Sắc Tình Trong Bệnh Viện S
Chương 2: Trai tân, xử nam
Chương 2: Trai tân, xử nam.
Trong phòng nghỉ của hộ lý và y tá nữ. Hiểu Ngọc nhìn thấy Vân Nhã mặt mày trắng bệch, mệt mỏi ngã người lên trêи bàn, tay thì xoa xoa bụng, vội hỏi thăm mới biết là “Bạn tốt” của cô ta tới thăm. (Kinh nguyệt)
Hiểu Ngọc đi rót một ly nước ấm đem tới trước mặt Vân Nhã nói: “Uống một chút nước ấm sẽ đỡ đau hơn. Bên khoa phụ sản có bác sĩ Trương rất giỏi, bệnh nhân đến khám rất đông. Sao cậu không đi khám thử xem tại sao lại đau đến như vậy, còn lại ra nhiều nữa, kiểm tra một chút cho yên tâm. Mỗi tháng “bạn tốt” của mình tới cũng không có giống như cậu.”
Vân Nhã nhận lấy ly nước uống một ngụm “Cảm ơn, mình cũng định đợi mấy bữa nữa sẽ đi khám xem sao.”
“Hiểu ngọc… Hiểu ngọc…” giọng chị Hộ lý trưởng vang lên.
“Có, em ở đây.” Hiểu Ngọc vội lên tiếng.
“Tối nay, em là lần đầu tiên một mình phụ trách hả?”
“Đúng vậy, em vừa mới kết thúc ba lần thực tập.”
“Vậy tối nay em đi “giải quyết” bệnh nhân phòng 401 đi. Chân tay chưa lành hẳn mà cậu ta cứ đòi xuất viện, không nghe lời bác sĩ, ngày nào cũng ầm ĩ thật phiền mà.”
“Được ạ, tối nay em đi.”
“Làm cho cậu ta ngoan ngoãn một chút.”
“Được, em sẽ hết sức.”
***
Hiểu Ngọc đi đến phòng 401. Cô gõ cửa đi vào, chào hỏi: “Chào cậu, Tạ tiên sinh.”
Trêи giường chính là một cậu thiếu niên mười tám tuổi đang nằm, bởi vì tai nạn xe cộ, một chân một tay đều bị bao thạch cao, mấy ngày nay do buồn chán bực bội, không chịu ở yên trêи giường, nháo đòi về nhà, tâm tình không tốt đều hiện lên trêи khuôn mặt nhăn nhó của cậu ta.
Cậu ta ngó lơ không trả lời.
”Cậu có chỗ nào khó chịu? Cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu.”
“Tôi rất khỏe, tôi có thể đi lại được rồi, tôi muốn xuất viện, ở đây rất chán.” Cậu ta bực bội nói.
“Bác sĩ nói, xương của cậu còn chưa lành hẳn, mấy ngày nay không được đi lại nhiều sẽ ảnh hưởng đến vết thương, nếu cậu thấy buồn chán, tôi sẽ đến trò chuyện với cậu.” Hiểu ngọc vừa nói vừa cười. Nụ cười rất đẹp khiến cho cậu ta nhìn thấy ngây ra vài giây.
”Cậu có muốn tôi giúp cậu giải quyết vấn đề tình ɖu͙ƈ không?” Hiểu ngọc nói tiếp không chút ngại ngùng giống như đây là một việc bình thường. Nhưng khiến cho cậu thiếu niên kia rất ngạc nhiên, hỏi:
“Vấn đề tình ɖu͙ƈ?” Cậu ta hiển nhiên không biết bệnh viện này cư nhiên có loại phục vụ này, cho nên đầy mặt tràn ngập nghi hoặc.
Hiểu Ngọc thấy thế đại khái cũng đoán được cậu ta đối với cái này là hoàn toàn không rõ ràng cho lắm, thế là liền ngồi xuống bên cạnh, lấy tay nhẹ nhàng vuốt từ hông đến đùi cậu ta, cô có cảm giác thân thể cậu ta hơi run. Cô cười nhẹ, móc ra trụ cột của cậu ta nói “Đúng vậy … là giải quyết vấn đề tình ɖu͙ƈ của cậu.”
Tiếp theo cô lấy tay vuốt ve trụ cột, nhẹ nhàng lên xuống, cậu ta chưa kịp hỏi tiếp thì trụ cột đó đã từ từ phình to ra, lớn dần, dựng đứng lên. Trong thời khắc này, không biết phải nên nói gì, chỉ biết im lặng mà…hưởng thụ.
Thiếu niên đã trưởng thành, ai mà không có nhu cầu, nhất là mỗi sáng thức dậy tinh lực tràn trề, cậu đều tự giải quyết, thả “thập long bám trụ”. Nhưng từ khi nhập viện, suốt ngày nằm trêи giường bệnh, thật bức rức khó chịu, muốn phóng thích lại ngại khi đang cho “ngũ rồng bám trụ” (vì chỉ còn lại một cánh tay có thể cử động) bị người phát hiện nên không dám làm. Hiện giờ cảm giác bị “thập phượng quấn trụ” thật khác lạ, cậu chỉ có nước nhắm mắt mà cảm nhận, cả người lâng lâng, một con phượng hoàng lấy đầu cọ cọ lên cái lỗ nhỏ trêи đỉnh trụ, mấy con khác lại quấn quanh hai viên long châu lấy đầu gãi gãi vào đó, có lúc cả đám quấn lấy thân trụ trược lên trược xuống, rồi lại có lúc từ từ bò lên, có lúc lại quấn chặt, …..cảm giác thật sảng kɧօáϊ, cả người dần dần nóng lên, có một dòng khí nóng đang cuồn cuộn…đợi đã …cậu cắn răng nhịn xuống, nhưng nhịn không được, dòng suối ấm nóng từ trong cái lỗ nhỏ trêи đỉnh trụ đã phun trào ra.
“Ỉ… sao nhanh vậy … Cậu sẽ không có vấn đề xuất tinh sớm chứ …”
Hiểu Ngọc vừa nói xong ngẩn đầu nhìn cậu ta, lập tức phát hiện chính mình đã nói sai, bởi vì khuôn mặt của cậu ta đã đỏ hồng, ánh mắt ngượng ngùng không dám nhìn thẳng, miệng mím chặt, cảm giác giống như cậu ta bị phát hiện khi đang làm chuyện mờ ám gì đó.
“Bạn gái của cậu chưa làm qua cho cậu à?” Hiểu Ngọc hỏi.
Cậu ta nhỏ giọng trả lời: “Tôi… tôi chưa có bạn gái.”
Hiểu Ngọc thấy biểu hiện lúng túng của cậu ta thật dễ thương, thì ra là một xử nam (trai tân), an ủi nói: “Đừng ngại, lần đầu tiên, mọi người đàn ông hơn phân nửa đều là cái dạng này, thực hành nhiều sẽ tự biết kiểm soát thời gian và tần suất.” Nói xong đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Thấy bóng dáng cô hộ lý đi vào phòng vệ sinh, sau đó có tiếng nước chảy hình như là đang rửa tay, biểu tình trêи mặt cậu ta có chút thất vọng, mắt cứ nhìn vào phòng vệ sinh như đang mong chờ gì đó. Bỗng nhiên ánh mắt cậu ta sáng ngời khi thấy cô hộ lý đi ra trêи tay cầm một cái khăn đang hướng đến mình.
Hiểu Ngọc ngồi xuống bên cạnh giường, lấy khăn lau lau cây cột giờ đã mềm xuống giữa hai chân cậu, mắt nhìn cậu cười nói: “Cậu có muốn tôi cấp thêm cho cậu một ít phục vụ đặc biệt không?”
Ánh mắt của cậu ta sáng rực lên, vui mừng gật đầu lia lịa, biểu tình giống như một cậu bé đã nhận được quà lại nghe thấy mẹ hỏi còn muốn nữa không.
Cô đứng dậy, cầm khăn để qua một bên, nhấn vào nút điều khiển tự động treo bên thành giường, chiếc giường từ từ được nâng lên, điều chỉnh tư thế cho cậu ta ngồi thẳng, dựa vào giường, chân để thẳng, tay suôn xuống. Dặn dò cậu ta không được cử động lung tung. Nói xong liền cởi bỏ áo hộ lý màu xanh nhạt ra, giờ chỉ còn một chiếc áo nịt ngực màu đen nổi bật trêи nền trắng của da thịt, nó bao trọn hai quả đồi trắng mịn phập phồng lên xuống như đang mời gọi. Cậu ta nhìn chằm chằm vào từng động tác của cô hộ lý như một người mất hồn, khi chiếc áo nịt ngực hoàn toàn được cởi bỏ, cậu ta nhìn thấy hai quả đào chín mọng, ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi nuốt xuống một ngụm lớn nước vãi của mình, yết hầu trượt lên trược xuống.
Hiểu Ngọc leo lên giường, quỳ ngồi ngang người cậu ta, hai quả đào đong đưa theo động tác, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: “Cậu có khát không?” (khát vọng, khát nước)
Cậu ta lại gật đầu.
Hiểu Ngọc quỳ thẳng lưng lên, nhích sát vào, hai quả đào chín mọng đã ngay trước miệng cậu ta.
”Cậu có thể nếm thử nó?” Giọng nói của Hiểu Ngọc như một dòng nước mát chảy vào trong lòng đang nóng hừng hực của cậu ta.
Cậu ta hơi rụt rè, chầm chậm hé miệng ngậm lấy một bên ngực, thật mềm, thật thơm, nhả ra, lại ngậm ʍút̼, lại nhả ra, lần này là há to mồm ngậm lấy, ʍút̼ lấy ʍút̼ để, lực ʍút̼ ngày càng mạnh.
Hiểu Ngọc kêu lên “A!!!…Đau” Theo quán tính dịch người ra phía sau. Đầu của cậu ta cũng đi theo, vươn cổ về phía trước. Cậu ta nhấc cánh tay không bị thương ôm lấy Hiểu Ngọc, kéo sát vào, hầu như cả khuôn mặt của cậu đều dính lên một bên ngực của Hiểu Ngọc, chỉ biết ra sức ʍút̼… ʍút̼…ʍút̼ mà thôi, cảm giác giống như thật đói khát, muốn dùng hết sức để ʍút̼ ra sữa vậy, cho dù nuốt xuống chính là nước vãi của chính mình nhưng cảm giác rất ngọt, rất ngon, khiến cho ngọn lửa trong lòng dịu đi một chút.
Hiểu Ngọc kêu lên: “Dừng lại!…dừng lại một chút.”
Cậu ta dừng lại nhả bầu ngực ra, nhìn thấy bầu ngực đã ướt đẫm, đỏ ửng lên, mở miệng nhẹ giọng nói “Xin lỗi chị. Em không phải cố ý.” Vừa nói cánh tay vừa sờ sờ lên bầu ngực, tỏ vẻ áy náy.
Hiểu Ngọc trách mắng: “Tôi bảo cậu có thể nếm thử, không phải bảo cậu có thể ăn nó, làm như vậy tôi sẽ đau.”
Cậu ta lại lần nữa nhỏ giọng nói xin lỗi. Hiểu Ngọc nhìn thấy thế thì lắc đầu, thật phải thông cảm cho cậu ta, đây chắc là lần đầu tiên ʍút̼ иɦũ ɦσα phụ nữ khác ngoài mẹ cậu ta ra, sau mười bảy mười tám năm.
Cô nhẹ giọng, nói: “Cậu phải nhẹ nhàng dùng lưỡi ɭϊếʍ, hôn nó, ʍút̼ nhẹ, giống như là đang nâng niu một vật gì đó, hiểu không?” Giống như một cô giáo đang chỉ dẫn cách thực hành cho học sinh. Cậu ta gật đầu như đã hiểu rõ.
Cô lấy tay chỉ vào bầu ngực bên cạnh, nói “Giờ thì dùng lưỡi của cậu đi.”
Đúng là nói một hiểu mười, cảm giác đầu lưỡi lành lạnh lướt lên ngực cô, như đang vẽ cái gì đó, mỗi nơi đầu lưỡi kia đi qua mang theo cảm giác ngưa ngứa nhột nhột, cô rùng mình một cái. Sau đó là những cái hôn nhẹ nhàng, như nâng niu bảo vật trêи tay. Cậu ta dùng đầu lưỡi khiều khiều, đùa giỡn quả nho đã cương cứng của cô, lại ʍút̼ nhẹ, lại đùa giỡn, cảm giác rất vui thích, cứ lập đi lập lại nhiều lần. Tay kia, cũng không ngừng se se đầu иɦũ ɦσα bên kia, có lúc lại bóp nhẹ, giống như sợ mạnh tay sẽ bị hỏng mất.
Hiểu Ngọc rêи nhẹ, nơi nào đó của cô đã ươn ướt, cô ưỡn ngực về phía trước, hai tay ôm lấy đầu của cậu ta nhấn sát vào ngực cô. Nhận biết động tác và tiếng rêи của cô, cậu ta vui mừng nghĩ mình đã làm đúng, lại ra sức lấy lòng. Qua một hồi, cậu ngừng lại, nói: “Chị hộ lý, em có thể …có thể nhìn nơi đó của chị không?”
“Được… Tôi sẽ cho cậu nhìn.” Nhìn thấy ánh mắt đầy khát vọng của thiếu niên, Hiểu Ngọc cảm thấy tựa hồ không thể cô phụ kỳ vọng của cậu ta, liền xuống giường từ từ cởi quần ra, chiếc qυầи ɭót đen duy nhất che chắn trêи người cũng cởi bỏ xuống. Nhấn nút điều khiển cho giường hạ xuống, leo lên giường ngồi xổm ngang mặt cậu ta, dang đùi hơi rộng ra một chút, để cho cậu ta nhìn cho rõ.
Không phải là một khu rừng cây cối rậm rạp, mà là một hoa viên, cây cỏ đen mượt được cắt tỉa gọn gàng thành hình trái tim, hai cánh hoa phấn hồng mấp máy như muốn che chắn tiểu huyệt phía sau, khiến cho tiểu huyệt lấp ló như ẩn như hiện trước mắt, thành công kϊƈɦ thích sự tò mò của cậu thiếu niên.
“Thật xinh đẹp…” Cậu không khỏi khen ngợi nói, nói xong dùng cách cô hộ lý dạy thực hành khi nãy, cậu ta vươn lưỡi ra ɭϊếʍ nhè nhẹ lên hai cánh hoa, sau đó đến nhụy hoa, đầu lưỡi một đường dịch xuống trước cửa động, len lỏi chui vào con đường mòn. Hết dùng lưỡi, lại ʍút̼ lấy, rồi dùng răng nhai nhè nhẹ lên nụ hoa. Lại tiếp tục theo chu kỳ đó, cứ như vậy cậu đã khiến cho mạch nước ngầm ở sâu bên trong tiểu huyệt, ồ ạt chảy ra, ướt đẫm mũi và miệng cậu, một mùi hương nhàn nhạt, cậu ra sức ʍút̼ lấy, nuốt xuống ừng ực, không bỏ sót giọt nào.
Hiểu Ngọc giờ đã lên cao trào, cô đang hoài nghi đây có thật là lần đầu tiên của cậu ta không? Nếu là thật, vậy tại sao lưỡi của cậu ta lại điêu luyện như vậy. Nó giống như một con rắn nhỏ, len lỏi chui vào tiểu huyệt của cô, khuấy động bên trong, lúc thì ɭϊếʍ thành vách bên trái, lúc thì tấn công vách tường thịt bên phải, lúc thì ở bên trong xoay vòng tròn. Cứ lập đi lập lại khiến cô đạt đến cao trào, mạch nước ngầm tự động tuôn ra, chảy dọc từ miệng cậu ta xuống đến cổ, sau đó là ga giường đã ướt đẫm một mảnh.
“Rất ngọt.”
Nghe thấy cậu ta nói như vậy, mặt của cô đã đỏ ửng lên, mỉm cười nói: “Để tôi giúp cậu.”
Hiểu Ngọc lùi về phía sau, tay nắm lấy cây cột đã cương cứng, dựng thẳng lên từ lâu của cậu ta, vuốt ve nói: “Bác sĩ nói cậu không được vận động mạnh, cậu chỉ cần nằm yên mà hưởng thụ đi.” Lời nói vừa dứt tay cầm trụ cột để ngay cửa động, chậm rãi ngồi xuống. Chỉ mới tiến vô một nửa không nghĩ tới cậu ta lại nói “A…. Chị hộ lý, bên trong thật thoải mái…… Thật thoải mái nha, thật ấm áp.”
Trụ cột đã hoàn toàn lún sâu vào trong, Hiểu Ngọc mỉm cười nói: “Ngoan, nằm yên, tôi sẽ giúp cậu thoải mái.” Cô bắt đầu động eo, lắc ʍôиɠ qua lại, nhổm lên cho cây trụ kia ra ngoài cửa động một tí, lại ngồi mạnh xuống. Chỉ nghe cậu ta phát ra tiếng hít gió, lại thở mạnh ra một hơi. Cái tay không bị thương của cậu ta đặt lên eo của Hiểu Ngọc, tiếp sức cho cô, có lúc lại mò mẫm mân mê bầu ngực đang lên xuống theo nhịp. Cô nắm quyền kiểm soát, có lúc nhè nhẹ ngồi xuống, có lúc lại nhấn mạnh xuống, đỉnh trụ đã chọc sâu đến thành vách tiểu huyệt, có lúc cả người ngã về phía sau nhấc ʍôиɠ lên xuống trụ cột lại đâm thẳng về phía bụng dưới, có lúc lại nghiêng cả người về phía trước nằm lên người cậu ta, trụ cột lại đâm thẳng vào thành vách phía sau.
Cô dùng sức cưỡi, giống như đang phi chạy trêи một con đường gập ghềnh uốn khúc, vượt chướng ngại vật, leo lên dốc núi, lại chạy xuống dốc. Nghiêng qua trái, lại nghiêng qua phải, ngã về phía sau, hướng về phía trước, sau cùng gần sắp đến đích thì phi nước đại.
“A!! Chị ơi em… em sắp ra rồi.”
Cô nhấn mạnh xuống một cái cuối cùng, đột ngột ngồi dậy, lấy tay nắm lấy trụ cột, xóc lên xóc xuống. Một dòng suối ấm nóng phun ra, ướt đẫm tay cô.
“Ôi! sướиɠ quá,…thật thích mà. A! …A! …chị ơi nhột quá, đừng mà,…”
Hiểu Ngọc sau khi thấy cậu ta phun ra lập tức lấy tay vuốt ve hai viên long châu, cảm giác hai viên long châu lại săn cứng, lỗ nhỏ trêи đỉnh trụ lại phun ra lần nữa nhưng không nhiều, đó là những giọt còn sót lại. Cậu ta đã thở hổn hển, nhướng người lên, cả người sau đó mềm xuống,thở hổn hển.
”Ai da, sức chiến đấu quá yếu mà, chỉ mới bị cưỡi một chút là đã đầu hàng, nhưng cái lưỡi thì quá giỏi, cũng tạm được đi. Phải thực hành nhiều mới chinh phục được bạn gái có biết không hửm.” Hiểu Ngọc cười nói.
Nghe Hiểu Ngọc nói như vậy, cậu ta hơi buồn, nghĩ chị hộ lý là đang khen hay đang chê mình vậy, nhưng …chị hộ lý nói thực hành nhiều một chút, thực hành … Cậu ta mặt mày tươi cười vội hỏi: “Một mình em không thể thực hành được, ngày mai chị có thể lại đến cùng thực hành với em được không?”
Hiểu Ngọc nhìn cậu ta, nói: “Được, nhưng cậu phải nghe lời bác sĩ, dưỡng thương cho tốt. Còn nữa khi cậu xuất viện, tôi sẽ tặng cho cậu một món quà, nhất định cậu sẽ thích.”
Cậu thiếu niên kia, răm rắp nghe lời, gật đầu lia lịa.
***
Mấy hôm sau Vân Nhã có mặt trước phòng khám bệnh của bác sĩ Trương. Bệnh nhân tới khám thật đông, toàn bộ là nữ, khám bệnh hay khám thai đều có cả, nghe nói bác sĩ Trương rất giỏi, lại “mát tay”, rất có tiếng tăm trong nghề. Cô là bệnh nhân cuối cùng của buổi khám bệnh tối hôm nay.
Chương 3: Bác sĩ phụ khoa nam và bệnh nhân nữ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!