Sam Sam Đến Đây Ăn Nè ! [ Full ]
Chương 77
Ban đêm ánh đèn sáng lạn, Sam Sam buồn bực ngồi ở văn phòng chủ tịch, trong đầu vang lên tiếng nói vào buổi chiều kia:
BOSS: “Buổi chiều làm việc xong thì lên đây”.
Sam Sam: “Giữa trưa không phải đã lên rồi sao, buổi tối em, em, em. . . Có. . . Việc.”
Im lặng một lúc xong, Sam Sam hình như nhìn thấy BOSS cau mày, sau đó bảo thư kí đưa cho cô toàn bộ tiền thưởng cuối năm, tiền thưởng, tiền thưởng. Vì thế Sam Sam nhà ta đã khuất phục trước tiền và quyền nghiêm trọng nói: “Được, chủ tịch, làm việc xong em lập tức lên đây.”
Vì thế, Sam Sam lại ngồi ở cái chỗ hàng ngày cô bị ngược đãi, đáng lẽ ra cô nên cùng Song Nghi đi xem KTV mà! Đồ tư bản độc ác! !
Trời dần dần tối, Sam Sam nằm trên sa lon, sắp đói đến bất tỉnh, đang lúc chỉ mảnh treo chuông thì BOSS lên tiếng , “Chúng ta hôm nay ra ngoài ăn tối.”
Sam Sam nghi hoặc đi theo sau BOSS, đột nhiên phát hiện các đồng nghiệp đều đã ra về, toàn bộ hành lang trống trơn không một bóng người, một vài hình ảnh khủng bố tràn vào trong đầu Sam Sam, vì thế cô phải đi sát theo sau BOSS, càng sợ càng sát, dường như dính vào mặt sau của BOSS, không mảy may phát hiện khóe môi Phong Đằng hơi nhếch lên.
Trong thang máy Sam Sam nghĩ, hôm nay đi ăn ở Hồng Môn Yến, cô sắp phải làm nhân viên gắp đồ ăn cho BOSS suốt đời rồi, Sam Sam không khỏi rùng mình. “Đinh” một tiếng, thang máy dừng lại, Sam Sam dùng sức đập đập vài cái nút, lắp ba lắp bắp: “Cúp…điện”
“Không mở được.”BOSS nhíu mày nhìn thoáng qua di động, mặt không chút thay đổi nói;”Hai người chúng ta bị nhốt bên trong rồi .”Máu trong người Sam Sam chạy như điên, cô phải ở trong thang máy cả đêm! Tất cả là lỗi của BOSS! Sam Sam tức giận tìm chỗ cách BOSS xa nhất ngồi xổm xuống.
“Lại đây ngồi.”BOSS lên tiếng .
Sam Sam lết từng bước qua như rùa, ngồi xổm bên cạnh BOSS. BOSS dựa vào tường, nhắm mắt lại. Sam Sam cúi đầu y như con cún, lúc đếm tới 999, Sam Sam phát hiện BOSS giống như đang ngủ. Vì thế Sam Sam, người can đảm nhất dán sát vào nhìn kỹ nhà đại tư bản, trong lòng ca thán, BOSS quả thực rất đẹp trai! Đang lúc Sam Sam muốn dời mắt khỏi BOSS, BOSS mở mắt ra, nhìn thẳng vào ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người nào đó. Ho nhẹ một tiếng, Sam Sam cảm thấy máu trong người cô tất cả đều tập trung ở sau gáy, đầu ngẩng lên cũng không được, cúi cũng không xong, phong đằng nhìn thấy dáng vẻ của cô có vẻ rất vừa lòng, khẽ mỉm cười nhìn Sam Sam. Sam Sam cảm thấy lưng như bị gai đâm, cố gắng tìm kiếm từ ngữ nói, “Chủ tịch, anh lạnh không? Em, em, em đưa áo khoác cho anh mặc.”Nói xong Sam Sam vô cùng tiếc rẻ cởi áo khoác ra, nụ cười của BOSS đóng băng trên mặt, nhận lấy áo khoác Sam Sam đưa tiếp tục nhắm mắt, Sam Sam đáng thương vừa đói vừa lạnh cũng muốn ngủ. . .
A, sao lại có cảm giác hàng tá con mắt đang nhìn chằm chằm mình thế này? Sam Sam mở mắt ra, phát hiện trước thang máy tụ tập đầy ánh mắt chăm chú nghiên cứu, này, này. . . .
Vật triển lãm chính là cô, đầu của cô vẫn đang đặt trên đùi BOSS! Nếu có thể Sam Sam thật không muốn thừa nhận cái đầu này là của cô ~
“Còn không đứng lên.”BOSS lên tiếng , trong giọng nói tràn ngập ý cười.
Sam Sam đứng dậy phát hiện cái chuyện mà cô vừa mới tạo ra, áo khoác của cô và của BOSS đều ở trên người cô! Cô như bị mộng du kéo áo khoác của BOSS xuống, Sam Sam đau khổ nghĩ, lí nhí hỏi: “Anh, anh, anh, áo của anh sao lại ở, ở, chỗ em?”
“Của anh cũng là của em.”Phong đằng ý ,ười càng đậm.
Cái gì mà ‘Của anh cũng là của em’!!, Sam Sam choáng váng nghĩ, cố muốn, thật sự muốn… hắt hơi một cái
“Bị cảm à?” Phong Đằng nhíu mày.
Sam Sam ngồi im nghiêm trọng gật đầu lia lịa nói: “Em là vì chăm sóc ông chủ mà bị cảm, có trợ phí thuốc men không? Có tính là tai nạn lao động không?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!