Săn Đuổi - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
174


Săn Đuổi


Chương 24


Người dịch: Văn Hòa – Kim Thùy

Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên

Shared by: CCG –

Matti cầm bức ảnh của Muktar Sayeed từ trong phòng mật bước ra. Bức ảnh đã được một kỹ thuật viên của Danny phóng lớn ra ở trong phòng sang ảnh dã chiến được thiết lập trong buồng tắm của Matti. Anh này đang làm việc tại văn phòng tình báo ở New York thuộc Bộ Di trú. Hồ sơ trong văn phòng cho biết Muktar được phép lái xe cho Công ty xe Taxi Day Nite. Hồ sơ chính thức về Muktar ở Hoa Kỳ chỉ có thế.

Một bản sao hồ sơ đã chuyển đến Tel Aviv. Lester Finel đã nhận diện ra Muktar là một tên đánh bom trong một thời gian dài ở Nam Li Băng. Muktar đã biến mất tăm từ hai năm nay.

Khi biết hắn là ai rồi, nhiều vấn đề gay cấn được đặt ra. Cơ quan FBI đã tìm xem Muktar liên lạc với ai. Nhân viên mật vụ đã đến căn hộ của Muktar ở Queens, nhưng không tìm thấy gì khả nghi. Kết luận vẫn là tai nạn xe cộ mà thôi. Cơ quan CIA lần tìm vết tích của Muktar từ ngày hắn mới đến Hoa Kỳ. Sở cảnh sát New York phái ngay nhiều toán thám tử thăm dò các vùng dân Ả Rập ở ven thành phố để tìm tung tích hắn.

Từ Washington, Gates đã yêu cầu gởi tin tức để ông có thể ra trước các chánh án Liên bang thuyết phục họ ban hành lệnh kiểm soát Harmoos. Trong lúc đó thì chuyên viên của Danny đang thăm dò tìm kiếm.

Báo chí khi nghe Matti nói đến việc Muktar là đầu mối để điều tra thì họ đã vội cười thông cảm khi nhìn hai mươi khuôn mặt cả nam lẫn nữ ở trong phòng. Chuyến đi xa xôi từ Tel Aviv đến của họ không phải là vô bổ. Họ lặng lẽ, cương quyết, tung ra một mạng lưới điện tử khắp các cơ sở của Rachid Harmoos ở Hoa Kỳ.

Đấy là những cơ sở của hắn ở Bờ Tây – Gồm ba công ty ở Thung lũng Silicon sản xuất nhiều loại vi mạch và một xí nghiệp chế thấu kính ở Los Angeles – nhà máy lọc dầu của hắn ở Houston, một nhà máy đóng thịt hộp ở Chicago và một nhà máy sơn ở Detroit. Những tổ do thám này đã rải quanh bên ngoài mỗi nhà máy và khu hành chính.

Đã nhiều giờ qua, căn phòng vang đầy tiếng thì thào, đọc những dữ liệu nhận vào và gửi đi. Ở giữa phòng khách một kỹ thuật viên đang dùng micrô để thử một luồng điện phát đến một chiếc xe tải của Ban Cải tổ Nhanh đậu gần những cơ sở của Harmoos, trụ sở chính điều khiển các hoạt động kinh tài của giới triệu phú trên thế giới, nằm trên đại lộ Tám Mươi. Những kỹ thuật viên khác cũng trang bị máy móc như thế đang nói chuyện với những tổ nằm bên ngoài Công ty xe tải Harmoos ở La Guardia ; tại cơ sở môi giới Harmoos ở Wall Street ; và ở tại nhà ngân hàng các quốc gia Ả Rập nằm trên đại lộ Thứ Năm. Ở ngân hàng này, Harmoos có cổ phần quan trọng nhất.

Hai tổ được bố trí gần Sweetmont để bắt đầu dò xét sâu vào khu bất động sản của Harmoos. Trưởng ban Cải Tổ Nhanh đã gọi Matti cách đây một giờ, cho biết là hóa ra công việc này rất khó khăn, không như ông ta đã dự trù khi cố tìm cho ra một căn cứ thích hợp nằm trong vùng này.

Điện thoại liên lạc thường xuyên giữa vệ tinh với chiếc Concorde đang đậu tại Frankfurt, với Danny ở Tel Aviv, và với căn nhà mật ở Luân Đôn.

Trong những căn buồng nhỏ dọc theo tường nhà, những kỹ thuật viên loay hoay tìm ý nghĩa những tin chặn được. Những câu chuyện có hứa hẹn tìm ra dấu tích đều được tách riêng ra để đưa vào máy vi tính. Máy tính lại thiết lập, chọn lọc những gì khả dĩ chuyển đến máy vi tính của Finel.

Những máy fax liên tục nhận những tin cập nhật từ các cơ quan CIA, FBI và Scotland Yard. Hầu hết luồng thông tin đều được chia ra thành tin đánh bom khách sạn và tin về chai nước hoa Đêm Hy Lạp. Ngoài ra không có tin nào khác.

Từ Athens, Zak Constantine báo cáo cho biết những khoa học gia về pháp lý đã khẳng định chai là loại thường thấy sản xuất ở Hồng Kông. Ở đây, cảnh sát đã được lệnh kiểm soát tất cả những cơ sở sản xuất chai ở trên đảo này. Các khu vực khác ở ven Thái Bình Dương cũng đều được yêu cầu kiểm soát. Có cả thảy trên hai mươi ngàn nhà máy sản xuất chai đều được kiểm tra.

Mặc dù hết sức tìm kiếm, nhân viên của Constantine vẫn chịu không tìm ra dấu vết của Raza.

Cách đây môt giờ, Mirian ở bệnh viện trung tâm thành phố điện thoại đến cho Matti. Da của Nancy đã bầm đen, những vết phỏng có mủ đã lan khắp cơ thể. Mirian khổ sở, không phải vì mệt mỏi mà vì nàng nhận ra mình đã định bệnh sai. Mirian bèn cho chữa trị Nancy bằng chất men PEG ít ỏi của bệnh viện. Loại men này sắp hết, và nàng phải kiếm cách để có thêm. Những nhà sản xuất loại thuốc này đang bắt tay vào việc chế tạo, nhưng phải mất nhiều ngày mới có đợt đầu tiên có thể dùng được.

Matti đã nói nàng gọi đến Lầu Năm Góc để hỏi xin. Sau chiến tranh vùng Vịnh, có lẽ người ta còn tích trữ chất này ở đâu đó. Anh cũng lại yêu cầu nàng cho phép anh nói chuyện với Nancy, Mirian hứa nàng sẽ gọi anh trong một vòng một giờ nữa vì hiện nàng đang cho thử thuốc này trên thân thể của Nancy.

Matti cũng gọi điện thoại đến chiếc Concorde, anh gởi một tin cho vị sĩ quan Trung tâm truyền tin để báo cho Morton biết là Nancy chắc chắn đã bị nhiễm vi rút bệnh than B.C.

Việc định ra bệnh của Nancy đã khiến cho người ta lao vào một cuộc săn lùng mới. Cảnh sát và cơ quan FBI đã theo dõi bất cứ hành khách nào cùng đi trên chuyến bay của Nancy. Người góa phụ đi cùng chuyến với nàng nhớ ra rằng Nancy đã mở một chai nước hoa. Nhìn một tờ phô tô cái nhãn chai, bà ta đã nhận ra ngay.

Nhiều thám tử và điệp viên đã theo dõi hành khách ở phi trường Kennedy, những người đã trông thấy Nancy bị cướp giật. Việc theo dõỉ không đi đến đâu. Không ai miêu tả được rõ ràng tên cướp. Matti đành áp dụng nghệ thuật suy đoán từ tin tức nhận được.

Lẽ nào tên cướp lại chỉ giật cái túi xách của cô ta mà thôi ? Và làm sao mà hắn trốn thoát tài tình thế ? Có thể hắn đã trốn nơi nào trong phi trường cho đến khi người ta hết săn lùng ư ? Nhưng như thế thì chắc không thể được. Bọn cướp giật thích cao chạy xa bay chứ không muốn đứng gần đấy. Có thể hắn có một đứa đồng lõa đợi để lái xe đưa hắn đi.

Nhưng cảnh sát phi trường đã phản ứng rất nhanh chóng để tìm những xe chạy ra. Matti đã kiểm soát rồi. Chỉ có xe taxi mới không bị chặn lại. Giả dụ tên ăn cướp đi taxi ? Hay giả dụ tên ăn cướp là tài xế taxi ? Muktar chăng ? Khu xa lộ Connecticut Expressway không xa phi trường Kennedy. Nhưng Muktar lại bị chết khi hắn đi từ hướng ngược lại cơ mà ?

Matti còn đang mải suy nghĩ thì Mirian điện lại báo cho anh đến bệnh viện ngay. Cất tấm ảnh của Muktar vào ví, Matti nói với người kỹ thuật viên trưởng rằng anh sẽ đến bệnh viện.

Hai mươi phút sau, chiếc taxi thả anh xuống cổng phòng cấp cứu bệnh viện Trung tâm thành phố. Bên trong, mọi người đang chuẩn bị cho công việc một ngày mới. Matti trông thấy Mirian ở trong phòng làm việc tại khu chẩn bệnh. Nàng ngồi trong phòng gắn toàn kính với phong thái của người chỉ huy. Nàng đang vừa nghe điện thoại vừa đưa tay vuốt tóc. Anh chỉ thấy nàng vuốt tóc mỗi khi nàng đang giận dữ.

Khi Matti bước đến cửa, Mirian đứng dậy, nàng bước quanh trong phòng, một tay nắm ống nghe, một tay vuốt tóc.

— Không ! Xin ngài nghe cho, thưa đại tướng Tuttle! – Bỗng nàng nói lớn lên – Phòng thí nghiệm của chúng tôi đã xác định bệnh lý rồi ! Dẹp chuyện cô ta là dân sự đi ! Dẹp những thủ tục mắc dịch của ngài đi ! Tôi chỉ muốn có nhiều thuốc này !

Matti nhìn Mirian lắng nghe một lát, rồi nàng lại to tiếng lại. — Ông kết luận thế hả, thưa đạị tướng ? – Nàng lắng nghe một hồi lâu nữa, rồi gác máy. Nàng quay qua Matti, hai mắt đỏ hoe.

— Thằng cha chết tiệt luôn luôn nhắc tới thủ tục – Nàng nói, vừa ngồi phịch xuống ghế.

Nàng mệt mỏi nhìn Matti :

— Quân đội hiện có một lượng men PEG đang cất giấu bí mật ở Maryland. Nhưng cái thằng cha tướng máy móc này nói rằng chất men này không thể giao cho một tên bác sĩ dân sự nào để chữa cho một ai dân sự hết…

— Em đang nói chuyện với ai đấy ?

Miriam nhìn vào tập giấy trên bàn : — Tướng Oliver Tuttle, Giám đốc cơ quan cung ứng y dược ở Lầu Năm Góc. Y là người đứng đầu…

Nàng ngần ngừ một chút, rồi đọc số điện thoại cho Matti.

Giọng trả lời ở đầu dây như tiếng tù và ré lên. — Tướng Tuttle đây, giám đốc…

— Tôi biết ngài rồi, thưa đại tướng. Tôi là Matti Talim, – Matti nói.

Sau môt chút ngần ngại, “tiếng còi” lại ré lên :

— Ai đấy ? Cho tôi biết cấp bậc và đơn vị của anh…

— Tôi là dân sự thôi, thưa đại tướng. Nhưng ngay bây giờ tôi không kể đến cấp bậc của ngài đâu.

— Cái gì ?

Giọng của Matti bỗng rắn như thép, Mirian chưa hề bao giờ nghe cả :

— Ngài có tên trong danh sách phân bố lại cấp chỉ huy cho phù hợp với cơn khủng hoảng hiện tại đấy. Rồi ngài sẽ biết tôi ở trong ban chỉ huy của đại tá Morton đang hợp tác với quân đội Hoa Kỳ đây.

— Đợi chút !

Matti nghe tiếng điện thoại để xuống, rồi có tiếng giấy sột soạt. Tiếng nói lại vang lên :

— Tôi nghe anh dây. Tại sao anh lại gọi đến cho tôi ?

— Mới đây mấy phút, Phó giám đốc phòng cấp cứu tại bệnh viên trung tâm thành phố đã gọi đến ông để yêu cầu ông giúp cho một ít men PEG ông đang có.

— Tôi đã nói với cô ấy những gì tôi sẽ nói với ông. Chúng tôi có những thủ tục phải tuân thủ mà.

— Đây là một cơn khủng hoảng mà, thưa đại tướng.

— Gặp cơn khủng hoảng, việc tuân thủ các thủ tục lại càng quan trọng hơn nữa !

Matti im lặng một lát. Khi nói lại, giọng anh rất buồn :

— Thưa đại tướng, ngài đã nghe đến “chiến dịch Lửa Đá” chưa ?

Tiếng “tù và” vang lên : — Không. Nghe như một tên dân sự mắc dịch nào đấy sáng tạo nên.

— Đúng là tôi sáng tạo ra đấy. Và ông sắp trở thành người đầu tiên sẽ bị đá ra khỏi nhiệm sở ngon lành này để đến một chỗ nào ông chưa hề biết nếu ông không đem đến đây men PEG.

— Này, anh chàng dân sự mắc dịch kia ! Anh ăn nói với môt vị tướng bốn sao như thế đấy hả ? Trong thời chiến, tôi sẽ đưa anh ra…

— Chúng ta đang trong thời chiến đây, Tuttle ! – Matti nói, thái độ bình tĩnh lạ lùng – và tôi để cho ông mười giây để ông trả lời cho tôi biết ông sẽ gởi chất men ấy đến, không thì tôi cúp điện thoại đấy. Lần gọi sau, ông sẽ có lệnh ra đi đấy.

— Talim ! Đồ mắc dịch ! – Tiếng “tù và” rít lên.

Matti nhìn đồng hồ : — Tám giây rồi, thưa đại tướng.

Mirian nhìn anh không nói một lời. Một giọng nói tức tưởi vang lên bên tai Matti.

— Chất men này sẽ đến đấy trưa nay…

— Không kịp đâu, thưa đại tướng. Phải đem đến vào đầu buổi sáng nay – Matti cương quyết nói.

— Mẹ kiếp !

— Năm giây rồi, thưa đại tướng.

— Rồi, đầu buổi sáng – Cái “tù và” nghe theo.

— Cám ơn, đại tướng – Matti đồng ý, anh gác máy.

Marian mãi nhìn anh không nói một lời. Rồi cuối cùng nàng thốt lên :

— Lạy Chúa Jesus. Lạy Chúa Cứu Thế nhân từ.

Đây là lần đầu tiên từ khi anh vào văn phòng, nàng cười.

— Nancy ra sao rồi ? – Matti hỏi.

Miriam đưa tay lấy điện thoại, bấm số nội bộ. Nàng hỏi một nhân viên trực, lắng nghe, rồi gác điện thoại, nàng đứng dậy. – Cô ta lại tỉnh rồi. Chúng ta đi thôi.

Khi họ bước theo con đường dẫn đến phòng chẩn trị bệnh nặng (C.T.B.N), giới hạn tối đa khách đến, Mirian phân trần với anh.

— Khi Nancy được định bệnh lại, chúng em cho người ra khỏi bớt phòng C.T.B.N. Chúng em đề phòng tối đa sự lây nhiễm.

— Anh muốn đưa cho cô ta xem một bức hình – Matti nói, anh lấy cái ảnh của Muktar ở trong túi ra – Nếu cô ta nhận ra tên trong ảnh là tên đã cướp cái túi xách của cô ta, thì bọn anh sẽ giải quyết được nhiều vấn đề lắm.

Mirian nhìn bức hình trong khi nàng vừa đẩy hai cánh cửa vào phòng C.T.B.N.

— Chúng ta phải bọc tấm ảnh trong tấm ni lông đã được khử trùng cái đã – Nàng nói.

Họ bước qua một bộ cửa thứ hai để vào khu vực thay áo quần của phòng C.T.B.N. Mirian đưa cho Matti một cái xô nhựa đã niêm phiếu kiểm tra, rồi mở một cái thứ hai cho mình. Nàng bọc tấm ảnh vào trong giấy ni lông, rồi nhanh nhẹn mặc áo quần giải phẫu vào, đội mũ, mang mặt nạ và giày cao cổ. Rồi nàng giúp Matti mặc đồ vào. Nàng lấy hai cái mặt nạ ở trên bệ xuống.

Khi Mirian kiểm tra Matti đã được an toàn rồi, nàng bèn dẫn anh vào phòng C.T.B.N. Matti cầm tấm ảnh của Muktar trong tay. Khi đi được nửa đường trên hành lang, họ gặp một chiếc xe đẩy dùng trong phẫu thuật đóng pa-nô màu đỏ. Cái ngăn ở dưới xe đầy cả dụng cụ trong phòng mổ.

— Xe khẩn cấp của chúng em đấy. Xe chứa đầy đủ những thứ chúng em cần, khi gặp trường hợp tim ngừng đập – Mirian nói khi hai người đi quá chiếc xe. Đằng trước có một cái bàn hình móng ngựa kê ngay giữa khu chẩn trị.

Ở đây nhìn được khắp các phòng bệnh. Một màn hình giám sát thiết lập trên bàn để cho hai y tá có thể thấy tức khắc tình trạng của bệnh nhân nằm trong phòng chẩn trị đặc biệt này.

Nancy nằm ở một phòng bên trái. Khi hai người tiến về phía phòng ấy, Mirian nói nho nhỏ: — Sau khi anh đã đưa cho cô ta xem ảnh, anh nhớ hãy hỏi cô ta thật ít thôi nhé.

— Anh hiểu rồi.

Vừa đến cửa phòng bệnh, họ ngừng lại một lát.

Trên mũi Nancy, hai ống nhựa thông với một bộ máy điều hòa khí oxy. Hai cực điện gắn trên ngực nối với máy đo nhịp tim kê ở bên giường. Biểu đồ cho thấy tim đập yếu nhưng đều. Trên giường treo một chai nước trong veo chuyền vào cánh tay của Nancy từng giọt.

— Chai men PEG cuối cùng đấy. Chuyền thứ này thì có cơ may đỡ hơn được – Mirian nói, vừa bước đến bên giường – Nancy, cô đang được chuyền thuốc đấy.

Lồng ngực của Nancy phồng lên xẹp xuống trong chiếc áo bệnh viện. Nàng lại ho.

Matti đứng ở chân giường. Hình thể Nancy thay đổi trông đến khiếp. Da dẻ đen thui, đầy cả những đám phồng lên mọng mủ. Môt đám phồng phủ cả con mắt trái, một đám khác bao quanh khóe miệng. Quanh cổ, những đám phồng làm thành một vòng cổ. Những đám khác nổi khắp cả hai cánh tay.

Mirian gật đầu ra dấu cho Matti bước lên. Khi anh đã đứng bên cạnh, nàng quay qua Nancy. — Nancy, Matti muốn cho cô xem một tấm hình, cô xem không ?

Hình như môi của Nancy có nhúc nhích.

Matti đưa tấm hình ra trước mặt Nancy.

— Cô có nhận ra tên đàn ông này không, Nancy ?

Cô ta nhìn chằm chằm vào tấm ảnh.

— Có phải hắn là tên đã cướp đồ của cô không ? – Matti hỏi – Cô chỉ gật đầu thôi nếu đúng, Nancy à.

Cô ta lại ho. Bỗng Mirian kéo Matti lui. Nàng la lên :

— Mã một ! Bước ra khỏi đây, Matti.

Anh thấy biểu đồ trên tấm động ký nhảy mạnh lên, rồi dừng lại. Mã một là tim ngừng đập. Vừa khi bước ra khỏi phòng bệnh, một y tá chạy vào giúp Mirian. Một lát sau, một y tá khác đến cùng chiếc xe khẩn cấp.

Người y tá đến trước bấm một nút đỏ gắn trong tường phía trên giường. Nút này mở máy có cuộn băng đã chuẩn bị trước, phát ra lời thông báo tới khắp cả hệ thống phóng thanh nội bộ trong bệnh viện. Thông báo yêu cầu các bác sĩ có trách nhiệm đến nhanh phòng cấp cứu để thi hành nhiêm vụ.

Mirian tháo máy tâm động đồ ra khỏi người Nancy, nàng chạy đến xe khẩn cấp với chị y tá. Họ nhanh nhẹn, bình tĩnh. Chị y tá kia lấy ra cái đồng hồ bấm giờ, chị bắt đầu đếm to lên – ba mươi giây – Chị nói to lên, cho biết thời gian ngừng đập từ khi lệnh khẩn cấp ban ra. Có lẽ trong vòng bốn phút, không lâu hơn sáu phút, Nancy còn có thể cứu chữa được nếu não bộ không bị hư hỏng.

Một bác sĩ thứ hai chạy đến, đút cái ống thông hơi vào sâu vào trong cuống họng của Nancy. Chị y tá nắm cái đồng hồ bấm giờ, tròng cái mặt nạ giống như cái bao vào miệng Nancy, chị bóp mạnh cái mặt nạ để đẩy oxy vào người Nancy.

— Bốn mươi lăm giây ! – Chị nói.

Mirian lấy kéo cắt rộng chiếc áo của Nancy ra. Vị bác sĩ thứ hai chạy đến xe khẩn cấp, ông phất một lớp chất dẻo dính lên hai cực điện đã được gắn vào máy khử rung tim. Rồi Marian đặt hai cực điện lên ngực Nancy, một cực lên phía bên trái của núm vú phải, cực kia nhích lên phía trên ở bên trái một chút.

— Xê ra ! – Mirian ra lệnh, nàng nhìn vào máy khử rung tim, máy mở hết cả điện thế.

Khi mọi người quanh giường bước lui hết, Mirian nhấn mạnh hai điện cực xuống, bấm vào nút ở trên hai cực. Máy hoạt động báo cơn sốc điện đang chạy qua tim của Nancy. Mirian nhấc hai cực điện lên. Máy khử rung phải nghỉ chín giây rồi mới cho máy chạy lại.

Các bắp thịt trên người Nancy giật giật, xương sống cong lên và hai chân cứng đờ khi cơn sốc chạy qua cơ thể chị.

— Một phút, – Chị y tá nói to lên.

— Chúng ta làm lại ! – Mirian nói.

Nàng cho Nancy bị sốc điện lần thứ hai, rồi nghỉ đợi chín giây, cho máy chạy lần ba. Nancy co giật người, rồi nằm xuống, mềm nhũn, bất động. Nàng gây sốc lần thứ tư. Không có gì thay đổi. Mirian ra lệnh :

— Làm lại !

Không có gì thay đổi.

— Làm lại đi !

Thêm lần nữa. Rồi Mirian quay qua những người khác.

— Chúng ta chịu rồi. Cô ấy đã chết.

Nàng nhẹ nhàng đưa tay vuốt mắt cho Nancy.

Những vị bác sĩ khác theo nàng ra khỏi phòng. Họ lấy làm lạ đưa mắt nhìn Matti. Mirian nhấc điện thoại trên bàn, gọi cho vị bác sĩ bệnh lý học. Xong nàng bước đến bên Matti. Nàng nói :

— Chúng ta phải mổ tử thi ngay, để xem có dấu hiệu gì cho biết tại sao chuyện này lại làm mất sức đề kháng của cô ta như thế ?

Trong phòng bệnh, những cô y tá chất đồ đạc lại lên xe. Họ đẩy xe đi, rồi quay lại phòng bệnh với một tấm vải, họ đắp lên người Nancy. Họ đẩy giường ra khỏi phòng đến một phòng khác ở bên cạnh khu vực thay áo quần.

Matti và Mirian lặng lẽ cởi bỏ áo quần bảo hộ, rồi ra khỏi Phòng Chẩn trị Bệnh nặng.

— Nancy luôn ho dữ dội như thế – Matti nói khi hai người đi đến phòng cấp cứu.

Mirian lắc đầu : — Đúng ra em nên chữa trị thuốc PEG sớm hơn mới phải.

Matti nắm hai vai nàng :

— Em khắt khe với mình quá, Mirian.

Nàng nhìn anh. Anh ôm nàng vào lòng, úp mặt lên mái tóc nàng.

— Em yêu anh lắm – Nàng nói nho nhỏ.

— Anh cũng yêu em.

Nàng chợt vùng ra :

— Em cần cho tiến hành mổ tử thi ngay.

— Anh sẽ gọi điện thoại với em sau.

— Anh nên gọi về nhà em – Mirian, nói rồi bước ra hành lang.

Nàng đưa một bàn tay lên chào, nhưng không nhìn lui. Anh nhìn nàng bước đi, rồi cũng bước ra khỏi phòng cấp cứu. Anh định lấy xe phóng ra phi trường Kennedy để đón Lou từ Washington tới. Sau đó, anh sẽ lấy ảnh của Muktar dò quanh phi trường. Anh biết chắc cũng ít hy vọng có người nhận ra được hắn, cũng như Nancy vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN