Săn Đuổi - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Săn Đuổi


Chương 18


Người dịch: Văn Hòa – Kim Thùy

Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên

Shared by: CCG –

Nadine và Anna đến Công trường Hiến pháp vào lúc đã xế chiều, đây là lúc công trường lớn nhất này ở Athens rất đông du khách. Cả hai cô đều mặc đồng phục màu xanh da trời, gồm váy ngắn xếp nếp, áo khoác bô-lê-rô ngoài áo lót trắng. Một cái băng vắt chéo qua áo khoác màu hồng có in hàng chữ vàng “Đêm Hy Lạp”.

Mỗi cô đều mang trên tay một tấm bảng để kẹp giấy tờ. Anna lại còn mang một máy Camera hiệu Instamatic qua sợi dây da quanh cổ, còn Nadine thì mang một cái túi vải lớn qua sợi dây da đeo ở vai. Túi có hai ngăn. Trong ngăn nhỏ có năm chai vi rút bệnh than B.C còn lại. Ngăn lớn đựng những chai mà Nadine và Anna đã đổ đầy nước hoa do họ pha chế, loại nước hoa của Raza dùng để cạo râu và nhiều chai nước trong toalét họ đã lấy tại nhà. Họ đã pha thêm vào đó ít nước trà bạc hà thơm.

Anna kiểm tra lại máy hình, lo lắng nhìn Nadine.

— Cô sẽ ổn thôi – Nadine trấn an – Cứ nhớ là chụp sao cho bức hình có một tên có vẻ mặt ngu đần với tôi là được.

Hai người bắt đầu đi quanh công trường, cố tìm du khách nào vô tâm mang được những chai chứa vi rút đem vào đất Mỹ và đất Anh là đạt yêu cầu.

— Cô cũng nên nhớ – Nadine nhắc Anna – Chúng ta chỉ chú ý đến những tên ngu ngốc người Anh và Mỹ nào sẽ bay về nước trong vòng hai mươi bốn giờ sắp đến mà thôi.

— Raza thật quá thông minh – Anna thở dài – Chị có nghĩ là anh ấy còn giận em không ?

— Không đâu, dĩ nhiên là không rồi – Nadine nói dối ngọt xớt.

— Em rất mừng vì Lila đã đi rồi – Anna nói tiếp – Chị ấy… đòi hỏi quá. Trước đây chưa bao giờ em làm tình với phụ nữ hết. Thật kỳ quặc quá !

— Chị ta sẽ không còn quấy rầy cô nữa đâu – Nadine hứa.

Mới trước đây hai giờ, Lila đã phải bái phục cuộn băng thay thế do Nadine thực hiện ở phòng thu băng. Rồi chị tiếp tục ra phi trường để bắt đầu chuyến du hành qua châu Á rồi qua Thái Bình Dương để vào Hoa Kỳ.

— Kìa, xem kìa ! – Anna nói, vừa hích vào người Nadine.

Tại một bàn ăn kê ngoài trời, một cặp vợ chồng già đang xem một bản lịch trình du lịch. Nadine nhìn liếc qua họ, chị lắc đầu.

— Không được. Họ là dân Đức.

Chi đã nhờ Shema dạy cho tiếng Đức đủ để đọc được hàng chữ in ở mặt sau tờ chương trình : Reiseburo.

— Tìm những kẻ nói tiếng Anh cơ.

Hai người đi quanh công trường. Chỉ có Nadine mới biết Raza ở đâu đó gần họ, đang theo dõi hai người. Cho nên chị quyết thi hành nhiệm vụ xuất sắc để làm hắn vui lòng. Khắp nơi đều có dân bán đồ dỏm, bán đủ thứ đồ kỷ niệm hoa hòe hoa sói.

— Thằng cha ấy được không ? – Anna hỏi, hất đầu về phía gã đàn ông lùn, rắn chắc đang đi về một quầy rượu lộ thiên gần khách sạn Grande Bretagne.

Nadine phải buột miệng cười. — Ngay cả tôi cũng nhận ra hắn là người Hy Lạp. Đừng nôn nóng. Chúng ta sẽ tìm ra thôi. Chúng ta thử qua phía bên kia xem.

Chị dẫn Anna qua phía khách sạn Vua George cùng lúc với Costas Calcanis đang bước về phía quầy rượu.

Anh chàng Israel này rất tự hào mình giống người Hy Lạp nhờ bộ comlê, áo sơ mi và giày đã được đóng cao thêm gót để làm cho Costas chỉ có một mét sáu mươi lăm được cao thêm chút nữa. Vì thấp, cho nên anh ta đã chải mái tóc bờm xờm lên như bờm sư tử và cố tạo một nụ cười thật tươi.

Bây giờ thì nụ cười biến đâu mất, mà chỉ thấy mặt mày anh ta đầy vẻ mệt mỏi và có phần cau có. Trong suốt hai mươi bốn giờ vừa qua, anh ta lái xe không ngừng trên những con đường xấu nhất ở phía nam châu Âu. Không có dấu hiệu gì về bọn đánh bom khách sạn trong những thị trấn và làng mạc anh ta đi kiểm soát. Và môt lần nữa cái máy MRT mới lạ này lại làm anh bực bội. Thoạt tiên là nó kêu ồn ào quá trong quán cà phê, rồi sau đó nhằm vào khi anh đậu xe bên lề đường để chợp mắt một chút, nó lại réo lên.

Trở về thành phố, anh tắt máy luôn. Rồi luôn tiện, anh đã gởi về Tel Aviv một tờ báo cáo sốt dẻo về phẩm chất của chiếc máy này. Chiếc máy MRT vẫn nằm trong túi áo vét tông của anh ta, nằm bên cạnh khẩu súng cỡ 38 ở trong bao da đen trên vai.

Vê đến Athens, anh nhận được lệnh khẩn của Danny hỏi đầy đủ chi tiết về các phụ nữ chết ở trong vùng trong thời gian mấy ngày qua. Sau khi đã fax tên tuổi những người bị chết trong vụ nổ xe dầu, anh ta bèn thuê người đi làm cái công việc tẻ nhạt là đi kiểm tra ở các bệnh viện, nhà xác và ở ông chủ lễ các buổi tống táng, để so với công việc tiếp xúc với sở cảnh sát của anh. Anh chàng thấy sung sướng vô cùng, vì đã nhận được một tuần lương mà chỉ làm việc chưa đầy một ngày.

Sau khi đã báo cáo cho ông ta rồi, Costas bèn ra công trường để làm một ly bia, ngồi nhìn con gái đi qua lại. Anh ta có tài thiên bẩm của một kẻ độc thân nhanh chóng tìm ra cô nào có thể uống được bia mời đi ăn và rồi lên giường ngủ với cô ta. Anh ta biết nhờ nét duyên dáng của mình, nhờ vốn hiểu biết nhiều chuyện ly kỳ trong thời gian hai năm sống ở Athens, mà anh ta đã nổi tiếng là một người hào hoa phong nhã trong thành phố này. Anh ta cũng ngại hành vi của mình sẽ làm cho Morton bực tức. Nhưng chừng nào anh còn hoàn thành công việc và còn làm cho người đỡ đầu của mình là Bitburg hài lòng, thì Costas vẫn tin anh còn sống được.

Ngồi vào bàn xong, Costas gọi rượu Pernod, rồi xem tờ báo do anh bồi bàn vừa mang ra.

Vụ tai nạn xe dầu vẫn là đầu đề chính cho báo chí bàn tán. Thi thể không nhận diện được bây giờ được đăng tải nhiều cách. Hầu hết các trang đầu của báo chí đều đăng hình một phụ nữ lắp ghép gượng ép để cho độc giả nhận diện. Costas cho rằng hình trong tờ báo hao hao giống cô gái đang ngồi ở cuối quán rượu. Hai người có mái tóc đen dày xõa ra đàng sau, và hai gò má cao giống nhau. Nhưng khuôn mặt trong ảnh có quai hàm vuông hơn, còn người phụ nữ đang nhâm nhi ly cà phê lại có nét thanh tú hơn quanh miệng.

Costas nghĩ chắc cô ta là một du khách người Mỹ. Cái người đàn bà mà anh vừa mới ngủ chung đã tỏ ra rất có tài trong việc làm tình. Anh nhìn cô gái này một hồi lâu, rồi cuối cùng mỉm cười.

Nancy Carson khuấy thêm đường vào ly, nàng tự hỏi làm sao tránh khỏi ánh mắt của anh chàng này đây. Nàng liếc nhìn anh ta một lần rồi quay nhìn đi chỗ khác. Anh ta khiến nàng nhớ đến Rob, vì thế mà nàng phải lánh đi.

Mối tình của hai người kéo dài một năm, cho đến một buổi chiều nàng về nhà thì bắt gặp anh ta đang nằm trong giường với cô bạn thân nhất của mình. Nancy không ngờ lại có việc dối trá tồi tệ như thế. Nàng bỏ đi trong vòng một giờ sau đó. Một tháng sau, học kỳ chấm dứt nàng đi nghỉ hè hai tuần trên quần đảo Hy Lạp này, đợt nghỉ hè nàng đã định đi với Rob.

Nàng quá đỗi ngạc nhiên thấy mình quá vui thú khi sống tự do một mình như thế này, khi tự do quyết định cuộc sống, xua đuổi hình ảnh Rob ra khỏi tâm trí của nàng.

Nàng sẽ trở về đi dạy lại với biết bao chuyện mới mẻ phải giải quyết. Việc sau cùng nàng muốn là lại dan díu với một người khác giới như Rob.

Vừa nhấp rượu, Costas vừa chiêm ngưỡng nàng. Quả thật nàng rất hấp dẫn. Chiếc áo rộng cổ cho thấy da thịt nàng săn chắc, rám nắng, và bộ ngực đầy đặn. Chiếc váy bình dị, hai ống chân dài. Anh mỉm cười nâng ly chào nàng.

Nàng lại cảm thấy hai má bừng nóng. Nàng luôn luôn thấy nóng mặt trong những hoàn cảnh bất ngờ như thế này. Nàng đã hai mươi sáu tuổi và nàng biết cách để lánh xa một gã đàn ông. Nhưng đây không phải là New York, đây là chuyến du lịch ra nước ngoài đầu tiên. Và mặc dù nàng cảm thấy thích thú, nàng vẫn thấy lẻ loi trong suốt hai tuần vừa qua. Thế nhưng nàng không thể ngồi đây để cho cái thằng cha đĩ đực kia liếc mắt đưa tình được. Anh chàng cứ nhìn nàng chằm chằm. Nancy nhìn quanh để xem có cách gì giúp nàng tránh khỏi cặp mắt, nụ cười của anh chàng này.

Costas gọi một ly khác rồi yêu cầu anh bồi bàn đem đến bàn của Nancy một ly sâm banh hảo hạng. Anh ta thường làm như thế. Anh ta ngồi đợi, phân vân không biết mình có mời cô ta đi ăn tối được không ?

*

**

— Kia kìa – Anna nói – Em chắc cô ta là người Mỹ ! Cứ nhìn cách ngồi ngạo mạn của cô ta thì biết. Mà cô ta lại còn đẩy cái ly đi nữa chứ. Chỉ có bọn Mỹ mới gọi sâm banh rồi chê dở đẩy đi mà thôi.

Nadine quay về phía Nancy, nàng đang uống cà phê.

Khi anh bồi đem ly rượu đến, Nancy cho trả lui. Anh bồi bàn mỉm cười từ chối, giải thích rằng luật của nhà hàng là rượu gọi rồi không được trả lui. Nàng đẩy cái ly sang một bên rồi quay lưng lại.

Costas thở dài. Anh chưa bao giờ đeo đuổi một phụ nữ nào hết. Anh sẽ không bao giờ làm thế. Anh gọi một ly Pernod khác rồi nhìn quanh cố tìm xem có ai hợp nhãn mình không.

Anh trông thấy hai cô gái mặc đồng phục rất hấp dẫn. Anh loại cô gái thấp hơn, có khuôn mặt tai tái đi. Còn cô kia thì quá hấp dẫn. Anh lại thở dài. Anh không bao giờ ve vãn dân địa phương. Thế nào rồi cũng gặp khó khăn với chồng họ, với bồ họ, hay gặp một người không biết tung tích. Bỗng anh thắc mắc không biết họ đi chào hàng gì đây, rồi anh quay qua nhìn du khách từ khách sạn Crande Bretagne đang đổ xô đi đến.

— Tôi nghĩ là lần này cô nói đúng rồi đấy, Anna – Nadine nói, và chị thấy nôn nao, phấn khởi.

Những du khách nói tiếng Anh mà họ đã đến gần thì hoặc là có người phẩy tay xua họ đi, hoặc có người là người Úc hay người Ailen. Hai người đưa cho họ xem vài chai đựng nước pha chế.

— Cô ta gọi mình kìa – Anna bước về phía bàn Nancy.

— Đợi chút – Nadine ra lệnh. Raza đã dặn đừng có vội vã lắm. Vội vã quá sẽ làm cho lũ ngu nghi ngờ.

Chị dẫn Anna đến gần bàn của Nancy. Bàn đầy một tốp du khách ồn ào đang ngồi uống.

— Chào quý ông quý bà buổi tối – Nadine lên tiếng – Chúng tôi xin giới thiệu một loại nước hoa tốt nhất ở Hy Lạp vừa mới sản xuất. Chúng tôi mong muốn quý vị dùng thử sản phẩm mới ra lò của chúng tôi.

Chị lấy trong ngăn túi xách lớn ra một chai.

— Quý vị ở nước nào đến ? – Chị hỏi.

— Hà Lan ! – Có nhiều tiếng đồng thanh đáp.

— Tuyệt quá – Nadine cười – Loại nước hoa này sẽ nhập sang nước quý vị vào sang năm. Nhưng hôm nay tôi xin biếu quý vị chai này. Ấy, thưa ngài, xin ngài vui lòng !

Một gã đàn ông ngồi trong bàn chộp lấy cái chai rồi đưa dưới mũi của một phụ nữ ngồi bên cạnh. Khi Nadine cố lấy lại cái chai thì gã kia lại càng đưa chai ra xa.

— Xin ngài vui lòng cho xin lại ! – Nadine tha thiết nói – Trước tiên ngài phải trả lời một số câu hỏi đã.

Gã cười rồi đưa cái chai qua cho người đàn bà khác ở bên kia bàn. Bỗng cái chai rớt xuống một ly bia, vỡ ra. Tất cả bỗng im lặng. Gã kia ngượng ngùng nhìn Nadine, rồi đưa tay vào túi lấy cái ví căng phồng ra. Gã lôi ra một cọc tiền Hy Lạp.

— Đây – Gã vừa nói vừa đưa tiền cho Nadine – Tôi đền cái chai vỡ cho cô đây.

Bạn bè quanh bàn y lên tiếng đồng ý.

— Và tôi mua cho mọi người một chai ! – Gã nói thêm. Nadine bước lui.

— Ông không mua được – Chị cười nói – Đây là hàng quảng cáo.

Raza đã dặn luôn luôn phải tươi cười. Gã đàn ông lượm lên môt mảnh chai rồi đưa lên mũi ngửi. — Loại nước hoa rẻ++ tiền ! – Gã nói xong, cất lại ví tiền vào túi.

Nhóm bạn gã cười vang. Vẫn tươi cười, Nadine quay đi, chị dẫn Anna sang bàn Nancy.

Chuyện xảy ra khiến cho Costas chú ý. Cô gái cao ấy đẹp đấy, nhưng không phải người Hy Lạp. Có lẽ là dân Levantine, còn cô kia có lẽ là dân Beirut rời thành phố để tha phương cầu thực. Anh ngẩng đầu đọc hàng chữ trên tấm băng chéo. Có thể cô ta biết rõ cô gái mất tích trong vụ tai nạn xe dầu này lắm. Có thể anh cần biết tên tuổi để đến hỏi với cảnh sát cho biết. Đợi cho đến khi việc mua bán xong xuôi, anh sẽ đến gặp họ.

— Hai cô giải quyết công việc giỏi quá – Nancy nói. Khi Anna và Nadine bước đến bàn của nàng – Gặp một bầy say cũng mệt cho hai cô đấy.

Nadine cố mỉm nụ cười thật tươi.

— Người Mỹ của cô có cách nhận xét thật tuyệt.

Nancy lắc đầu.

— Thực ra tôi là người Canada. Tôi ra đời và lớn lên tại Toronto.

— Ồ ! – Anna không tài nào giấu được vẻ thất vọng.

— Nhưng tôi sống ở New York – Nancy cười – Sống qua ngày. Chỉ là chỗ cho ta sống tạm qua ngày.

Bỗng nàng cảm thấy muốn thấy lại cái thành phố nàng đang cư ngụ, muốn thấy lại căn phòng, muốn gặp lại bà góa phụ già đã cho nàng thuê phòng.

Nadine lại cười tươi tắn.

— Tôi muốn có ngày đi New York. Muốn thấy nhà chọc trời và xem những buổi trình diễn tuyệt vời ở đây.

— Còn em thì em thích món thịt bằm viên ! – Anna nói liến thoắng theo lời dặn của Raza – và sữa lạnh.

Ba cô cùng cười, tỏ ra tâm đầu ý hợp.

— Cô đi nghỉ hè à ? – Nadine hỏi.

— Tôi sắp về nhà rồi.

— Cô có thích đất nước chúng tôi không ? – Anna lễ phép hỏi.

— Thích lắm – Nancy đáp – Có những thứ khiến cho người ta đâm ra say mê như thực phẩm và rượu vang. Rồi đàn ông thì…

— A ! – Anna cười nói – Khi nào cũng đàn ông ! Đàn ông Hy Lạp như bò đực.

Lại một lần nữa, cả ba cùng cười.

— Mời các chị dùng cà phê với tôi đi ? – Nancy hỏi.

— Cám ơn cô, chúng tôi còn phải làm việc – Nadine nói. Raza dặn đừng bao giờ thân thiết quá với một đứa ngu. Cho nên chị giải thích về việc tìm kiếm thị trường. Nancy nói nàng rất lấy làm sung sướng được giúp họ.

Nadine ngồi xuống, chị lấy ra một chai đựng vi rút bệnh than B.c, cẩn thận để lên bàn. Nadine nói tiếp :

— Điều chúng tôi muốn cô giúp là xin cô trả lời chúng tôi một số câu hỏi đơn giản về hình thức của loại nước hoa này.

Nancy cầm cái chai lên, xoay quanh trong tay rồi để xuống lại.

— Tôi thử một tí được không ?

Nadine cúi người xuống rồi đưa ra một chai nước hoa tự chế. Chị nhanh nhẹn khui nút ra, rảy một vài giọt lên mu bàn tay của Nancy.

Nancy đưa bàn tay lên mũi ngửi. Nàng nhìn Nadine và Anna. — Mùi loãng quá.

— Như nước trong núi của chúng tôi không ? Anna hỏi nhanh.

Nancy cười đáp : — Tôi lấy chai đó.

Anna ghi vào cái kẹp giấy tờ.

— Một hôm sau, không khí mới làm cho mùi hương đượm hơn – Nadine giải thích.

Nancy hít thêm một lần nữa.

— Thơm dịu chứ, thưa cô ? – Anna lễ phép hỏi.

Nancy gật đầu : — Đúng như cô nói.

Nàng không muốn làm mếch lòng họ khi nói thật ra là mùi nước hoa rất rẻ tiền.

Anna nhin vào tấm kẹp giấy rồi hỏi :

— Theo cô thì hình thức cái chai ra sao ?

Nancy ngẫm nghĩ. Trong những hòn đảo nàng đã đến thăm, thì những hình thể đã làm cho nàng thích thú nhất. — Trông giống một mũi đất ở Rhodes – Nàng đáp.

— Rất tuyệt – Nadine nói.

Anna lại ghi chép vào bảng kẹp giấy.

— Còn màu sắc ? – Cô ta hỏi.

Nancy cười đáp :

— Màu biển ở Thessaloniki.

— Tuyệt ! – Nadine nói – Cả ngày hôm nay chúng tôi mới có được những câu trả lời tuyệt diệu như thế này.

— Không đùa đấy chứ ? – Nancy cười hỏi – Nàng đưa tay lấy cái chai còn đóng nút – Tôi giữ chai này được chứ? Để làm kỷ niệm nhớ đến Hy Lạp.

Anna nhìn Nadine. Raza dặn khi đồ ngu đã cắn câu rồi thì phải giải quyết rất cẩn thận.

— Được… mà cũng khó khăn đấy – Anna nói.

— Cô hiểu cho – Nadine tiếp lời – Chúng tôi chỉ được phép tặng mẫu cho những ai rời khỏi nước chúng tôi trong vòng mười hai giờ sắp đến mà thôi.

— Không sao – Nancy đáp, nàng nhìn cái chai. Ngay khi đổ nước hoa đi, cái chai vẫn còn dùng để làm đồ trang trí trong phòng tắm cũng đẹp lắm. Nàng nhìn Nadine :

– Trong vòng mười hai giờ nữa là tôi đã ở đâu đó trên bầu trời Đại Tây Dương, hướng về phi trường Kennedy.

Nadine có vẻ hoài nghi. — Công ty của tôi rất nghiêm khắc về vấn đề này. Tôi muốn xem vé máy bay của cô.

— Không sao – Nancy lại nói, nàng mở ví lấy ra chiếc vé máy bay.

Anna viết tên của Nancy và số chuyến bay TWA lên bảng kẹp giấy. Cô ta trả lại chiếc vé.

— Tất cả yên ổn rồi chứ ? – Nancy hỏi, chuẩn bị bỏ cái chai vào túi xách.

Nadine lại cười :

— Xin cô thực hiện cho hai yêu cầu nữa. Thứ nhất, theo quy định thì chai không được mở ra cho đến khi đã qua khỏi Hải quan Hoa Kỳ. Thứ hai, cô phải mang cái chai theo hành lý xách tay cho dễ kiểm soát. Điều này đã được hai nước quy ước với nhau rồi.

Raza đã cho Nadine tập luyện nói năng cho đến lúc đã nhuần nhuyễn.

— Không sao – Nancy hứa – Còn gì nữa không ?

Nadine cười, chị sung sướng vì công việc trôi chảy.

— Vì những câu trả lời của cô tuyệt quá cho nên chúng tôi muốn cô chụp một tấm hình để đăng vào tờ tạp chí của công ty tại quê nhà.

— Thật chứ ? – Nancy cười, nàng đứng dậy – Vậy hãy chụp đi !

Nàng cầm cái chai còn nút kín lên và đưa ra như vật kỷ niệm trong tay. Nadine bước đến bên cạnh chị, còn Anna thì nhắm máy ảnh. Raza đã dặn chụp nhiều tấm cho chắc ăn. Sau dó, Nancy bỏ cái chai vào trong xách tay. Cái chai có hình dáng đẹp thật.

Nadine và Anna nhìn nhau mỉm cuời.

Nancy nhìn hai người :

— Tôi xin hai cô một ân huệ nữa nhé ? Tôi giữ cái chai này rồi, nhưng bà chủ nhà của tôi chắc là thích lắm. Tôi muốn mua một chai để biếu bà ấy được không ? Các cô đừng ngại chuyện tiền bạc.

Nadine nhìn Anna gật đầu. Vận may đang đồn dập đến. Một con lừa mang hai chai khi đến phi trường Kennedy lại càng thuận tiện hơn. Nadine nhìn Nancy cười.

— Không, không – Nadine lắc đầu nói, – Chúng tôi không bán. Xin biếu cô chai thứ hai vì chúng tôi nghĩ thế nào những câu trả lời của cô cũng sẽ giúp cho nước hoa của chúng tôi thành công mỹ mãn.

Nadine đưa cho Nancy thêm môt chai đựng vi rút B.c.

— Thật tuyệt – Nancy vừa nói vừa bỏ chai vào xách tay – Thật tuyệt !

— Cám ơn cô ! – Nadine bắt chước giọng của nàng.

Một lần nữa, họ cùng cười vang.

Nancy nhìn qua bên kia quán rượu. Anh chàng Hy Lạp vẫn nhìn nàng. Nàng quay qua Nadine :

— Này cô, cô giúp tôi lần cuối nhé ? Có thằng cha ngồi đằng kia cứ nhìn tôi mãi. Tôi sẽ rất sung sướng nếu cô đưa tôi ra khỏi công trường này.

Nadine nhìn Costas, rồi quay qua Nancy :

— Được thôi, tôi sẽ giúp cô !

Rất thình lình, Nancy để ly sâm banh xuống đất. Sau khi đã trả tiền cà phê, nàng đi giữa Nadine và Anna ra khỏi quán bar. Costas nhún vai. Chỉ có dân Mỹ mới chịu đựng được thái độ ấy mà thôi. Nhưng anh vẫn muốn nói chuyện với mấy cô gái quảng cáo hàng kia. Anh để thêm tiền dưới ly rồi đứng dậy đi theo.

Từ trên cửa sổ căn phòng trong khách sạn Grande Bretagne, Raza thấy hết những gì đã xảy ra. Các cô gái đã làm việc tốt, nhưng tại sao con lừa kia lại đổ rượu đi ? Và tại sao cô ta lại đi với hai cô gái ? Việc này đâu nằm trong lệnh của hắn ban ra? Một lát sau, bỗng cơn giận của hắn tan biến ngay mà thay vào đó là nỗi bồn chồn lo lắng. Mấy cô gái đã bị theo dõi. Cái thằng Hy Lạp kia là một điệp viên rồi, nhìn cái cách hắn giữ khoảng cách đủ biết hắn là một tên gián điệp rồi.

Raza bước ra khỏi khách sạn, bám theo.

*

**

Trong căn hộ ở đại lộ Foley, Morton lắng nghe Fuller và West. Cả hai người đều đã đến tham dự buổi nói chuyện của Thủ tướng Anh tại đại lộ Downing.

— Chỉ có một vấn đề thôi – Fuller nói – là phải chăng Raza hay người của hắn đã có một phương pháp đột nhập vào nước nào đó với vi rút bệnh than. Chúng tôi có thể chắc chắn xác nhận là không. Chúng tôi đã có nhiều người ở các phi cảng và hải cảng. Chúng tôi đã bít cả ngả sau đi qua Ailen. Chúng tôi đã hướng tất cả những máy bay tư nhân sang Stansted để kiểm soát một cách đặc biệt hơn. Chúng tôi cũng đã cho tuần tra bờ biển.

— Thưa ông anh, nói tóm lại thì – West nói với Morton, – Chúng tôi đã kiểm tra rất chặt chẽ.

Morton bước khỏi cái lò sưởi xây theo kiểu thời Victoria, xấu xí, trống trải trong phòng khách. Ông dừng lại trước hai người đang ngồi trong ghế bành nhồi nệm. Michelle ngồi trên thang lầu. Morton nghe tiếng Wolfie trong phòng mật ở trên lầu đang nói chuyện với Danny, cho biết anh vẫn chưa chấm dứt công tác của Costas được. Morton nói :

— Bây giờ thì Raza sẽ không để cho người của hắn vượt qua hàng rào phòng vệ của quý vị đâu. Hắn thừa biết quý vị rất giỏi trong việc ngăn chận hắn. Hắn sẽ giữ người của hắn tại chỗ hàng tuần, có thể là hàng tháng.

— Bây giờ làm sao hắn điều động chất vi rút này ? – West hỏi.

— Hắn sẽ lợi dụng một kẻ khờ khạo nào đây. Có thể một sinh viên chẳng hạn. Trước đây hắn đã làm thế rồi. Hay là hắn sẽ dùng một tên chở ma túy. Kẻ nào quen biết đường đường dây mối nhợ – Morton đáp.

Fuller gật đầu lia lịa :

— Chúng tôi hiểu ý ông rồi, David. Chúng tôi sẽ chặn một trong bốn hành khách đến ở các phi trường dân sự để lục soát thật kỹ. Chúng tôi cũng sẽ làm thế với bất kỳ ai đến Stansted. Lại còn tách máy bay riêng ra nữa.

— Nhân viên của tôi bắt đầu kiểm tra những chuyến bay đã có lịch trình xuất phát từ Trung Đông – West nói – Phân chi đặc biệt và Phân chi Sáu tham gia vào việc này. Lực lượng không quân đặc biệt cũng tham gia vào. Cuối tuần chúng tôi sẽ có người kiểm soát mỗi chuyến bay vào nội địa. Những vị cảnh sát trưởng không phận chịu trách nhiêm sẽ làm báo cáo thường xuyên.

Morton gật đầu rồi nói với Fuller :

— Một trong bốn người được kiểm tra, vậy là vẫn còn ba nguời không được kiểm tra. Tại sao lại không kiểm tra hai trong số bốn người ?

Vị sĩ quan cảnh sát cao cấp thở dài :

— Khách dân sự họ sẽ rất phàn nàn. Nhất là những thương nhân. Tôi sợ sẽ bị các ông Nghị chất vấn ở Quốc Hội.

— Mặc xác họ – Morton thẳng thừng nói.

— Đây không phải là Israel đâu, ông bạn già ơi ! – West nói chen vào – ở đây khó làm thế lắm.

— Chắc chắn là như thế rồi, Percy – Morton đợi một lát mới nói tiếp – Bây giờ xin thưa với ông là tôi muốn công việc phải thực hiện ở đây như thế. Tôi muốn lục soát một trong hai người những hành khách nào từ Roma và Teheran tới. Nói với nhân viên của ông khám xét các loại chai lọ. Khám xét tất cả những khu vực khách đến. Ở Tel Aviv, nhân viên của tôi đã học nhiều về cách nghe ngóng.

— Chúng ta sẽ phải cần đến rất nhiều người, nhiều tiền. Ai sẽ trả chi phí đây ? – West hỏi – Ông biết mỗi giờ có bao nhiêu chai người ta mang qua các phi cảng không ? Hải quan cho tôi biết mỗi ngày họ tịch thu khoảng một trăm ngàn chai, hầu hết là rượu và nước hoa. Cứ hai mươi bốn giờ đồng hồ là có hàng triệu chai.

Morton thoáng nhếch mép cười :

— Ông phải tìm cách thôi, Percy à, làm cho bảo đảm đi.

Vị sĩ quan cơ quan M15 lắc đầu ; — Chúng ta không thể tịch thu hết chai để kiểm soát được. Chúng ta phải tiên đoán trước…

— Ông đã xem phim chiếu cảnh Trekfontein rồi đấy Percy – Morton cắt ngang – Chỉ có một viễn cảnh tôi lo mà thôi, đó là ngăn chặn không cho điều đó tái diễn nữa.

Fuller gật đầu nhìn West. — David nói đúng đấy.

Ông quay qua Morton.

— Chúng tôi sẽ rút lực lượng thuộc đội quân truy lùng ở Ulster. Chỉ trong vòng hai mươi bốn giờ là mọi người đã vào vị trí.

— Anh phải gắng làm sớm hơn, hai mươi bốn giờ là tối đa – Morton xen ngang – Chúng ta phải làm trong thời hạn của Raza nêu ra. Nếu hắn không đưa chất ấy vào nơi đã định được, thì hắn sẽ hành động trong hai mươi bốn giờ tiếp theo liền.

Vị trợ lý ủy viên Chính phủ phụ trách tội phạm gật dầu, ông bước đến điện thoại trên giá, ra lệnh ngay. Ông cương quyết ra lệnh – mười hai giờ, với bất cứ giá nào, phải làm cho xong.

Ông để điện thoại xuống, quay qua Morton : — Khó đấy, nhưng chúng tôi sẽ thực hiện đúng kế hoạch.

— Tốt. Bây giờ để tôi cho anh biết hiện tình.

Morton cho ông biết Danny đã định vị được lời gọi đó là ở Athens.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN