Săn Đuổi - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
160


Săn Đuổi


Chương 8


Người dịch: Văn Hòa – Kim Thùy

Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên

Shared by: CCG –

Morton cứ giả vờ không chú ý đến ông thiếu tá quân đội Sam Goodman, không chú ý đến mười một học viên đang ngồi trong lớp học. Ông đăm đăm nhìn ra cửa sổ. Ánh sáng mặt trời chiếu yếu ớt qua những lớp kính phủ đầy bụi. Mỗi lần đến đây ông lại tự nhủ phải lau cửa kính cho sạch.

Ông nghe những tiếng thì thào nho nhỏ cất lên ở cuối phòng. Chắc là giọng của ông chỉ huy trưởng xe tăng. Ông này nổi tiếng là chủ động và quả quyết. Nhưng ông chỉ huy trưởng này không làm nhà phân tích được. Ông ta quá nóng nảy.

Mới gần đây, Goodman tỏ ra có năng lực. Nhưng những câu hỏi về các vấn đề lệch lạc do ông nêu ra khó giải quyết quá. Lại còn những câu hỏi không được rõ ràng lắm của anh chàng phi công lái máy bay chiến đấu đang ngồi cạnh ông chỉ huy trưởng. Anh chàng phi công đã có những thành tích vẻ vang, nhưng anh lại hay bị bí. Thật khó mà làm một nhà phân tích tâm lý được.

“Saddam Hussein đã khiếp vía trước hành động của chúng ta. Rồi sẽ có người thay hắn mà không hành động như hắn.

Nhưng dù là ai thì kẻ ấy cũng sẽ đánh hai con bài chủ yếu : đó là tôn giáo và chính sách khủng bố. Nếu hắn phối hợp tài tình, hắn sẽ tạo nên một cuộc hủy hoại khác như đã xảy ra ở vùng Vịnh vào chiều thứ bảy hôm ấy”.

Tựa người vào bàn, Morton đặt hai bàn tay giữa máy điện thoại và chai nước khoáng. Ông sẽ loại luôn anh chàng trung úy bộ binh và hai anh đại úy biệt kích. Bài phân tích của họ về nguyên nhân gây nên cuộc chiến vùng Vịnh đã miêu tả Saddam Hussein thật quá đơn giản. Một nhà phân tích tâm lý phải thật sâu sắc, phải thật chi li mới được.

Máy điện thoại có hai bóng đèn. Ông đã nói với cả lớp học rằng nếu ngọn đèn xanh bật lên, ông có thể tiếp tục bài giảng hay không. Nhưng khi ngọn đèn đỏ bật lên, ông buộc phải nghỉ. Còn chai nước là vì ông thích chốc chốc lại hớp một ngụm trong lúc giảng dạy. Theo ông, một nhà phân tích sáng suốt luôn luôn phải tìm cho ra nguyên nhân thật minh bạch.

— Có ai muốn khai triển câu hỏi của Sam không ?

Vẫn im lặng, không ai lên tiếng. Ngay cả Golan là người rất muốn nói… để giúp Morton đi đến quyết định có nên đưa ông đại úy nhảy dù vào một trong ba chỗ còn trống ở phòng Tình báo Trung Đông của cơ quan Mossad hay không ?

Phòng tình báo rất cần những nhà phân tích tâm lý như con lạc đà cần bộ da của nó. Họ phải suy nghĩ liên tục để đoán xem những kẻ của Damascus hay là ở Teheran đang suy tính gì. Và có lẽ câu hỏi của Goodman cần phải có thì giờ suy nghĩ thêm. Rồi ông sẽ tìm ra cách trả lời thôi.

“Hằng ngày chúng ta chứng kiến rất nhiều hạn chế nguy hiểm của Phương Tây trong việc họ hiểu người Hồi giáo đang võ trang. Người Phương Tây cứ luôn luôn coi thường đức tin của họ, coi thường lý tưởng và giá trị của ý thức hệ này”.

Ông bước ra khỏi bàn, từ từ đến trước mặt họ, xem thử ai đang theo dõi ông. Một nhà phân tích là phải theo dõi đủ thứ.

“Hồi giáo cực đoan làm ngơ không để ý đến quy luật phản hồi, quy luật này rành rành ra rằng kẻ nào có phương tiện giết người hàng loạt, đều phải lo sợ kẻ khác có cùng vũ khí như thế sẽ trả đũa lại. Hồi giáo cực đoan cứ chuẩn bị theo đuổi những mục đích chiến lược của họ, ngay cả khi họ đang đứng trước nguy cơ bị hủy diệt. Bởi vì họ đã bị những đức tin và hình ảnh kẻ tử vì đạo đè nặng, làm cho mù quáng”.

Ông đã giảng dạy cho họ những điều rút ra từ kinh nghiệm bản thân, những mánh khóe mà kẻ thù đã dùng đến. Morton dừng lại trước bàn của Goodman.

— Để trả lời cho câu hỏi của anh, thì Sam này, những vấn đề mệnh lệnh như thế hẳn là phải có mặt hay của nó. Hàng chục người Hồi giáo trước đây chưa bao giờ nhích lên một ngón tay, thì bây giờ họ nao nức nghĩ đến một cuộc Thánh chiến. Thế nhưng họ không phải là vấn đề khó khăn trước mắt của chúng ta. Anh có muốn cho biết, thế thì ai gây khó khăn và gây khó khăn gì cho ta không, Sam ?

Goodman cựa mình trên ghế rồi đáp :

— Những người lãnh đạo của họ. Bọn điên này đã dùng những đêm thứ Sáu để thuyết giảng về thuyết diệt chủng trong giáo đường. Nếu chúng nói “đã đến lúc” là đám đông “sẽ” đứng lên. Bao giờ họ cũng sẵn sàng.

Morton nhìn Goodman. Đôi mắt màu nâu, hơi lồi ra ấy, đôi mắt kinh ngạc đang nhìn thấu suốt được sự xảo trá của người đời, chính là đôi mắt của một nhà phân tích giỏi. Ông bước đi khỏi bàn của Goodman.

— Rất đúng đấy, Sam à. Nhưng chắc chắn là bọn tu sĩ Hồi giáo kia không điên đâu. Chúng thừa hiểu những gì mà các vị bác sĩ tâm thần thường gọi là cơn cuồng loạn khi đã ngấm thuốc.

Ông nhìn chằm chằm vào Goodman :

— Anh có muốn nhắc cho cả lớp nghe đấy là cái gì không ?

Goodman không do dự đáp :

— Một nhu cầu thúc bách buộc phải trả thù. Cứ cho điều đúng là sai hết một cách mù quáng và không kể đến tốn kém.

— Đúng. Tôi cũng thấy như thế đấy. Sâu sắc lắm, Sam à – Morton nói với cả lớp – Trong số hàng chục triệu con người ấy, được cả hay ngã về không. Thế đấy. Đối với họ, không có chuyện lưng chừng. Như thế là Thiện và Ác. Họ xem họ là Thiện, còn ngoài ra mọi người đều là Ác. Và họ đồng hóa những ai không theo họ đều là nguồn gốc sinh ra những vấn đề khó khăn của họ, họ bèn lý luận rằng con đường loại trừ những vấn đề khó khăn là phải hủy diệt nguồn gốc đó đi. Hủy diệt hết chúng ta. Tôi muốn các anh ghi nhớ điều này. Và tôi muốn các anh tìm ra một từ có thể bao hàm hết sức mạnh cuồng tín của hàng triệu người này. Một từ thôi, không nhiều.

Morton bước đến bàn, uống nước trong chai. Rồi ông bước đến cái bản đồ treo trên tường, quay lưng về phía lớp học, ông lại nghĩ đến Raza.

Sau khi trở lại Tel Aviv, ông đã nghe cái tin chặn được nhiều lần. Máy tình báo của Danny gài một chỗ gần văn phòng của Raza tại Beirut, văn phòng đã nhân danh hắn phát đi lời công bố sau một vụ khủng bố thành công.

Ban phân tích giọng nói tức khắc xác nhận đấy là giọng của Raza. Nhưng không có cách nào tìm cho ra lời kêu gọi ấy xuất phát ở đâu, hay là phải chăng lời kêu gọi đã được ghi băng. Không tìm ra được giờ giấc và địa điểm. Raza đã mất mười một giây để đọc lời trích dẫn : “Người không thấy Chúa đã tiếp xúc với Ad, tại đền Iram, không thấy sở thích của kẻ sinh ra không có quê hương ư ?”.

Morton liền nhận ra lời thơ trích trong kinh Koran, cuốn 87, dòng 7. Nhóm giải mã của Danny cho biết cần phải mất nhiều ngày mới tìm ra được nội dung tiềm ẩn trong đó, nếu quả có điều gì tiềm ẩn trong đó thật. Ông cảm thấy họ đang hoài nghi.

Ông và Danny đem sách ra xem, tìm số của câu thơ. Số bảy : chỉ tháng thứ bảy ư ? Nhưng tháng bảy đã qua rồi. Ngày thứ Bảy ư ? Raza định tấn công vào chủ nhật sao ? Như thế tức là Raza đã tính toán bằng lịch của Thiên Chúa giáo rồi. Chắc là hắn dùng Hồi lịch hay Du đà lịch thôi. Như thế thì chắc là vào thứ Sáu hay thứ Bảy.

Có lẽ con số 8 và số 7 cộng lại chăng ? Ngày thứ mười lăm à ? Ngày mười lăm là ngày qua rồi. Tháng sáu thì còn những ba tuần nữa. Raza không muốn để lâu như thế đâu. Tất cả các con số cộng lại xem sao ? Được số hai mươi hai phải chăng sẽ có chuyện xảy ra vào ngày hai mươi hai tháng này ?

Morton không cần Danny phải đến lật lịch trên tường để xem nữa. Ngày mai là ngày hai mươi hai. Nhưng ông không thể tìm đến Bitburg hay Thị trưởng để báo cho biết ông đã đoán ra ngày rồi. Bitburg lại sẽ nói ông cứ để cho linh tính chi phối cho mà coi. Gặp Thủ tướng chắc là thoải mái hơn nhiều.

Morton quay lại khỏi cái bản đồ.

— Còn ai nữa không ?

— Sam đã mở máy rồi. – Golan nói – Chúng ta ai cũng biết thế. Chỉ có Sam là mau mồm mau miệng mà thôi.

Mọi người cười rộ lên. Giọng của Goodman kéo rề rề là do anh ta đã sống một năm trên cánh đồng cỏ ở Canada.

— Tốt lắm, Sam – Morton nói – Tiếp tục xem anh có chủ động được vấn đề không nào.

— Được thôi – Goodman tập trung hết tư tưởng để nói – Đối với hàng triệu con người này, bọn khủng bố luôn luôn là hình ảnh mơ ước của họ. Chúng mang nét huyền thoại qua giới truyền thông đại chúng của Ả Rập. Báo chí và truyền hình xem chúng như những vị anh hùng. Tàn phá giết chóc càng nhiều, danh tiếng của chúng càng lớn. Bọn không tặc được chào mừng trên đường phố Beirut. Làm nổ tung phi cảng được đăng ảnh khen ngợi khắp Damascus và Tripoli. Phá hoại ở trong nội cảnh Israel, Arafat sẽ mời đến bắt tay.

Morton cười. Tài ăn nói dí dỏm của Goodman xem ra chua chát.

— Hàng triệu con người ấy – Viên thiếu tá nói tiếp – thường gọi những vị anh hùng của họ một tên thôi. Họ thường gọi là Saddam hay là Nidal. Bây giờ thì Raza. Bất cứ chúng làm việc gì, người ta cũng đều tưởng tượng thêm để thổi phồng lên.

— Tốt lắm, Sam – Morton nói giọng đều đều – Nhưng chúng ta hãy nhìn vào mục đích của những điều tưởng tượng ấy xem. Xã hội không có gì thay đổi hết. Những gì bọn khủng bố làm đều xuất phát từ Khomeini mà ra hết. Họ muốn tạo nên cái gì tốt đẹp hơn. Sự thật thì hàng ngàn vụ khủng bố riêng rẽ đó đều không dẫn xã hội đến chỗ nào cải tiến cả. Nhân dân ở Beirut vẫn bần cùng như trước khi quả bom gài trong xe hơi nổ lần đầu tiên. Thế thì chiến dịch khủng bố nhằm vào mục đích gì ?

Morton đưa mắt nhìn Goodman.

— Để làm nhục à ? Mỗi hành động khủng bố thành công làm cho chúng ta lại cảm thấy nhục nhã thêm. Chúng đã đánh vào niềm tự tôn, tự ái của chúng ta – Goodman đáp.

— Cho một ví dụ đi ?

— Vụ khủng hoảng con tin của tòa Đại sứ Hoa Kỳ ở Teheran. Bốn trăm bốn mươi bốn ngày làm cho Hoa Kỳ phải điêu đứng trong bàn tay của bọn khủng bố. Buộc dải vải màu vàng trên cây cũng tệ mạt như đứng ngoài tòa Nhà trắng hò hét thách đố Mỹ dội bom hạt nhân vào Baghdad vậy. Lối ứng xử như thế cho thấy bọn khủng bố đã cao tay hơn.

Morton lại đi quanh trong phòng. — Tôi chắc quý bạn đều đồng ý với Sam chứ ?

Cả lớp đồng thanh đồng ý. Morton cười, rồi ông nín lặng một chút. — Bây giờ tôi xin hỏi như thế này. Như ta đã nghe một số câu chuyện rồi đấy, ta thử hỏi sẽ có quyền pháp lý nào cho mỗi chúng ta đuổi theo bọn khủng bố đã được phép ẩn náu trong bất kỳ nước nào được không ?

Morton quay lại, đứng tựa người vào bàn, nhìn Goodman đang nhíu mày suy nghĩ, nhìn Golan trề đôi môi ra, nhìn cả lớp đang cố tìm cho ra ý nghĩa của câu hỏi. Hôm đầu tiên ông đã dặn dò cả lớp phải xem mỗi câu hỏi là một bẫy đặt mìn. Nó có thể nổ tung vào mặt mình.

— Quyền pháp lý à ? – Goodman hỏi – Tôi không biết… chúng ta sẽ có được quyền hạn nào không ? Hay là ta phải chơi luật rừng đây.

Morton không đáp, ông im lặng một hồi. Mossad đã có một chương trình khởi tố chính thức. Môt tòa án quân sự bí mật đem một tên ra xét. Ba ông quan tòa xem xét các bằng chứng, nghe lời khởi tố và nghe vị luật sư biện hộ do Tòa chỉ định. Một tên khủng bố bị kết án vắng mặt đã bị hành hình khi cơ hội đến. Raza đứng đầu sổ kể từ khi hắn đánh bom bệnh viện hộ sinh. Al Najaf đứng thứ hai.

Môt ngày nào đó Goodman có thể đắn đo để tìm cho ra một tên để thêm vào danh sách. Đã đến lúc thử sức anh ta thêm nữa.

— Ta đợi luật rừng à, Sam ? – Morton lại lên tiếng, vừa bước ra khỏi bàn – Chúng ta có quyền hạn gì không à ? Vấn đề khó khăn càng ngày càng trầm trọng ra. Máy vi tính đã xác nhận bọn khủng bố nhiều hơn trước đây. Hàng năm số nạn nhân do bọn khủng bố gây ra tăng hơn hai mươi phần trăm. Như thế năm nay số người chết vì khủng bố sẽ tăng hơn năm ngoái là ba ngàn người. Giống như một bệnh dịch vậy. Hễ mỗi lần chúng ta tưởng đã kiểm soát được cơn bệnh, thì nó lại bùng lớn lên.

Morton bước tới bên cửa sổ. Quan niệm về luật rừng của Goodman cũng là quan niệm cũ dùng để chống lại chủ trương khủng bố mỗi khi đạo đức suy đồi, đó là luật ăn miếng trả miếng. Lập luận nghe cũng hợp lý. Vấn đề khó khăn là những kẻ như Raza không bao giờ nghe đến đạo đức.

Trước khi đến đây, Morton đã điện thoại đến cho các học giả trong ban Tôn giáo đối chiếu của Israel để nhờ họ suy đoán ý nghĩ trong câu thơ trích của kinh Koran này. Họ đều cho biết phải mất nhiều ngày. Ông cũng còn nhớ Steve, bố ông thường bỏ ra cả tháng trời để nghiền ngẫm một câu thơ mà.

Ông cũng đã gọi đến khách sạn Connaught. Cô trực điện thoại khách sạn cho biết giáo sư và bà Vaughan đã đi khỏi rồi. Ông hỏi khi nào thì hai ông bà về, cô ta lại cho biết luật không cho phép cô ta nói ra. Ông để tên lại rồi nói sẽ gọi lại sau, rồi bỗng nổi hứng ông gọi cho Nan, số điện thoại ở nhà hàng. Máy điện thoại tự động báo cho biết hãy gọi đến bệnh viện. Ông gọi đến bệnh viện Lây Nhiễm Quốc gia thì được báo là bác sĩ Cooper đã đi nước ngoài rồi. Ông bèn hỏi số điện thoại nơi đến của nàng và được trả lời bệnh viện không cho phép nói. Thế giới hình như đầy dẫy cả điện thoại viên giữ bí mật tin tức.

Morton rời cửa sổ quay lui, ông lại rảo bước trong phòng.

— Nào. Ai cho rằng không bao giờ, “không bao giờ” vĩnh viễn… có một phiên tòa xử bọn khủng bố nào ? Và các bạn hãy nhớ là bọn người mà chúng ta gọi là khủng bố đó đã được nhiều người khác gọi là chiến sĩ đấu tranh cho tự do. Chắc có bạn còn nhớ chúng ta cũng đã gọi những người Do Thái chiến đấu để buộc người Anh rút ra khỏi nơi đây để thành lập Quốc gia Israel cũng bằng tên gọi như thế đấy. Người Anh nói chúng ta đã có những hành động khủng bố. Còn dân tộc chúng ta đã phá hủy nền cai trị của họ và giết nhân dân của họ. Vậy thì giữa hành động của cha ông chúng ta với hành động của bọn người gây thiệt hại cho chúng ta hiện nay có gì khác biệt nhau ?

Ông gật đầu với Golan. – Teddy trả lời được không ?

— Trong việc làm của cha ông chúng ta, dân tộc ta đã biểu lộ ý thức của mình về tính thiêng liêng của kiếp người đúng theo lời giảng dạy của Chúa. Còn bọn khủng bố hiện nay thì không hợp với ý Chúa, vô đạo đức – Golan đáp.

Morton nhớ bố của Golan là một thầy tu Do Thái. Ông cụ đã từng chống lại người Anh vào năm 1948.

— Như thế anh cho rằng sự khác nhau bắt nguồn từ tôn giáo ư, Teddy ? Khác nhau vì đức tin của chúng ta dạy rằng sử dụng quyền tấn công là đúng để rồi mọi việc đi đến chỗ tốt đẹp ư ? Chấp nhận quyền tự vệ trước sức bành trướng của bọn tấn công, có chắc làm cho chúng tôn trọng quyền sống của chúng ta không ? Hay là cần phải có biện pháp gì đem ra ứng dụng đây ?

— Phải chăng thầy đang nghĩ đến Grynspan ? – Golan hỏi.

— Anh nhắc lại cho cả lớp nghe đi – Morton sung sướng nói.

— Herschal Grynspan là một người Do Thái Ba Lan học tại Paris năm 1938. Ông thấy trước những việc sắp xảy ra, bèn đến Tòa Đại sứ Đức, bắn chết tên trưởng ban Mật vụ. Việc này dẫn đến cuộc tàn sát trả thù chống lại người Do Thái ở Đức. Hàng ngàn người chết và đi đến trại tập trung.

Morton đứng trước mặt Goodman. Ông hỏi :

— Phải chăng Grynspan là một kẻ khủng bố ? Một kẻ khùng, chắc thế. Nhưng một tên khủng bố – hay là một chiến sĩ bảo vệ tự do thì ra sao ? Điều khác biệt là ở đâu ? Có điểm khác biệt phải không, Sam ?

— Dạ thưa có – Goodman đáp – Hành động của Grynspan là hành động của người chiến sĩ bảo vệ tự do. Ông ấy đã chọn mục tiêu hợp pháp. Vì thế mà ông là chiến sĩ bảo vệ tự do. Những chiến sĩ bảo vệ tự do không đánh phá xe đò chở thường dân. Bọn khủng bố mới làm thế. Người chiến sĩ bảo vệ tự do không tàn sát dân lành. Bọn khủng bố mới làm thế. Người chiến sĩ chân chính không cướp máy bay, cầm giữ đàn ông đàn bà, trẻ con vô tội để làm con tin. Bọn khủng bố mới làm thế. Theo tôi thì thật quá trơ trẽn khi người ta nhân danh nền dân chủ, mà lại cho phép bọn người này dùng đến từ “Tự do”. Không, không có trường hợp khoan nhượng nào dành cho bọn khủng bố hết.

Morton gật đầu nhiều lần. Ông sẽ không dùng Goodman được. Một nhà phân tích phải luôn luôn ý thức được rằng không có một chân lý. Chắc là phải đưa Golan vào phòng Tình báo Trung Đông, còn những người khác thì cho trở về đơn vị cũ. Khi ông cất tiếng nói, giọng ông rắn như đá ngoài sa mạc.

— Các bạn hãy quên những nét dị biệt trong đạo đức đi. Điều cơ bản là bọn khủng bố hoàn toàn tin tưởng, chúng tuyệt đối và mù quáng tin tưởng, rằng khủng bố là vũ khí hợp pháp còn lại. Đối với chúng, tiến trình chính trị hoặc là vô bổ hoặc là chậm chạp khi có kết quả khả quan. Chắc các bạn đã nghe những chuyện xảy ra ở Bắc Ai Len, ở Li Băng, ở tất cả những nơi nào quy tụ được hai hay nhiều tên khủng bố lại. Đối với chúng, chính sách khủng bố bảo đảm một sự hồi âm rất nhanh. Hễ mỗi lần chúng cho nổ một trái bom, chúng cướp một chiếc máy bay hay là nắm giữ một đàn con nít trên một chiếc xe đò để làm con tin, là chúng đã tạo ra được một cơ hội để thương thuyết. Vì chúng biết rằng chúng rất tin tưởng vào kết quả của công việc, vì…

Ngọn đèn đỏ trên điện thoại bật sáng, Morton vội ngưng nói. Người thư ký của Thủ tướng đã gọi đến ông.

oOo

Khi Morton đến trình diện tại văn phòng của Isaac Karshov thì trời đã tối. Một đội xe mô tô cảnh sát đi hộ tống đã dẹp đường, chạy băng qua cả ngã tư đèn đỏ.

Bitburg đã có mặt ở đấy, ông ta đang đứng nơi cánh cửa sổ lớn chỉ có một tấm kính. Vật duy nhất trang hoàng trên tường là một bản đồ Israel và những lân bang Ả Rập.

Karshov là con người cao lớn, khoảng một mét chín mươi, dáng dấp như một võ sĩ quyền Anh đang còn phong độ. Hai mắt ông đều có vết sẹo như các phù hiệu ở trong văn phòng vậy.

Thủ tướng đứng sau chiếc bàn mạ kền trên mặt lót kính. Ông mặc áo sơ mi cộc tay, cổ hở để lộ cái áo lót tổ ong cổ lỗ. Đám lông ngực đen, đang ngả sang hoa râm, loăn xoăn chồm ra ngoài áo lót. Karshov bước nhanh đến bắt tay Morton. Bàn tay ông ta rắn như thép.

— Chào anh, David – Giọng của Karshov nghe như tiếng dũa mài trên thép.

— Xin chào ngài Thủ tướng.

Một cái bàn họp kê giữa phòng. Trên mặt bàn, trải môt tấm nỉ màu lục, có vài ba cái gạt tàn thuốc. Ngay ở giữa bàn, để một giỏ đựng trái cây. Morton không biết có ai sờ đến trái cây không.

Bitburg rời khỏi cửa sổ.

— Người của Nagier đã nhận được tin này cách đây một giờ.

Ông ta đưa cho Morton một tờ giấy, rồi bước đến tấm bản đồ.

Morton đọc to hàng chữ : “Hạt sẽ kết trái lành”. Ông nhìn Bitburg.

— Nhân viên của Danny gặp khó khăn ư, Walter ?

Bitburg chỉ một ngón tay vào Beirut. — Nagier cho biết là tin này ở quận Bir Abed.

Morton càu nhàu. Tập đoàn tu sĩ ở Teheran mới đây đã mở một phòng tình báo ở ngoại ô Beirut. Thêm một văn phòng nữa cho máy móc tình báo của Danny nghe lén. Morton đọc lại một lần nữa. Tại Beirut, bọn đánh bom thường thường nói đến việc gieo hạt.

— Anh nghĩ sao, David ?

— Chính của Raza đây. Và đây là dấu hiệu chúng phát động một chiến dịch đánh bom mới.

— Tại sao anh lại nói thế ?

Morton nói cho họ nghe về chuyện đi thăm người Xi Ri, ông không bỏ sót một chi tiết nào hết. Khi nghe ông nói xong, cặp mắt của Bitburg lại bắt đầu láo liên.

— Cái anh chàng Xi Ri bí mật của anh có thể sai lắm chứ.

— Anh ta không sai đâu, Walter à. Anh ta đã nói đúng về chuyện Kuwait. Đúng về chuyện âm mưu ám sát Tổng thống Ai Cập… và đúng với hàng tá hoạt động khủng bố. Và bây giờ anh ấy cũng đúng cho mà xem. Linh tính cho tôi biết chắc như thế.

Bitburg cười nhạt. — À, đúng… linh tính của anh. Rất tiếc là anh chàng Xi Ri đã chết, cho nên không có cách nào cho chúng ta hỏi hắn thêm đôi điều nữa.

Morton nhìn Bitburg một cách nghiêm nghị.

— Ông muốn biết cái gì ?

Bitburg ho rồi nhìn đi nơi khác. — À, thì trước hết là muốn biết hiện Raza đang ở đâu ?

— Tôi đã nói với ông rồi. Chỉ có Ayatollah Muzwaz biết mà thôi.

— Thế nhân viên của Nagier không thể gài máy nghe gần hắn để chúng ta có thể nghe được những gì rõ ràng… hơn là cái thứ phế thải này được ư ? – Bitburg hỏi.

— Danny đang gắng làm như thế đấy. Trong công việc này, anh ấy đã chịu mất hai nhân viên rồi – Morton đáp.

Bitburg đằng hắng.

— Tôi vẫn giữ ý kiến là cho dù người Xi Ri của anh có nói gì đi nữa tôi cũng không tin Raza sắp hành động. Tôi chỉ có thể tin là hắn đi hộ tống cho chuyến hàng ma túy khác mà thôi.

Cặp mắt của Karshov hình như sâu vào khi ông nhíu cặp lông mày sát vào nhau. Bitburg ra dấu chỉ tờ giấy trong tay Morton.

— Theo sự phán đoán của tôi thì cái tin chặn được này thật sự không chứng minh được cái gì hết. Tôi chấp nhận với anh tin nói về hạt giống có thể là nói đến bom đấy, nhưng cũng có thể không – Cặp mắt ông ta bất động. – Theo quan điểm của tôi, tiên đoán quá trớn một việc gì thường rất nguy hiểm. Tôi tin là anh đã nói với học viên của anh như thế. David à. Đấy cũng là lời khuyên rất tốt – Bitburg nghĩ một chút rồi nhìn vào Karshov – Tôi có ý kiến là khi chưa có bằng chứng xác thực thì chúng ta phải hết sức thận trọng. Bây giờ mà chỉ cần một sai sót thôi là rất tai hại cho chúng ta. Chúng ta đã biết chúng ta gần như trên đà bị hủy diệt khi xảy ra vụ vùng Vịnh.

Morton gật đầu.

— Những gì xảy ra ở đó đã thay đổi rất nhiều việc, Walter à. Tất cả những việc đổi thay này không những tệ hại cho chúng ta, mà cả cho thế giới nữa. Nó đã cấp cho bọn chủ trương khủng bố một tờ giấy phép mới để chúng khủng bố.

Karshov thở dài.

— Tôi đã đọc tờ báo cáo của anh, David. Đây là một tờ báo cáo đáng sợ nhất kể từ khi tôi ngồi vào văn phòng này.

Morton bắt gặp đôi mắt của Thủ tướng đang nhìn mình.

— Thưa Thủ tướng, hoàn cảnh đáng sợ đấy. Vì thế mà tôi xin yêu cầu ngài ra lệnh cho các phòng thí nghiệm ưu tiên chế và tồn trữ nhiều chất men kích thích PEG, đồng thời thông báo cho các đồng minh biết.

Mắt của Bitburg lại bắt đầu láo liên.

— Làm thế là nguy hiểm lắm và chúng ta sẽ mang tiếng rất nhiều. Chúng ta còn nhớ hậu quả vụ chúng ta phát động việc đeo mặt nạ chống hơi độc trước khi Saddam phóng đầu đạn Scud chứ ? Không có đủ mặt nạ để đeo, và chúng ta đã tạo ra cảnh hỗn độn ngoài đường phố. Cảnh này sẽ tái diễn khi mọi người nghe chúng ta sản xuất hàng loạt chất này.

Karshov lại thở dài. — Mời ngồi, mời ngồi, ở đâu cũng được.

Thủ tướng ngồi phịch xuống một trong những chiếc ghế kê quanh bàn họp, Bitburg ngồi hai tay tréo trước ngực. Morton quay cái ghế lại để khi ngồi ông tựa cằm vào lưng ghế được.

— Tôi xin phép được vào đề – Karshov lên tiếng – Nếu chúng ta báo động mà không có gì xảy ra, chúng ta sẽ gặp phải hoàn cảnh rất khó khăn. Luân Đôn và Washington đã tin tưởng rằng chúng ta sẽ không làm gì đế phá vỡ kế hoạch về Trung Đông của họ. Những kế hoạch “của họ” mà “chúng ta” buộc phải hợp tác. Tiếp xúc với một nhóm khủng bố. Để cho chúng muốn chi được nấy. Bờ Tây, khu định cư của chúng ta, ngay cả Jerusalem. Bất cần chuyện chúng ta đã xây dựng tất cả những nơi này từ số không, hay là bất cần đến chuyện chúng ta đã được mảnh đất này hợp pháp. Đó là chuyện hôm qua. Hôm nay thì Luân Đôn, Paris và Washington nói đã đến lúc phải trả nó lại. Như thế “họ” mới có hòa bình được. Sẽ không có nước Ả Rập nào dọa sẽ cắt nguồn dầu hỏa “của họ” đi. Không còn những vấn đề khó khăn nữa. Đó là đối với “họ”. Còn chúng ta thì sao ? Đó là vấn đề khó khăn “của chúng ta”.

— Cho nên bây giờ chúng ta gọi họ và nói : “Này, theo chúng tôi thì như thế này sẽ loạn đấy”, họ sẽ nói sao quý vị biết không ? “Chính các anh Do Thái khát máu ở Tel Aviv bày trò ra đấy”. Vậy thì chúng ta không gọi nữa, nhưng loạn vẫn đến, rồi họ nói : “Chính mấy anh Do Thái khát máu lại bày trò ra nữa đấy”. Cách nào thì chúng ta cũng bị trách, nếu chúng ta hành động chúng ta sẽ bị nguyền rủa. Vậy thì, chúng ta phải làm gì đây ?

Ông nhìn vào mặt họ, vẻ lo lắng lộ ra mặt.

Bitburg lại đằng hắng giọng. — Nếu có một sự hăm dọa nào thì chắc là nó sẽ nhắm vào chúng ta.

Morton nhìn Bitburg. — Lần này chúng sẽ cố khủng bố các đồng minh của ta để họ buộc chúng ta phải chiều theo ý muốn của chúng.

Bitburg từ từ lắc đầu, cặp mắt lại láo liên.

Karshov lấy tay vuốt mặt. — Chúng ta uống một cái gì đi. – Ông đứng dậy bước đến chiếc tủ rượu – Chắc là tôi quên cho lấy nước đá rồi.

— Thưa Thủ tướng, cho tôi nước khoáng – Morton nói.

— Còn Walter ?

— Uýchki Scot, xin ngài để nguyên thế – Bitburg để lại bàn tay lên đầu gối – Thưa Thủ tướng, quân đội tuần tra đã phát hiện những hoạt động dọc theo biên giới. Shin Bet cho biết vùng dải Gaza và bờ Tây lại lộn xộn. Nhân viên của Nagier báo có nhiều tên khủng bố từ Damascus đổ đến Beirut trong tháng vừa qua nhiều hơn năm ngoái. Annan đã hứa không ủng hộ chúng, nhưng chắc ông ta vẫn chơi trò bài ba con.

— Có thể chúng làm như thế để đánh lạc hướng chúng ta – Morton nói.

Bitburg nói nhanh :

— Nếu để đánh lạc hướng thì mục tiêu chính là phải ở đâu đó. Rồi sẽ có người phải gặp chuyện khó khăn đấy.

— Ông nói đúng đấy, ông Walter à – Morton đáp.

Karshov bưng mấy ly trong một tay, đưa mắt nhìn Morton : — David này, anh cứ tin chắc là chuyện sẽ xảy ra ở đâu đó và cho người khác, chứ không phải cho ta đâu.

Morton uống một hớp nước khoáng. Karshov nói như lời phán quyết trong Cựu ước. Nhưng ông ta là một chính khách, ông cần phải có những câu trả lời thật súc tích.

— Thưa Thủ tướng, những nước Ả Rập vẫn chưa sẵn sàng đế tấn công trực tiếp vào chúng ta được ; cần phải có sự nhất trí giữa Cairo với Damascus thì họ mới dám làm, còn Hoa Kỳ thì họ thấy rõ sự thật nhất trí này sẽ không bao giờ xảy ra. Nhờ thế Washington mới bám chân vào khu vực này được.

Karshov gật đầu. — Nhờ thế mà chúng còn xài Raza, David à.

— Khi hắn đã chứng minh được khả năng của hắn cho tập đoàn tu sĩ thấy, hắn sẽ dùng vi rút bệnh than… đế chống đồng minh của ta.

Mắt của Bitburg lại láo liên. — Lại “nếu” mãi, David. “Nếu” hắn có thứ ấy. “Nếu” hắn biết cách sử dụng thứ ấy. “Nếu” hắn thực hiện được trước khi hắn bị phát hiện. Quá nhiều chữ “nếu” rồi, tôi sợ lắm.

Ngài Thủ tướng uống hết ly rượu. — Tôi hoàn toàn đồng ý với anh, David à. Vậy theo anh thì chúng sẽ đánh vào đâu ?

Morton thoáng cười. Karshov có tiếng là nhận ra vấn đề khó khăn rất tài.

— Những công việc làm trì hoãn hắn lại, là chúng ta phải có những kế hoạch hành quân để thu lấy chất vi rút bệnh than tại chỗ. Còn hắn sẽ dùng ở đâu à. Theo tôi thì chín phần mười là hắn sẽ dùng ở châu Âu. Còn một vài chỗ khác nữa thì xa hơn. Với chúng ta thì hắn sẽ dùng tại gốc.

Karshov nhìn cả hai người. — Thế đấy. Vậy chúng ta báo động cho dân mình, hay là cho tất cả thế giới biết ?

Bitburg trề môi.

— Nếu cần phải báo động, thì theo tôi, chúng ta nên giới hạn vào một số rất nhỏ. Như vậy, chúng ta mới còn giữ được uy tín.

Karshov nhìn Bitburg một cách nghiêm khắc.

— Từ lâu tôi không có chủ trương cho thế giới biết những gì mình nói là thật. – Ông nói, rồi quay qua Morton – Sao, David ?

— Tất nhiên là chúng ta phải nói cho dân chúng của ta biết.

— Còn các đồng minh ?

Vẻ bất mãn hiện ra trong đôi mắt của Bitburg.

— Thưa Thủ tướng, chúng ta phải có bằng chứng đã. Với tư cách là một giám đốc, tôi nhất quyết sự thể phải…

— Walter, xin ông đừng xem đây là một buổi họp của ban điều hành trong nhà băng – Karshov nói lớn lên – Chúng ta cần có cái linh cảm của David, và tôi rất tin tưởng vào bản năng của anh ấy – Ông quay sang Morton – Có ý kiến gì nữa khồng ?

— Cho tôi thành lập một tổ.

Karshov đứng dậy.

— Anh muốn ai cũng được. Anh muốn gì cũng được. Nhớ cho tôi biết cái gì sắp xảy ra, và khi nào thì xảy ra.

Ngài Thủ tướng bắt tay Morton thật chặt, nhìn chằm chằm vào mắt ông. Bỗng Morton muốn nói cho họ biết nỗi lo sợ của ông về chuyện sẽ xảy ra vào ngày mai. Nhưng nhìn sắc mặt của Bitburg, ông lại thôi.

oOo

Số ít bạn bè mà ông cho phép đến căn hộ của mình thường chọc ghẹo ông rằng ông rất khoái cuộc sống đạm bạc. Nhưng phòng khách của ông đã nhìn ra cảnh đẹp tuyệt trần của dãy đồi Samaria qua một khung cửa sổ. Và qua cánh cửa sổ kia, sẽ nhìn thấy bãi biển chạy dài bất tận.

Rời khỏi văn phòng của Karshov, ông đi thẳng về nhà. Ông muốn ở một mình để suy nghĩ. Suốt một thời gian, ông nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Bằng chứng mà Bitburg đòi hỏi vốn chưa cỏ, và có thể không có. Loại bằng chứng này chỉ xuất hiện về sau mà thôi.

Sau cùng, ông gọi đi. Trước hết là gọi cho Danny. Ông ta đang làm việc với những nhân viên giải mã, cố tìm ra ý nghĩa bí mật trong câu thơ ở kinh Koran. Danny sẽ là một thành viên trong tổ, chuyên lo máy móc điện tử để nghe ngóng.

Tại New York, máy trả lời của Matti Talim hoạt động. Morton để lại lời nhắn cho chủ nhân gọi sau. Matti rồi sẽ có ít thì giờ để mà tính chuyện yêu đương lãng mạn đây. Nhìn ảnh, ông thấy cũng xinh đẹp ; mái tóc nâu dầy phủ quanh khuôn mặt trái xoan và nụ cười xinh xắn. Không phải cái típ người thường đâu. Mà là bác sĩ Miriam Cantwell, phó giám đốc phòng cấp cứu tại bệnh viện Trung Ương thành phố New York.

Morton gọi đến Washington. Bill Gates, giám đốc hành quân CIA, cho biết Lou Phanchez đi khỏi Columbia rồi. Morton giải thích hoàn cảnh rồi yêu cầu Lou tạm thời được thuyên chuyển sang công tác khác. Gates trả lời không sao. Gặp trường hợp như thế này thì việc hợp tác tình báo quốc tế vẫn tốt đẹp cả. Chỉ có mấy ông chính khách mới nhiều chuyện thôi. Gates còn nói thêm Lou đi New York, có lẽ để thăm cô em. Morton đã gặp Liza Panchez một lần rồi. Chị ta là chủ bút tờ Associated Press. Ông nhớ là chị ta thân thiện nhưng khó tính.

Không có cách nào để gọi đến La Mã được… Wolfie và Michelle chắc là không tiếp xúc được cho đến sau khi đã xong việc trừ khử.

Bây giờ ông chỉ còn việc đợi đến giờ gọi đi Luân Đôn nữa mà thôi. Ở đây đã mười một giờ đêm rồi. Steve và Dolly chắc đã về. Ông có thể mường tượng ra hai ông bà, ngồi trong phòng bàn chuyện trong ngày, như họ thường bàn hằng đêm. Ông bèn bấm số gọi khách sạn Connaught.

Trên truyền hình kê ở bên kia phòng đang chiếu một chương trình gia chánh. Một cô gái người Sabra xinh đẹp đang giảng giải về một món ăn Ả Rập. Cô ta cứ nhấn mạnh đến mối liên hệ nấu nướng giữa hai dân tộc. Giá mà có ai có thể hàn gắn tất cả những mối liên hệ khác đã bị đổ vỡ được nhỉ!

Như nghe nhân viên giữ điện thoại khách sạn lên tiếng, ông hỏi phòng của ông bà Vaughan. Im lặng một chốc, rồi giọng nói dè dặt của Steve cất lên :

— Alô, giáo sư Vaughan nghe đây.

— Ba mạnh khỏe chứ, thưa ba ?

— Davey, sao mà con lại tìm ra ba mẹ nhanh thế ? – Nỗi vui sướng ở Steve thật thơ ngây.

Morton cười đáp : — Dì Hannah cho biết.

— Ây… ai thế ? – Ông nghe giọng Steve gọi – Này, Dolly. Davey đây mà. Davey, để mẹ con kể cho con nghe ba mẹ đã sống qua một ngày tuyệt vời ra sao nhé…

Ngay lúc đó, một tiếng nổ xé tai vang lên trong máy điện thoại. Rồi im lặng hoàn toàn.

— Ba ! – Ông la lên – Ba !

Nhưng đường dây đã cắt. Morton gầm lên một tiếng, tiếng gầm của ông không phải là tiếng gầm của một con người, tiếng gầm pha trộn giữa tiếng Do Thái và tiếng Ả Rập.

Một thoáng trôi qua, quá khứ và tương lai lẫn lộn hiện ra trong óc ông, câu thơ trong kinh Koran hiện ra trước mắt, ông thấy mẩu tin chặn được mà Bitburg đã đưa cho ông, ông thấy dì Hannah đang đọc lịch trình chuyến đi của Steve và Dolly. Đấy là tất cả những công việc mà Raza sẽ làm vào ngày mai.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN