Săn Đuổi - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Săn Đuổi


Chương 16


Người dịch: Văn Hòa – Kim Thùy

Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên

Shared by: CCG –

Trong phòng phát thanh ở dưới hầm, Raza ngồi cúi người trên hộp máy phát âm để chuẩn bị phát đi hai cuốn băng sau cùng mà hắn định sẽ làm cho kẻ thù của hắn phải bối rối. Mặt hắn trông lạnh như tiền, mắt hắn chằm chằm nhìn vào các nút bấm, nút bật.

Từ khi hắn cho phát bản tin vừa rồi, tin điều động Lila đến vùng Kabul, người Mỹ chắc đã phóng một vệ tinh lên trời rồi. Chắc họ cũng biết hắn đã rất rành về phương pháp của họ. Nhờ biết rành như thế mà hắn có thể có nhiều mưu mô hơn họ nhiều.

Hắn cũng rất sung sướng trước kết quả của các vụ đánh bom khách sạn và vụ Trekfontein, bọn Do Thái và đồng minh của chúng chắc sẽ điều khiển những người máy trên trời hướng những con mắt, những lỗ tai cơ khí để nghe ngóng và chụp hình từng tấc đất ở nơi mà hắn có thể đang trú ẩn.

Họ luôn luôn tin tưởng vào khả năng vô song của kỹ thuật và chính đấy là yếu điểm của họ. Khả năng tuyệt vời của máy móc là chúng có thể chụp được những vết nhăn trên mặt người từ ngoài không gian cách trái đất đến sáu mươi ngàn dặm, nhưng chúng phải có mục tiêu để nhắm mới chụp được. Còn mọi người trong trại đều được lệnh ở dưới hầm. Tất cả những vết tích hoạt động đều được xóa hết. Hình ảnh con người duy nhất mà vệ tinh chụp được là một vài người dân chăn cừu đang chăm sóc đàn cừu quanh ngôi nhà của họ mà thôi. Không có tay nhiếp ảnh gia tài ba nào có thể chứng tỏ những người chăn cừu kia là huấn luyện viên của hắn cả.

Đã nhiều tháng trời, hắn chăm chú đọc nhiều tài liệu viết về những bí mật của ngành gián điệp trên không. Hắn biết rằng khi một vệ tinh phát hiện ra một vùng, thì nó không có khả năng quay lại nữa.

Để khuyến khích mọi người đề cao cảnh giác, hắn đã cho thiết lập một mạng lưới điệp viên. Một điệp viên như thế được trang bị một máy điện thoại, máy này được nối với một máy chuyển tiếp nhỏ luôn luôn phát về hộp phát âm. Trong lúc Lila bay thẳng từ Nairobi đến Athens, hộp này đã ra lệnh cho chị ta gọi về từ Addis Ababa và Kabul. Lời gọi phát ra từ Beirut cũng xuất phát từ hộp phát âm.

Bây giờ đã đến lúc để Lila vào trong núi sâu ở Afghan. Kẻ thù chắc đã gài máy camêra do thám và máy thăm dò âm thanh vào quãng giữa từ trái đất đến mặt trăng để lục soát cả khu vực. Chúng muốn tìm ra những căn cứ quân Hồi giáo Mujaheddin. Những cuốn băng chắc thế nào cũng làm cho quân thù tin hắn đang ở đâu đó trong rừng núi xa xôi.

Raza đeo máy nghe vào tai rồi để cả hai băng cátxét trên hai bộ ghép của thùng máy. Rồi hắn bấm số máy chuyển tiếp đặt tại căn cứ đóng cách phía bắc Kabul bảy mươi dặm. Vừa lúc hắn nghe con số cuối cùng kêu một tiếng “cách”, hắn liền bật nút cho cuốn băng thứ nhất chạy. Cuốn băng liền phát ra giọng nói của Lila.

“Các bạn đừng quan tâm lo lắng nhiều quá. Tôi được bình an cùng với vị lãnh tụ thân yêu của chúng ta. Người ước ao các bạn biết được chuyến hành động tiếp theo của chúng ta là chống lại kẻ thù chúng ta ở Phương Đông”.

Raza tính thời gian để cho máy ngừng một hồi lâu rồi ấn xuống một nốt trên bàn phím của máy. Lại một lần nữa Lila cất tiếng, giọng chị ta bỗng gay gắt : “Không, đừng hỏi ! Các bạn sẽ được biết”.

Raza tính thời gian nghỉ lần nữa, rồi lại ấn vào một nốt máy. Lần này giọng Lila mạnh và the thé : ” Ơn Đấng Ala ! Hãy giết hết kẻ thù đi !”

Hắn cho cuốn băng dừng lại, nhưng cứ để cho máy thông với máy chuyển tiếp. Tiếp theo, hắn bấm số máy chuyển tiếp tại văn phòng của hắn ở Beirut. Khi đường dây đã nối được rồi, hắn mở máy cho cuốn băng thứ hai chạy. Giọng nói nhẹ nhàng dịu ngọt của Al Najaf cất lên trong máy micrô đeo ở tai hắn.

“Chúng tôi gởi lời chúc mừng đến vị lãnh đạo của chúng tôi và vui sướng khi thấy người được bình an để tiếp tục lãnh đạo chúng tôi đánh tan bọn áp bức bóc lột. Nhưng chúng ta còn nhiều kẻ thù ở tại Phương Đông. Tốt nhất là nên biết kẻ nào trong bọn chúng sẽ bị tiêu diệt trước hết”.

Raza tính giờ nghỉ trước khi mở máy cho Al Najaf nói tiếp. “Chúng tôi sẵn sàng tấn công bất kỳ nơi nào chúng tôi được phái đến. Ơn Đấng Ala ! Hãy giết hết kẻ thù đi !”.

Raza tắt máy cuộn băng rồi quấn lại cả hai cuộn, hắn ngồi yên một hồi lâu, mấy ngón tay sẵn sàng trên bàn phím, như một nhạc sĩ dương cầm chuẩn bị đàn. Rồi mấy ngón tay hắn bấm nốt trên máy rất chính xác, rất nhanh. Qua micrô đeo ở tai, hắn nghe máy chuyển tiếp ở Afghanistan tự động làm cho chuông điện thoại ở đấy làm reo chuông điện thoại ở Beirut. Tiếp theo có tiếng ở máy chuyển tại Beirut ra lệnh cho điện thoại ở đây nhận lời gọi đang gọi đến. Có một tiếng “kịch” phát ra ứng với tiếng ống nghe cất lên. Một lát sau, giọng Lila cất lên cho biết, chị ta được bình yên. Rồi tiếng trả lời đầu tiên của Al Najaf phát ra.

Câu chuyện rời rạc do Raza thu băng đã hơn một tuần, nay phát ra nghe rất mạch lạc. Đố ai mà biết được hắn đang ở đâu.

Ba mươi giây sau khi hắn phát tin, những việc trao đổi đã xong xuôi. Cả hai máy chuyển tiếp đóng giả tiếng của người nhận tin đã được thay thế. Lần đầu tiên Raza quay lại nhìn Nadine, chị ta đang đứng cạnh cửa vào. Chị bình tĩnh hỏi:

— Anh đã quyết định em có đáng được đi Athens không ?

Hắn cười ranh mãnh, rời khỏi máy phát tin mà không đáp. Hắn thích thú khi thấy chị ta căng thẳng.

*

**

Từ các màn hình trên tường trong phòng Điều hành, các khuôn mặt đều nhìn chằm chằm vào Morton. Dưới chiếc đồng hồ hai mươi bốn giờ đã có một tấm cạc mới. Tấm cạc mang hàng chữ : “Hậu Đáo Hạn”. Kim đồng hồ đã chỉ hai giờ qua rồi kể từ khi người đàn bà của Raza đưa ra lời tuyên bố Trekfontein bị tiêu diệt.

Những khuôn mặt trên màn hình là đại diện cho các cơ quan tình báo châu Âu cũng như của Hoa Kỳ, Canada và Ai Cập. Mỗi người đều được Morton xác nhận bằng một tấm cạc viết tay gắn vào dưới máy phát hình. Thêm nữa có Danny, Matti và Lou, Wolfie và Michelle, Lacoutste và Fuller, trợ tá ủy viên chính phủ đặc trách tội phạm (ACC) đều có mặt trên màn hình.

Morton chính thức tuyên bố : — Xin cám ơn quý vị có mặt ở đây. Quý vị biết cho đây là buổi họp mặt để tôi tham khảo ý kiến của quý vị.

Nhiều người trên màn hình gật đầu. Ai cũng đã nhận được văn bản cách đây một giờ xác nhận sự chỉ định Morton làm Trưởng Lực lượng tiêu diệt Raza và vi rút bệnh than B.c của hắn. Văn bản đã được Tổng thống Hoa Kỳ, Thủ tướng Anh và Tổng thống Pháp, cũng như Thủ tướng Karshov ký tên.

— Một số trong chúng ta đã cùng nhau hợp tác trong quá khứ rồi. Còn một số khác thì đây là lần đầu tiên – Morton nói tiếp, rồi ông dừng lại đưa mắt nhìn màn hình có tấm nhãn ghi: K.G.B – Moscou.

Một khuôn mặt nung núc thịt gật mạnh đầu. Tướng Igor Yertzin là Giám đốc thứ nhất của cơ quan KGB. Mãi cho đến gần đây, ông ta đã lãnh đạo chỉ huy một cuộc chiến bí mật tàn bạo chống lại nhiều người trên các màn hình khác trong phòng này. Vị kế nhiệm Gorbachev, lo lắng tỏ cho thế giới thấy lòng mong muốn của Xô Viết là hoàn toàn hợp tác với Tây Phương để đổi lấy thực phẩm và nguyên liệu cứu đói cho hàng triệu người dân của mình, đã ra lệnh cho KGB tham gia tích cực săn lùng Raza.

— Chúng tôi thật lấy làm xấu hổ vì đã góp công huấn luyện con vật này – Yertzin ấm ức nói.

— Thưa Thiếu tướng, các ngài đã tạo nên rất nhiều bọn quái vật – Morton nói nhanh. Ông thấy không có thì giờ để bàn thảo những chuyện bí mật nằm ngoài đề tài nữa.

Trên màn hình kế bên là ông Anwar Salim, Giám đốc cơ quan Tình báo Ai Cập, gật đầu đồng ý.

— Xin thưa với quý ngài, hôm nay chúng ta đã họp nhau lại để quyết định tìm cách loại trừ Raza và mối đe dọa hắn đưa ra.

Từ các màn hình đều phát ra lời đồng thanh nhất trí.

— Xin cám ơn quý ngài. Vì đây là buổi họp đầu tiên, cho nên việc thảo ra chương trình làm việc là rất quan trọng. Chúng tôi không muốn chúng ta giẫm chân lên nhau. Cho nên mỗi người sẽ hoạt động trên vùng lãnh thổ của mình trong giai đoạn điều tra. Mọi việc xin được thông qua tôi hay là qua người phụ tá của tôi, đó là Thiếu tá Daniel Nagier. Tổ của chúng tôi sẽ báo cáo trực tiếp với tôi. Vì một số trong quý vị chưa biết họ, cho nên tôi xin giới thiệu họ với quý vị đây.

Matti, Lou, Wolfie và Michelle gật đầu nhanh khi Morton gọi tên họ. Morton dừng lại nhìn lên một tờ giấy ông đã ghi chú.

— Ông Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc đã cảnh cáo nước nào bao che cho Raza. Như thế có nghĩa là nước ấy sẽ bị trục xuất ra khỏi tổ chức này và bị trừng phạt.

— Những việc trước đây không làm được, thì bây giờ cũng không làm được đâu ! – Đại diện cơ quan Mật vụ Ý cắt ngang lời ông.

— Chắc là các nhà lãnh đạo chính trị của ngài lần này cũng nghĩ thế – Morton gay gắt nói – Người Ý đã có những hành động dung túng nổi tiếng nhất thế giới.

Morton lại nói với mọi người có mặt trên các màn hình :

— Ông Tổng thư ký đã chính thức tiếp xúc với nước Cộng Hòa Nhân dân Trung Hoa. Bắc Kinh cho biết không có vi rút bệnh than B.c bị mất. Họ nhất quyết rằng Raza chắc đã nhận vi rút ấy ở đâu đấy.

— Bao nhiêu nước có thứ này ? – Một người đàn ông tuổi trung niên to lớn lên tiếng trên màn hình có nhãn hiệu CSIS – OTTAWA. Norm Stratton là Trưởng lực lượng chống khủng bố của cơ quan Mật vụ Canada.

— Không có cách nào biết được. Saddam Hussein đã có thứ ấy. Có thể hắn đã cho Raza một ít. Nhưng người Trung Hoa cho biết họ sẽ cứu xét việc cho chúng ta một ít mẫu để các nhà khoa học gia của chúng ta nghiên cứu hữu hiệu hơn.

Nhiều tiếng thì thào vì kinh ngạc phát ra trên nhiều màn hình. Morton đợi cho đến lúc im lặng trở lại. Ông bèn báo cáo tóm tắt rõ ràng cho mọi người nghe. Việc săn lùng những tên đánh bom khách sạn và tên tiêu diệt dân thành phố Trekfontein hiện đang lan khắp thế giới. Cơ quan Interpol đã bố trí lực lượng cảnh sát khắp trên một trăm nước. Nhiều nước, quân đội cũng tham gia vào. Trọng tâm cuộc tìm kiếm không tiền khoáng hậu này là mối dây liên hệ với các tập đoàn buôn lậu ma túy của Raza trước đây. Cuộc truy lùng đã gặp phải sự chống đối quyết liệt cùa các tập đoàn buôn lậu này.

Khi ông quay qua những tin tức chặn được, mọi người đều lắng nghe hết sức chăm chú. Ông lập lại giả thuyết cho rằng Raza có thể đang có kế hoạch dùng vi rút bệnh than B.c được ngụy trang dưới dạng nước hoa và hắn chắc đã dùng đàn bà để đi rải chất này. Ông nói cho họ nghe về khả năng có một phụ nữ đã chết.

— Có hai vấn đề cơ bản chúng ta nên bàn thảo ở đây. Phải chăng tất cả những tin chặn được này là một phần kế hoạch gây hoang mang của Raza, ngay cả tin chặn được vừa qua giữa người phụ nữ nói chuyện với người đàn ông tại văn phòng của Raza ở Beirut ? Từ đó nảy sinh vấn đề thứ hai. Phải chăng Raza hiện đang ở Afghanistan ? Nếu thật thế thì hắn có thể bị cô lập được. Và chúng ta đến đấy để bắt hắn ư ?

Ông đưa mắt nhìn lên từng màn hình. Từ màn hình ở giữa, một khuôn mặt nhăn nheo tai tái, đang hút ống vố.

— Chúng ta đã có môt tổ K.12 ở Kabul. Một tổ chức ở Beirut. Máy dò tìm của hai tổ này, theo chỗ tôi biết, hoạt động rất tốt, đánh hơi được cả những hoạt động bí mật của chúng. Cả hai tổ đều đã kiểm chứng lời gọi mới rồi là đúng. – Đô đốc Edwin Burness lên tiếng. Ông ta là giám đốc lâu đời của cơ quan Mật vụ quốc gia Mỹ, NSA, là một tổ chức chuyên nghe lén tinh vi nhất thế giới.

Morton nhìn vào màn hình có Danny. Danny gật đầu.

Một người cao, đầu tròn hói, đeo kính cận nhoài người ra trong một màn hình. — Raza chắc là vẫn sử dụng hộp phát âm đây. Cơ quan Stasi đã chứng minh loại máy này rất hữu hiệu, ông Morton à. – Hans Dieter Muller là Trưởng cơ quan BND, cơ quan Mật vụ Đức, ngồi bên cạnh Fuller. Ông ta là người được Morton tín cẩn nhất trong số những cơ quan an ninh ở Châu Âu.

— Không có cách để phát hiện ở đâu à ?

— Không có cách nào hết, thưa ông Morton.

Yertzin nói lớn : — Chúng tôi sẵn sàng phái một tổ vào trong vùng núi ấy để xem Raza có ở đấy hay không ? Trong vòng một tuần, chúng tôi sẽ biết.

— Xin ngài làm ngay cho, thưa thiếu tướng. Nhưng một tuần lâu quá. Tối đa là hai ngày thôi.

— Vâng – Yertzin đáp – Hai ngày, được rồi.

— Chúng ta yêu cầu các chính phủ của mình cố làm trong hạn định mà Raza đã nêu ra. – Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên trên màn hình ở bên trái Morton. Đó là giọng của Percival West, trưởng nhánh E cơ quan M15, có trách nhiệm chống khủng bố.

Morton nhún vai để giấu nỗi lo lắng của mình.

— Theo tôi, chúng ta đều biết khi Raza nói điều gì là hắn sẽ làm đấy.

Màn hình bên cạnh West, có tiếng nói lúng túng cất lên :

— Ta dẹp chuyện vớ vẩn đi. Tôi có sáu trăm người đóng ở đây, và không ai lại không phát hiện ra được hành tung của hắn sắp tới đây. Cứ để yên hắn đấy! Tôi sẽ gởi một số lính của tôi vào núi cùng với lính của tướng Yertzin. Nhưng theo tôi, giống như những tin chặn địch cho biết, thì đợt tấn công sắp đến, có thể chúng sẽ nhắm vào Phương Đông. Raza có thể cho thả vi rút ở Tokyo, hoặc Hồng Kông, hoặc Sydney.

Bill Gates ngồi tựa ngửa người ra, hai tay vòng trước ngực, đôi mắt buồn bã nhìn ra khỏi màn hình, có vẻ tự phụ. Ông ta là giám đốc hành quân, trưởng chi phân mật vụ ở cơ quan CIA, dưới ba đời Tổng thống. Morton kính nể Gates vì ông ta rất thành thạo công việc. Nhưng lần này thì ông ta lầm rồi.

— Chúng đang chọn mục tiêu đấy, Bill à. Nhưng để chọn ra được một mục tiêu, Raza cần phải có nơi để hắn nương tựa. Hắn đã bị bọn Mafia Nhật buôn lậu ma túy tẩy chay. Ngay cả những tập đoàn buôn lậu cũng không giúp hắn nữa. Bọn tội phạm Trung Hoa cũng thế. Trước khi hắn ra tay, hắn đều đòi cho được hai triệu đô la Mỹ. Bây giờ thì hắn cố ý trả lại tiền. Nhưng vẫn không có ai giúp đỡ hắn đâu, cụ thể là vụ tàn sát của hắn tại Hồng Kông. Còn Sydney, theo tôi chỉ là một mục tiêu quá nhỏ. Tôi cho là mục tiêu của hắn sẽ ở Luân Đôn, ở những thành phố lớn của châu Âu hoặc ở Bắc Mỹ.

Gates càu nhàu :

— Thế thì rộng quá, David. Tôi không biết bên châu Âu ra sao, nhưng tôi chắc là ở đây không có đủ bằng cứ để kiểm soát trên cả một địa bàn rộng lớn ở các thành phố lớn cả ngày lẫn đêm được.

– Chúng ta sẽ bàn thảo trong vòng ít hôm nữa, Bill à – Morton nhắc nhở ông ta.

— Tôi biết, tôi biết – Gates đáp – Nhưng chúng tôi chưa làm được đâu. Chúng tôi còn bận rải người để giữ an ninh cho các đại hội đảng họp lần cuối nữa.

Đô đốc Burness lên tiếng nói qua làn khói thuốc :

— Tôi không tin Raza có khả năng để tiêu diệt những nơi lớn như L.A. được. Trekfontein là một chuyện. Nhưng ở L.A. thì hắn phải dùng đến cả một đạo quân. Không có luồng gió cố định. Không có nơi trữ nước để cung cấp.

Yetzin nói oang oang trên màn hình :

— Thưa ngài Đô đốc, ngài quên vụ xảy ra trong một thành phố lớn của ngài vào năm 1950 rồi. Đúng vào thời điểm quý ngài tin tưởng chúng tôi sẽ đến đấy.

Nhiều màn hình phát ra tiếng cười.

— Ngài vẫn có thể đến một ngày nào đấy ! – Burness cười nói.

Yertzin cười ha hả. — Chỉ đến như khách du lịch thôi.

— Thế thì chuyện gì xảy ra vào nãm 1950 thế ? – Anwar Salim hỏi, vẻ ngạc nhiên.

— Lầu Năm Góc đã thí nghiệm chơi ở San Francisco – Yertzin nói tiếp – Điệp viên của lầu đã rải một loại vi khuẩn vô hại vào Vịnh để khi tiếp xúc với cơ thể con người làm cho người đỏ lên. Một triệu người đỏ như tôm hùm đi loanh quanh mấy giờ liền. Chuyện không tin được là chẳng ai phàn nàn hết. Họ nói với nhau đã trải qua một ngày tuyệt vời.

Khi mọi người hết cười, Morton nói với Salim : — Ngài có thể cho chúng tôi biết ý định của tập đoàn tu sĩ Hồi giáo ra sao được không ?

Người Ai Cập trề môi : — Những tu sĩ Hồi giáo rất bực Raza. Hắn đã đi quá xa và quá nhanh.

— Họ có bỏ rơi hắn không ?

— Không, ít ra thì chưa mà thôi. Nhưng họ sẽ nghe theo những gì nhà lãnh đạo Hồi giáo Muzwaz nói – Salim đáp.

— Tại sao không loại hắn ra ? – Lacouste bình tĩnh hỏi. Những khuôn mặt trên các màn hình căng thẳng ra – Nếu chúng ta loại Khomeini ngay từ đầu, thì chắc chúng ta không có cảnh bê bối như bây giờ. Cũng giống như với Saddam.

Morton lắc đầu :

— Theo tôi thì đã trễ quá rồi, Pierre à. Và lại còn dấy lên cảnh mà chúng ta muốn tránh, đó là cuộc Thánh chiến.

Nhiều người gật đầu. Morton đợi cho đến khi Lacouste tỏ thái độ chấp nhận sẽ không dùng biện pháp ám sát vị lãnh đạo Hồi giáo, ông ta chỉ nghiêng nghiêng mái đầu.

Norm Stratton trở lại vấn đề ông ta đã đề cập đến hồi đầu :

— Còn loại men PEG ra sao ? Những phòng thí nghiệm của chúng ta có rất ít men này. Không đủ dùng cho một nửa thành phố Toronto nữa.

— Sự thực là, thưa ông Stratton, hiện không ai có đủ chất men này – Morton trả lời – Nhưng chúng ta sẽ để dành chất này dùng vào đâu ? Ở Paris à ? Rồi nó sẽ tấn công Luân Đôn thì sao ? Hay ngược lại ? Ở New York, nó chọn Boston hay Chicago ? Trong một tháng sẽ có đủ chất men để bảo vệ cho các mục tiêu chính có thể bị tấn công ở châu Âu và Bắc Mỹ. Nhưng bây giờ thì với tất cả các phòng thí nghiệm đều ra sức hoạt động, chúng ta phỏng chừng là với hạn sáu ngày của Raza nêu ra, chúng ta tạm thời sẽ có đủ dùng cho nơi nào cần đến.

— Chúng tôi không có thuốc giải độc tại nước chúng tôi. Những nhà khoa học của chúng tôi cho biết phải cần một tháng, mà chỉ dùng cho Moscou thôi đấy – Yertzin nói lớn.

— Tình trạng của chúng tôi cũng thế – Salim nói thêm vào.

— Tôi sẽ yêu cầu ông Tổng thư ký xem thử có một cơ sở nào hoạt động nhanh để cung cấp đủ cho phụ nữ và trẻ em, người già và người bệnh trước tiên đã – Morton nói.

Gates càu nhàu nói :

— Ông bạn có nhớ vụ tàu Titanic chứ ? Giành nhau mà xuống phao cứu hộ ! Kể từ vụ ấy, thế giới đâm ra tệ mạt. Được rồi, chúng tôi sẽ cho lính gác có vũ trang quanh các phòng thí nghiệm và họ sẽ được lệnh bắn bỏ kẻ nào lộn xộn – Ông Giám đốc hành quân của cơ quan CIA thẳng thắn nói trên màn hình – Ông David này, ông cần gì chúng tôi ? Tôi đã được ủy quyền để xin nói với ông rằng bất kỳ cơ quan tình báo nào của Hoa Kỳ cũng đều đặt dưới quyền ông.

— Xin cám ơn quý ngài một lần nữa – Morton nói – Ngay bây giờ những điều trước mắt rất là giản dị. Tìm Raza và nguồn cung cấp vi rút của hắn. Tìm người đàn bà đã tiêu diệt Trekfontein. Tìm người đàn bà đã chết kia. Tìm bọn đánh bom khách sạn.

Từ màn hình của West có tiếng ho cố nín lại, rồi người ta nghe giọng ông nói :

— Người đàn bà đã chết này ? Chúng ta sẽ nói đến hàng ngàn người chết nữa đấy.

— Vậy thì chúng ta nên bắt đầu càng sớm càng tốt – Morton đáp giọng đều đều.

Lần lượt từng máy phát hình tắt đi. Cuối cùng chỉ còn lại Hans Dieter Miiller ở trên màn hình.

— Tôi đã thu xếp những gì ông yêu cầu rồi, ông Morton à.

— Xin cám ơn, Hans Dieter.

— Khi nào thì ông đến ?

— Sau khi đến Luân Đôn. Cô ta có ý kiến gì không ?

— Không.

— Thế thì tốt – Morton nhẹ nhàng nói.

Hình của Muller biến nhanh, các màn hình khác đã đen thui.

*

**

Raza lái chiếc xe jeep ra đằng sau đám lính mới. Cát mềm mại, chân họ lún đến giữa bắp chân. Gió đã ngừng thổi, chỉ còn lại hơi nóng như lò lửa khiến cho mặt cát gợn sóng lên.

Đi năm dặm ra ngoài sa mạc, rồi về lại năm dặm. Đủ để trắc nghiệm sức chịu đựng của một người. Raza biết thế, vì hắn đã làm thế. Ra ngoài sa mạc, chỉ có sức mạnh của ý chí mới giữ vững bước đi, sức mạnh của ý chí và hận thù. Đám lính mới mệt nhoài ngoài sức chịu đựng, đến nỗi họ không điều khiển được hai chân nữa. Rồi hắn sẽ nói cho họ biết rằng sự đau đớn họ chịu đựng ở đây chẳng nghĩa lý gì so với nỗi khổ đau phải chịu đựng khi rơi vào tay của kẻ thù.

Một giờ sau, có ba người gục xuống. Hắn ra lệnh cứ để họ nằm đấy. Nếu họ còn sống thì khi những người khác trở về sẽ lôi họ về trại. Bằng không, người ta sẽ lột áo quần của họ ra và để họ làm mồi cho chó rừng.

Máy bộ đàm bên cạnh hắn kêu tích tích. Họ đang ở trong khe, cho nên phát sóng nghe không rõ.

— Chỉ hu…. y căn cứ – Giọng Nadine cất lên – qu…ay về… ngay… quan… tr…. Tripol…

Hắn đã bố trí chị ta làm việc thường trực trong phòng liên lạc với tòa biệt thự. Lại một lần nữa, chị ta làm cho hắn ngạc nhiên về khả năng của chị. Nhưng hắn vẫn không quyết có nên để cho chị đi Athens hay không.

Raza từ từ lái xe qua mặt đám lính mới, hắn cố tình đưa cái chai nước lên miệng uống. Hắn ra lệnh cho tên huấn luyện viên tăng thêm nửa dặm nữa để luyện tập. Hắn muốn thử xem mọi người có răm rắp tuân lệnh hắn hay không.

Hắn quay xe lui về trại.

Nadine đang đứng đợi ở cửa tòa nhà. Hắn bèn nhận ra có dấu hiệu không ổn.

— Họ từ Bộ gọi về hai lần.

Hắn đã nói với chị là hắn rất ghét những tên hèn nhát ở trong Bộ Ngoại giao, nhóm này cứ muốn ngăn cản nhiệt tình cách mạng của vị Lãnh tụ Tối cao.

— Họ muốn cái gì đây ? – hắn gay gắt hỏi.

— Al Najaf… đã chết rồi – Chị nói thẳng ra.

Hắn đứng chết sững một hồi. Rồi hắn mấp máy miệng. Cơn giận làm cho mặt hắn trở nên điên dại. Hắn chạy vào văn phòng, Nadine chạy theo, như bị quyền năng của hắn thu hút, như bị giọng hét của hắn trong điện thoại kéo vào.

— Tại sao hắn chết ? – Raza hét lên.

Viên chức ở Bộ là một tên thông thái rởm, y đủng đỉnh trả lời hắn. Y giải thích việc một mật vụ Roma đã gọi đến phòng Tình báo Nhân dân Li Bi trong thành phố ra sao. Tên mật vụ đã nhận một nghìn đô la bất kỳ khi nào hắn ta cho biết tin tức, số tiền này phải chuyển vào tài khoản ở ngân hàng New York…

— Tôi không cần biết anh đã nhận tin ra sao ! – Raza la lớn – Tại sao Al Najaf chết ?

Im lặng một hồi lâu, viên chức mới nói lại : — Tôi báo cho ông biết, chúng tôi phải trả giá cao như vậy để có tin tức, là để ông hiểu cho chúng tôi đánh giá tin này rất quan trọng.

— Ông chỉ cần nói tại sao anh ta chết thôi – Raza rít lên. Hắn muốn yêu cầu vị Lãnh đạo Tối cao chuyển anh chàng khùng này đến Chad, đến đâu đó quách cho rồi. Nhưng rồi hắn nhớ ra gã khùng có nhiệm sở này được là vì y có bà con với Tổng thống.

— Cảnh sát Ý cho biết việc giết người này rất bài bản, chứng tỏ hung thủ là một tay chuyên nghiệp – Giọng nói lại cất lên rất kiểu cách.

Đúng là Mossad rồi. Không thể ai khác. Tâm trí Raza bấn loạn lên. Chắc là Morton rồi. Giọng nói lại vang lên đều đều bên tai hắn.

— Cảnh sát đã lục soát phòng hắn ở. Họ tìm ra bằng chứng cho thấy Al Najaf đã dính líu đến một âm mưu ám sát Đức Hồng y ở Li Băng.

Không thể lại có chuyện xảy ra như thế được ! Phải chăng toàn bộ kế hoạch đã được tiết lộ ra ngoài ? Morton đã có mặt ở Trung Hoa. Bàn tay Morton lại xuất hiện ở Roma. Chưa bao giờ đầu Raza lại đau như thế này. Hắn lắc lắc đầu cho bớt đau. Anh chàng khùng lại nói cái gì đây ?

— Người Ý còn tìm ra một chiếc vé máy bay, một vé đi Tripoli. Họ đã hỏi những câu hỏi rất hóc búa. Tại sao chúng ta lại cho phép một người như thế vào nước chúng ta ? Đáng ra với cương vị của chúng ta, chúng ta phải tẩy chay tên này không cho phép hắn đáp xuống đây mới phải.

Mossad chắc đã biết chiếc vé rồi. Trước đây đã từng xảy ra như thế. Thật đúng là Al Najaf đã quá bất cẩn. Nhưng kế hoạch vẫn phải tiến hành thôi.

Tên thông thái rởm nói thêm :

— …. và đương nhiên, chúng ta không hề biết tí gì về thằng điên muốn giết Đức Hồng y này hết. Tuy nhiên, Tổng thống đã yêu cầu ông phải bảo đảm với ngài là ông sẽ không có một hành động nào gây hại cho ngài trong tương lai hết.

Raza cố dằn cơn giận lại :

— Tôi bảo đảm với Tổng thống như thế. Cảnh sát Ý có tìm ra những cuộn băng không ?

Im lặng một hồi lâu. Cuối cùng anh chàng thông thái rởm mới nói :

— Người ta đã tìm ra những cuộn băng.

— Bao nhiêu cuộn ?

— Hai. Cuộn đưa ra yêu sách và cuộn công bố vụ Trekfontein.

— Còn cuộn ba ra sao rồi, cuộn gởi cho người Pháp ấy ?

Anh chàng ngốc lại thao thao nói :

— Phản ứng của thế giới quá mạnh hơn chúng ta tưởng. Vì vậy tôi được lệnh phải báo cho ông biết Lãnh tụ Tối cao rất lo lắng…

— Tôi sẽ báo cáo rõ cho ngài biết – Raza cắt ngang.

— Đừng để cho ngài bị phiền phức. Ngài yêu cầu tôi hỏi ông để ông trả lời cho ngài biết.

— Vậy thì anh hãy báo cáo với vị Lãnh đạo Tối cao là ngài không việc gì phải lo sợ. Tôi xin hứa như vậy.

Im lặng một hồi lâu. Anh chàng thông thái rởm lại lên tiếng :

— Thôi được. Tôi sẽ báo cáo lại với ngài.

Raza gác máy điện thoại. Bất kể chuyện gì đã xảy ra, hắn cũng vẫn phải tiến hành công việc đã định. Nếu hắn chờ đợi, chỉ tổ giúp cho Morton có thì giờ hành động. Hắn quay lại, thấy Nadine đang đứng nơi ngưỡng cửa.

— Có cách nào em giúp được anh không ? – Chị dịu dàng nói.

Hắn nhìn chị chằm chằm rồi gật đầu nói :— Đi với anh.

Chị theo hắn đến phòng phát sóng. Hắn nhét vào tay chị một tờ giấy rồi ra lệnh cho chị đọc nội dung trong cuốn băng, yêu cầu thả hết những cảm tử quân ra.

Giọng Nadine bình tĩnh, uy nghiêm, Lila không đạt được như thế. Hắn mở máy để thu âm. Lại một lần nữa, giọng chị hoàn hảo thông suốt, xong một cuộn, hắn thay cuộn khác.

— Em đọc rất hay – Hắn dịu giọng.

— Với một cô giáo giỏi, thì việc này dễ thôi.

Hắn chằm chằm nhìn chị. Cuối cùng hắn hài lòng, bèn quyết định.

— Chúng ta đem cuộn băng này đến Athens.

Hán thường dùng một đài phát thanh ở thành phố để phát đi lời tuyên bố. Đài nào thường phát đi một cuộn băng trước đây chưa được phát hành, sẽ chuyển tin đến cho các cơ quan báo chí khác biết.

Nadine giương to mắt nhìn hắn.

— Chúng ta… ?

Những gì hắn nói đã làm cho chị quá tự hào.

Mặt hắn dịu lại.

— Khi chúng ta đến đấy, em không chỉ là vợ anh, mà em còn là một chiến sĩ “Cảm tử quân” nữa.

Nadine gật đầu, nghẹn ngào không nói nên lời trong một lát. Khi chị nói, giọng chị chứa chan lòng cương quyết.

– Em xin hứa với anh, em sẽ không làm phụ lòng anh đâu.

Chị biết chị không làm thế vì Shema nữa. Mà chị làm thế cho chính chị, vì chị thèm muốn hắn, vì chị yêu hắn.

— Chúng ta sẽ ra đi trong vòng một giờ nữa – Raza vừa lấy cuộn băng lên, vừa nói với chị.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN