Trans: Khánh Khánh
Năm phút sau, Thu Tuỳ lịch sự cảm ơn người đưa thư ở cửa, nhìn tập sản phẩm mới của Chu Đại Phúc trên tay trầm ngâm suy nghĩ.
Trương Gia Ninh dựa vào khung cửa, cắn sô cô la, mơ hồ nói: “Rốt cuộc là ai đưa cho cậu tập ?”
Thu Tùy thành thật trả lời: “Thẩm Tấn.”
Trương Gia Ninh trở tay không kịp, suýt nữa bị nghẹn.
Cô không buồn mở những món quà lưu niệm mà Thu Tuỳ mang đến cho mình mà chỉ kéo Thu Tuỳ ngồi xuống.
Trương Gia Ninh lấy chai rượu trong tủ lạnh ra, chống cằm, hai mắt toả ánh sáng: “Thú nhận sẽ được khoan hồng, phản kháng thì nghiêm khắc, kể cho tớ nghe tất cả, không bỏ sót chi tiết nào, tớ muốn trực tiếp hóng hớt”.
Thu Tuỳ mím môi dưới: “Chuyện này, nói ra thì rất dài, lúc đó tớ còn đang học cấp ba…”
“Khoan”, Trương Gia Ninh khóe miệng co giật, “Tớ, cậu và Thẩm Tấn đã học cùng lớp từ năm hai trung học. Tớ còn không hiểu hồi cấp ba cậu và Thẩm Tấn đã xảy ra chuyện gì à? Nói vào ý chính được không? Chuyển nhanh đến đoạn 10 phút trước khi cậu và Thẩm Tấn thấy mặt nhau.
*Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
“Có chút khó khăn để tua nhanh”, Thu Tuỳ thở dài, “Cậu vào xem phòng làm việc của tớ…”
Trương Gia Ninh: “Tớ sẽ xử lý.”
“Nhà mới của tớ…”
Trương Gia Ninh: “Tớ sẽ thay cậu để mắt tới.”
“Buổi chiều tớ phải đến công ty. Thực tập sinh mới đã đến, nhưng tớ không muốn đi tàu điện ngầm…”
Trương Gia Ninh: “Tớ lái xe tới đây, lát nữa sẽ đưa cậu tới đó.”
“Sự việc là như thế này”, Thu Tuỳ tỏ ra nghiêm túc kể lại toàn bộ sự việc một cách ngắn gọn, “Mấy ngày trước tớ mang theo một thực tập sinh…”
Trương Gia Ninh sau khi nghe xong, nhất thời bối rối.
“Ý cậu là”, Trương Gia Ninh nỗ lực tiếp thu toàn bộ quá trình một cách suôn sẻ, “Thẩm Tấn không nhớ cậu, còn cậu, vì để tránh xấu hổ mà xem tướng mặt Thẩm Tấn?”
Thu Tùy mỉm cười gật đầu: “Cậu có phải muốn khen tớ đệ nhất tuỳ cơ ứng biến không?”
“Khen cái đầu cậu”, Giang Kiến Ninh tức giận nói: “Vậy Thẩm Tấn đánh giá năng lực xem tướng mặt của cậu thế nào?”
Thu Tùy nheo mắt lại, suy nghĩ một chút: “Anh ta nói…”
Trương Gia Ninh: “Cái gì?”
Thu Tuỳ chỉ vào phòng làm việc: “Muốn biết chi tiết hơn thì trước tiên hãy thu dọn phòng làm việc.”
Trương Gia Ninh trợn mắt nhưng vẫn bước vào phòng.
Cô từ dưới đáy tủ lấy ra một chồng sách, nhìn mấy lần, trên mặt có chút kinh ngạc nói: “Cậu vẫn còn giữ sách tham khảo và bài kiểm tra ba năm cấp ba!”
Một lát sau, cô đột nhiên khẽ kêu lên, trong tay cầm một cuốn sách, mở trang bên trong về phía Thu Tùy, cười hỏi: “Nếu tớ bán những cuốn sách này, cậu nghĩ tớ có thể bán được bao nhiêu tiền?”
*Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Thu Tuỳ không nói nên lời: “Không có cách nào bán được, đây đều là từ rất nhiều năm trước rồi…”
Cô đứng dậy đi vài bước về phía phòng làm việc, sau khi nhìn rõ tên ở trang bên trong, rốt cuộc nói không nên lời.
Cô tin tưởng, nếu Trương Gia Ninh thật sự muốn bán cuốn sách này, nhất định sẽ bán được, hơn nữa còn là giá tốt.
Bởi vì tên của Thẩm Tấn được viết ở trang trong của cuốn sách này.
Đây là sách của Thẩm Tấn.
Mặc dù không có phương tiện truyền thông nào dám đăng ảnh của Thẩm Tấn nhưng thực tế có rất nhiều người từng nhìn thấy Thẩm Tấn, chẳng hạn như Ôn Tiệp.
Một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ cần hỏi thăm một chút, họ đều biết rằng ông chủ đầu tư mạo hiểm Thẩm Tấn sinh ra đã điên đảo chúng sinh.
Nếu ở thời cổ đại, anh ấy sẽ là phiên bản chuyển đổi giới tính của yêu tinh mang đến tai họa cho đất nước, nếu sinh ra ở thời hiện đại, anh sẽ tồn tại như một đỉnh cao về lưu lượng sau khi ra mắt.
Nói ngắn gọn – người đàn ông được giới tài chính săn đón cũng chính là hình mẫu con người lý tưởng của hàng nghìn cô gái.
“Sách của Thẩm Tấn sao lại ở chỗ cậu?” Trương Gia Ninh lại lục ra mấy cuốn sách, đếm từng cuốn một, “Chờ một chút, để tớ đếm, hiện tại tớ có thể tìm được hơn chục cuốn sách, đều là sách của Thẩm Tấn.”
Trên sàn nhà chất đầy sách giáo khoa, bụi bay mù mịt trong không khí, Thu Tuỳ nhìn chằm chằm vào hai chữ Thẩm Tấn rồng bay phượng múa bên trong, trong lòng không hiểu sao lại chìm vào suy nghĩ.
Vào ngày cô nói với Thẩm Tấn về quyết định học lại, Thẩm Tấn hẹn cô gặp nhau ở cổng trường.
“Đây là tài liệu ôn thi đại học của tôi.” Tại một quán cà phê trước cổng trường, chàng trai trẻ lười biếng chống đầu bằng tay phải và đẩy vài chồng sách dày về phía cô, “May mắn là tôi không vứt đi, tất cả đều cho cậu.”
*Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Thu Tuỳ nhận hết đống sách này như tìm được kho báu, dù sao tài liệu ôn luyện cho kỳ thi đại học từ Thủ khoa khoa học tự nhiên của tỉnh đâu dễ dàng có được.
Môn học yếu nhất của Thu Tuỳ là toán, cô trực tiếp rút ra một cuốn sách phụ đạo toán, muốn nhìn xem bí quyết ẩn giấu của Thủ khoa khoa học tự nhiên.
Tuy nhiên, ngoại trừ chữ “Thẩm Tấn” được viết trên trang đầu tiên, toàn bộ cuốn sách trống rỗng và không có dấu vết nào cả.
“Tôi tưởng tôi có thể nhìn thấy bí quyết thi đại học của cậu, nhưng hóa ra chỉ có tên của cậu.” Thu Tuỳ hạ giọng, có chút chán nản cong môi.
“Hả?” Ác nam trước mắt không tiếng động cười một tiếng, “Tôi tưởng cậu muốn luyện đề nhiều hơn.”
Thẩm Tấn đưa tay ra, ngón tay dài trắng nõn cử động, lấy đi cuốn sách hướng dẫn trên bàn.
“Làm gì đấy?” Thu Tuỳ ngước mắt lên, “Không phải cho tôi sao? Tôi lấy về luyện đề.”
Thiếu niên lưu loát rút ra từ chồng sách thêm vài cuốn nữa, tất cả đều là sách phụ đạo toán.
Thu Tuỳ ngơ ngác nhìn, chưa kịp phản ứng thì đã thấy Thẩm Tấn khóe môi hơi nhếch lên, giọng nói dễ nghe mang theo chút lười biếng: “Hai tuần sau, tôi đưa lại cho cậu.”
Hai tuần sau, Thu Tuỳ gặp lại Thẩm Tấn.
Thẩm Tấn ngồi trên xe đạp, đôi chân dài chống xuống đất, một tay nắm lấy tay lái, nhắm mắt lại. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, cổ áo có chút mở rộng, hai nút trên không cài, vô tình để lộ vẻ giễu cợt và phóng túng.
Thu Tùy lặng lẽ đến gần, không đánh thức anh mà chỉ hơi cúi đầu đánh giá.
Thẩm Tấn tựa hồ ngủ không đủ giấc, dưới mắt hiện lên một tia xanh nhạt, trên mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú, Thẩm Tấn đột nhiên mở mắt.
Thu Tuỳ dừng lại một chút, khoảng cách giữa hai người gần đến mức cô thậm chí có thể nhìn thấy rõ hình ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt Thẩm Tấn, đếm rõ từng hàng mi dài cong cong của Thẩm Tấn.
Thu Tuỳ sửng sốt mấy giây, sau đó nhanh chóng đứng dậy, kìm nén tiếng tim đập thình thịch hỏi: “Sao cậu lại ngủ quên? Sách đâu? Đưa cho tôi đi.”
*Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Thẩm Tấn đưa một chồng sách vào tay cô, hơi ngước mắt lên: “Đều ở đây, cậu cầm đi.”
Thu Tuỳ cầm lấy cuốn sách, giả bộ tuỳ ý mà nhắc tới: “Muốn ăn cùng không?”
Thẩm Tấn xua tay: “Không được, trở về ngủ bù đây.”
Làn gió chiều nhẹ nhàng thổi tung góc áo của thiếu niên.
Lái xe được một lúc, Thu Tuỳ thấy Thẩm Tấn đột nhiên phanh gấp.
Anh đứng bằng một chân, kiên định quay lại nhìn cô một lúc, đột nhiên mỉm cười, sau đó nói từng chữ: “Thu Tuỳ, hứa với tôi, cậu sẽ đến trường đại học B.”
Màn đêm buông xuống chậm rãi, những tia nắng vàng của mặt trời lặn làm bầu trời chuyển sang màu cam xỉn. Những ngọn đèn đường nối tiếp nhau bật sáng, trở thành một góc của khung cảnh náo nhiệt về đêm.
Thu Tuỳ gật đầu với Thẩm Tấn, cô nghe thấy giọng nói trong trẻo và chắc chắn của chính mình: “Một lời đã định.”
Sau khi về nhà, cô mới nhận ra tại sao Thẩm Tấn lại có vẻ mệt mỏi.
Hai tuần trước, cuốn sách hướng dẫn còn trống rỗng, nhưng bây giờ nó đã dày đặc.
Thẩm Tấn dùng bút nhiều màu để đánh dấu những lỗi thường gặp, dùng giấy dán ghi chú những điểm khó và các ý tưởng giải quyết vấn đề khác nhau, chi tiết và toàn diện hơn đáp án ở cuối sách, quả thực là cuốn sách bí quyết luyện thi độc nhất vô nhị của Thủ khoa.
Hai tuần qua, Thẩm Tấn hẳn là không ngủ được bao nhiêu.
Tiếc là cuối cùng cô không chọn trường đại học B, cũng không chọn Thẩm Tấn.
*
Thu Tùy thu hồi sách của Thẩm Tấn vương vãi trên mặt đất: “Như thế nào? Cậu có muốn nghe chuyện này không?”
Trương Gia Ninh hưng phấn gật đầu: “Cậu nói đi!”
“Câu chuyện này”, Thu Tuỳ lời lẽ chính đáng mà từ chối, “có giá khác.”
Trương Gia Ninh hít một hơi thật sâu, mặc niệm ba lần cầu ma quỷ tức giận siêu thoát, phục hồi lại tinh thần, cô nhìn thấy Thu Tuỳ đặt mười mấy cuốn sách vào lại tủ sách.
Trương Gia Ninh hỏi: “Sách của Thẩm Tấn, cậu không định vứt đi sao?”
“Tất nhiên là tớ sẽ không vứt nó đi.” Thu Tuỳ trả lời như mong đợi.
Trương Gia Ninh nhướn mày: “Như thế nào? Luyến tiếc sao?”
“Ừ, tất nhiên là tớ không bỏ được”, Thu Tuỳ khẽ gật đầu, giải thích một cách vô cảm, “Tớ nào có tiền đâu mà đầu tư vàng Chu Đại Phúc, còn không bằng đầu tư vào cuốn sách của Thẩm Tấn. Dù sao thì cũng có sẵn đây, nói không chừng vài năm sau tăng giá trị.”
Trương Gia Ninh: “…”
*Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Trương Gia Ninh không thể lái xe sau khi uống rượu, vì vậy Thu Tuỳ không còn cách nào khác là lái chiếc Volkswagen của cô ấy đến công ty, cô định gọi tài xế đưa Trương Gia Ninh về nhà sau khi đến công ty.
Lái xe không lâu, Thu Tùy liền nhận được điện thoại của Chu Lăng Vệ.
Chu Lăng Vệ: “Hôm nay tôi có việc phải làm, không có ở công ty, bây giờ tôi sẽ dành thời gian nói cho cô một chút về người thực tập mới.”
“Được.”
“Thực tập sinh này là sinh viên mới tốt nghiệp của trường đại học B, chuyên ngành tiếng Nga, đã từng tham gia bài kiểm tra trình độ chuyên môn tiếng Nga, thành tích khá tốt. Tuy là họ hàng của Thẩm Tấn nhưng anh ấy nên…”
“Cái gì? Ai?” Thu Tuỳ không kịp suy nghĩ liền ngắt lời Chu Lăng Vệ: “Thẩm Tấn? Thẩm Tấn nào?”
“Còn có thể là Thẩm Tấn nào nữa? Thẩm Tấn, ông chủ lớn trong giới đầu tư mạo hiểm! Đến Moscow lần này cô chưa gặp anh ta sao?”
Đôi mắt của Thu Tuỳ đờ đẫn, phản ứng có chút chậm chạp.
*Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Cô hít một hơi thật sâu, đạp phanh muốn giảm tốc độ và dừng xe bên đường để hỏi thêm.
Chỉ một lát thôi.
Phanh!
Chiếc xe phía sau đâm vào cô.
Thanh âm kịch liệt, Chu Lăng Vệ cũng nhận ra có gì đó không ổn: “Sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Thu Tuỳ mệt mỏi thở dài: “Đuôi xe bị đâm, tôi đi xử lý.”
Chu Lăng Vệ: “Cô không sao chứ?”
“Không sao đâu, không phải vấn đề gì lớn đâu”, thu Tuỳ im lặng vài giây rồi nói thêm: “Gửi thông tin của thực tập sinh mới vào email của tôi. Khi đến công ty tôi sẽ đến gặp trưởng phòng nhân sự để tìm hiểu tình hình cụ thể.”
“Được rồi, cô xử lý hiện trường trước đi, lái xe cẩn thận.”
Sau khi Thu Tuỳ đỗ xe bên đường, cô và Trương Gia Ninh xuống xe để kiểm tra tình hình. May mắn không phải vấn đề lớn, chỉ bị bong ra một chút sơn.
Cô quay đầu lại, nhìn thoáng qua quả thực đáng sợ, cư nhiên là một chiếc Rolls-Royce.
Trương Gia Ninh thở phào nhẹ nhõm, may mắn là chiếc Rolls-Royce tông vào cô, nếu không cô sẽ táng gia bại sản cũng không có khả năng bồi thường.
Cô xoa xoa giữa mày nói: “Tớ ra xe dùng điện thoại chụp ảnh, thuận tiện liên hệ với công ty bảo hiểm. Cậu qua nói chuyện với những người ngồi trong xe phía sau đi.”
Thu Tuỳ gật đầu, bước tới chiếc Rolls-Royce, đưa tay gõ cửa sổ.
Chờ hồi lâu, cửa sổ phía trước không có động tĩnh gì, cửa sổ ghế sau mới từ từ hạ xuống.
Thu Tuỳ dừng lại, nhướn mày, đoán chiếc xe này hẳn là của người ngồi ghế sau, người ngồi ghế trước chắc chắn là người lái xe, không thể đưa ra quyết định.
Cô đi đến cửa sổ ghế sau, tình cờ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc mà cô mới gặp mấy ngày trước – Thẩm Tấn.
Tim Thu Tuỳ đập thình thịch.
Thẩm Tấn đặt một tay lên bệ cửa sổ, cong cánh tay, mu bàn tay chống thái dương, nhìn cô cười như không cười.
Ngồi cạnh anh là một thiếu niên, hình như vẫn đang đọc sách, đang nhìn cô với ánh mắt tò mò.
*Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Thu Tuỳ hơi nghiêng đầu, chàng trai này nhìn quen quen, cô mơ hồ có cảm giác mình đã gặp ở đâu rồi.
Thẩm Tấn dùng ngón tay dài gõ gõ cửa sổ, nói: “Chúng ta lần cuối gặp nhau mới bao lâu mà cô đã không nhớ tôi à?”
“Không”, Thu Tuỳ lắc đầu, “Tôi đang nhìn cậu bé bên cạnh anh.”
Thẩm Tấn tranh thủ quay người nhìn xem, Thu Tuỳ không biết ánh mắt Thẩm Tấn có bao nhiêu hung hãn, chỉ thấy thiếu niên tựa hồ rụt cổ lại, gần như nhanh chóng thu hồi ánh mắt không nhìn về phía cô. Cậu cúi đầu nhặt chiếc Kindle bên cạnh lên nhìn.
Đèn trong xe sáng tỏ, Thu Tuỳ nheo mắt, nhìn rõ dòng chữ tiếng Nga xuất hiện trên Kindle.
Cậu ta thực sự có thể nói tiếng Nga.
Suy nghĩ của Thu Tùy vô thức lang thang, rốt là đã gặp qua ở đâu rồi?
“Vẫn còn nhìn?”, một giọng nói không nặng không nhẹ cắt ngang ký ức của Thu Tùy, Thẩm Tấn giương mắt nhìn về phía cô, tuỳ ý cười nhạo một tiếng: “Sao vậy, cô muốn luyện tập xem tướng mặt cùng người khác à?”
Thu Tuỳ: “…”
“Không”, Thu Tuỳ lắc đầu, “Tôi tài nghệ không giỏi, cũng không có ý định trả cho anh mười tệ.”
“Thu Tuỳ, tớ đang nói chuyện với người ở công ty bảo hiểm,” Trương Gia Ninh cầm điện thoại trong tay đi tới, “Cậu nói chuyện với người ở xe phía sau…”
Cô đứng ở cửa sổ phía sau, ngơ ngác nhìn Thẩm Tấn, lời còn lại nuốt vào cổ họng, như bị đông cứng tại chỗ.
Thu Tùy hiểu rằng nếu Thẩm Tấn không nhớ được chính mình thì có lẽ hắn cũng sẽ không nhớ được Trương Gia Ninh.
“Để tôi giới thiệu một chút”, Thu Tuỳ chậm rãi nói, “Đây là…”
Thẩm Tấn cắt ngang lời giới thiệu của Thu Tùy: “Cô Trương, đã lâu không gặp.”
Thu Tuỳ chớp mắt ngơ ngác.
Đây là chuyện gì?
Thẩm Tấn nhớ Trương Gia Ninh, nhưng lại không nhớ ra cô?
*Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Chưa kể đến việc Trương Gia Ninh thời trung học với mình như hình với bóng, chỉ nói về mối quan hệ giữa cô và Thẩm Tấn, loại chuyện này không có khả năng phát sinh.
Vì vậy, chỉ có một lời giải thích——
Thẩm Tấn nhớ rõ cô và đã nhận ra cô từ lâu.
Vào lúc này, Thu Tuỳ biết rõ một điều –
Thẩm Tấn tự mình xé bỏ dáng vẻ nguỵ trang xa cách, cũng không có ý định tiếp tục giả làm người xa lạ mới gặp.
Trương Gia Ninh khóe môi cong lên, nhanh chóng nói vào điện thoại: “Vấn đề không lớn, anh không cần ra mặt, chúng tôi sẽ giải quyết riêng tư.”
Dừng một chút, cô nhướng mày: “Anh Thẩm, anh nghĩ thế nào?”
Thẩm Tấn tính tình rất tốt: “Không thành vấn đề.”
“Được”, Trương Gia Ninh cúp điện thoại, đẩy đẩy Thu Tùy: “Thu Tùy.”
Thu Tuỳ tâm tình phức tạp xoay người, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Tớ đã thảo luận vấn đề này với anh Thẩm rồi, chúng ta sẽ giải quyết vấn đề một cách riêng tư thay vì sử dụng bảo hiểm”, Trương Gia Ninh nói: “Hãy nhanh chóng thêm tài khoản WeChat với anh Thẩm để có thể yêu cầu bồi thường. “