Sai Phi Dụ Tình - Chương 91: Đau đớn cùng đả thương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Sai Phi Dụ Tình


Chương 91: Đau đớn cùng đả thương


Mặc dù Thu Thủy Tuyệt xưa nay vẫn lạnh lùng như băng, nhưng Lưu Sương chưa từng thấy hắn phẫn nộ giận dữ như thế. Hắn ôm cây đàn, như đang ôm tâm can bảo bối gì đó vậy.

“Tay của ngươi, không xứng chạm vào cây đàn này!” Hắn lạnh lùng phun ra những lời này, ôm đàn, chậm rãi đi ra ngoài.

Lưu Sương vỗ về đỉnh đầu đau đớn, mới hiểu ra vừa rồi mình bị Thu Thủy Tuyệt túm tóc, quăng ra đây. Ngón tay đau xót, Lưu Sương yên lặng xé một mảnh vải trên áo, băng ngón tay lại.

Bóng đêm phủ xuống, đêm trên núi không thể so với đêm ở đồng bằng, vô cùng lạnh lẽo. Từ sau khi Thu Thủy Tuyệt giận dữ bỏ đi, chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.

Lưu Sương vừa lại lạnh lại vừa đói, trong phòng đến cả một chén trà nhỏ cũng không có. Thị nữ bên ngoài thì như kẻ điếc, có hô thế nào cũng mặc kệ nàng, căn bản là không nghe lời của nàng, chẳng có ai lên tiếng trả lời nàng.

Rất hiển nhiên là mấy thị nữ đó được Thu Thủy Tuyệt ra lệnh, không có ý định để ý đến nàng. Lưu Sương biết có gọi nữa cũng vô dụng, nên thế chẳng thèm gọi nữa.

Chẳng lẽ đây là biện pháp Thu Thủy Tuyệt dùng để hành hạ mình, muốn cho nàng chết vì đói vì khát?

May mà trên giường, còn có một chăn bông mỏng, Lưu Sương nằm trên ghế dài, miễn cưỡng qua được một đêm. Giấc ngủ này cực kỳ không thoải mái , ngày hôm sau tỉnh lại, toàn thân đau nhức.

Tới buổi trưa, rốt cục cũng có người lại đây mở khóa, một thị nữ đến truyền lời, nói: “Cung chủ truyền Bạch cô nương qua chỗ cung chủ!”

Lưu Sương theo thị nữ truyền lời, đi đến phòng chính.

Phòng chính bài trí dương cương mà đơn giản, trên mặt đất trải một tấm da bạch hổ, trên tấm da bạch hổ là bàn thấp bằng gỗ lim, trên bàn đang bày đồ ngọt ăn sáng, còn có vài món ăn dân dã.

Thu Thủy Tuyệt mặc trường bào màu trắng, ngồi xếp bằng, búi tóc bằng cây trâm bằng gỗ tùng , nhìn qua cực kỳ thản nhiên nhàn nhã.

Hắn đã tháo mặt nạ quỷ, chỉ đeo một mặt nạ nửa mặt màu đen, lộ ra một đôi môi mỏng và cằm rất đẹp.

Lưu Sương chưa bao giờ ngờ Thu Thủy Tuyệt lạnh lùng mặc tố y lại tố tịnh ưu nhã như vậy.

Từ ngày bị Thu Thủy Tuyệt truy sát, Lưu Sương có nghe giang hồ đồn một ít về Thu Thủy Tuyệt.

Chỉ vì hắn thường xuyên mang mặt nạ quỷ, nên thế chưa có ai nhìn thấy mặt thật của hắn, chính vì thế có rất nhiều lời đồn về dung mạo của hắn.

Có người đồn hắn xấu vô cùng, có vết chàm rất lớn không cách nào chữa được. Cũng có người nói, dung mạo của hắn đẹp như thần tiên trên trời.

Đương nhiên, Lưu Sương cảm thấy lời đồn thứ hai đáng tin hơn, bởi vì giờ phút này nàng đang nhìn thấy rất rõ ràng đôi môi mỏng và chiếc cằm với đường nét rất hoàn hảo của hắn, với đôi môi và cằm đấy thì hắn không thể nào xấu được .

Nhìn thấy Lưu Sương tiến vào, Thu Thủy Tuyệt ngẩng mặt, con mắt lãnh liệt ngươi thản nhiên đảo qua người Lưu Sương .

“Lại đây đi, bồi bổn cung chủ ăn.” Hắn lạnh lùng nói.

Một lúc lâu sau Lưu Sương mới nhận ra hắn gọi mình, bảo nàng bồi hắn ăn cơm, muốn nàng hầu hạ hắn sau? Lưu Sương đương nhiên là không muốn , nhưng kẻ trước mắt này là ai chứ? Là Cung chủ Thu Thủy Cung giết người không chớp mắt, giết chết nàng chẳng qua chỉ giống như đưa ngón tay dí chết một con kiến. Nàng đương nhiên sẽ không ngu đến mức đi tìm chết.

Không nói một lời nào, Lưu Sương bước tới, rót rượu cho hắn. Đứng cạnh hắn, thấy hắn liếc mắt đến món nào thì vội vàng gắp cho hắn.

Từ nhỏ đến lớn Lưu Sương chưa từng hầu hạ ai, trò nhìn mặt đoán ý, còn phải phối hợp tay kịp thời, thật mệt muốn chết. Chỉ cần lỡ một nhịp, Thu Thủy Tuyệt sẽ không lưu tình dùng đũa đánh lên tay nàng.

Đũa của hắn vừa dời đi, trên bàn tay trắng đẹp như ngọc liền hằn đỏ, vừa đau vừa nhức.

Chẳng qua chỉ đụng vào cây đàn của hắn chút xíu, mà hắn lại đối xử với nàng tàn nhẫn ác độc như vậy, thật không hổ là cung chủ Thu Thủy Cung. Hình như là vì nàng đã đụng vào đàn của hắn, hắn chỉ hận không thể chặt tay nàng ngay lập tức.

Cây đàn đó quý giá đến vậy sao?

Lưu Sương cắn răng, chịu đựng đau nhức, tiếp tục gắp thức ăn cho Thu Thủy Tuyệt.

Thu Thủy Tuyệt híp mắt. Nhìn Lưu Sương vẫn quật cường cứng cỏi, đáy lòng như dây đàn rung động.

Bữa ăn này thật quá dài, Lưu Sương vừa phải chịu sự đau nhức, còn phải chịu đựng cơn đói, bữa tối qua nàng còn chưa được ăn, nhưng, đối mặt một bàn đầy thức ăn, lại chỉ được nhìn chứ không được ăn, dày vò như vậy thật khiến người khác rất khó chịu.

Rốt cục hắn cũng ăn xong, có thị nữ mang chén nước vào, Thu Thủy Tuyệt uống rồi súc miệng. Đứng dậy, đi về phía ghế dài nhắm mắt nằm dưỡng thần. Một thị nữ đứng sau lẳng lặng đấm lưng cho hắn.

Ánh mặt trời vàng óng của mùa thu tiến qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt Thu Thủy Tuyệt , hàng lông mi sau mặt nạ dày mà dài. Ngay lúc Lưu Sương tưởng rằng hắn đã quên sự tồn tại của mình, thì hắn lại lạnh lùng mở miệng: “Đem nữ tử này quay về phòng phía tây!”

Hai thị nữ có tuổi đi tới, lãnh đạm nói với Lưu Sương: “Đi thôi!”

Chỉ sợ lần này về phòng phía tây, sẽ thêm một ngày không nhìn thấy Thu Thủy Tuyệt, các thị nữ này không có lệnh của hắn, sẽ không đưa cơm cho nàng, nàng có lẽ sẽ chết đói thật. Nghĩ đến điều này, Lưu Sương nhẹ giọng nói: “Cung chủ, ngài thiên tân vạn khổ bắt ta đến đây, không phải muốn để ta chết đói chứ!”

Thu Thủy Tuyệt giương hàng lông mi lên, mở cặp mắt đen như mực, khóe môi khẽ nhếch lên, cười tà nói: “Ta quên mất, ngươi vẫn chưa ăn cơm. Nếu đã như thế, bổn cung chủ đem chỗ cơm thừa đó thưởng cho ngươi!”

Mấy thị nữ đang dọn đống thức ăn thừa của Thu Thủy Tuyệt nghe vậy, dừng động tác, có chút thương xót nhìn Lưu Sương.

“Các ngươi đưa cho Bạch cô nương chỗ thức ăn đó!” Thu Thủy Tuyệt lãnh đạm vừa cười vừa nói:

Một lục y thị nữ bưng lên một tô to, đi về phía Lưu Sương. Tới trước mặt Lưu Sương, thì lẳng lặng đứng lại, đôi mắt đẹp nhìn nàng với vẻ rất cảm thông.

Lưu Sương đưa mắt nhìn, đây là tô lớn đựng canh, bên trong có canh thừa, còn có mấy khúc xương Thu Thủy Tuyệt gặm xong vứt vào đấy.

Thu Thủy Tuyệt bảo nàng ăn thứ này sao?

Lưu Sương đưa mắt, lạnh lùng nhìn Thu Thủy Tuyệt. Thấy hắn đang bầy ra bộ dạng rất hứng thú như xem kịch.

Lục y thị nữ thấy Lưu Sương không đưa tay nhận, liền khom lưng đặt xuống đất, tình cảnh này, dường như là đang cho chó ăn.

Lưu Sương giận đến không thở được, sĩ khả sát bất khả nhục (kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục). Nàng cắn răng, oán hận nhìn Thu Thủy Tuyệt chằm chằm.

“Không muốn ăn sao?” Thu Thủy Tuyệt hết hứng nhìn nàng, phất tay nói: “Nếu đã như thế, lại bê xuống đi! Các ngươi cũng lui ra hết đi.”

Các thị nữ lục tục lui ra ngoài, Thu Thủy Tuyệt nhíu mày nhìn Lưu Sương nói: “Thu Thủy Cung của ta không nuôi kẻ chơi không, nếu muốn ăn cơm, thì phải nhờ vào bản lĩnh của ngươi. Như vậy đi, từ hôm nay trở đi, ngươi làm thị tỳ của ta, ít nhiều gì cũng có cơm ăn, đồng ý không?”

Lưu Sương biết rõ ý tứ của Thu Thủy Tuyệt , không phải là muốn hành hạ nàng sao? Những điều này nàng còn chịu đựng được, trước mắt nàng chưa muốn chết.

“Thị tỳ cũng là người, nếu như cung chủ có thể đối xử với Lưu Sương như là người, thì làm thị tỳ cũng được!” Lưu Sương thản nhiên nói.

“Hay lắm, nếu đồng ý thì rửa chân cho bổn cung chủ trước đi!” Thu Thủy Tuyệt dứt lời, duỗi thẳng chân, gác lên ghế, đưa mắt nhìn Lưu Sương một cách lạnh lùng.

Vẫn chưa tối, rửa chân làm cái gì chứ, chẳng qua chỉ muốn hành hạ nàng. Lưu Sương chịu đựng sự không cam lòng, bình tĩnh đi tới, tháo tất của Thu Thủy Tuyệt. Lại lấy chậu, đi múc nước, pha xong nước thì bê qua chỗ hắn.

Thử thấy nước đủ độ ấm rồi mới nhúng chân Thu Thủy Tuyệt vào.

Tay vẫn đau vì bị hắn dùng đũa đập, dính nước lại càng nhức nhối. Lưu Sương chịu đựng đau đớn, rửa chân cho Thu Thủy Tuyệt.

Thu Thủy Tuyệt cúi đầu, nhìn mái tóc dài đen bóng của Lưu Sương, trong lòng run lên.

Hắn vốn không phải người hay làm khó dễ thuộc hạ, nhưng mà, đối mặt với nữ tử quật cường này, không biết vì sao, nội tâm hắn luôn bị rung động không thể ức chế, điều này làm cho hắn giận cực kỳ.

Nàng chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay hắn, nàng dám động vào đàn của tiểu công chúa, dám …………….. làm rối loạn trái tim hắn.

Mà lúc này, nàng cúi đầu, chịu đựng sự đau nhức trên tay, rửa chân cho hắn. Từ góc độ này, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng một bên mặt của nàng rất đẹp, đôi lông mày yểu điệu đang nhíu lại, còn có cổ trắng nõn thon mịn.

Ngực đột nhiên có cảm giác như bị bóp nghẹt, hắn hung hăng đá một cái, chậu nước bị lật, nước văng tung tóe.

“Ngươi có biết rửa chân hay không đấy, cút ngay.” Hắn lạnh lùng vừa nói vừa làm nàng bị thương.

Thị nữ bên ngoài nghe tiếng đi vào, Thu Thủy Tuyệt lạnh lùng hạ lệnh: “Chuẩn bị cơm cho cô ta, đừng để cô ta chết.”

“Đi thôi!” Mấy thị nữ lạnh lùng nói với Lưu Sương, các nàng chưa từng thấy cung chủ tức giận, trong ấn tượng của các nàng, cung chủ mặc dù lạnh lùng, nhưng đối xử với thuộc hạ tốt vô cùng. Không biết nữ tử này đã làm gì quá đáng mà cung chủ lại tức giận như thế.

Ban đêm, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu.

Lưu Sương ngồi trong tây phòng, vỗ về vết thương trênt tay, trái tim trào lên cảm giác thê lương chua xót.

Nàng có thể chạy trốn sao? Chẳng lẽ nàng thật sự phải chết ở Thu Thủy Cung!

Lưu Sương lấy kim sang dược trong túi thuốc, đắp lên vết thương, vết thương đã chạm nước, nếu không đắp thuốc, chỉ sợ sẽ sinh mủ .

Lưu Sương tắt đèn, yên lặng ngồi trong phòng. Trăng sáng đọng ở chân trời, chiếu thứ ánh sáng nhàn nhạt, không gian như phủ một tầng sương.

Trong sân yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng vang như cô phượng thê minh.

Lưu Sương cả kinh, nhìn ra ngoài, thấy ánh trăng chiếu xuống sân rất rõ ràng.

Dưới trăng soi vằng vặc, hàn quang bốn phía, có kiếm ảnh lưu lại . Một bóng đen bay vọt ra sân, ra là Thu Thủy Tuyệt đang múa kiếm. Dưới ánh trăng, bóng kiếm như hành vân lưu thủy bao lấy hắn, khiến kẻ khác không thể nhìn thấy hắn một cách rõ ràng.

Mặc dù Lưu Sương không biết võ công, nhưng nhìn kiếm pháp của Thu Thủy Tuyệt , vẫn cảm thấy được hắn có một nỗi buồn trong sâu thẳm cõi lòng.

Bóng kiếm mờ mịt như sương khói. Kiếm pháp của hắn cực kỳ tinh diệu, kiếm khí như thanh sương hàn băng, lãnh ý thấm người. Hoa đang nở trong sân, dưới sự tàn phá của kiếm, lặng lẽ rụng xuống, thê lương bi ai không nói nên lời.

Sống trên đời này, ai mà chẳng có nỗi sầu.

Lưu Sương nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Không ngờ Thu Thủy Tuyệt nghe được tiếng thở dài của Lưu Sương . Đột nhiên tung người nhảy lên, trong màn hoa rơi rụng, trong kiếm quang chói sáng, mang theo hàn ý, đâm thẳng về phía Lưu Sương.

Lưu Sương lại càng hoảng sợ, không thể nghĩ ra được Thu Thủy Tuyệt sẽ đâm kiếm về phía nàng, nếu hắn đâm trúng, nàng đành xuống suối vàng mà thôi. Vội vàng lùi về sau một bước, nhưng chưa kịp nhấc chân, kiếm của Thu Thủy Tuyệt đã tới rồi.

Kiếm của Thu Thủy Tuyệt quá nhanh, như sấm vang chớp giật, xuyên qua màn cửa bằng lụa mỏng, hướng thẳng vào cổ họng Lưu Sương, trong lúc nhất thời Lưu Sương không thể né tránh. Cổ họng cũng đã cảm thấy hàn ý của kiếm.

Thu Thủy Tuyệt thật sự muốn giết nàng sao? Giết mà không thèm lên tiếng trước một câu.

Nhưng mà, kiếm kia không đâm vào Lưu Sương, mà dừng lại trước mặt nàng một tấc.

Lưu Sương trợn tròn mắt bình tĩnh nhìn hắn, dưới ánh trăng, đôi mắt hắn lấp lánh như sao, con ngươi như hàn băng ngàn năm của phương bắc. Trong tích tắc, Lưu Sương đột nhiên cảm thấy đôi mắt này rất quen thuộc, nhưng nàng đã nhìn thấy đôi mắt này ở đâu chứ.

Lưu Sương bình tĩnh đứng đó, không nhúc nhích, nếu cử động, chọc giận hắn, nàng mất mạng là chắc.

Bốn mắt kinh ngạc nhìn nhau, hàn ý trong mắt Thu Thủy Tuyệt dần dần biến mất , thay thế vào đó là sự phức tạp.

Đang còn sững sờ, đột nhiên có tiếng bước chân đi đến.

“Cung chủ, thiếp thân thị nữ của trưởng công chúa cầu kiến!” Một thị nữ bẩm bảo với Thu Thủy Tuyệt.

Tay Thu Thủy Tuyệt run rẩy, hắn thu kiếm rồi hờ hững xoay người, thanh âm lạnh lùng: “Truyền nàng tiến vào!”

Lưu Sương kinh hồn vỗ vỗ ngực, cảm thấy thật kinh khủng. Đến khi bình tĩnh lại, nàng mới biết, vừa nhặt được một mạng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy một thị nữ vội vã đi đến, tới trước mặt Thu Thủy Tuyệt, thị nữ đó cung kính thi lễ nói: “Bái kiến cung chủ. Trưởng công chúa muốn gặp cung chủ, nói là có chuyện quan trọng thương lượng!”

Thu Thủy Tuyệt cẩn thận tra kiếm vào vỏ, thản nhiên nói: “Biết rồi, ta qua đây!”

Trưởng công chúa? Hay là trường cung chủ?

Lưu Sương không xác định được mình nghe thấy cái gì? Nhưng mà, từ thần sắc Thu Thủy Tuyệt mà phán đoán, rất hiển nhiên, hắn cực kỳ tôn kính người này.

Chẳng lẽ Thu Thủy Cung có hai cung chủ, bởi vì người kia lớn tuổi hơn, nên gọi là trường cung chủ?

Nếu có hai cung chủ, vì sao giang hồ chỉ nhắc đến sự tồn tại của một người?

“Trông coi cô ta!” Thu Thủy Tuyệt lạnh lùng ra lệnh , xoay người đi ra ngoài.

Lưu Sương lên giường, nằm xuống, trong đầu hiện lên đôi mắt của Thu Thủy Tuyệt khi naỹa.

Băng hàn, lạnh lùng, giảo họat mà mị hoặc, là đôi mắt của ai chứ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN