Lục Thuận, mà đến cả thầy giáo phía ngoài, và cả mấy nhà hàng xóm đều cùng nghe thấy.

– Thằng chó!

Đến lúc này, Lục Thuận không còn giữ được bình tĩnh. Hắn gào lên một tiếng, lao thẳng về phía Hoàng Trư. Nhưng điều này dường như đã trong dự liệu, Hoàng Trư nháy mắt một cái, lập tức đám đàn em hắn xông lên vây chặt lấy Lục Thuận, đè hắn xuống. Lục Thuận vừa điên cuồng vùng vẫy, vừa gào thét:

– Đồ con chó, mày nói láo! Mày là đồ láo toét! Mày là đồ con lợn! Mày là con súc sinh! Mày nói láo!

Hoàng Trư bước tới, hắn giơ bàn chân lên nhè thẳng mặt Lục Thuận mà sút:

– Mày gọi ai là súc sinh cơ? Cái loại rác rưởi mày! Cái loại con hoang! Mẹ mày là con đĩ! Con đĩ cho cả thôn! Còn mày cũng chỉ là con của một con đĩ! Mày mới là súc sinh! Mày còn đéo bằng con chó nhà tao nuôi!

Mỗi một câu chửi, Hoàng Trư lại nhè Lục Thuận ra đánh. Lục Thuận cảm thấy đau đớn đến ù cả tai, môi hắn rách toác, mặt hắn đầy máu, và khắp người hắn thì bầm dập.

– Đủ rồi đấy!

Đúng lúc này, Mộng Lan bước ra.

– Đừng đánh bạn ấy nữa! Đủ rồi đấy!

Hoàng Trư ngừng tay, ngẩng đầu nhìn Mộng Lan, cặp mắt gườm gườm. Mộng Lan cũng run lẩy bẩy cả người lui một bước về phía sau.

Hoàng Trư thấy cảnh này, khẽ cười một nụ cười đầy dâm tà khó ai nhận thấy, rồi nói:

– Được rồi, con súc sinh. Mày có thể cút khỏi đây được rồi. Ông giáo! Ông ra mà xem thằng học trò cưng của ông còn sống hay đã chết đây, rồi lo mà xử lý. Không lại phiền hà đến ông già nhà tôi.

Đến khi Lục Thuận tỉnh lại, đã thấy trước mặt hắn là thầy giáo. Nhìn mặt thầy vừa lo lắng vừa sợ hãi. Thấy hắn tỉnh dậy, thầy mới thở phào ra một hơi.

– Con à, con không đau chứ? Con nghe lời thầy, đừng dây vào thằng Hoàng Trư ấy nữa. Nhà nó có quyền có thế, dân đen như mình thấp cổ bé họng, bị nó giết chết cũng chẳng biết kêu ai. Con nghe lời thầy, biết nhẫn nhịn đi con.

Lục Thuận nhìn gương mặt sầu não của thầy, hắn cắn răng gật đầu một cái.

– Thôi, hôm nay con bị đòn như vậy, thầy sẽ tìm ông lang cắt thuốc cho con. Giờ thì con cứ về nhà nghỉ ngơi đi nhé. Có chuyện gì thì cứ tìm đến thầy, được chứ?

Lục Thuận cảm động nhìn thầy. Hắn rơm rớm nước mắt, không phải vì đau, mà là vì cảm động. Hắn gắng đứng dậy, bất chấp cơ thể đau nhức, cố gắng đi về nhà.

Hôm nay đáng lẽ hắn phải đi học, vậy mà lại về nhà sớm thế này, hẳn mẹ hắn phải lo lắng lắm.

Lục Thuận nào có đâu ngờ, ngày hôm nay sẽ là ngày vĩnh viễn thay đổi cuộc đời hắn.

Yêu thích: 2 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN